Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Chương 2: Đối mặt với người nhà họ Hạ



"Đing......Đing........Đing......."

Đột nhiên bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng chuông đồng, khơi dậy sự chú ý của Chiêu Dương.

- Lạc Niệm, đó là tiếng gì?

Lạc Niệm còn đang mải mê suy nghĩ, nghe Chiêu Dương hỏi vậy liền giật mình quýnh quáng nói.

- Chết rồi... Chết rồi......

Nô tỳ quên mất, hôm nay là ngày tướng quân Nhậm Thái Tuấn khải hoàn trở về, Hoàng thượng đã ra lệnh toàn dân trong thành đều phải ra nghênh đón tướng quân.

- Nhậm Thái Tuấn?

Hắn là ai mà lại phô trương đến như vậy, đích thân Hoàng đế phải ra nghinh đoán hắn?

Chiêu Dương thật tức với bản thân mình, nếu lúc trước cô chiệu chăm chỉ học môn lịch sử, không chỉ mãi mê học võ và ám khí thì bây giờ sẽ nắm rõ mọi việc ở đây trong lòng bàn tay.

Không cần hoang mang như bây giờ, mọi việc đều phải tìm hiểu.

- Tiểu thư, tướng quân Nhậm Thái Tuấn chính là vị anh hùng thống lĩnh ngàn vạn binh lính, còn là đệ đệ ruột của Hoàng thượng.

Ngài ấy vừa mới dẫn quân chinh phạt bộ tộc Thái Nhỉ Hàng, toàn quân thắng trận hồi triều.

Lạc Niệm vừa nói vừa nhanh chóng chỉnh lại y phục cho Hạ Tuyết.

Chiêu Dương nghe vậy trong lòng thật tò mò, không biết vị tướng quân này là thần thánh phương nào, Lạc Niệm tỏ ra rất ngưỡng mộ hắn ta.

- Tiểu thư đã chuẩn bị xong, chúng ta mau ra ngoài.

Nếu đến trễ lão gia sẽ trách phạt.

Lạc Niệm không đợi Chiêu Dương trả lời, liền nắm tay cô kéo một mạch ra ngoài.

Chiêu Dương khó chịu dùng sức rút tay về, cô ghét nhất là người khác chạm vào mình.

- Tự ta đi được.

Lạc Niệm đang đi phía trước chợt xoay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, vì tính tình Hạ Tuyết chậm chạp nên lúc nào Lạc Niệm cũng là người nắm tay dắt cô đi.

Nhưng hôm nay Hạ Tuyết lại phản khán không để cô chạm vào.

- Còn không đi!

Chiêu Dương bực bội quát lên làm Lạc Niệm hoảng hốt, khi cô bình tĩnh lại Chiêu Dương đã đi một đoạn xa phía trước, Lạc Niệm liền lật đật chạy theo sau.

Hai người quả nhiên là hai người cuối cùng đến đại sảnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết lên người của Hạ Tuyết.

Tất cả mọi người luôn cả người hầu đều nhìn Hạ Tuyết bằng ánh mắt khinh thường.

Chiêu Dương nhanh chóng đảo cặp mắt sắc bén quan sát tất cả mọi người, cô rất nhạy bén nhìn một cái là biết nay người nào là kẻ địch người nào là bạn hữu.

Cô chú ý người đàn ông trung niên ngồi trên ghế bằng gỗ trước mặt, nét mặt uy nghiêm cùng với ánh mắt có thần, liền nói cho Chiêu Dương biết ông ta chính là Hạ Trung, cha của Hạ Tuyết.

Ngồi bên phải ông là một người phụ nữ sang trọng quý phái, nhưng ánh mắt của bà ta tỏa ra đằng đằng sát khí, khi nhìn cô vô cùng độc ác.

Chắc bà ta là đại phu nhân gì đó, còn lão bà ngồi bên trái nhất định là bà nội Lão thái gia. Bà ta là người duy nhất đối xử tốt với Hạ Tuyết vì Chiêu Dương có thể nhìn thấy tia yêu thương, trong ánh mắt của bà khi nhìn cô.

- Phụ Thân, nhị tỷ thật không biết phép tắc là gì, hôm nay là ngày quan trọng, vậy mà tỷ ấy cũng đến trễ.

Khiến cả nhà chúng ta phải chờ một mình tỷ ấy?

Hạ Xuyến tứ Tiểu thư của Hạ gia liếc ngang liếc dọc Hạ Tuyết bức xúc lên tiếng, muốn Phụ thân khiển trách Hạ Tuyết.

Trong lúc Chiêu Dương định nói gì đó đột nhiên Hạ Quyên, đại Tiểu thư được người trên kẻ dưới của Hạ gia kính trọng lên tiếng nói giúp.

- Tứ muội, muội đừng nói nhị muội như vậy.

Từ trước đến giờ Nhị muội đều thản nhiên như vậy, chúng ta cũng đã quen.

Cả nhà chờ muội ấy một chút có sao đâu.

Hạ Xuyến nghe Hạ Quyên nói vậy liền phản bát.

- Đại tỷ, tỷ không cần nói giúp cho nhị tỷ.

Ở Hạ gia này ngoài tỷ ấy ra ai nấy đều bận rộn, vậy mà tất cả mọi người đều có mặt từ sớm.

Một người ăn không ngồi rồi như tỷ ấy, luôn khiến Hạ gia chúng ta mất thể diện.

Nếu Hoàng thượng khiển trách Hạ gia, chúng ta không thể nào gánh nổi.

Chiêu Dương nhìn một màn diễn ra trước mặt cười khinh thường, một người thì liều mình suy nghĩ cho Hạ gia, một người thì tỏ ra tốt bụng bênh vực tỷ muội.

Chiêu Dương quan sát hai người từ lúc bước ra đại sảnh, cô liền đưa ra kết luận cô tứ muội này tuy miệng nói ra những lời ngoan độc nhưng là loại đầu người óc heo.

Còn cô đại tỷ dịu dàng này ngoài mặt thì tỏ ra lương thiện hiền hoà, nhưng trên thực tế là một con hồ ly gian xảo.

Chiêu Dương chờ đến khi hai người nói xong cô liền bước tới hành lễ trước mặt Hạ Trung.

- Lão Thái gia, Phụ Thân, đại phu nhân.

Con xin lỗi, nhưng con cũng vì thể diện của Hạ gia nên mới đến trễ.

Chiêu Dương nhìn Hạ Trung thành thật nhận lỗi.

Lão thái gia nghe Chiêu Dương nói vậy liền mỉm cười hài lòng, từ lúc nào đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất lại biết làm chủ cho bản thân.

Đại phu nhân Thái Kiều nghe Chiêu Dương nói vậy liền tỏ ra không vui nói.

- Hạ Tuyết, con nói như vậy là có ý gì?

Con đến trễ đã đành, còn nói là vì Hạ gia?

Chiêu Dương không hề tức giận, cô không quan tâm đến lời nói của bà ta.

Ngược lại dồn hết sự chú ý vào Hạ Trung, dù sao ông ta mới chính là người làm chủ Hạ gia.

- Phụ thân, con biết hôm nay là ngày rất quan trọng, Hoàng thượng cũng sẽ có mặt.

Con muốn chưng diện thật đẹp để Hoàng thượng có ấn tượng tốt với con, sau này đến lúc tuyển phi sẽ được thuận lợi hơn.

Hạ Trung nghe Chiêu Dương nói vậy liền cười khoái chí.

- Hạ Tuyết, con đã suy nghĩ thông suốt.

Mới mấy hôm trước Hạ Tuyết còn đồi chết không chịu tấn cung, nhưng sao hôm nay lại thay đổi như vậy.

- Dạ phụ thân, Hạ Tuyết thật bất hiếu đã khiến phụ thân lo nghĩ nhiều.

Từ nay về sau những gì Hạ Tuyết làm, đều vì Hạ gia mà thôi.

Chiêu Dương nhìn Hạ Trung bằng ánh mắt kiên định lễ phép nói.

- Hạ Tuyết, con biết nghĩ vậy là ta đã vui.

Thôi chúng ta ra cổng thành, để nghinh đón Nhậm tướng quân.

Nói xong Hạ Trung liền đứng lên bước ra ngoài, người của Hạ gia lần lượt cất bước theo ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện