Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 5 - Chương 10



EDITOR: DOCKE

“Sao ngươi lại tự mình đến đây?” Viêm Hàn rất khiếp sợ, cũng không khỏi buồn cười: “Năm ngày sau, tuấn kiệt trong thiên hạ đều sẽ đến tham dự đại hôn của ngươi, chẳng lẽ ngươi định để mọi người xem chuyện cười ư?”

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nguyện ý sao?” Lãnh Diễm gỡ bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống, cười khổ nói: “Đúng là bởi vì còn cách đại hôn chỉ có năm ngày, ta mới không thể không tới nơi này.” 

“Sao vậy?” Viêm Hàn trong lòng vừa động, ngồi xuống đối diện Lãnh Diễm.

Lãnh Diễm đích thân đến Viêm Quốc, việc này không phải là nhỏ. Băng Quốc nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Kỳ thật, trước đó Viêm Hàn cũng có nghe nói: Thiên Triều biến loạn, Hạ Ngọc là thế tử vẫn luôn cổ xúy Lãnh Diễm xuất binh đến Thiên Triều đánh Bùi Nhược Trần. Chuyện này dù rất nhiệt náo, nhưng cũng không đủ để lay động quyền lực của Lãnh Diễm.

Nàng cần gì phải vượt ngàn dặm xa xôi, một mình đến đây?

“Băng quốc có dị động. Mấy di lão di thiếu (di lão là lão thần của tiền triều, di thiếu là người trẻ tuổi còn trung thành với triều đại trước) từ trước không phục ta, hiện giờ lại cấu kết với nhau, dự định sẽ động thủ trong ngày đại hôn. Bọn họ thuyết phục Hạ Ngọc trong ngày đại hôn sẽ bày chuyện, khơi mào mâu thuẫn giữa Băng Quốc và Thiên Triều.” Lãnh Diễm khẽ khép mi, có chút buồn bực nói tiếp: “Ta đã cảnh cáo Hạ Ngọc, nói hắn không cần tham dự vào chính sự của Băng quốc. Hắn lại cố tình không nghe. Hiện giờ, hắn đã bị người khác lợi dụng. Nếu ta không ra mặt cứu hắn, hắn có thể sẽ trở thành con dê thế tội cho người khác. Nếu phạm vào tội phản quốc, cho dù là vương phu, cũng sẽ không thể thoát tội. Viêm Hàn, ta muốn mời ngươi đi ngăn cản hắn.”

“Vì sao ngươi không tự mình ngăn cản hắn?” Viêm Hàn hỏi.

“Ta ngăn không được.” Lãnh Diễm thấp giọng nói: “Cái cớ để hắn khơi mào mâu thuẫn, chính là Thiên Triều coi khinh ta. Ngươi cũng đã biết, trong số quà cưới mà Thiên Triều dâng tặng, có vật phẩm cấm kỵ nhất của Băng Quốc, chính là pháo mừng. Ở Băng Quốc, lấy pháo tặng người chính là có ý khiêu khích, muốn tuyên chiến. Ta biết lễ vật này đều là do Liễu Khê, bà con của Hạ Ngọc chuẩn bị. Bọn hắn đã thông đồng với nhau cả rồi. Một người tặng quà, một người đương trường vạch trần, ở trước mặt bao người diễn một màn khắc khẩu. Sau đó, có thể quạt đẩy dân chúng nảy sinh lòng căm thù Thiên Triều. Cũng vì chuyện xưa với Hạ Lan Tuyết, Băng Quốc đối với lễ tiết hôn nhân đã rất mẫn cảm. Lần này Hạ Ngọc lại là người Thiên Triều, Thiên Triều lại còn tái phạm một sai lầm như vậy. Ta cũng không tài nào khống chế được phản ứng của dân chúng.”

“Ngươi kêu ta đi ngăn cản Liễu Khê, không cho pháo mừng xuất hiện tại hôn lễ?” Viêm Hàn thử hỏi.

“Đúng vậy, ta không thể tự mình phái người đi. Chỗ ta mà có bất kỳ dị động gì, đều khiến cho Hạ Ngọc hoài nghi, cũng sẽ kinh động đến đám lão gia hỏa kia. Có phải rất nực cười không? Chúng ta còn chưa thành thân, đã bắt đầu phòng bị tính kế lẫn nhau rồi.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Diễm hơi có vẻ chua chát và một chút mất tự nhiên cùng cao quý, lại cố gắng che giấu cảm xúc đó xuống. “Ta nghĩ, nên thừa dịp đại hôn lần này thanh trừ những suy nghĩ gian dối ở Băng Quốc. Nhưng trước đó, không thể đả thảo kinh xà.”

“Đây là hôn lễ của ngươi.” Viêm Hàn trầm mặc một lát, lập tức thản nhiên nhắc nhở: “Nữ nhân thành thân lập gia đình, chẳng lẽ không phải là một chuyện cực kỳ long trọng sao? Cho dù là nữ nhân bình thường hay một người đầy quyền lực, cũng đều mong muốn có được một hôn lễ tốt đẹp. Vì sao nhất định phải gây ra gió tanh mưa máu trong ngày đại hôn? Nếu ngươi tin ta, giữa đường ta sẽ cướp pháo mừng. Ngươi cũng không cần có động tác gì, cứ coi như không hề hay biết, tận tâm hưởng thụ hôn lễ của ngươi đi.”

“Chẳng lẽ chuyện này có thể cứ coi như không biết thì không tồn tại sao?” Lãnh Diễm vẫn không bị thuyết phục, bình tĩnh bác bỏ: “Ta là vương, nhất định không thể là một nữ nhân bình thường. Sau khi được chuyện, ta sẽ không truy cứu Hạ Ngọc. Chỉ cần hắn an phận, hắn vẫn sẽ là vương phụ của ta như trước.”

Viêm Hàn nhìn Lãnh Diễm thật sâu, nhìn thấy trong đáy mắt nàng là sự lạnh nhạt cùng kiên định. Đột nhiên trong lúc đó, giống như thấy được bóng dáng của chính mình.

Bọn hắn đều rất cố gắng. Ở trên đỉnh cao quyền lực, đỉnh cao của nỗi cô đơn vẫn luôn duy trì khoe khoang cùng kiêu ngạo, cũng không cho phép bất cứ ai dám nghi ngờ vị trí của mình.

Chỉ có thể càng lúc càng cường hãn.

“Lãnh Diễm, ngươi có yêu Hạ Ngọc không?” Viêm Hàn chuyển đề tài, nhẹ giọng hỏi.

Lãnh Diễm ngẩn người, đôi môi bạc xinh đẹp kiên nghị mím lại. Nàng không trả lời.

“Thành thân với hắn, là ngươi cam tâm tình nguyện sao? Ngươi nguyện ý cùng hắn chung sống cả đời, nguyện ý cùng hắn đối đãi thẳng thắn thành khẩn, không rời không bỏ sao?” Viêm Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, tiếp tục hỏi: “Nếu trước khi kết hôn, các ngươi đã không thể tin tưởng đối phương, vì sao còn phải cử hành hôn lễ này? Ngươi không cần nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ngươi là Lãnh Diễm, là nữ vương Băng Quốc chưa bao giờ thất bại trước bất cứ ai. Cần gì phải chấp nhận chịu thua hoàn toàn trong tình cảm như vậy?”

“Hắn từng vì ta mà phấn đấu quên mình.” Lãnh Diễm rốt cuộc mở miệng. Diễn cảm mộc mạc an bình. “Còn ta, không có khả năng yêu thương ai, chỉ muốn được ai đó yêu mình. Hắn có thể ngây thơ, xúc động, tùy hứng, thậm chí là bần cùng, nhưng nếu tình cảm của hắn đối với ta là thuần túy, toàn lực ứng phó thì chỉ cần tình cảm của hắn không thay đổi, ta cũng sẽ không tổn hại đến hắn.”

Bởi vì mãi mãi, không có ai có thể yêu nàng như yêu một nữ nhân bình thường. Cho nên, được yêu đã là một chuyện vô cùng trân quý rồi.

“Nếu ta yêu một người, sẽ không bắt nàng phải vì ta mà bôn ba ngay trước đêm đại hôn. Hắn nguyện ý chết vì ngươi, nhưng trí tuệ cùng kinh nghiệm của hắn đã chú định hắn không có năng lực yêu thương một người. Lãnh Diễm, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, ngoại trừ công việc, tất cả mọi chuyện đều có thể thành thật với nhau. Lúc này đây, bất luận ngươi có nghe lọt tai hay không, ta khuyên ngươi nhất định phải suy nghĩ thật thận trọng.” Viêm Hàn rất chân thành nói.

Lãnh Diễm rời mắt, không thừa nhận cũng không phản bác.

“Ta phái xe ngựa tiễn ngươi trở về.” Viêm Hàn thầm than một tiếng, xoay người nói.

“Ta sẽ cân nhắc.” Lúc Viêm Hàn đi được vài bước, Lãnh Diễm ở phía sau thình lình nói một câu. Giọng điệu vẫn tự tin thong dong như trước, không hề có chút rối loạn nào.

Viêm Hàn mỉm cười.

Kỳ thật, hắn đang lo lắng cái gì chứ? Lãnh Diễm chưa bao giờ là một người khiến người khác phải lo lắng.

***

Y Nhân ngồi trên xích đu lắc lư một hồi, đang muốn đứng lên thì đột nhiên nghe thấy ở trước viện có một trận ồn ào.

Cô tỉnh tỉnh mê mê quay đầu qua. Dù sao cũng chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng cãi nhau hỗn độn, còn có tiếng binh khí va chạm nữa.

Sau đó, Y Nhân nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc.

“Viêm Hàn, Y Nhân đang ở đâu?”

Anh thật sự  đã tìm đến đây.

“Nếu ngươi không chăm sóc tốt được cho nàng, cần gì phải bắt nàng theo ngươi cùng nhau chịu khổ?” Viêm Hàn mới vừa ra khỏi cửa, liền gặp Hạ Lan Tuyết xông vào, không khỏi tức nghẹn, lạnh lùng nói. “Ngươi đã trở thành tên tù trốn trại của Thiên Triều. Y Nhân không thể nào đi theo ngươi lang bạc giang hồ được. Chỉ vừa không chú ý một chút mà nàng đã bị thương. Nếu ta đến trễ đi một khắc, ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào không?”

“Ta muốn gặp Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết cũng không tranh biện, cũng không trả lời, chỉ khăng khăng lặp lại yêu cầu của mình.

“Không – được.” Thái độ của Viêm Hàn tương đối ngang tàng. “Chẳng lẽ ngươi không cần phải chịu trách nhiệm chuyện này sao?”

“Lần này là sơ suất của ta, ta đã tự trách bản thân mình. Nhưng tự trách, không có nghĩa là ta muốn buông tha nàng. Về sau ta sẽ càng chú ý. Bất kể thế nào, cám ơn ngươi đã cứu thê tử của ta. Viêm Hàn, coi như ta thiếu ngươi một phần tình.” Nói xong, Hạ Lan Tuyết lại muốn xông vào.

Viêm Hàn vươn cánh tay ra ngăn lại, nghiêm túc không thể phạm. “Không được, cũng không có chuyện sau này. Ta không thể để Y Nhân theo ngươi đi mạo hiểm.”

“Nàng là thê tử của ta.” Hạ Lan Tuyết ngạo nghễ trả lời: “Ta muốn đưa nàng về nhà.”

Lời còn chưa dứt, anh đã áp đến rất gần Viêm Hàn.

Viêm Hàn lật cổ tay, trực tiếp đẩy anh ra.

Hạ Lan Tuyết lập tức lui ra sau từng bước. Anh hơi hơi nhíu mày, thân hình màu trắng thần tốc như gió, nhất thời nhoang nhoáng mơ hồ.

Nếu đón đánh, Hạ Lan Tuyết quả thật đánh không lại Viêm Hàn. Nhưng dáng người anh nhẹ nhàng, chân pháp huyền không, muốn đột phá khỏi vòng vây của Viêm Hàn cũng không phải là không có khả năng.

Viêm Hàn cũng bắt đầu đề phòng, toàn thân lưu chuyển, ngăn chặn tất cả lối vào.

Vì thế, lại là mấy hiệp.

Đám cung nhân ở bên cạnh không dám gây tiếng động, chỉ đứng nhìn hai cái bóng màu đen và màu trắng nhanh chóng phân phân hợp hợp, cảnh đẹp dị thường.

Lại không biết bọn hắn càng đấu càng khó hòa giải.

“A Tuyết?” Đang lúc cao hứng, một tiếng gọi chần chờ cất lên, hai người lập tức dừng tay lại.

Viêm Hàn cùng Hạ Lan Tuyết đồng thời quay đầu nhìn lại chỗ phát ra âm thanh. Không biết từ khi nào, Y Nhân đã xuất hiện ở cửa. Cô dựa một tay lên vách tường, đôi mắt mở to, mặt hướng về phía bọn hắn.

“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết vừa nhìn thấy cô liền giống như trút được gánh nặng toàn thân, khuôn mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ. “Ta đến đón nàng về.”

Y Nhân thật ngoan ngoãn, gật đầu. Nỗi lo lắng khi còn ngồi trên xích đu đột nhiên cũng không còn quan trọng nữa. Cho dù có liên lụy A Tuyết thì thế nào? Anh sẽ không để ý, anh sẽ cam chi như di (chỉ vì làm chuyện gì đó mà cam tâm tình nguyện chịu đựng gian nan vất vả). Vì sao cô lại không thể chẳng cần suy nghĩ gì hết, chỉ cần tin tưởng anh, dựa vào anh chứ?

Y Nhân không nhìn thấy Hạ Lan Tuyết cười, nhưng cô biết, A Tuyết nhất định đang cười, bởi vì bọn họ đã được ở cùng nhau. Y Nhân cũng cười. Nụ cười mỏng manh mà hiểu ý của cô làm cho Viêm Hàn thất vọng và đau khổ. Đó là nụ cười hoàn toàn khác hẳn.

Y Nhân nghiêng ngả lảo đảo đi đến. Đường đi của cô vẫn rất ổn, không có chút vòng vo nào. Cô lập tức đi thẳng đến chỗ Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết cũng buông tư thế, đi nhanh qua đón Y Nhân.

Anh đi đến trước mặt cô.

Cô đứng lại trước mặt anh.

Hạ Lan Tuyết chú ý đến bước chân hơi có vẻ lang thương của cô. Anh đưa tay lên quơ quơ trước mặt cô, sau đó đột nhiên rụt tay lại.

Móng tay thon dài, cơ hồ muốn đâm phập vào lòng bàn tay.

“Là Hoàng A Ngưu làm sao?” Giọng nói của anh rét lạnh như hàn băng, “Là Bùi Nhược Trần sao?”

Y Nhân không biết trả lời thế nào. Hạ Lan Tuyết đột nhiên ôm cô vào lòng, bao phủ cô thật nhanh, cơ hồ muốn đem cô sát nhập vào thân thể của mình.

Chỉ hận không thể trao đổi thân thể, gánh chịu nỗi đau thay cô.

“Ta phải san bằng bọn hắn!” Hạ Lan Tuyết thu mắt, cố gắng nhịn xuống nỗi đau cùng phẫn nộ mà chính mình cũng không thể ức chế nổi, gằn từng chữ. “Không tiếc gì đại giới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện