Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 507



CHƯƠNG 507

“Em ở đây vậy là đủ rồi.” Dứt lời, không nói thêm gì nữa mà đưa Hứa Như ngồi lên ghế phụ lái.

Hứa Như trừng mắt, nhìn thấy dép lê lông xù trên chân mình thì hơi bối rối.

Lý Thế Nhiên đương nhiên cũng nhìn thấy.

“Không sao, ở bên cạnh anh, không ai dám chê cười em.”

Hứa Như: …

Lý Thế Nhiên đưa cô đến một nhà hàng Nhật tinh sảo, Hứa Như mang dép lê, từ sau khi xuống xe vẫn giấu nửa người sau lưng Lý Thế Nhiên, giảm xuống cảm giác tồn tại của mình.

Cuối cùng vào phòng, mới thò đầu ra, nơi này là đi chân trần dùng cơm, cuối cùng Hứa Như cũng không còn lúng túng nữa.

“Lý Thế Nhiên, em thật sự ăn no rồi.” Đồ ăn nhà họ Lâm cũng rất hợp khẩu vị của cô, cô ăn đã no rồi…

“Vậy thì nhìn anh ăn.” Lý Thế Nhiên nhẹ nhàng thản nhiên nói.

“Em ăn chút cá sống vậy.” Hứa Như nói

“Thứ hai Lý thị có một buổi họp báo, em có muốn tham dự với anh không?” Gọi món xong, Lý Thế Nhiên hỏi.

“Thứ hai phải thực tập nữa.” Hứa Như lắc đầu.

Nhưng mà, Lý thị có chuyện lớn gì muốn tuyên bố sao?

“Là buổi họp báo gì vậy?”

“Ông nội để anh chính thức thừa kế Lý thị.” Lúc nói chuyện, mi tâm Lý Thế Nhiên vẫn luôn nhíu lại.

Hứa Như ngẩn người, thật lâu không lên tiếng.

“Anh quyết định xong rồi sao?” Hứa Như cúi đầu hỏi.

“Ừ, Lý Hằng bị ông nội xoá tên ra khỏi gia phả, tư cách người thừa kế rơi xuống người anh.”

“Vậy bữa tiệc này em mời anh, sau này anh chính là đại boss danh chính ngôn thuận rồi!” Hứa Như rót ly rượu, cụng ly với Lý Thế Nhiên.

Đáy mắt người đàn ông đều là sự cưng chiều vui vẻ, ấm giọng nói: “Như, anh chỉ muốn duy nhất một thân phận, là chồng của em.”

Dứt lời, khuôn mặt Hứa Như yên lặng đỏ lên.

“Sau này sẽ là.” Cô thấp giọng nói.

“Ừ, anh rất có kiên nhẫn đợi em.”

Dù sao cũng đã đợi em nhiều năm như vậy.

“À, lại nói anh thừa kế Lý thị rồi, vậy sau này sẽ không đến bệnh viện nữa sao?”

“Anh sẽ kiên trì mỗi tuần chẩn đoán nửa ngày, đây là hứa hẹn của anh với viện trưởng.” Lý Thế Nhiên thản nhiên nói.

“Hứa hẹn? Vì sao?” Hứa Như nghi hoặc.

“Bí mật.” Lý Thế Nhiên cũng không định nói cho Hứa Như.

“Cho nên, anh sẽ không rời bệnh viện đại học Lâm Hải?”

“Sẽ không.”

Hứa Như nhịn không được tươi cười, Lý Thế Nhiên không từ bỏ việc làm bác sĩ, thật sự…thật sự tốt quá.

“Em thật sự cảm thấy anh mặc áo blouse trắng còn đẹp hơn mặt tây trang!” Trong mắt Hứa Như đều là vẻ mê muội.

“Chẳng lẽ không phải là lúc không mặc gì sao?” Sự vui vẻ trong mắt Lý Thế Nhiên càng sâu.

Hứa Như: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện