Huyền Thiên

Chương 391: Hai lão đầu kinh ngạc




Dương Thiên Lệ cũng không biết loại cử động thân mật không kiêng kỵ chút nào này của nàng đối với Dương Thiên Lôi có ảnh hưởng đến mức nào. Vốn người anh em này còn muốn gọi đám Trương Tử Hàm ra, dù sao các nàng cũng đã đến cảnh giới đỉnh phong tương ứng tùy từng người, bế quan trong thời không pháp tắc mặc dì có thể khiến cho tinh thần cùng pháp lực của các nàng ngưng luyện đến mức sung mãn, nhưng tác dụng có được lại tương đối hữu hạn, tùy thời đều có thể gọi các nàng ra ngoài.

Chẳng qua là, dưới sự tiếp xúc với Dương Thiên Lệ, hơn nữa còn dưới ý dụ hoặc lơ đểnh, nhất là đôi chân thon dài cân xứng có thể hấp dẫn bất cứ nam nhân nào kia đúng là quá trí mạng. Cuối cùng, Dương Thiên Lôi cũng không trụ được, đành phải tạm thời thay đổi chủ ý, cho Dương Thiên Lệ vào trong Huyền Minh bảo khố, để cho nàng một mình tu luyện, mà người anh em này thì thân hình nhoáng một cái, đã xuất hiện tại một khối không gian mà từ đầu hắn đã phân ra.

- Tử Hàm muội muội…

Trương Tử Hàm đang ngồi xếp bằng mà đắm chìm trong tu luyện, bỗng nhiên ở sâu trong não hải bỗng nghe thấy tiếng kêu gọi nhẹ nhàng của Dương Thiên Lôi.

- Thiên Lôi?

Trương Tử Hàm nhất thời mở mắt, liền thấy được một nụ cười mỉm hèn mọn của Dương Thiên Lôi đang đứng trước mặt nàng, liền nói:

- Trở lại môn phái sao?

- Còn sớm, còn sớm, ca mệt mỏi, tới đây nghỉ ngơi một xíu!

Dương Thiên Lôi vừa nói vừa đặt mình xuống bên cạnh Trương Tử Hàm, nói tiếp:

- Muội muội thân ái, gần một năm không gặp, ca nhớ ngươi muốn chết… Hắc hắc. Đọc Truyện Online

- Thiên Lôi… Ngươi muốn làm gì?

Trương Tử Hàm nhìn ánh mắt không có chút hảo ý của Dương Thiên Lôi, nhất thời cả khuôn mặt đỏ ửng, trong lòng kìm không được mà hiện lên hình ảnh hai người bẻ trái cấm, cái cảnh tượng kiều diễm ấy, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ dường như có chút hoảng hốt nhìn thoáng qua xung quanh, nói.

- Hắc hắc…

Dương Thiên Lôi cười hèn mọn một tiếng, giờ phút này tâm tình thật tốt, thấy Tử Hàm muội muội thân ái, rốt cuộc cũng đã gạt bỏ được đôi chân thon dài dụ người ra khỏi đầu, cả tinh thần đều dung nhập vào trên thân hình thánh khiết như hoa của Trương Tử Hàm, cái gì cũng không nói mà liền một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Trương Tử Hàm vào trong ngực.

Phiên vân phúc vũ, điên long đảo phượng.

Dương Thiên Lôi cùng Trương Tử Hàm căn bản không nhớ đã "làm chuyện đó" biết bao nhiêu lần, ở trong thời không pháp tắc, hai người thực sự rất dư thời gian, giúp họ có thể tùy ý rong đuổi, tận tình phát tiết, Trương Tử Hàm thân là nữ nhân đầu tiên của Dương Thiên Lôi, hai người vô luận là tâm linh hay nhục thể đều vô cùng khăng khít, lại càng không tồn tại bất kỳ ngăn cách nào, loại này chính là linh nhục giao hợp, vượt xa sự tâm linh hòa hợp đơn thuần như đối với Tiêu Như Mộng, vẫn vậy, cũng không phải loại chỉ có thể ngắm và phát tiết nhục thể như Bách Lý Thiên Thiên có thể so sánh được.

Hơn nữa, năng lượng đồng nguyên đến từ Băng Tuyết thế giới càng làm cho hai người như cá gặp nước, Dương Thiên Lôi đã tấn cấp Thần Đạo khi cùng linh nhục dung hòa với Trương Tử Hàm thì căn bản không cần khởi động Âm Dương Niết Bàn kinh giống như lúc cùng Tiêu Như Mộng, năng lượng bên trong thể nội hai người sẽ tự khởi động, tự động tuần hoàn một cách tự nhiên, thậm chí ngay cả một tia tinh thần cũng không cần phân ra, bọn họ chỉ cần đem toàn thân dung nhập vào bên trong cảm xúc khiến người ta say mê kia là đủ.

Hơn nữa, khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc là lần đầu tiên ăn trái cấm cùng với Trương Tử Hàm, vô tình khởi động Âm Dương Niết Bàn kinh khiến cho sau này năng lượng bên trong thể nội hai người ngay khi linh nhục dung hòa thì phương thức vận chuyển đã hoàn toàn khác biệt so với cùng Tiêu Như Mộng.

Một lần lại một lần, không rõ là bao nhiêu lần, thân thể hai người quyện lại chung một chỗ, từ lúc bắt đầu cho đến giờ cũng chưa có tách ra, tư thế cứ như vậy mà biến hóa triền miên, trải qua một hồi không ngưng lại đem Âm Dương Niết Bàn kinh vận chuyển tới cực hạn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Đến kinh hai người lại một lần đồng thời "co giật" nữa, trong não hải Trương Tử Hàm bỗng nhiên "oanh" một tiếng…

Cảnh giới Tiên Thiên cấp sáu đỉnh phong của nàng, thế mà trong quá trình hai người song tu đã tự lĩnh ngộ ảo diệu đột phá bích chướng, hơn nữa theo sự tăng cường dần dần của pháp lực, lại có thể trực tiếp trùng kích chướng bích đột phá, tiến vào Tiên Thiên cấp bảy!

Sau hai canh giờ, sắc trời đã tối đen.

Từ bên trong Vạn Đan điện truyền ra một trận đan hương, Thanh Dương một thân đạo bào hoàn toàn ướt đẫm, mặt mày tái nhợt, hiển nhiên là đã hao hết pháp lực, rốt cuộc của lộ ra nét mỉm cười vui vẻ, hung phấn nói:

- Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Một tram ba mươi sáu loại đan dược tăng cường pháp lực, hẳn là có trợ giúp rất lớn cho Thiên Lôi rồi!

Chẳng qua nói xong, lão tựa hồ nghĩ tới điều gì, khẽ nhíu mày, nói tiếp:

- Thần Đạo, aizz, Thương Huyền Bác đã tấn cấp Thần Đạo, hiện tại Thiên Lôi còn chưa biết thế nào, một năm qua nhanh rồi, thế mà vẫn bặt vô âm tín…

Theo thanh âm, gương mặt tái nhợt của Đan Thanh Dương nhất thời càng lộ ra vẻ già nua. Trong khoảng thời gian này, lão phần lớn đều bế quan, cho nên Thập đại cao thủ từ trong Di Tích trở về thì lão cũng không thể thấy được, căn bản là còn không biết tin Dương Thiên Lôi tiến vào Di tích.

Một năm này, lão cũng đã sớm thăng lên đến Tiên Thiên cấp chín, sau khi Dương Thiên Lôi đi, lão bỏ phần lớn tinh lực vào việc nghiên cứu chế tạo đan dược tăng cường pháp lực, dù sao thiên địa linh vật cùng đan dược có thể tăng cường pháp lực trong thiên hạ cũng vô cùng có hạn, Dương Thiên Lôi nếu dùng quá nhiều, hiệu quả sẽ giảm dần đi, cuối cùng sẽ đến trình độ "có cũng không thể dùng được", vấn đề này Phong Vô Kỵ căn bản đã nghĩ tới.

Cho nên, Đan Thanh Dương muốn trợ giúp Dương Thiên Lôi mà nói, chỉ có nghiên cứu chế tạo đan dược mới có thể có hiệu quả giúp được cho Dương Thiên Lôi.

Một năm thời gian, lão nghiên cứu chế tạo ra một trăm ba mươi sáu loại đan dược, cũng tiêu phí mất vô số linh vật tiên thảo.

- Sư phụ!

Đúng lúc này, bên tai Đan Thanh Dương bỗng truyền đến giọng nói của Dương Thiên Lôi, nhất thời khiến lão cả kinh, đột nhiên tràn đầy kinh ngạc vào vui mừng mà quay người nhìn quanh, chẳng qua thấy phòng Luyện Đan trống không, lão mới ý thức được Dương Thiên Lôi không thể nào có mặt trong Vạn Đan điện được, không có sự cho phép của mình, ngoại trừ chủ nhân chân chính là Phong Vô Kỵ ra, không có bất kỳ người nào có thể đi vào. Dương Thiên Lôi làm sao có thể vô thanh vô tức đi tới trước mặt mình được?

Trên mặt Đan Thanh Dương lộ ra một nụ cười tự giễu, nói:

- Xem ra đã quá lo lắng cho tên tiểu tử này rồi… Lão phu thế mà cũng xuất hiện ảo giác!

- Ách, sư phụ, người nói cái gì đó? Đệ tử kêu ngươi, ngươi còn không mở cửa!

Giọng nói của Dương Thiên Lôi lần nữa truyền đến bên tai Đan Thanh Dương, lần này so với một tiếng sư phụ lúc trước còn rõ ràng hơn rất nhiều.

- Thiên Lôi?

Đan Thanh Dương rốt cuộc vui mừng la lớn, chắc chắn không phải là ảo giác nữa rồi.

Trong nháy mắt này, trong lòng lão tràn đầy khiếp sợ cùng vui sướng. Khiếp sợ là do Dương Thiên Lôi thân ở ngoài Vạn Đan điện mà lại có thể truyền âm vào tới phòng Luyện Đan, kinh người hơn là, hắn tựa hồ còn có thể nghe được tiếng nói của lão nữa, điều này sao có thể?

Cái này xác thực là không thể nào. Cho dù cường giả Thần Đạo cũng không thể làm được như vậy. Nhưng mà Dương Thiên Lôi lại có thể làm được. Lúc này cũng không phải là do thể chất kỳ dị của Dương Thiên Lôi có bao nhiêu biến thái, cũng không phải là một cường giả vừa tấn cấp Thần Đạo như hắn có thể mạnh đến bao nhiêu, mà là do khi hắn xuất thiền niệm dò xét Vạn Đan điện liền bị chủ nhân chân chính của Vạn Đan điện là Phong Vô Kỵ cảm ứng được rồi.

Cơ hồ cùng một lúc, Phong Vô Kỵ ở trong Tiên Kiếm tháp trên Thiên Tịch Phong cũng đột nhiên mở mắt, ánh mắt lộ ra nét già nua vô cùng, Phong Vô Kỵ phảng phất như không có một chút khí tức cường đại nào, trong ánh mắt đột nhiên bạo xuất hai đạo tinh quang nồng đậm, đứng phắt dậy mà nói:

- Thần Đạo! Tiểu tử thối này cư nhiên lại tấn cấp Thần Đạo? Này… Làm sao có thể? Ha ha ha ha, điều này sao có thể chứ, thật tốt quá, thật đúng là tốt quá.

Phong Vô Kỵ hưng phấn đến nỗi nói năng không còn mạch lạc, dung mạo già nua trong phút chốc bỗng trở nên hồng hào, trực tiếp triệt bỏ cấm chế, thân hình lão nhoáng một cái, nhất thời xé rách hư không, biến mất khỏi Kiếm Tiên tháp!

- Tiểu tử thối!

Khi Đan Thanh Dương xuất hiện tại trước cửa Vạn Đan điện, thấy trong đám người có một Dương Thiên Lôi đang đón gió mà đứng, phóng khoáng phong lưu, thần thanh khí sảng, gương mặt phong sương, lại cảm ứng được khí tức cường đại trên người Dương Thiên Lôi, gương mặt cực kỳ mỏi mệt nhất thời không khỏng hưng phấn, đột nhiên kêu to một tiếng, lại ôm lấy Dương Thiên Lôi một cái thật mạnh.

Cái ôm bao hàm xúc động và hưng phần, sau khi vỗ vỗ sau lưng Dương Thiên Lôi mới buông ra, ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi mà nói:

- Cảnh giới Tiên Thiên cấp tám đỉnh phong, tiểu tử thối, sư phụ còn đang lo lắng ngươi không thể nào đột phá chướng bích cảnh giới Tiên Thiên cấp sáu, không ngờ được rằng ngươi lại thăng đến Tiên Thiên cấp tám!

- Tiêu!

Đúng lúc này, từ hư không bỗng truyền đến một trận dao động, một thân ảnh già nua nhưng hưng phấn dị thường, giọng nói dường như còn hưng phấn hơn so với Đan Thanh Dương trực tiếp vang lên bên tai mọi người, trong nháy mắt, thân ảnh của lão đầu Phong Vô Kỵ đã hiện ra ngay trước mắt chúng nhân.

- Tham kiến Chưởng Giáo chí tôn!

Vừa nhìn thấy Phong Vô Kỵ, Đan Thanh Dương, Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ nhất thời khom mình hành lễ, nói.

- Bái kiến Phong tiền bối!

Vu Thanh Nhã cùng Vu Tiểu Ức cũng đồng thời thi lễ mà nói.

- Hắc hắc, lão gia tử, ông đã nhìn ra?

Chỉ có Dương Thiên Lôi nở một nụ cười đầy ý vị, nhìn Phong Vô Kỵ nói.

- Nói nhảm, cái Vạn Đan điện này là pháp bảo của bản tôn, ngươi dùng thần niệm dò xét còn muốn thoát khỏi cảm ứng của bản tôn hay sao? Chẳng qua… tiểu tử thối, bản tôn thế mà lại nhìn không ra ngươi đang ẩn giấu thực lực!

- Ách, lão gia tử, ông nói thật?

Nghe Phong Vô Kỵ nói vậy, Dương Thiên Lôi cũng phải kinh ngạc. Thần thông ẩn nặc này là cho Lăng Hy truyền thụ cho hắn, Lăng Hy đã nói lấy tu vi hiện tại của Dương Thiên Lôi, có thể ẩn nặc trước mắt cao thủ Thần Đạo cấp hai hẳn cũng không thành vấn đề.

Nhưng Thần Đạo cấp ba, sẽ rất khó.

Cấp bốn trở lên thì càng không cần phải nói.

Thật không nghĩ tối, Phong Vô Kỵ thế mà lại nhìn không ra, không lẽ nào Phong Vô Kỵ mới là Thần Đạo cấp hai, cấp ba? Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền bị Dương Thiên Lôi trực tiếp phủ nhận. Đùa gì chứ, chỉ bằng vào thân phận Chưởng Giáo chí tôn của Phong Vô Kỵ, không thể nào lại là Thần Đạo cấp hai, cấp ba được, càng hơn thế nữa là, trên người Phong Vô Kỵ còn có thứ khí tức hệt như một lão nhân bình thường. Loại cao thủ có cảnh giới như Phong Vô Kỵ, biểu hiện càng bình thường liền càng thâm sâu không lường hết được.

Đối với Dương Thiên Lôi, lão đầu này ngay từ đầu luôn chính là lão đầu quét sân Thiếu Lâm Tự!

- Đương nhiên là thật. Di?

Đúng lúc này, Phong Vô Kỵ bỗng nhiên nhìn về phía Trương Tử Hàm, lần nữa thốt lên một tiếng kinh thán…

- A?

Đan Thanh Dương nhất thời cũng cảm nhận thấy sự bất thường.

Vừa rồi tinh thần của lão chỉ tập trung vào Dương Thiên Lôi, từ đầu hoàn toàn không để ý tới Trương Tử Hàm. Giờ khắc này thấy Phong Vô Kỵ như vậy, lão nhất thời cũng cảm ứng được khí tức của Trương Tử Hàm.

Trương Tử Hàm nhất thời cúi đầu, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, phảng phất như bị hai lão đầu này nhìn thấu chuyện tình khi nãy nàng và Dương Thiên Lôi vừa mới làm vậy, chỉ hận không tìm thấy một cái lỗ nào để chui vào.

Vừa rồi còn ở Lăng Vân các đã bị đám Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương và Vu Thanh Nhã hâm mộ và ghen tỵ, hiện tại lại bị nữa.

Giờ phút này, mặc dù ở bên ngoài không tới hai canh giờ, nhưng ở trong Minh Huyền bảo khố, Trương Tử Hàm bị Dương Thiên Lôi một hơi tưới tắm đến hai ba năm, khiến Trương Tử Hàm vốn tuyệt mỹ càng thêm động lòng người, quả thực là đẹp đến mức kinh tâm động phách người ta.

Chẳng qua, hai lão đầu này kinh ngạc hiển nhiên không phải là vì nét đẹp của Trương Tử Hàm, mà là tu vi của nàng ấy.

- Không tệ, không tệ! Thế mà đã tấn cấp Tiên Thiên cấp bảy! Hơn nữa…

Phong Vô Kỵ nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt hướng về phía Dương Thiên Lôi mà nói:

- Tiểu tử thối, đúng là không đơn giản mà, chúng ta vào trong hảo hảo nói chuyện một chút, bản tôn rất muốn biết một năm này rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì!

Liên tiếp hai canh giờ, Dương Thiên Lôi dưới sự truy vấn của hai lão đầu, miệng lưỡi lưu loát suốt hai canh giờ rốt cuộc mới đem kinh nghiệm trong một năm này kể hết cho mọi người, chẳng qua trong đó thật thật giả giả, giả giả thật thật, nhất là chuyện có liên quan tới Tiêu Như Mộng lại càng giấu đi hết thảy mọi tin tức, ngay cả khi hắn ở Bồng Lai tiên đảo gặp lại Tiêu Như Mộng cũng không nói lại, khi mọi người hỏi, hắn chỉ nói là không có liên lạc. Một mình tự lịch luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện