Chương 293
Lệ Đình Phong thấy viên mắt cô đỏ hoe, nhịn không được mà cười ra thành tiếng, vươn tay xoa đầu cô: “Chuyện này không trách em được, nếu như em muốn biết thêm chuyện gì anh sẽ nói hết với em”
Nhà họ Lệ bây giờ rất hỗn loạn, ông cụ Lệ vẫn chưa chết, vị trí trưởng tộc vẫn đang bỏ trống, ai cũng muốn tranh giành, năm đó cũng vì nguyên nhân này nên bố mẹ anh mới qua đời.
Cái gọi là bạn bè và tình thân khi đối mặt với lợi ích rõ ràng không đáng kể.
“Anh rất ít khi về nhà, cũng không muốn đưa em về, An Nhiên, em có trách anh không?”
Thẩm An Nhiên suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu nói: “Không đâu, anh cũng có nguyên nhân của mình, hơn nữa em sống cùng anh chứ không phải sống cùng người nhà anh”
Nếu như Lệ Đình Phong vẫn mãi không nói với cô những điều này, có lẽ cô sẽ suy nghĩ lung tung rồi oán giận, nhưng bây giờ thì không.
Chủ yếu giữa vợ chồng phải có sự tin tưởng lẫn nhau, hơn nữa cô tin Lệ Đình Phong là vì muốn tốt cho cô.
Nhà họ Lệ có thể không đơn giản như cô nghĩ.
Đôi tay Thẩm An Nhiên coi như đã lấy lại được nhưng không thể hồi phục lại chức năng cơ bản, hai bàn tay bị liệt một nửa, đến cả sinh hoạt hằng ngày cũng phải dựa vào người khác.
Ví dụ như rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, cả cài cúc cáo cũng cần tới sự giúp đỡ của Lệ Đình Phong, mỗi lần như vậy cô đều đỏ bừng mặt, nhưng lâu dần thành quen, không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Sống chung cùng Lệ Đình Phong rất thoải mái.
Việc Lệ Đình Phong chăm sóc người ta thực sự có thể phục vụ người đó lên đến tận thiên đường.
Cho dù mỗi ngày anh có viwcwj hay là không có việc đều sẽ dậy sớm hơn Thẩm An Nhiên, gọi đồ ăn sáng, đi lấy nước, đợi Thẩm An Nhiên tỉnh giấc thì kem đánh răng cũng đã được nặn sẵn, anh đích thân rửa mặt cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Tính thẩm mỹ cũng rất cao, mỗi bộ quần áo chọn ra từ trong tủ đều có thể làm hài lòng Thẩm An Nhiên, thật sự không thể tìm ra được một chút khuyết điểm nào.
Hôm nay Lệ Đình Phong phối cho Thẩm An Nhiên một chiếc áo sơ mi nhiều nút cộng thêm một chiếc áo gi-lê, tay của cô không thể linh hoạt gài nút được nên chỉ có thể dựa vào người đàn ông trước mặt.
Lệ Đình Phong cài lại nút từ dưới lên trên, rồi phối cho cô một cái áo len rất tươi tắn và ngọt ngào.
“Thắt cho em bím tóc” Thẩm An Nhiên đã quen với việc anh chải đầu cho mình rồi.
Lệ Đình Phong đồng ý đưa cô đến ngồi trước bàn trang điểm, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, thuần thục thắt bím tóc cho cô, còn chọn một cái kẹp pha lê gắn lên.
“Chiều nay em gái anh đến thành phố Giang Nam, lát nữa hãy sắp xếp một gian phòng cho em gái anh ở”
“Chuyện phòng ốc em đừng bận tâm, cô ấy không ở cùng chúng ta, anh đã sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy rồi”
Thẩm An Nhiên hỏi: “Thế cô ấy không đến đây sao?”
“Không đến” Giọng điệu Lệ Đình Phong không chút thay đổi, bình tĩnh giống như đang nói chuyện thời tiết.
Thẩm An Nhiên liếc nhìn anh, khế nói: “Sao lại có người anh trai như anh chứ, em gái đến mà không gặp mặt sao?”
Lệ Đình Phong gật đầu, ánh mắt chẳng có chút ấm áp: “Không có huyết thống, không thể nói là anh em ruột được”
Thẩm An Nhiên không nói nữa.
Từ thái độ lạnh nhạt của Lệ Đình Phong, cô cũng nhận ra được, mối quan hệ của anh và Hạ Minh Nguyệt không gần gũi.
Lệ Đình Phong không nói cô cũng không hỏi.
Tám rưỡi, Lệ Đình Phong nắm tay Thẩm An Nhiên xuống lầu ăn sáng..
Bình luận truyện