Hư Lộ
Chương 176: Tranh đoạt danh ngạch (thượng)
Nguyên Hạo không hề hay biết bản thân mình vẫn luôn bị chú ý theo dõi từng hành động. Sau khi về đến nơi ở của mình, hắn chỉ kịp thay đồ tắm rửa rồi nằm lăn ra ngủ như chết. Suốt hai tháng khổ tu vừa rồi, hắn không hề có phút nghỉ ngơi thư giãn nào cả. Dù tu vi đã là Trúc Cơ kỳ nhưng người tu chân vẫn cần phải có nghỉ ngơi để tinh thần được hồi phục. Có rất nhiều kẻ điên cuồng tu luyện mà không buông lỏng khiến cho thần kinh căng như dây đàn, cuối cùng bị tẩu hỏa nhập ma, công sức tu hành đổ sông đổ biển hết.
Một lần này, Nguyên Hạo đã ngủ suốt ba ngày ba đêm. Cũng may là có Chiêu Lãm đến gọi hắn dậy, nếu không ngay cả cuộc thi đấu danh ngạch hắn cũng đã bỏ lỡ.
- Thể trạng đã hồi phục tốt chứ? Ngươi mà không đi ra thì chắc ta phải xông vào đánh thức rồi đấy hắc hắc.
Hôm nay, Chiêu Lãm trong bộ dáng của tên trung niên mặc sẹo Hắc Hổ đi cùng với Nguyên Hạo nhìn khá gượng gạo. Một tên thì nhìn như mấy gã đầu búa ở chợ, một tên thì rụt rè nhút nhát như thư sinh. Cặp đôi này đi dọc trên đường khiến không ít ánh mắt nữ đệ tử thầm cười trộm.
- Cũng tạm ổn rồi, mỗi lần tu vi tăng tiến, ta cảm thấy hơi ngột ngạt, cần phải củng cố cảnh giới một thời gian mới dám tiếp tục. Những hoạt động ngủ nghỉ vui chơi thường ngày rất hữu ích, nó giúp cho tâm lí của ta cân bằng trở lại.
Vừa ngắm nghía cảnh vật xung quanh, Nguyên Hạo vừa giả vờ tùy tiện trả lời.
- Haha, việc này cũng không có gì kỳ lạ cả. Tu luyện là một quá trình hài hòa, cũng như luyện dược sư, luyện khí sư, trận pháp sư cũng thế. Khi ngươi gặp bình cảnh thì ngươi phải buông lỏng, đi vào nhân thế để lấy cảm ngộ, chỉ có như vậy mới có cơ may đột phá. Người tu luyện tương tự vậy, cần phải điều tiết tâm cảnh và thực lực, nếu tu vi tăng quá nhanh mà tâm cảnh không theo kịp. Vậy thì kết quả chỉ có thể mất trí, trở nên điên khùng mà thôi.
- Nguy hiểm như vậy sao?
- Haha ta lừa ngươi để làm gì? Mà tiểu tử ngươi tu luyện hao tốn thật kinh người, ngươi có biết bản thân mình đã tiêu tốn biết bao nhiêu tài phú mà lão tử tích cóp không hả? Nếu không tận mắt chứng kiến, ta còn tưởng ngươi đem tài nguyên tu luyện đó chia sẻ với cả một đại đội đấy.
Chiêu Lãm sau khi giải thích nghi hoặc cho đối phương thì đột nhiên trừng mắt hung hăng trách cứ vấn đề tiêu tốn của Nguyên Hạo. Theo suy nghĩ của hắn, tên nhóc này tư chất tu luyện cực kỳ tệ hại, nếu không tại sao lại cần một lượng khủng bố tài nguyên mà chỉ có thể đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nói một cách không khách khí thì với lượng dược thảo và linh thạch lớn như thế có thể bồi dưỡng bất kỳ một tên đệ tử chẳng ra gì nào, kết quả cũng chẳng khác nhau là mấy. Nhưng Chiêu Lãm cũng không có lựa chọn khác, tuy hao tốn tài nguyên rất nhiều nhưng tốc độ tăng cấp của tên thiếu niên này quả thật nghịch thiên. Mới ba tháng trước Nguyên Hạo chỉ là Ngưng Khí kỳ, vậy mà giờ đã chân chính là Trúc Cơ trung kỳ hàng thật giá thật. Bên cạnh đó, chân thực khả năng chiến đấu của tên nhóc này cũng kinh dị không kém. Đây là điểm mấu chốt để cho Chiêu Lãm đặt niềm tin, không tiếc hầu bao để đầu tư.
- Tư chất của ta vốn yếu kém, phụ lòng kỳ vọng của Chiêu Lãm huynh. Ta cảm thấy thật là áy náy.
Nguyên Hạo trưng ra khuôn mặt đau khổ vô tội, làm cho Chiêu Lãm khinh bỉ không thôi. Ngươi mà biết áy náy cái con mẹ gì! Chẳng phải cứ một, hai ngày lại gào rú đòi linh thạch với thảo dược của ta sao? Tiểu tử thối này thật biết diễn xuất mà, da mặt dày còn hơn cả mặt đường.
Thấy thần tình của đối phương, Nguyên Hạo vẫn giả đò bộ dáng ngô nghê nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Nếu đã muốn hắn giúp đỡ thì phải tận dụng cơ hội để cho đối phương xuất tí huyết chứ. Tất nhiên, Nguyên Hạo cũng không ngốc đến mức để lộ ra tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của mình, nếu không sẽ khiến cho Chiêu Lãm, thậm chí cao tầng tông môn chú ý đến. Một tên Ngưng Khí viên mãn mà trong vòng ba tháng đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ đã là quá sức tưởng tượng lắm rồi. Bọn kia mà biết được Nguyên Hạo đạt đến hậu kỳ thì chắc chắn sẽ trói gô hắn lại mà tra khảo, tìm hiểu bí mật ngay. Nghĩ đến cảnh ấy, hắn rùng mình một cái, tự nhắc nhở mình phải luôn cẩn thận. "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", muốn sống lâu một chút thì phải tự che giấu cho tốt, tránh mang đến họa sát thân.
- Chiêu Lãm huynh, lần này thi đấu không biết thể thức như thế nào?
Muốn chuyển dời sang chuyện khác, Nguyên Hạo gãi gãi đầu hỏi.
- Thể thức cũng không có gì đặc biệt, bốc thăm đấu loại trực tiếp. Chỉ có điều số danh ngạch tranh giành là mười chứ không phải năm mươi.
- Chỉ có mười danh ngạch, tại sao ít như vậy?
Cảm thấy kỳ quài, Nguyên Hạo thốt lên thắc mắc. Chiêu Lãm đoán biết tên kia nhất định sẽ khó hiểu nên cười nhạt giải thích:
- Lý do vô cùng đơn giản, bốn mươi danh ngạch kia đã được chia cho những kẻ có tên trên Bách Hùng bảng. Thật ra đáng lý cả năm mươo danh ngạch đều thuộc về họ, nhưng để tránh các đệ khác không phục dị nghị và tạo điều kiện tranh đấu, cọ xát trong môn phái nên cao tầng mới lấy ra mười danh ngạch để thi đấu. Cứ mỗi lần Vân Liên Sơn Vụ mở ra, các đệ tử dưới Trúc Cơ lại điên cuồng tranh đoạt vị trí tiến vào bí cảnh này.
- Nói như vậy, trong lần thi đấu này ta sẽ không gặp mấy tên xếp vị trí cao trên Bách Hùng bảng đúng không?
Vừa nghe xong, hai mắt Nguyên Hạo tỏa sáng vội vàng hỏi ngay.
- Ừ, sẽ có vài tên trên Bách Hùng bảng tranh đoạt mười danh ngạch nhưng thực lực mấy tên này chỉ xếp ở những thứ hạng cuối. Mặc dù là vậy, ngươi cũng không nên khinh xuất mà lật thuyền trong mương đấy. Dù là hạng chót Bách Hùng bảng thì tu vi ít nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ. Cộng thêm pháp khí cao cấp và vũ kỹ mạnh mẽ thì không có mấy người trong đám đệ tử bình thường có thể đối kháng lại.
