Hoàng Đế Nan Vi
Chương 224: Phiên ngoại 7
Lý Bình Chu chủ động tìm lý do để từ hôn, hợp với ý của Hoàng đế, Minh Trạm làm sao lại không nể mặt Lý Bình Chu cho được?
Vì vậy cho dù Lý Bình Chu vẫn thường nóng tính như trước nhưng khi đối mặt với Lý Bình Chu thì Minh Trạm lại tỏ ra là một đế vương rộng lượng phóng khoáng.
Sau tấu chương báo chiến thắng nhỏ ở thành Đại Đồng thì Minh Trạm nhanh chóng thu được tấu chương buộc tội Triệu Lệnh Nghiêm của Tri phủ Thái Nguyên. Trong đó kể rõ việc Triệu Lệnh Nghiêm đến thành Thái Nguyên đả thương dược thương, chiếm đoạt dược liệu, trưng dụng đại phu và một loạt tội ác khiến người ta sôi sục.
Minh Trạm cơ hồ có thể nhìn ra sự cáu giận phẫn nộ của Tri phủ Thái Nguyên như thế nào thông qua nét chữ cứng cáp trong tấu chương. Địa bàn của mình bị người ta cưỡng đoạt, cho dù thương nhân có địa vị thấp hèn thì đối với một quan phụ mẫu vẫn là sự sỉ nhục khó có thể chấp nhận. Lúc trước khi chiến tranh xảy ra thì không tiện so đo với Triệu Lệnh Nghiêm, nay đã chấm dứt chiến tranh, là lúc nên đòi nợ cũ.
Quan võ đánh giặc xuất sinh nhập tử, vô cùng vất vả, quan văn bẩm sinh lại chán ghét chiến sự, vì vậy bọn họ rất biết cách xoi mói, bới lông tìm vết. Bất quá việc văn võ đại thần không vừa mắt nhau cũng không phải không có lợi trong mắt Hoàng đế.
Nhưng thỉnh thoảng Minh Trạm lại cảm thấy chính mình không giống như làm Hoàng đế mà giống như làm hòa giải viên thì đúng hơn. Tấu chương này, Minh Trạm ấn theo quy củ, phân phó Nội các gửi chỉ dụ đến Đại Đồng, lệnh cho Triệu Lệnh Nghiêm dâng tấu chương biện giải.
Triệu Lệnh Nghiêm nhận được tấu chương, tùy tiện lướt qua, cũng không nói gì. Trong khi Tống Diêu lại trở nên nôn nóng, hỏi Triệu Lệnh Nghiêm, “Chuyện này là sao? Ngươi phái người đến Thái Nguyên chiếm đoạt dược liệu ư?”
Tiết trời đã vào đông, Triệu Lệnh Nghiêm ôm một cái lò sưởi nhỏ trong lòng, trước mặt đặt chậu than, bên trong là loại than tốt nhất, trên chậu than có đặt một vỉ nướng, trên vỉ nướng có vài củ khoai lang mập mạp. Tống Diêu hỏi, Triệu Lệnh Nghiêm chậm rãi đáp, “Ai biết người Thát Đát lại đột ngột tấn công, thành Đại Đồng có bao nhiêu thuốc trị thương đâu? Dược liệu không đủ, ta liền thu mua một chút ở phụ cận.”
Bộ dáng không lạnh không nóng của Triệu Lệnh Nghiêm khiến Tống Diêu nôn nóng đến mức giậm chân, nhịn không được mà hét to, “Ngươi thu mua như thế đó sao? Một phủ mười ba huyện, ngươi chiếm đoạt sạch sẽ, ngươi còn dữ tợn hơn cả bọn cường đạo nữa kìa.”
Giơ lên đôi đũa gỗ đã được vọt trơn tru để lật khoai lang, Triệu Lệnh Nghiêm nói, “Không có dược liệu, không có đại phu thì tướng sĩ bị thương phải làm sao đây? Chờ chết ư?” Giương mắt nhìn Tống Diêu, “Với lại ta cũng không phải chiếm đoạt mà là trưng dụng, nợ bọn hắn trước, sau này trả lại. Ngươi cần gì phải nôn nóng như thế?”
Tống Diêu cảm thán một tiếng, ngồi bên cạnh Triệu Lệnh Nghiêm, vô cùng lo lắng, “Chẳng phải là ta lo lắng cho ngươi hay sao? Lần trước bị đánh mấy trượng, nằm liệt đến hơn nửa tháng, lúc này nếu bệ hạ tức giận, ngộ nhỡ lại bị trách phạt thì sao?” Cân nhắc một lúc, Tống Diêu liền quyết định, “Ngươi đừng lo chuyện này nữa, cứ để ta gánh vác.”
Triệu Lệnh Nghiêm hít hít mũi, ngửi mùi khoai nướng, khóe môi hơi cong lên, “Người mà Tri phủ đại nhân hạch tội là ta, ngươi viết tấu chương biện giải để làm gì.” Đôi mắt cười lướt nhìn Tống Diêu, Triệu Lệnh Nghiêm nói tiếp, “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ đem mọi việc đổ lên đầu của ngươi. Ta đã viết trong tấu chương, tất cả đều là do ngươi phân phó cho ta làm như vậy. Ngươi viết một phong tấu chương thỉnh tội, như vậy chẳng phải chu toàn hay sao?” Kỳ thật Triệu Lệnh Nghiêm căn bản không cảm thấy chuyện này có gì là to tát, dù sao bảo vệ được Đại Đồng, người Thát Đát tấn công biên ải, bọn họ có công, cho dù xảy ra chuyện ở phủ Thái Nguyên thì cũng chỉ là tiểu tiết mà thôi. Nhiều lắm là mất một phần bổng lộc của triều đình, Hoàng đế bệ hạ vì trấn an Tri phủ Thái Nguyên sẽ răn dạy bọn họ vài câu mà thôi. Dù sao hắn và Tống Diêu còn trẻ mà có địa vị cao, khiến không ít người ganh tỵ. Lúc này bị phạt vẫn tốt hơn so với được thưởng.
Tống Diêu im lặng một lúc lâu. Triệu Lệnh Nghiêm dùng chiếc đũa đâm vào một củ khoai lang rồi đưa cho Tống Diêu, hỏi, “Sao vậy, mất hứng vì ta bắt ngươi làm lá chắn à?”
Tiếp nhận củ khoai lang nóng hổi, Tống Diêu buồn bực, “Không, đáng lý ta cũng tính làm như vậy mà.”
“Ồ, thế là chúng ta cũng rất hiểu nhau, có đúng không.” Triệu Lệnh Nghiêm bẻ củ khoai ra, mỉm cười tủm tỉm, bắt đầu ăn.
Tống Diêu nhìn một bên mặt nhẵn nhụi trắng nõn của Triệu Lệnh Nghiêm, trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp, bỗng nhiên gọi một tiếng, “Lệnh Nghiêm.”
Triệu Lệnh Nghiêm đang vui vẻ ăn khoai, nghe như vậy thì liền ngẩn người, khẽ nâng mặt lên, quay đầu nhìn về phía Tống Diêu. Tống Diêu bỗng nhiên nâng tay, đầu ngón tay hơi thô ráp kìm chặt chiếc cằm của Triệu Lệnh Nghiêm, tay trái giúp Triệu Lệnh Nghiêm lau đi miếng khoai vụn bên khóe môi.
Ánh mắt của Tống Diêu rất thâm thúy, Triệu Lệnh Nghiêm nháy mắt mấy cái, nắm lấy tay của Tống Diêu rồi nói, “Buông ra đi.” Bóp chặt cằm của hắn như thế, muốn đánh nhau hay sao?
Tống Diêu khom người kề sát vào Triệu Lệnh Nghiêm, khi Triệu Lệnh Nghiêm trừng to mắt nhìn thì Tống Diêu bất chợt hôn lên cánh môi mỏng ở trước mắt.
Trong mắt của Triệu Lệnh Nghiêm tràn đầy ngỡ ngàng, tròng mắt suýt nữa đã rơi ra ngoài.
Tống Diêu cũng không hôn sâu mà chỉ chạm nhẹ, sau đó lập tức khôi phục tư thế ngồi ngay ngắn như ban đầu.
“Ngươi, ngươi bị điên rồi hả?” Triệu Lệnh Nghiêm xem như trấn tĩnh, sắc mặt không thay đổi, chỉ có chút lắp bắp. fynnz.wordpress.com
Tống Diêu bình tĩnh nói, “Ba ngày liên tục đều nằm mơ thấy ngươi, Lệnh Nghiêm, ta thích ngươi rồi.”
“Làm sao, làm sao có thể được?”
“Thái thượng hoàng có thể hồi sinh thì có chuyện gì là không được?”
Triệu Lệnh Nghiêm hoàn toàn hồ đồ.
Từ khi Tống Diêu tỏ tình, Triệu Lệnh Nghiêm bị mất phương hướng, vẫn bị vây vào trạng thái lờ đờ. Nhưng thật ra một khi Tống Diêu đã tỏ tình, thấy Triệu Lệnh Nghiêm không cố chấp kháng cự hắn thì liền đơn phương tình nguyện cho rằng Triệu Lệnh Nghiêm đã bằng lòng.
Tống Diêu nhắm chuẩn cơ hội mà túm lấy Triệu Lệnh Nghiêm để hôn vài cái, Triệu Lệnh Nghiêm chỉ hận không thể một đao chém chết Tống Diêu. Tống Diêu cười nói, “Chúng ta đều là nam nhân, đừng bày ra bộ dáng nhăn nhó như nữ tử thế này.”
Triệu Lệnh Nghiêm đen mặt, “Ngươi nghĩ rằng ta là người tùy tiện hay sao?”
Tống Diêu nhướng mày, “Nói ta nghe thử xem?”
“Ngươi nói thử đi.” Triệu Lệnh Nghiêm hỏi lại.
Tống Diêu mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên rạng rỡ sáng bừng. Triệu Lệnh Nghiêm thầm than, xinh đẹp đúng là được thơm lây, cầm thú đội lốt người vẫn khiến người ta đặc biệt yêu thích.
“A Nghiêm, ta thích ngươi thì sẽ muốn thân cận với ngươi, đây là chuyện thường tình, ngươi đừng nghĩ nhiều rồi sinh ra hiểu lầm.” Tống Diêu giải thích.
Triệu Lệnh nghiêm thản nhiên nói, “Hiện tại ta vẫn chưa có cảm giác thường tình như ngươi đâu, cho nên xin ngươi kiềm chế một chút.” Bởi vì chênh lệch về võ công, Triệu Lệnh nghiêm không thể dùng võ công để giải quyết Tống Diêu, chỉ đành dùng đạo lý để nói chuyện với Tống Diêu.
Tống Diêu chẳng biết xấu hổ, mặt dày nói, “A Nghiêm, nếu không thì sau này đổi lại là ngươi hôn ta, không chừng sẽ có cảm giác đó.”
Triệu Lệnh Nghiêm nhìn chằm chằm Tống Diêu, sắc mặt chậm rãi trầm xuống. Tống Diêu chỉ đành đầu hàng, “Được rồi được rồi, nếu không có sự cho phép của ngươi thì sẽ không hôn ngươi, được chưa?”
Như vậy thì còn được. Triệu Lệnh Nghiêm hơi vừa lòng một chút thì chợt nghe Tống Diêu nói, “Chúng ta trước tiên ở chung với nhau đi, được không?”
“Không được!”
Xưa kia Tống Diêu thường ngủ chung giường với Triệu Lệnh Nghiêm, Triệu Lệnh Nghiêm cũng không nói gì. Nhưng kể từ khi Tống Diêu tỏ tình thì Triệu Lệnh Nghiêm thật sự đề phòng người ta như giặc, kiên quyết không cho Tống Diêu gần thân.
Thái độ của Triệu Lệnh Nghiêm kiên quyết, Tống Diêu lại bắt lấy chân lý tình yêu, với bốn chữ rất chân thật – chết cũng vô sỉ.
Cho dù Triệu Lệnh Nghiêm tử thủ cẩn thận, đến ngày hôm sau khi tỉnh giấc thì lại thấy Tống Diêu đang ngủ bên cạnh mình. Nói khoa trương một chút thì Triệu Lệnh Nghiêm cũng không biết khi nào sẽ bị người ta lột đồ, nằm trần trụi trong lòng của Tống Diêu. Sau đó bàn tay chết tiệt của Tống Diêu cứ đặt lên mông của hắn, trong một đêm không biết sẽ bị người ta lợi dụng sờ soạng bao nhiêu lần.
Tiểu tử Tống Diêu này cũng không ngừng lải nhải với Triệu Lệnh Nghiêm, “A Nghiêm, nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi thì có thể sờ ngược trở lại.”
Triệu Lệnh Nghiêm chưa bị Tống Diêu tức chết đơn giản là vì hắn rất rộng lượng.
Triệu Lệnh Nghiêm không thể không tiếp tục cùng Tống Diêu bàn về tình cảm giữa hai người bọn họ, hắn nghiêm túc hỏi, “A Diêu, luận về tuổi tác thì ta lớn hơn ngươi. Luận về cấp bậc, ngươi cao hơn ta. Luận về tướng mạo, ta càng không bằng ngươi, ngươi coi trọng ta ở chỗ nào? Có điều kiện như ngươi thì gả cho Công chúa còn được nữa mà, mắt của ngươi có vấn đề hay không vậy? Vì sao lại không nghĩ ra?”
Khi Tống Diêu chiếm lợi Triệu Lệnh Nghiêm thì sẽ tỏ ra không đứng đắn, bất quá khi chân chính đàm phán thì hắn ngồi rất nghiêm chỉnh, trầm ổn, nhưng lời nói lại khiến Triệu Lệnh Nghiêm phải dở khóc dở cười, Tống Diêu nghiêm mặt nói, “Trước kia ta chưa từng có mộng xuân, từ khi quen ngươi, tất cả mộng xuân mà ta mơ thấy đều là ngươi. Ngươi nói xem, chẳng phải là ta thích ngươi hay sao?”
“A Nghiêm, ngươi cũng không cần vội vàng phủ nhận. Nếu ngươi không hề có chút ý tứ nào với ta thì không thể dễ dàng cho phép ta thân cận với ngươi như thế này đâu.”
Triệu Lệnh Nghiêm liếc mắt nhìn Tống Diêu, không nói chuyện.
Tống Diêu nói tiếp, “A Nghiêm, ngươi cũng không phải người thích chiếm lợi kẻ khác. Nhưng mà ngươi có cảm thấy hay không, ngươi thường hay chiếm lợi ta.”
Triệu Lệnh Nghiêm dựng thẳng lông mày, quả quyết phủ nhận, “Làm gì có? Ta chưa từng chiếm lợi ngươi.” Hắn cũng chưa từng lột sạch đồ của Tống Diêu để sỗ sàng với tiểu mỹ nhân này.
Tống Diêu bình tĩnh mỉm cười, “Ngươi có nghĩ đến hay không, vì sao những chuyện khó làm thì ngươi luôn đổ lên đầu của ta, để cho ta thay ngươi gánh trách nhiệm?” Kéo lấy tay của Triệu Lệnh Nghiêm rồi cầm lấy, Tống Diêu nhẹ nhàng hỏi, “A Nghiêm, ngươi có thân cận với người khác như vậy hay không? Hay là có cho phép người khác tùy tiện ngủ cùng giường với ngươi? Đắp cùng chăn với ngươi?”
Triệu Lệnh Nghiêm cảm thấy ê răng, “A Diêu, tiểu Diêu mỹ nhân, ta thật sự chỉ xem ngươi là tri kỷ, là hảo huynh đệ thôi. Ngươi ngẫm lại đi, ngươi có sắc đẹp như vậy, mỗi ngày theo ta cùng ngủ chung giường, vì sao ngay cả một lần mộng xuân mà ta cũng chẳng mơ thấy?”
Tống Diêu than thở, “Uổng cho ngươi vẫn thường vẽ đông cung.”
Triệu Lệnh Nghiêm trợn trắng mắt, “Chẳng lẽ người nào vẽ đông cung đều là sắc ma à?”
“A Nghiêm, ta cũng chỉ háo sắc với ngươi mà thôi.” Tống Diêu thì thầm, “Đối mặt với người mình thích, nếu là nam nhân thì sẽ có ý đó. A Nghiêm, bằng không ngươi cũng nhìn thử của ta một chút đi.” Dứt lời, lập tức đòi cởi y phục.
Triệu Lệnh Nghiêm vội vàng giữ tay của Tống Diêu lại, van xin, “A Diêu, Tống Diêu, Diêu huynh đệ, tiểu Diêu mỹ nhân, xem như ta cầu ngươi, ngươi cho ta thêm chút thời gian có được hay không?”
Tống Diêu nhịn xuống cơn tức trong lòng, miệng phồng to, nói một cách bất mãn, “Ta đây sẽ nhịn một tháng, một tháng sau phải viên phòng.” (viên phòng=người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng)
“Không được!” Triệu Lệnh Nghiêm quả quyết cự tuyệt, có lầm hay không, nếu chuyện giữa bọn họ mà truyền ra ngoài thì tiền đồ của hai người xem như đi tong.
Tống Diêu trực tiếp đè người ta xuống rồi lột đồ của người ta, “Vậy hiện tại viên phòng luôn đi.”
Triệu Lệnh Nghiêm giận tím mặt, “Tống Diêu, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”
Tống Diêu nhìn chằm chằm ánh mắt của Triệu Lệnh Nghiêm, hơi hơi cảm thấy bị tổn thương, “A Nghiêm, ngươi thật sự không có cảm giác gì với ta hay sao?”
“Có cảm giác cái đầu ngươi, đều là nam nhân, ngươi có cái gì thì ta đều có cái đó, ta làm sao có cảm giác với ngươi cho được? Nếu muốn có cảm giác với ngươi thì ta chỉ cần tự soi gương là thấy rồi. A–” Triệu Lệnh Nghiêm đang nói oang oang thì bất thình lình Tống Diêu đâm một ngón tay vào trong cúc hoa, cái loại cảm giác này khiến Triệu Lệnh Nghiêm hoàn toàn không có cách nào để hình dung, hét lớn một tiếng nhưng lại rốt cục nói không ra lời, tiếp sau đó là khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Hô hấp của Tống Diêu trở nên nóng rực, phà vào cổ của Triệu Lệnh Nghiêm, ngón tay chậm rãi ra vào, nới rộng phía bên trong chật hẹp. Tống Diêu đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trong mơ, nhiệt huyết dưới thân sôi trào, hạ khố sưng to trực tiếp chọt vào giữa đùi của Triệu Lệnh nghiêm.
Triệu Lệnh Nghiêm sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên bị như thế, xưa kia nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại hoàn toàn vô dụng, cũng không biết vì sao mà khóe mắt đỏ ửng, hai hàng nước mắt bất ngờ lăn dài, rơi xuống tóc mai.
Triệu Lệnh Nghiêm cũng không phải người tùy tiện, dựa vào sự hiểu biết của Tống Diêu đối với Triệu Lệnh Nghiêm thì tuy rằng người này có chút sở thích vẽ tranh đông cung, nhưng trong chuyện đó thì cực kỳ bảo thủ, tỷ như khi được nghỉ ngơi thì có nhiều tướng sĩ thường đến hoa lâu trong thành để tiêu khiển, Tống Diêu vì ngại thân phận của mình nên không tiện đi thường xuyên, trong khi Triệu Lệnh Nghiêm ngẫu nhiên đi theo mọi người chỉ để góp vui mà thôi, nhưng sẽ không qua đêm tại hoa lâu, càng không cho nữ nhân gần người.
Lại tỷ như lúc trước, khi Tống Diêu chưa thông suốt mọi chuyện, hắn còn tính đưa cho Triệu Lệnh Nghiêm hai nha đầu làm thị thiếp, Triệu Lệnh Nghiêm kiên quyết không cần.
Kỳ thật chưa bàn đến việc Tống Diêu có ý với Triệu Lệnh Nghiêm, dù sao thì Triệu Lệnh Nghiêm cũng là quan viên hàng tứ phẩm, là tâm phúc của Tống Diêu.
Tống Diêu là người nóng nảy, làm việc mạnh mẽ thẳng thắn, hắn không quen kiểu dây dưa chần chừ như Triệu Lệnh Nghiêm, vì vậy dùng khí thế áp người, thỉnh thoảng khi dễ Triệu Lệnh Nghiêm một chút, cũng gọi là tình thú.
Nay nhìn thấy Triệu Lệnh Nghiêm lặng lẽ rơi lệ, Tống Diêu không khỏi đau lòng, bèn vội vàng rút ngón tay ra, nâng tay áo lau lệ cho Triệu Lệnh Nghiêm, giả vờ an ủi, “A Nghiêm, a Nghiêm, là ta càn rỡ. Đừng khóc nữa, là ta không đúng, sau này nếu không được ngươi cho phép thì ta sẽ không chạm vào mông của ngươi, được chưa?”
Triệu Lệnh Nghiêm tức giận, đẩy tay của Tống Diêu ra, tự mình lau lệ, đứng dậy, mặc vào y phục chỉnh tề, rưng rưng nước mắt, nhấc chân rời đi.
Tống Diêu là người rất tự tin, hắn thích Triệu Lệnh Nghiêm, vì vậy cảm thấy Triệu Lệnh Nghiêm cũng nên thích hắn. Hơn nữa, ỷ vào võ công mà chiếm lợi sạch sẽ Triệu Lệnh Nghiêm. fynnz.wordpress.com
Hơn nữa trong định nghĩa công thụ, Tống Diêu càng đơn phương tình nguyện cho rằng, với dáng người và sức khỏe của hắn thì đương nhiên hắn nằm ở trên.
Kinh nghiệm của vô số người xưa đã nói cho chúng ta biết: Tự cao tự đại sẽ không có kết cục tốt.
Kế tiếp, kết cục bi thảm mà Tống Diêu gặp phải đã xác minh trí tuệ của các bậc tiền bối.
Khi chính mình bị lột sạch sẽ nằm vô lực trên giường của Triệu Lệnh Nghiêm thì Tống Diêu rốt cục biết rõ văn sĩ lợi hại thế nào.
Vì vậy cho dù Lý Bình Chu vẫn thường nóng tính như trước nhưng khi đối mặt với Lý Bình Chu thì Minh Trạm lại tỏ ra là một đế vương rộng lượng phóng khoáng.
Sau tấu chương báo chiến thắng nhỏ ở thành Đại Đồng thì Minh Trạm nhanh chóng thu được tấu chương buộc tội Triệu Lệnh Nghiêm của Tri phủ Thái Nguyên. Trong đó kể rõ việc Triệu Lệnh Nghiêm đến thành Thái Nguyên đả thương dược thương, chiếm đoạt dược liệu, trưng dụng đại phu và một loạt tội ác khiến người ta sôi sục.
Minh Trạm cơ hồ có thể nhìn ra sự cáu giận phẫn nộ của Tri phủ Thái Nguyên như thế nào thông qua nét chữ cứng cáp trong tấu chương. Địa bàn của mình bị người ta cưỡng đoạt, cho dù thương nhân có địa vị thấp hèn thì đối với một quan phụ mẫu vẫn là sự sỉ nhục khó có thể chấp nhận. Lúc trước khi chiến tranh xảy ra thì không tiện so đo với Triệu Lệnh Nghiêm, nay đã chấm dứt chiến tranh, là lúc nên đòi nợ cũ.
Quan võ đánh giặc xuất sinh nhập tử, vô cùng vất vả, quan văn bẩm sinh lại chán ghét chiến sự, vì vậy bọn họ rất biết cách xoi mói, bới lông tìm vết. Bất quá việc văn võ đại thần không vừa mắt nhau cũng không phải không có lợi trong mắt Hoàng đế.
Nhưng thỉnh thoảng Minh Trạm lại cảm thấy chính mình không giống như làm Hoàng đế mà giống như làm hòa giải viên thì đúng hơn. Tấu chương này, Minh Trạm ấn theo quy củ, phân phó Nội các gửi chỉ dụ đến Đại Đồng, lệnh cho Triệu Lệnh Nghiêm dâng tấu chương biện giải.
Triệu Lệnh Nghiêm nhận được tấu chương, tùy tiện lướt qua, cũng không nói gì. Trong khi Tống Diêu lại trở nên nôn nóng, hỏi Triệu Lệnh Nghiêm, “Chuyện này là sao? Ngươi phái người đến Thái Nguyên chiếm đoạt dược liệu ư?”
Tiết trời đã vào đông, Triệu Lệnh Nghiêm ôm một cái lò sưởi nhỏ trong lòng, trước mặt đặt chậu than, bên trong là loại than tốt nhất, trên chậu than có đặt một vỉ nướng, trên vỉ nướng có vài củ khoai lang mập mạp. Tống Diêu hỏi, Triệu Lệnh Nghiêm chậm rãi đáp, “Ai biết người Thát Đát lại đột ngột tấn công, thành Đại Đồng có bao nhiêu thuốc trị thương đâu? Dược liệu không đủ, ta liền thu mua một chút ở phụ cận.”
Bộ dáng không lạnh không nóng của Triệu Lệnh Nghiêm khiến Tống Diêu nôn nóng đến mức giậm chân, nhịn không được mà hét to, “Ngươi thu mua như thế đó sao? Một phủ mười ba huyện, ngươi chiếm đoạt sạch sẽ, ngươi còn dữ tợn hơn cả bọn cường đạo nữa kìa.”
Giơ lên đôi đũa gỗ đã được vọt trơn tru để lật khoai lang, Triệu Lệnh Nghiêm nói, “Không có dược liệu, không có đại phu thì tướng sĩ bị thương phải làm sao đây? Chờ chết ư?” Giương mắt nhìn Tống Diêu, “Với lại ta cũng không phải chiếm đoạt mà là trưng dụng, nợ bọn hắn trước, sau này trả lại. Ngươi cần gì phải nôn nóng như thế?”
Tống Diêu cảm thán một tiếng, ngồi bên cạnh Triệu Lệnh Nghiêm, vô cùng lo lắng, “Chẳng phải là ta lo lắng cho ngươi hay sao? Lần trước bị đánh mấy trượng, nằm liệt đến hơn nửa tháng, lúc này nếu bệ hạ tức giận, ngộ nhỡ lại bị trách phạt thì sao?” Cân nhắc một lúc, Tống Diêu liền quyết định, “Ngươi đừng lo chuyện này nữa, cứ để ta gánh vác.”
Triệu Lệnh Nghiêm hít hít mũi, ngửi mùi khoai nướng, khóe môi hơi cong lên, “Người mà Tri phủ đại nhân hạch tội là ta, ngươi viết tấu chương biện giải để làm gì.” Đôi mắt cười lướt nhìn Tống Diêu, Triệu Lệnh Nghiêm nói tiếp, “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ đem mọi việc đổ lên đầu của ngươi. Ta đã viết trong tấu chương, tất cả đều là do ngươi phân phó cho ta làm như vậy. Ngươi viết một phong tấu chương thỉnh tội, như vậy chẳng phải chu toàn hay sao?” Kỳ thật Triệu Lệnh Nghiêm căn bản không cảm thấy chuyện này có gì là to tát, dù sao bảo vệ được Đại Đồng, người Thát Đát tấn công biên ải, bọn họ có công, cho dù xảy ra chuyện ở phủ Thái Nguyên thì cũng chỉ là tiểu tiết mà thôi. Nhiều lắm là mất một phần bổng lộc của triều đình, Hoàng đế bệ hạ vì trấn an Tri phủ Thái Nguyên sẽ răn dạy bọn họ vài câu mà thôi. Dù sao hắn và Tống Diêu còn trẻ mà có địa vị cao, khiến không ít người ganh tỵ. Lúc này bị phạt vẫn tốt hơn so với được thưởng.
Tống Diêu im lặng một lúc lâu. Triệu Lệnh Nghiêm dùng chiếc đũa đâm vào một củ khoai lang rồi đưa cho Tống Diêu, hỏi, “Sao vậy, mất hứng vì ta bắt ngươi làm lá chắn à?”
Tiếp nhận củ khoai lang nóng hổi, Tống Diêu buồn bực, “Không, đáng lý ta cũng tính làm như vậy mà.”
“Ồ, thế là chúng ta cũng rất hiểu nhau, có đúng không.” Triệu Lệnh Nghiêm bẻ củ khoai ra, mỉm cười tủm tỉm, bắt đầu ăn.
Tống Diêu nhìn một bên mặt nhẵn nhụi trắng nõn của Triệu Lệnh Nghiêm, trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp, bỗng nhiên gọi một tiếng, “Lệnh Nghiêm.”
Triệu Lệnh Nghiêm đang vui vẻ ăn khoai, nghe như vậy thì liền ngẩn người, khẽ nâng mặt lên, quay đầu nhìn về phía Tống Diêu. Tống Diêu bỗng nhiên nâng tay, đầu ngón tay hơi thô ráp kìm chặt chiếc cằm của Triệu Lệnh Nghiêm, tay trái giúp Triệu Lệnh Nghiêm lau đi miếng khoai vụn bên khóe môi.
Ánh mắt của Tống Diêu rất thâm thúy, Triệu Lệnh Nghiêm nháy mắt mấy cái, nắm lấy tay của Tống Diêu rồi nói, “Buông ra đi.” Bóp chặt cằm của hắn như thế, muốn đánh nhau hay sao?
Tống Diêu khom người kề sát vào Triệu Lệnh Nghiêm, khi Triệu Lệnh Nghiêm trừng to mắt nhìn thì Tống Diêu bất chợt hôn lên cánh môi mỏng ở trước mắt.
Trong mắt của Triệu Lệnh Nghiêm tràn đầy ngỡ ngàng, tròng mắt suýt nữa đã rơi ra ngoài.
Tống Diêu cũng không hôn sâu mà chỉ chạm nhẹ, sau đó lập tức khôi phục tư thế ngồi ngay ngắn như ban đầu.
“Ngươi, ngươi bị điên rồi hả?” Triệu Lệnh Nghiêm xem như trấn tĩnh, sắc mặt không thay đổi, chỉ có chút lắp bắp. fynnz.wordpress.com
Tống Diêu bình tĩnh nói, “Ba ngày liên tục đều nằm mơ thấy ngươi, Lệnh Nghiêm, ta thích ngươi rồi.”
“Làm sao, làm sao có thể được?”
“Thái thượng hoàng có thể hồi sinh thì có chuyện gì là không được?”
Triệu Lệnh Nghiêm hoàn toàn hồ đồ.
Từ khi Tống Diêu tỏ tình, Triệu Lệnh Nghiêm bị mất phương hướng, vẫn bị vây vào trạng thái lờ đờ. Nhưng thật ra một khi Tống Diêu đã tỏ tình, thấy Triệu Lệnh Nghiêm không cố chấp kháng cự hắn thì liền đơn phương tình nguyện cho rằng Triệu Lệnh Nghiêm đã bằng lòng.
Tống Diêu nhắm chuẩn cơ hội mà túm lấy Triệu Lệnh Nghiêm để hôn vài cái, Triệu Lệnh Nghiêm chỉ hận không thể một đao chém chết Tống Diêu. Tống Diêu cười nói, “Chúng ta đều là nam nhân, đừng bày ra bộ dáng nhăn nhó như nữ tử thế này.”
Triệu Lệnh Nghiêm đen mặt, “Ngươi nghĩ rằng ta là người tùy tiện hay sao?”
Tống Diêu nhướng mày, “Nói ta nghe thử xem?”
“Ngươi nói thử đi.” Triệu Lệnh Nghiêm hỏi lại.
Tống Diêu mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên rạng rỡ sáng bừng. Triệu Lệnh Nghiêm thầm than, xinh đẹp đúng là được thơm lây, cầm thú đội lốt người vẫn khiến người ta đặc biệt yêu thích.
“A Nghiêm, ta thích ngươi thì sẽ muốn thân cận với ngươi, đây là chuyện thường tình, ngươi đừng nghĩ nhiều rồi sinh ra hiểu lầm.” Tống Diêu giải thích.
Triệu Lệnh nghiêm thản nhiên nói, “Hiện tại ta vẫn chưa có cảm giác thường tình như ngươi đâu, cho nên xin ngươi kiềm chế một chút.” Bởi vì chênh lệch về võ công, Triệu Lệnh nghiêm không thể dùng võ công để giải quyết Tống Diêu, chỉ đành dùng đạo lý để nói chuyện với Tống Diêu.
Tống Diêu chẳng biết xấu hổ, mặt dày nói, “A Nghiêm, nếu không thì sau này đổi lại là ngươi hôn ta, không chừng sẽ có cảm giác đó.”
Triệu Lệnh Nghiêm nhìn chằm chằm Tống Diêu, sắc mặt chậm rãi trầm xuống. Tống Diêu chỉ đành đầu hàng, “Được rồi được rồi, nếu không có sự cho phép của ngươi thì sẽ không hôn ngươi, được chưa?”
Như vậy thì còn được. Triệu Lệnh Nghiêm hơi vừa lòng một chút thì chợt nghe Tống Diêu nói, “Chúng ta trước tiên ở chung với nhau đi, được không?”
“Không được!”
Xưa kia Tống Diêu thường ngủ chung giường với Triệu Lệnh Nghiêm, Triệu Lệnh Nghiêm cũng không nói gì. Nhưng kể từ khi Tống Diêu tỏ tình thì Triệu Lệnh Nghiêm thật sự đề phòng người ta như giặc, kiên quyết không cho Tống Diêu gần thân.
Thái độ của Triệu Lệnh Nghiêm kiên quyết, Tống Diêu lại bắt lấy chân lý tình yêu, với bốn chữ rất chân thật – chết cũng vô sỉ.
Cho dù Triệu Lệnh Nghiêm tử thủ cẩn thận, đến ngày hôm sau khi tỉnh giấc thì lại thấy Tống Diêu đang ngủ bên cạnh mình. Nói khoa trương một chút thì Triệu Lệnh Nghiêm cũng không biết khi nào sẽ bị người ta lột đồ, nằm trần trụi trong lòng của Tống Diêu. Sau đó bàn tay chết tiệt của Tống Diêu cứ đặt lên mông của hắn, trong một đêm không biết sẽ bị người ta lợi dụng sờ soạng bao nhiêu lần.
Tiểu tử Tống Diêu này cũng không ngừng lải nhải với Triệu Lệnh Nghiêm, “A Nghiêm, nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi thì có thể sờ ngược trở lại.”
Triệu Lệnh Nghiêm chưa bị Tống Diêu tức chết đơn giản là vì hắn rất rộng lượng.
Triệu Lệnh Nghiêm không thể không tiếp tục cùng Tống Diêu bàn về tình cảm giữa hai người bọn họ, hắn nghiêm túc hỏi, “A Diêu, luận về tuổi tác thì ta lớn hơn ngươi. Luận về cấp bậc, ngươi cao hơn ta. Luận về tướng mạo, ta càng không bằng ngươi, ngươi coi trọng ta ở chỗ nào? Có điều kiện như ngươi thì gả cho Công chúa còn được nữa mà, mắt của ngươi có vấn đề hay không vậy? Vì sao lại không nghĩ ra?”
Khi Tống Diêu chiếm lợi Triệu Lệnh Nghiêm thì sẽ tỏ ra không đứng đắn, bất quá khi chân chính đàm phán thì hắn ngồi rất nghiêm chỉnh, trầm ổn, nhưng lời nói lại khiến Triệu Lệnh Nghiêm phải dở khóc dở cười, Tống Diêu nghiêm mặt nói, “Trước kia ta chưa từng có mộng xuân, từ khi quen ngươi, tất cả mộng xuân mà ta mơ thấy đều là ngươi. Ngươi nói xem, chẳng phải là ta thích ngươi hay sao?”
“A Nghiêm, ngươi cũng không cần vội vàng phủ nhận. Nếu ngươi không hề có chút ý tứ nào với ta thì không thể dễ dàng cho phép ta thân cận với ngươi như thế này đâu.”
Triệu Lệnh Nghiêm liếc mắt nhìn Tống Diêu, không nói chuyện.
Tống Diêu nói tiếp, “A Nghiêm, ngươi cũng không phải người thích chiếm lợi kẻ khác. Nhưng mà ngươi có cảm thấy hay không, ngươi thường hay chiếm lợi ta.”
Triệu Lệnh Nghiêm dựng thẳng lông mày, quả quyết phủ nhận, “Làm gì có? Ta chưa từng chiếm lợi ngươi.” Hắn cũng chưa từng lột sạch đồ của Tống Diêu để sỗ sàng với tiểu mỹ nhân này.
Tống Diêu bình tĩnh mỉm cười, “Ngươi có nghĩ đến hay không, vì sao những chuyện khó làm thì ngươi luôn đổ lên đầu của ta, để cho ta thay ngươi gánh trách nhiệm?” Kéo lấy tay của Triệu Lệnh Nghiêm rồi cầm lấy, Tống Diêu nhẹ nhàng hỏi, “A Nghiêm, ngươi có thân cận với người khác như vậy hay không? Hay là có cho phép người khác tùy tiện ngủ cùng giường với ngươi? Đắp cùng chăn với ngươi?”
Triệu Lệnh Nghiêm cảm thấy ê răng, “A Diêu, tiểu Diêu mỹ nhân, ta thật sự chỉ xem ngươi là tri kỷ, là hảo huynh đệ thôi. Ngươi ngẫm lại đi, ngươi có sắc đẹp như vậy, mỗi ngày theo ta cùng ngủ chung giường, vì sao ngay cả một lần mộng xuân mà ta cũng chẳng mơ thấy?”
Tống Diêu than thở, “Uổng cho ngươi vẫn thường vẽ đông cung.”
Triệu Lệnh Nghiêm trợn trắng mắt, “Chẳng lẽ người nào vẽ đông cung đều là sắc ma à?”
“A Nghiêm, ta cũng chỉ háo sắc với ngươi mà thôi.” Tống Diêu thì thầm, “Đối mặt với người mình thích, nếu là nam nhân thì sẽ có ý đó. A Nghiêm, bằng không ngươi cũng nhìn thử của ta một chút đi.” Dứt lời, lập tức đòi cởi y phục.
Triệu Lệnh Nghiêm vội vàng giữ tay của Tống Diêu lại, van xin, “A Diêu, Tống Diêu, Diêu huynh đệ, tiểu Diêu mỹ nhân, xem như ta cầu ngươi, ngươi cho ta thêm chút thời gian có được hay không?”
Tống Diêu nhịn xuống cơn tức trong lòng, miệng phồng to, nói một cách bất mãn, “Ta đây sẽ nhịn một tháng, một tháng sau phải viên phòng.” (viên phòng=người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng)
“Không được!” Triệu Lệnh Nghiêm quả quyết cự tuyệt, có lầm hay không, nếu chuyện giữa bọn họ mà truyền ra ngoài thì tiền đồ của hai người xem như đi tong.
Tống Diêu trực tiếp đè người ta xuống rồi lột đồ của người ta, “Vậy hiện tại viên phòng luôn đi.”
Triệu Lệnh Nghiêm giận tím mặt, “Tống Diêu, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”
Tống Diêu nhìn chằm chằm ánh mắt của Triệu Lệnh Nghiêm, hơi hơi cảm thấy bị tổn thương, “A Nghiêm, ngươi thật sự không có cảm giác gì với ta hay sao?”
“Có cảm giác cái đầu ngươi, đều là nam nhân, ngươi có cái gì thì ta đều có cái đó, ta làm sao có cảm giác với ngươi cho được? Nếu muốn có cảm giác với ngươi thì ta chỉ cần tự soi gương là thấy rồi. A–” Triệu Lệnh Nghiêm đang nói oang oang thì bất thình lình Tống Diêu đâm một ngón tay vào trong cúc hoa, cái loại cảm giác này khiến Triệu Lệnh Nghiêm hoàn toàn không có cách nào để hình dung, hét lớn một tiếng nhưng lại rốt cục nói không ra lời, tiếp sau đó là khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Hô hấp của Tống Diêu trở nên nóng rực, phà vào cổ của Triệu Lệnh Nghiêm, ngón tay chậm rãi ra vào, nới rộng phía bên trong chật hẹp. Tống Diêu đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trong mơ, nhiệt huyết dưới thân sôi trào, hạ khố sưng to trực tiếp chọt vào giữa đùi của Triệu Lệnh nghiêm.
Triệu Lệnh Nghiêm sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên bị như thế, xưa kia nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại hoàn toàn vô dụng, cũng không biết vì sao mà khóe mắt đỏ ửng, hai hàng nước mắt bất ngờ lăn dài, rơi xuống tóc mai.
Triệu Lệnh Nghiêm cũng không phải người tùy tiện, dựa vào sự hiểu biết của Tống Diêu đối với Triệu Lệnh Nghiêm thì tuy rằng người này có chút sở thích vẽ tranh đông cung, nhưng trong chuyện đó thì cực kỳ bảo thủ, tỷ như khi được nghỉ ngơi thì có nhiều tướng sĩ thường đến hoa lâu trong thành để tiêu khiển, Tống Diêu vì ngại thân phận của mình nên không tiện đi thường xuyên, trong khi Triệu Lệnh Nghiêm ngẫu nhiên đi theo mọi người chỉ để góp vui mà thôi, nhưng sẽ không qua đêm tại hoa lâu, càng không cho nữ nhân gần người.
Lại tỷ như lúc trước, khi Tống Diêu chưa thông suốt mọi chuyện, hắn còn tính đưa cho Triệu Lệnh Nghiêm hai nha đầu làm thị thiếp, Triệu Lệnh Nghiêm kiên quyết không cần.
Kỳ thật chưa bàn đến việc Tống Diêu có ý với Triệu Lệnh Nghiêm, dù sao thì Triệu Lệnh Nghiêm cũng là quan viên hàng tứ phẩm, là tâm phúc của Tống Diêu.
Tống Diêu là người nóng nảy, làm việc mạnh mẽ thẳng thắn, hắn không quen kiểu dây dưa chần chừ như Triệu Lệnh Nghiêm, vì vậy dùng khí thế áp người, thỉnh thoảng khi dễ Triệu Lệnh Nghiêm một chút, cũng gọi là tình thú.
Nay nhìn thấy Triệu Lệnh Nghiêm lặng lẽ rơi lệ, Tống Diêu không khỏi đau lòng, bèn vội vàng rút ngón tay ra, nâng tay áo lau lệ cho Triệu Lệnh Nghiêm, giả vờ an ủi, “A Nghiêm, a Nghiêm, là ta càn rỡ. Đừng khóc nữa, là ta không đúng, sau này nếu không được ngươi cho phép thì ta sẽ không chạm vào mông của ngươi, được chưa?”
Triệu Lệnh Nghiêm tức giận, đẩy tay của Tống Diêu ra, tự mình lau lệ, đứng dậy, mặc vào y phục chỉnh tề, rưng rưng nước mắt, nhấc chân rời đi.
Tống Diêu là người rất tự tin, hắn thích Triệu Lệnh Nghiêm, vì vậy cảm thấy Triệu Lệnh Nghiêm cũng nên thích hắn. Hơn nữa, ỷ vào võ công mà chiếm lợi sạch sẽ Triệu Lệnh Nghiêm. fynnz.wordpress.com
Hơn nữa trong định nghĩa công thụ, Tống Diêu càng đơn phương tình nguyện cho rằng, với dáng người và sức khỏe của hắn thì đương nhiên hắn nằm ở trên.
Kinh nghiệm của vô số người xưa đã nói cho chúng ta biết: Tự cao tự đại sẽ không có kết cục tốt.
Kế tiếp, kết cục bi thảm mà Tống Diêu gặp phải đã xác minh trí tuệ của các bậc tiền bối.
Khi chính mình bị lột sạch sẽ nằm vô lực trên giường của Triệu Lệnh Nghiêm thì Tống Diêu rốt cục biết rõ văn sĩ lợi hại thế nào.
Bình luận truyện