Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 188: Đại kết cục: Phần 10 (hạ)
Lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn leo đến tầng cao nhất, trên sân thượng đã là một cảnh giằng co lên tới đỉnh điểm.
Lương Nhất Thần ngồi ở phía mép của lầu cao nhất, một tay giữ lấy Jennifer, gần như không có chút lo sợ nào là mình sẽ rơi xuống dưới.
Jane đứng cách đó không xa, vành mắt đỏ ửng, khẩn trương nhìn Jennifer chằm chằm.
Còn Hàn Mẫn Tranh thì đứng ở bên cạnh người Jane, vẻ mặt bình tĩnh đễn mức vô tình.
"Mau thả Jennifer ra, người lập tức sẽ đưa tới!" Jane hét to về phía của Lương Nhất Thần.
Lương Nhất Thần lại không dắt Jennifer qua: "Cô gian trá như vậy, nếu không thấy người thì tôi sẽ ngồi ở đây cùng với con gái của cô.”
Jane xiết chặt bàn tay: "Tôi đã đồng ý với anh thả người thì nhất định sẽ thả người!"
“Vậy thì đợi người đến rồi tính tiếp.” Lương Nhất Thần cứng mềm đều không chịu.
Ngược lại là Jennifer khi nhìn thấy Tống Kỳ Diễn thì liền giang hay cánh tay, vừa khóc vừa hô to: “Cha, cha, cứu Jennifer...”
Cận Tử Kỳ nhìn đứa nhỏ nước mắt đầy mặt, cũng sinh lòng thương cảm nhưng Tống Kỳ Diễn lại đặt tay trên vai của cô, một mực giữ lấy cô, hắn cũng không có hành động gì, bỏ qua ánh mắt cầu cứu của Jennifer.
Lúc này tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu cứ như vậy mà thả Jennifer ra thì an nguy của Ngu Thanh Kiều sẽ không có cách nào để đảm bảo.
Cửa sắt của tầng cao nhất “bịch” một tiếng mở ra, Jonhny xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Hắn nhìn quanh tầng cao nhất một vòng, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, ở trong lồng ngực của hắn là Ngu Thanh Kiều đã sớm không còn ý thức.
“Thanh Kiều…” Cận Tử Kỳ hô lên.
"Người đã được mang đến, Lương Nhất Thần, thả Jennifer ra!"
Johnny đặt Ngu Thanh Kiều ở góc tường, Cận Tử Kỳ lại phát hiện quần áo của Thanh Kiều có chút lộn xộn, trên trán, cổ tay và xương quai xanh đều có những vết bầm tím nhàn nhạt, những vết thương kia rất giống như là…
Cận Tử Kỳ không dám nghĩ tiếp, trong lòng đau xót, nhanh chóng tiến lên ôm Thanh Kiều vào trong ngực.
"Thanh Kiều... Thanh Kiều..."
“Cô đừng kêu nữa, tôi đã cho cô ta uống thuốc ngủ, ít nhất phải ngủ thêm mười hai tiếng nữa.”
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Johnny: “Ngươi đã làm gì đối với Thanh Kiều.”
Johnny dựa vào phía vách, cười ha ha nhìn Cận Tử Kỳ đang giận dữ nhìn mình.
“Vốn là muốn làm thứ gì đó nhưng lại bị mấy người làm hỏng chuyện tốt, thật là đáng tiếc!”
"Cầm thú!" Cận Tử Kỳ đứng dậy muốn hung hăng tát một tát.
Nhưng Johnny đã túm lấy cổ tay của cô, một nguồn lực mạnh mẽ khác cũng nắm lấy cổ tay của hắn, kiếm chế từng động tác của hắn, Johnny quay đầu thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang lạnh lùng nhìn mình: “Buông cô ấy ra.”
Johnny quệt quệt khóe môi, chợt cảm thấy không thú vị mà thả Cận Tử Kỳ ra, đứng lui qua một bên, hứng thú nhìn Ngu Thanh Kiều nằm trên mặt đất.
Nếu không phải vừa rồi chuyện tốt bị người khác phá hoại thì hiện tại có lẽ hắn cũng đã nếm đến mùi vị…
“Hàn Mẫn Tranh, cô ta đi theo anh lâu như vậy, có lẽ anh đã thử qua rồi đúng không?”
Johnny huýt sáo nhìn về phía của Hàn Mẫn Tranh, lời nói có chút phóng đãng: “Tôi cảm thấy hương vị rất được.”
Gương mặt của Hàn Mẫn Tranh đầy vẻ lạnh lùng, liếc mắt nhìn về phía Ngu Thanh Kiều, ánh mắt không hề dừng lại quá lâu.
"Thật đúng là bạc tình bạc nghĩa, dù nói thế nào thì cô ta cũng là nữ nhân có tác dụng đối với anh, nói không cần liền không cần.”
Tống Kỳ Diễn ôm lấy Thanh Kiều, hướng về phía Lương Nhất Thần nói: "Thả người đi."
Lương Nhất Thần nhận được mệnh lệnh liền thả Jennifer đã bị dọa đến nỗi toàn thân cứng ngắc xuống đất, bản thân cũng nhảy xuống.
"Chúng ta đi."
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Hàn Mẫn Tranh sau dó quay người đi theo Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần xuống lầu.
Trên tầng cao nhất trong nháy mắt chỉ còn Jane đang ôm Jennifer, Johnny, còn có Hàn Mẫn Tranh đang đứng giống như tượng điêu khắc.
"Jennifer, đừng sợ, Mamy ở chỗ này, Mamy sẽ đưa con về nhà!"
“Mamy…”
Sau khi sự kinh hãi đã trôi qua, Jennifer lại nằm sấp trong lòng của Jane mà cười ha hả, nước miếng từ khóe miệng chảy ra.
Jane vội vàng dùng váy cưới giúp nó lau đi: “Mamy mang con về nha, nào.”
Jane vừa muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Jennifer thì bàn tay của cô lại bị hung hăng kéo lại, cả người đều lảo đảo.
“Hàn Mẫn Tranh, anh làm cái gì thế!" Johnny lập tức nhíu mày và quát lên.
Hàn Mẫn Tranh nhìn qua Jane, ánh mắt lạnh như băng: "Lập tức gọi điện thoại cho cha cô, Tống thị xảy ra chuyện lớn như vậy, cần gấp tiền để quay vòng vốn, nhanh kêu ông ta chuyển gấp số cổ phần của Cảnh Thăng đã ước định trước đó chuyển hết qua tên của tôi!”
Jane liếc mắt nhìn anh, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, ánh mắt cực kỳ lạ lẫm.
Cô gạt tay của anh ta ra: “Tôi muốn sắp xếp tốt cho Jennifer trước, chuyện công việc bây giờ tôi không muốn nói đến.”
“Không lẽ cô đã quên ước định của cô và tôi trước đó, còn lấy một đứa trẻ ngu đần ra để làm cớ…”
“Nó không phải là đứa trẻ ngu đần, nó là con gái của anh.”
Jane bỗng nhiên không kìm chế được mà xông đến gào thét trước mặt của Hàn Mẫn Tranh, sau đó cúi người ôm lấy Jennifer: “Jennifer, chúng ta đi."
“Con gái của tôi, tôi chỉ nói sẽ kết hôn với cô, không hề nói ngay cả đứa con hoang của cô với người đàn ông khác tôi cũng phải tiếp nhận.”
“Con hoang?” Giản cười lạnh, dùng ánh mắt khing thường nhìn Hàn Mẫn Tranh: “Vậy anh có dám đi kiểm tra AND với tôi không.”
Hàn Mẫn Tranh thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc lạnh lùng, không giống như đang nói đùa, lập tức chặn đường cô.
“Sao có thể là con của tôi, cô bịa đặt chuyện thì cũng phải có giới hạn đạo đức chứ?”
“Nếu đã không tin, anh còn chặn đường của tôi làm cái gì?” Jane cười giễu cợt.
Hàn Mẫn Tranh cúi đầu nhìn Jennifer đang ngớ ngẩn cười, còn chảy cả nước miếng, não bắt đầu có những tiếng kêu ong ong, than thể cao lớn khẽ lảo đảo, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Jane: “Tại sao lại là con của tôi, tại sao lại là con của tôi!”
“Tại sao không thể là con của anh?” Jane tỏ vẻ như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười. “Đừng quên, lúc ở nước Anh, anh không phải đã chơi rất vui vẻ sao, bây giờ, ba người gia đình của chúng ta đã đoàn tụ, không phải là rất tốt sao?”
Hàn Mẫn Tranh nhìn Jennifer rồi lại nhìn nụ cười châm chọc của Jane, chậm rãi lui lại vài bước: “Không phải, không phải…”
"Không phải cái gì? Chẳng lẽ anh còn có ý định ở bên cạnh Thanh Kiều ngu ngốc kia?"
Jane cười ha ha, nước mắt từ khóe mắt chảy ra: “Hàn Mẫn Tranh, có phải anh vốn dĩ đã định dựa vào tôi để lừa cổ phần của công ty, sau đó ly hôn với tôi để đi tìm Ngu Thanh Kiều, thế nhưng, tôi lại sinh cho anh một đứa con gái, bây giờ phải làm sao?”
Đôi mắt của Jane nhìn thẳng vào ánh mắt sắc nhợt của Hàn Mẫn Thanh, dựa sát vào máy trợ thính của Jennifer, ôn nhu nói: “Jennifer, ông ấy mới đúng là cha của con, sau này cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng ở chung một chỗ!”
Hàn Mẫn Tranh nhìn ánh mắt có chút sợ hãi của Jennifer, không muốn đến gần đứa trẻ tàn tật kia.
"Nào, Jennifer, gọi một tiếng cha!"
Jane từng bước ép sát tới, nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Mẫn Tranh, trong lòng liền khoan khoái dễ chịu, nụ cười ở khóe miệng càng thêm châm chọc.
Lương Nhất Thần ngồi ở phía mép của lầu cao nhất, một tay giữ lấy Jennifer, gần như không có chút lo sợ nào là mình sẽ rơi xuống dưới.
Jane đứng cách đó không xa, vành mắt đỏ ửng, khẩn trương nhìn Jennifer chằm chằm.
Còn Hàn Mẫn Tranh thì đứng ở bên cạnh người Jane, vẻ mặt bình tĩnh đễn mức vô tình.
"Mau thả Jennifer ra, người lập tức sẽ đưa tới!" Jane hét to về phía của Lương Nhất Thần.
Lương Nhất Thần lại không dắt Jennifer qua: "Cô gian trá như vậy, nếu không thấy người thì tôi sẽ ngồi ở đây cùng với con gái của cô.”
Jane xiết chặt bàn tay: "Tôi đã đồng ý với anh thả người thì nhất định sẽ thả người!"
“Vậy thì đợi người đến rồi tính tiếp.” Lương Nhất Thần cứng mềm đều không chịu.
Ngược lại là Jennifer khi nhìn thấy Tống Kỳ Diễn thì liền giang hay cánh tay, vừa khóc vừa hô to: “Cha, cha, cứu Jennifer...”
Cận Tử Kỳ nhìn đứa nhỏ nước mắt đầy mặt, cũng sinh lòng thương cảm nhưng Tống Kỳ Diễn lại đặt tay trên vai của cô, một mực giữ lấy cô, hắn cũng không có hành động gì, bỏ qua ánh mắt cầu cứu của Jennifer.
Lúc này tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu cứ như vậy mà thả Jennifer ra thì an nguy của Ngu Thanh Kiều sẽ không có cách nào để đảm bảo.
Cửa sắt của tầng cao nhất “bịch” một tiếng mở ra, Jonhny xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Hắn nhìn quanh tầng cao nhất một vòng, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, ở trong lồng ngực của hắn là Ngu Thanh Kiều đã sớm không còn ý thức.
“Thanh Kiều…” Cận Tử Kỳ hô lên.
"Người đã được mang đến, Lương Nhất Thần, thả Jennifer ra!"
Johnny đặt Ngu Thanh Kiều ở góc tường, Cận Tử Kỳ lại phát hiện quần áo của Thanh Kiều có chút lộn xộn, trên trán, cổ tay và xương quai xanh đều có những vết bầm tím nhàn nhạt, những vết thương kia rất giống như là…
Cận Tử Kỳ không dám nghĩ tiếp, trong lòng đau xót, nhanh chóng tiến lên ôm Thanh Kiều vào trong ngực.
"Thanh Kiều... Thanh Kiều..."
“Cô đừng kêu nữa, tôi đã cho cô ta uống thuốc ngủ, ít nhất phải ngủ thêm mười hai tiếng nữa.”
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Johnny: “Ngươi đã làm gì đối với Thanh Kiều.”
Johnny dựa vào phía vách, cười ha ha nhìn Cận Tử Kỳ đang giận dữ nhìn mình.
“Vốn là muốn làm thứ gì đó nhưng lại bị mấy người làm hỏng chuyện tốt, thật là đáng tiếc!”
"Cầm thú!" Cận Tử Kỳ đứng dậy muốn hung hăng tát một tát.
Nhưng Johnny đã túm lấy cổ tay của cô, một nguồn lực mạnh mẽ khác cũng nắm lấy cổ tay của hắn, kiếm chế từng động tác của hắn, Johnny quay đầu thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang lạnh lùng nhìn mình: “Buông cô ấy ra.”
Johnny quệt quệt khóe môi, chợt cảm thấy không thú vị mà thả Cận Tử Kỳ ra, đứng lui qua một bên, hứng thú nhìn Ngu Thanh Kiều nằm trên mặt đất.
Nếu không phải vừa rồi chuyện tốt bị người khác phá hoại thì hiện tại có lẽ hắn cũng đã nếm đến mùi vị…
“Hàn Mẫn Tranh, cô ta đi theo anh lâu như vậy, có lẽ anh đã thử qua rồi đúng không?”
Johnny huýt sáo nhìn về phía của Hàn Mẫn Tranh, lời nói có chút phóng đãng: “Tôi cảm thấy hương vị rất được.”
Gương mặt của Hàn Mẫn Tranh đầy vẻ lạnh lùng, liếc mắt nhìn về phía Ngu Thanh Kiều, ánh mắt không hề dừng lại quá lâu.
"Thật đúng là bạc tình bạc nghĩa, dù nói thế nào thì cô ta cũng là nữ nhân có tác dụng đối với anh, nói không cần liền không cần.”
Tống Kỳ Diễn ôm lấy Thanh Kiều, hướng về phía Lương Nhất Thần nói: "Thả người đi."
Lương Nhất Thần nhận được mệnh lệnh liền thả Jennifer đã bị dọa đến nỗi toàn thân cứng ngắc xuống đất, bản thân cũng nhảy xuống.
"Chúng ta đi."
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Hàn Mẫn Tranh sau dó quay người đi theo Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần xuống lầu.
Trên tầng cao nhất trong nháy mắt chỉ còn Jane đang ôm Jennifer, Johnny, còn có Hàn Mẫn Tranh đang đứng giống như tượng điêu khắc.
"Jennifer, đừng sợ, Mamy ở chỗ này, Mamy sẽ đưa con về nhà!"
“Mamy…”
Sau khi sự kinh hãi đã trôi qua, Jennifer lại nằm sấp trong lòng của Jane mà cười ha hả, nước miếng từ khóe miệng chảy ra.
Jane vội vàng dùng váy cưới giúp nó lau đi: “Mamy mang con về nha, nào.”
Jane vừa muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Jennifer thì bàn tay của cô lại bị hung hăng kéo lại, cả người đều lảo đảo.
“Hàn Mẫn Tranh, anh làm cái gì thế!" Johnny lập tức nhíu mày và quát lên.
Hàn Mẫn Tranh nhìn qua Jane, ánh mắt lạnh như băng: "Lập tức gọi điện thoại cho cha cô, Tống thị xảy ra chuyện lớn như vậy, cần gấp tiền để quay vòng vốn, nhanh kêu ông ta chuyển gấp số cổ phần của Cảnh Thăng đã ước định trước đó chuyển hết qua tên của tôi!”
Jane liếc mắt nhìn anh, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, ánh mắt cực kỳ lạ lẫm.
Cô gạt tay của anh ta ra: “Tôi muốn sắp xếp tốt cho Jennifer trước, chuyện công việc bây giờ tôi không muốn nói đến.”
“Không lẽ cô đã quên ước định của cô và tôi trước đó, còn lấy một đứa trẻ ngu đần ra để làm cớ…”
“Nó không phải là đứa trẻ ngu đần, nó là con gái của anh.”
Jane bỗng nhiên không kìm chế được mà xông đến gào thét trước mặt của Hàn Mẫn Tranh, sau đó cúi người ôm lấy Jennifer: “Jennifer, chúng ta đi."
“Con gái của tôi, tôi chỉ nói sẽ kết hôn với cô, không hề nói ngay cả đứa con hoang của cô với người đàn ông khác tôi cũng phải tiếp nhận.”
“Con hoang?” Giản cười lạnh, dùng ánh mắt khing thường nhìn Hàn Mẫn Tranh: “Vậy anh có dám đi kiểm tra AND với tôi không.”
Hàn Mẫn Tranh thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc lạnh lùng, không giống như đang nói đùa, lập tức chặn đường cô.
“Sao có thể là con của tôi, cô bịa đặt chuyện thì cũng phải có giới hạn đạo đức chứ?”
“Nếu đã không tin, anh còn chặn đường của tôi làm cái gì?” Jane cười giễu cợt.
Hàn Mẫn Tranh cúi đầu nhìn Jennifer đang ngớ ngẩn cười, còn chảy cả nước miếng, não bắt đầu có những tiếng kêu ong ong, than thể cao lớn khẽ lảo đảo, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Jane: “Tại sao lại là con của tôi, tại sao lại là con của tôi!”
“Tại sao không thể là con của anh?” Jane tỏ vẻ như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười. “Đừng quên, lúc ở nước Anh, anh không phải đã chơi rất vui vẻ sao, bây giờ, ba người gia đình của chúng ta đã đoàn tụ, không phải là rất tốt sao?”
Hàn Mẫn Tranh nhìn Jennifer rồi lại nhìn nụ cười châm chọc của Jane, chậm rãi lui lại vài bước: “Không phải, không phải…”
"Không phải cái gì? Chẳng lẽ anh còn có ý định ở bên cạnh Thanh Kiều ngu ngốc kia?"
Jane cười ha ha, nước mắt từ khóe mắt chảy ra: “Hàn Mẫn Tranh, có phải anh vốn dĩ đã định dựa vào tôi để lừa cổ phần của công ty, sau đó ly hôn với tôi để đi tìm Ngu Thanh Kiều, thế nhưng, tôi lại sinh cho anh một đứa con gái, bây giờ phải làm sao?”
Đôi mắt của Jane nhìn thẳng vào ánh mắt sắc nhợt của Hàn Mẫn Thanh, dựa sát vào máy trợ thính của Jennifer, ôn nhu nói: “Jennifer, ông ấy mới đúng là cha của con, sau này cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng ở chung một chỗ!”
Hàn Mẫn Tranh nhìn ánh mắt có chút sợ hãi của Jennifer, không muốn đến gần đứa trẻ tàn tật kia.
"Nào, Jennifer, gọi một tiếng cha!"
Jane từng bước ép sát tới, nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Mẫn Tranh, trong lòng liền khoan khoái dễ chịu, nụ cười ở khóe miệng càng thêm châm chọc.
Bình luận truyện