Chương 1
Truyện edit PHI THƯƠNG MẠI và ĐÃ ĐƯỢC sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.
----------
Cp: Tiết Dương x Hiểu Tinh Trần, sáng tác tiếp dựa trên nguyên tác của Ma đạo tổ sư, đặt giả thiết nếu Hiểu Tinh Trần tự sát không thành, bị Tiết Dương giam giữ.
***
Hai người, một tòa thành, tù nhân là Hiểu Tinh Trần, cũng là Tiết Dương.
***
Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Mùa đông ở Nghĩa thành đặc biệt dài, tuyết rơi rồi lại rơi, sắc trời u ám, như một tấm vải bạt to lớn xám xịt treo trên đỉnh đầu, khắp người đều ẩm ướt lại hôi hám, một quang cảnh ảm đạm cùng áp lực thật khó chịu.
Cũng may hiện tại đã là đầu xuân, ngoài thành trên mặt đất lặng lẽ xuất hiện vài điểm lục sắc, không khí không còn ẩm ướt lạnh lẽo, xen lẫn một tia dương quang khiến người ta muốn nhảy nhót.
Tiết Dương chưa bao giờ mong mùa xuân mau đến như năm nay. Lúc trước hắn đối với việc này luôn không để ý, chẳng qua bây giờ với hắn mà nói, thời tiết ấm áp, thân thể người kia mới có thể nhanh hồi phục. Bằng không, cứ nhìn như sắp chết vậy, lại khiến cho lòng người phiền não.
Tiết Dương nhổ cọng rơm ngậm trong miệng ra, hai ba phát nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhấc chân bước qua bậc cửa cao cao của nghĩa trang, đi vào bên trong: "Hiểu Tinh Trần, hôm nay ngươi có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Bữa nay Tiết Dương tâm tình tựa hồ không tệ, trong giọng nói tràn ngập hương vị vui sướng. Thanh âm của hắn vốn là thanh tuyển, lại dùng loại âm điệu này nói chuyện, bên trong liền pha lẫn một tia hương vị ngọt ngào, như thiếu niên nhà ai ngây thơ tinh nghịch, khiến người ta không nhịn được sinh ra một loại hào cảm muốn thân cận. Tiết Dương nhanh nhanh chóng chóng quạch vào trong phòng, đi tới bên cạnh một người.
Hiểu Tinh Trần một thân đạo bào mộc mạc, trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh buông sau gáy, chỉ dùng một cái phát kế tùy ý buộc lỏng lẻo, trên mắt là băng vải trắng tinh, nhìn như vừa mới đổi. Nhưng mà hai tay của y bị trói, dựa vào trong góc phòng, thoạt nhìn vô cùng suy yếu. Sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, miệng vết thương trên cổ đỏ tươi. Vết thương kia điều dưỡng mấy ngày đã tốt hơn rồi, nhưng vết sẹo dữ tợn ở trên cần cổ trắng nõn thực chói mắt.
Bờ môi không chút huyết sắc của Hiểu Tinh Trần khẽ mím lại, cả người không nhúc nhích chút nào. Tiết Dương ngồi xuống cạnh người y, ân cần hỏi lại lần nữa: "Thân thể hẳn là tốt hơn rồi? Ta nói ngươi nghe này, ta khi nãy đi chợ mua thức ăn thấy có nhà bên trên bày một đám gà đen, thoạt nhìn rất ngon, lão bản ở đó còn định tặng không ta mấy con, đến lúc đó hầm canh cách thủy cho ngươi uống. A! Quên mất, ngươi không ăn mặn mà nhỉ, đành xem ta uống canh vậy.''
Thực sự mà nói, lão bản bán thức ăn sao dám không tặng không Tiết Dương. Hắn ngừng lại chốc lát, như không chịu hết hi vọng, ôm ý niệm Hiểu Tinh Trần sẽ để ý tới hắn, lại thấy y thực sự không có động tĩnh gì, mới nghiêng đầu, thanh âm chán chường: "Hiểu Tinh Trần, hôm nay ngươi vẫn không chịu nói chuyện với ta sao?"
Hiểu Tinh Trần không chút phản ứng, Tiết Dương nhìn quanh người y một vòng, còn tưởng y trách mình lễ nghĩa không chu toàn, vì vậy sát lại gần nói: "Thật xin lỗi, nhưng ta hiện tại phải cột ngươi như vậy, cũng phải phong bế kim đan của ngươi, bằng không ta sợ ngươi lại muốn tự sát. Ta thế nhưng thực sự vất vả mới kéo ngươi từ quỷ môn quan trở về, không muốn lần nữa lại chiếu cố ngươi như vậy, thực mệt mỏi chết đi được."
Tiết Dương ngẫm nghĩ cười cười: "Nhưng mà ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn ngươi hồi báo ta cái gì. Dù sao khi đó ngươi cũng chiếu cố ta như vậy, có chút tận tâm tận lực, chúng ta huề nhau thôi."
Hắn nhắc lại chuyện cũ là muốn châm chọc Hiểu Tinh Trần năm đó mắt mù không rõ sự tình mà cứu hắn, mới phát sinh nhiều chuyện như vậy. Sương Hoa đã nhuốm máu người thường, Minh Nguyệt cũng chẳng còn sáng trong. Bị hắn lừa gạt mấy năm, coi kẻ thù như bạn tốt, thiện chí bị người dẫm đạp, tự cho là hàng yêu trừ ma nhưng hai tay lại dính đầy máu tươi của người vô tội, chính tay giết bạn tốt. Sau khi biết rõ chân tướng, Hiểu Tinh Trần vung kiếm tự vẫn. Mà cho dù có chết cũng không gột rửa được máu tươi trên người, y điên cuồng liều mạng nghĩ cách thoát ly, không bao giờ... trở lại nữa. Nếu chết cũng không rửa sạch tội ác, thì hồn phi phách tán đi, dù thế nào cũng phải một tia sạch sẽ.
Nhưng đừng nói tới hồn phi phách tán, y đến chết cũng không chết được, bị Tiết Dương chẳng biết tìm linh đan diệu dược hay thần tiên y sư ở đâu cứng rắn kéo trở về.
Hiểu Tinh Trần tỉnh lại cả người mờ mịt, từ trong ra ngoài như bị rút sạch sẽ, chẳng nói chẳng rằng, phảng phất như một cái xác không hồn. Thể xác này thì sống, nhưng tâm y đã chết theo một kiếm kia rồi. Mấy ngày sau, thân thể theo cơ năng sống lại, những khuất nhục,thống khổ, hận ý, tự trách,... như thủy triều cuốn lấy toàn thân y, mỗi phút mỗi giây đều đau đầu muốn nứt. Hồi tưởng cứ không ngừng xuất hiện, từ những việc nhỏ không đáng kể đến vô số loại mưu toan giả thiết, cuốn chặt lấy nhau, xoáy sâu, hội thành một hiện thực tàn khốc.
Xung quanh bị vây bởi vực sâu tuyệt vọng lạnh lẽo, mỗi một lần hô hấp, mỗi một cái chớp mắt đều chứng minh y còn sống, cũng khiến y vô cùng chán ghét chính mình.
Y muốn chết, y rõ ràng không bao giờ muốn... trở lại nữa, tại sao còn bắt y tỉnh lại.
Tiết Dương cười nói: "Ngươi quả thực là một kẻ rất lương thiện, mà ta dù sao cũng sống chung với ngươi nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất chút ít. Ngươi xem ta cũng rất tốt nha, chiếu cố ngươi như vậy, đây chính là có ơn tất báo, ngươi nói có phải không. Kích động đi tìm chết thật là ngu ngốc. Ngươi không thương tiếc thân thể mình mà tự sát, chết rồi sẽ thành quỷ bị đày xuống địa ngục, chính là báo ứng. Ngươi xem ngươi bây giờ còn sống có phải tốt không...?
May mà Hiểu Tinh Trần là người tu tiên, chứ đổi thành người thường đã sớm điên rồi. Tiết Dương một mình nói một đống, lại thấy người kia vẫn cứ thờ ơ, vẻ mặt tươi cười nháy mắt sa sầm xuống, hiện lên hung lệ.
Tiết Dương hung ác túm tóc Hiểu Tinh Trần kéo y lại gần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói hơn nói thiệt ngươi không nghe, chẳng kêu tiếng nào, ngươi là người chết hả!"
Cứ tưởng rằng Hiểu Tinh Trần sau khi tỉnh lại, chính mình chỉ cần cố gắng khuyên nhủ mấy câu, hai người liền có thể sinh sống với nhau như trước. Hiểu Tinh Trần khi ấy cũng là thật lòng vui vẻ, y có lẽ sẽ nguyện ý tiếp tục như vậy, thế thì tốt rồi... Bọn họ ở chung một chỗ, sống cùng nhau. Cho dù nhất thời không trở về được, Tiết Dương vẫn có thể chờ, nhưng vì sao y lại đối với hắn như vậy, không động đậy, không nói chuyện, coi người như không khí.
Hiểu Tinh Trần cảm thấy da đầu tê rần, chờ Tiết Dương rống xong mới khẽ quay mặt sang chỗ khác, mở miệng nói: "Như lời ngươi nói, có thù với ngươi ngươi đã trả, việc không nên làm cũng đã làm, hai chúng ta sòng phẳng, ngươi hãy thả ta đi."
Nghĩa trang yên ắng, Hiểu Tinh Trần thanh âm chậm rãi, không hề ôn nhu cũng chẳng có kích động, không như lúc trước cầu xin tha thứ cũng chẳng phải lạnh lùng, mà là không có chút sinh khí gì, tựa như đang trần thuật một sự việc hết sức bình thường.
Tiết Dương nheo mắt lại, con ngươi lộ ra thần sắc hung ác, như hai đạo lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần. Hắn vung tay đánh ngã y, làm y đụng lưng vào tường. Tiết Dương nghĩ tới y không bao giờ... vui cười cùng hắn nữa, cơn phẫn nộ bị đè nén mấy ngày qua liền ào ào xả xuống, điên cuồng mắng: "Cái gì gọi là không nên làm cũng đã làm, ngươi nói việc gì hả...? Ngươi chỉ là cảm thấy ta xấu xa, ta tội ác tày trời, vậy ta nói cho ngươi biết, ta chính là người như vậy, ta không sai, ngược lại ngươi, ngươi là ai chứ..., dám giáo huấn ta!"
Hiểu Tinh Trần chỉ là đơn thuần muốn rời khỏi Tiết Dương, căn bản không muốn "giáo huấn" hắn gì cả, nhưng lại chạm vào dây thần kinh nào đó của Tiết Dương. Tiết Dương như vậy, Hiểu Tinh Trần biết sẽ là nhiều lời vô ích, liền ngậm miệng, không đẻ ý tới hắn nữa. Tiết Dương kéo dây thừng, Hiểu Tinh Trần vừa mới trọng thương, lại mấy ngày không ăn gì, thân thể hư nhược đến lợi hại, khống chế không nổi mà khụy về phía trước. Tiết Dương chán ghét cực điểm, dùng một tay đẩy y lại, không để y lại gần mình.
Hiểu Tinh Trần lồng ngực đau nhức khó chịu, trong đầu một mảnh quay cuồng, chợt nghe Tiết Dương phô thiên cái địa gào to: "Ngươi ghê tởm ta, chính ta mới ghê tởm ngươi, ta ghét nhất loại người bộ dạng thanh cao như ngươi, cứ như chỉ mình ngươi không nhiễm bụi trần. Đừng có nằm mơ, ngươi đã như vậy còn muốn gì chứ! Sao nào, ngươi muốn đi tìm chết, ta không cho ngươi chết, ta muốn ngươi phải sống, thanh tỉnh mà thừa nhận tội nghiệt của mình!"
Tiết Dương cảm giác chính hắn sắp nổ tung, lúc trước cứ nghĩ Hiểu Tinh Trần sẽ như vậy mà chết đi, không hiểu sao lại để cho hắn sinh ra cái loại tâm tình "sợ hãi, lo lắng" đến vậy. Loại tâm tình đáng sợ như vậy, thật không thể tha thứ, đều tại Hiểu Tinh Trần, đều do người này gây nên.
Tiết Dương chợt đem năm ngón tay phải luồn vào giữa các ngón tay của Hiểu Tinh Trần, rồi đột nhiên vặn một cái, Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy một cơn đau như khoét tới xương tủy. Tiết Dương lực tay vô cùng lớn, như muốn đem ngón tay y cứng rắn bẻ gãy.
Hiểu Tinh Trần đau tới chảy cả mồ hôi lạnh, nhịn không được khẽ rên một tiếng. Tiết Dương kéo cao tay y lên, chán ghét nói: "Chỉ như vậy cũng chịu không nổi, thử ngẫm lại xem năm đó ta chỉ là một tiểu hài tử, thương thế của ta còn nặng hơn ngươi, ngươi có tư cách bình luận ta sao!"
May mà Tiết Dương cũng không muốn phế bỏ tay của Hiểu Tinh Trần, dời xuống cầm cổ tay y. Mấy ngày qua liên tục bị trói, đã bị dây thừng mài rách da, hiện lên một vệt máu đỏ tươi, lại bị người nắm mạnh, miệng vết thương bị nứt ra.
Hiểu Tinh Trần không kêu gì cả, cũng không có giãy dụa, chỉ là đôi môi mỏng khẽ run. Y bị Tiết Dương giữ chặt, tay áo thùng thình buông xuống, lộ ra nửa cánh tay, máu tươi chảy dọc cánh tay trắng noãn, vô cùng chói mắt.
Mắt thấy, mũi cũng ngửi được mùi máu tươi ngai ngái của Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương phảng phất như bị máu tươi kích thích, liêm liếm bờ môi, nhìn thẳng Hiểu Tinh Trần ngã gục trên đất, cười âm u: "Buông tha ngươi? Không thể nào, ta đây chán ghét ngươi như vậy, sao có thể dễ dàng tha cho ngươi?"
Bình luận truyện