Chương 283
Căn biệt thự được trang trí theo phong cách Pháp, trang trí theo phong cách này nói một cách đơn giản chính là đốt tiền, chỉ một mét vuông gạch hoa để lát sàn đã mấy tỷ rồi, chứ đừng nói đến đèn trang trí, tranh trang trí, đồ trang trí trong biệt thự.
Lệ Đình Phong năm lấy tay Thẩm An Nhiên, khi hai người đi đến lối vào thì Thẩm An Nhiên chợt dừng lại, anh quay đầu, quan tâm hỏi cô: “Sao thế?”
Thẩm An Nhiên rút tay lại nhưng không rút ra được, tay chân luống cuống, cô giống như một con thỏ ngây thơ không biết gì bất thình lình đâm đầu vào trong hang sói.
Lệ Đình Phong nhìn ra sự căng thẳng của Thẩm An Nhiên, anh dùng ngón tay cái xoa xoa vào mu bàn tay của cô: “Căng thẳng sao?”
“Có một chút”
Đôi mắt của Thẩm An Nhiên rũ xuống.
Rõ ràng cô cảm thấy mình không hợp với nơi này.
Từ khi trở về thành phố Giang Nam cho đến khi bước vào trong nhà, suốt một đoạn đường cô không hề có chút ấn tượng nào hết, Thẩm An Nhiên không khỏi nghỉ ngờ: “Nơi này thật sự là nhà của em sao?”
“Đừng căng thẳng quá, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cho đến khi nào em cảm thấy quen thuộc mới thôi”
Mặc dù nói thì nói như thế nhưng sau khi quan sát tòa nhà này từ trong ra ngoài thì Thẩm An Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng lạ lãm.
Cô cảm thấy vô cùng xa lạ, cảm thấy bản thân giống như một giọt dầu mỡ làm bẩn cả uần áo, giống như một con chuột xông vào ngôi nhà mới của người ta vậy.
Bởi vì bị mất trí nhớ nên có những lúc cô vô cùng nhạy cảm, cảm thấy tự ti và yếu đuối.
Thẩm An Nhiên đi từ tầng một lên phòng ngủ ở tầng hai.
Cô luôn cảm thấy dường như căn phòng ngủ này đã bị thiếu mất thứ gì đó.
Đến khi nhìn đến ảnh cưới của hai người treo trên đầu giường thì Thẩm An Nhiên mới hiểu ra.
Nói đúng ra thì đây chính là phòng cưới của cô và Lệ Đình Phong, thế nhưng tại sao trong căn phòng này lại không có ảnh cưới nhỉ? Còn bức ảnh cưới treo trên đầu giường kia, vừa nhìn đã biết đây chỉ là một bức ảnh được người khác tiện tay chụp lại mà thôi.
Thẩm An Nhiên hỏi: “Chúng ta không có ảnh cưới sao?”
Lệ Đình Phong đã chuẩn bị xong lý do từ trước rồi: “Lúc đó chúng ta kết hôn rất vội vàng nên không kịp chụp ảnh cưới.
Nếu em muốn chụp thì hôm nào rảnh chúng ta sẽ đi chụp ảnh lại, hôn lễ cũng sẽ tổ chức thêm một lần nữa”
Không phải là không có ảnh cưới thì không được mà Thẩm An Nhiên chỉ muốn xem lại ảnh cưới hoặc video nào đó, cô hi vọng bản thân có thể nhớ lại được một vài chuyện mà thôi.
Nhưng những thứ này lại không có, cô không có người thân cũng chẳng có bạn bè nào, cô cũng chẳng nhớ được bất cứ chuyện gì trong quá khứ cả, ngay cả chuyện quan trọng như kết hôn mà cô cũng chẳng có chút ký ức nào.
Tất cả những gì cô biết bây giờ đều là Triệu Việt và Lệ Đình Phong nói cho cô.
Thẩm An Nhiên chỉ bị mất trí nhớ chứ không phải là người ngốc, cô cảm thấy rõ ràng là bọn họ đang lừa gạt cô chuyện gì đó.
Cô và Lệ Đình Phong đã kết hôn được năm năm, nói đúng ra thì chắc chắn giữa hai người sẽ có tình cảm, nhưng tại sao ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn thì không còn bất cứ vật gì có thể chứng minh là bọn họ đã kết hôn chứ?
“Chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy nhưng thực ra thì anh không hề yêu em đúng không” Không phải là câu hỏi mà giống như một câu trần thuật bình thường.
“Em…” Chẳng lẽ Thẩm An Nhiên đã nhớ ra chuyện gì rồi sao? Sắc mặt của Lệ Đình Phong đột nhiên trở nên trắng bệch, hơi thở của anh cũng trở nên hỗn loạn..
Bình luận truyện