Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 187: Đại kết cục: Phần 9 (hạ)
Cận Tử Kỳ nhíu lông mày: “Ông cho rằng ông có thể mặc cả với tôi sao? Nếu tôi đã đồng ý với ông thì nhất định sẽ làm được. Ông chỉ cần làm tốt những chuyện trong phận sự của mình, đến lúc đó số tiền mà ông đáng được nhận nhất định sẽ không thiếu một đồng.”
Sắc mặt của Tống Chi Bác trắng nhợt, một lát sau, ông ta cắn răng nói ra một chữ “Tốt!”
-----
Cận Tử Kỳ lái xe ra khỏi nhà kho, có một chiếc xe dừng ở đằng trước nên cô cũng đạp phanh xe lại.
Tống Kỳ Diễn bước từ trên chiếc xe kia xuống, ngồi vào ghế lái phụ.
Sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi, nhưng con ngươi đen nhánh kia lại chuyên chú nhìn cô một cách khác thường.
Khoảng thời gian này phải đấu tranh gay gắt với Hàn Mẫn Tranh, tham gia diễn Vô Gian Đạo (*) nên đã khiến cho thần kinh của cả hai đều bị kéo căng đến cực hạn.
Cận Tử Kỳ thấy gương mặt của Tống Kỳ Diễn gầy hẳn đi, muốn hỏi thăm vài lời nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
“Hôn lễ hôm đó có chắc chắn không?”
Tống Kỳ Diễn nhíu chặt hàng lông mày nhìn cô, hắn không trả lời nhưng lại đưa tay nâng mặt cô lên, dùng sức để hôn.
Mãi cho đến lúc Cận Tử Kỳ đẩy ngực của hắn ra, hắn mới chịu buông tay rồi nhìn cô mỉm cười: “Đã nắm chắc năm phần.”
“Chỉ cần gia tộc Rochelle không nhúng tay vào thì nhất định sẽ không có chút sơ hở nào.”
Cận Tử Kỳ trầm ngâm nhìn ra ngoài của sổ, Jane với tư cách là vợ của Hàn Mẫn Tranh, sao lại có thể không ra tay giúp đỡ?
“Vậy tại sao anh còn mạo hiểm như vậy?”
“Nếu nhữ bỏ lỡ cơ hội lần này. Anh không biết đến khi nào mới có thể lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút trầm lặng.
Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “ Hãy tin anh.”
“Ừ.” Cận Tử Kỳ gật đầu, tựa ở trong lòng của hắn, qua một lúc mới hỏi: “ Thanh Kiều vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn có chút nghiêm túc: “Theo tin tức của Nhất Thần, trước mắt Thanh Kiều có lẽ sẽ không có nguy hiểm nhưng khi qua hôn lễ thì không biết sẽ như thế nào, Nhất Thần vẫn luôn phái người giám sát Johnny, người có thể giúp đỡ Jane cũng chỉ có hắn.”
Hai người tựa vào nhau thật lâu, mãi cho đến khi Nhất Thần hối thúc: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải trở về thôi.”
Tống Ky Viễn không thể không buông Cận Tử Kỳ ra, xoa xoa gò má của cô: “Đợi anh về nhà.”
Nói xong liền mở cửa xe đi xuống, sau đó kéo vành nón thấp xuống, nhanh chóng đi lên xe của Nhất Thần.
Cận Tử Kỳ dựa vào tay lái, mắt nhìn hắn rời khỏi, nhẹ giọng nói: “Em chờ anh về nhà!”
-----
Bảy ngày sau, hôn lễ của Hàn Mẫn Tranh và Jane Rochelle diễn ra một cách thuận lợi ở trên một thảm cỏ ngoài trời.
Một hôn lễ vô cùng long trọng, Jane mặc một chiếc áo cưới trắng như tuyết, khoác tay Hàn Mẫn Tranh, trên gương mặt xinh đẹp nhưng kiêu ngạo nở một nụ cười, đứng trong đám đông tiếp nhận lời chúc phúc và sự hâm mộ của tất cả các quan khách.
Vô số quan khách, quần áo sực nức mùi thơm, tiếng ly tách giao nhau, tiếng chúc phúc, tiếng chúc mừng, tất cả cứ liên tục vang lên ko ngừng.
Thế nhưng, Hàn Mẫn Tranh với tư cách là chú rể lại luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững đối mặt với lời chúc mừng của tất cả mọi người, lễ tiết (*) chu đáo, nhưng không hề có chút gì gọi là sự kích động và vui mừng khi cưới vợ.
Cận Tử Kỳ lấy một ly đồ uống, miệng mỉm cười.
“Đây không phải là vợ anh trai cùng cha khác mẹ của Hàn chủ tịch, là tiểu thư của Hàn gia hay sao? Sao cô ấy lại tới đây?”
“Nếu như đổi lại là tôi, bây giờ chỉ hận không thể trốn ở trong nhà, đóng cửa không đi ra ngoài.”
Mọi người bên cạnh đang xì xào bàn tán, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn bọn họ rồi đi đến khu vực để bánh ngọt.
"Chị dâu.” Bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói khiêm tốn và mềm mại.
Cận Tử Kỳ quay đầu lại, phía sau lưng, Jane đang cười tươi như hoa, kéo lấy Hàn Mẫn Tranh, từng bước đi về phía của cô.
“Chúc mừng.” Cận Tử Kỳ nâng ly rượu lên, cười nhạt, nói.
Jane có chút ngạc nhiên đối với thái độ của Cận Tử Kỳ nhưng vẫn mỉm cười gật đầu lại: “ Hôm nay chị dâu có thể đến đây, em rất vui. Ủa? Sao chị không đeo trang sức mà em đã cho người mang qua đó? Thật ra chị dâu không cần phải lo lắng khách áp đảo chủ đâu.”
"Không.” Cận Tử Kỳ cười cười: “ Chỉ là chị cảm thấy những thứ đó tầm thường quá, không đáng là gì.”
Nói xong cũng không để ý đến nụ cười cứng ngắc của Jane, Cận Tử Kỳ lướt qua Hàn Mẫn Tranh đi ra ngoài.
“Tôi đã nói cô đừng đến châm chọc cô ấy, cô cứ không nghe, bây giờ thì tự mình mất mặt.”
Hàn Mẫn Tranh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gương mặt lúc xanh lúc trắng của Jane.
Jane cười lạnh: “Tôi thích như thế, cô ta cho rằng làm như vậy có thể che giấu sự cô đơn trong lòng của cô ta sao? Người ta hay nói quả phụ sẽ không chịu được cô đơn quá lâu, tôi cũng muốn xem xem cô ta đến chết có bao nuôi tình nhân hay không?”
"Cô cho rằng ai cũng giống như cô sao?”
“Anh!” Jane đen mặt: “Hàn Mẫn Tranh, anh đừng quên, ai mới là vợ của anh!”
Hàn Mẫn Tranh nhấp một ngụm rượu vang, nâng ly với những người khách phía xa đang chào hỏi mình.
“Tôi đương nhiên biết rõ, nếu không cô cho rằng là ai sẽ đứng cùng một chỗ với cô ở nơi này?”
Chính ở thời điểm này, ở phía trước cửa lớn của tiệc cưới đột nhiên vọng tới những tiếng kêu ầm ầm, có rất nhiều khách mời không ngừng đi qua đó, Hàn Mẫn Tranh và Jane cũng liếc mắt nhìn nhau. Thu lại biểu cảm trên mặt, hai người vốn dĩ đang tranh chấp lập tức trở nên giống như có cùng chung mối thù. Bọn họ đi đến phía trước cửa, nhìn thấy hai chiếc xe con màu đen trông rất lịch sự đang chậm rãi chạy về phía bên này.
Chạy đầu là một chiếc xe Mercesdes-Benz màu đen, đi sát ở phía sau là chiếc xe con Bentley phiên bản dài, lúc quẹo vào, tất cả mọi người đều chú ý đến nhãn hiệu của chiếc xe con Bentley kia. Nó giống như một đôi cánh hùng ưng đang bay lượn, phát ra ánh sáng chói mắt, sáng đến nỗi khiến cho mắt của người khác cảm thấy khó chịu.
Mọi người đều bị sự xuất hiện hoành tráng kia làm cho giật mình, cảm giác đầu tiên chính là người đến nhất định là một người giàu có. Hàn Mẫn Tranh nhìn hai chiếc xe kia, nhất là chiếc xe Bentley ở phía sau, không hiểu tại sao lại xuất hiện một dự cảm không tốt, anh ta quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của Cận Tử Kỳ trong đám đông nhưng lại phát hiện cô đang đứng ở một góc, yên lặng mà uống rượu.
"Chẳng lẽ là ba mẹ của tôi?” Jane kinh ngạc nhìn hai chiếc xe phía trước: “Tôi vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ không trở về.”
“Ba mẹ cô?” Hàn Mẫn Tranh nghi ngờ hỏi lại.
Jane gật đầu, hàng lông mày khó giấu sự kiêu ngạo: “Tôi nói với bọn họ hôm nay tôi kết hôn.”
Cảm giác vừa mới xuất hiện kia mới từ từ biến mất, bây giờ anh ta không hi vọng có bất kì chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, hai chiếc xe dừng trước cổng chính của tiệc cưới. Dưới ánh mắt của mọi người, trên chiếc xe Mercesdes-Benz có hai người da trắng thân hình cao lớn, đeo kính râm, mặc đồ vét bước xuống, một trong hai người nhanh chóng đi đến bên cạnh của chiếc xe Bentley, cung kính xoay người mở cửa xe. Như vậy càng khiến cho những người khác cảm thấy tò mò, không khỏi nín thở, mở to hai mắt nhìn về phía chiếc xe.
Một đôi giày da sáng bóng vững vàng đặt xuống đất, quần tây đậm màu phẳng phiu. Sau đó là một thân hình cao lớn rắn chắc từ trên xe bước xuống, động tác chậm rãi nhưng tao nhã.
Hắn bước xuống xe, thong thả ngẩng đầu lên, nhìn về phía của mọi người, màu vàng của ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng xuống vai hắn, khóe miệng của hắn như có như không mỉm cười, trong khoảng khắc đó, đã có tiếng vỡ bể của ly thủy tinh vang lên.
Jane loạng choạng lui lại vài bước, nhìn Tống Kỳ Diễn đứng ở bên xe, không dám tin: “Tại sao lại là anh ta, tại sao là anh ta?”
Hàn Mẫn Tranh nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Phía bên nước Đức rõ ràng nói đã kiểm chứng cái chết của Tống Kỳ Viễn rồi, tại sao lại…
Hàn Mẫn Tranh híp mắt lại, đi về phía của Tống Kỳ Diễn.
Chẳng lẽ...
Phía bên nước Đức đã xảy ra vấn đề.
Sau khi hiện trường trải qua một khắc hoàn toàn im lặng thì là một trận ồn ào náo động.
"Chuyện gì đã xảy ra, hắn không phải chết rồi sao?"
"Không phải ngay cả tro cốt đều đã đưa về rồi sao, tại sao vẫn còn sống sờ sờ mà đứng ở nơi này?"
"Trời ạ, tại sao lại loạn như thế!"
Tống Kỳ Diễn đứng cách hàn Mẫn Tranh khoảng ba bước chân, hai tay nhét vài túi quần, mỉm cười nhìn vẻ mặt lúc tốt lúc xấu của Hàn Mẫn Tranh: “Nghe nói cậu kết hơn, cô dâu không phải là Thanh Kiều, tôi hiếu kì nên đến xem thử.”
Lúc nghe thấy hai chữ Thanh Kiều, Hàn Mẫn Tranh thoáng giật mình, bàn tay đang cầm ly rượu cũng xiết chặt hơn.
Vẻ mặt của Jane đã sớm trở nên lo lắng, sợ hãi, không còn một chút đắc ý và vui sướng khi bản thân là cô dâu nữa.
Tống Kỳ Diễn xoay người, nhìn về một góc của tiệc cưới, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, rút tay đang nhét trong túi quần ra, chậm rãi dang rộng, đôi mắt với con ngươi đen nhánh đang chuyên chú nhìn về bóng hình xinh đẹp kia.
Cận Tử Kỳ giống như một vị thần mà ông trời ban cho Tống Kỳ Diễn, trải qua sự kinh ngạc lúc ban đầu đến khoảnh khắc ấm lòng, cô đặt chén rượu xuống, vén váy lên chạy về phía hắn.
Jane nhìn hai tay của Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ nắm chặt, hận đến nỗi xiết chặt ống tay áo Hàn Mẫn Tranh.
Sau khi sự khiếp sợ của Hàn Mẫn Tranh đi qua thì là một trận cười châm biến, anh ta cũng không còn bất kỳ cảm giác hoảng hốt lo sợ nào.
Tất cả đều đã là kết cục định sẵn, Tống Kỳ Diễn, anh cho rằng tôi còn có thể để anh có thêm cơ hội hay sao?
Anh trở về thì thế nào chứ? Tống thị sớm đã trở thành vật trong bàn tay của tôi...
Đúng vào lúc này, thư kí của Hàn Mẫn Tranh cầm điện thoại, vẻ mặt đầy lo lắng chạy đến.
Hàn Mẫn Tranh chỉ chú ý đến sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, không hề chú ý đến người thư kí kia, trực tiếp cầm điện thoại lên nghe.
Sau một lúc lâu, vẻ mặt của anh ta có một sự thay đổi lớn.
Hàn Mẫn Tranh không dám tin vào điều mà anh ta vừa mới nghe thấy, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
"Ông nói cái gì?"
Hắn lặp lại từng câu từng chữ, “Toàn bộ hai tỷ đô la mà Tống thị đầu tư vào thị trường đều đã bị thua lỗ?”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Mẫn Tranh, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh: “Dự án này vẫn còn trong giai đoạn trù bị, tôi đầu tư lúc nào chứ? Không lẽ các người không nhận ra chữ kí và con dấu của tôi hay sao?”
Không biết đầu bên kia điện thoại đã nói gì, sắc mặt của Hàn Mẫn Tranh càng ngày càng khó coi, mãi cho đến lúc anh ta cúp điện thoại.
Sau đó anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác nhưng đối phương vẫn luôn không trong trạng thái khóa máy.
Hàn Mẫn Tranh tức giận ném điện thoại xuống thảm cỏ, hành động này lập tức dẫn đến sự chú ý của không ít khách mời.
"Mẫn Tranh, đã xảy ra chuyện gì?" Trong lòng của cũng có cảm giác bất an.
Hàn Mẫn Tranh kéo dãn chiếc nơ ra, nghiến răng nghiến lợi nói với người thư kí đang chờ bên cạnh: “Đi bắt tên khốn kiếp Tống Chi Bác kia về đây cho tôi, nếu ông ta dám chạy thì hãy đánh gãy chân ông ta!”
Thư kí kinh ngạc nhìn Hàn Mẫn Tranh, tựa như không dám tin anh ta lại có thể đối xử độc ác với họ hàng của mình như vậy
Có lẽ là ánh mắt kia của thư kí đã chọc giận Hàn Mẫn Tranh, Hàn Mẫn Tranh cầm cổ áo của cậu ta nhấc lên: “Còn không mau đi.”
Tiếng hét của Hàn Mẫn Tranh thậm chí còn lấn át của tiếng nhạc ở đó.
Trong phút chốc, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.
Nhưng mà lần này, Hàn Mẫn Tranh đúng là thật sự không có cách nào để bình tĩnh.
Tên khốn kiếp Tống Chi Bác kia, không ngờ lại dám dùng thân phận chú họ của anh, làm xằng làm bậy trong việc đầu tư tài chính, nhân lúc mấy ngày nay anh đang bận lo cho hôn lễ, âm thầm lẻn vào phòng làm việc của anh, trộn con dấu của anh, làm giả chữ ký của anh.
Hai tỷ đô la, toàn bộ cứ như vậy biến mất trong một đêm.
Vấn đề là còn thua lỗ ở những mặt khác thêm mấy tỷ…
Anh phải đi đâu, dùng phương pháp gì đã bù lại cái lỗ hổng này?
Nếu như để mấy lão già trong hội đồng quản trị biết được thì không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì…
Anh không dễ gì mới leo tới được vị trí của ngày hôm nay.
Trong lòng của Hàn Mẫn Tranh giống như liên tiếp bị những đòn đả kích nặng nề, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Ý cười trên mặt của Tống Kỳ Diễn không hề giảm, tựa như đã sớm đoán được cục diện như ngày hôm nay.
Hàn Mẫn Tranh nhìn chằm chằm vào hắn nhưng lời nói lại là nói với Jane: “Lập tức liên hệ với bên Anh quốc, nhờ người trong nhà của cô giúp đỡ…”
Nhưng mà lời nói của Hàn Mẫn Tranh còn chưa nói xong thì đã có người cầm điện thoại đến tìm Jane.
Là một cuộc gọi video.
Jane nhấn vào nút nghe, một giây tiếp theo, sắc mặt của cô ta cũng hoàn toàn thay đổi.
Cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, giống như một con mãnh thú bị cuốn vào dòng nước lũ, bàn tay không khống chế được mà run lên.
Hàn Mẫn Tranh đứng ở bên cạnh, thấy sắc mặt của Jane có chút thay khác thường nên đi tới, sau khi nhìn ra nội dung trên màn hình kia thì cũng nhíu mày.
Trong điện thoại di động lập tức vang lên tiếng khóc oa oa của đứa trẻ.
“Mamy, cứu con, Jennifer sợ lắm, mamy…”
Jane bụm miệng, cả người đều bắt đầu phát run, sau khi có chút bình tĩnh thì cô ta không để ý đến hình tượng mà hô to vào màn hình điện thoại: “Lương Nhất Thần, anh muốn làm cái gì, ra tay với một đứa trẻ, anh còn được xem là người sao!”
Lương Nhất Thần ở bên trong video đang đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc, anh dắt theo một cô bé con lai. Lương Nhất Thần đem đứa bé đặt ở mé của sân thượng của tòa cao ốc cao khoảng 33.300 mét, dường như chỉ cần bước thêm một bước thì sẽ lập tức thịt nát xương tan.
“Mamy…con sợ quá…mamy…”
Jennifer bởi vì vì sợ hãi nên cả người đều đang phát run.
Ở trong video, gió thổi từng trận khiến cho quần áo của họ phát ra những tiếng kêu xào xạc.
Hàn Mẫn Tranh nhìn về phía của Tống Kỳ Diễn, vẻ mặt của hắn ta từ nãy đến giờ đều rất thờ ơ, giống như không thèm đếm xỉa đến.
Hàn Mẫn Tranh ấn mạnh xuống bờ vai của Jane, dùng một giọng nói rất nhỏ nói ở bên cạnh tai của nàng: “Bình tĩnh một chút, đây là một cái bẫy.”
"Cái bẫy?" Jane nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh.
Nhưng sắc mặt của cô ta thì vẫn trắng bệch đến mức dọa người, toàn thân run rẩy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu có trở nên bất thường.
Jane cúi đầu, không ngừng hít thở sâu.
Qua một lúc sau mới nhìn vào màn hình điện thoại nhưng không còn sự tỉnh táo thong dong lúc đầu nữa.
"Lương Nhất Thần, anh nói đi, anh bắt cóc Jennifer là muốn đổi lấy cái gì?"
“Chính là muốn đòi một người từ chỗ của cô, còn là ai thì trong lòng cô chắc đã rất rõ.”
“Anh tìm sai người rồi, Ngu Thanh Kiều kia không có trong tay tôi.” Jane lạnh lùng nói.
"Vậy sao?" Lương Nhất Thần nhếch nhếch khóe miệng một cách xấu xa: "Jane, con gái của cô đang rất sợ hãi đây này! Cô nói xem nếu như ta không cẩn thận thả lỏng tay ra thì sẽ như thế nào…”
“Đừng!” Jane lo lắng lên tiếng, đã mất đi sự bình tĩnh: “Anh đừng làm bậy.”
Lương Nhất Thần thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén: “Nửa tiếng nữa, đưa người đến Tống gia, nếu không tôi sẽ đẩy con gái của cô từ đây xuống dưới, đến lúc đó cô chính là vừa lo xong hôn sự thì lại lo tang lễ, bận lắm đó!”
Không để cho Jane có thêm cơ hội nào để hòa giải, Lương Nhất Thần đã cúp điện thoại.
"Jennifer... Jennifer..."
"Cô tỉnh táo một chút!" Hàn Mẫn Tranh trấn an tinh thần hoảng hốt của Giản: “Nhanh gọi điện thoại cho người nhà của cô…”
Jane lại giãy giụa khỏi Hàn Mẫn Tranh, sau đó giật chiếc khăn trắng trên đầu xuống, quay người muốn bỏ đi.
Hàn Mẫn Tranh vội vàng kéo cổ tay của cô ta: "Lúc này cô còn muốn đi đâu?"
“Tôi muốn cứu Jennifer, Lương Nhất Thần kia ba tuổi đã giết người rồi, nếu như tôi không đi, hắn nhất định sẽ đẩy Jennifer xuống dưới!” Jane mất khống chế mà hét lên.
Hàn Mẫn Tranh vẫn không chịu buông cô ra, lạnh lùng nói: “Cái đứa ngu ngốc đó, không phải cô đã sớm muốn thoát khỏi nó rồi sao?”
Jane ngạc nhiên nhìn Hàn Mẫn Tranh, tựa hồ không dám tin lời mà bản thân vừa mới nghe thấy.
“Hiện tại chính là một cơ hội tốt để cô loại bỏ nó, về sau cô cũng không cần bị nó liên lụy…”
“Bốp!”
Toàn bộ khách mời ở tiệc cưới đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ cô dâu lại tát chú rể ở trước mặt của mọi người.
“Hàn Mẫn Tranh, anh không phải là người!”
Jane bình tĩnh nói xong thì xoay người chạy ra ngoài.
Má trái của Hàn Mẫn Tranh có chút sưng đỏ, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Jane càng chạy càng nhanh, lập tức đuổi theo.
Anh ta tuyệt đối không cho phép con cờ mà bản thân đã bố trí xong lại thoát khỏi sự không chế của mình một lần nữa.
“Làm sao bây giờ?” Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Viễn.
Tống Kỳ Viễn đưa mắt nhìn chiếc xe con đang chạy nhanh như bay kia, khóe miệng nhếch lên: “Đương nhiên là đi theo.”
Sắc mặt của Tống Chi Bác trắng nhợt, một lát sau, ông ta cắn răng nói ra một chữ “Tốt!”
-----
Cận Tử Kỳ lái xe ra khỏi nhà kho, có một chiếc xe dừng ở đằng trước nên cô cũng đạp phanh xe lại.
Tống Kỳ Diễn bước từ trên chiếc xe kia xuống, ngồi vào ghế lái phụ.
Sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi, nhưng con ngươi đen nhánh kia lại chuyên chú nhìn cô một cách khác thường.
Khoảng thời gian này phải đấu tranh gay gắt với Hàn Mẫn Tranh, tham gia diễn Vô Gian Đạo (*) nên đã khiến cho thần kinh của cả hai đều bị kéo căng đến cực hạn.
Cận Tử Kỳ thấy gương mặt của Tống Kỳ Diễn gầy hẳn đi, muốn hỏi thăm vài lời nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
“Hôn lễ hôm đó có chắc chắn không?”
Tống Kỳ Diễn nhíu chặt hàng lông mày nhìn cô, hắn không trả lời nhưng lại đưa tay nâng mặt cô lên, dùng sức để hôn.
Mãi cho đến lúc Cận Tử Kỳ đẩy ngực của hắn ra, hắn mới chịu buông tay rồi nhìn cô mỉm cười: “Đã nắm chắc năm phần.”
“Chỉ cần gia tộc Rochelle không nhúng tay vào thì nhất định sẽ không có chút sơ hở nào.”
Cận Tử Kỳ trầm ngâm nhìn ra ngoài của sổ, Jane với tư cách là vợ của Hàn Mẫn Tranh, sao lại có thể không ra tay giúp đỡ?
“Vậy tại sao anh còn mạo hiểm như vậy?”
“Nếu nhữ bỏ lỡ cơ hội lần này. Anh không biết đến khi nào mới có thể lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút trầm lặng.
Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “ Hãy tin anh.”
“Ừ.” Cận Tử Kỳ gật đầu, tựa ở trong lòng của hắn, qua một lúc mới hỏi: “ Thanh Kiều vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn có chút nghiêm túc: “Theo tin tức của Nhất Thần, trước mắt Thanh Kiều có lẽ sẽ không có nguy hiểm nhưng khi qua hôn lễ thì không biết sẽ như thế nào, Nhất Thần vẫn luôn phái người giám sát Johnny, người có thể giúp đỡ Jane cũng chỉ có hắn.”
Hai người tựa vào nhau thật lâu, mãi cho đến khi Nhất Thần hối thúc: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải trở về thôi.”
Tống Ky Viễn không thể không buông Cận Tử Kỳ ra, xoa xoa gò má của cô: “Đợi anh về nhà.”
Nói xong liền mở cửa xe đi xuống, sau đó kéo vành nón thấp xuống, nhanh chóng đi lên xe của Nhất Thần.
Cận Tử Kỳ dựa vào tay lái, mắt nhìn hắn rời khỏi, nhẹ giọng nói: “Em chờ anh về nhà!”
-----
Bảy ngày sau, hôn lễ của Hàn Mẫn Tranh và Jane Rochelle diễn ra một cách thuận lợi ở trên một thảm cỏ ngoài trời.
Một hôn lễ vô cùng long trọng, Jane mặc một chiếc áo cưới trắng như tuyết, khoác tay Hàn Mẫn Tranh, trên gương mặt xinh đẹp nhưng kiêu ngạo nở một nụ cười, đứng trong đám đông tiếp nhận lời chúc phúc và sự hâm mộ của tất cả các quan khách.
Vô số quan khách, quần áo sực nức mùi thơm, tiếng ly tách giao nhau, tiếng chúc phúc, tiếng chúc mừng, tất cả cứ liên tục vang lên ko ngừng.
Thế nhưng, Hàn Mẫn Tranh với tư cách là chú rể lại luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững đối mặt với lời chúc mừng của tất cả mọi người, lễ tiết (*) chu đáo, nhưng không hề có chút gì gọi là sự kích động và vui mừng khi cưới vợ.
Cận Tử Kỳ lấy một ly đồ uống, miệng mỉm cười.
“Đây không phải là vợ anh trai cùng cha khác mẹ của Hàn chủ tịch, là tiểu thư của Hàn gia hay sao? Sao cô ấy lại tới đây?”
“Nếu như đổi lại là tôi, bây giờ chỉ hận không thể trốn ở trong nhà, đóng cửa không đi ra ngoài.”
Mọi người bên cạnh đang xì xào bàn tán, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn bọn họ rồi đi đến khu vực để bánh ngọt.
"Chị dâu.” Bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói khiêm tốn và mềm mại.
Cận Tử Kỳ quay đầu lại, phía sau lưng, Jane đang cười tươi như hoa, kéo lấy Hàn Mẫn Tranh, từng bước đi về phía của cô.
“Chúc mừng.” Cận Tử Kỳ nâng ly rượu lên, cười nhạt, nói.
Jane có chút ngạc nhiên đối với thái độ của Cận Tử Kỳ nhưng vẫn mỉm cười gật đầu lại: “ Hôm nay chị dâu có thể đến đây, em rất vui. Ủa? Sao chị không đeo trang sức mà em đã cho người mang qua đó? Thật ra chị dâu không cần phải lo lắng khách áp đảo chủ đâu.”
"Không.” Cận Tử Kỳ cười cười: “ Chỉ là chị cảm thấy những thứ đó tầm thường quá, không đáng là gì.”
Nói xong cũng không để ý đến nụ cười cứng ngắc của Jane, Cận Tử Kỳ lướt qua Hàn Mẫn Tranh đi ra ngoài.
“Tôi đã nói cô đừng đến châm chọc cô ấy, cô cứ không nghe, bây giờ thì tự mình mất mặt.”
Hàn Mẫn Tranh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gương mặt lúc xanh lúc trắng của Jane.
Jane cười lạnh: “Tôi thích như thế, cô ta cho rằng làm như vậy có thể che giấu sự cô đơn trong lòng của cô ta sao? Người ta hay nói quả phụ sẽ không chịu được cô đơn quá lâu, tôi cũng muốn xem xem cô ta đến chết có bao nuôi tình nhân hay không?”
"Cô cho rằng ai cũng giống như cô sao?”
“Anh!” Jane đen mặt: “Hàn Mẫn Tranh, anh đừng quên, ai mới là vợ của anh!”
Hàn Mẫn Tranh nhấp một ngụm rượu vang, nâng ly với những người khách phía xa đang chào hỏi mình.
“Tôi đương nhiên biết rõ, nếu không cô cho rằng là ai sẽ đứng cùng một chỗ với cô ở nơi này?”
Chính ở thời điểm này, ở phía trước cửa lớn của tiệc cưới đột nhiên vọng tới những tiếng kêu ầm ầm, có rất nhiều khách mời không ngừng đi qua đó, Hàn Mẫn Tranh và Jane cũng liếc mắt nhìn nhau. Thu lại biểu cảm trên mặt, hai người vốn dĩ đang tranh chấp lập tức trở nên giống như có cùng chung mối thù. Bọn họ đi đến phía trước cửa, nhìn thấy hai chiếc xe con màu đen trông rất lịch sự đang chậm rãi chạy về phía bên này.
Chạy đầu là một chiếc xe Mercesdes-Benz màu đen, đi sát ở phía sau là chiếc xe con Bentley phiên bản dài, lúc quẹo vào, tất cả mọi người đều chú ý đến nhãn hiệu của chiếc xe con Bentley kia. Nó giống như một đôi cánh hùng ưng đang bay lượn, phát ra ánh sáng chói mắt, sáng đến nỗi khiến cho mắt của người khác cảm thấy khó chịu.
Mọi người đều bị sự xuất hiện hoành tráng kia làm cho giật mình, cảm giác đầu tiên chính là người đến nhất định là một người giàu có. Hàn Mẫn Tranh nhìn hai chiếc xe kia, nhất là chiếc xe Bentley ở phía sau, không hiểu tại sao lại xuất hiện một dự cảm không tốt, anh ta quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của Cận Tử Kỳ trong đám đông nhưng lại phát hiện cô đang đứng ở một góc, yên lặng mà uống rượu.
"Chẳng lẽ là ba mẹ của tôi?” Jane kinh ngạc nhìn hai chiếc xe phía trước: “Tôi vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ không trở về.”
“Ba mẹ cô?” Hàn Mẫn Tranh nghi ngờ hỏi lại.
Jane gật đầu, hàng lông mày khó giấu sự kiêu ngạo: “Tôi nói với bọn họ hôm nay tôi kết hôn.”
Cảm giác vừa mới xuất hiện kia mới từ từ biến mất, bây giờ anh ta không hi vọng có bất kì chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, hai chiếc xe dừng trước cổng chính của tiệc cưới. Dưới ánh mắt của mọi người, trên chiếc xe Mercesdes-Benz có hai người da trắng thân hình cao lớn, đeo kính râm, mặc đồ vét bước xuống, một trong hai người nhanh chóng đi đến bên cạnh của chiếc xe Bentley, cung kính xoay người mở cửa xe. Như vậy càng khiến cho những người khác cảm thấy tò mò, không khỏi nín thở, mở to hai mắt nhìn về phía chiếc xe.
Một đôi giày da sáng bóng vững vàng đặt xuống đất, quần tây đậm màu phẳng phiu. Sau đó là một thân hình cao lớn rắn chắc từ trên xe bước xuống, động tác chậm rãi nhưng tao nhã.
Hắn bước xuống xe, thong thả ngẩng đầu lên, nhìn về phía của mọi người, màu vàng của ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng xuống vai hắn, khóe miệng của hắn như có như không mỉm cười, trong khoảng khắc đó, đã có tiếng vỡ bể của ly thủy tinh vang lên.
Jane loạng choạng lui lại vài bước, nhìn Tống Kỳ Diễn đứng ở bên xe, không dám tin: “Tại sao lại là anh ta, tại sao là anh ta?”
Hàn Mẫn Tranh nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Phía bên nước Đức rõ ràng nói đã kiểm chứng cái chết của Tống Kỳ Viễn rồi, tại sao lại…
Hàn Mẫn Tranh híp mắt lại, đi về phía của Tống Kỳ Diễn.
Chẳng lẽ...
Phía bên nước Đức đã xảy ra vấn đề.
Sau khi hiện trường trải qua một khắc hoàn toàn im lặng thì là một trận ồn ào náo động.
"Chuyện gì đã xảy ra, hắn không phải chết rồi sao?"
"Không phải ngay cả tro cốt đều đã đưa về rồi sao, tại sao vẫn còn sống sờ sờ mà đứng ở nơi này?"
"Trời ạ, tại sao lại loạn như thế!"
Tống Kỳ Diễn đứng cách hàn Mẫn Tranh khoảng ba bước chân, hai tay nhét vài túi quần, mỉm cười nhìn vẻ mặt lúc tốt lúc xấu của Hàn Mẫn Tranh: “Nghe nói cậu kết hơn, cô dâu không phải là Thanh Kiều, tôi hiếu kì nên đến xem thử.”
