Hoài Niệm

Quyển 1 - Chương 20



Như những ngày xưa cũ đang tái hiện, thể nghiệm mất hồn trong bóng tối và cực hạn khiến Tạ Gia Thụ thấy linh hồn của mình đã thoát ra khỏi cơ thể. Linh hồn của anh vẫn giống như tuổi trẻ của nhiều năm trước, ấu trĩ, tin tưởng vào tình yêu. Linh hồn của anh yêu người con gái năm ấy, một tình yêu thuần khiết vô ngần, nhưng đồng thời, anh cũng đủ tỉnh táo để hiểu một điều, đã không còn là năm ấy nữa rồi.

Những đêm cô độc, kiềm chế trong mấy năm qua, từng đoạn ký ức nối tiếp nhau chợt ùa về. Đáy lòng Tạ Gia Thụ như sóng biển rít gào, tay lại càng dùng vũ lực, như những gì đã tưởng tượng hoang đường vào những đêm đó, ôm lấy cô, thì thầm những lời nhớ mong bên tai cô.

Phùng Nhất Nhất cảm thấy mình sắp chết thật rồi, lúc này, anh bảo gì cô sẽ nói nấy, giọng đứt quãng, “…Thích…thích anh như vậy… vĩnh viễn không rời xa anh…”.

Hai người triền miên quấn lấy nhau, cả hai đều không nhìn thấy khuôn mặt đối phương, Phùng Nhất Nhất khép hàng mi, mặt ướt đẫm nước. Tạ Gia Thụ vùi mặt vào cổ cô, sung sướng như đang chìm trong ảo mộng mê đắm.

Ngày hôm sau, khi Phùng Nhất Nhất tỉnh lại, Tạ Gia Thụ đã lại đang chui ở trong chăn.

Phùng Nhất Nhất gần như là đỏ mặt ngay lập tức, đá nhẹ vào vai anh, “Anh mau dậy đi… biến thái!”.

Hai tiếng cuối cùng cô nói rất khẽ, nhưng từ “biến thái” lại nghe rất rõ ràng!

Tên “biến thái” lồm cồm ngồi dậy, vung tay ném thuốc thoa ngoài da lên bụng cô, trừng mắt nói: “Anh biến thái? Biến thái mà còn bôi thuốc cho em?”.

Phùng Nhất Nhất liếc một cái, là thuốc bôi tiêu viêm, mặt cô càng đỏ, cố cãi, “Biến thái giở trò!”.

Tạ Gia Thụ tóc tai rối bời ngồi đó nhìn cô, sau khi nghe xong, hai con ngươi tối sậm, cười xấu xa, “Giở trò thế nào em còn nhớ không? Biến thái có khiến em thoải mái không?”.

Anh vừa nói vừa luồn một tay vào trong chăn, Phùng Nhất Nhất vội vàng thu chân. Sau cử động này, cô mới phát hiện toàn thân mình đau nhức ê ẩm. Cô ôm vai, nhìn cơ thể mình, ngoài những chỗ mắt không nhìn thấy ra, còn lại đều rải rác những vết đỏ mập mờ.

Phùng Nhất Nhất thở hắt ra một hơi.

Tạ Gia Thụ nhạy bén phát hiện ra, liền nằm xuống kéo người không tình nguyện vào lòng, khẽ nói, “Đêm qua anh không biết kiềm chế, lần sau sẽ không thế nữa đâu…”.

Phùng Nhất Nhất đương nhiên không dám nói những lời đại loại như “không có lần sau” để chọc anh, nhưng trong lòng vẫn thấy chua chát. Cô uể oải không buồn nói chuyện. Tạ Gia Thụ lại hiếm khi nhẫn nại như lúc này, cất giọng dịu dàng không ngừng dỗ dành cô.

Giọng nói đàn ông vào buổi sáng sớm có hơi khàn khàn, nghe vô cùng dịu dàng, dỗ dành khiến Phùng Nhất Nhất rơi nước mắt. Cô đưa tay lên gạt lệ, anh nắm lấy tay cô, áp vào ngực mình, hôn lên nước mắt của cô.

“Sao vây? Em hối hận à?”, trong giọng nói đượm chút đắng chát.

Anh túm lấy tay Phùng Nhất Nhất, cô cọ vào mặt vào cằm anh, âm mũi ngào ngạt, do dự nói, “Không phải… em cũng không biết là cảm giác gì… lần đầu tiên”.

