Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 47: Tắm chung không?



Trong đêm, mười giờ hơn, cuối cùng phim trường cũng kết thúc công việc.

Thường Yến Thanh thay đồ diễn ra, tẩy trang, ngồi lên xe bảo mẫu quay về khách sạn.

Có lẽ hôm nay Nguyệt Lượng đã đến rồi, nhưng không hề nói trước một tiếng với cô, có lẽ muốn tạo cho cô một bất ngờ.

Nguyệt Lượng thích nhất là bất ngờ.

Từ giây phút Ngũ Nguyệt nói muốn đi đến đây trờ đi, Thường Yến Thanh lại bắt đầu đếm thời gian. Ba ngày, hai ngày, một ngày, rồi lại đến hôm nay, bây giờ, trên đường gặp mặt.

Hôm đó, cô đùa giỡn mang theo chút tâm cơ, dùng dăm ba câu đã lừa được người đến đây. Nếu không phải thực sự có chút say, cô cũng không dám trắng trợn làm càn như thế.

Bình tĩnh, tự kiềm chế đã quen, bình thường sẽ không bốc đồng như thế.

Suy cho cùng, là do Thường Yến Thanh quá nhớ nàng. Bản thân lại không thể quay về được, chỉ có thể ủy khuất đối phương một chút, tạm thời hi sinh con gái cái đã.


Trước khi xe lái về khách sạn, Thường Yến Thanh thay đổi suy nghĩ.

"Đến Tinh Phòng."

Tinh Phòng là một cửa hàng gần đây đang rất hot trên mạng, là chỗ bán bánh kẹo nhận được rất nhiều bình luận tốt, rất nổi tiếng. Cửa hàng chỉ có mở một loạt cửa hàng ở thành phố H, ở những nơi khác không ăn được.

Chắc chắn Nguyệt Lượng sẽ thích.

Tiểu Mễ ngồi bên ghế lái phụ nghe thấy boss mình nói như vậy, quay đầu lại, hỏi: "Không phải chị Thường không thích ăn kẹo sao? Đi Tinh Phòng làm gì?"

Trên một số phương diện, Tiểu Mễ có chút ngốc nghếch, luôn nói ra mấy lời không đúng lúc như vậy.

Thường Yến Thanh tựa vào nệm êm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, không hề chú ý đến câu hỏi Tiểu Mễ đặt ra, tâm trí trôi dạt đến trên người Ngũ Nguyệt.

Ánh đèn đường xoay tròn khi xe ô tô chạy, cực kỳ giống như tâm tư linh hoạt của Ngũ Nguyệt, thiên biến vạn hóa.


Thường Yến Thanh không biết lần này nàng sẽ dùng dáng vẻ như thế nào để xuất hiện trước mặt mình.

Cách chào sân của Ngũ Nguyệt, sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, hoặc là nói cảm thấy kinh ngạc.

Ví dụ như có một lần, giống như hôm nay vậy, trước đó nàng không báo trước, khi Thường Yến Thanh quay về khách sạn, nàng ngụy trang thành nhân viên phục vụ, theo đuôi suốt cả chặng đường, lúc mở cửa ra lại cứng rắn chen vào.

Trong phòng không có bật đèn, đột nhiên có người xa lạ xông vào, còn nghe thấy tiếng khóa cửa, Thường Yến Thanh có chút hoảng sợ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, suýt chút nữa đã hét lên.

Lúc đó, Ngũ Nguyệt đè cô lên tường, bịt kín miệng cô khi cô đang định mở miệng kêu cứu, nói nhỏ: "Đừng có kêu, là em."

Thường Yến Thanh nghe thấy tiếng nói, từ bỏ chống cự, cơ bắp căng cứng chợt buông lõng, mồ hôi lạnh chảy ướt cả người.


Ngũ Nguyệt buông tay ra, ôm lấy gương mặt của cô, hôn một cái lên đôi môi trắng bệch của cô, trấn an: "Sao ý thức cảnh giác lại kém như vậy chứ? Hả? Nếu như thực sự là người xấu thì chị phải làm sao bây giờ?"

Thường Yến Thanh không có cách nào để giải thích. Khi đó, cô đã quá mệt mỏi, thực sự đã buông lỏng cảnh giác, lúc này mới cho đối phương lợi dụng cơ hội. Nếu như thực sự là người xấu, bây giờ, chỉ sợ cô đã bị người ta chém chết từ lâu rồi.

Cho nên, lần đó kết thúc bằng việc Ngũ Nguyệt đã dạy cho cô một khóa học về sự an toàn suốt cả đêm.

Có vài lần hoảng sợ như vậy, nhưng phần nhiều vẫn là bất ngờ, đủ loại trang phục muôn hình vạn trạng, có lần còn cố ý mặc bộ nội y tình thú mới mua được cho cô xem, cố tình học thêm mấy kỹ thuật và tư thế xấu hổ...
Thường Yến Thanh nghĩ đến đây, trên mặt có chút nóng lên.

Lái xe lượn quanh một vòng, theo chỉ dẫn tìm đến cửa hàng Tinh Phòng.

Tiểu Mễ vẫn cảm thấy có chút khó hiểu. Tinh Phòng không phải bán bánh kẹo sao? Cô ấy nhớ boss nhà mình không thích ăn tất cả các loại đồ ngọt. Ngoài những thứ chị Nguyệt cưỡng ép nhét vào miệng cô thì một cái cũng không đụng vào.

Quay đầu lại một lần nữa, muốn hỏi xem cô muốn mua cái gì, đợi lát nữa sẽ xuống xe đi mua cho cô, lại trùng hợp bắt gặp khóe miệng của boss nở một nụ cười thần bí. Linh quang của cô ấy chợt bừng sáng.

Đúng vậy, chị Nguyệt. Chắc chắn là chị Nguyệt sắp đến đây. Sao cô ấy không nghĩ ra ngay từ đầu là chị Nguyệt nhỉ.

Giờ phút này, Tiểu Mễ mới giật mình tỉnh ngộ. Khó trách hôm nay boss không giống thường ngày. Hóa ra là vợ sắp đến đây.
Vậy thì không cần thiết phải hỏi lại nữa. Khẩu vị chị Nguyệt thích ăn, cô ấy hiểu rất rõ, đợi lát nữa đi thẳng vào đó mua là được. Tiểu Mễ hiểu chuyện ngậm miệng lại.

Lái xe tìm thấy Tinh Phòng gần nhất, tắt máy dừng xe.

Cũng may cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, không phí công đi một chuyến.

Tiểu Mễ mở cửa xe bước xuống, Thường Yến Thanh cản cô ấy lại: "Chị đi."

Tiểu Mễ: "Hả? Nếu như bị nhận ra thì sao?"

Thường Yến Thanh: "Không sao, chị sẽ mau chóng quay lại."

Nói xong, trực tiếp mở cửa xuống xe, người sau lưng lớn tiếng hô "khẩu trang" cũng không thể ngăn được bước chân của cô.

Tiểu Mễ nhìn chiếc khẩu trang trong tay mình, khóc không ra nước mắt. Chậc! Sao boss lại đột nhiên trở nên tùy hứng như vậy chứ, che cũng không chịu che một chút nào. Nếu ngày mai lên tin tức, chắc chắc chị Châu Hàm sẽ mắng cô ấy đến chết.
Thường - đột nhiên tùy hứng - Yến Thanh đã đi vào Tinh Phòng, không hề chần chừ, chọn mấy loại Ngũ Nguyệt thích, đi đến quầy tính tiền.

Tâm trạng muốn sớm được gặp người nào đó một chút đã không thể chờ đợi được nữa rồi.

Gần đến nửa đêm, trên đường không còn nhiều người, chỉ có âm thanh xe chạy và thỉnh thoảng vài tiếng nói chuyện của mấy người đi đường. Lúc này, trong tiệm chỉ có một vị khách là cô, cùng mấy nhân viên đang trong ca trực đêm.

Bởi vì Thường Yến Thanh không che chắn, mấy nhân viên trước cửa hàng ngay lúc cô vừa bước vào thì nhìn một cái đã nhận ra cô ngay.

Mấy người họ lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút, quả nhiên lướt thấy tin tức Thường Yến Thanh đang quay phim ở thành phố H. Người trước mắt không thể nghi ngờ, chính là Thường Yến Thanh - thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Khi Thường Yến Thanh đang đi dạo xem mấy tủ kính trong cửa hàng, họ lén lút lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm hình.

Đạo đức nghề nghiệp khiến cho họ không đến mức quá làm càn, quấy rầy khách hàng, chỉ ở một bên kín đáo nhìn lén, chụp lén.

Nhìn thấy người trong ống kính chậm rãi đến gần, thu ngân rút điện thoại lại, giấu ở sau lưng. Thường Yến Thanh đã đứng ở trước mặt cô ấy.

Cuối cùng, cô ấy cũng không kiềm chế được nữa, hỏi: "Chị... chị là Thường Yến Thanh ạ?"

Thường Yến Thanh một tay cầm túi nhựa, một tay đút trong túi, hướng về phía cô ấy, gật đầu ra hiệu: "Xin chào."

Thu ngân có chút kích động: "Em rất thích chị! Chị có thể ký tên cho em không?!"

Thường Yến Thanh gật đầu: "Được chứ."

Ngón tay đang đặt trong túi áo như có như không gõ gõ mấy cái, có chút sốt ruột, nhưng không hề mất kiên nhẫn.
Thu ngân cuống quýt tìm giấy bút, đưa đến trước mặt cô. Cô rút cánh tay đang đút trong túi áo ra, nhận lấy giấy bút, ngay trước mặt thu ngân ký tên của mình, không có cảm giác rồng bay phụng múa, chỉ là một nét liền mạch, đặt bút hữu lực.

Cô trả lại tờ giấy đã được ký tên xong, sau đó giơ tay đặt túi nhựa lên bàn: "Làm phiền tính tiền giúp tôi."

Thu ngân cất kỹ chữ ký xong, kiếm tra những món hàng cô đã mua.

Thường Yến Thanh lấy thẻ ra trả tiền xong xuôi, nói tiếng "cảm ơn" rồi rời khỏi cửa hàng.

Tiếp tân lưu luyến không rợi đưa mắt nhìn cô đi ra ngoài, lấy tờ giấy vừa được ký tên ra, mấy chữ rất ngay ngắn. Chữ viết rõ ràng, giản dị tự nhiên, nhưng lại có thể nhìn ra được sức mạnh ẩn bên trong. Làm sao cô ấy không nịnh nọt cho được. Đối với gương mặt và chữ viết của Thường Yến Thanh, cô ấy chỉ có thể nói ra một chữ: "Xinh đẹp!"
Những người khác ở trong tiệm đi đến, mồm năm miệng mười, khen gương mặt của Thường Yến Thanh, đều hâm mộ gần chết vì cô ấy có được chữ ký của cô, lại còn nói chuyện với Thường Yến Thanh. Thu ngân nhận lấy ánh mắt hâm mộ, vô cùng đắc ý.

Thường Yến Thanh đi ra ngoài, cuộn chặt lấy quần áo trên người, quay trở lại trong xe. Tiểu Mễ đang trò chuyện với tài xế, nhìn thấy cô quay lại, thò người ra, hỏi: "Thế nào? Không bị phát hiện chứ?"

Hỏi cũng như không, không che mặt thì sao có thể không bị phát hiện chứ.

Thường Yến Thanh lắc đầu: "Trong cửa hàng chỉ có vài nhân viên thôi."

Ý là không có vấn đề gì. Tiểu Mễ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy cũng không có ai đến, trong lòng thả lỏng.

Quả nhiên quá trễ rồi, không có ai cả.

"Quay về thôi." Thường Yến Thanh dặn dò.
Tài xế không nói hai lời, quay đầu xe trở về nơi xuất phát.