- Yên tâm, ta chưa từng khinh thị bất cứ đối thủ nào. Có một điều ta muốn thỉnh giáo huynh là các đệ tử tham gia Vân Liên Sơn Vụ sẽ được trả công thế nào? Ta tin nếu không có phần thưởng hậu hĩnh thì đám thiên tài trên Bách Hùng bảng sẽ không hứng thú tham gia đâu nhỉ?
- Haha, chuyện đó là đương nhiên. Ta không nói cho ngươi thì sau khi được tuyển chọn, mấy lão chấp sự cũng sẽ phổ biến một lần nữa. Vân Liên Sơn Vụ bí cảnh là một nơi nguy hiểm trùng trùng. Mức độ khó nhai của nó hơn xa cái bí cảnh thí luyện ttẻ con của Hắc Điểu Môn lần trước. Càng vào sâu các loại nguy cơ càng nhiều, bảo vật giá trị cũng tăng lên. Theo qui định của môn phái, bất kỳ ai tham gia đều được một số lượng linh thạch làm thù lao căn bản. Còn đợi kết thúc bí cảnh, tùy theo số lượng thảo dược hay bảo vật ngươi đem ra mà xem xét. Ngươi phải nộp cho môn phái chín phần, tất nhiên phần nộp này sẽ được bồi thường xứng đáng. Còn lại một phần ngươi sẽ được giữ làm của riêng. Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc gian lận, các tông môn có cách kiểm tra, tuyệt chưa từng có kẻ nào giấu diếm qua mắt được.
Chiêu Lãm cười dài nói rõ từng nghi vấn mà đối phương có thể thắc mắc một lượt. Xem chừng hắn đã tìm hiểu rất kỹ, nên giải thích hết sức tường tận và lưu loát. Nghe việc phân chia, Nguyên Hạo có chút nhíu mày nói:
- Chỉ được giữ một phần? Như vậy có quá ít không? Dù sao thì các đệ tử tham gia cũng liều mạng mới đem dược thảo ra được.
- Hắc hắc, ngươi thật là quá ngây thơ rồi. Tuy không thể mang ra ngoài nhưng qui định lại không có truy cứu việc phục dụng các loại kỳ trân dị quả bên trong. Nghe nói nếu vận khí tốt một số người từng tìm được các loại kỳ quả có tác dụng nâng cao tư chất, cải tạo cơ thể. Mấy loại kỳ quả này xét về độ trân quý còn hơn xa cả linh thảo nữa, vì là thứ chỉ có thể cầu không thể mua được. Những đệ tử tham gia đều ôm theo hi vọng tìm được cơ duyên cho chính mình.
Nhắc đến linh quả, Nguyên Hạo chợt nhớ đến con Độc Giác Thiềm Thừ của mình. Không biết giờ này nó phát triển thế nào rồi, có bị người trong môn phái bài xích không? Miên man suy nghĩ, hai người cũng đã đi đến diễn võ trường, nơi đây đang tụ tập trên dưới vài nghìn người. Nhìn đám đông đang tụ tập, Nguyên Hạo thoáng có chút sửng sốt bật thốt lên:
- Nhiều người như vậy? Không lẽ tất cả bọn họ đều đến tham gia tranh đoạt danh ngạch.
- Không phải, số ngươi tham gia chỉ tầm vài trăm là cùng, có thể còn ít hơn. Phần lớn đệ tử đến nơi này để cổ vũ cho bằng hữu, hoặc là mục kích học hỏi kinh nghiệm đấu pháp của những gã trên Bách Hùng bảng thôi.
Chiêu Lãm không thèm để ý mà hời hợt trả lời, tiếp đó hắn cùng Nguyên Hạo cũng lẩn vào trong đám người đứng chờ đợi. Đa phần đệ tử đang tụ tập có tu vi Ngưng Khí và Trúc Cơ sơ kỳ hoặc trung kỳ, một số ít Trúc Cơ hậu kỳ và viên mãn thì đang nhắm mắt dưỡng thần hoặc trò chuyện với đồng môn. Xem ra bọn họ là nhân vật chính của buổi tuyển chọn ngày hôm nay, nhìn khí thể bên ngoài cho thấy những kẻ tham gia đều không hề tầm thường.
- Sao có Trúc Cơ viên mãn ở nơi này nữa? Thoạt nhìn mấy lão già này không còn trẻ thì phải?
Quan sát hết một lượt, Nguyên Hạo thầm truyền âm thảo luận với Chiêu Lãm. Việc xuất hiện Trúc Cơ viên mãn ở đây hơi ngoài ý muốn của hắn. Theo như hắn biết thì những tên xếp cuối Bách Hùng chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.
- Ồ, mấy tên đó hả? Bách Hùng bản chỉ dành cho những ai dưới một trăm tuổi thôi. Vượt quá số tuổi mà vẫn chưa thể kết đan chứng tỏ tư chất quá kém cỏi rồi. Những lão đệ tử này ngoại trừ tu vi cao hơn người khác do tu luyện tích lũy lâu năm ra thì chẳng có gì đáng sợ. Bọn chúng cũng mang theo tâm lý cầu may tham gia Vân Liên Sơn Vụ với mong muốn tìm được kỳ thảo có thể trợ giúp kết đan. Suy nghĩ này đúng là tìm chết, nếu kỳ trân dị quả dễ có như vậy chẳng phải thiên hạ này đâu đâu cũng toàn Kim Đan, Nguyên Anh kỳ rồi à?
Giọng điệu của Chiêu Lãm tỏ ra hết sức khinh thường. Vấn đề này, Nguyên Hạo cũng không muốn tranh cãi. Bản thân hắn cũng phải không ngừng nghĩ cách để tìm tài nguyên tu luyện nên hắn rất thông cảm cho mấy vị lão đầu kia. Tu tiên là con đường nghịch thiên, chỉ có thể liều mạng dấn thân như đi ngược dòng nước. Nếu như an phận mà chấp nhận số phận thì những kẻ này cũng sẽ kết thúc cuộc đời như bao kẻ phàm nhân khác không hơn.
Đúng chính ngọ, không khí trên diễn võ trường ba động một cái. Ba vị lão giả râu tóc bạc phơ xuất hiện, thần thái tiên môn đạo cốt. Nhìn linh khí dao động, có thể thấy thực lực của cả ba đều là Kim Đan chân nhân. Lão giả đứng giữa có hàng lông mày dày, đôi mắt mở to nhìn lướt qua các đệ tử có mặt rồi nói lớn:
- Các ngươi đã đến đầy đủ, ta cũng không muốn nhiều lời. Ta tuyên bố buổi thi đấu tranh danh ngạch tham gia Vân Sơn Liên Vụ bắt đầu.
Một lần này, Nguyên Hạo đã ngủ suốt ba ngày ba đêm. Cũng may là có Chiêu Lãm đến gọi hắn dậy, nếu không ngay cả cuộc thi đấu danh ngạch hắn cũng đã bỏ lỡ.
- Thể trạng đã hồi phục tốt chứ? Ngươi mà không đi ra thì chắc ta phải xông vào đánh thức rồi đấy hắc hắc.
Hôm nay, Chiêu Lãm trong bộ dáng của tên trung niên mặc sẹo Hắc Hổ đi cùng với Nguyên Hạo nhìn khá gượng gạo. Một tên thì nhìn như mấy gã đầu búa ở chợ, một tên thì rụt rè nhút nhát như thư sinh. Cặp đôi này đi dọc trên đường khiến không ít ánh mắt nữ đệ tử thầm cười trộm.
- Cũng tạm ổn rồi, mỗi lần tu vi tăng tiến, ta cảm thấy hơi ngột ngạt, cần phải củng cố cảnh giới một thời gian mới dám tiếp tục. Những hoạt động ngủ nghỉ vui chơi thường ngày rất hữu ích, nó giúp cho tâm lí của ta cân bằng trở lại.
Vừa ngắm nghía cảnh vật xung quanh, Nguyên Hạo vừa giả vờ tùy tiện trả lời.
- Haha, việc này cũng không có gì kỳ lạ cả. Tu luyện là một quá trình hài hòa, cũng như luyện dược sư, luyện khí sư, trận pháp sư cũng thế. Khi ngươi gặp bình cảnh thì ngươi phải buông lỏng, đi vào nhân thế để lấy cảm ngộ, chỉ có như vậy mới có cơ may đột phá. Người tu luyện tương tự vậy, cần phải điều tiết tâm cảnh và thực lực, nếu tu vi tăng quá nhanh mà tâm cảnh không theo kịp. Vậy thì kết quả chỉ có thể mất trí, trở nên điên khùng mà thôi.
- Nguy hiểm như vậy sao?
- Haha ta lừa ngươi để làm gì? Mà tiểu tử ngươi tu luyện hao tốn thật kinh người, ngươi có biết bản thân mình đã tiêu tốn biết bao nhiêu tài phú mà lão tử tích cóp không hả? Nếu không tận mắt chứng kiến, ta còn tưởng ngươi đem tài nguyên tu luyện đó chia sẻ với cả một đại đội đấy.
Chiêu Lãm sau khi giải thích nghi hoặc cho đối phương thì đột nhiên trừng mắt hung hăng trách cứ vấn đề tiêu tốn của Nguyên Hạo. Theo suy nghĩ của hắn, tên nhóc này tư chất tu luyện cực kỳ tệ hại, nếu không tại sao lại cần một lượng khủng bố tài nguyên mà chỉ có thể đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nói một cách không khách khí thì với lượng dược thảo và linh thạch lớn như thế có thể bồi dưỡng bất kỳ một tên đệ tử chẳng ra gì nào, kết quả cũng chẳng khác nhau là mấy. Nhưng Chiêu Lãm cũng không có lựa chọn khác, tuy hao tốn tài nguyên rất nhiều nhưng tốc độ tăng cấp của tên thiếu niên này quả thật nghịch thiên. Mới ba tháng trước Nguyên Hạo chỉ là Ngưng Khí kỳ, vậy mà giờ đã chân chính là Trúc Cơ trung kỳ hàng thật giá thật. Bên cạnh đó, chân thực khả năng chiến đấu của tên nhóc này cũng kinh dị không kém. Đây là điểm mấu chốt để cho Chiêu Lãm đặt niềm tin, không tiếc hầu bao để đầu tư.
- Tư chất của ta vốn yếu kém, phụ lòng kỳ vọng của Chiêu Lãm huynh. Ta cảm thấy thật là áy náy.
Nguyên Hạo trưng ra khuôn mặt đau khổ vô tội, làm cho Chiêu Lãm khinh bỉ không thôi. Ngươi mà biết áy náy cái con mẹ gì! Chẳng phải cứ một, hai ngày lại gào rú đòi linh thạch với thảo dược của ta sao? Tiểu tử thối này thật biết diễn xuất mà, da mặt dày còn hơn cả mặt đường.
Thấy thần tình của đối phương, Nguyên Hạo vẫn giả đò bộ dáng ngô nghê nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Nếu đã muốn hắn giúp đỡ thì phải tận dụng cơ hội để cho đối phương xuất tí huyết chứ. Tất nhiên, Nguyên Hạo cũng không ngốc đến mức để lộ ra tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của mình, nếu không sẽ khiến cho Chiêu Lãm, thậm chí cao tầng tông môn chú ý đến. Một tên Ngưng Khí viên mãn mà trong vòng ba tháng đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ đã là quá sức tưởng tượng lắm rồi. Bọn kia mà biết được Nguyên Hạo đạt đến hậu kỳ thì chắc chắn sẽ trói gô hắn lại mà tra khảo, tìm hiểu bí mật ngay. Nghĩ đến cảnh ấy, hắn rùng mình một cái, tự nhắc nhở mình phải luôn cẩn thận. "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", muốn sống lâu một chút thì phải tự che giấu cho tốt, tránh mang đến họa sát thân.
- Chiêu Lãm huynh, lần này thi đấu không biết thể thức như thế nào?
Muốn chuyển dời sang chuyện khác, Nguyên Hạo gãi gãi đầu hỏi.
- Thể thức cũng không có gì đặc biệt, bốc thăm đấu loại trực tiếp. Chỉ có điều số danh ngạch tranh giành là mười chứ không phải năm mươi.
- Chỉ có mười danh ngạch, tại sao ít như vậy?
Cảm thấy kỳ quài, Nguyên Hạo thốt lên thắc mắc. Chiêu Lãm đoán biết tên kia nhất định sẽ khó hiểu nên cười nhạt giải thích:
- Lý do vô cùng đơn giản, bốn mươi danh ngạch kia đã được chia cho những kẻ có tên trên Bách Hùng bảng. Thật ra đáng lý cả năm mươo danh ngạch đều thuộc về họ, nhưng để tránh các đệ khác không phục dị nghị và tạo điều kiện tranh đấu, cọ xát trong môn phái nên cao tầng mới lấy ra mười danh ngạch để thi đấu. Cứ mỗi lần Vân Liên Sơn Vụ mở ra, các đệ tử dưới Trúc Cơ lại điên cuồng tranh đoạt vị trí tiến vào bí cảnh này.
- Nói như vậy, trong lần thi đấu này ta sẽ không gặp mấy tên xếp vị trí cao trên Bách Hùng bảng đúng không?
Vừa nghe xong, hai mắt Nguyên Hạo tỏa sáng vội vàng hỏi ngay.
- Ừ, sẽ có vài tên trên Bách Hùng bảng tranh đoạt mười danh ngạch nhưng thực lực mấy tên này chỉ xếp ở những thứ hạng cuối. Mặc dù là vậy, ngươi cũng không nên khinh xuất mà lật thuyền trong mương đấy. Dù là hạng chót Bách Hùng bảng thì tu vi ít nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ. Cộng thêm pháp khí cao cấp và vũ kỹ mạnh mẽ thì không có mấy người trong đám đệ tử bình thường có thể đối kháng lại.
- Yên tâm, ta chưa từng khinh thị bất cứ đối thủ nào. Có một điều ta muốn thỉnh giáo huynh là các đệ tử tham gia Vân Liên Sơn Vụ sẽ được trả công thế nào? Ta tin nếu không có phần thưởng hậu hĩnh thì đám thiên tài trên Bách Hùng bảng sẽ không hứng thú tham gia đâu nhỉ?
- Haha, chuyện đó là đương nhiên. Ta không nói cho ngươi thì sau khi được tuyển chọn, mấy lão chấp sự cũng sẽ phổ biến một lần nữa. Vân Liên Sơn Vụ bí cảnh là một nơi nguy hiểm trùng trùng. Mức độ khó nhai của nó hơn xa cái bí cảnh thí luyện ttẻ con của Hắc Điểu Môn lần trước. Càng vào sâu các loại nguy cơ càng nhiều, bảo vật giá trị cũng tăng lên. Theo qui định của môn phái, bất kỳ ai tham gia đều được một số lượng linh thạch làm thù lao căn bản. Còn đợi kết thúc bí cảnh, tùy theo số lượng thảo dược hay bảo vật ngươi đem ra mà xem xét. Ngươi phải nộp cho môn phái chín phần, tất nhiên phần nộp này sẽ được bồi thường xứng đáng. Còn lại một phần ngươi sẽ được giữ làm của riêng. Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc gian lận, các tông môn có cách kiểm tra, tuyệt chưa từng có kẻ nào giấu diếm qua mắt được.
Chiêu Lãm cười dài nói rõ từng nghi vấn mà đối phương có thể thắc mắc một lượt. Xem chừng hắn đã tìm hiểu rất kỹ, nên giải thích hết sức tường tận và lưu loát. Nghe việc phân chia, Nguyên Hạo có chút nhíu mày nói:
- Chỉ được giữ một phần? Như vậy có quá ít không? Dù sao thì các đệ tử tham gia cũng liều mạng mới đem dược thảo ra được.
- Hắc hắc, ngươi thật là quá ngây thơ rồi. Tuy không thể mang ra ngoài nhưng qui định lại không có truy cứu việc phục dụng các loại kỳ trân dị quả bên trong. Nghe nói nếu vận khí tốt một số người từng tìm được các loại kỳ quả có tác dụng nâng cao tư chất, cải tạo cơ thể. Mấy loại kỳ quả này xét về độ trân quý còn hơn xa cả linh thảo nữa, vì là thứ chỉ có thể cầu không thể mua được. Những đệ tử tham gia đều ôm theo hi vọng tìm được cơ duyên cho chính mình.
Nhắc đến linh quả, Nguyên Hạo chợt nhớ đến con Độc Giác Thiềm Thừ của mình. Không biết giờ này nó phát triển thế nào rồi, có bị người trong môn phái bài xích không? Miên man suy nghĩ, hai người cũng đã đi đến diễn võ trường, nơi đây đang tụ tập trên dưới vài nghìn người. Nhìn đám đông đang tụ tập, Nguyên Hạo thoáng có chút sửng sốt bật thốt lên:
- Nhiều người như vậy? Không lẽ tất cả bọn họ đều đến tham gia tranh đoạt danh ngạch.
- Không phải, số ngươi tham gia chỉ tầm vài trăm là cùng, có thể còn ít hơn. Phần lớn đệ tử đến nơi này để cổ vũ cho bằng hữu, hoặc là mục kích học hỏi kinh nghiệm đấu pháp của những gã trên Bách Hùng bảng thôi.
Chiêu Lãm không thèm để ý mà hời hợt trả lời, tiếp đó hắn cùng Nguyên Hạo cũng lẩn vào trong đám người đứng chờ đợi. Đa phần đệ tử đang tụ tập có tu vi Ngưng Khí và Trúc Cơ sơ kỳ hoặc trung kỳ, một số ít Trúc Cơ hậu kỳ và viên mãn thì đang nhắm mắt dưỡng thần hoặc trò chuyện với đồng môn. Xem ra bọn họ là nhân vật chính của buổi tuyển chọn ngày hôm nay, nhìn khí thể bên ngoài cho thấy những kẻ tham gia đều không hề tầm thường.
- Sao có Trúc Cơ viên mãn ở nơi này nữa? Thoạt nhìn mấy lão già này không còn trẻ thì phải?
Quan sát hết một lượt, Nguyên Hạo thầm truyền âm thảo luận với Chiêu Lãm. Việc xuất hiện Trúc Cơ viên mãn ở đây hơi ngoài ý muốn của hắn. Theo như hắn biết thì những tên xếp cuối Bách Hùng chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.
- Ồ, mấy tên đó hả? Bách Hùng bản chỉ dành cho những ai dưới một trăm tuổi thôi. Vượt quá số tuổi mà vẫn chưa thể kết đan chứng tỏ tư chất quá kém cỏi rồi. Những lão đệ tử này ngoại trừ tu vi cao hơn người khác do tu luyện tích lũy lâu năm ra thì chẳng có gì đáng sợ. Bọn chúng cũng mang theo tâm lý cầu may tham gia Vân Liên Sơn Vụ với mong muốn tìm được kỳ thảo có thể trợ giúp kết đan. Suy nghĩ này đúng là tìm chết, nếu kỳ trân dị quả dễ có như vậy chẳng phải thiên hạ này đâu đâu cũng toàn Kim Đan, Nguyên Anh kỳ rồi à?
Giọng điệu của Chiêu Lãm tỏ ra hết sức khinh thường. Vấn đề này, Nguyên Hạo cũng không muốn tranh cãi. Bản thân hắn cũng phải không ngừng nghĩ cách để tìm tài nguyên tu luyện nên hắn rất thông cảm cho mấy vị lão đầu kia. Tu tiên là con đường nghịch thiên, chỉ có thể liều mạng dấn thân như đi ngược dòng nước. Nếu như an phận mà chấp nhận số phận thì những kẻ này cũng sẽ kết thúc cuộc đời như bao kẻ phàm nhân khác không hơn.
Đúng chính ngọ, không khí trên diễn võ trường ba động một cái. Ba vị lão giả râu tóc bạc phơ xuất hiện, thần thái tiên môn đạo cốt. Nhìn linh khí dao động, có thể thấy thực lực của cả ba đều là Kim Đan chân nhân. Lão giả đứng giữa có hàng lông mày dày, đôi mắt mở to nhìn lướt qua các đệ tử có mặt rồi nói lớn:
- Các ngươi đã đến đầy đủ, ta cũng không muốn nhiều lời. Ta tuyên bố buổi thi đấu tranh danh ngạch tham gia Vân Sơn Liên Vụ bắt đầu.
Bình luận truyện