Hòe Viên
Chương 9
Tưởng Phẩm Nhất đã uống thật sự rất nhiều, Phó Dục Thư đã sớm ý thức được điều này cho nên cũng không ngại cô "dây dưa".
Anh kiên nhẫn hơi khom người muốn tách ngón tay cô ra. Tay cô láng mịn trắng nõn, nhỏ nhắn thon dài. Lóng ngón tay mũm mĩm mượt mà, sờ vào giống như là ngọc tốt, mang theo một chút lạnh lẽo khiến người ta thanh tỉnh không ít.
Tưởng Phẩm Nhất phát hiện có người đang giở trò trên tay cô, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặc kệ là Phó Dục Thư kéo tay cô thế nào cô đều cố chấp nắm lấy tay áo anh không chịu buông.
Ánh mắt cô lười biếng nhìn dáng điệu anh chậm rãi tách ngón tay cô ra lặp đi lặp lại một hồi, đột nhiên hỏi: "Anh rất thích mèo phải không?"
Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô. Cô cũng liếc nhìn anh tóc đen xõa tung ở bên dưới, cổ áo chảy xuống tận bả vai da thịt mịn màng dưới ánh đèn chiếu rọi như bao phủ một màn sương sữa tươi, sáng bóng lấp lánh quyến rũ.
"Ừ". Tùy ý đáp một tiếng, Phó Dục Thư ra sức kéo ống tay áo lại ánh mắt nhanh chóng tránh đi không nhìn cô nữa.
Tưởng Phẩm Nhất lại không chịu bỏ qua. Cô giơ tay lên đặt trên mặt anh, để anh nhìn cô, nhoẻn khóe môi cất tiếng vô cùng nũng nịu: "Meo meo."
Phó Dục Thư nhìn cô không nói tiếng nào, vẻ mặt anh vẫn thuần túy như ngày trước nhưng ánh mắt lại hơi lóe lên.
Trong khoảng thời gian anh im lặng bất động, Tưởng Phẩm Nhất nói tiếp: "Bây giờ anh thích tôi không?"
Nghe cô nói như vậy, cho dù là lời say Phó Dục Thư cũng vẫn trả lời có phần không biết làm sao: "Cô muốn tôi thích cô nên mới làm mèo kêu à?"
"Meo meo." Cô trực tiếp dùng hành động trả lời anh.
Phó Dục Thư tránh ánh mắt đi, lúc thử rút tay lại phát hiện cô đã buông ra. Cho nên anh rút tay lại đứng lên mắt nhìn xuống cô: "Cho dù cô học theo mèo kêu nhưng cuối cùng cô vẫn là người. Hơn nữa còn là con gái từ thích này không thể nói lung tung." Anh giơ tay lên xem đồng hồ, nói với giọng điệu hết sức công thức: "Muộn rồi, cô ngủ đi. Tôi phải đi báo cho cha cô biết nữa."
Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy lời của anh thì rề rà ngồi dậy lớn tiếng nói: "Đừng đi."
Phó Dục Thư hơi nhíu mày: "Tại sao?"
Tưởng Phẩm Nhất chuyển từ giữa giường ra bên mép, bất chợt ôm lấy eo Phó Dục Thư, sườn mặt dán vào bụng anh, nói: "Nếu anh nói cho ông biết tôi ở đây, ông nhất định sẽ lập tức chạy đến. Hiện tại bộ dạng tôi thế này, ông nhìn thấy nhất định sẽ đánh tôi một trận nhớ đời."
Cho dù là say rượu, tiềm thức Tưởng Phẩm Nhất vẫn có thể phân tích rõ ràng tâm lý của cha mình. Có thể thấy được trong lòng cô, cha cô là một người đáng kính và đáng sợ đến cỡ nào.
Phó Dục Thư hơi lúng túng, tư thế này động tác này khiến bộ ngực mềm mại của Tưởng Phẩm Nhất dán sát đúng vào bắp đùi anh. Anh thử kéo cô ra, nhưng có lẽ cô quá khẩn trương việc anh sẽ đi nói với cha cô, nên cố ra sức ôm lấy anh khiến anh làm thế nào cũng không kéo ra được.
"Cô buông tôi ra trước đi." Phó Dục Thư cúi người xuống đè bả vai cô lại, "Tôi không nói với ba cô là được."
Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu lên, mắt say mơ màng nhìn anh nghiêng đầu nói: "Thật ư?"
Phó Dục Thư hơi bất ngờ. Tuy trong mắt anh, cô gái Tưởng Phẩm Nhất này là mỹ nhân lạnh lùng, nhưng anh cũng quen biết cô khá lâu gần như chưa từng thấy cô cười. Hôm nay vẻ mặt cô biểu hiện ra sau khi uống lại khác hẳn với cô trong ngày thường, quả thật là có tính đột phá.
Không nghĩ đến Tưởng Phẩm Nhất có vẻ xa cách lạnh lùng, độc lập tự chủ như vậy mà khi làm nũng cũng có thể đáng yêu và yếu mềm đến nhường này.
"Đừng ôm tôi nữa." Phó Dục Thư hạ giọng, nới lỏng cravat, "Cô bỏ tôi ra trước đi."
Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, khẽ nói: "Không được, buông anh ra anh đổi ý rồi sao. Các người đều giống nhau cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ nói thật với tôi, cho đến bây giờ đều nói không giữ lời luôn ép tôi làm chuyện mình không thích."
Lúc nói chuyện, hơi thở Tưởng Phẩm Nhất mang theo mùi rượu bay quanh quẩn người Phó Dục Thư. Anh cảm thấy mùi rượu cô đưa đến cũng sắp khiến anh say rồi. Nhưng cuối cùng là cái gì khiến người ta say thì không ai có thể nói rõ được.
"Phó Dục Thư, anh dọn đi đi." Tưởng Phẩm Nhất vẫn không ngừng nói chuyện như cũ, giống như nói chuyện mới có thể khiến cô có cảm giác an toàn. Mà lời cô nói ra cũng khiến Phó Dục Thư kinh ngạc, anh không nghĩ đến ngay cả say rượu mà cô cũng muốn bảo anh dọn đi.
"Tôi hi vọng anh sống thật tốt, dù là tôi không được gặp anh nữa. Nhưng anh có thể viết sách, có thể khóc, có thể cười... vậy là đủ rồi." Cô chậm rãi buông anh ra, trở lại trên giường mệt mỏi nằm ngửa ra. Một lọn tóc dài hất lên che đi ánh mắt cô. Cô lẩm bẩm: "Anh là người tốt, tôi hi vọng anh sống bình an."
Phó Dục Thư đứng thẳng người nhìn Tưởng Phẩm Nhất rốt cuộc đã an phận lại, đột nhiên cảm giác thấy ánh đèn hơi chói mắt.
Anh đi đến bên cửa tắt đèn đi, lúc nhìn lại về phía giường chỉ có thể loáng thoáng thấy được một hình bóng duyên dáng, không rõ dáng vóc và vẻ mặt. Điều này khiến anh cảm thấy khá hơn.
Đóng cửa lại đi xuống lầu, Phó Dục Thư cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa. Anh chạy vòng hơn phân nửa thành phố Bình Giang mới tìm được một tiệm thuốc có cỏ linh chi còn mở lúc nửa đêm. Mua cỏ linh chi xong, anh lại đến cửa hàng tiện lợi mua mật ong sau đó mới về biệt thự.
Phó Dục Thư cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây bận rộn trong bếp. Anh cắt cỏ linh chi ra thành từng miếng để nấu. Sau đó pha nước đó với mật ong thành một chén rồi bưng lên lầu.
Tưởng Phẩm Nhất không biết uống rượu, sau khi tỉnh lại sẽ rất khó chịu. Dùng cỏ linh chi để giải rượu là phương pháp tương đối an toàn.
Ôm ý niệm vô cùng đứng đắn mở cửa ra, cảnh đập vào mắt lại khiến Phó Dục Thư đóng ngay cửa lại. Tuy anh chỉ vừa nhìn thoáng đóng cửa cũng rất nhanh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.
Lúc gần đi, bởi vì sợ Tưởng Phẩm Nhất lạnh, Phó Dục Thư mở điều hòa cho cô. Có lẽ điều hòa chỉnh nhiệt độ hơi cao, cũng có thể là lúc Tưởng Phẩm Nhất trở mình đã đè lên điều khiển máy điều hòa nên nhiệt độ trong phóng tăng lên rất cao.
Hiện tại trong phòng rất nóng. Cô lại say rượu mơ mơ màng màng, bởi vì nóng quá nên cởi sạch áo khoác vào áo sơ mi. Giờ phút này chỉ còn mặc áo lót và quần dài nằm nghiêng, mái tóc đen dày óng mượt phủ lên tấm lưng trắng nõn đẹp như tranh vẽ.
Phó Dục Thư đứng chần chừ hồi lâu, vẫn quyết định đi vào. Cô đã say đến mức đó, không uống thứ anh chuẩn bị thì ngày mai nhất định sẽ rất khó chịu.
Nhắm mắt lại mở cửa ra, Phó Dục Thư đi đến bên giường theo trí nhớ, lần mò đặt chén lên đầu giường tìm được áo khoác của cô ở mép giường, trải ra trùm lên người cô. Lúc này anh mới từ từ mở hé mắt.
Xác định chiếc áo khoác đã che kín cô lại, Phó Dục mới mở mắt ra hoàn toàn thở phào một cái. Anh cầm lấy chén trên bàn đút cho cô uống nước cỏ linh chi giải rượu.
Lúc uống Tưởng Phẩm Nhất cũng không đàng hoàng, làm thế nào cô cũng ra vẻ không muốn uống cau mày kháng cự đẩy tay anh ra. Nếu không phải anh phản ứng nhanh nhạy, sức lực cũng mạnh hơn cô cái chén này đã ngã đổ trên đất rồi.
Tóm lại, tối nay Phó Dục Thư bị hành hạ quá mức. Anh thật tình nghe theo khuyến cáo của cô không trở về Hòe Viên, cũng vì tiếp nhận ý tốt của cô mà bỏ ra một chút trả giá.
Ngày hôm sau, Tưởng Phẩm Nhất hoảng hốt tỉnh lại, nhớ lại hết toàn bộ ngày hôm qua. Lúc cô chạy xuống lầu đã nhìn thấy mắt anh quầng thâm, ngồi trên ghế salon ngửa đầu chợp mắt. Tách trà và báo chí đặt trên bàn trước người anh trong gạt tàn thuốc còn rất nhiều đầu lọc thuốc lá.
"Cả đêm anh không ngủ à?"
Phát hiện anh căn bản không ngủ, chỉ vì nhức đầu nên nhắm mắt lại Tưởng Phẩm Nhất đi đến ngồi xuống cạnh anh, đối mặt quan sát anh.
Phó Dục Thư mở mắt ra, thấy cô ngồi phía bên cạnh mình khí sắc có vẻ không tệ, lại nhắm hai mắt lần nữa cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn thoáng qua đồ trên bàn, mới vừa rồi tờ báo kia nhìn hết sức cũ kỹ không giống như năm nay. Cô hơi do dự một chút vẫn cầm lên xem thử, quả nhiên là từ vài thập niên trước.
"Anh còn đang điều tra chuyện Hòe Viên?" Tưởng Phẩm Nhất nhìn tờ báo đưa tin án mạng xảy ra tại Hòe Viên, tâm trạng phức tạp khẽ hỏi.
Phó Dục Thư lười biếng "ừ" một tiếng, nâng tách trà lên hớp một chút rồi lại ngửa ra ghế salon, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt bình thản.
Tưởng Phẩm Nhất đọc xong tin tức trên báo, trong lòng cũng cân nhắc. Trên báo viết về nhà một người già ở Hòe Viên. Bọn họ giống như hộ gia đình lúc trước ở trong căn nhà của Phó Dục Thư, hai người cùng tự sát trên giường gây ra chấn động không ít với niên đại bảo thủ đó.
Mà thời gian tử vong của đôi vợ chồng già nọ được đăng lên báo, đúng là lúc sau khi Tưởng Phẩm Nhất được sinh ra đời không bao lâu.
"Anh rất muốn biết truyện trên báo đúng không?" Cô ngước mắt hỏi anh, giọng nói ảm đạm không rõ.
Phó Dục Thư mở mắt ra nhìn về phía cô, hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Tôi sẽ cho anh biết." Dứt lời, cô đứng lên đi ra ngoài, "Anh ở đây chờ tôi. Tự tôi về nhà một chuyến mang ít đồ cho anh xem."
Phó Dục Thư muốn ngăn cô lại, bởi vì lo lắng cô trở về như vậy sẽ bị cha cô đánh mắng, nhưng cô lại đưa lưng về phía anh giơ tay xua đi: "Không cần lo lắng cho tôi, giờ này ba tôi đã đi làm rồi. Cho dù xảy ra chuyện lớn cỡ nào ông cũng sẽ không làm trễ công việc của mình. Bây giờ tôi đi về rất an toàn, tôi sẽ thuận tiện xem giúp nhà anh có an toàn hay không."
Phó Dục Thư đi đến cửa nhìn bóng lưng cô biến mất ở đầu phố, nắm chặt chìa khóa xe trong tay.
Vốn dự định đưa cô đi, nhưng cô lại không hề ý thức được nơi này có cách xử lý tiết kiệm thời gian. Xem ra là cô luôn tự dựa vào chính mình quá nhiều năm, không có ý thức phải dựa dẫm vào người khác, cũng không suy nghĩ theo cách đó.
Tưởng Phẩm Nhất đi gần hai tiếng, lâu đến mức Phó Dục Thư cũng hoài nghi có phải là cô đã xảy ra chuyện gì hay không. Lúc anh muốn lái xe đi tìm, cô đã kịp thời trở lại.
Nhìn bề ngoài cô xem ra không có vẻ gì dị thường, có điều là tâm trạng dường như hơi sa sút, trên vai đeo túi và thay một bộ quần áo khác.
"Tôi có thể đi vào không?" Bị Phó Dục Thư nhìn chằm chằm, Tưởng Phẩm Nhất hỏi có chút mất tự nhiên.
Phó Dục Thư lập tức nghiêng người tránh đường cho cô, để cô đi qua.
Tưởng Phẩm Nhất đi đến bên bàn trà, sau đó ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề. Lấy ra một cuộn giấy cũ kỹ, mở ra bày lên bàn trà cho Phó Dục Thư xem.
Phó Dục Thư lịch sự cảm ơn cô trước, lúc này mới ngồi xuống đối diện cô xem chữ trên cuộn giấy kia.
Phong cách cuộn giấy vô cùng cổ điển, có in hoa và chim chóc, trên đó có viết tiêu đề "Giấy kết hôn".
Khi Phó Dục Thư nhìn thấy tên dưới giấy chứng nhận kết hôn, anh bất giác nhìn Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh, đọc lên tên đăng ký: "Người kết hôn Tưởng Thanh Nguyên và Tư Gia Hứa là ông nội và bà nội tôi." Dứt lời, cô rũ mắt xuống nhìn vào giấy chứng nhận kết hôn thời dân quốc kia, cô cười một tiếng giọng nói mâu thuẫn "Bọn họ chính là nhân vật chính trong vụ án tự sát trong tờ báo cũ mà anh đã xem kia, khi đó tôi mới ra đời được vài ngày."
Phó Dục Thư đặt tấm giấy kết hôn xuống, chống trán trầm tư chân mày nhẹ cau lại, đường nét sóng mũi và sườn mặt vô cùng anh tuấn.
"Thật xin lỗi." Anh nói xin lỗi, tuy rất tò mò chuyện của Tưởng gia nhưng thử mấy lần cũng không cách nào mở lời hỏi được.
Anh kiên nhẫn hơi khom người muốn tách ngón tay cô ra. Tay cô láng mịn trắng nõn, nhỏ nhắn thon dài. Lóng ngón tay mũm mĩm mượt mà, sờ vào giống như là ngọc tốt, mang theo một chút lạnh lẽo khiến người ta thanh tỉnh không ít.
Tưởng Phẩm Nhất phát hiện có người đang giở trò trên tay cô, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặc kệ là Phó Dục Thư kéo tay cô thế nào cô đều cố chấp nắm lấy tay áo anh không chịu buông.
Ánh mắt cô lười biếng nhìn dáng điệu anh chậm rãi tách ngón tay cô ra lặp đi lặp lại một hồi, đột nhiên hỏi: "Anh rất thích mèo phải không?"
Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô. Cô cũng liếc nhìn anh tóc đen xõa tung ở bên dưới, cổ áo chảy xuống tận bả vai da thịt mịn màng dưới ánh đèn chiếu rọi như bao phủ một màn sương sữa tươi, sáng bóng lấp lánh quyến rũ.
"Ừ". Tùy ý đáp một tiếng, Phó Dục Thư ra sức kéo ống tay áo lại ánh mắt nhanh chóng tránh đi không nhìn cô nữa.
Tưởng Phẩm Nhất lại không chịu bỏ qua. Cô giơ tay lên đặt trên mặt anh, để anh nhìn cô, nhoẻn khóe môi cất tiếng vô cùng nũng nịu: "Meo meo."
Phó Dục Thư nhìn cô không nói tiếng nào, vẻ mặt anh vẫn thuần túy như ngày trước nhưng ánh mắt lại hơi lóe lên.
Trong khoảng thời gian anh im lặng bất động, Tưởng Phẩm Nhất nói tiếp: "Bây giờ anh thích tôi không?"
Nghe cô nói như vậy, cho dù là lời say Phó Dục Thư cũng vẫn trả lời có phần không biết làm sao: "Cô muốn tôi thích cô nên mới làm mèo kêu à?"
"Meo meo." Cô trực tiếp dùng hành động trả lời anh.
Phó Dục Thư tránh ánh mắt đi, lúc thử rút tay lại phát hiện cô đã buông ra. Cho nên anh rút tay lại đứng lên mắt nhìn xuống cô: "Cho dù cô học theo mèo kêu nhưng cuối cùng cô vẫn là người. Hơn nữa còn là con gái từ thích này không thể nói lung tung." Anh giơ tay lên xem đồng hồ, nói với giọng điệu hết sức công thức: "Muộn rồi, cô ngủ đi. Tôi phải đi báo cho cha cô biết nữa."
Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy lời của anh thì rề rà ngồi dậy lớn tiếng nói: "Đừng đi."
Phó Dục Thư hơi nhíu mày: "Tại sao?"
Tưởng Phẩm Nhất chuyển từ giữa giường ra bên mép, bất chợt ôm lấy eo Phó Dục Thư, sườn mặt dán vào bụng anh, nói: "Nếu anh nói cho ông biết tôi ở đây, ông nhất định sẽ lập tức chạy đến. Hiện tại bộ dạng tôi thế này, ông nhìn thấy nhất định sẽ đánh tôi một trận nhớ đời."
Cho dù là say rượu, tiềm thức Tưởng Phẩm Nhất vẫn có thể phân tích rõ ràng tâm lý của cha mình. Có thể thấy được trong lòng cô, cha cô là một người đáng kính và đáng sợ đến cỡ nào.
Phó Dục Thư hơi lúng túng, tư thế này động tác này khiến bộ ngực mềm mại của Tưởng Phẩm Nhất dán sát đúng vào bắp đùi anh. Anh thử kéo cô ra, nhưng có lẽ cô quá khẩn trương việc anh sẽ đi nói với cha cô, nên cố ra sức ôm lấy anh khiến anh làm thế nào cũng không kéo ra được.
"Cô buông tôi ra trước đi." Phó Dục Thư cúi người xuống đè bả vai cô lại, "Tôi không nói với ba cô là được."
Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu lên, mắt say mơ màng nhìn anh nghiêng đầu nói: "Thật ư?"
Phó Dục Thư hơi bất ngờ. Tuy trong mắt anh, cô gái Tưởng Phẩm Nhất này là mỹ nhân lạnh lùng, nhưng anh cũng quen biết cô khá lâu gần như chưa từng thấy cô cười. Hôm nay vẻ mặt cô biểu hiện ra sau khi uống lại khác hẳn với cô trong ngày thường, quả thật là có tính đột phá.
Không nghĩ đến Tưởng Phẩm Nhất có vẻ xa cách lạnh lùng, độc lập tự chủ như vậy mà khi làm nũng cũng có thể đáng yêu và yếu mềm đến nhường này.
"Đừng ôm tôi nữa." Phó Dục Thư hạ giọng, nới lỏng cravat, "Cô bỏ tôi ra trước đi."
Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, khẽ nói: "Không được, buông anh ra anh đổi ý rồi sao. Các người đều giống nhau cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ nói thật với tôi, cho đến bây giờ đều nói không giữ lời luôn ép tôi làm chuyện mình không thích."
Lúc nói chuyện, hơi thở Tưởng Phẩm Nhất mang theo mùi rượu bay quanh quẩn người Phó Dục Thư. Anh cảm thấy mùi rượu cô đưa đến cũng sắp khiến anh say rồi. Nhưng cuối cùng là cái gì khiến người ta say thì không ai có thể nói rõ được.
"Phó Dục Thư, anh dọn đi đi." Tưởng Phẩm Nhất vẫn không ngừng nói chuyện như cũ, giống như nói chuyện mới có thể khiến cô có cảm giác an toàn. Mà lời cô nói ra cũng khiến Phó Dục Thư kinh ngạc, anh không nghĩ đến ngay cả say rượu mà cô cũng muốn bảo anh dọn đi.
"Tôi hi vọng anh sống thật tốt, dù là tôi không được gặp anh nữa. Nhưng anh có thể viết sách, có thể khóc, có thể cười... vậy là đủ rồi." Cô chậm rãi buông anh ra, trở lại trên giường mệt mỏi nằm ngửa ra. Một lọn tóc dài hất lên che đi ánh mắt cô. Cô lẩm bẩm: "Anh là người tốt, tôi hi vọng anh sống bình an."
Phó Dục Thư đứng thẳng người nhìn Tưởng Phẩm Nhất rốt cuộc đã an phận lại, đột nhiên cảm giác thấy ánh đèn hơi chói mắt.
Anh đi đến bên cửa tắt đèn đi, lúc nhìn lại về phía giường chỉ có thể loáng thoáng thấy được một hình bóng duyên dáng, không rõ dáng vóc và vẻ mặt. Điều này khiến anh cảm thấy khá hơn.
Đóng cửa lại đi xuống lầu, Phó Dục Thư cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa. Anh chạy vòng hơn phân nửa thành phố Bình Giang mới tìm được một tiệm thuốc có cỏ linh chi còn mở lúc nửa đêm. Mua cỏ linh chi xong, anh lại đến cửa hàng tiện lợi mua mật ong sau đó mới về biệt thự.
Phó Dục Thư cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây bận rộn trong bếp. Anh cắt cỏ linh chi ra thành từng miếng để nấu. Sau đó pha nước đó với mật ong thành một chén rồi bưng lên lầu.
Tưởng Phẩm Nhất không biết uống rượu, sau khi tỉnh lại sẽ rất khó chịu. Dùng cỏ linh chi để giải rượu là phương pháp tương đối an toàn.
Ôm ý niệm vô cùng đứng đắn mở cửa ra, cảnh đập vào mắt lại khiến Phó Dục Thư đóng ngay cửa lại. Tuy anh chỉ vừa nhìn thoáng đóng cửa cũng rất nhanh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.
Lúc gần đi, bởi vì sợ Tưởng Phẩm Nhất lạnh, Phó Dục Thư mở điều hòa cho cô. Có lẽ điều hòa chỉnh nhiệt độ hơi cao, cũng có thể là lúc Tưởng Phẩm Nhất trở mình đã đè lên điều khiển máy điều hòa nên nhiệt độ trong phóng tăng lên rất cao.
Hiện tại trong phòng rất nóng. Cô lại say rượu mơ mơ màng màng, bởi vì nóng quá nên cởi sạch áo khoác vào áo sơ mi. Giờ phút này chỉ còn mặc áo lót và quần dài nằm nghiêng, mái tóc đen dày óng mượt phủ lên tấm lưng trắng nõn đẹp như tranh vẽ.
Phó Dục Thư đứng chần chừ hồi lâu, vẫn quyết định đi vào. Cô đã say đến mức đó, không uống thứ anh chuẩn bị thì ngày mai nhất định sẽ rất khó chịu.
Nhắm mắt lại mở cửa ra, Phó Dục Thư đi đến bên giường theo trí nhớ, lần mò đặt chén lên đầu giường tìm được áo khoác của cô ở mép giường, trải ra trùm lên người cô. Lúc này anh mới từ từ mở hé mắt.
Xác định chiếc áo khoác đã che kín cô lại, Phó Dục mới mở mắt ra hoàn toàn thở phào một cái. Anh cầm lấy chén trên bàn đút cho cô uống nước cỏ linh chi giải rượu.
Lúc uống Tưởng Phẩm Nhất cũng không đàng hoàng, làm thế nào cô cũng ra vẻ không muốn uống cau mày kháng cự đẩy tay anh ra. Nếu không phải anh phản ứng nhanh nhạy, sức lực cũng mạnh hơn cô cái chén này đã ngã đổ trên đất rồi.
Tóm lại, tối nay Phó Dục Thư bị hành hạ quá mức. Anh thật tình nghe theo khuyến cáo của cô không trở về Hòe Viên, cũng vì tiếp nhận ý tốt của cô mà bỏ ra một chút trả giá.
Ngày hôm sau, Tưởng Phẩm Nhất hoảng hốt tỉnh lại, nhớ lại hết toàn bộ ngày hôm qua. Lúc cô chạy xuống lầu đã nhìn thấy mắt anh quầng thâm, ngồi trên ghế salon ngửa đầu chợp mắt. Tách trà và báo chí đặt trên bàn trước người anh trong gạt tàn thuốc còn rất nhiều đầu lọc thuốc lá.
"Cả đêm anh không ngủ à?"
Phát hiện anh căn bản không ngủ, chỉ vì nhức đầu nên nhắm mắt lại Tưởng Phẩm Nhất đi đến ngồi xuống cạnh anh, đối mặt quan sát anh.
Phó Dục Thư mở mắt ra, thấy cô ngồi phía bên cạnh mình khí sắc có vẻ không tệ, lại nhắm hai mắt lần nữa cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn thoáng qua đồ trên bàn, mới vừa rồi tờ báo kia nhìn hết sức cũ kỹ không giống như năm nay. Cô hơi do dự một chút vẫn cầm lên xem thử, quả nhiên là từ vài thập niên trước.
"Anh còn đang điều tra chuyện Hòe Viên?" Tưởng Phẩm Nhất nhìn tờ báo đưa tin án mạng xảy ra tại Hòe Viên, tâm trạng phức tạp khẽ hỏi.
Phó Dục Thư lười biếng "ừ" một tiếng, nâng tách trà lên hớp một chút rồi lại ngửa ra ghế salon, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt bình thản.
Tưởng Phẩm Nhất đọc xong tin tức trên báo, trong lòng cũng cân nhắc. Trên báo viết về nhà một người già ở Hòe Viên. Bọn họ giống như hộ gia đình lúc trước ở trong căn nhà của Phó Dục Thư, hai người cùng tự sát trên giường gây ra chấn động không ít với niên đại bảo thủ đó.
Mà thời gian tử vong của đôi vợ chồng già nọ được đăng lên báo, đúng là lúc sau khi Tưởng Phẩm Nhất được sinh ra đời không bao lâu.
"Anh rất muốn biết truyện trên báo đúng không?" Cô ngước mắt hỏi anh, giọng nói ảm đạm không rõ.
Phó Dục Thư mở mắt ra nhìn về phía cô, hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Tôi sẽ cho anh biết." Dứt lời, cô đứng lên đi ra ngoài, "Anh ở đây chờ tôi. Tự tôi về nhà một chuyến mang ít đồ cho anh xem."
Phó Dục Thư muốn ngăn cô lại, bởi vì lo lắng cô trở về như vậy sẽ bị cha cô đánh mắng, nhưng cô lại đưa lưng về phía anh giơ tay xua đi: "Không cần lo lắng cho tôi, giờ này ba tôi đã đi làm rồi. Cho dù xảy ra chuyện lớn cỡ nào ông cũng sẽ không làm trễ công việc của mình. Bây giờ tôi đi về rất an toàn, tôi sẽ thuận tiện xem giúp nhà anh có an toàn hay không."
Phó Dục Thư đi đến cửa nhìn bóng lưng cô biến mất ở đầu phố, nắm chặt chìa khóa xe trong tay.
Vốn dự định đưa cô đi, nhưng cô lại không hề ý thức được nơi này có cách xử lý tiết kiệm thời gian. Xem ra là cô luôn tự dựa vào chính mình quá nhiều năm, không có ý thức phải dựa dẫm vào người khác, cũng không suy nghĩ theo cách đó.
Tưởng Phẩm Nhất đi gần hai tiếng, lâu đến mức Phó Dục Thư cũng hoài nghi có phải là cô đã xảy ra chuyện gì hay không. Lúc anh muốn lái xe đi tìm, cô đã kịp thời trở lại.
Nhìn bề ngoài cô xem ra không có vẻ gì dị thường, có điều là tâm trạng dường như hơi sa sút, trên vai đeo túi và thay một bộ quần áo khác.
"Tôi có thể đi vào không?" Bị Phó Dục Thư nhìn chằm chằm, Tưởng Phẩm Nhất hỏi có chút mất tự nhiên.
Phó Dục Thư lập tức nghiêng người tránh đường cho cô, để cô đi qua.
Tưởng Phẩm Nhất đi đến bên bàn trà, sau đó ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề. Lấy ra một cuộn giấy cũ kỹ, mở ra bày lên bàn trà cho Phó Dục Thư xem.
Phó Dục Thư lịch sự cảm ơn cô trước, lúc này mới ngồi xuống đối diện cô xem chữ trên cuộn giấy kia.
Phong cách cuộn giấy vô cùng cổ điển, có in hoa và chim chóc, trên đó có viết tiêu đề "Giấy kết hôn".
Khi Phó Dục Thư nhìn thấy tên dưới giấy chứng nhận kết hôn, anh bất giác nhìn Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh, đọc lên tên đăng ký: "Người kết hôn Tưởng Thanh Nguyên và Tư Gia Hứa là ông nội và bà nội tôi." Dứt lời, cô rũ mắt xuống nhìn vào giấy chứng nhận kết hôn thời dân quốc kia, cô cười một tiếng giọng nói mâu thuẫn "Bọn họ chính là nhân vật chính trong vụ án tự sát trong tờ báo cũ mà anh đã xem kia, khi đó tôi mới ra đời được vài ngày."
Phó Dục Thư đặt tấm giấy kết hôn xuống, chống trán trầm tư chân mày nhẹ cau lại, đường nét sóng mũi và sườn mặt vô cùng anh tuấn.
"Thật xin lỗi." Anh nói xin lỗi, tuy rất tò mò chuyện của Tưởng gia nhưng thử mấy lần cũng không cách nào mở lời hỏi được.
Bình luận truyện