Đến khách sạn, bước vào thang máy, tạm biệt Tiểu Mễ, Thường Yến Thanh nhắc nhở cô ấy sáng mai chuẩn bị hai phần ăn sáng.

Tiểu Mễ ba hoa nói: "Được thôi, chị không cần nói em chắc chắn cũng sẽ sắp xếp thỏa đáng cho chị."

Chuyện của vợ bà chủ cũng dám quên, vậy thì trợ lý như cô ấy thực sự không cần làm nữa.

Thường Yến Thanh vỗ vỗ vai cô ấy, bày tỏ vô cùng thưởng thức. Tiểu Mễ chân chó mỉm cười. Nịnh hót là một bộ môn nghệ thuật, cô ấy học cũng ra dáng lắm.

Sau đó, Tiểu Mễ về đến tầng lầu của mình, bước ra khỏi thang máy. Thường Yến Thanh nhấn nút, tự mình đi lên.

Bên tai là tiếng thang máy chậm rãi đi lên. Trong tấm kính trước mặt, cô mặc một chiếc áo khoác bình thường, trên đầu đội chiếc mũ ngư dân màu đen Ngũ Nguyệt mua cho cô. Mái tóc lượn sóng xõa tung trên vai, một nửa được giấu bên trong mũ.
Khuôn mặt dưới vành nón đen không lộ ra quá nhiều biểu cảm, nhưng cũng nhìn ra được sự vui vẻ và chờ mong.

Không có gì khác biệt so với những người phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu.

Cầm theo túi nhựa đựng đầy bánh kẹo, Thường Yến Thanh đặt thẻ phòng lên khóa cửa của phòng mình, vặn chốt cửa ra.

Không hề giống như trong tưởng tượng của cô. Trong phòng một màu đen kịt, yên tĩnh không một tiếng động, nào có dấu hiệu như có người ở đây.

Cắm thẻ phòng vào khe thẻ, trong phòng vang lên tiếng mở đèn, lấp lóe mấy lần, toàn bộ đều được bật lên, liếc mắt nhìn một vòng, quả nhiên không có ai cả.

Cô suy nghĩ có lẽ đối phương đang ngủ, đáng tiếc giường gối chỉnh tế, hoàn toàn không giống như có người ở trong đó.

A, còn chưa đến sao.

Cầm điện thoại trên tay, nhìn thoáng qua, gần mười hai giờ rồi.
Xem ra hôm nay sẽ không đến rồi.

Căn phòng trống rỗng đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

Thường Yến Thanh cởi giày và áo khoác ra, giẫm trên đôi dép lê, đi vào trong phòng tắm, mở khóa vòi ước, dùng nước lạnh rửa mặt.

Giọt nước dính một chút lên tóc, thuận theo vầng trán chảy xuống. Gương mặt trên tấm gương trong phòng tắm còn rõ ràng hơn cả trong tấm kính của thang máy, chỉ là biểu cảm trên mặt không còn giống như lúc nãy nữa.

Khuôn mặt trong gương không có chút biểu cảm dư thừa. Thường Yến Thanh nhìn sâu vào đôi mắt của mình.

Bên trong có chút lạc lõng.

Đã thành thói quen rồi, không phải sao? Loại cảm giác trong lòng tràn đầy mong đợi, cuối cùng lại trở nên trống rỗng này. Lúc nhỏ chính là như vậy, cứ mong chờ sẽ có một ngày ba cô có thể quay đầu là bờ, thì ông ta càng ngày lại càng nghiêm trọng hơn, từng bước phá nát ngôi nhà này.
Chờ mong cuộc sống bình yên cùng với mẹ, không cầu phú quý, chỉ cần có thể sống sót, làm những chuyện bản thân yêu thích. Ông trời lại thích trêu đùa cô, đột nhiên lại xuất hiện một trận bệnh tật, chèn ép thần kinh của cô, cũng hủy đi giấc mơ của cô.

Nếu không phải như vậy, có lẽ cô sẽ từng bước một sắp xếp cuộc đời của mình, tham gia kỳ thi đại học, đi học đại học, tìm một công việc phù hợp, trở thành một người đi làm công bình thường, phụng dưỡng cho mẹ. Mặc dù sinh hoạt có chút gian khổ, nhưng chắc chắn sẽ chuyển biến tốt hơn.

Rõ ràng tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt như vậy. Cô không biết đã gặp vấn đề ở chỗ nào.

Đôi tay bị nước làm ướt ra sức nắm chặt, không lâu sau thì đột nhiên buông ra.

Thường Yến Thanh lau mặt, cảm thấy bản thân lại suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quá khứ không phải thứ lấy ra để bị phiền nhiễu. Cuộc sống đã như vậy rồi, không cần phải oán trách. Bây giờ, cô đã có người yêu, có một gia đình hạnh phúc, không thể quá tham lam.

Cảm xúc khổ sở chỉ kéo dài một khoảng thời gian. Cô đóng vòi nước lại, khóa kỹ cửa phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.

Tấm rèm trong phòng được xốc lên, đột nhiên có tiếng người phát ra.

"Surprise!"

Thường Yến Thanh: "..."

Tay cô có hơi khựng lại, tiếp tục kéo tấm rèm đã kéo ra được một nửa, chỉ thấy người nào đó đã chiếm đoạt chiếc bồn tắm lớn của cô, thoải mái nằm ở bên trong.

Trên mặt nước, bong bóng chất thành từng lớp, đôi tay trần trụi giơ lên cao, nét mặt hưng phấn vẫn chưa kịp thu lại, bày tỏ nàng đang cho cô một bất ngờ.

Thường Yến Thanh không bị dọa sợ, cảm giác lo lắng trong lòng phút chốc bị đuổi đi nơi khác. Tâm tình có hơi u ám trong nháy mắt trở nên sáng sủa hẳn. Cô mỉm cười, nói: "Sao lúc nãy không nói gì hết vậy."
"Có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?" Ngũ Nguyệt buông xuống đôi tay đang lộ ra ngoài không khí, rút lại vào trong bồn tắm: "Em đã kìm nén lâu lắm rồi đó. Sao chị lại về trễ như vậy chứ."

Thật ra, Ngũ Nguyệt đã chuẩn bị một bất ngờ khác, nhưng vợ nàng lại chậm chạm chưa quay lại. Nàng không chịu được nữa nên chuẩn bị tắm rửa trước, kết quả vừa mới bắt đầu thì đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Lúc đó, nàng đã nảy ra ý tưởng này, vội vàng cất kỹ đồ đạc của mình, tắt hết đèn trong phòng, cởi sạch quần áo trốn vào trong bồn tắm, chờ Thường Yến Thanh vén bức màn lên, thưởng thức thước phim mỹ nhân tắm rửa.

Ai biết vợ nàng lề mà lề mề cả buổi vẫn chưa đến. Nàng nằm trong bồn tắm không thể nhúc nhích, nghẹn chết nàng.

Thường Yến Thanh nghe nàng hờn trách, ý cười càng sâu hơn: "Thật xin lỗi, đến trễ rồi."
Tay thò vào trong bồn tắm kiểm tra một chút, nước đã có chút lạnh. Thường Yến Thanh xoay người, một lần nữa mở khóa vòi nước, hơi nóng liền từ bên trong nhanh chóng lao ra, chảy vào trong bồn tắm, mang theo hơi nước.

Mở nước nóng một chút, lại thò tay vào kiểm tra. Nhiệt độ nước cũng đã vừa đủ, cô lập tức tắt nước, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Em tắm trước đi. Trời lạnh nước nguội nhanh, đừng để bị cảm lạnh."

Một cánh tay vươn ra khỏi mặt nước, chụp được cổ tay của Thường Yến Thanh, còn mang theo bọt xà phòng, trắng nõn nà.

"Tắm chung không?"

Cô nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện