Hủy Tâm Chú

Chương 8



La Khởi lộ ra nụ cười nhợt nhạt dịu dàng, sau đó cúi đầu cắn ngón tay mình, dùng máu vẽ một phù chú trên không trung.

Nhất thời mặt đất rung chuyển, trong phòng cuồng phong gào thét, bụi tung mịt mù. Thế nhưng chỉ lát sau, phù chú bằng máu dần dần vặn vẹo, cuối cùng hình thành một khe hở thời không.

La Khởi búng ngón tay, lập tức quanh thân bao phủ một luồng sáng nhẹ, sau đó liền nhấc chân bước vào trong.

Đưa mắt nhìn khu rừng trúc rậm rạp, tiếp đó là tòa lãnh đình cùng mấy gian nhà gỗ, cảnh trí lờ mờ gần giống với địa phủ, chỉ là trước cửa có thêm một ao sen.

La Khởi ngẩn ngơ, lập tức nhớ tới, đây là nơi mình thường xuyên lưu luyến. Trước khi Lãnh Vũ hồn phi phách tán lại muốn tìm đến nơi này, chắc chắn là vì mình.

Nghĩ vậy, trái tim La Khởi không khỏi co rút, vội vàng bước đi nhanh hơn.

Y theo khí tức của Lãnh Vũ mà tìm tới nơi này, nhưng không biết đã muộn chưa? Liệu khi bước vào trong, có khi nào chỉ nhìn thấy một căn phòng trống rỗng?

Cho dù vươn hai tay, cũng chỉ có thể ôm lấy một mảnh hư vô.

La Khởi chần chờ đứng bên ngoài, không dám đẩy cửa. Nét mặt y trấn định nhưng ngón tay lại có chút phát run, đời này y chưa từng sợ hãi đến như vậy.

Hồn phi phách tán là gì, y hiểu quá rõ. Đầu tiên là toàn thân bao phủ ánh sáng màu vàng, sau đó từng phần cơ thể sẽ biến mất, cuối cùng là hóa thành tro bụi, không bao giờ xuất hiện nữa.

La Khởi hít sâu vài cái, cố gắng kìm chế nỗi sợ hãi mà đẩy cửa bước vào.

Trong phòng lờ mờ, nháy mắt khi cửa phòng mở ra, một nam tử tóc bạc đang ngã tựa trước bàn ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó liền cúi đầu xuống, cuống quít quay mặt vào trong góc tránh né.

Dù chỉ kịp liếc mắt một cái, nhưng La Khởi vẫn nhìn rõ bộ dạng lúc này của Lãnh Vũ, không chỉ đầu đầy tóc bạc, mà trên khuôn mặt tái nhợt vốn thanh tú tuấn mỹ, nay đã hiện đầy vết rách sâu cạn không đồng nhất.

… Dấu vết của thiên hỏa đốt người…

Lãnh Vũ vốn là một người được nuông chiều, nâng niu từ bé, bị khi dễ một chút đã ầm ĩ kêu la hồi lâu, làm sao chịu được cái loại đau đớn này?

Nghĩ vậy, La Khởi chợt cảm thấy chân như nhũn ra, cơ hồ sắp té ngã. Thật vất vả y mới chống đỡ được mà tiến lên vài bước, vươn tay ôm lấy nam tử tóc bạc đang đưa lưng về phía y.

Nếu có người đồng ý vì mình biến thành bộ dạng thế này, làm sao có thể không động tâm?

Quên một người khó như vậy, nhưng thích một người, lại chỉ cần một cái chớp mắt ngắn ngủi.

“Điện hạ.” La Khởi ôn nhu gọi.

Lãnh Vũ không lên tiếng, vẫn im lặng ngồi yên, thân thể run rẩy không ngừng.

La Khởi liền ôm càng chặt hơn, lại gọi một lần: “Điện hạ, là ta.”

Lãnh Vũ thở hổn hển, mất bao công phu, mới hỏi ra một câu: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Lòng ta nghĩ tới ngươi, cho nên mới tìm đến đây?”

Nghe vậy, Lãnh Vũ chấn động toàn thân, khàn khàn hỏi: “Ngươi biết rồi sao?”

“Ừ, chuyện quan trọng như vậy, thế mà điện hạ lại gạt ta.”

“Từ đầu tới cuối là do ta tự làm tự chịu, không liên quan tới ngươi! Ngươi đi đi, không phải chịu trách nhiệm gì cả.”

La Khởi nghe vậy, thoáng giật mình, lập tức cười ra tiếng, nói: “Ta chỉ muốn đến để nói với điện hạ một câu, chứ không phải để chịu trách nhiệm.”

“Câu gì?”

La Khởi khẽ nhếch mép, cũng không vội trả lời, chỉ vững vàng túm cánh tay Lãnh Vũ, thuận thế kéo lại làm cho hắn xoay mặt về phía mình.

Mà Lãnh Vũ bị hành động này của La Khởi làm cho hoảng sợ, cúi gầm mặt xuống kêu to: “Đừng nhìn mặt ta!”

La Khởi không rõ vì sao Lãnh Vũ lại kích động như vậy, liền vươn tay nâng cằm hắn lên, ai ngờ lại bị cắn cho một cái.

Lãnh Vũ sức yếu, nhưng lần này lại dùng hết sức, hung tợn mà cắn xuống, thẳng đến khi miệng tràn ngập mùi máu tươi, vẫn sống chết không chịu buông ra.

Trong đáy lòng hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất: Không thể để y nhìn thấy, không thể để y nhìn thấy…

Bộ dáng hắn bây giờ, làm sao để người trong lòng nhìn thấy đây?

La Khởi kêu lên một tiếng, mặc dù cảm thấy ngón tay đau đớn, nhưng vẫn không rút tay lại, để mặc cho Lãnh Vũ cắn. Lát sau, đột nhiên cảm thấy một giọt nước ấm áp rơi vào ngón tay.

Trái tim như thắt lại.

La Khởi vội vàng rút tay ra, giơ lên miệng nhẹ nhàng liếm.

Mặn mặn chát chát…

Là vị của nước mắt…

Đột nhiên La Khởi cảm thấy khó chịu, nhưng đáy lòng lại tràn ngập nhu tình mật ý đến kỳ lạ. Y không nhịn được ôm chặt lấy người trong lòng, vươn tay khẽ vuốt mái tóc bạc trắng, cúi đầu thở dài.

Tất cả đều là lỗi của mình.

Tam hoàng tử thiên giới vốn kiêu ngạo đến cực điểm, mà nay biến thành bộ dạng chật vật thế này, hoàn toàn là vì mình.

Bất quá, may vẫn còn kịp.

Kịp tới gặp hắn lần cuối.

Kịp… nói cho hắn nghe câu kia.

La Khởi cúi đầu, vừa hôn lên mái tóc bạc của Lãnh Vũ, vừa ôn nhu dỗ dành: “Điện hạ, ngẩng đầu nhìn ta có được không?”

Lãnh Vũ cứng ngắc, gắt gao cắn môi dưới.

Cho dù tới lúc này, hắn vẫn vì một câu nói của La Khởi mà đỏ mặt, trống ngực đập thình thịch.

“Điện hạ, chỉ cần liếc mắt một cái là được rồi.” La Khởi khẽ mỉm cười, khí tức ấm áp tiến dần đến bên tai.

Lãnh Vũ nắm chặt tay, rốt cuộc không kìm chế được, chậm rãi ngẩng đầu. Hình như có một luồng sáng mạnh lóe lên. Sau đó, hắn đã nhìn thấy…

Dung nhan tuấn tú, nụ cười dịu dàng, cùng với… mái tóc bạc trắng?!

Lãnh Vũ thất kinh, vội vàng nắm lấy tóc La Khởi, hô lên: “Ngươi… sao lại thế này…”

La Khởi là diêm vương, đương nhiên không có khả năng có tóc bạc, trừ phi y tự… hủy nguyên thần?! Tiên nhân muốn tự đả thương bản thân, cũng chỉ có thể ngưng tụ tất cả tiên lực, sau đó cắt đứt tâm mạch toàn thân. Cách làm này sẽ phải chịu đau đớn gấp ngàn lần so với nỗi đau bình thường, mà nếu không kịp ngăn cản, kết quả chính là hình thần câu diệt!

La Khởi là người thông minh, không có khả năng không hiểu rõ đạo lý này, y rõ ràng là cố ý.

Nhưng sao y lại làm vậy?

Chẳng lẽ, y định cùng mình hồn phi phách tán?

Lãnh Vũ mơ hồ đoán, rồi lại có cảm giác không thể tin được, nhất thời ngơ ngác không nói nên lời.

La Khởi thì vẫn tươi cười, quay đầu hôn lên tay hắn, hỏi: “Sao? Trông ta rất đáng sợ phải không?”

Lãnh Vũ không trả lời, chỉ lắc đầu một cái.

“Vậy là được rồi, ta cũng cực thích bộ dạng lúc này của ngươi.” La Khởi chậm rãi xoa lên gương mặt tràn đầy vết rách của Lãnh Vũ, thần sắc ôn nhu như nước, từng chữ từng chữ phun ra: “Điện hạ, ta thích ngươi.”

Dứt lời, liền chớp chớp mắt, chậm rãi hôn lên đôi môi Lãnh Vũ.

Y đã chọn con đường tương lai này cho mình.

Nếu không có bản lãnh nghịch thiên, như vậy dứt khoát cũng người yêu mến hóa thành tro bụi trong thiên địa này đi.

La Khởi vừa nghĩ, vừa cười rộ lên, ngón tay chậm rãi quấn lên lọn tóc bạc của Lãnh Vũ.

Còn Lãnh Vũ thì kinh ngạc, há mồm trợn mắt, khuôn mặt hắn vốn đầy vết rách, giờ phút này cộng thêm ánh mắt kia, trông thật kinh khủng đến cực điểm.

Nhưng La Khởi càng nhìn càng cảm thấy thú vị, không nhịn được mà vươn tay búng nhẹ lên trán hắn một cái, thấp giọng cười.

Lãnh Vũ ngây ngốc một chút, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, mặt đỏ bừng bừng, khàn khàn hỏi: “Ngươi thích ta? Hay là… vì cảm kích ta, đồng tình với ta?”

La Khởi vẫn cười, rồi cúi đầu hôn Lãnh Vũ, dịu dàng nói: “Điện hạ quen biết ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tính ta? Thích chính là thích, không thích là không thích, ta không bao giờ lấy lý do để dối gạt người.”

Dù sao, muốn thích một người căn bản cũng không khó, chỉ cần tiêu tan mọi ý niệm trong đầu, là có thể đốt thành liệt hỏa hừng hực.

Cái khó khăn chính là, người mà mình thích, cũng phải thích mình.

May là dù đã trễ một chút, nhưng y vẫn kịp ôm người y yêu vào lòng.

Nghĩ vậy, La Khởi không kiếm chế được mà hôn thêm lần nữa.

Lãnh Vũ bị y hôn đến đầu váng mắt hoa, nhất thời nói không ra lời. Một lúc lâu sau, mới giơ cánh tay cứng ngắc lên, vững vàng ôm chặt lấy thắt lưng La Khởi.

“Ái cũng tốt, hận cũng tốt, thậm chí là cái khác cũng được, chỉ cần trong lòng ngươi có ta là được rồi.” Vừa nói, Lãnh Vũ vừa nhìn thẳng vào La Khởi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ngươi là của ta, ngươi là của ta…”

Cuối cùng hắn cũng đã được toại nguyện.

Trong con ngươi sâu thăm thẳm như nước kia, rốt cục cũng đã ánh lên hình bóng hắn.

Lãnh Vũ khẽ nhếch mép, cố hết sức mỉm cười, nhưng sau đó lại ho sù sụ, bên môi còn mang theo tơ máu.

Lúc này hắn cũng chẳng muốn lau đi, cứ cười như vậy.

Đau đớn trên người ngày càng kịch liệt, đầu ngón tay cũng bắt đầu tê dại mất cảm giác.

Nhưng hắn cũng không để ý, vẫn tiếp tục tươi cười.

Xuyên thấu qua đôi mắt ôn nhu như nước kia, hắn nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này – mái tóc bạc trắng bù xù rơi tứ tán trên đôi vai gầy, khuôn mặt tràn ngập những vết rách loang lổ, bạc môi trắng bệch không còn chút máu…

Nói ra chỉ sợ sẽ bị người cười chết.

Đường đường là tam hoàng tử thiên giới, dĩ nhiên lại vì một nam nhân, mà biến thành bộ dạng chật vật thế này. Thậm chí còn không thèm suy nghĩ, làm như vậy có đáng giá hay không?

Chịu thôi, ai bảo hắn thích y làm gì.

Lúc yêu một người, tự nhiên sẽ nguyện ý liều mạng xông lên, ngay cả một cái quay đầu cũng thấy lãng phí.

Lãnh Vũ thở hổn hển, ho càng lúc càng kịch liệt, trong miệng tràn đầy máu tươi. La Khởi liền nâng cằm hắn lên, vừa ôn nhu vừa bá đạo hôn xuống.

Gắn bó mà quấn lấy nhau.

Bên mép hai người cũng nhiễm đầy máu, ánh mắt gặp nhau, sau đó lại cùng nhau cười rộ lên.

“La Khởi…” Lãnh Vũ không ngừng nói, trong mắt tràn đầy tình ý, hai tay vốn đang ôm lấy La Khởi dần buông xuống.

Quanh thân hắn từ từ bị bao bọc bởi luồng sáng màu vàng kim.

La Khởi buồn bã, nhưng lại coi như không thấy, nhẹ nhàng trả lời: “Điện hạ, ta ở đây.”

Sau đó nắm lấy bàn tay vô lực buông thõng của Lãnh Vũ, dìu hắn đi ra cửa.

Bên ngoài bầu trời quang đãng, không một gợn mây.

Khu rừng trúc của địa phủ nằm kế bên ao sen thiên giới.

La Khởi tùy tiện vung tay lên, hoa sen liền nở bung ra, diễm lệ vô song.

Lãnh Vũ chậm rãi tựa vào La Khởi, mơ màng nói: “La Khởi, ta thật sự rất mệt.”

“Vậy nhắm mắt ngủ một chút đi.” Bàn tay La Khởi nhẹ nhàng che mắt Lãnh Vũ lại, thanh âm vẫn ôn nhu động lòng người.

Một mặt nói, một mặt còn dùng tay kia nắm lấy tay Lãnh Vũ.

Nếu có thêm một ngàn năm nữa, bọn hắn sẽ thế nào đây?

Có lẽ sẽ không nhịn được mà khi dễ người trong lòng này đi?

Nhìn bộ dạng đỏ mặt tới mang tai của hắn, nhìn hắn thở hổn hển, nhìn hắn nhìn mình mà thần hồn điên đảo… Sau đó y sẽ nắm chặt lấy tay hắn, mười ngón giao quấn, không bao giờ chia lìa.

Đáng tiếc không có nhiều ‘nếu như’ như vậy.

Cho nên chỉ có thể quý trọng từng giây từng phút này, đem một cái chớp mắt ngắn ngủi, biến thành tình yêu ngàn năm.

May mà đây cũng không phải là ly biệt.

Không lâu nữa, y sẽ cùng hắn hòa hợp toàn thể, vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau.

La Khởi mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay kia. Mà ánh sáng vây quanh Lãnh Vũ cũng ngày càng rõ ràng hơn, đầu ngón tay đã bắt đầu biến mất.

La Khởi thần sắc không đổi, vẫn nắm lấy bàn tay Lãnh Vũ dù giờ đã thành hư vô.

Rốt cục Lãnh Vũ cũng cảm thấy thân thể biến hóa, trừng mắt nhìn, con ngươi tràn đầy hơi nước. Một tay hắn đã biến mất, nhưng tay kia vẫn ôm lấy cổ La Khởi, nghiêng người hôn y.

Đầu tiên là cẩn thận hôn lên khóe miệng ấm áp, sau đó mới cắn một cái thật mạnh, lẩm bẩm nói: “Ta thích ngươi…”

Lãnh Vũ cắn rất mạnh, như là hận không thể gặm được một miếng thịt của La Khởi, để máu thịt y hòa tan vào trong người hắn, để hắn có thể mang theo khí tức của y mà phiêu tán theo gió.

La Khởi hiểu rõ hắn nghĩ gì, cho nên chỉ cười cười, mặc cho hắn gặm, hắn cắn.

Ánh sáng lóe lên mạnh hơn.

Thân thể Lãnh Vũ đã biến mất hơn phân nửa.

Nhưng La Khởi thủy chung vẫn làm như không thấy, vươn tay vuốt ve mái tóc dài bạc trắng của hắn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ.”

Ám quang trong mắt lưu chuyển, ngữ khí ấm áp đến cực điểm, rõ ràng vừa mới nói câu thích, nhưng giờ lại như đã yêu thương cả ngàn năm.

Không nỡ chia lìa, dù biết phía trước chính là vĩnh hằng, cũng không nỡ buông tay ra.

Lát sau, La Khởi cũng dần bao phủ một luồng sáng mờ nhạt.

Hai người bọn họ vẫn gắt gao ôm chặt lấy nhau, thậm chí nét mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, ánh sáng chậm rãi hòa tan lấy họ, cho đến khi chói lòa rồi biến mất.

Hồn phi phách tán, chính là thân thể sẽ hóa thành hư vô, từ này không còn tồn tại nữa.

Nhưng khi Lãnh Vũ mở mắt ra, lại thấy bản thân đang tung bay giữa không trung, tay chân mặc dù đã biến mất, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.

Liếc mắt một cái, Lãnh Vũ nhìn thấy một nam tử tuấn tú đứng trước mặt.

“Thu trưởng lão?” Không những thần trí tỉnh táo, mà Lãnh Vũ còn có thể mở miệng nói chuyện: “Sao ngài lại ở đây?”

“Đương nhiên là vì cái tên tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi rồi.” Đôi mắt của Thu trưởng lão bắn ra tia lửa, lo lắng thở dài một hơi: “Ngươi thật quá ngang ngạnh, nếu không có ta kịp thời làm phép định trụ nguyên thần cho ngươi, thì ngươi đã sớm hóa thành tro bụi rồi.”

“Khụ khụ, Thu trưởng lão biết hết rồi sao?”

“Đâu chỉ có ta? Ngay cả phụ hoàng ngươi cũng biết rõ, còn trọng tố linh hồn cho ngươi nữa. Để rồi xem Người phạt ngươi thế nào.”

“Hả?” Lãnh Vũ ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi: “Thu trưởng lão có biện pháp cứu ta?”

Nghe vậy, Thu trưởng lão trừng mắt nhìn, rồi khẽ cười: “Nếu ta không có biện pháp cứu ngươi, thì sao dám dạy cho ngươi cấm kỵ chi thuật chứ? Từ ngàn năm trước, sau khi chuyện đó xảy ra, ta đã dốc lòng nghiên cứu pháp thuật này, lại còn cố ý tới yêu giới mượn một thứ.”

Đang nói chuyện, Thu trưởng lão lấy một chiếc bông tai hình hồ điệp ra, nhẹ nhàng tung lên.

Chiếc bông tai bỗng phát ra ánh sáng màu tím, bao phủ lấy cả người Lãnh Vũ.

Lãnh Vũ chấn động, cảm thấy cơn mệt mỏi bắt đầu tập kích, mơ mơ màng màng hỏi: “Nếu Thu trưởng lão lợi hại như vậy, sao bây giờ mới xuất hiện?”

“Thật là đồ đần.” Thu trưởng lão không nhịn được gõ lên trán hắn một cái, trong mắt tràn đầy sủng nịch: “Nếu ta không chờ đến thời khắc mấu chốt này mới ra tay, thì đau khổ ngươi phải chịu sẽ là vô ích sao? Nếu ngươi không bị đau đớn đến chết đi sống lại hành hạ, thì sao có thể làm trái tim diêm vương rung động, làm sao khiến y hồn phi phách tán cùng ngươi?”

Lãnh Vũ giật mình, lập tức hô to: “Ngài nói gì? La Khởi làm sao?”

“Con mắt ngươi không tệ.” Thu trưởng lão lắc đầu thở dài: “Tên kia mặc dù lãnh đạm, nhưng khi yêu, quả thật lại rất si tình, lại còn nguyện ý cùng ngươi hình thần câu diệt.”

Lãnh Vũ bây giờ cái gì cũng rõ ràng, nhất thời khuôn mặt nóng lên, khí huyết trong cơ thể bùng cháy, cúi đầu nói: “Quả nhiên La Khởi thích ta…”

Tiếp đó lại giương mắt nhìn nam tử tuấn tú trước mặt, nhẹ giọng nói: “Thu trưởng lão, ngài cứu y đi.”

Nhưng Thu trưởng lão lại híp mắt, thờ ơ cười, lạnh nhạt nói: “Y sống hay chết, liên quan gì tới ta? Chỉ cứu mình ngươi, ta đã tổn hại ngàn năm đạo hạnh rồi.”

Lãnh Vũ nhất thời nói không ra lời.

Ánh sáng màu tím ngày càng mãnh liệt, rõ ràng hắn đã mệt mỏi tới cực điểm, nhưng lại giãy dụa thở hổn hển nói: “Nếu như vậy, Thu trưởng lão chỉ cần cứu mình y là đủ.”

Vừa nói vừa ho khan, thanh âm phát run, nhưng thái độ của hắn lại cực kỳ kiên quyết.

Dứt lại, bỗng nghe thấy Thu trưởng lão cười rộ lên: “Đứa nhỏ ngu này, quả nhiên ngu đến không còn thuốc chữa.” Vươn tay gõ lên trán hắn, Thu trưởng lão ôn nhu nói: “Yên tâm, ta chỉ đùa ngươi thôi. Ngươi coi tên kia như bảo bối, làm sao ta có thể để y chết, khi ngươi tỉnh lại, nhất định y sẽ ở bên cạnh ngươi.”

Lúc này Lãnh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nhắm mắt lại: “Thu trưởng lão, vì sao ngài sủng ta như vậy?”

Thu trưởng lão biến sắc, trong con mắt nổi lên vạn trượng nhu tình, khóe miệng khẽ nhếch như có như không, cúi đầu trả lời: “Chịu thôi, ai kêu ngươi… giống hệt phụ hoàng ngươi làm gì.”

Nói xong, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lãnh Vũ, rồi giơ hai tay, kết ấn đặt trước ngực, chậm rãi đọc một chuỗi chú ngữ dài dằng dặc.

Không lâu sau, ánh sáng màu tím hoàn toàn vây lấy Lãnh Vũ, không ngừng tung bay giữa không trung, mơ hồ nhìn thấy tay chân Lãnh Vũ dần tụ lại, bắt đầu trọng tố nguyên hình.

Thấy thế, Thu trưởng lão không khỏi cười lên, nhưng sắc mặt lại ngày càng tái nhợt, cuối cùng lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

May mà cường quang chợt lóe, phía sau đột nhiên có một cánh tay vươn tới, kịp thời ôm lấy thắt lưng hắn.

Thu trưởng lão quay đầu lại, đập vào mắt là hai con ngươi lạnh lẽo như băng sương. Bất giác hắn ngây người, khuôn mặt mặc dù tái nhợt, nhưng trong mắt lại tràn ngập phong tình vạn chủng, cười nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Ngươi kia thanh y ngọc quan, khí độ phi phàm, dung mạo mặc dù giống hệt Lãnh Vũ, nhưng thần sắc lại lạnh như băng, nét mặt không chút biểu cảm. Y liếc nhìn Lãnh Vũ một cái, rồi lập tức thu hồi tầm mắt, nhíu mi hỏi: “Vì cái tên tiểu tử thối mà tổn hại ngàn năm đạo hạnh, có đáng giá không?”

“Thiên Đế bệ hạ, tên tiểu tử thối đó là con ruột của ngài đấy.” Thu trưởng lão tựa vào lòng người đằng sau, ha ha cười lớn: “Cho dù ngươi thấy chết không cứu, ta cũng không bỏ nó được.”

Thiên Đế hừ nhẹ một tiếng, gắt gao trừng mắt nhìn Thu trưởng lão, nói: “Đứa nào cũng gây phiền toái, lúc đầu ta đã nói là không muốn sinh rồi mà.”

“Ai nha, đâu liên quan tới ta.” Thu trưởng lão chạm lên mi gian của Thiên Đế, cười hì hì: “Đâu phải ta sinh chúng nó.”

Thiên Đế cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi đến cực điểm, thở hổn hển không nói lời nào.

Thu trưởng lão liền nhẹ nhàng nắm tay y, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía ánh sáng màu tím bao quanh Lãnh Vũ, thản nhiên nói: “Tiểu Vũ chịu nhiều đau khổ rồi, ngươi cũng đừng phạt nó. Người có tình trên thế gian này, phải chúc phúc họ mới đúng chứ.”

Thiên Đế vẫn nghiêm mặt, không nói được một lời, nhưng lại chậm rãi truyền linh lực sang cho Thu trưởng lão.

Thu trưởng lão nhắm mắt, nét mặt vẫn tươi cười động lòng người: “Quả nhiên ngươi rất thương yêu Tiểu Vũ.”

“Ai nói? Chẳng qua ta chỉ không muốn phiền toái thôi.” Dừng một chút. Thiên Đế nói tiếp, ngữ khí vẫn lạnh như băng: “Sứ giả yêu giới vừa mới tới, tựa hồ lại có ý định kết thông gia với thiên giới.”

“Ai?”

“Lần này đối tượng cầu thân của công chúa yêu giới… lại đúng là Lãnh Vũ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện