Hoàng Sủng
Chương 43: Sủng ái
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Pi
Beta: A Cảnh
Đêm nay hai người họ ngủ riêng.
Tiết Tĩnh Xu nằm trên chiếc giường long phượng to rộng, nhìn sang hai bên, đây là lần đầu tiên nàng không thấy được bóng dáng Hoàng Đế khi ngủ, cảm thấy có chút không quen. Rõ ràng hai người thành thân đến nay còn chưa đến một tháng.
Hiện tại đã là đầu mùa xuân, thời tiết so với vào đông ấm áp hơn không ít, nhưng ban đêm trời vẫn lạnh. Nàng nằm trong lớp chăn đệm mềm mại nhưng hai chân vẫn có chút lạnh, bên cạnh không có người làm lò sưởi ủ ấm cho nàng nên có vẻ có vài phần quạnh quẽ.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc, bò dậy xốc màn lên, gọi một nữa quan đến dặn dò một phen, lúc này mới lại nằm trở về.
*****
Một nơi khác, trong tẩm cung của Hoàng Đế ở Sùng Đức điện.
Đức công công đang đáp lời.
"Bệ hạ, Thái y nói nguyệt sự của nữ tử chậm thì ba ngày, nhiều thì bảy ngày mới ngừng thật sự."
Hoàng Đế nghe vậy thì nhíu mày: "Ngươi nói Hoàng Hậu là ba ngày hay là bảy ngày?"
Đức công công cúi đầu: "Nô tài không biết."
Hoàng Đế suy nghĩ một chút, nói: "Sáng mai ngươi đi tìm cung nữ thân cận của Hoàng Hậu hỏi thử xem."
Trong lòng Đức công công cảm thấy khó xử, lại cũng chỉ có thể đồng ý, ai bảo Bệ hạ là Bệ hạ đây? Bệ hạ sai hắn đi làm việc, cho dù hắn có nhiều lời muốn nói nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Hoàng Đế lại nói: "Nguyệt sự này đến nhiều ngày như vậy, thân thể Hoàng Hậu lại là thể nhược, không biết có chịu được hay không. Ngươi nói Thái Y viện viết ra những món có phương thuốc rồi giao cho Ngự Thiện phòng, để cho bọn họ làm nhiều món tẩm bổ Hoàng Hậu."
Tất nhiên Đức công công sẽ đồng ý.
Lúc này Hoàng Đế mới phất tay bảo hắn lui ra.
Ban đêm, Hoàng Đế một mình nằm ở trên long sàng, trong vòng tay trống rỗng, không có ai nằm trong lòng ngực hắn, không khỏi lại nhớ tới thân thể mềm mại của Hoàng Hậu.
Ở trong lòng hắn nghĩ lại, xem ra Hoàng Hậu rất không thích người khác nói nàng lùn, lần sau phải nhớ kỹ, không thể lại ở trước mặt Hoàng Hậu nhắc tới việc nàng lùn, chỉ nên giữ lại ở trong lòng thôi.
Hắn mở to mắt, nghĩ thầm đêm nay không có Hoàng Hậu trong ngực, không biết có thể ngủ được hay không.
Đúng lúc này, Đức công công lại cầm theo cái cái hộp nhỏ tiến vào, vui vẻ nói: "Bệ hạ, Nương nương sợ ban đêm ngài ngủ không được ngon nên đặc biệt sai người tặng hương an thần lại đây. Nghe nói hương này là hương liệu mà mấy ngày nay Nương nương đã cải tiến, so với trước kia còn hiệu quả hơn."
Hoàng Đế xoay người ngồi dậy, vẫy tay bảo hắn đem hương qua đây.
Đức công công vội cẩn thận dâng lên.
Hoàng Đế mở hộp ra, bóc một nắm hương lên ngửi ngửi, hỏi: "Ngươi nói xem có phải Hoàng Hậu hết tức giận rồi hay không?"
"Chuyện này......" Đức công công chần chờ nói: "Nô tài không biết."
Hoàng Đế tự gật gật đầu: "Chắc chắn là không tức giận. Đức Lộc, ngươi đi đốc thúc Ngự Thiện phòng, đêm nay chớ quên bữa ăn khuya của Hoàng Hậu. Còn có Thái Y viện, nói bọn họ suốt đêm nay phải đem phương thuốc giao ra đây."
Vì thế Đức công công đành phải rẽ bóng đêm chạy đi truyền lời.
Hoàng Đế cho người đốt hương an thần lên, hiện tại có mùi hương quen thuộc lại hồi tưởng lại thân thể mềm mại của Hoàng Hậu, rốt cuộc cũng đã ngủ.
*****
Rạng sáng ngày kế tiếp, Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại, phát hiện bên ngoài tẩm cung thật yên tĩnh mới nhớ tới việc tối hôm qua Hoàng Đế không nghỉ ở Tê Phượng cung. Các cung nữ không cần hầu hạ hắn lâm triều, nàng cũng không cần thức dậy sớm như vậy.
Thế nhưng nàng muốn ngủ tiếp cũng không ngủ được, vì thế liền nằm trên giường, đợi đến giờ rồi mới ngồi dậy.
Cung nữ nghe được động tĩnh, theo thứ tự đi vào hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt.
Liễu Nhi mang theo hai cung nữ đi Ngự Thiện phòng nhận đồ ăn sáng, nửa đường bị Đức công công ngăn lại.
Nàng hành lễ với Đức công công, nói: "Công công có việc gì? "
Đức công công nhìn nhìn hai cung nữ phía sau nàng, nói: "Mời Liễu cô nương qua đây nói chuyện một chút."
Liễu Nhi nghi hoặc, nhưng vẫn nói hai cung nữ đứng tại chỗ chờ nàng.
Lúc này Đức công công mới thần bí hỏi: "Liễu cô nương có biết nguyệt sự của Hoàng Hậu nương nương đến mấy ngày mới hết không? "
Loại chuyện tư mật của nữ nhi này, cho dù Liễu Nhi không hiểu chuyện nam nữ đi nữa cũng biết là không thể tùy tiện nói cho người khác, lập tức cảnh giác nói: "Công công hỏi chuyện này làm cái gì?"
Khuôn mặt già nua của Đức công công có chút không nhịn được, căng da đầu nói: "Là Bệ hạ sai lão nô tới hỏi một câu."
Lúc này Liễu Nhi mới buông lỏng cảnh giác. Hiện tại Hoàng Thượng đã là phu quân của tiểu thư nhà nàng, nếu đã là phu thê, vậy thì Bệ hạ tới hỏi cũng không sao. Nàng liền nói: "Nguyệt sự của Nương nương khoảng bốn năm ngày mới có thể sạch sẽ."
Đức công công: "Đa tạ Liễu cô nương."
Liễu Nhi vội nói: "Công công khách sáo rồi."
*****
Nàng cầm theo điểm tâm sáng trở lại Tê Phượng cung, vừa vào nội điện liền nói: "Nương nương, người có biết ở trên đường ta đã gặp ai không? "
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhìn nàng: "Không phải ta đã nói rồi sao, không cần gọi ta như vậy."
Liễu Nhi xoa xoa mặt: "Vừa rồi ở trên đường ta gặp được Đức công công, ở trước mặt hắn tất nhiên phải gọi tiểu thư là nương nương, cho nên nhất thời thuận miệng."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu có chút hồi hộp: "Ngươi nói người ngươi gặp được chính là Đức công công? "
Liễu Nhi vội gật đầu: "Đúng, tiểu thư, ngươi có biết Đức công công tìm ta làm gì hay không? "
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu uống ly trà để che dấu vẻ mặt, nói: "Ta không phải là con sâu trong bụng ngươi, làm sao biết ngươi suy nghĩ cái gì?"
Trên mặt Liễu Nhi lộ ra biểu tình ghét bỏ, run run nói "Trong bụng ta mới không có sâu!"
Tiết Tĩnh Xu bật cười nói: "Vậy khi nãy có việc gì? Ngươi còn nói không nói."
Liễu Nhi vội gật đầu: "Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên." Nàng nhìn trái nhìn phải thấy không có người mới nhỏ giọng nói: "Đức công công được Bệ hạ phân phó, tới hỏi ta nguyệt sự của tiểu thư khi nào mới có thể hết."
Tiết Tĩnh Xu ngập ngừng một chút, trên mặt có chút nóng: "Ngươi nói với hắn?"
"Nói chứ." Liễu Nhi nói, nàng nhìn sắc mặt Tiết Tĩnh Xu, lại có chút chần chờ: "Tiểu thư, có phải ta không nên nói hay không?"
Tiết Tĩnh Xu lại cầm ly trà lên uống, hàm hồ nói: "Không có việc gì."
Liễu Nhi yên lòng, lại đem hộp điểm tâm lên dọn ra: "Tiểu thư, người nhìn điểm tâm hôm nay xem, người ở Ngự Thiện phòng nói đây là làm theo phương thuốc bổ mà đêm qua Bệ hạ căn dặn Thái Y viện nghĩ ra đó, chuyên dùng cho thời điểm tiểu thư có nguyệt sự. Tiểu thư, Bệ hạ đối với người tốt thật. Tiểu thư đối Bệ hạ cũng rất tốt, trước đó vì cải tiến phương thuốc an thần kia, tiểu thư phải xem qua rất nhiều y thư, tìm không ít thảo dược. Thì ra đây là tình cảm phu thê, luôn suy nghĩ cho đối phương, thật tốt."
Tiết Tĩnh Xu bị nàng nói đến mất tự nhiên, cố ý trêu ghẹo nói: "Có phải ngươi hâm mộ ta hay không? Nếu ngươi cũng muốn gả cho người ta, ta phải tìm cho ngươi một nhà chồng thật tốt."
Liễu Nhi lắc đầu như trống bỏi: "Không muốn không muốn, ta muốn bồi tiểu thư à."
Tiết Tĩnh Xu trong lòng ấm áp, lại cười nói: "Nha đầu ngốc, ngươi cũng không thể bồi ta cả đời."
Đây là lời nói thật lòng của Liễu Nhi, sau khi bồi Tiết Tĩnh Xu tiến cung, trong lòng nàng kỳ thật có chút khác biệt. Trước kia ở ngoài cung, tiểu thư chỉ cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, hầu như lúc nào hai người cũng dính liền với nhau. Hiện tại vào cung, người làm bạn với tiểu thư lại biến thành Bệ hạ.
Hiện giờ công việc nàng làm cũng không khác với các cung nữ bình thường, chính là muốn nói vài câu với tiểu thư cũng phải bận tâm xem có người khác ở đây hay không. Nàng nghĩ, nếu sau này tiểu thư sinh hài tử, vậy hai người các nàng sẽ càng không có cơ hội nói nhiều với nhau nữa.
Thế nhưng chuyện này cũng không sao, chỉ cần nàng có thể bồi ở bên người tiểu thư, nhìn tiểu thư vui vẻ hạnh phúc, vậy thì trong lòng nàng cũng sẽ cảm thấy vui.
Đem những chuyện này ném ra khỏi đầu, Liễu Nhi hầu hạ Tiết Tĩnh Xu dùng bữa, lại lấy ra cho nàng một đĩa bánh táo đỏ long nhãn[1], nói: "Các Thái y nói tiểu thư thể hàn, nên dùng thức ăn có chút tính nóng, bánh táo đỏ long nhãn này tiểu thư thường thường ăn một miếng, coi như ăn vặt."
[1] Bánh táo đỏ long nhãn: loại bánh làm từ táo đỏ, long nhãn, đường nâu và bột củ mã thầy. Có tác dụng bổ huyết dưỡng thân, thích hợp cho phụ nữ trong những ngày "đèn đỏ".
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, trong lòng nghĩ có phải nàng nên thay Liễu Nhi lưu ý một chút hay không, nhìn xem có người nào thích hợp, có thể chăm sóc nha đầu ngốc này cả đời.
Trong đầu nàng bỗng nhiên có cái gì đó chợt lóe qua, ngẩng đầu nhìn Liễu Nhi, hỏi: "Vị thần võ Đại tướng quân kia, gần đây ngươi còn gặp hắn không?"
Liễu Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Thời điểm ta đi Ngự Thiện phòng lấy thức ăn đôi khi cũng ngẫu nhiên ở trên đường gặp qua một hai lần."
Tiết Tĩnh Xu truy vấn: "Hắn cùng ngươi có nói chuyện không?"
Liễu Nhi lắc đầu: "Có khi hắn ngồi xổm trên cây, có khi ngồi ở nóc nhà, cũng chưa nói chuyện. Cho dù hắn nói chuyện với ta thì ta cũng không dám nói với hắn đâu, nhìn hắn rất hung dữ. Tiểu thư, người nói xem vì sao hắn không thượng triều, cũng không ngồi ở trong nha môn làm việc."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Vị Đại tướng quân này, không giống với những võ quan trong triều khác. Kỳ thật lại nói, thần võ Đại tướng quân cũng không phải chỉ có mỗi một người, mà là riêng cái vị trí kia, mỗi vị tướng quân chỉ tại vị 5 năm, qua 5 năm qua sẽ về lại sư môn, thay một người khác kế nhiệm. Bọn họ không thượng triều, không nghe triệu, chỉ phụ trách bảo vệ an nguy của hoàng triều Đại Diễn. Nếu có ngoại địch tới xâm phạm, người đầu tiên ra chiến trường chính là bọn họ, nhưng thời điểm luận công ban thưởng, bọn họ cũng không thụ phong."
Vẻ mặt Liễu Nhi hứng thú, kính nể nói: "Xem ra hắn thật đúng là một đại anh hùng, khó trách khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, anh hùng luôn là loại tính tình này sao."
Tiết Tĩnh Xu bật cười, nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng ấy nhẹ nhàng lắc đầu, tạm thời buông ý niệm trong lòng xuống.
*****
Ăn sáng xong đi qua chỗ Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an, lại bồi lão nhân gia bà đi dạo nửa vòng Ngự Hoa viên, Tiết Tĩnh Xu mới trở lại trong điện của mình.
Không bao lâu liền có tin tức từ Sùng Đức điện truyền đến, hôm nay Bệ hạ muốn lại đây dùng cơm trưa.
Gần đây Hoàng Đế bận rộn chính vụ, nên đã lâu rồi không có tới Tê Phượng cung dùng cơm trưa. Ngay cả bữa tối cũng không phải lúc nào cũng đến kịp.
Mà hiện tại, tối hôm qua mới bị thỉnh đi ra ngoài, hôm nay hai mắt liền trông mong muốn lại đây. Trong lòng cung nhân hầu hạ ở Tê Phượng Cung thầm nghĩ, thì ra Bệ hạ một ngày cũng không rời Nương nương được.
Trong cung này có vài người đã hầu hạ cả đời trong cung, trải qua thời kỳ của Tiên Đế, cũng từng biết đến cảnh tượng Sở Quý thi thịnh sủng. Tiên đế rất sủng ái nàng, giống như hiện tại Bệ hạ sủng ái Hoàng Hậu. Nhưng các nàng cũng nhớ rõ, thời điểm Sở Quý phi thất sủng thì Đại Hoàng tử cũng thất thế, đó cũng là kết cục của mẫu tử hai người.
Đế vương sủng ái, há có thể lâu dài?
Chỉ là không biết hiện tại Bệ hạ đối với Nương nương có thể nhiệt tình được bao lâu? Những thiếu nữ mơn mởn ngoài cung như hổ rình mồi, ngày ngày chờ cơ hội tiến cung.
Đương nhiên Tiết Tĩnh Xu không biết những người khác đang suy nghĩ cái gì, nghe nói Hoàng Đế muốn tới, nàng liền phân phó người đi Ngự Thiện phòng, nói bọn họ làm thêm món canh cá gạch cua mà Hoàng Đế thích ăn.
----------------------------
∆ Chú thích:
Bánh táođỏlongnhãn.
Edit: Tiểu Pi
Beta: A Cảnh
Đêm nay hai người họ ngủ riêng.
Tiết Tĩnh Xu nằm trên chiếc giường long phượng to rộng, nhìn sang hai bên, đây là lần đầu tiên nàng không thấy được bóng dáng Hoàng Đế khi ngủ, cảm thấy có chút không quen. Rõ ràng hai người thành thân đến nay còn chưa đến một tháng.
Hiện tại đã là đầu mùa xuân, thời tiết so với vào đông ấm áp hơn không ít, nhưng ban đêm trời vẫn lạnh. Nàng nằm trong lớp chăn đệm mềm mại nhưng hai chân vẫn có chút lạnh, bên cạnh không có người làm lò sưởi ủ ấm cho nàng nên có vẻ có vài phần quạnh quẽ.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc, bò dậy xốc màn lên, gọi một nữa quan đến dặn dò một phen, lúc này mới lại nằm trở về.
*****
Một nơi khác, trong tẩm cung của Hoàng Đế ở Sùng Đức điện.
Đức công công đang đáp lời.
"Bệ hạ, Thái y nói nguyệt sự của nữ tử chậm thì ba ngày, nhiều thì bảy ngày mới ngừng thật sự."
Hoàng Đế nghe vậy thì nhíu mày: "Ngươi nói Hoàng Hậu là ba ngày hay là bảy ngày?"
Đức công công cúi đầu: "Nô tài không biết."
Hoàng Đế suy nghĩ một chút, nói: "Sáng mai ngươi đi tìm cung nữ thân cận của Hoàng Hậu hỏi thử xem."
Trong lòng Đức công công cảm thấy khó xử, lại cũng chỉ có thể đồng ý, ai bảo Bệ hạ là Bệ hạ đây? Bệ hạ sai hắn đi làm việc, cho dù hắn có nhiều lời muốn nói nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Hoàng Đế lại nói: "Nguyệt sự này đến nhiều ngày như vậy, thân thể Hoàng Hậu lại là thể nhược, không biết có chịu được hay không. Ngươi nói Thái Y viện viết ra những món có phương thuốc rồi giao cho Ngự Thiện phòng, để cho bọn họ làm nhiều món tẩm bổ Hoàng Hậu."
Tất nhiên Đức công công sẽ đồng ý.
Lúc này Hoàng Đế mới phất tay bảo hắn lui ra.
Ban đêm, Hoàng Đế một mình nằm ở trên long sàng, trong vòng tay trống rỗng, không có ai nằm trong lòng ngực hắn, không khỏi lại nhớ tới thân thể mềm mại của Hoàng Hậu.
Ở trong lòng hắn nghĩ lại, xem ra Hoàng Hậu rất không thích người khác nói nàng lùn, lần sau phải nhớ kỹ, không thể lại ở trước mặt Hoàng Hậu nhắc tới việc nàng lùn, chỉ nên giữ lại ở trong lòng thôi.
Hắn mở to mắt, nghĩ thầm đêm nay không có Hoàng Hậu trong ngực, không biết có thể ngủ được hay không.
Đúng lúc này, Đức công công lại cầm theo cái cái hộp nhỏ tiến vào, vui vẻ nói: "Bệ hạ, Nương nương sợ ban đêm ngài ngủ không được ngon nên đặc biệt sai người tặng hương an thần lại đây. Nghe nói hương này là hương liệu mà mấy ngày nay Nương nương đã cải tiến, so với trước kia còn hiệu quả hơn."
Hoàng Đế xoay người ngồi dậy, vẫy tay bảo hắn đem hương qua đây.
Đức công công vội cẩn thận dâng lên.
Hoàng Đế mở hộp ra, bóc một nắm hương lên ngửi ngửi, hỏi: "Ngươi nói xem có phải Hoàng Hậu hết tức giận rồi hay không?"
"Chuyện này......" Đức công công chần chờ nói: "Nô tài không biết."
Hoàng Đế tự gật gật đầu: "Chắc chắn là không tức giận. Đức Lộc, ngươi đi đốc thúc Ngự Thiện phòng, đêm nay chớ quên bữa ăn khuya của Hoàng Hậu. Còn có Thái Y viện, nói bọn họ suốt đêm nay phải đem phương thuốc giao ra đây."
Vì thế Đức công công đành phải rẽ bóng đêm chạy đi truyền lời.
Hoàng Đế cho người đốt hương an thần lên, hiện tại có mùi hương quen thuộc lại hồi tưởng lại thân thể mềm mại của Hoàng Hậu, rốt cuộc cũng đã ngủ.
*****
Rạng sáng ngày kế tiếp, Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại, phát hiện bên ngoài tẩm cung thật yên tĩnh mới nhớ tới việc tối hôm qua Hoàng Đế không nghỉ ở Tê Phượng cung. Các cung nữ không cần hầu hạ hắn lâm triều, nàng cũng không cần thức dậy sớm như vậy.
Thế nhưng nàng muốn ngủ tiếp cũng không ngủ được, vì thế liền nằm trên giường, đợi đến giờ rồi mới ngồi dậy.
Cung nữ nghe được động tĩnh, theo thứ tự đi vào hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt.
Liễu Nhi mang theo hai cung nữ đi Ngự Thiện phòng nhận đồ ăn sáng, nửa đường bị Đức công công ngăn lại.
Nàng hành lễ với Đức công công, nói: "Công công có việc gì? "
Đức công công nhìn nhìn hai cung nữ phía sau nàng, nói: "Mời Liễu cô nương qua đây nói chuyện một chút."
Liễu Nhi nghi hoặc, nhưng vẫn nói hai cung nữ đứng tại chỗ chờ nàng.
Lúc này Đức công công mới thần bí hỏi: "Liễu cô nương có biết nguyệt sự của Hoàng Hậu nương nương đến mấy ngày mới hết không? "
Loại chuyện tư mật của nữ nhi này, cho dù Liễu Nhi không hiểu chuyện nam nữ đi nữa cũng biết là không thể tùy tiện nói cho người khác, lập tức cảnh giác nói: "Công công hỏi chuyện này làm cái gì?"
Khuôn mặt già nua của Đức công công có chút không nhịn được, căng da đầu nói: "Là Bệ hạ sai lão nô tới hỏi một câu."
Lúc này Liễu Nhi mới buông lỏng cảnh giác. Hiện tại Hoàng Thượng đã là phu quân của tiểu thư nhà nàng, nếu đã là phu thê, vậy thì Bệ hạ tới hỏi cũng không sao. Nàng liền nói: "Nguyệt sự của Nương nương khoảng bốn năm ngày mới có thể sạch sẽ."
Đức công công: "Đa tạ Liễu cô nương."
Liễu Nhi vội nói: "Công công khách sáo rồi."
*****
Nàng cầm theo điểm tâm sáng trở lại Tê Phượng cung, vừa vào nội điện liền nói: "Nương nương, người có biết ở trên đường ta đã gặp ai không? "
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhìn nàng: "Không phải ta đã nói rồi sao, không cần gọi ta như vậy."
Liễu Nhi xoa xoa mặt: "Vừa rồi ở trên đường ta gặp được Đức công công, ở trước mặt hắn tất nhiên phải gọi tiểu thư là nương nương, cho nên nhất thời thuận miệng."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu có chút hồi hộp: "Ngươi nói người ngươi gặp được chính là Đức công công? "
Liễu Nhi vội gật đầu: "Đúng, tiểu thư, ngươi có biết Đức công công tìm ta làm gì hay không? "
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu uống ly trà để che dấu vẻ mặt, nói: "Ta không phải là con sâu trong bụng ngươi, làm sao biết ngươi suy nghĩ cái gì?"
Trên mặt Liễu Nhi lộ ra biểu tình ghét bỏ, run run nói "Trong bụng ta mới không có sâu!"
Tiết Tĩnh Xu bật cười nói: "Vậy khi nãy có việc gì? Ngươi còn nói không nói."
Liễu Nhi vội gật đầu: "Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên." Nàng nhìn trái nhìn phải thấy không có người mới nhỏ giọng nói: "Đức công công được Bệ hạ phân phó, tới hỏi ta nguyệt sự của tiểu thư khi nào mới có thể hết."
Tiết Tĩnh Xu ngập ngừng một chút, trên mặt có chút nóng: "Ngươi nói với hắn?"
"Nói chứ." Liễu Nhi nói, nàng nhìn sắc mặt Tiết Tĩnh Xu, lại có chút chần chờ: "Tiểu thư, có phải ta không nên nói hay không?"
Tiết Tĩnh Xu lại cầm ly trà lên uống, hàm hồ nói: "Không có việc gì."
Liễu Nhi yên lòng, lại đem hộp điểm tâm lên dọn ra: "Tiểu thư, người nhìn điểm tâm hôm nay xem, người ở Ngự Thiện phòng nói đây là làm theo phương thuốc bổ mà đêm qua Bệ hạ căn dặn Thái Y viện nghĩ ra đó, chuyên dùng cho thời điểm tiểu thư có nguyệt sự. Tiểu thư, Bệ hạ đối với người tốt thật. Tiểu thư đối Bệ hạ cũng rất tốt, trước đó vì cải tiến phương thuốc an thần kia, tiểu thư phải xem qua rất nhiều y thư, tìm không ít thảo dược. Thì ra đây là tình cảm phu thê, luôn suy nghĩ cho đối phương, thật tốt."
Tiết Tĩnh Xu bị nàng nói đến mất tự nhiên, cố ý trêu ghẹo nói: "Có phải ngươi hâm mộ ta hay không? Nếu ngươi cũng muốn gả cho người ta, ta phải tìm cho ngươi một nhà chồng thật tốt."
Liễu Nhi lắc đầu như trống bỏi: "Không muốn không muốn, ta muốn bồi tiểu thư à."
Tiết Tĩnh Xu trong lòng ấm áp, lại cười nói: "Nha đầu ngốc, ngươi cũng không thể bồi ta cả đời."
Đây là lời nói thật lòng của Liễu Nhi, sau khi bồi Tiết Tĩnh Xu tiến cung, trong lòng nàng kỳ thật có chút khác biệt. Trước kia ở ngoài cung, tiểu thư chỉ cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, hầu như lúc nào hai người cũng dính liền với nhau. Hiện tại vào cung, người làm bạn với tiểu thư lại biến thành Bệ hạ.
Hiện giờ công việc nàng làm cũng không khác với các cung nữ bình thường, chính là muốn nói vài câu với tiểu thư cũng phải bận tâm xem có người khác ở đây hay không. Nàng nghĩ, nếu sau này tiểu thư sinh hài tử, vậy hai người các nàng sẽ càng không có cơ hội nói nhiều với nhau nữa.
Thế nhưng chuyện này cũng không sao, chỉ cần nàng có thể bồi ở bên người tiểu thư, nhìn tiểu thư vui vẻ hạnh phúc, vậy thì trong lòng nàng cũng sẽ cảm thấy vui.
Đem những chuyện này ném ra khỏi đầu, Liễu Nhi hầu hạ Tiết Tĩnh Xu dùng bữa, lại lấy ra cho nàng một đĩa bánh táo đỏ long nhãn[1], nói: "Các Thái y nói tiểu thư thể hàn, nên dùng thức ăn có chút tính nóng, bánh táo đỏ long nhãn này tiểu thư thường thường ăn một miếng, coi như ăn vặt."
[1] Bánh táo đỏ long nhãn: loại bánh làm từ táo đỏ, long nhãn, đường nâu và bột củ mã thầy. Có tác dụng bổ huyết dưỡng thân, thích hợp cho phụ nữ trong những ngày "đèn đỏ".
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, trong lòng nghĩ có phải nàng nên thay Liễu Nhi lưu ý một chút hay không, nhìn xem có người nào thích hợp, có thể chăm sóc nha đầu ngốc này cả đời.
Trong đầu nàng bỗng nhiên có cái gì đó chợt lóe qua, ngẩng đầu nhìn Liễu Nhi, hỏi: "Vị thần võ Đại tướng quân kia, gần đây ngươi còn gặp hắn không?"
Liễu Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Thời điểm ta đi Ngự Thiện phòng lấy thức ăn đôi khi cũng ngẫu nhiên ở trên đường gặp qua một hai lần."
Tiết Tĩnh Xu truy vấn: "Hắn cùng ngươi có nói chuyện không?"
Liễu Nhi lắc đầu: "Có khi hắn ngồi xổm trên cây, có khi ngồi ở nóc nhà, cũng chưa nói chuyện. Cho dù hắn nói chuyện với ta thì ta cũng không dám nói với hắn đâu, nhìn hắn rất hung dữ. Tiểu thư, người nói xem vì sao hắn không thượng triều, cũng không ngồi ở trong nha môn làm việc."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Vị Đại tướng quân này, không giống với những võ quan trong triều khác. Kỳ thật lại nói, thần võ Đại tướng quân cũng không phải chỉ có mỗi một người, mà là riêng cái vị trí kia, mỗi vị tướng quân chỉ tại vị 5 năm, qua 5 năm qua sẽ về lại sư môn, thay một người khác kế nhiệm. Bọn họ không thượng triều, không nghe triệu, chỉ phụ trách bảo vệ an nguy của hoàng triều Đại Diễn. Nếu có ngoại địch tới xâm phạm, người đầu tiên ra chiến trường chính là bọn họ, nhưng thời điểm luận công ban thưởng, bọn họ cũng không thụ phong."
Vẻ mặt Liễu Nhi hứng thú, kính nể nói: "Xem ra hắn thật đúng là một đại anh hùng, khó trách khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, anh hùng luôn là loại tính tình này sao."
Tiết Tĩnh Xu bật cười, nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng ấy nhẹ nhàng lắc đầu, tạm thời buông ý niệm trong lòng xuống.
*****
Ăn sáng xong đi qua chỗ Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an, lại bồi lão nhân gia bà đi dạo nửa vòng Ngự Hoa viên, Tiết Tĩnh Xu mới trở lại trong điện của mình.
Không bao lâu liền có tin tức từ Sùng Đức điện truyền đến, hôm nay Bệ hạ muốn lại đây dùng cơm trưa.
Gần đây Hoàng Đế bận rộn chính vụ, nên đã lâu rồi không có tới Tê Phượng cung dùng cơm trưa. Ngay cả bữa tối cũng không phải lúc nào cũng đến kịp.
Mà hiện tại, tối hôm qua mới bị thỉnh đi ra ngoài, hôm nay hai mắt liền trông mong muốn lại đây. Trong lòng cung nhân hầu hạ ở Tê Phượng Cung thầm nghĩ, thì ra Bệ hạ một ngày cũng không rời Nương nương được.
Trong cung này có vài người đã hầu hạ cả đời trong cung, trải qua thời kỳ của Tiên Đế, cũng từng biết đến cảnh tượng Sở Quý thi thịnh sủng. Tiên đế rất sủng ái nàng, giống như hiện tại Bệ hạ sủng ái Hoàng Hậu. Nhưng các nàng cũng nhớ rõ, thời điểm Sở Quý phi thất sủng thì Đại Hoàng tử cũng thất thế, đó cũng là kết cục của mẫu tử hai người.
Đế vương sủng ái, há có thể lâu dài?
Chỉ là không biết hiện tại Bệ hạ đối với Nương nương có thể nhiệt tình được bao lâu? Những thiếu nữ mơn mởn ngoài cung như hổ rình mồi, ngày ngày chờ cơ hội tiến cung.
Đương nhiên Tiết Tĩnh Xu không biết những người khác đang suy nghĩ cái gì, nghe nói Hoàng Đế muốn tới, nàng liền phân phó người đi Ngự Thiện phòng, nói bọn họ làm thêm món canh cá gạch cua mà Hoàng Đế thích ăn.
----------------------------
∆ Chú thích:
Bánh táođỏlongnhãn.
Bình luận truyện