“Ai mà không phải….”, Tạ Gia Thụ khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Phùng Nhất Nhất bị giọng điệu của anh chọc cười, bỗng cảm thấy giây phút thân mật chưa từng có trong lịch sử thế này… thật tuyệt!

Sau khi nam nữ làm chuyện ấy thật có cảm giác kỳ lạ. Phùng Nhất Nhất rúc vào lòng anh, không dám nói, nhưng trong lòng đầy ắp ngọt ngào và ấm áp. Cô nghĩ, đây chính là người đàn ông của mình.

Cuối cùng cũng có một tình yêu, thứ duy nhất chỉ thuộc về cô trên thế giới này.

“Gia Thụ…”, cô ngẩng đầu hôn cằm anh, khẽ giọng nỉ non.

Tạ Gia Thụ rất dịu dàng, sung sướng “ừm” một tiếng, cúi đầu hôn cô. Buổi sáng tuyệt vời thế này, tinh thần của vị Tạ Ma Vương vô cùng tốt, giương nanh múa vuốt xông vào Phùng Nhất Nhất. Nhưng anh chỉ ôm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn phớt nhẹ, như đang cưng nựng bảo vật mỏng manh chiếm trọn cả thế giới của mình, thỏa mãn mà kiêu hãnh.

Thật kỳ lạ ! Tạ Gia Thụ nghĩ thầm, cảm giác khiến tâm trạng anh còn nhộn nhạo hơn cả ham muốn buổi sáng sớm này là gì vậy?

Hai người chưa ngủ được mấy tiếng đồng hồ thì đã tỉnh, thể lực đều cạn kiệt, Phùng Nhất Nhất càng thê thảm hơn, lúc xuống giường chận cô mềm nhũn, suýt nữa thì ngã khuỵu. Tạ Gia Thụ thấy vậy bèn bảo cô xin nghỉ một ngày.

Cô không chịu, hai người bởi vì chuyện này mà tranh cãi vài câu, lúc ra ngoài, vẻ mặt Tạ Gia Thụ lại âm u.

Phùng Nhất Nhất vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, cơ thể lại khó chịu, ủ rũ dựa vào ghế ngồi, nhàn nhạt nói, “Đưa em về nhà thay quần áo trước đi”.

Tạ Gia Thụ kiềm chế liếc cô một cái, không lên tiếng. Đến ngã rẽ phía trước, xe rẽ vào đường nhà cô, lúc dừng xe đợi đèn đỏ, anh tháo kính râm quẳng lên đồng hồ công tơ mét.

Hành vi ấu trĩ lấy vẻ tức giận để bày tỏ đau lòng này, Phùng Nhất Nhất đã quá quen thuộc. Cô nhịn cười đưa tay cầm lấy chiếc kính râm vô tội kia, gập lại cho anh, rồi đặt vào đúng vị trí.

Lúc xuống xe, cô nghiêng người hôn lên má anh, khẽ nói, “Anh lái xe cẩn thận chút nhé! Uống ít cà phê thôi, đừng uống rượu!”.

Người được vỗ về nào đó cuối cùng cũng quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô, nhưng giọng nói vẫn không được tốt cho lắm, “… Lắm lời!”.

Phùng Nhất Nhất cũng không so đo với anh, hé miệng cười, tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Cô đang mở cửa xe thì bị anh kéo lại. Nụ hôn nóng bỏng mang theo xúc cảm mãnh liệt bắn ra từ bốn phía, cổ họng của Tạ Gia Thụ có chút khàn khàn, “Tối anh vẫn đến đón em đấy!”.

Phùng Nhất Nhất bị anh hôn đến choáng váng, lúc này chỉ thấy ngực mình nóng đến muốn tan chảy. Tay cô xoa nhẹ lên gương mặt gần trong gang tấc của anh, mặt nóng bừng “ừm” một tiếng.

Giờ thì Tạ Gia Thụ đã vui vẻ trở lại, để cô xuống xe trong lưu luyến, bịn rịn. Nhìn cô bước vào hành lang anh mới quay đầu xe, vội vã đến văn phòng.

Phùng Nhất Nhất lấy chìa khóa mở cửa, rón rén bước vào. Lúc này cha Phùng hẳn vẫn đang ngủ, mẹ Phùng chắc đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Nhưng đáng tiếc, hôm nay mẹ Phùng định làm sủi cảo đưa đến trường cho con trai, bởi vậy, sáng ra bà không đi tập luyện mà đi chợ mua thức ăn. Đúng lúc Phùng Nhất Nhất rón ra rón rén vào phòng thì đụng phải mẹ Phùng đang từ phòng bếp đi ra.

“Ủa! Sao con lại từ bên ngoài vào vậy hả?”, mẹ Phùng kinh ngạc hỏi.

Phùng Nhất Nhất hốt hoảng đến mức huyết mạch toàn thân đều ngừng lưu thông, “Con…”, cô lắp ba lắp bắp, đầu óc trống rỗng.

Mẹ Phùng nhìn bộ dạng đí của cô càng hoài nghi. Bà nghĩ lại, hơn mười giờ tối hôm qua vốn định gọi điện thoại hỏi tại sao cô còn chưa về nhà, sau đó Nhất Phàm gọi điện thoại nói muốn mang ít sủi cảo cho bạn học ngoại tỉnh trong phòng trọ. Mẹ Phùng mải tính toán sáng mai nên mua rau gì và nhân bánh gì nên đã hoàn toàn quên mất việc con gái vẫn còn chưa về nhà.

“Có phải tối hôm qua con không về nhà không hả?”, giọng nói của mẹ Phùng cao hơn vài phần, vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ.

Phùng Nhất Nhất sợ hãi đến bắp chân mềm nhũn, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn. Cô vừa chạy về phòng, vừa nói năng lộn xộn, “Cái đó…cái gì ạ…con sắp muộn giờ làm rồi…mẹ, mẹ cứ bận việc của mẹ đi ạ!”.

Mẹ Phùng đuổi theo vài bước, kéo cô lại, ánh mắt sắc bén vừa quét đã đưa tay túm lấy áo cô, giật phăng khăn quàng cổ ca-rô kiểu nam bên trong áo lông ra. Bà bỗng chốc hoa mắt, trên chiếc cổ trắng mịn của cô con gái bà chi chít các dấu đỏ mập mờ chồng chất lên nhau. Mẹ Phùng hít một hơi thật sâu, đưa tay giáng cho cô hai cái bạt tai, “Mày với thằng Tạ Gia Thụ kia qua đêm với nhau?”.

Phùng Nhất Nhất vốn đã đau nhức khắp mình mẩy, bị mẹ giáng cho hai cái bạt tai lại càng khó chịu, trong lòng khơi dậy dũng khí, ưỡn thẳng, lạnh lùng nói, “Dạ vâng, có sao không ạ?”.

“Mày bị nó “ăn” rồi?”, mẹ Phùng tức đến mức các thớ thịt trên mặt co rúm hết lại, càng đánh mạnh tay, “Mày là một đứa con gái! Mày có biết xấu hổ hay không hả?”.

Phùng Nhất Nhất phút chốc cảm thấy máu nóng bốc lê đỉnh đầu, buột miệng nói, “Con sắp ba mươi rồi, là một người trưởng thành, qua đêm ở bên ngoài cũng là điều rất bình thường! Hơn nữa cái gì gọi là ‘bị nó ăn rồi’ ạ? Ngay cả vấn đề này mà mẹ cũng trọng nam khinh nữ như vậy sao?”.

Phùng Nhất Nhất từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, không khiến cha mẹ phải lo lắng, trước giờ chưa dùng giọng điệu này để nói chuyện với mẹ Phùng. Bà bỗng ngây ngẩn cả người, không dám tin vào mắt mình, trừng mắt nhìn con gái.

Cha Phùng bị hai mẹ con đánh thức, lúc này đang khoác áo từ trong phòng đi ra, nói với hai mẹ con bằng giọng không vừa lòng, “Mới sáng sớm ngày ra, hai mẹ con bà đã ồn ào gì thế hả?”.

Mẹ Phùng bực tức nói, “Con gái yêu quý của họ Phùng nhà ông dám cãi lời tôi!”.

So với mẹ Phùng, cha Phùng trước nay không để tâm gì đến con gái. Mấy năm nay, Phùng Nhất Nhất nộp tiền về nhà, ông mới có chút coi trọng đứa con gái này, nhưng vẫn không biết làm thế nào để hòa hợp với cô. Lúc này cha Phùng cũng không hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện mà nói, “Con nhận lỗi với mẹ đi, nói lần sai con không dám nữa”.

“Co không sai!”, Phùng Nhất Nhất không nhìn cha, bình tĩnh nói.

Đôi lông mày của cha Phùng giật giật, có vẻ như không ngờ cô con gái xưa nay luôn nghe lời lại phảng kháng mình như vậy.

Mẹ Phùng thấy thế lại càng phẫn nộ, chỉ vào mũi cô mắng, “Mày bị quỷ ám rồi! Để tao xem mày cứ thế này, sau này Thẩm Hiên còn muốn mày nữa không!”.

“Con sẽ không theo Thẩm Hiên, cho dù bốn mươi tuổi không gả đi được, con cũng sẽ không theo anh ấy”, Phùng Nhất Nhất nín lặng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, “Anh ấy từng thích Tử Thời. Đối với anh ấy mà nói, con chỉ là sự lựa chọn thứ hai thôi, giống như vị trí của con trong mắt mọi người vậy, Nhất Phàm đối với hai người mới là quan trọng nhất, con chỉ là thứ hai. Từ nhỏ đến lớn, nhiều năm như vậy rồi chỉ có một Tạ Gia Thụ coi con là sự lựa chọn số một của anh ấy, con tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh ấy”.

Cha Phùng đã không còn nhớ ai là Tạ Gia Thụ nữa, mê mẩn đứng đó, chốc lại nhìn con gái, chốc lại nhìn mẹ Phùng.

Mẹ Phùng bị những lời này của cô con gái chọc tức đến nỗi sắp phát bệnh tim, ngón tay run rẩy, “Vậy được… tao hỏi mày, Tạ Gia Thụ sẽ cưới mày sao?”.

‘Con không biết”, Phùng Nhất Nhất thấp giọng nói rõ ràng, “Nhưng anh ấy chỉ yêu mình con. Điều này rất quan trọng, vô cùng, vô cùng quan trọng!”.

Mẹ Phùng không nói nên lời, day day ngực ngồi phệt xuống đất.

Cha Phùng cuối cùng cũng phản ứng lại, giận dữ, một cước đá Phùng Nhất Nhất vào tường…

Nếu đổi lại là trước kia, Phùng Nhất Nhất chắc chắn sẽ gọi 120 đưa mình đến bệnh viện cấp cứu. Nhưng hôm nay cô bình tĩnh vô cùng, ôm lấy thắt lưng bị đá trúng và đầu bị đập vào tường, không rên một tiếng nào, quay về phòng thay quần áo rồi đi làm.

Trên đường, cô đến hiệu thuốc mua thuốc tiêu sưng, còn mua thuốc tránh thai cấp tốc.

Nếu bị đạp vỡ nội tạng mà mất máu, bị đập chấn thương sọ não, chết đi cũng chẳng có gì không tốt, cô trả tính mạng mình lại cho họ, coi như xong. Về phần Tạ Gia Thụ, trải qua đêm qua… hẳn cũng không còn tiếc nuối gì…

Bị cha đạp vào kwng, Phùng Nhất Nhất phải trốn trong phòng vệ sinh tự bôi thuốc cho mình. Cô vòng tay ra sau xoa xoa, vừa đau nhức vừa rã rời, cắn răng chịu đựng.

Các cô gái đi ra đi vào bên ngoài, có hai người trong nhà vệ sinh đang thảo luận về Tổ trưởng Phùng, trong lời nói còn ẩn chứa sự ngưỡng mộ, đố kỵ khi Tổ trưởng Phùng có một người bạn trai cao ro , đẹp trai, nhà giàu như vậy. Phùng Nhất Nhất ngồi đó nghe, chịu đựng nỗi đau nhức ê ẩm toàn thân, trong lòng không biết đang dấy lên cảm giác phức tạp gì.

Cô lẳng lặng lấy thuốc tránh thai để trong túi ra, bóc lấy một viên cho vào miệng nuốt khô.

Thuốc thấm vào cuống họng, vị đắng của nó khiến nõi chua chát trong lòng cô giảm đi phần nào.

Cứ coi như tình yêu đích thực luôn đắng chát như vậy đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện