Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 496: Con cóc thích ăn đòn
"Đây chính là thành Doran, đúng là một nơi rách nát", Haron nhổ một bãi nước bọt, đám tùy tùng phía sau vội vàng cười nịnh.
"Đại tế ti, nơi rách nát này đương nhiên không thể so với thành Kim Lan của chúng ta, nơi này trước vốn là một vùng nông thôn, sau đó để xây dựng một màn chắn ngăn cản Man Hoang mới có thêm một số người, nhưng kỳ thực đây vẫn chỉ là một vùng nông thôn mà thôi."
"Hê hê, Đại chủ tế Haron, mặc dù nơi này chẳng ra gì, có điều ở đây lại có người đẹp!"
Một tế ti tộc Snake cười tít mắt nói, theo lời của Trâu thần côn thì vừa thấy loại người này đã lập tức ngứa tay.
"A, ở đây thì có người đẹp gì chứ, lão quái vật đúng là, loại chuyện nhỏ này cũng bắt ta phải làm".
Haron ba mươi tuổi, cả ngày không tán gái thì cũng đánh bạc. Không thể không nói tán gái chính là sở thích đầu tiên của hắn. Tại thành Kim Lan bất cứ cô gái nào hắn để mắt tới thì đều không thể thoát được, bất kể đã kết hôn hay chưa. Chơi gái nhà lành, thông dâm thiếu phụ thì càng cảm thấy kích thích.
Đắc ý nhất chính là làm thịt đám nữ tăng lữ, cảm giác đó rất sướng, có điều làm Haron không thích lắm là cha hắn cũng có sở thích đó nên đôi khi sẽ đụng hàng, vì vậy phần lớn thời gian Haron vẫn chỉ chơi bên ngoài.
Các thành phố xung quanh đều nằm trong phạm vi kiếm chác, còn thành Doran quá heo hút thì vị đại thiếu gia này đương nhiên không hứng thú.
Sau khi vào thành Haron cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không hề hoang vu gió thu quét lá rụng như trong tưởng tượng của hắn mà ngược lại, mặc dù không thể gọi là phồn hoa nhưng rõ ràng rất tấp nập, chỉ có điều, mẹ nó, tại sao không có ai để ý đến hắn?
Hắn, Haron, con trai của Hồng y đại chủ tế đến nơi này vậy mà không ai để ý!!!
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Haron, mười kỵ sĩ thuộc đoàn kị sĩ Thần miếu lập tức bùng nổ, bọn họ biết làm cho tế ti Haron không vui chính là đối nghịch với Hồng y đại chủ tế.
Haron trực tiếp thúc ngựa xông vào, đoàn kị sĩ phía sau cũng lập tức xông vào theo. Mà lúc này khắp nơi trên đường phố đều là người, quan trọng nhất là quy củ của thành Doran rất nghiêm ngặt. Arthur là ai, quy củ hắn định ra đâu có ai dám phá hoại, cho nên căn bản không ai dám thúc ngựa chạy như điên trên đường phố như vậy. Cũng chính vì thế nên rất người người không phản ứng kịp.
Haron đương nhiên không quan tâm, nhìn thấy có người chặn đường lập tức vung roi ngựa quất xuống. Đây là đường đi đến phòng thị chính, xem như đường phố thương nghiệp không tồi duy nhất của thành Doran hiện nay, một đám người thúc ngựa phi nước đại mọi người làm sao tránh ra được.
Đám người lập tức hỗn loạn, các quầy hàng bị đụng tung tóe. Có lẽ là do quá hỗn loạn, một đứa bé bị đám người chen chúc xô đẩy ra ngoài. Từ xa Haron đã nhìn thấy nhưng hắn đâu thèm để ý, "Thằng nhóc kia, mày không muốn sống đúng không?"
Một roi đã quất tới, hắn cũng mặc kệ trúng roi thì đứa bé sống hay chết, đối với hắn thì nó còn không bằng một con chó.
Tách...
ngọn roi đã bị người khác bắt được, Haron lập tức bốc hỏa, vậy mà có người dám bắt roi của hắn. Trước mắt hắn là một tộc gấu.
Haron chẳng những không có ý chấm dứt mà ngược lại còn hưng phấn tăng tốc, phải đâm chết thằng ranh không biết sống chết này.
Hai mắt Ernest rực lửa, Dán núi lở!
Ầm...
Một tiếng kêu thảm, chiến mã trực tiếp bị đánh bay, mà Haron thì bay ra ngoài như diều đứt dây.
Trình độ của đám kỵ sĩ phía sau không tệ, hầu như cùng lúc ngừng lại, vó ngựa giơ lên, một kỵ sĩ trong đó bay lên trời bắt được Haron.
Có thể bò lên đến Hồng y đại chủ tế, hiển nhiên Thilo không phải thằng ngu. Con trai xuất hành tự nhiên phải tìm mấy thủ hạ đánh đấm tốt đi theo. Hắn sai Haron đến để làm đối phương mất mặt nhưng mặt khác cũng để làm cho Arthur thức thời.
Vừa rơi xuống đất Haron đã bật lên, "Phản rồi, phản rồi, tạo phản rồi, bắt cho ta, chém thành ngàn mảnh!"
Ernest đưa đứa bé về cho mẹ nó rồi nổi giận lôi đình, "Các ngươi là ai, nơi này là thành Doran, các ngươi không được phép ngang ngược!"
Kỵ sĩ dẫn đầu đánh giá Ernest một chút, một chiến sĩ đồng thau tầm thường nhưng vì thấy trang phục quân đội của Ernest nên không hề lập tức ra tay, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, "Thành Doran thì làm sao, ngươi vừa có ý đồ mưu sát đại nhân Haron con trai Hồng y đại chủ tế Thilo, giờ tự mình chém đầu hay là để ta ra tay?"
Một đám kỵ sĩ lập tức quây lại, đám người thú xung quanh lập tức trợn mắt nhìn nhau.
Ernest hơi sửng sốt, mặc dù trong lòng giận dữ nhưng hắn không muốn chọc phiền phức cho đại ca. Vừa thấy Ernest chần chừ đối phương lập tức cười ha ha.
"Bây giờ biết sợ cũng muộn rồi!"
"Ernest, có chuyện gì vậy?" Trong lúc Ernest đang đè nén cơn giận thì một âm thanh vang lên.
Lộ Dao và đoàn tế ti đi luyện tập trở về vừa lúc đi qua, sau khi Arthur tiếp nhận thành Doran thì mặc dù bên ngoài có rất nhiều vấn đề nhưng trong thành lại rất yên ổn, về cơ bản có thể gọi là đêm không cần đóng cửa, tại sao lại có nhiễu loạn lớn như vậy.
Ực...
Đám kỵ sĩ bên người Haron đều nghe thấy âm thanh thiếu gia nuốt nước miếng, con ngươi Haron trợn tròn.
Thần ạ, vậy mà có người đẹp xuất hiện, gương mặt nhu mì, dáng người đầy đặn, nhất là mùi vị thánh khiết trên người nàng kết hợp với áo choàng tế ti trên người, quả thực chính là thánh nữ.
Thánh nữ là cái gì?
Là cảnh giới cao nhất của chơi gái!
Nước miếng của Haron chảy ra không thể ức chế, vẻ mặt trở nên ngây ngốc.
Quan trọng nhất là thằng cha này còn gạt đám kỵ sĩ ra đưa tay sờ tới.
Ernest là người thẳng tính, cho dù đối phương kiêu ngạo một chút hắn cũng sẽ không làm quá đáng, nhưng gã này lại dám đưa tay ra sờ mó lung tung, Ernest không còn để ý nữa, một quyền đấm thẳng vào mặt đối phương.
Đại khái đối phương cũng không nghĩ tới đã nói rõ thân phận Haron vậy mà còn có người dám động thủ, đây quả thực chính là gan to hơn trời.
Bốp...
Một đấm trúng mặt, Haron lập tức ngã xuống, máu mũi chảy dài nhưng trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Đẹp, thật sự là đẹp, đẹp không đỡ được!"
Trong cảm nhận của người thú, Lộ Dao có uy vọng ra sao, nàng là nữ thần chữa trị trị bệnh cứu người, vậy mà có người dám khinh nhờn, ngay cả Thú tộc thông thường cũng giận dữ. Một đám người lập tức quây lại định hành hung Haron một trận.
Lửa giận của quần chúng không dễ áp chế, ánh sáng trên người các kỵ sĩ chợt lóe, người dẫn đầu chợt quát một tiếng, vậy mà là cấp bạc trắng, "Các ngươi muốn làm gì, tạo phản sao?"
Đại kiếm trong tay lập tức chỉ về phía đám người thú thành Doran, chỉ cần đối phương tiếp tục áp sát thì hắn thật sự sẽ không khách sáo.
Bỗng nhiên một tiếng sói tru vang lên.
Một tiếng nổ vang, cánh tay cầm kiếm của kỵ sĩ bạc trắng lập tức phun ra một màn máu, liền sau đó một con sói bạc uy vũ từ trên trời giáng xuống, một vuốt đánh ngã kỵ sĩ bạc trắng. Là Phong Lược.
Phong Lược cũng không nghĩ tới vậy mà có kẻ không biết sống chết dám gây rối tại thành Doran.
Các kỵ sĩ khác lập tức kinh ngạc không nghĩ tới lại có người thật sự dám động thủ. Gã kị sĩ bạc trắng đã không cầm được kiếm nữa, hắn kinh sợ trước sức tấn công của con sói bạc to lớn. Tộc sói làm sao có thể có cao thủ như vậy?
Hơn nữa không phải hắn không có kiến thức, tốt xấu mình cũng là bạc trắng trung cấp, dù không phải xuất thân danh môn nhưng quả thật cũng bái được danh sư. Vậy mà một trảo đơn giản vừa rồi của đối phương mình cũng không thể tránh được.
Lúc này Faure cũng mang đội tuần tra đến, hắn cũng không nghĩ tới có người dám gây chuyện. Hôm nay là phiên trực của hắn mà hắn lại không phát hiện đầu tiên.
"Toàn bộ bắt lại chờ thành chủ xử trí". Nộ khí của Faure cũng đã bốc lên, đương nhiên đối phương không chịu khoanh tay chịu trói, một trận hỗn chiến lập tức nổ ra.
Faure lao vào đám người, đám kỵ sĩ này chống cự trong chốc lát rồi toàn bộ bị bắt. Kị sĩ bạc trắng vẫn còn kinh sợ sức mạnh của sói bạc không ra tay, hắn cảm thấy nếu như mình ra tay đối phương tuyệt đối sẽ không ngại giết chết mình. Sát khí cực kì nồng đậm.
Hắn đâu biết may mà mình chỉ gặp phải Phong Lược, nếu như đụng vào Không Bá thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Đột nhiên hắn kinh ngạc nhìn Faure đã biến thân thành hổ, "Ngươi là... Faure!"
Faure lúc này đã biến lại thành hình người, khóe miệng khẽ nhếch, "Không nghĩ ra bố cũng có chút tiếng tăm rồi."
Kị sĩ bạc trắng kinh hãi trong lòng, Faure tiếng tăm vang dội tại sao lại chạy đến đây, hắn không phải được gia tộc Montaeris nhìn trúng rồi sao, tại sao lại trở thành binh lính ở đây chứ?
"Toàn bộ mang đi để thành chủ xử lí".
Faure vẫy tay, bà nội nó, đúng là bọn không có mắt.
Thời gian này Trâu Lượng rất bận, thỉnh thoảng lại bị Tuyết nữ hành hạ một trận. Nói thẳng, Trâu Lượng thật sự buồn bực, tại sao đối phương lại mạnh như vậy?
Chỉ cần có thời gian nhàn hạ Trâu Lượng lại "không biết sống chết" đi tìm Tuyết nữ solo, đương nhiên Tuyết nữ sẽ rất vui lòng hành hạ hắn. Dù sao sát khí của Tuyết nữ cũng không nhẹ, làm giảm bớt cho nàng một chút cũng là một việc rất thoải mái.
Khi nhận được thông báo Trâu Lượng lập tức nhíu mày, xem ra chuyện muốn làm cũng rất khó. Gã Thilo này đã đối đầu với mình rồi, mà cũng đúng, sau khi đến tỉnh Thần Ân mình thật sự thấp giọng làm người, về cơ bản không giao thiệp gì với bọn họ. Với phong cách của Mông Gia hiện nay thì cũng khó trách họ không ưa gì mình.
Mặc dù Trâu Lượng đã là thành chủ nhưng nộ khí vẫn không nhỏ, có điều hắn cũng không giống như trước, chút chuyện nhỏ này không cần hắn phải động thủ.
"Để Faure xử lí. Đã không có việc lớn gì thì làm cho hắn bồi thường thiệt hại cho chúng ta một chút".
Quân lính cung kính gật đầu. Còn lúc này Faure đã trói toàn bộ nhóm người này lại, hắn biết Trâu Lượng sẽ không sợ có chuyện.
Sau khi nhận được tin tức đương nhiên Faure biết phải làm thế nào, "Ngươi là Đại tế ti Haron?"
Lúc này Haron đã hơi tỉnh táo, hắn quát lớn, "Ta phải giết lũ khốn các ngươi, giết sạch cả nhà các ngươi, mau thả ta ra." xem tại truyenbathu.vn
Faure vui rồi, gã này đúng là không thấy quan tài không rơi lệ, hắn vung roi lên, cửa phòng thị chính bắt đầu trình diễn trò hay.
Một quan chức phòng thị chính đang đọc quy định xử lý tội phóng ngựa hành hung, tình hình nghiêm trọng như thế này phải đánh năm mươi roi.
Faure phải trút giận cho Lộ Dao, đúng là loại cóc ghẻ cũng muốn ăn thịt thiên nga.
Faure tự mình ra tay, từng roi đánh tới, rất nhiều người thú thành Doran đều vây quanh trên quảng trường xem náo nhiệt, tiếng hoan hô kêu tốt liên tiếp vang lên.
Vô hình trung Haron lại giúp tạo nên hình tượng không sợ cường quyền của thành chủ Arthur.
Ở đây không nhiều người biết Haron nhưng cũng không phải không có ai, gã con trai Hồng y đại chủ tế này cũng rất có tiếng xấu, cưỡng bức con gái nhà lành khắp nơi nhưng vì quyền thế của Thilo nên ai cũng không làm gì được hắn. Tất nhiên trừ thành Doran.
Trải qua đại chiến sống chết cho tới hôm nay, Arthur sao có thể thật sự quan tâm đến loại đe dọa này.
Ngay cả Faure cũng không để ý, hắn đánh thằng ranh này da tróc thịt bong, nếu không phải quả thật không có thương vong về người thì hôm nay tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
"Đại tế ti, nơi rách nát này đương nhiên không thể so với thành Kim Lan của chúng ta, nơi này trước vốn là một vùng nông thôn, sau đó để xây dựng một màn chắn ngăn cản Man Hoang mới có thêm một số người, nhưng kỳ thực đây vẫn chỉ là một vùng nông thôn mà thôi."
"Hê hê, Đại chủ tế Haron, mặc dù nơi này chẳng ra gì, có điều ở đây lại có người đẹp!"
Một tế ti tộc Snake cười tít mắt nói, theo lời của Trâu thần côn thì vừa thấy loại người này đã lập tức ngứa tay.
"A, ở đây thì có người đẹp gì chứ, lão quái vật đúng là, loại chuyện nhỏ này cũng bắt ta phải làm".
Haron ba mươi tuổi, cả ngày không tán gái thì cũng đánh bạc. Không thể không nói tán gái chính là sở thích đầu tiên của hắn. Tại thành Kim Lan bất cứ cô gái nào hắn để mắt tới thì đều không thể thoát được, bất kể đã kết hôn hay chưa. Chơi gái nhà lành, thông dâm thiếu phụ thì càng cảm thấy kích thích.
Đắc ý nhất chính là làm thịt đám nữ tăng lữ, cảm giác đó rất sướng, có điều làm Haron không thích lắm là cha hắn cũng có sở thích đó nên đôi khi sẽ đụng hàng, vì vậy phần lớn thời gian Haron vẫn chỉ chơi bên ngoài.
Các thành phố xung quanh đều nằm trong phạm vi kiếm chác, còn thành Doran quá heo hút thì vị đại thiếu gia này đương nhiên không hứng thú.
Sau khi vào thành Haron cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không hề hoang vu gió thu quét lá rụng như trong tưởng tượng của hắn mà ngược lại, mặc dù không thể gọi là phồn hoa nhưng rõ ràng rất tấp nập, chỉ có điều, mẹ nó, tại sao không có ai để ý đến hắn?
Hắn, Haron, con trai của Hồng y đại chủ tế đến nơi này vậy mà không ai để ý!!!
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Haron, mười kỵ sĩ thuộc đoàn kị sĩ Thần miếu lập tức bùng nổ, bọn họ biết làm cho tế ti Haron không vui chính là đối nghịch với Hồng y đại chủ tế.
Haron trực tiếp thúc ngựa xông vào, đoàn kị sĩ phía sau cũng lập tức xông vào theo. Mà lúc này khắp nơi trên đường phố đều là người, quan trọng nhất là quy củ của thành Doran rất nghiêm ngặt. Arthur là ai, quy củ hắn định ra đâu có ai dám phá hoại, cho nên căn bản không ai dám thúc ngựa chạy như điên trên đường phố như vậy. Cũng chính vì thế nên rất người người không phản ứng kịp.
Haron đương nhiên không quan tâm, nhìn thấy có người chặn đường lập tức vung roi ngựa quất xuống. Đây là đường đi đến phòng thị chính, xem như đường phố thương nghiệp không tồi duy nhất của thành Doran hiện nay, một đám người thúc ngựa phi nước đại mọi người làm sao tránh ra được.
Đám người lập tức hỗn loạn, các quầy hàng bị đụng tung tóe. Có lẽ là do quá hỗn loạn, một đứa bé bị đám người chen chúc xô đẩy ra ngoài. Từ xa Haron đã nhìn thấy nhưng hắn đâu thèm để ý, "Thằng nhóc kia, mày không muốn sống đúng không?"
Một roi đã quất tới, hắn cũng mặc kệ trúng roi thì đứa bé sống hay chết, đối với hắn thì nó còn không bằng một con chó.
Tách...
ngọn roi đã bị người khác bắt được, Haron lập tức bốc hỏa, vậy mà có người dám bắt roi của hắn. Trước mắt hắn là một tộc gấu.
Haron chẳng những không có ý chấm dứt mà ngược lại còn hưng phấn tăng tốc, phải đâm chết thằng ranh không biết sống chết này.
Hai mắt Ernest rực lửa, Dán núi lở!
Ầm...
Một tiếng kêu thảm, chiến mã trực tiếp bị đánh bay, mà Haron thì bay ra ngoài như diều đứt dây.
Trình độ của đám kỵ sĩ phía sau không tệ, hầu như cùng lúc ngừng lại, vó ngựa giơ lên, một kỵ sĩ trong đó bay lên trời bắt được Haron.
Có thể bò lên đến Hồng y đại chủ tế, hiển nhiên Thilo không phải thằng ngu. Con trai xuất hành tự nhiên phải tìm mấy thủ hạ đánh đấm tốt đi theo. Hắn sai Haron đến để làm đối phương mất mặt nhưng mặt khác cũng để làm cho Arthur thức thời.
Vừa rơi xuống đất Haron đã bật lên, "Phản rồi, phản rồi, tạo phản rồi, bắt cho ta, chém thành ngàn mảnh!"
Ernest đưa đứa bé về cho mẹ nó rồi nổi giận lôi đình, "Các ngươi là ai, nơi này là thành Doran, các ngươi không được phép ngang ngược!"
Kỵ sĩ dẫn đầu đánh giá Ernest một chút, một chiến sĩ đồng thau tầm thường nhưng vì thấy trang phục quân đội của Ernest nên không hề lập tức ra tay, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, "Thành Doran thì làm sao, ngươi vừa có ý đồ mưu sát đại nhân Haron con trai Hồng y đại chủ tế Thilo, giờ tự mình chém đầu hay là để ta ra tay?"
Một đám kỵ sĩ lập tức quây lại, đám người thú xung quanh lập tức trợn mắt nhìn nhau.
Ernest hơi sửng sốt, mặc dù trong lòng giận dữ nhưng hắn không muốn chọc phiền phức cho đại ca. Vừa thấy Ernest chần chừ đối phương lập tức cười ha ha.
"Bây giờ biết sợ cũng muộn rồi!"
"Ernest, có chuyện gì vậy?" Trong lúc Ernest đang đè nén cơn giận thì một âm thanh vang lên.
Lộ Dao và đoàn tế ti đi luyện tập trở về vừa lúc đi qua, sau khi Arthur tiếp nhận thành Doran thì mặc dù bên ngoài có rất nhiều vấn đề nhưng trong thành lại rất yên ổn, về cơ bản có thể gọi là đêm không cần đóng cửa, tại sao lại có nhiễu loạn lớn như vậy.
Ực...
Đám kỵ sĩ bên người Haron đều nghe thấy âm thanh thiếu gia nuốt nước miếng, con ngươi Haron trợn tròn.
Thần ạ, vậy mà có người đẹp xuất hiện, gương mặt nhu mì, dáng người đầy đặn, nhất là mùi vị thánh khiết trên người nàng kết hợp với áo choàng tế ti trên người, quả thực chính là thánh nữ.
Thánh nữ là cái gì?
Là cảnh giới cao nhất của chơi gái!
Nước miếng của Haron chảy ra không thể ức chế, vẻ mặt trở nên ngây ngốc.
Quan trọng nhất là thằng cha này còn gạt đám kỵ sĩ ra đưa tay sờ tới.
Ernest là người thẳng tính, cho dù đối phương kiêu ngạo một chút hắn cũng sẽ không làm quá đáng, nhưng gã này lại dám đưa tay ra sờ mó lung tung, Ernest không còn để ý nữa, một quyền đấm thẳng vào mặt đối phương.
Đại khái đối phương cũng không nghĩ tới đã nói rõ thân phận Haron vậy mà còn có người dám động thủ, đây quả thực chính là gan to hơn trời.
Bốp...
Một đấm trúng mặt, Haron lập tức ngã xuống, máu mũi chảy dài nhưng trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Đẹp, thật sự là đẹp, đẹp không đỡ được!"
Trong cảm nhận của người thú, Lộ Dao có uy vọng ra sao, nàng là nữ thần chữa trị trị bệnh cứu người, vậy mà có người dám khinh nhờn, ngay cả Thú tộc thông thường cũng giận dữ. Một đám người lập tức quây lại định hành hung Haron một trận.
Lửa giận của quần chúng không dễ áp chế, ánh sáng trên người các kỵ sĩ chợt lóe, người dẫn đầu chợt quát một tiếng, vậy mà là cấp bạc trắng, "Các ngươi muốn làm gì, tạo phản sao?"
Đại kiếm trong tay lập tức chỉ về phía đám người thú thành Doran, chỉ cần đối phương tiếp tục áp sát thì hắn thật sự sẽ không khách sáo.
Bỗng nhiên một tiếng sói tru vang lên.
Một tiếng nổ vang, cánh tay cầm kiếm của kỵ sĩ bạc trắng lập tức phun ra một màn máu, liền sau đó một con sói bạc uy vũ từ trên trời giáng xuống, một vuốt đánh ngã kỵ sĩ bạc trắng. Là Phong Lược.
Phong Lược cũng không nghĩ tới vậy mà có kẻ không biết sống chết dám gây rối tại thành Doran.
Các kỵ sĩ khác lập tức kinh ngạc không nghĩ tới lại có người thật sự dám động thủ. Gã kị sĩ bạc trắng đã không cầm được kiếm nữa, hắn kinh sợ trước sức tấn công của con sói bạc to lớn. Tộc sói làm sao có thể có cao thủ như vậy?
Hơn nữa không phải hắn không có kiến thức, tốt xấu mình cũng là bạc trắng trung cấp, dù không phải xuất thân danh môn nhưng quả thật cũng bái được danh sư. Vậy mà một trảo đơn giản vừa rồi của đối phương mình cũng không thể tránh được.
Lúc này Faure cũng mang đội tuần tra đến, hắn cũng không nghĩ tới có người dám gây chuyện. Hôm nay là phiên trực của hắn mà hắn lại không phát hiện đầu tiên.
"Toàn bộ bắt lại chờ thành chủ xử trí". Nộ khí của Faure cũng đã bốc lên, đương nhiên đối phương không chịu khoanh tay chịu trói, một trận hỗn chiến lập tức nổ ra.
Faure lao vào đám người, đám kỵ sĩ này chống cự trong chốc lát rồi toàn bộ bị bắt. Kị sĩ bạc trắng vẫn còn kinh sợ sức mạnh của sói bạc không ra tay, hắn cảm thấy nếu như mình ra tay đối phương tuyệt đối sẽ không ngại giết chết mình. Sát khí cực kì nồng đậm.
Hắn đâu biết may mà mình chỉ gặp phải Phong Lược, nếu như đụng vào Không Bá thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Đột nhiên hắn kinh ngạc nhìn Faure đã biến thân thành hổ, "Ngươi là... Faure!"
Faure lúc này đã biến lại thành hình người, khóe miệng khẽ nhếch, "Không nghĩ ra bố cũng có chút tiếng tăm rồi."
Kị sĩ bạc trắng kinh hãi trong lòng, Faure tiếng tăm vang dội tại sao lại chạy đến đây, hắn không phải được gia tộc Montaeris nhìn trúng rồi sao, tại sao lại trở thành binh lính ở đây chứ?
"Toàn bộ mang đi để thành chủ xử lí".
Faure vẫy tay, bà nội nó, đúng là bọn không có mắt.
Thời gian này Trâu Lượng rất bận, thỉnh thoảng lại bị Tuyết nữ hành hạ một trận. Nói thẳng, Trâu Lượng thật sự buồn bực, tại sao đối phương lại mạnh như vậy?
Chỉ cần có thời gian nhàn hạ Trâu Lượng lại "không biết sống chết" đi tìm Tuyết nữ solo, đương nhiên Tuyết nữ sẽ rất vui lòng hành hạ hắn. Dù sao sát khí của Tuyết nữ cũng không nhẹ, làm giảm bớt cho nàng một chút cũng là một việc rất thoải mái.
Khi nhận được thông báo Trâu Lượng lập tức nhíu mày, xem ra chuyện muốn làm cũng rất khó. Gã Thilo này đã đối đầu với mình rồi, mà cũng đúng, sau khi đến tỉnh Thần Ân mình thật sự thấp giọng làm người, về cơ bản không giao thiệp gì với bọn họ. Với phong cách của Mông Gia hiện nay thì cũng khó trách họ không ưa gì mình.
Mặc dù Trâu Lượng đã là thành chủ nhưng nộ khí vẫn không nhỏ, có điều hắn cũng không giống như trước, chút chuyện nhỏ này không cần hắn phải động thủ.
"Để Faure xử lí. Đã không có việc lớn gì thì làm cho hắn bồi thường thiệt hại cho chúng ta một chút".
Quân lính cung kính gật đầu. Còn lúc này Faure đã trói toàn bộ nhóm người này lại, hắn biết Trâu Lượng sẽ không sợ có chuyện.
Sau khi nhận được tin tức đương nhiên Faure biết phải làm thế nào, "Ngươi là Đại tế ti Haron?"
Lúc này Haron đã hơi tỉnh táo, hắn quát lớn, "Ta phải giết lũ khốn các ngươi, giết sạch cả nhà các ngươi, mau thả ta ra." xem tại truyenbathu.vn
Faure vui rồi, gã này đúng là không thấy quan tài không rơi lệ, hắn vung roi lên, cửa phòng thị chính bắt đầu trình diễn trò hay.
Một quan chức phòng thị chính đang đọc quy định xử lý tội phóng ngựa hành hung, tình hình nghiêm trọng như thế này phải đánh năm mươi roi.
Faure phải trút giận cho Lộ Dao, đúng là loại cóc ghẻ cũng muốn ăn thịt thiên nga.
Faure tự mình ra tay, từng roi đánh tới, rất nhiều người thú thành Doran đều vây quanh trên quảng trường xem náo nhiệt, tiếng hoan hô kêu tốt liên tiếp vang lên.
Vô hình trung Haron lại giúp tạo nên hình tượng không sợ cường quyền của thành chủ Arthur.
Ở đây không nhiều người biết Haron nhưng cũng không phải không có ai, gã con trai Hồng y đại chủ tế này cũng rất có tiếng xấu, cưỡng bức con gái nhà lành khắp nơi nhưng vì quyền thế của Thilo nên ai cũng không làm gì được hắn. Tất nhiên trừ thành Doran.
Trải qua đại chiến sống chết cho tới hôm nay, Arthur sao có thể thật sự quan tâm đến loại đe dọa này.
Ngay cả Faure cũng không để ý, hắn đánh thằng ranh này da tróc thịt bong, nếu không phải quả thật không có thương vong về người thì hôm nay tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Bình luận truyện