Lúc nghe thấy hai chữ Thanh Kiều, Hàn Mẫn Tranh thoáng giật mình, bàn tay đang cầm ly rượu cũng xiết chặt hơn.
Vẻ mặt của Jane đã sớm trở nên lo lắng, sợ hãi, không còn một chút đắc ý và vui sướng khi bản thân là cô dâu nữa.
Tống Kỳ Diễn xoay người, nhìn về một góc của tiệc cưới, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, rút tay đang nhét trong túi quần ra, chậm rãi dang rộng, đôi mắt với con ngươi đen nhánh đang chuyên chú nhìn về bóng hình xinh đẹp kia.
Cận Tử Kỳ giống như một vị thần mà ông trời ban cho Tống Kỳ Diễn, trải qua sự kinh ngạc lúc ban đầu đến khoảnh khắc ấm lòng, cô đặt chén rượu xuống, vén váy lên chạy về phía hắn.
Jane nhìn hai tay của Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ nắm chặt, hận đến nỗi xiết chặt ống tay áo Hàn Mẫn Tranh.
Sau khi sự khiếp sợ của Hàn Mẫn Tranh đi qua thì là một trận cười châm biến, anh ta cũng không còn bất kỳ cảm giác hoảng hốt lo sợ nào.
Tất cả đều đã là kết cục định sẵn, Tống Kỳ Diễn, anh cho rằng tôi còn có thể để anh có thêm cơ hội hay sao?
Anh trở về thì thế nào chứ? Tống thị sớm đã trở thành vật trong bàn tay của tôi...
Đúng vào lúc này, thư kí của Hàn Mẫn Tranh cầm điện thoại, vẻ mặt đầy lo lắng chạy đến.
Hàn Mẫn Tranh chỉ chú ý đến sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, không hề chú ý đến người thư kí kia, trực tiếp cầm điện thoại lên nghe.
Sau một lúc lâu, vẻ mặt của anh ta có một sự thay đổi lớn.
Hàn Mẫn Tranh không dám tin vào điều mà anh ta vừa mới nghe thấy, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
"Ông nói cái gì?"
Hắn lặp lại từng câu từng chữ, “Toàn bộ hai tỷ đô la mà Tống thị đầu tư vào thị trường đều đã bị thua lỗ?”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Mẫn Tranh, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh: “Dự án này vẫn còn trong giai đoạn trù bị, tôi đầu tư lúc nào chứ? Không lẽ các người không nhận ra chữ kí và con dấu của tôi hay sao?”
Không biết đầu bên kia điện thoại đã nói gì, sắc mặt của Hàn Mẫn Tranh càng ngày càng khó coi, mãi cho đến lúc anh ta cúp điện thoại.
Sau đó anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác nhưng đối phương vẫn luôn không trong trạng thái khóa máy.
Hàn Mẫn Tranh tức giận ném điện thoại xuống thảm cỏ, hành động này lập tức dẫn đến sự chú ý của không ít khách mời.
"Mẫn Tranh, đã xảy ra chuyện gì?" Trong lòng của cũng có cảm giác bất an.
Hàn Mẫn Tranh kéo dãn chiếc nơ ra, nghiến răng nghiến lợi nói với người thư kí đang chờ bên cạnh: “Đi bắt tên khốn kiếp Tống Chi Bác kia về đây cho tôi, nếu ông ta dám chạy thì hãy đánh gãy chân ông ta!”
Thư kí kinh ngạc nhìn Hàn Mẫn Tranh, tựa như không dám tin anh ta lại có thể đối xử độc ác với họ hàng của mình như vậy
Có lẽ là ánh mắt kia của thư kí đã chọc giận Hàn Mẫn Tranh, Hàn Mẫn Tranh cầm cổ áo của cậu ta nhấc lên: “Còn không mau đi.”
Tiếng hét của Hàn Mẫn Tranh thậm chí còn lấn át của tiếng nhạc ở đó.
Trong phút chốc, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.
Nhưng mà lần này, Hàn Mẫn Tranh đúng là thật sự không có cách nào để bình tĩnh.
Tên khốn kiếp Tống Chi Bác kia, không ngờ lại dám dùng thân phận chú họ của anh, làm xằng làm bậy trong việc đầu tư tài chính, nhân lúc mấy ngày nay anh đang bận lo cho hôn lễ, âm thầm lẻn vào phòng làm việc của anh, trộn con dấu của anh, làm giả chữ ký của anh.
Hai tỷ đô la, toàn bộ cứ như vậy biến mất trong một đêm.
Vấn đề là còn thua lỗ ở những mặt khác thêm mấy tỷ…
Anh phải đi đâu, dùng phương pháp gì đã bù lại cái lỗ hổng này?
Nếu như để mấy lão già trong hội đồng quản trị biết được thì không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì…
Anh không dễ gì mới leo tới được vị trí của ngày hôm nay.
Trong lòng của Hàn Mẫn Tranh giống như liên tiếp bị những đòn đả kích nặng nề, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Ý cười trên mặt của Tống Kỳ Diễn không hề giảm, tựa như đã sớm đoán được cục diện như ngày hôm nay.
Hàn Mẫn Tranh nhìn chằm chằm vào hắn nhưng lời nói lại là nói với Jane: “Lập tức liên hệ với bên Anh quốc, nhờ người trong nhà của cô giúp đỡ…”
Nhưng mà lời nói của Hàn Mẫn Tranh còn chưa nói xong thì đã có người cầm điện thoại đến tìm Jane.
Là một cuộc gọi video.
Jane nhấn vào nút nghe, một giây tiếp theo, sắc mặt của cô ta cũng hoàn toàn thay đổi.
Cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, giống như một con mãnh thú bị cuốn vào dòng nước lũ, bàn tay không khống chế được mà run lên.
Hàn Mẫn Tranh đứng ở bên cạnh, thấy sắc mặt của Jane có chút thay khác thường nên đi tới, sau khi nhìn ra nội dung trên màn hình kia thì cũng nhíu mày.
Trong điện thoại di động lập tức vang lên tiếng khóc oa oa của đứa trẻ.
“Mamy, cứu con, Jennifer sợ lắm, mamy…”
Jane bụm miệng, cả người đều bắt đầu phát run, sau khi có chút bình tĩnh thì cô ta không để ý đến hình tượng mà hô to vào màn hình điện thoại: “Lương Nhất Thần, anh muốn làm cái gì, ra tay với một đứa trẻ, anh còn được xem là người sao!”
Lương Nhất Thần ở bên trong video đang đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc, anh dắt theo một cô bé con lai. Lương Nhất Thần đem đứa bé đặt ở mé của sân thượng của tòa cao ốc cao khoảng 33.300 mét, dường như chỉ cần bước thêm một bước thì sẽ lập tức thịt nát xương tan.
“Mamy…con sợ quá…mamy…”
Jennifer bởi vì vì sợ hãi nên cả người đều đang phát run.
Ở trong video, gió thổi từng trận khiến cho quần áo của họ phát ra những tiếng kêu xào xạc.
Hàn Mẫn Tranh nhìn về phía của Tống Kỳ Diễn, vẻ mặt của hắn ta từ nãy đến giờ đều rất thờ ơ, giống như không thèm đếm xỉa đến.
Hàn Mẫn Tranh ấn mạnh xuống bờ vai của Jane, dùng một giọng nói rất nhỏ nói ở bên cạnh tai của nàng: “Bình tĩnh một chút, đây là một cái bẫy.”
"Cái bẫy?" Jane nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh.
Nhưng sắc mặt của cô ta thì vẫn trắng bệch đến mức dọa người, toàn thân run rẩy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu có trở nên bất thường.
Jane cúi đầu, không ngừng hít thở sâu.
Qua một lúc sau mới nhìn vào màn hình điện thoại nhưng không còn sự tỉnh táo thong dong lúc đầu nữa.
"Lương Nhất Thần, anh nói đi, anh bắt cóc Jennifer là muốn đổi lấy cái gì?"
“Chính là muốn đòi một người từ chỗ của cô, còn là ai thì trong lòng cô chắc đã rất rõ.”
“Anh tìm sai người rồi, Ngu Thanh Kiều kia không có trong tay tôi.” Jane lạnh lùng nói.
"Vậy sao?" Lương Nhất Thần nhếch nhếch khóe miệng một cách xấu xa: "Jane, con gái của cô đang rất sợ hãi đây này! Cô nói xem nếu như ta không cẩn thận thả lỏng tay ra thì sẽ như thế nào…”
“Đừng!” Jane lo lắng lên tiếng, đã mất đi sự bình tĩnh: “Anh đừng làm bậy.”
Lương Nhất Thần thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén: “Nửa tiếng nữa, đưa người đến Tống gia, nếu không tôi sẽ đẩy con gái của cô từ đây xuống dưới, đến lúc đó cô chính là vừa lo xong hôn sự thì lại lo tang lễ, bận lắm đó!”
Không để cho Jane có thêm cơ hội nào để hòa giải, Lương Nhất Thần đã cúp điện thoại.
"Jennifer... Jennifer..."
"Cô tỉnh táo một chút!" Hàn Mẫn Tranh trấn an tinh thần hoảng hốt của Giản: “Nhanh gọi điện thoại cho người nhà của cô…”
Jane lại giãy giụa khỏi Hàn Mẫn Tranh, sau đó giật chiếc khăn trắng trên đầu xuống, quay người muốn bỏ đi.
Hàn Mẫn Tranh vội vàng kéo cổ tay của cô ta: "Lúc này cô còn muốn đi đâu?"
“Tôi muốn cứu Jennifer, Lương Nhất Thần kia ba tuổi đã giết người rồi, nếu như tôi không đi, hắn nhất định sẽ đẩy Jennifer xuống dưới!” Jane mất khống chế mà hét lên.
Hàn Mẫn Tranh vẫn không chịu buông cô ra, lạnh lùng nói: “Cái đứa ngu ngốc đó, không phải cô đã sớm muốn thoát khỏi nó rồi sao?”
Jane ngạc nhiên nhìn Hàn Mẫn Tranh, tựa hồ không dám tin lời mà bản thân vừa mới nghe thấy.
“Hiện tại chính là một cơ hội tốt để cô loại bỏ nó, về sau cô cũng không cần bị nó liên lụy…”
“Bốp!”
Toàn bộ khách mời ở tiệc cưới đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ cô dâu lại tát chú rể ở trước mặt của mọi người.
“Hàn Mẫn Tranh, anh không phải là người!”
Jane bình tĩnh nói xong thì xoay người chạy ra ngoài.
Má trái của Hàn Mẫn Tranh có chút sưng đỏ, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Jane càng chạy càng nhanh, lập tức đuổi theo.
Anh ta tuyệt đối không cho phép con cờ mà bản thân đã bố trí xong lại thoát khỏi sự không chế của mình một lần nữa.
“Làm sao bây giờ?” Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Viễn.
Tống Kỳ Viễn đưa mắt nhìn chiếc xe con đang chạy nhanh như bay kia, khóe miệng nhếch lên: “Đương nhiên là đi theo.”
Bình luận truyện