Huyền Thiên

Chương 332: Ngưng kiếm




- Cái này cũng là một khối kỳ trân ở Hải Vực. Để vào trong nước sẽ tỏa ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, hơn nữa cứng rắn dị thường, bất quá cũng không ẩn chứa năng lượng gì hết, giá trị không cao, chỉ là hiếm thấy mà thôi. Là một vị lịch lãm rèn luyện dùng vật phẩm này để đổi thương phẩm của chúng ta.

- Phát ra ánh sáng màu đỏ trong nước?

Dương Thiên Lôi lập tức giống như rất hưng phấn mà nói:

- Bán thế nào? Làm đồ chơi cũng không tệ, ca thích nhất là những thứ có thể phát sáng dưới nước.

- Giá gốc là một trăm vạn Thuần Dương đan, nếu tiên sinh muốn thì chỉ cần chin mươi vạn thôi.

Nhân viên phục vụ nói.

- Được, ta lấy.

Dương Thiên Lôi trực tiếp cầm lên, lúc tiếp xúc với khoáng thạch hắn liền ném vào Càn Khôn Giới tránh cho nhân viên phục vụ phát hiện ra điều gì dị thường.

Tiêu Như Mộng thấy bộ dạng Dương Thiên Lôi hưng phấn liền mỉm cười lắc đầu, căn bản không rõ hắn mua một tảng đá vô dụng làm gì.

....

- Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, xin mọi người chú ý, mưa to gió lớn có khả năng sinh ra biển động, mời các vị tạm thời trở về phòng, để chúng ta khởi động hệ thống phòng ngự của Phá Lãng Hào, nếu có xóc nảy xin chớ sợ hãi.... Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ...

Lúc Dương Thiên Lôi va Tiêu Như Mộng cùng nhau ra khỏi khu vực bán kỳ trân dị bảo thì loa phóng thanh bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ dễ nghe liên tục thông báo một câu duy nhất.

- Răng rắc... Ầm ầm ...

Đúng lúc này, tiếng sấm sét lại truyền tới lần nữa.

Vẻ mặt Tiêu Như Mộng khẽ biến nói:

- May mà chúng ta trở về sớm, hôm nay đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện chỉ sợ gặp nguy hiểm, nếu mưa dông cứ tiếp tục như vậy ...

Tiêu Như Mộng có thể tưởng tượng ra mưa dông tiếp tục một hai ngày nữa còn may, nếu như ba bốn ngày tu luyện giả đều gặp nguy hiểm rất lớn. Thời tiết dông tố là tối kỵ của tu luyện giả, cho dù là trải qua lôi kiếp thì cường giả Thần Đạo cũng không dám xem thường. Cao thủ dưới Tiên Thiên cấp chín lại càng không phải nói. Huống chi còn có thể xảy ra sóng thần.

Sóng thần có thiên địa chi uy, khủng bố dị thường.

- Ừ.

Dương Thiên Lôi lên tiếng chẳng qua trong lòng lại không có chút lo lắng nào, trái lại gia hỏa này nghe từng trận sấm sét lại càng hưng phấn, kích động.

Hắn phi hành ở tầng ngoài dẫn phát sấm sét cùng lực lượng thiên địa hiển nhiên không cùng một cấp bậc với cái này. Nhưng ca rất muốn biết có thể bình yên vô sự với sấm sét loại này hay không?

Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ mà thôi, Dương Thiên Lôi chưa có can đảm đi thử, ít nhất là hiện tại chưa có đảm lượng đó.

- Mộng Mộng, ta ở cùng phòng với ngươi, nhỡ may có gặp phải tình huống thế nào chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Có vẻ như sóng thần rất cường đại, Phá Lãng Hào không biết có thể chống đỡ được không, có chết chúng ta cùng chết một chỗ...

- Mồm quạ đen, nói bậy bạ gì đó. Phá Lãng Hào là đạo khí, nếu không thể phòng được sóng thần thì còn ra biển làm gì.

Tiêu Như Mộng nói nhưng trong lòng lại bởi vì câu ''Chết cùng một chỗ" mà hiện ra một cỗ cảm xúc.

Hai người Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng về tới phòng Tiêu Như Mộng.

Vừa bước vào phòng, Dương Thiên Lôi không chờ được nữa mà lấy khối khoáng thạch màu đỏ kia ra, đan điền của hắn lập tức hưng phấn lên lần nữa, Dương Thiên Lôi cảm ứng rõ ràng một cỗ năng lượng nóng như lửa điên cuồng chạy dọc theo kinh mạch trên tay hắn tràn vào cơ thể và không ngừng bị đan điền hấp thu lấy. So với lần đầu gặp khoáng thạch màu đen phải nhanh hơn gấp trăm ngàn lần, hiển nhiên cũng có quan hệ với tu vi bản thân hắn tăng lên.

- Thiên Lôi ... Truyện Sắc Hiệp

- Mộng Mộng, ngươi muốn ta nhắc bao nhiêu lần? Chúng ta bây giờ là đạo lữ, xin gọi ta là Tiểu Thiên hoặc là Thiên ca, cảm ơn. Dương Thiên Lôi mắt lóng lánh ánh lên hưng phấn nói.

- Hồ đồ, hiện tại không có ngoại nhân. Tiêu Như Mộng ôn nhu cười nói: - Ngươi mua khoáng thạch này làm gì?

- Hắc hắc, Mộng Mộng, chúng ta đánh cuộc một lần không?

- Đánh cuộc một lần? Đánh cuộc gì?

Tiêu Như Mộng kỳ quái hỏi.

- Đánh cuộc ta có thể ăn khối khoáng thạch này.

Dương Thiên Lôi cười hèn mọn bỉ ổi nói. Hiện tại, hắn không có cảnh giác gì với Tiêu Như Mộng, hắn không sợ lộ thể chất đặc thù của mình với nàng. Huống chi đặc thù của hắn, Tiêu Như Mộng đã biết rất nhiều. Điểm ấy để nàng biết cũng không sao.

- Ngươi nói đùa sao? Đây là khoáng thạch, ngươi tưởng là tiên đan sao?

- Ngươi chỉ cần nói đánh cuộc hay không thôi. Nếu như ta thắng ... Đêm nay ... Ngươi cho ta ôm ngủ ...

- Nói bậy bạ gì đó. Tiêu Như Mộng lập tức trừng mắt Dương Thiên Lôi nói.

- Ách ... Ý của ta chỉ là ôm ngủ cái gì cũng không làm. Dù sao thời tiết dông tố chúng ta cũng ở trạng thái sung mãn, không cần tu luyện ...

- Vậy cũng không được, Thiên Lôi ... Ngươi phải biết rằng, ta là sư phụ của ngươi, trước kia và hiện tại cũng thế, tương lai vĩnh viễn cũng thế ...

Tiêu Như Mộng nhìn Dương Thiên Lôi ôn nhu nói. Không thể phủ nhận Dương Thiên Lôi không ngừng tiến công nhất là kinh nghiệm mấy lần kinh tâm động phách hơn nữa trước kia Tiêu Như Mộng có ý định thì quan hệ hai người đã tràn đầy ám muội, muốn có quan hệ thầy trò đã rất không có khả năng. Nhưng Tiêu Như Mộng lại phải tự mình kiên trì nếu không hủy diệt không chỉ là mình mà còn có Dương Thiên Lôi.

- Mộng Mộng, ngươi còn chưa nghe ta nói hết thì gấp cái gì?

Dương Thiên Lôi không để ý chút nào nói:

- Nếu ngươi thắng, về sau ta tuyệt không nhắc lại sự tình làm đạo lữ cùng sư phụ. Ngươi xem, một khối khoáng thạch lớn như vậy? Ta sao có thể nuốt vào bụng chứ?

- Nếu ngươi không thể nuốt vào thì ngươi sẽ không cùng ta đánh cuộc. Nghe nói, bất cứ chuyện gì trên người ngươi đều kỳ quái.

Tiêu Như Mộng không để ý tới lời của Dương Thiên Lôi. Tuy biết rõ không có khả năng nuốt khoáng thạch vào nhưng đối với người khác, đối với loại biến thái như Dương Thiên Lôi không thể dùng tư duy bình thường để đoán được, thông qua phán đoán logic thì lại chuẩn xác hơn.

- Khục khục ...

Dương Thiên Lôi im lặng một hồi. Hiển nhiên không có biện pháp nào để cho Tiêu Như Mộng bị lừa rồi. Nhưng lúc này đan điền đã điên cuồng vận chuyển, không có cách nào nên Dương Thiên Lôi bay nhào một cái nhảy tới giường của Tiêu Như Mộng rồi cởi đạo bào trên người trong nháy mắt.

- Ngươi ... Ngươi làm gì vậy?

Tiêu Như Mộng lập tức hỏi, còn tưởng rằng Dương Thiên Lôi muốn cởi sạch quần áo. Tuy nàng đã sớm được chứng kiến nhưng giờ khắc này cùng lúc đó hoàn toàn khác nhau, sao nàng có thể để Dương Thiên Lôi tiếp tục hồ đồ?

- Ngươi xem rồi thì tốt.

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói, sau khi cởi đạo bào hắn cũng không cởi tiếp mà lật áo lên để lộ cơ bụng khêu gợi, bỏ khoáng thạch màu đỏ bỏ vào đan điền.

Tiêu Như Mộng kỳ quái nhìn Dương Thiên Lôi.

Khoáng thạch màu đỏ phóng tới đan điền lập tức, Dương Thiên Lôi chậm rãi nhắm mắt lại.

Lần đầu hắn không hiểu mà hấp thu trong giấc mộng, lúc này hắn hấp thu có ý thức. Trong chốc lát trong đầu hắn liền sáng lên, tâm thần sát nhập vào đan điền của mình, cảm ứng đến năng lượng gần như điên cuồng trong đan điền.

Một tia năng lượng tinh thuần bàng bạc nóng như lửa tăng tốc độ kinh khủng trong chốc lát bắt đầu tuôn vào đan điền của Dương Thiên Lôi.

Tu luyện đến thể xác và tinh thần dung nhập đối với Dương Thiên Lôi là không có gì nhưng Tiêu Như Mộng lại không thể tưởng được một màn quỷ dị như thế.

Khoáng thạch màu đỏ kia giống như hóa thành sương mù, dâng lên sương đỏ nồng đậm, nhanh chóng chui vào đan điền của Dương Thiên Lôi, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ thu nhỏ lại.

Da thịt Dương Thiên Lôi hấp thu khoáng thạch cũng ngày càng hồng, lúc đầu là bụng, sau đó hai tay, cổ, mặt của hắn, thậm chí cả đầu. Tất cả bộ vị lộ ra ngoài đều biến thành một màu hồng đỏ thẫm.

Tiêu Như Mộng có thể khẳng định toàn thân Dương Thiên Lôi lúc này đều có màu sắc như thế, hơn nữa đang không ngừng đậm thêm.

Đây là tình huống gì? Trong lòng Tiêu Như Mộng khiếp sợ, hô hấp ngừng lại, sợ ảnh hưởng đến Dương Thiên Lôi. Tuy nàng không biết chuyện gì xảy ra nhưng lại biết cái này do Dương Thiên Lôi cố ý gây nên, rất có thể là một loại thần thông nàng chưa từng nghe nói qua/

Sau nửa canh giờ. Khoáng thạch màu hồng đỏ thẫm kia hoàn toàn biến mất. Nhưng Dương Thiên Lôi không tỉnh lại, thân thể của hắn tự hành ngồi xếp bằng, cả người tỏa ra khí tức lửa nóng đậm đặc, dường như tiến nhập trạng thái tu luyện tầng sâu bình thường.

....

Vô số năng lượng màu hồng đỏ thẫm xoay quanh đan điền Dương Thiên Lôi, tinh thần của hắn hoàn toàn sáp nhập vào hắn, lúc hấp thu khoáng thạch đỏ thẫm hắn cảm ứng rõ ràng được một loại pháp tắc thiên địa kỳ dị. Đó là một một pháp tắc dường như có thể làm tan thế giới vạn vật. Lúc hắn cảm ứng được loại pháp tắc này cũng khiến cho hắn khiếp sợ chính là đan điền của hắn chậm rãi tràn ra từng đạo khí tức quên thuộc với Dương Thiên Lôi, chính là khí tức thiên thạch màu đen hắn đã từng hấp thu.

Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, khoáng thạch đỏ thẫm này cũng là một khỏa thiên thạch, chỉ có điều nó cùng thiên thạch màu đen là hai loại năng lượng khác nhau.

Dương Thiên Lôi hấp thu năng lượng của thiên thạch màu đỏ ngày càng tăng, sương mù màu đen trong đan điền của hắn của tăng lên nhiều. Hai loại năng lượng cùng dây dưa một chỗ, vẫn bảo trì sự cân đối vi diệu, không ngừng gia tăng lấy ...

Lúc hấp thu hoàn toàn khoáng thạch màu đỏ, hai loại vốn dây dưa cùng một chỗ nhưng phân biệt rõ ràng năng lượng liền lập tức giao hòa, dùng một phương thức quỷ dị bắt đầu xoay tròn, hơn nữa thân thể Dương Thiên Lôi hoàn toàn không cần khống chế liền tự hành ngồi xếp bằng.

Đúng lúc này một màn xuất hiện càng thêm rúng động, hai loại sương mù đã bắt đầu dung hợp. Nếu chỉ dung hợp thì Dương Thiên Lôi cũng không kinh ngạc nhưng đây là chúng bắt đầu ngưng tụ.

Đúng vậy, là ngưng tụ, từ trạng thái khí chậm rãi chuyển trạng thái dịch, loại này Dương Thiên Lôi cũng không xa lạ gì, chính hắn cũng có thể làm được, giờ này khắc này tất cả năng lượng trong cơ thể hắn vốn là trạng thái dịch nhưng tại thời điểm hai loại năng lượng chuyển đổi thành trạng thái dịch lại bắt đầu chuyển đổi lần nữa, cứng lại.

Cứng lại ý vị như thế nào?

Hắn không thể nào lĩnh ngộ bình cảnh Tiên Thiên cấp năm thì ngay lúc này đây lại cảm nhận được thay đổi huyền ảo ngay tại đan điền, cảm ứng được loại quá trình cứng lại này ẩn chứ thiên địa pháp tác, Dương Thiên Lôi liền kinh hỉ, nhưng ngay lúc này đây, hắn lại không thể thả lỏng tâm thần, điều chỉnh chính mình tới trạng thái tu luyện tốt nhất, dùng cảnh giới vô pháp vô niệm, trong người còn có đan điền, tự thủ phi thủ, dần dần cảm ngộ biến hóa của hai loại năng lượng..

Thời gian trôi qua chậm rãi, hai loại năng lượng không ngừng hòa vào nhau, nhưng hình dạng của nội đan xuất hiện lại hoàn toàn không phải hình tròn, mà là một vật hình bẹt, lúc đầu căn bản nhìn không ra là thứ gì, nhưng theo thời gian trôi qua, việc khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc không hiểu chính là thứ đó lại có hình dạng giống như một chuôi kiếm bình thường, hơn nữa lại dần dần biến hóa, khiến hai loại sương mù hoàn toàn cứng lại, Dương Thiên Lôi khiếp sợ không rõ tại sao trong đan điền của mình lại có một thanh bảo kiếm đỏ thẫm phát ra khí tức vô cùng kinh khủng.

Tâm thần của Dương Thiên Lôi khẽ động, muốn phát động thử xem thế nào, nhưng khiến hắn thất vọng chính là không cách nào sử dụng dụng được, dường nhưu bảo kiếm này cũng chưa thành hình hẳn, những hoa văn trên thân kiếm đỏ thẫm tựa hồ như không trọn vẹn, giờ khắc này, nhiều nhất chỉ có thể coi là một thanh kiếm hư.

Nhưng khí tức phôi kiếm tỏa ra khủng bố hơn bất cứ thanh bảo kiếm nào Dương Thiên Lôi từng thấy. Hơn nữa Dương Thiên Lôi có cảm giác rõ rệt đó chỉ mới là bắt đầu, hắn còn cần hấp thu thiên thạch cùng loại như vậy nữa mới có thể tôi luyện thành.

Cưỡng chế nội tâm kích động, Dương Thiên Lôi đột nhiên giương mắt, nhìn Tiêu Như Mộng đang khiếp sợ nói: - Đợi ta. Rồi chui vào phòng tu luyện, tâm khẽ động, vô số nội đan yêu thú cùng đan dược tăng pháp lực lên liền phiêu phù trước mặt hắn.

Không do dự chút nào, Dương Thiên Lôi đột nhiên giương đôi mắt, nhìn gương mặt tràn đầy khiếp sợ của Tiêu Như Mộng nói:

- Đợi ta.

Rồi chui vào phòng tu luyện. Sau khi tiến vào phòng tu luyện, tâm thần hắn khẽ động, trong chốc lát vô số nội đan yêu thú cùng đan dược tăng pháp lực giống như thiên nữ tán hoa phiêu phù trước mặt hắn.

Dương Thiên Lôi đột nhiên há miệng, bụng dưới lập tức phồng lên, từng khỏa nội đan yêu thú cùng đan dược cường hãn lập tức hóa thành một chuỗi không ngừng tràn vào miệng hắn.

Hai con mắt Tiêu Như Mộng trừng lớn như chiếc chuông đồng, nàng không dám tin vào hai mắt của mình nữa. Điên cuồng thôn phệ đan dược đối với bất cứ ai đều có một kết quả duy nhất là bạo thể mà chết.

Tiêu Như Mộng thậm chí hoài nghi Dương Thiên Lôi không cách nào thừa nhận nhưng vừa rồi ánh mắt Dương Thiên Lôi tỉnh táo không có bất cứ dị thường gì. Hơn nữa Dương Thiên Lôi biến thái nên Tiêu Như Mộng cũng không có suy nghĩ cắt ngang hắn. Chỉ có thể nhìn Dương Thiên Lôi với ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện