Hồng Tuyến Ký

Chương 47: Thâm tình gặp lại



“Nơi này sao?”

Phượng Tê kích động nhìn lối vào sơn cốc bí mật, hít sâu một hơi. Vẫn nghe nói nơi có người thì có giang hồ, nhưng nàng dám cam đoan, những nơi gần đây nàng qua lại đều là hồ chết kiểu như Biển Chết mà thôi, người đúng là gặp không ít, chính là nhìn không ra ý nhị biển hồ như Trường Giang Hoàng Hà, hiện tại rốt cuộc cũng cảm nhận được một chút khí tức giang hồ rồi.

“Điều này không có gì để kích động đi?” Đông Diễm Quân.

“Lĩnh vực bất đồng nha, đổi lại ngày mai mang ngươi vào trong cung, để hơn một ngàn người ba quỳ chín lạy trước ngươi một lần, ngươi cũng sẽ kích động.” Còn nàng thì mất hết cảm giác rồi.

Nhớ ban đầu khi mới xuyên qua, lúc vừa tỉnh lại trước mặt nàng quỳ gối cả một phòng hạ nhân, lòng hư vinh phải nói là bành trướng a ~ Sau lại trí nhớ của Phượng Tê được chỉnh lý rõ ràng rồi, nhìn thấy người quỳ nhiều lắm cũng dần chết lặng.

“Về sau mang ngươi đến ngân hàng tư nhân của cửa hàng ta xem thử, cho ngươi đối mặt với ngàn vạn vàng bạc, kích động kích động chơi.”

“Ta có quốc khố có thể xem.” Có gì hay ho? Tiền mà thôi, tầm thường!

“Ngươi có thể đi?” Không sợ bị tham một quyển, nói ngươi tham gia vào chính sự?

“Nương nương, chúng ta vào thôi…” Tiểu Ny nhắc nhở, ngươi bây giờ đang ở trước cửa nhà người ta.

“Bình thường thì chưa tính, bắt đầu từ giờ phút này phải gọi phu nhân. Nhớ kỹ, ta tên là Tôn Tú Thanh.” Phượng Tê cảm thán, cái tên đặc biệt này còn chưa từng dùng qua đâu: “Quân y, không cho phép để lộ nga ~”

“Dạ, Tôn phu nhân.” Phục Hác không để ý cười cười.

Mọi người hăng hái bước vào bên trong, trừ bỏ Phục Hác cùng Đông Diễm Quân mặt mang hoài niệm, những người khác đều là tò mò khẩn trương cộng hưng phấn, dù sao trừ bỏ hai người bọn họ, còn lại đều không xem như người trong giang hồ.

“Các vị chính là đến tham gia đại điển kế nhiệm chưởng môn?” Sau chín cong mười tám rẽ, ở cửa vào cuối cùng, một thiếu niên tuấn tú cùng một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu chặn đoàn người lại, thái độ khiêm hòa có lễ, làm cho người ta có cảm giác được tôn trọng như khách quý, nhưng yêu cầu của bọn họ lại khiến cho mọi người trợn tròn mắt.

“Xin đưa ra thiệp mời.”

Cả đoàn Phượng Tê như nhìn thấy trên trời có con quạ đen đang bay, kéo theo sau một chuỗi dấu chấm lửng, con quạ kia còn đang kêu: ngu ngốc…ngu ngốc…

“Cái…cái này…”

“Không có thiệp mời cũng không sao.” Thiếu nữ đáng yêu cười khẽ chớp chớp mắt: “Với tính tình mơ hồ của Đổng sư thúc hắn khẳng định sẽ có bỏ sót, các vị chỉ cần thông báo môn phái nào là được.”

Tiểu cô nương ta biết ngươi là muốn giữ thể diện cho chúng ta, nhưng là…quạ đen càng nhiều, kêu càng vang vọng…

“À…Vậy danh hào giang hồ thì sao?”

Tiểu tử, ngươi cũng là người tốt…

“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Hiện tại mới rút kiếm, phái Tiêu Dao thật sự là hàm dưỡng tốt.

“Ta là Phục Hác, môn nhân Tiêu Dao, chẳng qua ta rời khỏi sư môn đã lâu, chỉ sợ các ngươi…” Không biết đến sự hiện hữu của hắn, cho nên từ đầu Phục Hác vẫn không nói chuyện, hắn cũng không nghĩ đến mấy người bọn họ hoành tráng đi suốt một đường thế nhưng ngay cả thiệp mời, thân phận hay lí do thoái thác cũng đều không có. Uổng Phượng Tê còn từng khoe khoang, nàng từ hoàng thân quý tộc cho đến bình dân tiểu tốt đều có chứng mình thân phận rõ ràng đầy đủ.

“Không không không, biết biết, đương nhiên là biết.” Bọn họ có thể làm giữ cửa hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện đặc thù. Hai hài tử choai choai ánh mắt lóe sáng sáng nhìn hắn: “Chưởng môn có dặn, người vừa đến nhất định phải tiếp đãi chu đáo.”

“Vài vị này…” Thiếu niên hiển nhiên là cẩn thận hơn, mặc dù có Phục Hác đảm bảo không thành vấn đề, nhưng mấy người ngay cả danh hào cũng nói không nên lời này…

“Ta, ta!” Đông Diễm Quân rốt cuộc nhớ ra mình cũng xem như là nhân sĩ giang hồ: “Tại hạ Đông Diễm Quân, người trong Ma giáo.”

Hai tiểu hài tử khóe miệng co rút, sau đó quét đường nhìn về phía những người còn lại.

“À…Nữ là chí hữu của ta, nam là chí hữu của hắn.” Đông Diễm Quân vung tay lên, quy Phượng Tê cùng Tiểu Ny về mình, ném Ảnh Vệ cùng Trình Tiền cho Phục Hác.

“Ai…” Phục Hác bất đắc dĩ thở dài, nhìn biểu tình ‘ngươi lừa ai a’ rất rõ ràng của hai tiểu hài tử: “Hai vị cứ thông báo, mấy vị này là khách quý.” Nhất là hoàng hậu Cẩm quốc tự xưng Tôn Tú Thanh.

“Dạ…” Hai tiểu hài tử liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó càng thêm cảnh giác, đám người này quá khó hiểu, bây giờ nghĩ lại, cái người tự xưng Phục Hác này cũng rất có thể là giả.

Ngay lúc nhóm Phượng Tê sắp bị nhân viên tiếp đãi ở cửa định vị là những kẻ có ý đồ bất chính không có đầu óc nhất trong lịch sử, cứu tinh rốt cuộc tới rồi.

“Hác ~” Giọng nam trung dịu dàng dễ nghe. Phượng Tê cho chín mươi điểm. Nếu hắn có thể ngân nga một khúc từ note D ~ W, khi đó mới tính một trăm (ngươi có chút thường thức được không vậy?).

Người đến xuất hiện như gió, mang theo tươi cười ngập dương quang, ánh mắt cháy bỏng, nhìn Phục Hác tràn đầy tham lam cùng say đắm, vô tận dịu dàng cùng đau lòng.

“Sư huynh.” Tương phùng vui sướng, hành lễ kính cẩn. Một chữ sư huynh dập tắt hơn phân nửa nhiệt tình của người đối diện.

Chỉ thấy khóe miệng của mỹ nam dịu dàng tựa hồ run rẩy một chút, cố nén thương cảm: “Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy a, sư huynh, đã lâu không gặp. Từ biệt hơn mười năm, lần này tiểu đệ đặc biệt đến chúc mừng sư huynh hoàn thành giấc mộng.”

[Giấc mộng của ta là ngươi! Ai thèm cái chức môn chủ rách nát này!]

Nhóm Phượng Tê đều nhìn thấy vẻ phát điên trong mắt sư huynh, ngay cả đôi thiếu nam thiếu nữ cũng phát giác tâm tình của chưởng môn từ giữa hè đang nhanh chóng tiến vào trời đông giá rét. Buồn bực nhìn thoáng qua nhau, vừa rồi có câu nào là kiêng kị của chưởng môn sao? Không có a, những lời khách sáo này mấy ngày này mỗi ngày đều có người nói thôi.

“Hác, ta đã nói đừng gọi ta sư huynh nữa.”

“Điều này sao có thể, lễ không thể phế.”

“Nhưng mà gần đây người trở về không ít, ngươi vào rồi liền có một đống lớn sư huynh.”

“Vậy…chưởng môn sư huynh?”

“Ngươi không thể gọi tên của ta sao…”

“Dương…sư huynh.” Hắn chính là giữ chặt hai chữ sư huynh quyết không nhả.

“Ừ…” Trước cứ như vậy đi, tiến từng bước một.

“Dốt nát muốn chết, đối phó với trì độn thụ, sao có thể quanh co lòng vòng như vậy?” Phượng Tê đứng bên cạnh xem cuộc vui chỉ thiếu điều ôm bắp rang bơ, vô ý thức nói thầm một câu, thoáng xem nhẹ chuyện người xung quanh đều là võ lâm cao thủ.

Tiểu Ny cũng tùy tiện thành quen rồi, dựa sát vào tai Phượng Tê chính là một câu: “Lúc này hẳn phải nhân cơ hội ôm một cái, lâu ngày gặp lại thôi.”

“Các ngươi…” Đánh ám hiệu a, chút âm thanh ấy bọn họ đều nghe được cả! Đông Diễm Quân rốt cuộc có chút tự giác của nhân sĩ giang hồ bắt đầu trong lòng rơi lệ.

“Không biết các vị cùng Phục Hác nhà chúng ta là quan hệ như thế nào?” Sướng Dương vốn định điều tra tình địch tiềm năng, bất quá…lời hai nữ nhân này thì thầm khiến hắn có chút khó hiểu. Hơn nữa ánh mắt bọn họ nhìn ngó thật sự làm cho hắn không thoải mái…chính là loại ánh mắt cái gì cũng nhìn thấu đó (yên tâm, bọn họ chỉ nhìn thấu JQ mà thôi).

“Sư huynh, mấy vị này…là…bằng hữu của ta.”

“Vậy sao?” Sướng Dương cảm thán một tiếng rồi bắt đầu nhíu mày, Phục Hác có bao nhiêu đơn thuần hắn đương nhiên biết, muốn tiếp cận hắn, trở thành bằng hữu với hắn quả thực rất đơn giản. Hơn nữa…Ánh mắt tập trung ở dung mạo xuất chúng của Đông Diễm Quân.

“Ma giáo Đông Diễm Quân, gặp qua chưởng môn Tiêu Dao.” Đông Diễm Quân nhìn ánh mắt thoáng mang địch ý kia, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nàng xem như hiểu được hàm nghĩa của từ ‘nữ phối’ mà Phượng Tê hay kể.

“Ma giáo…A, thì ra là ngươi, lúc ngươi còn nhỏ ta đã từng gặp qua.”

[Đại thúc…Ngươi đây là đang nói mình già rồi?] Phượng Tê dùng ánh mắt khinh bỉ vị chưởng môn này, bất quá vẫn còn đỡ, nếu hắn nói ‘lúc ta còn nhỏ đã từng gặp qua ngươi’, vậy thì Diễm Quân sẽ không đơn giản chỉ khóe miệng run rẩy một chút là xong việc, khẳng định sẽ một chưởng vỗ sang, mới mặc kệ có thể dẫn đến võ lâm bất hòa hay không.

Sướng Dương tự nhiên cũng thấy được ánh mắt làm càn của Phượng Tê, địa vị của Đông Diễm Quân ở Ma giáo đương nhiên là dưới một người trên vạn người, một nữ tử có thể làm cho Đông Diễm Quân giữ thái độ khiêm tốn theo ở phía sau như vậy…“Vị này chẳng lẽ chính là Đông phu nhân? Không nghĩ đến Ma Quân đã cưới được kiều thê, phái Tiêu Dao xa xôi, tin tức không thuận, không thể đến chúc mừng thật sự là vạn phần tiếc nuối.”

Vị chưởng môn này lời khách sáo nói không tệ, chính là ánh mắt không được tốt cho lắm. Mọi người, ngay cả Phượng Tê cũng dùng ánh mắt ‘ngươi cường’ nhìn hắn.

[Ôi trời ~ Đông phu nhân? Phượng Tê? Đại tẩu của ta?] Diễm Quân kích động đánh ám hiệu, động tác nếu lại lớn thêm một chút thì không khác trúng gió động kinh là mấy.

[Hắn rốt cuộc có biết mình vừa chụp nón xanh cho ai không a?] Trình Tiền vạn phần bội phục sức tưởng tượng của người này, không phát hiện Phượng Tê một chút võ công cũng không có sao? Giống nữ chủ nhân của Ma giáo chỗ nào?

[Bệ hạ sẽ không để ý.] Ảnh Vệ Tiểu Ny ăn ý đánh cùng động tác.

[Các ngươi thì biết cái gì? Điều này thuyết minh hắn nhìn ra ta trời sinh quý khí bức người, không phú tức quý, thân ở giang hồ nhất định là cao thủ phản phác quy chân (những người võ công đến một cảnh giới nào đó có thể không để ai nhận ra thực lực, thoạt nhìn như người bình thường) ẩn tàng thực lực.]

[Nương nương, những lúc như thế này cho dù dùng ám ngữ cũng nên bảo trì sự rụt rè đặc hữu của nữ giới.] Tiểu Ny vẫy cờ trắng đầu hàng.

“Này…không phải.” Bên kia Phục Hác cũng bị sư huynh mình hù ra một thân mồ hôi lạnh, đó là hoàng hậu a, hoàng hậu! Đừng chọc ra mâu thuẫn chính trị a!

“Ta đã cưới thê tử sao ta lại không biết?”

Bình thường lời đồn bát quái nếu không phải sau khi truyền khắp hang cùng ngõ hẻm mới bị vai chính phát điên làm sáng tỏ thì chính là ngay từ lúc mới khởi đầu đã bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Mấy người đang bận rộn đánh ám hiệu đồng loạt nhìn về phía có tiếng nói, cho dù nghe lời của hắn liền biết người tới là ai, nhưng thấy rõ rồi vẫn không tự chủ được thầm khen ngợi huynh muội Đông gia gien thật là tốt.

“Ai…Đẹp mắt hơn lão công ta, có thể so với lão cha ta rồi.” Phượng Tê nhìn mỹ nam cảm thán.

Tiểu Ny biết lão công là ý tứ gì cúi đầu tự nhéo đùi mình, không thể cười, không thể cười.

Bất quá sự xuất hiện cường thế của Đông Ma Quân cũng chỉ đổi được một câu nói thầm của Phượng Tê mà thôi. Tất cả lực chú ý của mọi người…chuẩn xác mà nói là của đoàn người Phượng Tê, toàn bộ đều tập trung vào thân ảnh phía sau Đông Ma Quân.

“Tiếu đại ca ~” Diễm Quân cực kỳ kích động chào hỏi, dẫn đến sự bất mãn của ca ca nàng, nha đầu kia ăn cây táo, rào cây sung đến như vậy? Nữ sinh hướng ngoại…Chờ đã, Tiếu Quân tiểu tử kia thích nam nhân nha…

Vậy phải làm sao bây giờ…

Thực hiển nhiên, tuy rằng Đông Ma Quân khí tràng tương đối cường thế, nhưng bát quái trên người hắn không bùng nổ như Tiếu Quân, cho nên trừ bỏ hai thiếu nam thiếu nữ trông cửa, những người còn lại, lực chú ý toàn bộ đều ở trên người Tiếu Quân.

Tiếu Quân cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, không nói tiếp đề tài ‘thê tử’, ánh mắt vẫn thâm tình như xưa thủy chung chỉ đuổi theo một người, chứng thực suy đoán tình tay ba của Phượng Tê bọn họ.

Ánh mắt si tình dứt khoát, chăm chú mà hơi sợ hãi, thoáng hiển lộ sự hối hận trong lòng…Một câu không nói, chỉ cần dùng ánh mắt đã đủ làm cho Phục Hác vốn cả người cứng ngắc dần trở nên nhu hòa.

Chủ động nhìn về phía Tiếu Quân, lộ ra một nụ cười xuyên qua thời không: “Quân sư huynh.”

“Hác…”

“Hết thảy đều đã qua rồi.” Là hắn chủ động buông tha, cần qua là phải cho qua, lăn lộn trong quân doanh nhiều năm như vậy, hắn cũng nhiễm được một tia quyết đoán cùng dũng cảm của quân nhân, nếu đổi thành hắn năm đó, câu tha thứ cùng tiêu tan này sẽ không được chủ động đưa ra ngay lúc mới vừa gặp lại như vậy.

“Phải…đã qua rồi.” Tiếu Quân bên này áp khí lập tức tan biến, khí hậu từ nhiều mây chuyển thành trời trong, còn là cái loại trong vắt tinh không vạn lí: “Hác, ta rất nhớ ngươi.”

Nhóm Phượng Tê chỉnh tề đồng loạt giơ ngón tay cái, đây mới là chủ động nên có thôi, sau đó nhìn sắc mặt đầy vẻ lo lắng của Sướng Dương. Bị trên cơ rồi.

[Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta đột nhiên cảm thấy bên này tốt hơn.] Tiểu Ny do dự.

[Ta vẫn ủng hộ Tiếu đại ca.] Lòng người đều là thiên vị.

[Mấy người các ngươi, ta giáo dục đi đâu cả rồi? 3p là cái gì đều đã quên?] Phượng Tê bất mãn gõ trên đầu Đông Diễm Quân cùng Tiểu Ny một cái.

Bên cạnh, Trình Tiền như lâm đại địch níu chặt Ảnh Vệ, còn có thể thêm người? Không được, Ảnh Vệ là của một mình hắn!

Bên kia sư huynh sư đệ chào hỏi sóng ngầm mãnh liệt, bên này Phượng Tê bọn họ đang bịa đặt thân phận, cuối cùng vẫn là nam thì nói là đồng sự cùng quân doanh của Phục Hác, nữ thì nói là tử đệ Ma giáo giống Diễm Quân.

“Ma giáo chúng ta không có nữ tử yếu ớt không biết võ công.” Đông Ma Quân rất bất mãn với lời nói dối của muội muội.

“Ca ~ Ngươi xem như là an ủi muội muội đáng thương có vị hôn phu vừa chạy theo nam nhân khác của mình đi…” Đông Diễm Quân giả mù sa mưa lau nước mắt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện