Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 4 - Chương 16: Y học hiện đại



Editor: Siu

“Tiểu thư, ngươi tỉnh dậy đi?” Có người mãnh liệt lay thân thể của ta, đem ta từ trong mộng kéo trở về. Làm chi a, ta đang mơ mộng đẹp a.

Ta nhẹ dụi mắt, hàm hồ nói: “Làm chi? Ta còn muốn ngủ ni.”

“Tiểu thư, ngươi không thể ở chỗ này ngủ.”  lại đẩy ta vài cái.

Ta mơ mơ màng màng mở ánh mắt, một tiểu cô nương còn trẻ kỳ quái nhìn ta. Nàng một thân học sinh trang phục, cần phải đi học a.

“Ngươi là ai a?”

Nàng nghe thấy lời của ta, giật mình – kêu to lên: “A.. Ngươi là Tô tiểu thư?”

“Ngươi hảo, ta là Tô Liễm Dung, ngươi biết ta sao?” Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, ta  vậy trả lời -.

“Oa.. Đại Minh tinh Tô tiểu thư đang nói chuyện với ta, ta là đang nằm mơ sao?” Nữ hài tử kia ánh mắt trừng thật to -, có vẻ hít thở không thông.

“Minh tinh? Ta đến lúc nào thành minh tinh.” Đùng đùng… Muội muội mặc đồng phục, minh tinh? Nếu như ánh mắt của ta không có hoa, nàng xuyên phải có y phục hiện đại.

Ta tỉ mỉ lục lại hồi ức, tối ngày hôm qua ta và Dật Phong cùng nhau trên thuyền hoa thượng xem đăng. Sau đó, hắn cho ta đèn con bướm, ta rơi vàogiữa sông, sau đó liền… Lại tới đây. Ta trở lại hiện đại?

Nữ hài tử kỳ quái – nhìn ta: “Tô tiểu thư ngươi làm sao vậy? Có thể cho ta xin chữ ký được không?”

Ta có khí vô lực  trở mình ngồi dậy, thấy ta đang ở trên cỏ, chung quanh còn có núi giả  -, rất nhiều lão nhân tại chỗ đất trống phía xa đang đánh Thái Cực. Nếu như ta không có nhìn lầm, đây là công viên sao?

“Ta là Đại Minh tinh?” Đã xác thật trở lại hiện đại, nhưng là đối với việc ta là Đại Minh tinh này mà nói.. thật không có cách nào đón nhận.

Tiểu cô nương kia  đem túi sách trên người lấy ra Trương Hải báo đưa tới trước mặt của ta. Áp-phích có hình ta một thân bạch y đang nhảy múa giữa những cánh hoa đào rơi. Tình cảnh này rất quen thuộc, có phải là bức họa ta ở Hoa Đào sơn trang nhảy múa không? Áp-phích giật tít thật to:  xuyên qua thời không yêu người, Tô Liễm Dung xuyên không vào thân thể Mạc Liễm Dung( Mai Ảnh). Ta thật shock muốn nhảy dựng lên, nếu không phải không có khí lực, ta đã nhảy dựng lên rồi. “ xuyên qua thời không yêu người” 》? Lại còn Mai ảnh, Mạc Liễm Dung. Lão Thiên, ai nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra.

“Khụ.. Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì a?” Ta chờ mong nàng có thể cho ta một đáp án.

“Tô tiểu thư, ngươi là diễn viên chính phim -  “xuyên qua thời không yêu người”  đang được truyền bá rầm rộ, ta rất thích nha. Đáng tiếc mới có phần 1, phàn 2 đến bao giờ mới chiếu a? Ngươi diễn viên chính có phải không? Cuối cùng ngươisẽ chọn ai?.” Ta thật muốn hôn mê.

“Tiểu muội muội, ngươi có phải nhớ lầm hay không, khụ..” Hy vọng nàng nhận lầm.

“Tô tiểu thư, ta sao có thể nhớ lầm được?.” Thái độ của nàng rất kiên quyết.

“Sao có thể như vậy, ta có việc, đi trước nhé.” Ta muốn đi tìm Diêu Diêu, sau đó đi nằm viện. Ta phỏng đoán biện pháp của phán quan nhất định là đem ta tới hiện đại chữa bệnh thật tốt, sau đó cho ta trở về.

“Tô tiểu thư, hãy ký tên cho ta đi.” Nữ hài tử kia đưa bút cùng tấm áp-phích cho ta. Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, ta thật sự không đành lòng cự tuyệt, tại mặt tấm áp phích viết tên mình.

Nàng đem tấm áp-phích bảo bối, nói: “Tô tiểu thư, cuối cùng là ngươi cùng Tề Hạo hay cùng Dật Phong công tử chung một chỗ. Tề hạo có nhiều phi tử như vậy, rất không tốt. Theo Dật Phong là tốt nhất, hắn là kim cương vương lão ngũ a.” Ta lại lần nữa muốn hôn mê, tới cùng là có chuyện gì xảy ra?

“Tề Hạo là có rất nhiều phi tử, nhưng hắn chính là người Mai Ảnh yêu. Dật Phong là người tốt, nhưng Mai Ảnh không thương hắn.  Mai Ảnh đã nói, nếu có kiếp sau, nàng muốn gặp được Dật Phong trước Tề Hạo.” Ta nói ra ý nghĩ đích thực của bản thân.

Nữ hài tử kia mừng rỡ hỏi: “Ngươi mới nói lời kịch sao?”

“Đúng vậy, Tiểu muội muội, xin hỏi đây là thành phố nào?” Ta ngay cả bản thân ở đâu còn không biết rõ ràng.

“Tô tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Đây là thành phố X a.” Nàng tò mò – đánh giá ta: “Tô tiểu thư, trang phục hóa trang của ngươi thật xinh đẹp.” M ẹ nó, ta xuyên không đó, đây chính là đổ cổ trang. Đồ trên người của ta, tất cả vàng bạc, châu báu ngọc thạch đều là hàng thật giá thật đích thực.

“Muội muội, tỷ tỷ diễn phim quá mệt mỏi, hiện tại ngã bệnh. Ngươi có thể … đưa ta đến cục cảnh sát, ta muốn nhắn muội muội của ta tới đón ta trở về.” Ta hiện tại thật sự không có năng lực để hành động được.

Tiểu cô nương vội nói: “Tỷ tỷ bị bệnh? Ta đưa ngươi đi bệnh viện nhé.”

“Nhưng là tỷ tỷ gặp phải trộm, tạm thời không có tiền, cũng muốn.trước hết… khụ.. đưa ta về nhà ba.” Ta cũng không có tiền.

“Không sao hết, Tô tiểu thư ngươi chính là minh tinh. Chỉ cần đưa tin tức ngươi ngã bệnh cho truyền thông, người nhà ngươi nhất định sẽ biết đến.” Loan tin ta ốm ra sao? Không cần, việc này thật kỳ hoặc, có điểm rẻ tiền. Ta đi bệnh viện trước, sau đó gọi điện thoại cho Diêu Diêu vậy.

Một giờ sau, ta đã vào bệnh viện, trên tay là bình truyền nước. Bởi vì ta bị bệnh truyền nhiễm, nên phải vào khu cách ly,  muội muội đưa ta vào viện cũng phải đi kiểm tra.

Bất quá, ta đã hoàn toàn tin bản thân là ‘ Đại Minh tinh ’. Ngồi xe taxi, tài xế cũng muốn ta  ký tên, không cần tiễn. Y sĩ trưởng nhìn thấy ta kích động thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Ta là Đại Minh tinh là sự thật, nhưng là ta đã chết, tại saolại đột nhiên trở thành Đại Minh tinh. Tất cả việc này, chỉ sợ chỉ có phán quan cùng Diêu Diêu có thể giải thích.

Trước khi vào bệnh viện, ta đã tìm được chiếc điện thoại của mình, hiện tại ta có thể gọi điện thoại cho Diêu Diêu. Hắc hắc, điện thoại di động ta chính  là vật tùy thân của ta, bất quá này điện thoại chất lượng không tệ, rơi vào nước sông cũng không bị phá hư.

Rất thuộc có thể nối máy với nàng, “Ngươi hảo!” Muội muội khả ái của ta, rốt cục cũng có thể gọi điện thoại cho ngươi.

“Diêu Diêu, ta là tỷ tỷ của ngươi, tại bệnh viện S, mau tới.” Ta ngắn gọn nói mấy câu.

“Cái gì.. Tỷ tỷ, nha.. Ngươi đã trở về?” Ngữ khí của nàng không tin nổi, rõ ràng là đã đã chết, vẫn có thể trở về?

“Đừng nói nữa, ta phải bị lao… khụ... Lại bị suy nhược nặng, cổ đại không có cách nào trị liệu, cho nên phán quan …khụ.. đem ta mang trở về.” Trừ…phán quan ra…thì ai có bệnh thần kinh như vậy thì ai có thể gây sức ép cho ta.

“Tỷ tỷ.. Ta thay đồ rồi lập tức sẽ tới.” Thanh âm của Diêu Diêu nghẹn ngào, ta biết nàng đang khóc. Ta là một yêu tinh hại người, chỉ làm nàng đau lòng.

“Được… Ta bị bệnh truyền nhiễm, cho nên phải ở khu cách ly.. Khu.”

“Ta đã ở trên xe, tỷ tỷ chờ ta.”

“Ân, ta mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi một chút,  . Khụ… không nói nữa.”

Vừa mới nhắm mắt lại, một vị y tá  đi tới. Cười nói: “Tô tiểu thư, chào ngươi.”

Ta ánh mắt nửa mở, miễn cưỡng cười nói: “Chào ngươi, có chuyện gì không?”

Nàng cười nói: “Tô tiểu thư, ta là fan của ngươi, ngươi diễn Mai Ảnh ta rất thích.” Ách.. Ta không rõ chuyện này.

“Cám ơn đã thích ta.” Ta chỉ có thể nói như vậy.

“Tô tiểu thư, ta thấy ngươi mặc trang phục diễn, có phải là vừa diễn xong à.” Nàng nhìn ta, ánh mắt rất mong chờ.

“Đúng vậy, diễn phim quá mệt mỏi, cho nên ngã bệnh.”

“Tô tiểu thư, truyền thông vẫn còn đồn đại ngươi đã đã chết, hóa ra là bọn họ nói mò. Tô tiểu thư, ngươi nhất định phải khỏi bệnh khỏe nhanh một chút, các fan của ngươi mê điện ảnh cùng ta cũng chờ ngươi diễn tiếp kịch truyền hình đó. Cuối cùng thì ngươi là diễn viên chính? Ngươi có biết nữ chủ với ai chung một chỗ không?” Đối với vấn đề của nàng, ta chỉ là cười cười. Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhất định phải hỏi phán quan.

“Y tá tiểu thư, muội muội của ta tên Tô Liễm Diễm, nếu như nàng tới hãy chỉ nàng đến đây. Nàng sẽ giúp ta nộp viện phí, mang đồ đến cho ta ngươi đưa nàng đến đây, có được hay không.” Cần phải nhờ trước, ta ngại phiền toái.

~~~~~~“

Diêu Diêu mạc một thân trang phục phu nhân xuất hiện ở trước mặt của ta, cả hai chúng ta đều đồng thời rơi nước mắt. Bởi vì ta là bệnh nhân truyền nhiễm, nàng phải mang khẩu trang, mặc quần áo trừ độc. Bất quá, nàng đã tháo khẩu trang ra. 2 năm không thấy, nàng vẫn không hề thay đổi chút nào. Vẫn là đẹp dịu dàng, thanh lệ như vậy. Chỉ là có thêm vài phần khí chất của thiếu phụ, muội muội của ta đã gã cho người khác làm vợ rồi.

Ta cười cười nói: “Đứng đó ngây ngốc làm gì?”

“Tỷ tỷ….” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, lập tức nhào tới trên người của ta.

“Muội muội..” Hai tỷ muội ta ở trong phòng bệnh khóc thật lớn.

Khóc một hồi lâu, nàng mới ôm ta nói: “Tỷ tỷ, ta cho là cả đời cũng không thấy được ngươi nữa.”

“Ta không phải đang … khụ ở trước mặt ngươi sao.”

“Tỷ tỷ.. Ta rất nhớ ngươi..”

Chỉ chớp mắt, ta đã nằm viện hơn một tháng tháng, ta đã khôi phục được rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, Diêu Diêu không để ý lời khuyên của thầy thuốc, luôn ở cùng một chỗ chăm sóc cho ta. Khi ta chuyển tới phòng bệnh bình thường –phòng số 8, ta thấy lão công nhà nàng. Đây nhất định là tên tiểu phú hào đó, tiểu tử này vẫn còn đức hạnh của năm đó. Trước kia đã cảm giác được hắn lớn lên rất tuấn tú, có thể so sánh với Tề Hiên.. Lúc nhìn thấy ta, hắn thiếu chút nữa đã bị hù chết. Chúng ta trước kia đã biết, ta chết do sự cố khi chữa bệnh hắn đương nhiên cũng biết. Chúng ta đều nói cho hắn, ta là tỷ tỷ song sinh của Tô Liễm Dung, cho nên lớn lên giống nhau mà thôi. Diêu Diêu đã có con trai, đã được hơn 1 tuổi rồi, gọi là Bối Bối, ta đang bị bệnh truyền nhiễm, nên ta kêu hắn tránh tới gần ta. Cho nên ta chỉ gặp qua hắn một lần, tiểu tử kia, lớn lên rất giống Diêu Diêu, tuyệt đối là một mĩ nam trong tương lai. Bệnh của ta khôi phục rất khá, chưa đến hai tháng, trên cơ bản đã khỏi hẳn. Y học cổ đại đúng là không thể so sánh với y học hiện đại.

Diêu Diêu cũng nói cho ta nguyên nhân khiến ta trở thành đại minh tinh,phán quan đem ta tới cổ đại, tuổi thọ đều đem cho Diêu Diêu hết. Trượng phu của Diêu Diêu mở một công ty phim Điện ảnh và truyền hình hắn trong lúc vô tình phát hiện những … đoạn nói chuyện của ta và Diêu Diêu. Hắn liền tâm huyết dâng trào chế thành một bộ kịch nhiều tập, gọi là “xuyên qua thời không yêu người”》.Hắn đem kịch truyền hình này quảng bá rộng rãi, khiến ta cũng thành ‘ Đại Minh tinh ’. Ta nằm mơ cũng không có nghĩ đến, ta cũng có thể thành minh tinh. Bộ kịch vô cùng được hoan ngênh, từng diễn viên đều được xây dựng hình tượng, lời kịch rất sắc sảo. ( đương nhiên là có ba phần sự thật, chúng ta đó là chân thật phát sinh thật là tốt.) đã được người xem yêu thích, hơn nữa chuyện xưa phát triển tới đây, chỉ có thể coi là kết thúc mở. Rất nhiều người cùng nhau yêu cầu truyền thông, cho nên công ty bọn họ tìm cách sai cấp dưới, Dùng đầu óc tưởng tưởng của các nhà biên kịch, tiếp tục phát triển cuộc sống của ta tại cổ đại.

Tại bệnh viện trong khoảng thời gian này, ta cố ý thuê đĩa để xem một lần. Nhìn trên màn ảnh là bản thân, cuộc sống của ta ở cổ đại từng chút từng chút một hiện ra trước mắt. Từ đầu đến cuối đều là ta là nhân vật chính, đến hôm nay làm một người ngoài cuộc, nhìn lại một đoạn ngắn cuộc sống của mình, lại có một tâm tình khác. Bộ kịch truyền hình này chỉ có 20 tập, đoạn ta bị phong làm quý phi sẽ không có. Ở nơi này, rất nhiều người đã cho ta rất hạnh phúc. Nhưng là ta hiện tại ta có dạng này, là ai cũng không nghĩ ra.

Ta hỏi Diêu Diêu; “Ta là đã người đã chết, bọn họ đều là người cổ đại, công ty như giải thích như thế nào với người ngoài? Mọi ngườisẽ đặt câu hỏi, ta trở thành Đại Minh tinh, tại sao không tiếp tục diễn tác phẩm ni? Như thế nào không lộ diện đi?”

“Ta nói cho đại gia, bộ kịch truyền hình này quay từ mấy năm trước, khi đó chúng ta còn chưa lập công ty, mấy người bằng hữu tâm huyết dâng trào cùng nhau làm phim. Bởi vì nữ nhân vật chính Tô tiểu thư trong khi quay phim gặp nạn, tất cả diễn viên vì kỷ niệm nàng, thề không hề… đóng phim, không có bất cứ quan hệ gì với truyền thông nữa. Tất cả chỉ đơn giản như vậy, ha hả.” Cái này giải thích đủ tốt.

Dùng cuộc sống chân thật để làm kịch truyền hình, Diêu Diêu đủ lợi hại.

Ta đã sớm biết việc này kỳ hoặc, cho nên vừa tới bệnh viện này, ta liền đánh tiếng nói tất cả giữ bí mật. Mặc dù ta là ‘ Đại Minh tinh ’,ở bệnh viện trong khoảng thời gian này, cũng không có truyền thông tới quấy rầy. Không có truyền thông tới quấy rầy, để tất cả mọi người làm như ta đã chết là tốt rồi. Ta vốn cũng đã là người chết, cũng không cần nói là đã sống lại. Cho dù đối với lão công của Diêu Diêu, nàng cũng chỉ nói ta là tỷ tỷ song sinh của Tô Liễm Dung. Lão công của nàng nhân phẩm không tệ, giúp ta trả khoản phí chữa bệnh khổng lồ. Nói là cảm tạ ta, kịch truyền hình giúp công ty của hắn thu được ích lợi rất lớn. Thậm chí, hắn phải cảm tạ ta giúp công ty bọn họ diễn tiếp 《 xuyên qua thời không ái thượng ngươi 》 – nữ nhân vật chủ yếu. Ta đương nhiên là lời nói dịu dàng cự tuyệt, diễn cái gì, ta còn muốn trở về cổ đại tiếp tục cuộc sống sau này. Người ta yêu vẫn còn chờ ta, ta còn muốn trở về làm quý phi nữa.

Trong lúc dưỡng bệnh, phán quan có  một lần gọi điện thoại cho ta. Hắn nói, dùng y thuật cổ đại, sẽ không có cách nào chữa bệnh thật tốt cho ta, cho nên đem ta trở về hiện đại trị liệu. Đợi đến khi ta được trị hết bệnh, tất cả chuẩn bị tốt đã, cho hắn gọi điện thoại, hắn sẽ đem ta hồi cổ đại. Hắn lần đầu tiên nói cho ta biết mã số điện thoại của hắn – 123456( có hứng thú – thân gẩy đánh ba, ha ha). Đối với hành vi của hắn, ta tỏ vẻ cảm tạ.

Kỳ thật phán quan cũng không phải là một tên quỷ tệ bạc, mỗi một đoạn thời gian ta ở cổ đại hắn đều quan tâm. Cũng là nhờ hắn đem những đoạn ngắn về cuộc sống của ta ở cổ đại cho Diêu Diêu thì mới có  《 “xuyên qua thời không yêu người.” 》. Bởi vì lúc ta bị phong làm quý phi không có đoạn phim nào, Diêu Diêu một mực truy hỏi ta chuyện lúc đó. Ta nói đại khái một lần cho nàng, lược bỏ đoạn bị Mẫn Huyên phu nhân bắt cóc, ta chỉ nói bị cảm mạo không dưỡng bệnh cẩn thận nên thành bệnh lao phổi mà thôi.

Sau khi xuất viện, ta cùng Diêu Diêu bớt thời giờ đi thăm mộ của viện trưởng mụ mụ. Ta đem toàn bộ vật phẩm quý giá trên người bán được không ít tiền. Cũng không thể ở nhà của Diêu Diêu, ta đành ra khách sạn ở, mỗi ngày Diêu Diêu đều tới thăm ta. Ta cố ý đi nhà sách, mua rất nhiều binh thư. Còn có truyện “Khang Hi đại đế”,  “Võ Hán đại đế”,  “Đường Thái Tông”. Mấy thứ này đều là ta vì lão công Tề Hạo mà chuẩn bị,  giáo dục cho hắn biết làm như thế nào để trở thành một hoàng đế tốt.

Ta đã gọi điện thoại cho phán quan, đúng 12 giờ đêm, là kỳ hạn để ta trở về cổ đại. Ta đã chuẩn bị tốt y phục, đồ trang điểm, còn có dược phẩm thường dùng đem cất toàn bộ vào rương có khóa mật mã. Diêu Diêu một bên giúp ta thu thập, một bên khóc.

Diêu Diêu muốn nhét thêm chút thuốc vào, nhưng là cái rương thật sự đã quá chật rồi, nàng cầm lấy một quyển sách bỏ lên trên giường, nói: “Tỷ tỷ, cái này không đem theo có được không?.”

Ta thuận miệng nói: “Không được, đó là sách cho Tề Hiên, hắn thường xuyên xuất chinh, cho hắn xem có lẽ sẽ trợ giúp một ít cho hắn.”

Thuốc trên tay bỗng Diêu Diêu rơi trên mặt đất, nàng nhặt lại, nói; “Không có việc gì, không có việc gì.” Ta biết  Tề Hiên là tâm bệnh của nàng, cho nên ta chưa từng  trước mặt nàng nhắc tới qua hắn nửa chữ, bây giờ lại lỡ miệng.

Nàng cười cười: “Tỷ tỷ, ta đã lập gia đình. Hài tử cũng lớn như vậy, chẳng lẽ còn có thể nghĩ tới hắn sao?”

“Ngươi đã không thể quay về, quên hắn cũng là một chuyện tốt.”

“Tỷ tỷ, ta đã quên rồi. Nhưng ngươi thì khác, nhất định phải nắm chắc hạnh phúc của bản thân.

“Ta đã biết..”

“Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn làm tỷ muội nhé.”

“Được. “

“Này, các ngươi nói đủ chưa, đi thôi.” Vừa dứt lời, một đạo bạch quang chiếu rọi toàn thân ta, y phục tóc tai bay lả tả.

Ta mơ hồ nhìn thấy Diêu Diêu ở ngoài quầng sáng dùng sức muốn kéo ta lại, khoảng cách của chúng ta càng ngày càng xa..

“Phán quan, hiện tại mới có 11 giờ, ngươi không phải đã lầm chứ.”

“Ai nha, điện thoại di động của ta thời gian không đúng. Mặc kệ, trở về cuộc sống của ngươi ở cổ đại đi thôi. Tiểu nha đầu, chỗ đồ này của ngươi ta tịch thu.Đừng mơ tưởng đem đồ từ hiện đại mang tới cổ đại. Sau này, ngươi liền thanh thản ổn định làm người cổ đại đi, hắc hắc.” Thanh âm gian trá của phán quan vang lên bên tai ta, khiến ta tức giận đến cuồng trảo.

“Này, bệnh của ta có thể tái phát hay không?”

“Yên tâm, tái phát thì ta tiếp tục cho ngươi về hiện đại chữa.” Ta hoàn toàn hết chỗ nói rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện