Hoài Niệm
Quyển 1 - Chương 21
Buổi chiều, Tạ Gia
Thụ đến đón cô từ sớm. Sau khi uống thuốc xong, cả ngày Phùng Nhất Nhất
đều thấy không được thoải mái. Khi nhận được điện thoại của Tạ Gia Thụ
cô đã xin nghỉ về sớm.
Tạ Gia Thụ vốn tưởng mình đến sớm, phải đợi một lúc, thấy cô xuống hanh như vậy, anh rất vui vẻ, nhướng mày kiêu ngạo nói, “Em sợ anh lên đó lại trêu ghẹo đám con gái kia chứ gì?”.
Phùng Nhất Nhất nhìn anh, không lên tiếng.
Anh cười híp mắt, nhoài người sang thắt dây an toàn cho cô, hôn lê mặt cô, ngọt ngào nói, “Anh chẳng thèm thích mấy cô gái trẻ ấy đâu”.
Nhớ lại cơ thể đầy vết đỏ tím của cô buổi sáng, cả ngày hôm nay Tạ Gia Thụ không thể tập trung tinh thần làm việc, lấy hết dũng khí chạy đế, nói lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng cô. Nói xong, anh thấy toàn thân nổi hết da gà, nhìn sang lại thấy cô cười rất gượng gạo.
Tạ Gia Thụ nhạy cảm phát hiện có điều kỳ lạ. Anh đưa tay ấn đầu cô, áp trán mình vào trán cô, dịu dàng hỏi, “Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”.
Phùng Nhất Nhất không muốn nói, ngắt lời anh, “Chúng ta đi ăn cơm đi, em đói rồi”.
Hôm nay cô chẳng có hứng thú ăn uống gì, buổi trưa chỉ ăn nửa bát, còn nôn ra hết.
Rõ ràng là cô có tâm sự, nhưng lại không chịu nói với anh. Thần sắc của Tạ Gia Thụ cũng trầm xuống, không nói gì nữa, lái xe rời đi.
Nói là đi ăn cơm, nhưng anh lại lái xe về nhà mình.
Phùng Nhất Nhất theo anh lên lầu, còn tưởng anh tạo bất ngờ gì, nhưng vừa vào phòng, anh đã chèn cô vào cửa, vội vã yêu thương.
Phùng Nhất Nhất toàn thân đau nhức, khó chịu vô cùng, nhưng cũng không còn sức lực để giằng co với anh. Dường như Tạ Gia Thụ còn gấp gáp hơn tối qua, còn chưa trút bỏ xong quần áo đã lật ngược, ấn cô vào cánh cửa.
Phùng Nhất Nhất vội vàng đưa tay chặn “tiểu ma vương” đang nóng hầm hập đế chảy cả nước miếng kia, khó khăn vùng vẫy, “Đợi đã…anh mang cái đó vào đi”.
Tạ Gia Thụ đang vô cùng phấn khích, thở phì phò hỏi, “Cái đó là cái gì?”.
“…Bao.”
Tạ Gia Thụ chợt ngẩn người, sau đó lại càng trở nên hăng say, vừa ấm ức vừa bá đạo nói, “Anh không dùng!”.
“Không được, bắt buộc phải dùng”, Phùng Nhất Nhất cương quyết.
“Nhưng bây giờ ở đây làm gì có?”, anh hổn hển gầm nhẹ, “Lúc nào anh cũng mang theo cái đó mới là không ổn, đúng không?”.
Phùng Nhất Nhất đẩy anh ra, quay người đi, anh lại chồm đến hôn cô điên cuồng. Cô dịu dàng đáp lại, nhỏ giọng cầu khẩn bên tai anh, “Hôm nay em vừa uống một viên thuốc cấp tốc xong, cả ngày đã khó chịu lắm rồi… anh đi ra ngoài mua một hộp đi”.
Tạ Gia Thụ cứng đờ trong giây lát, ánh mắt anh nhìn cô phức tạp đến khó mà diễn tả thành lời.
Một lát sau, anh hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, cố gắng kìm nén.
Đẩy người cô sang một bên, anh cầm áo khoác ngoài rồi đi thẳng ra cửa.
Phùng Nhất Nhất bị anh giày vò kịch liệt, cảm giác choáng váng buồn nôn càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cô muốn uống chút gì đó, nhưng chỉ tìm thấy một chai nước trong tủ lạnh. Cô ngồi lên sô pha rồi chậm rãi uống.
Rất nhanh sau đó, Tạ Gia Thụ đã trở về, lúc đi đến chỗ thay giày dép, anh đá chiếc giày bay vọt ra xa, âm thanh lộc cộc khiế Phùng Nhất Nhất giật mình quay đầu nhìn lại. Anh lạnh mặt xách hai túi lớn đến, ném một túi xuống bên chân cô, rồi cầm một túi khác đi vào nhà bếp.
Phùng Nhất Nhất mở chiếc túi bên chân mình ra, toàn các loại đồ ăn vặt thường ngày cô thích ăn như sữa bò tươi, sữa chua, đường đỏ gừng, chocolate quả hạch, vitamin, thuốc bổ sung can-xi, gà ác bạch phụng hoàng,… còn có cả hai hộp “áo mưa”.
Cô im lặng cầm hộp sữa chua lên ăn, chua chua lành lạnh, uống xuống bụng, xoa dịu cái dạ dày đang nóng rực của mình, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Cô đứng lên đi tìm anh.
Còn chưa đi đến phòng bếp, cô đã nghe thấy tiếng lạch cạch bên trong, Phùng Nhất Nhất tò mò nép vào cánh cửa, nhìn vào thì thấy Tạ Gia Thụ đang giơ con dao lê cao, sắc mặt lạnh lùng, hung hăng chặt xuống, một con gà ác thân lìa khỏi đầu chỉ trong chốc lát.
“Gia Thụ…”, Phùng Nhất Nhất kinh hồn bạt vía.
Tạ Gia Thụ bất mãn nhìn cô, chau mày, lạnh giọng nói, “Đừng vào đây, em làm gì thì làm đi… anh nấu cơm”.
Phùng Nhất Nhất chỉ chỉ tay vào anh, nói, “Anh bỏ dao xuống trước đã…”.
Tạ Gia Thụ vung tay ném con dao vào trong chậu rửa, lấy khắn tay ra lau tay tồi đến gần cô, cáu kỉnh hỏi, “Gì vậy?”.
Phùng Nhất Nhất đẩy anh ra bên ngoài, “…Anh thì biết làm gì chứ? Đi ra ngoài ngồi đợi đi , để em làm cơm cho”.
Tạ Gia Thụ bỗng dừng bước chân, quay người túm lấy cổ tay cô, kéo vào lòng mình.
Anh ôm cô, hung hăng nói vào bên tai cô, “Cho dù có phải ăn mỳ ăn liền anh cũng không bỏ đói em! Em đi nghỉ cho anh! Anh làm cơm!”.
Đúng, anh không biết nấu cơm, giống như anh không biết bày tỏ tấm lòng của mình. Cơm anh nấu rất khó ăn, giống như tình cảm của anh dành cho em luôn khiến em cảm thấy không hạnh phúc.
Nhưng hết thảy tình cảm của anh, toàn bộ chỉ muốn dành cho một mình em… mặc dù điều này rất khó khăn.
Tạ Gia Thụ lòng phiền muộn không thôi, ôm lấy Phùng Nhất Nhất, như nổi nóng muốn buộc chặt lấy cánh tay mình.
Kiểu người có xuất thân như Tạ đại thiếu gia, đương nhiên không có khả năng nấu nướng cho lắm. Trước đây vì Tử Thời, Thịnh Thừa Quang đã xuống bếp nấu nướng. Sau khi Tạ Gia Thụ hay tin này, đương nhiên là muốn học hỏi anh Thừa Quang rồi! Anh gọi Phùng Nhất Nhất đến dạy mình nấu ăn.
Phùng Nhất Nhất nghĩ ra món ăn đơn giản nhất, dạy anh nấu mỳ. hưng dù đơ giản, Tạ Ma Vương cũng làm thành một mớ hỗn độn, không còn là mỳ nữa. Khi vớt mỳ ra, thấy không nhai nổi, anh liền nầu nát thành một khối.
Sau đó, có một lần, họ đi chơi trong một sơn trang, nửa đêm, ah bỗng chạy đến phòng cô đập cửa, gọi ra ăn mỳ.
Ở trong khe núi sâu tối đó, tiểu viện mang phong cách thời Minh Thanh, chỉ có một vùng trời sao buông xuống đỉnh đầu và hai người họ. Phùng Nhất Nhất bọc người trong tấm thảm ngồi trên ghế bành ngáp liên hồi. Tạ Gia Thụ ngồi xổm trên mặt đất nấu mỳ, bộ dạng hớn hở vớt mỳ cho cô của anh lúc đó, cả đời này Phùng Nhất Nhất không thể nào quên.
Ngày xưa đẹp biết bao!
“Gia Thụ…”, Phùng Nhất Nhất cảm động giọng nói nghẹn ngào.
Tạ Gia Thụ rầu rĩ không vui, lại điên cuồng cúi đầu hôn cô, hai người như lửa gần rơm hòa làm một, đắm mình trong nụ hôn ấy. Tạ Gia Thụ ôm cô ngồi lên bàn trang điểm, lột áo của cô xuống kích động hôn lên ngực cô. Vừa trút bỏ được lớp áo, mấy vệt tím bầm trên bả vai cô trở nên vô cùng bắt mắt dưới ánh đèn điện sáng rực trong nhà bếp.
“…Đây không phải là anh làm, đúng chứ?”, Tạ Gia Thụ hỏi giọng ngờ vực.
Cả đêm qua anh không ngủ mà! Sau khi cô ngủ, anh luôn ngắm nhìn cô, sau đó lại bò dậy bôi thuốc cho cô, mấy dấu hôn, dấu tay trên cơ thể cô anh đều vui mừng rạo rực đoán đi đoán lại những mấy lần. Hơn nữa chỗ anh làm đều là ngực và bên mé đùi cô thôi! Bả vai này, anh không thể bóp mạnh như vậy được.
“Mẹ em”, Phùng Nhất Nhất nói ngắn gọn.
Kéo áo lên, cô cúi đầu nhìn, thấy ánh mắt anh, nghiêm túc nói, “Gia Thụ, cho dù sau này chúng ta có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đừng khiến em quá khó xử , được không?”.
Tạ Gia Thụ chau mày trầm tư, nghe cô nói, thần sắc trong hốc mắt anh càng trở nên thâm trầm, một lát sau, anh mới trả lời, “Được, anh sẽ cố gắng hết mức có thể!”.
Vừa rồi, trên đường Tạ Gia Thụ đến siêu thị, trợ lý của anh đã đọc hướng dẫn sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp cho ông chủ thân yêu nhà mình nghe, cuối cùng tổng kết, “Tổng giám đốc Tạ, thuốc này là cho nữ uống”.
Tổng giám đốc Tạ, có phải anh uống nhầm thuốc rồi không?
Tổng giám đốc Tạ giận dữ, “Phí lời! Lẽ nào còn có thuốc tránh thai dành cho đàn ông uống sao?”.
Ngài trợ lý vốn tưởng bạn xử nam già nào đó vừa chiêm nghiệm còn chưa có kinh nghiệm, uống nhầm thuốc tránh thai khẩn cấp, nhưng nghe giọng điệu của ông chủ nhà mình giống như là “Nếu có loại dahf cho đàn ông uống thì tôi cũng uống” vậy?
Anh ta nghĩ một lát, thận trọng vòng vèo thăm dò, “Tài liệu cho thấy, loại thuốc này thường gây tổn hại đến cơ thể”.
Tổng giám đốc Tạ giận tím mặt, “Phí lời! Đã là thuốc thì có ba phần độc! Có loại thuốc nào không dưng uống mà lại có lợi cho sức khỏe không hả?”.
Đau lòng và hối hận chất chứa trong giọng nói này khiến cho ngài trợ lý tỏ tường ngay lập tức.
Ôm máy tính, mười ngón tay như bay tìm tòi, trợ lý nhanh nhẹn báo cáo, “Tác dụng phụ thường thấy của thuốc tránh thai cấp tốc là buồn nôn, nôn mửa. Bác sĩ kiến nghị có thể ăn chút đồ ăn thường ngày phụ nữ thích ăn để tăng cường khẩu vị. Nếu vùng bụng dưới căng chướng, có thể pha nước đường gừng để giảm bớt các cảm giác khó chịu ở tử cung”.
Tìm kiếm tài liệu trên mạng luôn kéo theo một loạt thông tin có liên quan. Trợ lý tích cực tìm kiếm, hướng đi của tài liệu dần dần lệch đến việc làm thế nào để chữa đau bụng khi hành kinh… Cho nên, sau đó, Tổng giám đốc Tạ mới xách về cả gà ác bạch phượng hoàn.
Bạch phượng là gì Tổng giám đốc Tạ không biết nhưng gà ác thì anh biết! Canh gà ác còn rất tốt cho cơ thể nữa đấy! Thế nên, ah lại mua thêm một con gà ác đông lạnh về hầm canh.
Nhưng loại gà ác này… sao lại xấu xí thế cơ chứ? Người có trình thưởng thức cao như Tạ đại thiếu gia vô cùng buồn bực. Dưới sự chỉ đạo từ xa của Phùng Nhất Nhất, anh chau mày chặt con gà xấu xí không ưa nổi này thành từng miếng. Phùng Nhất Nhất chuẩn bị xong gừng, hành và các gia vị, hai người hợp lực hầm một nồi Canh gà ác.
Tối thiểu phải hai tiếng canh gà mới có thể ăn. Phùng Nhất Nhất cảm động ngồi trước bàn, ăn mỳ ăn liền nhão nhoét.
Tạ đại thiếu gia có chút ngại ngùng, ngồi đối diện, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lấp lánh như sao, Phùng Nhất Nhất tò mò hỏi anh, “Sao vậy?”.
“Khó ăn à?”, anh cường điệu hóa thở dài một tiếng, chau mày, “Nhìn cũng không ngon mà! Chắc chắn rất khó ăn!”.
“Ừm”, Phùng Nhất Nhất cười híp mắt.
Tạ Ma Vương trở mặt chỉ sau một giây, “Khó ăn thì em đừng ăn nữa!”.
Phùng Nhất Nhất biết ngay anh sẽ thế này, trong lòng vừa ngọt ngào vừa thấy buồn cười. Tạ Ma Vương trừng mắt, mặt mày cau có kéo bát mỳ trước mặt cô lại, há miệng nuốt hết đống mỳ nhão nhoét, vừa ăn vừa hung hăng trừng cô.
Phùng Nhất Nhất nhìn anh, cười tủm tỉm, một lúc sau mới đứng dậy, nhoài tới hôn anh qua chiếc bàn.
Mùi vị mỳ ăn liền thơm nức mũi, người ưa sạch sẽ như Tạ đại thiếu gia thầm cằn nhằn, sau đó hé miệng ngậm lấy đôi môi bóng mỡ của cô.
Nụ hôn tràn ngập mùi vị mỳ ăn liền vừa tán phát ra là không thể thu lại. Chiến trường chuyển dịch từ bàn ăn đến ghế tựa, nền nhà, sô pha… Hai người mới nếm thử mùi vị dù có lăn qua lăn lại thế nào cũng cảm thấy không đủ, chỉ hận không thể khảm đối phương vào cơ thể mình. Cuối cùng, phải đến khi đệm trên giường trong phòng ngủ đều bị rung chuyển, rời vị trí cũ, hai người mới coi như xong.
Lúc kết thúc, cả hai mồ hôi đàm đìa, tóc tai Tạ Gia Thụ hoàn toàn ướt sũng, lọn tóc ướt cọ vào má Phùng Nhất Nhất ngưa ngứa. cô chẳng còn chút sức lực nào, gắng gượng nâng tay ôm lấy cổ anh.
Tạ Gia Thụ cọ cọ vào má cô, cổ họng phát ra tiếng gì đó rất mơ hồ, rất dịu dàng.
“Dậy thôi…”, Phùng Nhất Nhất đã khàn giọng.
Tạ Gia Thụ hiếm khi nghe lời như vậy, buông cô ra rồi ngồi dậy.
Thật ra anh vừa nhớ lại, lúc anh từ phía sau tiến tới, tay anh nhéo vào eo cô khiến cô nhảy về phía trước, đập vào đầu giường.
Lật người toàn thân đang phớt hồng kia lại, anh vươn người bật sáng đèn đầu giường, ánh đèn dìu dịu soi xuống cơ thể trắng nõn của người bên cạnh. Tạ Gia Thụ vừa nhìn liền thở hắt ra một hơi, ngay cả “tiểu ma vương” phía dưới cũng thở dài, mềm nhũn.
“Chỗ này của em… là sao vậy?”, ngón tay anh chỉ lên eo cô rồi khẽ vuôt ve, vừa kinh ngạc vừa nổi cáu.
Cở thể Phùng Nhất Nhất còn chưa ngừng nghỉ hòa toàn, dáng vẻ uể oải, ngoắc tay để anh nằm xuống. Cô rúc vào lòng anh, cầm lấy tay anh xoa lên phía bên phải đầu mình, “Buổi sáng, lúc em quay về bị mẹ bắt được, mẹ rất tức giận, am còn cãi lại mẹ. Cha em nghe vậy nổi cáu, đá em một cái, đầu bị đạp vào tường”.
Tạ Gia Thụ ngồi phắt dậy.
“Gia Thụ!”, Phùng Nhất Nhất bổ nhào đến ôm lấy eo anh, “Anh đừng đi đâu cả! Anh nằm xuống… ôm em!”.
Chân Tạ Gia Thụ đã nhấc xuống giường, bị cô ôm eo không đi nổi, ngồi đó vận khí hồi lâu mới nằm xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Ngực anh phập phồng kịch liệt, chẳng nói một câu, Phùng Nhất Nhất vừa cảm động vừa buồn bã, ra sức chui vào lòng anh.
Một lát sau, anh đưa tay chủ động ôm cô, cứng ngắc nhưng dịu dàng, vỗ về lên lưng cô.
“Đau không?”, tay anh lần xuống, vuốt ve khắp người cô, rất nhẹ, rất nhẹ.
Lúc này, Phùng Nhất Nhất cảm thấy hạnh phúc dạt dào, cô lắc đầu, vui vẻ nói, “Không đau nữa rồi!”.
“Lần sau, bất kể là ai, chỉ cần động tay động chân với em là em phải tránh đi. Tránh đi là sẽ không việc gì cả… Đừng để mình bị thương nữa”, Tạ Gia Thụ ngừng một lát, giọng nói thấp hơn rất nhiều, áp vào tai cô, “Trước kia, chị gái anh cũng thường xuyên đánh anh. Mặc dù nhiều người đều nói chị ấy đánh là vì muốn tốt cho anh, nhưng anh vẫn cảm thấy bị đánh rất đau, rất khó chịu”.
Anh nói rất nhỏ. Những lời này từ trước tới giờ anh chưa từng nói với ai, chỉ riêng mình cô.
Phùng Nhất Nhất cũng hiểu một chút về Tạ Gia Vân, chị gái của Tạ Gia Thụ. Nhớ lại hôn ước của Tạ Gia Vân và Thịnh Thừa Quang làm ầm ĩ xôn xao dư luận năm đó, mặc dù cơ bản chị ấy không yêu Thịnh Thừa Quang, nhưng cũng từng làm khổ Tử Thời. Ngày ấy, Tạ Gia Vân vừa ra tay, Tử Thời đã sụp đổ.
Sau đó, vì Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất lại phải đối mặt với Tạ Gia Vân.
Thật ra, cô muốn nói với Tạ Gia Thụ rằng, “Chị gái anh không giống cha mẹ em. Chị ấy yêu anh biết nhường nào!”.
Nhưng e rằng Tạ Gia Thụ cũng giống như cô, cảm thấy toàn thế giới này chỉ có hai người họ yêu thương nhau.
“Không đau nữa…”, cô đưa tay xoa mặt anh, thổi vào cằm anh, dỗ dành như một đứa trẻ.
Tạ Gia Thụ cúi đầu hôn cô, rất khẽ khàng, rất dịu dàng, nói, “Em ngủ một lát đi, đừng nói gì cả!”.
Ở trong lòng anh ngủ yên một lát. Anh không làm được những việc khác, nhưng chí ít có thể bảo đảm trong khoảnh khắc này, em sẽ có giấc mộng đẹp an lành.
Anh dỗ dành, Phùng Nhất Nhất chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ tròn đầy. Không biết bao lâu sau, cô tỉnh lại. Cũng không biết là mấy giờ, xung quanh còn tối mờ, anh vẫn ôm cô, bàn tay khẽ vuốt trên lưng cô vẫn nhẹ nhàng như vậy.
Phùng Nhất Nhất bỗng dấy lên cảm giác của thiên trường địa cửu.
Cô hạnh phúc nằm thêm chút nữa, thò người ra quờ điện thoại trên tủ đầu giường. Người ôm cô khẽ động đậy, giọng rất tỉnh táo, “Hử?”.
“Mấy giờ rồi?”
Tạ Gia Thụ để cô nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, “Mười một rưỡi”, anh hôn lên tóc cô, “Muốn dậy chưa? Anh đưa em về”.
Ngôi nhà đó… vòng tay ấm áp của anh… Phùng Nhất Nhất hạ quyết tâm, chui vào lòng anh, ngáp một cái, giọng cô ủ rũ, “Không cần đâu!”.
Thật ra, Tạ Gia Thụ không muốn để cô đi chút nào. Lúc này anh ôm chặt lấy cô, thỏa mãn dán vào tai cô cười hỏi, “Thật sao? Em không sợ mẹ lại đánh em nữa à? Cô bé đáng thương!”.
“Sáng mai em đến thẳng công ty, có lẽ mẹ sẽ không phát hiện ra”, Phùng Nhất Nhất vùi đầu vào lòng anh, rầu rĩ nói, “Dù sao giờ này quay về chắc chắn sẽ bị đánh”.
Tạ Gia Thụ thở dài, “Bà ấy là mẹ đẻ của em sao? Sao cứ như dì ghẻ của cô bé Lọ Lem thế?”.
Phùng Nhất Nhất chọc tay vào cơ ngực săn chắc của anh, “Là dì ghẻ của cô bé Lọ Lem còn tốt, hoàng tử sẽ đến cứu em”.
Cô lẩm bẩm, giọng nói rất nhẹ. Tạ Gia Thụ hỏi, “Em nói gì?”.
“Không có gì, ngủ thôi”.
Hai người ôm lấy nhau ngủ một đêm.
Sáng ngày hôm sau, Phùng Nhất Nhất đang rửa mặt trong phòng tắm. Cửa vừa mở Tạ Gia Thụ lảo đảo bước vào, đầu tóc bù xù, bộ dạng ngái ngủ, không thể nhận ra đây chính là vị sếp của F.D tiếng tăm lẫy lừng.
Anh ngênh ngang bước vào, nâng nắp bồn cầu lên, ngang nhiên đứng vững vàng.
Thấy Phùng Nhất Nhất nhìn mình trong gương, anh nở nụ cười ngả ngớn… “tiểu ma vương” ngạo nghễ, ưỡn ngực, vênh mặt.
Phùng Nhất Nhất không thèm đếm xỉa đến tên dở hơi đó, vùi đầu rửa mặt.
Canh gà ác hầm sau một đêm đã nhừ, thơm lừng nức mũi. Phùng Nhất Nhất lấy nước canh gà để nấu cháo, mỗi người một bát cháo, một đùi gà.
Nếu không phải Tạ Gia Thụ nhất quyết để da gà vào bát cô thì bữa sáng này vẫn được coi là vui vẻ.
Tạ Gia Thụ rất vui sướng, đích thân đưa Phùng Nhất Nhất không mấy vui vẻ đến công ty. Có lẽ là tối qua ngủ nghỉ đàng hoàng, trạng thái tinh thần của Phùng Nhất Nhất tốt hơn hôm qua rất nhiều, tốt đến mức cô quên béng chuyện tối hôm qua không về nhà. Buổi tối tan làm, cô hớn hở chạy về, vừa đảy cửa bước vào, chào đón cô là một đống quần áo đạp vào mặt. Cô bị ném đồ vào mặt, sửng sốt hét lên một tiếng, “Mẹ?!”.
Mẹ Phùng khom lưng, ra sức đẩy, một chiếc va ly hành lý, đâm vào cánh cửa ngay chỗ Phùng Nhất Nhất đứng, sau đó “phịch” một tiếng, đổ xuống đất.
Mẹ Phùng chỉ tay vào con gái, cao giọng hỏi, “Mày đừng có gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày! Mày dám không về nhà ngủ chứ gì? Vậy sau này mày khỏi cần về nữa! Cầm lấy đồ của mày rồi xéo đi với nó đi!”.
Phùng Nhất Nhất như rớt xuống hầm băng, đứng đó không nói gì.
Ngực mẹ Phùng phập phồng, hiển nhiên đang trong cơn giận dữ. Cô con gái từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện lúc này giống như một con người khác, ngang bướng ngay cả một câu mềm mỏng cũng không chịu nói.
Trong lúc hai mẹ con đối mặt, khí thế mạnh yếu đổi dần vị trí, mắt mẹ Phùng đỏ hoe.
Lúc này, Phùng Nhất Phàm đang trên đường vội vàng trở vê, vừa vào nhà đã thấy ầm ĩ, nền nhà đâu đâu cũng là quần áo của chị gái, bên cửa còn có valy hành lý úp ngược. Cậu vội vàng nhấc chân nhảy vào, lớn tiếng nói, “Đừng động thù! Mẹ, mẹ đừng đánh chị con! Có gì thì từ từ nói!”.
Mẹ Phùng thấy con trai trở về, thâm phần tự tin, cười lạnh hai tiếng nói, “MẸ không đánh nó, mẹ không tội gì phải làm vậy cả! Mẹ bảo nó cút ra ngoài sống với người đàn ông của nó!”.
Phùng Nhất Phàm nhìn về phía chị gái mình, phát hiện nét mặt chị vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Dù sao cậu cũng vẫn còn nhỏ, chưa từng thấy bộ dạng này của chị gái nên vô cùng sợ hãi.
“Chị..chị nói câu gì đi chứ! Chị cắt đứt quan hệ với gã Tạ Gia Thụ kia rồi chứ!”.
Phùng Nhất Nhất đã lên tiếng, “Giờ con sẽ đi, dù sao thì cha mẹ có con trai phụng dưỡng rồi, không cần đến con nữa. Chỉ là… mẹ, trước kia mẹ nói tiền con đưa mỗi tháng, mẹ sẽ giữ cho con một nửa, bây giờ mẹ có thể đưa cho con không? Con muốn mua một căn nhà cho mình”.
Thực ra, mẹ Phùng chỉ tức giận nên hù dọa con gái thôi bằng không cũng không tìm lý do để tách cha Phùng ra, , còn cố ý gọi co trai về. Lúc này nghe con gái nói vậy, bà như bị sét đánh, quả thật không dám tin!
Phùng Nhất Phàm cũng sợ ngây người, “Chị, chị…”.
“Mày cút!”, mẹ Phùng rống to, khiến mọi người đều giật nảy mình.
Cuối cùng, Phùng Nhất Nhất và hành lý đã bị đẩy ra khỏi cửa. Phùng Nhất Phàm cao giọng gọi rồi chạy tới kéo cô lại, không ngờ cũng bị ăn đánh.
Tạ Gia Thụ vốn tưởng mình đến sớm, phải đợi một lúc, thấy cô xuống hanh như vậy, anh rất vui vẻ, nhướng mày kiêu ngạo nói, “Em sợ anh lên đó lại trêu ghẹo đám con gái kia chứ gì?”.
Phùng Nhất Nhất nhìn anh, không lên tiếng.
Anh cười híp mắt, nhoài người sang thắt dây an toàn cho cô, hôn lê mặt cô, ngọt ngào nói, “Anh chẳng thèm thích mấy cô gái trẻ ấy đâu”.
Nhớ lại cơ thể đầy vết đỏ tím của cô buổi sáng, cả ngày hôm nay Tạ Gia Thụ không thể tập trung tinh thần làm việc, lấy hết dũng khí chạy đế, nói lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng cô. Nói xong, anh thấy toàn thân nổi hết da gà, nhìn sang lại thấy cô cười rất gượng gạo.
Tạ Gia Thụ nhạy cảm phát hiện có điều kỳ lạ. Anh đưa tay ấn đầu cô, áp trán mình vào trán cô, dịu dàng hỏi, “Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”.
Phùng Nhất Nhất không muốn nói, ngắt lời anh, “Chúng ta đi ăn cơm đi, em đói rồi”.
Hôm nay cô chẳng có hứng thú ăn uống gì, buổi trưa chỉ ăn nửa bát, còn nôn ra hết.
Rõ ràng là cô có tâm sự, nhưng lại không chịu nói với anh. Thần sắc của Tạ Gia Thụ cũng trầm xuống, không nói gì nữa, lái xe rời đi.
Nói là đi ăn cơm, nhưng anh lại lái xe về nhà mình.
Phùng Nhất Nhất theo anh lên lầu, còn tưởng anh tạo bất ngờ gì, nhưng vừa vào phòng, anh đã chèn cô vào cửa, vội vã yêu thương.
Phùng Nhất Nhất toàn thân đau nhức, khó chịu vô cùng, nhưng cũng không còn sức lực để giằng co với anh. Dường như Tạ Gia Thụ còn gấp gáp hơn tối qua, còn chưa trút bỏ xong quần áo đã lật ngược, ấn cô vào cánh cửa.
Phùng Nhất Nhất vội vàng đưa tay chặn “tiểu ma vương” đang nóng hầm hập đế chảy cả nước miếng kia, khó khăn vùng vẫy, “Đợi đã…anh mang cái đó vào đi”.
Tạ Gia Thụ đang vô cùng phấn khích, thở phì phò hỏi, “Cái đó là cái gì?”.
“…Bao.”
Tạ Gia Thụ chợt ngẩn người, sau đó lại càng trở nên hăng say, vừa ấm ức vừa bá đạo nói, “Anh không dùng!”.
“Không được, bắt buộc phải dùng”, Phùng Nhất Nhất cương quyết.
“Nhưng bây giờ ở đây làm gì có?”, anh hổn hển gầm nhẹ, “Lúc nào anh cũng mang theo cái đó mới là không ổn, đúng không?”.
Phùng Nhất Nhất đẩy anh ra, quay người đi, anh lại chồm đến hôn cô điên cuồng. Cô dịu dàng đáp lại, nhỏ giọng cầu khẩn bên tai anh, “Hôm nay em vừa uống một viên thuốc cấp tốc xong, cả ngày đã khó chịu lắm rồi… anh đi ra ngoài mua một hộp đi”.
Tạ Gia Thụ cứng đờ trong giây lát, ánh mắt anh nhìn cô phức tạp đến khó mà diễn tả thành lời.
Một lát sau, anh hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, cố gắng kìm nén.
Đẩy người cô sang một bên, anh cầm áo khoác ngoài rồi đi thẳng ra cửa.
Phùng Nhất Nhất bị anh giày vò kịch liệt, cảm giác choáng váng buồn nôn càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cô muốn uống chút gì đó, nhưng chỉ tìm thấy một chai nước trong tủ lạnh. Cô ngồi lên sô pha rồi chậm rãi uống.
Rất nhanh sau đó, Tạ Gia Thụ đã trở về, lúc đi đến chỗ thay giày dép, anh đá chiếc giày bay vọt ra xa, âm thanh lộc cộc khiế Phùng Nhất Nhất giật mình quay đầu nhìn lại. Anh lạnh mặt xách hai túi lớn đến, ném một túi xuống bên chân cô, rồi cầm một túi khác đi vào nhà bếp.
Phùng Nhất Nhất mở chiếc túi bên chân mình ra, toàn các loại đồ ăn vặt thường ngày cô thích ăn như sữa bò tươi, sữa chua, đường đỏ gừng, chocolate quả hạch, vitamin, thuốc bổ sung can-xi, gà ác bạch phụng hoàng,… còn có cả hai hộp “áo mưa”.
Cô im lặng cầm hộp sữa chua lên ăn, chua chua lành lạnh, uống xuống bụng, xoa dịu cái dạ dày đang nóng rực của mình, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Cô đứng lên đi tìm anh.
Còn chưa đi đến phòng bếp, cô đã nghe thấy tiếng lạch cạch bên trong, Phùng Nhất Nhất tò mò nép vào cánh cửa, nhìn vào thì thấy Tạ Gia Thụ đang giơ con dao lê cao, sắc mặt lạnh lùng, hung hăng chặt xuống, một con gà ác thân lìa khỏi đầu chỉ trong chốc lát.
“Gia Thụ…”, Phùng Nhất Nhất kinh hồn bạt vía.
Tạ Gia Thụ bất mãn nhìn cô, chau mày, lạnh giọng nói, “Đừng vào đây, em làm gì thì làm đi… anh nấu cơm”.
Phùng Nhất Nhất chỉ chỉ tay vào anh, nói, “Anh bỏ dao xuống trước đã…”.
Tạ Gia Thụ vung tay ném con dao vào trong chậu rửa, lấy khắn tay ra lau tay tồi đến gần cô, cáu kỉnh hỏi, “Gì vậy?”.
Phùng Nhất Nhất đẩy anh ra bên ngoài, “…Anh thì biết làm gì chứ? Đi ra ngoài ngồi đợi đi , để em làm cơm cho”.
Tạ Gia Thụ bỗng dừng bước chân, quay người túm lấy cổ tay cô, kéo vào lòng mình.
Anh ôm cô, hung hăng nói vào bên tai cô, “Cho dù có phải ăn mỳ ăn liền anh cũng không bỏ đói em! Em đi nghỉ cho anh! Anh làm cơm!”.
Đúng, anh không biết nấu cơm, giống như anh không biết bày tỏ tấm lòng của mình. Cơm anh nấu rất khó ăn, giống như tình cảm của anh dành cho em luôn khiến em cảm thấy không hạnh phúc.
Nhưng hết thảy tình cảm của anh, toàn bộ chỉ muốn dành cho một mình em… mặc dù điều này rất khó khăn.
Tạ Gia Thụ lòng phiền muộn không thôi, ôm lấy Phùng Nhất Nhất, như nổi nóng muốn buộc chặt lấy cánh tay mình.
Kiểu người có xuất thân như Tạ đại thiếu gia, đương nhiên không có khả năng nấu nướng cho lắm. Trước đây vì Tử Thời, Thịnh Thừa Quang đã xuống bếp nấu nướng. Sau khi Tạ Gia Thụ hay tin này, đương nhiên là muốn học hỏi anh Thừa Quang rồi! Anh gọi Phùng Nhất Nhất đến dạy mình nấu ăn.
Phùng Nhất Nhất nghĩ ra món ăn đơn giản nhất, dạy anh nấu mỳ. hưng dù đơ giản, Tạ Ma Vương cũng làm thành một mớ hỗn độn, không còn là mỳ nữa. Khi vớt mỳ ra, thấy không nhai nổi, anh liền nầu nát thành một khối.
Sau đó, có một lần, họ đi chơi trong một sơn trang, nửa đêm, ah bỗng chạy đến phòng cô đập cửa, gọi ra ăn mỳ.
Ở trong khe núi sâu tối đó, tiểu viện mang phong cách thời Minh Thanh, chỉ có một vùng trời sao buông xuống đỉnh đầu và hai người họ. Phùng Nhất Nhất bọc người trong tấm thảm ngồi trên ghế bành ngáp liên hồi. Tạ Gia Thụ ngồi xổm trên mặt đất nấu mỳ, bộ dạng hớn hở vớt mỳ cho cô của anh lúc đó, cả đời này Phùng Nhất Nhất không thể nào quên.
Ngày xưa đẹp biết bao!
“Gia Thụ…”, Phùng Nhất Nhất cảm động giọng nói nghẹn ngào.
Tạ Gia Thụ rầu rĩ không vui, lại điên cuồng cúi đầu hôn cô, hai người như lửa gần rơm hòa làm một, đắm mình trong nụ hôn ấy. Tạ Gia Thụ ôm cô ngồi lên bàn trang điểm, lột áo của cô xuống kích động hôn lên ngực cô. Vừa trút bỏ được lớp áo, mấy vệt tím bầm trên bả vai cô trở nên vô cùng bắt mắt dưới ánh đèn điện sáng rực trong nhà bếp.
“…Đây không phải là anh làm, đúng chứ?”, Tạ Gia Thụ hỏi giọng ngờ vực.
Cả đêm qua anh không ngủ mà! Sau khi cô ngủ, anh luôn ngắm nhìn cô, sau đó lại bò dậy bôi thuốc cho cô, mấy dấu hôn, dấu tay trên cơ thể cô anh đều vui mừng rạo rực đoán đi đoán lại những mấy lần. Hơn nữa chỗ anh làm đều là ngực và bên mé đùi cô thôi! Bả vai này, anh không thể bóp mạnh như vậy được.
“Mẹ em”, Phùng Nhất Nhất nói ngắn gọn.
Kéo áo lên, cô cúi đầu nhìn, thấy ánh mắt anh, nghiêm túc nói, “Gia Thụ, cho dù sau này chúng ta có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đừng khiến em quá khó xử , được không?”.
Tạ Gia Thụ chau mày trầm tư, nghe cô nói, thần sắc trong hốc mắt anh càng trở nên thâm trầm, một lát sau, anh mới trả lời, “Được, anh sẽ cố gắng hết mức có thể!”.
Vừa rồi, trên đường Tạ Gia Thụ đến siêu thị, trợ lý của anh đã đọc hướng dẫn sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp cho ông chủ thân yêu nhà mình nghe, cuối cùng tổng kết, “Tổng giám đốc Tạ, thuốc này là cho nữ uống”.
Tổng giám đốc Tạ, có phải anh uống nhầm thuốc rồi không?
Tổng giám đốc Tạ giận dữ, “Phí lời! Lẽ nào còn có thuốc tránh thai dành cho đàn ông uống sao?”.
Ngài trợ lý vốn tưởng bạn xử nam già nào đó vừa chiêm nghiệm còn chưa có kinh nghiệm, uống nhầm thuốc tránh thai khẩn cấp, nhưng nghe giọng điệu của ông chủ nhà mình giống như là “Nếu có loại dahf cho đàn ông uống thì tôi cũng uống” vậy?
Anh ta nghĩ một lát, thận trọng vòng vèo thăm dò, “Tài liệu cho thấy, loại thuốc này thường gây tổn hại đến cơ thể”.
Tổng giám đốc Tạ giận tím mặt, “Phí lời! Đã là thuốc thì có ba phần độc! Có loại thuốc nào không dưng uống mà lại có lợi cho sức khỏe không hả?”.
Đau lòng và hối hận chất chứa trong giọng nói này khiến cho ngài trợ lý tỏ tường ngay lập tức.
Ôm máy tính, mười ngón tay như bay tìm tòi, trợ lý nhanh nhẹn báo cáo, “Tác dụng phụ thường thấy của thuốc tránh thai cấp tốc là buồn nôn, nôn mửa. Bác sĩ kiến nghị có thể ăn chút đồ ăn thường ngày phụ nữ thích ăn để tăng cường khẩu vị. Nếu vùng bụng dưới căng chướng, có thể pha nước đường gừng để giảm bớt các cảm giác khó chịu ở tử cung”.
Tìm kiếm tài liệu trên mạng luôn kéo theo một loạt thông tin có liên quan. Trợ lý tích cực tìm kiếm, hướng đi của tài liệu dần dần lệch đến việc làm thế nào để chữa đau bụng khi hành kinh… Cho nên, sau đó, Tổng giám đốc Tạ mới xách về cả gà ác bạch phượng hoàn.
Bạch phượng là gì Tổng giám đốc Tạ không biết nhưng gà ác thì anh biết! Canh gà ác còn rất tốt cho cơ thể nữa đấy! Thế nên, ah lại mua thêm một con gà ác đông lạnh về hầm canh.
Nhưng loại gà ác này… sao lại xấu xí thế cơ chứ? Người có trình thưởng thức cao như Tạ đại thiếu gia vô cùng buồn bực. Dưới sự chỉ đạo từ xa của Phùng Nhất Nhất, anh chau mày chặt con gà xấu xí không ưa nổi này thành từng miếng. Phùng Nhất Nhất chuẩn bị xong gừng, hành và các gia vị, hai người hợp lực hầm một nồi Canh gà ác.
Tối thiểu phải hai tiếng canh gà mới có thể ăn. Phùng Nhất Nhất cảm động ngồi trước bàn, ăn mỳ ăn liền nhão nhoét.
Tạ đại thiếu gia có chút ngại ngùng, ngồi đối diện, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lấp lánh như sao, Phùng Nhất Nhất tò mò hỏi anh, “Sao vậy?”.
“Khó ăn à?”, anh cường điệu hóa thở dài một tiếng, chau mày, “Nhìn cũng không ngon mà! Chắc chắn rất khó ăn!”.
“Ừm”, Phùng Nhất Nhất cười híp mắt.
Tạ Ma Vương trở mặt chỉ sau một giây, “Khó ăn thì em đừng ăn nữa!”.
Phùng Nhất Nhất biết ngay anh sẽ thế này, trong lòng vừa ngọt ngào vừa thấy buồn cười. Tạ Ma Vương trừng mắt, mặt mày cau có kéo bát mỳ trước mặt cô lại, há miệng nuốt hết đống mỳ nhão nhoét, vừa ăn vừa hung hăng trừng cô.
Phùng Nhất Nhất nhìn anh, cười tủm tỉm, một lúc sau mới đứng dậy, nhoài tới hôn anh qua chiếc bàn.
Mùi vị mỳ ăn liền thơm nức mũi, người ưa sạch sẽ như Tạ đại thiếu gia thầm cằn nhằn, sau đó hé miệng ngậm lấy đôi môi bóng mỡ của cô.
Nụ hôn tràn ngập mùi vị mỳ ăn liền vừa tán phát ra là không thể thu lại. Chiến trường chuyển dịch từ bàn ăn đến ghế tựa, nền nhà, sô pha… Hai người mới nếm thử mùi vị dù có lăn qua lăn lại thế nào cũng cảm thấy không đủ, chỉ hận không thể khảm đối phương vào cơ thể mình. Cuối cùng, phải đến khi đệm trên giường trong phòng ngủ đều bị rung chuyển, rời vị trí cũ, hai người mới coi như xong.
Lúc kết thúc, cả hai mồ hôi đàm đìa, tóc tai Tạ Gia Thụ hoàn toàn ướt sũng, lọn tóc ướt cọ vào má Phùng Nhất Nhất ngưa ngứa. cô chẳng còn chút sức lực nào, gắng gượng nâng tay ôm lấy cổ anh.
Tạ Gia Thụ cọ cọ vào má cô, cổ họng phát ra tiếng gì đó rất mơ hồ, rất dịu dàng.
“Dậy thôi…”, Phùng Nhất Nhất đã khàn giọng.
Tạ Gia Thụ hiếm khi nghe lời như vậy, buông cô ra rồi ngồi dậy.
Thật ra anh vừa nhớ lại, lúc anh từ phía sau tiến tới, tay anh nhéo vào eo cô khiến cô nhảy về phía trước, đập vào đầu giường.
Lật người toàn thân đang phớt hồng kia lại, anh vươn người bật sáng đèn đầu giường, ánh đèn dìu dịu soi xuống cơ thể trắng nõn của người bên cạnh. Tạ Gia Thụ vừa nhìn liền thở hắt ra một hơi, ngay cả “tiểu ma vương” phía dưới cũng thở dài, mềm nhũn.
“Chỗ này của em… là sao vậy?”, ngón tay anh chỉ lên eo cô rồi khẽ vuôt ve, vừa kinh ngạc vừa nổi cáu.
Cở thể Phùng Nhất Nhất còn chưa ngừng nghỉ hòa toàn, dáng vẻ uể oải, ngoắc tay để anh nằm xuống. Cô rúc vào lòng anh, cầm lấy tay anh xoa lên phía bên phải đầu mình, “Buổi sáng, lúc em quay về bị mẹ bắt được, mẹ rất tức giận, am còn cãi lại mẹ. Cha em nghe vậy nổi cáu, đá em một cái, đầu bị đạp vào tường”.
Tạ Gia Thụ ngồi phắt dậy.
“Gia Thụ!”, Phùng Nhất Nhất bổ nhào đến ôm lấy eo anh, “Anh đừng đi đâu cả! Anh nằm xuống… ôm em!”.
Chân Tạ Gia Thụ đã nhấc xuống giường, bị cô ôm eo không đi nổi, ngồi đó vận khí hồi lâu mới nằm xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Ngực anh phập phồng kịch liệt, chẳng nói một câu, Phùng Nhất Nhất vừa cảm động vừa buồn bã, ra sức chui vào lòng anh.
Một lát sau, anh đưa tay chủ động ôm cô, cứng ngắc nhưng dịu dàng, vỗ về lên lưng cô.
“Đau không?”, tay anh lần xuống, vuốt ve khắp người cô, rất nhẹ, rất nhẹ.
Lúc này, Phùng Nhất Nhất cảm thấy hạnh phúc dạt dào, cô lắc đầu, vui vẻ nói, “Không đau nữa rồi!”.
“Lần sau, bất kể là ai, chỉ cần động tay động chân với em là em phải tránh đi. Tránh đi là sẽ không việc gì cả… Đừng để mình bị thương nữa”, Tạ Gia Thụ ngừng một lát, giọng nói thấp hơn rất nhiều, áp vào tai cô, “Trước kia, chị gái anh cũng thường xuyên đánh anh. Mặc dù nhiều người đều nói chị ấy đánh là vì muốn tốt cho anh, nhưng anh vẫn cảm thấy bị đánh rất đau, rất khó chịu”.
Anh nói rất nhỏ. Những lời này từ trước tới giờ anh chưa từng nói với ai, chỉ riêng mình cô.
Phùng Nhất Nhất cũng hiểu một chút về Tạ Gia Vân, chị gái của Tạ Gia Thụ. Nhớ lại hôn ước của Tạ Gia Vân và Thịnh Thừa Quang làm ầm ĩ xôn xao dư luận năm đó, mặc dù cơ bản chị ấy không yêu Thịnh Thừa Quang, nhưng cũng từng làm khổ Tử Thời. Ngày ấy, Tạ Gia Vân vừa ra tay, Tử Thời đã sụp đổ.
Sau đó, vì Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất lại phải đối mặt với Tạ Gia Vân.
Thật ra, cô muốn nói với Tạ Gia Thụ rằng, “Chị gái anh không giống cha mẹ em. Chị ấy yêu anh biết nhường nào!”.
Nhưng e rằng Tạ Gia Thụ cũng giống như cô, cảm thấy toàn thế giới này chỉ có hai người họ yêu thương nhau.
“Không đau nữa…”, cô đưa tay xoa mặt anh, thổi vào cằm anh, dỗ dành như một đứa trẻ.
Tạ Gia Thụ cúi đầu hôn cô, rất khẽ khàng, rất dịu dàng, nói, “Em ngủ một lát đi, đừng nói gì cả!”.
Ở trong lòng anh ngủ yên một lát. Anh không làm được những việc khác, nhưng chí ít có thể bảo đảm trong khoảnh khắc này, em sẽ có giấc mộng đẹp an lành.
Anh dỗ dành, Phùng Nhất Nhất chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ tròn đầy. Không biết bao lâu sau, cô tỉnh lại. Cũng không biết là mấy giờ, xung quanh còn tối mờ, anh vẫn ôm cô, bàn tay khẽ vuốt trên lưng cô vẫn nhẹ nhàng như vậy.
Phùng Nhất Nhất bỗng dấy lên cảm giác của thiên trường địa cửu.
Cô hạnh phúc nằm thêm chút nữa, thò người ra quờ điện thoại trên tủ đầu giường. Người ôm cô khẽ động đậy, giọng rất tỉnh táo, “Hử?”.
“Mấy giờ rồi?”
Tạ Gia Thụ để cô nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, “Mười một rưỡi”, anh hôn lên tóc cô, “Muốn dậy chưa? Anh đưa em về”.
Ngôi nhà đó… vòng tay ấm áp của anh… Phùng Nhất Nhất hạ quyết tâm, chui vào lòng anh, ngáp một cái, giọng cô ủ rũ, “Không cần đâu!”.
Thật ra, Tạ Gia Thụ không muốn để cô đi chút nào. Lúc này anh ôm chặt lấy cô, thỏa mãn dán vào tai cô cười hỏi, “Thật sao? Em không sợ mẹ lại đánh em nữa à? Cô bé đáng thương!”.
“Sáng mai em đến thẳng công ty, có lẽ mẹ sẽ không phát hiện ra”, Phùng Nhất Nhất vùi đầu vào lòng anh, rầu rĩ nói, “Dù sao giờ này quay về chắc chắn sẽ bị đánh”.
Tạ Gia Thụ thở dài, “Bà ấy là mẹ đẻ của em sao? Sao cứ như dì ghẻ của cô bé Lọ Lem thế?”.
Phùng Nhất Nhất chọc tay vào cơ ngực săn chắc của anh, “Là dì ghẻ của cô bé Lọ Lem còn tốt, hoàng tử sẽ đến cứu em”.
Cô lẩm bẩm, giọng nói rất nhẹ. Tạ Gia Thụ hỏi, “Em nói gì?”.
“Không có gì, ngủ thôi”.
Hai người ôm lấy nhau ngủ một đêm.
Sáng ngày hôm sau, Phùng Nhất Nhất đang rửa mặt trong phòng tắm. Cửa vừa mở Tạ Gia Thụ lảo đảo bước vào, đầu tóc bù xù, bộ dạng ngái ngủ, không thể nhận ra đây chính là vị sếp của F.D tiếng tăm lẫy lừng.
Anh ngênh ngang bước vào, nâng nắp bồn cầu lên, ngang nhiên đứng vững vàng.
Thấy Phùng Nhất Nhất nhìn mình trong gương, anh nở nụ cười ngả ngớn… “tiểu ma vương” ngạo nghễ, ưỡn ngực, vênh mặt.
Phùng Nhất Nhất không thèm đếm xỉa đến tên dở hơi đó, vùi đầu rửa mặt.
Canh gà ác hầm sau một đêm đã nhừ, thơm lừng nức mũi. Phùng Nhất Nhất lấy nước canh gà để nấu cháo, mỗi người một bát cháo, một đùi gà.
Nếu không phải Tạ Gia Thụ nhất quyết để da gà vào bát cô thì bữa sáng này vẫn được coi là vui vẻ.
Tạ Gia Thụ rất vui sướng, đích thân đưa Phùng Nhất Nhất không mấy vui vẻ đến công ty. Có lẽ là tối qua ngủ nghỉ đàng hoàng, trạng thái tinh thần của Phùng Nhất Nhất tốt hơn hôm qua rất nhiều, tốt đến mức cô quên béng chuyện tối hôm qua không về nhà. Buổi tối tan làm, cô hớn hở chạy về, vừa đảy cửa bước vào, chào đón cô là một đống quần áo đạp vào mặt. Cô bị ném đồ vào mặt, sửng sốt hét lên một tiếng, “Mẹ?!”.
Mẹ Phùng khom lưng, ra sức đẩy, một chiếc va ly hành lý, đâm vào cánh cửa ngay chỗ Phùng Nhất Nhất đứng, sau đó “phịch” một tiếng, đổ xuống đất.
Mẹ Phùng chỉ tay vào con gái, cao giọng hỏi, “Mày đừng có gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày! Mày dám không về nhà ngủ chứ gì? Vậy sau này mày khỏi cần về nữa! Cầm lấy đồ của mày rồi xéo đi với nó đi!”.
Phùng Nhất Nhất như rớt xuống hầm băng, đứng đó không nói gì.
Ngực mẹ Phùng phập phồng, hiển nhiên đang trong cơn giận dữ. Cô con gái từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện lúc này giống như một con người khác, ngang bướng ngay cả một câu mềm mỏng cũng không chịu nói.
Trong lúc hai mẹ con đối mặt, khí thế mạnh yếu đổi dần vị trí, mắt mẹ Phùng đỏ hoe.
Lúc này, Phùng Nhất Phàm đang trên đường vội vàng trở vê, vừa vào nhà đã thấy ầm ĩ, nền nhà đâu đâu cũng là quần áo của chị gái, bên cửa còn có valy hành lý úp ngược. Cậu vội vàng nhấc chân nhảy vào, lớn tiếng nói, “Đừng động thù! Mẹ, mẹ đừng đánh chị con! Có gì thì từ từ nói!”.
Mẹ Phùng thấy con trai trở về, thâm phần tự tin, cười lạnh hai tiếng nói, “MẸ không đánh nó, mẹ không tội gì phải làm vậy cả! Mẹ bảo nó cút ra ngoài sống với người đàn ông của nó!”.
Phùng Nhất Phàm nhìn về phía chị gái mình, phát hiện nét mặt chị vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Dù sao cậu cũng vẫn còn nhỏ, chưa từng thấy bộ dạng này của chị gái nên vô cùng sợ hãi.
“Chị..chị nói câu gì đi chứ! Chị cắt đứt quan hệ với gã Tạ Gia Thụ kia rồi chứ!”.
Phùng Nhất Nhất đã lên tiếng, “Giờ con sẽ đi, dù sao thì cha mẹ có con trai phụng dưỡng rồi, không cần đến con nữa. Chỉ là… mẹ, trước kia mẹ nói tiền con đưa mỗi tháng, mẹ sẽ giữ cho con một nửa, bây giờ mẹ có thể đưa cho con không? Con muốn mua một căn nhà cho mình”.
Thực ra, mẹ Phùng chỉ tức giận nên hù dọa con gái thôi bằng không cũng không tìm lý do để tách cha Phùng ra, , còn cố ý gọi co trai về. Lúc này nghe con gái nói vậy, bà như bị sét đánh, quả thật không dám tin!
Phùng Nhất Phàm cũng sợ ngây người, “Chị, chị…”.
“Mày cút!”, mẹ Phùng rống to, khiến mọi người đều giật nảy mình.
Cuối cùng, Phùng Nhất Nhất và hành lý đã bị đẩy ra khỏi cửa. Phùng Nhất Phàm cao giọng gọi rồi chạy tới kéo cô lại, không ngờ cũng bị ăn đánh.
Bình luận truyện