Huyền Thiên
- Thi triển ra… điều này sao có thể?
Lúc Lâm Vô Kỵ biết được tình hình cụ thể của trận chiến của Dương Thiên Lôi từ thông tấn phù thì nhất thời cũng khiếp sợ mở to hai mắt ra.
- Xem ra ta thật sự đánh giá thấp tiềm lực của tên tiểu tử này rồi… Thần đạo cấp hai, hơn nữa… mà thôi, Vu gia bảo và Tinh Diệu thương hội làm vậy tất nhiên là có lý do của họ! Đã như vậy thì ta cũng không thể do dự nữa, trên gấm thêu hoa cũng chẳng có ýnghĩa gì, hiện tại tuy là không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, nhưng ít ra tình thế vẫn chưa rõ… cũng không xem là muộn!
Nghĩ tới đây, Lâm Vô Kỵ nhất thời xuất ra mấy đạo thần niệm, sau một lúc, từng đạo thân ảnh liền nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn. Long Phá Lãng vừa mới du lịch về, còn có đám người Bạch Hànữa.
- Gia gia!
Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới một thanh âm ngây thơ, tiểu nha đầu Lâm Tâm Di đáng yêu liền nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Vô Kỵ, bất quá lúc nhìn tới nhiều người như vậy đang ở đây, Lâm Tâm Di liền nhìn Lâm Vô Kỵ, nghi hoặc hỏi:
- Gia gia, có chuyện gì vậy?
- Gia gia không muốn bị ngươi quấy rầy tới chết! Không phải ngươi vẫn muốn đi tìm tên tiểu tử kia sao? Hiện tại gia gia sẽ mang ngươi đi! Phá Lãng, ngươi mang theo Bạch Hà, chúng ta trực tiếp tới Tạo Hóa Môn!
- Oa, thật sao? Gia gia, người thật là tốt!
Lâm Tâm Di nhất thời nói với vẻ cực kỳ kinh hỉ, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy râu của Lâm Vô Kỵ giật giật, biểu thị sự kích động của mình.
- Mau dừng tay, nếu còn giật râu của gia gia nữa thì sẽ không mang ngươi đi đâu!
- Người ta đang vui mà, hì hì…
- Xuất!
Lâm Vô Kỵ vung tay lên, đột nhiên thu Lâm Tâm Di vào trong Càn Khôn Tụ, mọi người ở đây, ngoại trừ Bạch Hà ra thì tất cả đều làThần đạo cao thủ, cho nên, slcus Lâm Vô Kỵ vừa nói thì mọi người nhất thời liền xé rách hư không, trong nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
- Thúc thúc… ta tới đây! Người ta đã học được nhiều thứ từ mẫu thân lắm đây.. hì gì, thúc thúc, người nhất định sẽ thích! Người ta sẽ không kém hơn các nàng đâu! Hừ!
Trốn trong tay áo của Lâm Vô Kỵ, gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tâm Di đỏ ửng lên, thì thầm. Nghĩ tới chuyện sẽ gặp được Dương Thiên Lôi, nàng liền kềm lòng không được mà kích động hẳn lên, hơn một năm nay, nàng đã thu được vô số tin tức về Dương Thiên Lôi, đương nhiên biết, bên cạnh Dương Thiên Lôi có bao nhiêu nữ nhân. Tuy là ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng tiểu nha đầu này thủy chung vẫn lo lắng, sau khi ngừng lại một lúc, đôi mắt to đáng yêu dần hiện ra một tia kiên định, hươ nắm tay nhỏ, nói lại lần nữa:
- Lâm Tâm Di, ngươi là lợi hại nhất! Ngươi nhất định sẽ không thua đâu!
Ngày hôm nay, trời trong không một bóng mây, ánh sáng mặt trời nhu hòa chiếu xuống Linh Thứu Phong.
Sáng sớm, toàn bộ trường diễn võ đã người ra kẻ vào tấp nập, tu luyện giả tụ tập ở đây hiển nhiên là hơn hẳn mấy ngày trước rất nhiều, không chỉ có trăm vạn, có thể nói là người đông nghìn ngịt.
Toàn bộ tu luyện giới, ngoại trừ các đệ tử mà các chưởng giáo chítôn của các đại môn phái mang tới, chỉ cần đạt được cảnh giới Tiên thiên cấp năm thì liền có tư cách vào xem. Cho nên, theo trận tranh tài càng lúc càng gây cấn, tu luyện giả tới Linh Thứu Phong của Tạo Hóa Môn cũng trở nên ngày càng nhiều hơn.
- Đông hải Bồng Lai Tiên Đảo, liên minh các phái của Bồng Lai, minh chủ Lâm Vô Kỵ, dẫn theo chưởng giáo các phái và môn hạ đệtử, đặc biệt tới tham gia đại hội của bát đại môn phái, đã làm phiền nhiều!
Ngay lúc các chưởng giáo của các đại môn phái vừa mới ngồi xuống chủ tịch đài, mười vị tuyển thủ cũng đã hạ xuống ghế tuyển thủ từtrên trời thì một đạo thanh âm như truyền từ ngàn dặm xa xôi vọng tới, rõ ràng truyền vào trong tai của hơn trăm vạn tu luyện giả ở đây.
Lúc Cổ Đức Nhân nghe thấy thanh âm này, chân mày nhất thời nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ:
- Không mời mà cũng tới?
Chỉ là, Cổ Đức Nhân tuy khó chịu trong lòng, nhưng thân là chủtịch của đại hội, lúc này cũng không thể nào đuổi Lâm Vô Kỵ vềđược. Dù sao đi nữa hầu như mỗi lần bát đại môn phái mở đại hội giao lưu thi đấu thì liên minh Bồng Lai của Đông hải đều ngồi trên ghế khách quý. Chỉ có lần này, bởi vì quan hệ của Tạo Hóa Môn vàBồng Lai thương hội khá căng thẳng nên mới không được mời.
Cổ Đức Nhân im lặng một lúc, mới trầm giọng nói:
- Xin mời chư vị đạo hữu!
Trong nháy mắt, mấy người Lâm Vô Kỵ ở cách xa khoảng hơn trăm dặm nghe được thanh âm của Cổ Đức Nhân. Trên mặt Lâm Vô Kỵ thoáng hiện lên một nụ cười không thể phát hiện, hắn biết, lão gia hỏa Cổ Đức Nhân này sẽ không làm khó dễ mình vào lúc thế này đâu.
- Khụ khụ….
Dương Thiên Lôi vừa mới ngồi vào trên ghế tuyển thủ, mông còn chưa kịp nóng, lúc nghe tới ba chữ Lâm Vô Kỵ thì thiếu chút nữa tétừ trên ghế xuống, vội vàng ho khan vài cái để che giấu. trong lòng vô cùng rối rắm, đây là tới giúp vui sao? Tiểu nha đầu kia có tới không? Mẹ nó, tối hôm qua ca mới vừa tuyên bố Nguyễn Hi Vũtrước mặt chúng nữ, tuy là né tránh cả đêm, nhưng lúc sáng mới vừa bước ra cũng khó mà tránh được ma trảo của chúng nữ. Hiện tại…. nếu tiểu nha đầu kia xuất hiện lúc này thì sao đây? Dương Thiên Lôi hầu như có thể tượng tưởng, sau khi tiểu nha đầu Lâm Tâm Di xuất hiện thì mình sẽ đối mặt với cảnh tượng thê thảm cỡ nào…
Giờ khắc này, Nguyễn Hi Vũ ngồi trên ghế của Trảm Không kiếm phái, Nguyễn Hi Vũ đột nhiên xuất hiện đã khiến cho các đệ tử của Trảm Không kiếm phái chú ý, đương nhiên, trách nhiệm giải thích này không cần tới Dương Thiên Lôi. Đã có nhị tỷ Dương Thiên Lệ ở đây thì tất cả đều dễ dàng. Đương nhiên, sự xuất hiện của Nguyễn Hi Vũ cũng khiến cho nhiều tu luyện giả chú ý. Dù sao đi nữa thìkhí tức của nàng cũng là Thần đạo cường giả, hơn nữa, tướng mạo và khí chất của nàng cũng thuộc hàng mỹ nữ không hề thua kém Trương Tử Hàm. Muốn không khiến mọi người chú ý thì cũng khó.
Lúc mọi người biết được nàng là "bằng hữu" của Dương Thiên Lôi thì đều hiểu rõ hàm nghĩa của từ "bằng hữu" này. Đồng dạng, sáng hôm nay, lúc đám người Phong Mã Ngưu nhìn thấy Nguyễn Hi Vũ, nhất là Phong Mã Ngưu, lại càng thêm bội phục lão đại Dương Thiên Lôi này hơn nữa.
Lâm Vô Kỵ mang theo vài vị Thần đạo cao thủ, lăng không đi tới, trên người mỗi người đều phát ra khí tức cường hãn không gì sánh được.
Vu Nhân Kiệt, Phong Vô Kỵ, Thương Huyền Không, Vũ Văn Tinh Diệu và mấy vị ngồi trên ghế chủ tịch nhất thời đều đứng dậy, hơi ôm quyền chào đón.
Bồng Lai liên minh, cũng chính là Bồng Lai thương hội này, mặc dùkhông phát triển trong nội lục, nhưng bởi vì vị trí đặc thù của Bồng Lai Tiên Đảo mà lại sở hữu địa vị độc nhất vô nhị tại tu luyện giới. Các thương hội cùng với đa phần các môn phái trong nội lực ít nhiều gì cũng có chút ít liên hệ với Bồng Lai thương hội.
Cho nên, phần mặt mũi này nhất định là phải cấp rồi.
- Chư vị đạo hữu, đã lâu không gặp!
Lâm Vô Kỵ mỉm cười, quay sang ôm quyền với mọi người.
- Lâm huynh mấy năm gần đây tương đối bận rộn, bản tôn sợ gây ảnh hưởng tới công việc của Lâm huynh và chư vị đây cho nên không mời, không nghĩ tới chư vị cư nhiên lại sang đây cổ động, thực sự là khiến bỉ nhân xấu hổ…. nhanh, xin mời nhập tọa!
Cổ Đức Nhân cười nhẹ rồi nói.
- Ha ha, đại hội thế này, có bận mấy cũng phải tham gia, Cổ huynh, không cần tự trách!
Lâm Vô Kỵ thản nhiên nói. Bất quá cũng không ngồi xuống mà ánh mắt lại giống như vô tình chậm rãi lướt qua ghế tuyển thủ, cuối cùng mới nhìn Phong Vô Kỵ rồi nói:
- Phong huynh, cháu gái của ta có ý muốn tời tìm đệ tử Dương Thiên Lôi của quý phái, bằng không thì các ngươi an bài nàng tới Trảm Không kiếm phái của các ngươi trước, có được không?
- A?
Phong Vô Kỵ vốn không nghĩ tới lão gia hỏa cùng tên khác họ, cũng đã nói chuyện qua vài lần này với mình cư nhiên lại mở lời trước như vậy, hơn nữa lời nói ra lại trực tiếp khiến cho Phong VôKỵ với Vu Nhân Kiệt âm thầm đau đầu. Mẹ nó, cái tên xú tiểu tửnày, đi tới Đông hải một chuyến thôi mà đã cuỗm được cháu gái của Đông hải lão đại rồi sao? Hơn nữa, vị đông hải lão đại này cóvẻ như cũng cho phép nữa? Phải biết là, chuyện thế này, nếu nhưLâm Vô Kỵ không cho phép thì nhất định sẽ không nói ra như thếnày được, càng không thể nói với Phong Vô Kỵ là muốn tạm thời an bài cháu gái của hắn của hắn tới Trảm Không kiếm phái được!
Dương Thiên Lôi vẫn tập trung tâm thần vào chủ tịch đài, nhất thời hận không thể tìm một cái hố để chui vào. Bởi vì hắn rõ ràng cảm ứng được hai đạo ánh mắt của Phong Vô Kỵ và Vu Nhân Kiệt hầu như trong nháy mắt liền trừng mắt nhìn hắn.
Trương Tử Hàm cũng đang quan tâm tới chủ tịch đài đột nhiên vươn tay, trực tiếp đặt ở thắt lưng của Dương Thiên Lôi, dùng hết khí lực mà bắt đầu nhéo.
- Đây… được, được chứ.
Phong Vô Kỵ bất đắc dĩ nói.
Những người khác thì không sao, nhưng sắc mặt của Thương Huyền Không và Cổ Đức Nhân lại trở nên vô cùng khó coi.
- A, vậy thì ta xin làm phiền. Tiểu nha đầu, ra đi!
Lâm Vô Kỵ nói với vẻ sủng nịch, vừa nói, một đạo hồng quang liền hiện lên, tiểu nha đầu đáng yêu Lâm Tâm Di một thân hồng y đỏrực nhất thời xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt to tròn, muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu, lúc thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, gương mặt của tiểu nha đầu nhất thời lại càng đỏ hơn, quay sang mọi người, thi lễ rất lễphép:
- Xin chào các vị gia gia!
- Xú tiểu tử!
Phong Vô Kỵ xuất hiện ra một đạo thần niệm.
- KHụ khụ…
- Còn không mau qua đây nhận người? Lẽ nào ngươi muốn bản tôn tự mình đưa nàng cho mấy người Hương Hương sao?
Phong Vô Kỵ một bên âm thầm truyền âm nói với Dương Thiên Lôi. Một bên hòa ái nói với tiểu nha đầu:
- Ngoan lắm!
- Mộng Mộng, Hi Vũ, giúp ta đi… Tiểu nha đầu Lâm Tâm Di tới rồi, ca thật sự không có ý gì hết, ngươi mau tới chủ tịch đài đón tiểu nha đầu qua đây đi, ân, tạm thời đừng nói gì hết, cứ nói là ngươi biết nàng thôi… Buổi tối ta sẽ giải thích với mấy người khác!
Dương Thiên Lôi vội vàng truyền âm nói với Nguyễn Hi Vũ.
Lúc truyền âm cho Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi cũng vội vàng truyền âm nói với tiểu nha đầu, để nàng đi tới Trảm Không kiếm phái cùng với Tiêu Như Mộng.
- Ân,
Nguyễn Hi Vũ ôn nhu đáp. Thanh âm còn chưa dứt thì nàng liền đứng dậy, nói với mấy người Dương Thiên Lệ là phải đi đón một người bằng hữu, sau đó liên bay lên trời, lăng không bay về phía chủ tịch đài.
Trong nháy mắt, thân hình tuyệt mỹ của nàng liền trở thành tiêu điểm chú ý của hơn trăm vạn tu luyện giả. Mọi người đã chú ý tới dịdạng trên chủ tịch đài từ lâu, chỉ là không rõ lắm đang xảy ra chuyện gì mà thôi. Lúc này đâu, thấy Trảm Không kiếm phái bỗng nhiên có một vị Thần đạo mỹ nữ lăng không phi hành về phía chủtịch đài, đương nhiên rất kinh ngạc.
- Tiểu Tâm Di! Tên thật của a di là Nguyễn Hi Vũ, đừng có gọi sai đó!
Lúc Nguyễn Hi Vũ bay về phía Lâm Tâm Di thì liền truyền âm nói với nàng.
- Ân, a di… ngươi cũng đã tấn cấp Thần đạo rồi! Lợi hại quá!
Lúc Lâm Tâm Di nhìn thấy Tiêu Như Mộng chậm rãi bay tới, nhãn thần tràn ngập ước ao, vui vẻ truyền âm nói.
- Ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ là được.
Nguyễn Hi Vũ chậm rãi hạ xuống trên chủ tịch đài, lúc đông đảo Thần đạo cao thủ nhìn thấy Nguyễn Hi Vũ thì cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và nghi hoặc. Đọc Truyện Online
Bất quá, Nguyễn Hi Vũ cũng không cần phải tự giới thiệu mình ở chỗ này, lúc bay lên, liền trực tiếp kéo bàn tay của Lâm Tâm Di, quay sang khẽ gật đầu với Lâm Vô Kỵ, liền lăng không phi hành đi.
Lúc Nguyễn Hi Vũ mang Lâm Tâm Di quay trở lại chỗ của Trảm Không kiếm phái thì mấy tên Thần đạo cường giả mới nhịn không được mà hỏi:
- Phong huynh, vị cô nương vừa nãy là?
- Ha hả, vị cô nương đó chính là tuyệt thế thiên tài thiếu nữ bốn trăm năm trước, Nguyễn Hi Vũ!
- Nguyễn Hi Vũ?
Nghe Phong Vô Kỵ nói vậy, mấy vị chưởng giáo chí tôn đều lộ ra vẻmặt cực kỳ khiếp sợ:
- Phong huynh, tại sao nàng lại ở Trảm Không kiếm phái của các ngươi?
- Chuyện này… là hảo bằng hữu của Dương Thiên Lôi, qua đây cổđộng mà thôi!
Phong Vô Kỵ mặt mày sáng láng, nhẹ giọng nói. Trên mặt tuy rằng không nhìn ra dị dạng gì, nhưng trong lòng lão gia hỏa này đã sớm phục Dương Thiên Lôi sát đất, chẳng thua gì đám người Phong MãNgưu cả. Phong Vô Kỵ mặc dù không phải người phong lưu, nhưng năm xưa thế nào đi nữa cũng có thể coi như nhân vật phong vân, thế nhưng so với Dương Thiên Lôi thì chính hắn cũng phải thừa nhận là mình chỉ là hạng tôm tép mà thôi, nào có thể sánh được phần nào chứ?
Một mình Vu Thanh Nhã của Vu gia bảo thôi thì cũng trâu bò lắm rồi, lại thêm một vị Nguyễn Hi Vũ, tuyệt thế thiên tài thiếu nữ, bốn trăm năm trước khiến bao nhiêu anh hùng theo đuổi! Hiện tại lại tới thêm một cô cháu gái của Lâm Vô Kỵ Bồng Lai thương hội của Đông hải.
Ánh mắt của Cổ Đức Nhân và Thương Huyền Phủ đều nhịn không được mà nhìn về phía Dương Thiên Lôi đang ngồi trên ghế tuyển thủ.
Chương 450: Bồng Lai thương hội xuất động, tiểu nha đầu tới
- Thi triển ra… điều này sao có thể?
Lúc Lâm Vô Kỵ biết được tình hình cụ thể của trận chiến của Dương Thiên Lôi từ thông tấn phù thì nhất thời cũng khiếp sợ mở to hai mắt ra.
- Xem ra ta thật sự đánh giá thấp tiềm lực của tên tiểu tử này rồi… Thần đạo cấp hai, hơn nữa… mà thôi, Vu gia bảo và Tinh Diệu thương hội làm vậy tất nhiên là có lý do của họ! Đã như vậy thì ta cũng không thể do dự nữa, trên gấm thêu hoa cũng chẳng có ýnghĩa gì, hiện tại tuy là không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, nhưng ít ra tình thế vẫn chưa rõ… cũng không xem là muộn!
Nghĩ tới đây, Lâm Vô Kỵ nhất thời xuất ra mấy đạo thần niệm, sau một lúc, từng đạo thân ảnh liền nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn. Long Phá Lãng vừa mới du lịch về, còn có đám người Bạch Hànữa.
- Gia gia!
Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới một thanh âm ngây thơ, tiểu nha đầu Lâm Tâm Di đáng yêu liền nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Vô Kỵ, bất quá lúc nhìn tới nhiều người như vậy đang ở đây, Lâm Tâm Di liền nhìn Lâm Vô Kỵ, nghi hoặc hỏi:
- Gia gia, có chuyện gì vậy?
- Gia gia không muốn bị ngươi quấy rầy tới chết! Không phải ngươi vẫn muốn đi tìm tên tiểu tử kia sao? Hiện tại gia gia sẽ mang ngươi đi! Phá Lãng, ngươi mang theo Bạch Hà, chúng ta trực tiếp tới Tạo Hóa Môn!
- Oa, thật sao? Gia gia, người thật là tốt!
Lâm Tâm Di nhất thời nói với vẻ cực kỳ kinh hỉ, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy râu của Lâm Vô Kỵ giật giật, biểu thị sự kích động của mình.
- Mau dừng tay, nếu còn giật râu của gia gia nữa thì sẽ không mang ngươi đi đâu!
- Người ta đang vui mà, hì hì…
- Xuất!
Lâm Vô Kỵ vung tay lên, đột nhiên thu Lâm Tâm Di vào trong Càn Khôn Tụ, mọi người ở đây, ngoại trừ Bạch Hà ra thì tất cả đều làThần đạo cao thủ, cho nên, slcus Lâm Vô Kỵ vừa nói thì mọi người nhất thời liền xé rách hư không, trong nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
- Thúc thúc… ta tới đây! Người ta đã học được nhiều thứ từ mẫu thân lắm đây.. hì gì, thúc thúc, người nhất định sẽ thích! Người ta sẽ không kém hơn các nàng đâu! Hừ!
Trốn trong tay áo của Lâm Vô Kỵ, gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tâm Di đỏ ửng lên, thì thầm. Nghĩ tới chuyện sẽ gặp được Dương Thiên Lôi, nàng liền kềm lòng không được mà kích động hẳn lên, hơn một năm nay, nàng đã thu được vô số tin tức về Dương Thiên Lôi, đương nhiên biết, bên cạnh Dương Thiên Lôi có bao nhiêu nữ nhân. Tuy là ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng tiểu nha đầu này thủy chung vẫn lo lắng, sau khi ngừng lại một lúc, đôi mắt to đáng yêu dần hiện ra một tia kiên định, hươ nắm tay nhỏ, nói lại lần nữa:
- Lâm Tâm Di, ngươi là lợi hại nhất! Ngươi nhất định sẽ không thua đâu!
Ngày hôm nay, trời trong không một bóng mây, ánh sáng mặt trời nhu hòa chiếu xuống Linh Thứu Phong.
Sáng sớm, toàn bộ trường diễn võ đã người ra kẻ vào tấp nập, tu luyện giả tụ tập ở đây hiển nhiên là hơn hẳn mấy ngày trước rất nhiều, không chỉ có trăm vạn, có thể nói là người đông nghìn ngịt.
Toàn bộ tu luyện giới, ngoại trừ các đệ tử mà các chưởng giáo chítôn của các đại môn phái mang tới, chỉ cần đạt được cảnh giới Tiên thiên cấp năm thì liền có tư cách vào xem. Cho nên, theo trận tranh tài càng lúc càng gây cấn, tu luyện giả tới Linh Thứu Phong của Tạo Hóa Môn cũng trở nên ngày càng nhiều hơn.
- Đông hải Bồng Lai Tiên Đảo, liên minh các phái của Bồng Lai, minh chủ Lâm Vô Kỵ, dẫn theo chưởng giáo các phái và môn hạ đệtử, đặc biệt tới tham gia đại hội của bát đại môn phái, đã làm phiền nhiều!
Ngay lúc các chưởng giáo của các đại môn phái vừa mới ngồi xuống chủ tịch đài, mười vị tuyển thủ cũng đã hạ xuống ghế tuyển thủ từtrên trời thì một đạo thanh âm như truyền từ ngàn dặm xa xôi vọng tới, rõ ràng truyền vào trong tai của hơn trăm vạn tu luyện giả ở đây.
Lúc Cổ Đức Nhân nghe thấy thanh âm này, chân mày nhất thời nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ:
- Không mời mà cũng tới?
Chỉ là, Cổ Đức Nhân tuy khó chịu trong lòng, nhưng thân là chủtịch của đại hội, lúc này cũng không thể nào đuổi Lâm Vô Kỵ vềđược. Dù sao đi nữa hầu như mỗi lần bát đại môn phái mở đại hội giao lưu thi đấu thì liên minh Bồng Lai của Đông hải đều ngồi trên ghế khách quý. Chỉ có lần này, bởi vì quan hệ của Tạo Hóa Môn vàBồng Lai thương hội khá căng thẳng nên mới không được mời.
Cổ Đức Nhân im lặng một lúc, mới trầm giọng nói:
- Xin mời chư vị đạo hữu!
Trong nháy mắt, mấy người Lâm Vô Kỵ ở cách xa khoảng hơn trăm dặm nghe được thanh âm của Cổ Đức Nhân. Trên mặt Lâm Vô Kỵ thoáng hiện lên một nụ cười không thể phát hiện, hắn biết, lão gia hỏa Cổ Đức Nhân này sẽ không làm khó dễ mình vào lúc thế này đâu.
- Khụ khụ….
Dương Thiên Lôi vừa mới ngồi vào trên ghế tuyển thủ, mông còn chưa kịp nóng, lúc nghe tới ba chữ Lâm Vô Kỵ thì thiếu chút nữa tétừ trên ghế xuống, vội vàng ho khan vài cái để che giấu. trong lòng vô cùng rối rắm, đây là tới giúp vui sao? Tiểu nha đầu kia có tới không? Mẹ nó, tối hôm qua ca mới vừa tuyên bố Nguyễn Hi Vũtrước mặt chúng nữ, tuy là né tránh cả đêm, nhưng lúc sáng mới vừa bước ra cũng khó mà tránh được ma trảo của chúng nữ. Hiện tại…. nếu tiểu nha đầu kia xuất hiện lúc này thì sao đây? Dương Thiên Lôi hầu như có thể tượng tưởng, sau khi tiểu nha đầu Lâm Tâm Di xuất hiện thì mình sẽ đối mặt với cảnh tượng thê thảm cỡ nào…
Giờ khắc này, Nguyễn Hi Vũ ngồi trên ghế của Trảm Không kiếm phái, Nguyễn Hi Vũ đột nhiên xuất hiện đã khiến cho các đệ tử của Trảm Không kiếm phái chú ý, đương nhiên, trách nhiệm giải thích này không cần tới Dương Thiên Lôi. Đã có nhị tỷ Dương Thiên Lệ ở đây thì tất cả đều dễ dàng. Đương nhiên, sự xuất hiện của Nguyễn Hi Vũ cũng khiến cho nhiều tu luyện giả chú ý. Dù sao đi nữa thìkhí tức của nàng cũng là Thần đạo cường giả, hơn nữa, tướng mạo và khí chất của nàng cũng thuộc hàng mỹ nữ không hề thua kém Trương Tử Hàm. Muốn không khiến mọi người chú ý thì cũng khó.
Lúc mọi người biết được nàng là "bằng hữu" của Dương Thiên Lôi thì đều hiểu rõ hàm nghĩa của từ "bằng hữu" này. Đồng dạng, sáng hôm nay, lúc đám người Phong Mã Ngưu nhìn thấy Nguyễn Hi Vũ, nhất là Phong Mã Ngưu, lại càng thêm bội phục lão đại Dương Thiên Lôi này hơn nữa.
Lâm Vô Kỵ mang theo vài vị Thần đạo cao thủ, lăng không đi tới, trên người mỗi người đều phát ra khí tức cường hãn không gì sánh được.
Vu Nhân Kiệt, Phong Vô Kỵ, Thương Huyền Không, Vũ Văn Tinh Diệu và mấy vị ngồi trên ghế chủ tịch nhất thời đều đứng dậy, hơi ôm quyền chào đón.
Bồng Lai liên minh, cũng chính là Bồng Lai thương hội này, mặc dùkhông phát triển trong nội lục, nhưng bởi vì vị trí đặc thù của Bồng Lai Tiên Đảo mà lại sở hữu địa vị độc nhất vô nhị tại tu luyện giới. Các thương hội cùng với đa phần các môn phái trong nội lực ít nhiều gì cũng có chút ít liên hệ với Bồng Lai thương hội.
Cho nên, phần mặt mũi này nhất định là phải cấp rồi.
- Chư vị đạo hữu, đã lâu không gặp!
Lâm Vô Kỵ mỉm cười, quay sang ôm quyền với mọi người.
- Lâm huynh mấy năm gần đây tương đối bận rộn, bản tôn sợ gây ảnh hưởng tới công việc của Lâm huynh và chư vị đây cho nên không mời, không nghĩ tới chư vị cư nhiên lại sang đây cổ động, thực sự là khiến bỉ nhân xấu hổ…. nhanh, xin mời nhập tọa!
Cổ Đức Nhân cười nhẹ rồi nói.
- Ha ha, đại hội thế này, có bận mấy cũng phải tham gia, Cổ huynh, không cần tự trách!
Lâm Vô Kỵ thản nhiên nói. Bất quá cũng không ngồi xuống mà ánh mắt lại giống như vô tình chậm rãi lướt qua ghế tuyển thủ, cuối cùng mới nhìn Phong Vô Kỵ rồi nói:
- Phong huynh, cháu gái của ta có ý muốn tời tìm đệ tử Dương Thiên Lôi của quý phái, bằng không thì các ngươi an bài nàng tới Trảm Không kiếm phái của các ngươi trước, có được không?
- A?
Phong Vô Kỵ vốn không nghĩ tới lão gia hỏa cùng tên khác họ, cũng đã nói chuyện qua vài lần này với mình cư nhiên lại mở lời trước như vậy, hơn nữa lời nói ra lại trực tiếp khiến cho Phong VôKỵ với Vu Nhân Kiệt âm thầm đau đầu. Mẹ nó, cái tên xú tiểu tửnày, đi tới Đông hải một chuyến thôi mà đã cuỗm được cháu gái của Đông hải lão đại rồi sao? Hơn nữa, vị đông hải lão đại này cóvẻ như cũng cho phép nữa? Phải biết là, chuyện thế này, nếu nhưLâm Vô Kỵ không cho phép thì nhất định sẽ không nói ra như thếnày được, càng không thể nói với Phong Vô Kỵ là muốn tạm thời an bài cháu gái của hắn của hắn tới Trảm Không kiếm phái được!
Dương Thiên Lôi vẫn tập trung tâm thần vào chủ tịch đài, nhất thời hận không thể tìm một cái hố để chui vào. Bởi vì hắn rõ ràng cảm ứng được hai đạo ánh mắt của Phong Vô Kỵ và Vu Nhân Kiệt hầu như trong nháy mắt liền trừng mắt nhìn hắn.
Trương Tử Hàm cũng đang quan tâm tới chủ tịch đài đột nhiên vươn tay, trực tiếp đặt ở thắt lưng của Dương Thiên Lôi, dùng hết khí lực mà bắt đầu nhéo.
- Đây… được, được chứ.
Phong Vô Kỵ bất đắc dĩ nói.
Những người khác thì không sao, nhưng sắc mặt của Thương Huyền Không và Cổ Đức Nhân lại trở nên vô cùng khó coi.
- A, vậy thì ta xin làm phiền. Tiểu nha đầu, ra đi!
Lâm Vô Kỵ nói với vẻ sủng nịch, vừa nói, một đạo hồng quang liền hiện lên, tiểu nha đầu đáng yêu Lâm Tâm Di một thân hồng y đỏrực nhất thời xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt to tròn, muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu, lúc thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, gương mặt của tiểu nha đầu nhất thời lại càng đỏ hơn, quay sang mọi người, thi lễ rất lễphép:
- Xin chào các vị gia gia!
- Xú tiểu tử!
Phong Vô Kỵ xuất hiện ra một đạo thần niệm.
- KHụ khụ…
- Còn không mau qua đây nhận người? Lẽ nào ngươi muốn bản tôn tự mình đưa nàng cho mấy người Hương Hương sao?
Phong Vô Kỵ một bên âm thầm truyền âm nói với Dương Thiên Lôi. Một bên hòa ái nói với tiểu nha đầu:
- Ngoan lắm!
- Mộng Mộng, Hi Vũ, giúp ta đi… Tiểu nha đầu Lâm Tâm Di tới rồi, ca thật sự không có ý gì hết, ngươi mau tới chủ tịch đài đón tiểu nha đầu qua đây đi, ân, tạm thời đừng nói gì hết, cứ nói là ngươi biết nàng thôi… Buổi tối ta sẽ giải thích với mấy người khác!
Dương Thiên Lôi vội vàng truyền âm nói với Nguyễn Hi Vũ.
Lúc truyền âm cho Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi cũng vội vàng truyền âm nói với tiểu nha đầu, để nàng đi tới Trảm Không kiếm phái cùng với Tiêu Như Mộng.
- Ân,
Nguyễn Hi Vũ ôn nhu đáp. Thanh âm còn chưa dứt thì nàng liền đứng dậy, nói với mấy người Dương Thiên Lệ là phải đi đón một người bằng hữu, sau đó liên bay lên trời, lăng không bay về phía chủ tịch đài.
Trong nháy mắt, thân hình tuyệt mỹ của nàng liền trở thành tiêu điểm chú ý của hơn trăm vạn tu luyện giả. Mọi người đã chú ý tới dịdạng trên chủ tịch đài từ lâu, chỉ là không rõ lắm đang xảy ra chuyện gì mà thôi. Lúc này đâu, thấy Trảm Không kiếm phái bỗng nhiên có một vị Thần đạo mỹ nữ lăng không phi hành về phía chủtịch đài, đương nhiên rất kinh ngạc.
- Tiểu Tâm Di! Tên thật của a di là Nguyễn Hi Vũ, đừng có gọi sai đó!
Lúc Nguyễn Hi Vũ bay về phía Lâm Tâm Di thì liền truyền âm nói với nàng.
- Ân, a di… ngươi cũng đã tấn cấp Thần đạo rồi! Lợi hại quá!
Lúc Lâm Tâm Di nhìn thấy Tiêu Như Mộng chậm rãi bay tới, nhãn thần tràn ngập ước ao, vui vẻ truyền âm nói.
- Ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ là được.
Nguyễn Hi Vũ chậm rãi hạ xuống trên chủ tịch đài, lúc đông đảo Thần đạo cao thủ nhìn thấy Nguyễn Hi Vũ thì cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và nghi hoặc. Đọc Truyện Online
Bất quá, Nguyễn Hi Vũ cũng không cần phải tự giới thiệu mình ở chỗ này, lúc bay lên, liền trực tiếp kéo bàn tay của Lâm Tâm Di, quay sang khẽ gật đầu với Lâm Vô Kỵ, liền lăng không phi hành đi.
Lúc Nguyễn Hi Vũ mang Lâm Tâm Di quay trở lại chỗ của Trảm Không kiếm phái thì mấy tên Thần đạo cường giả mới nhịn không được mà hỏi:
- Phong huynh, vị cô nương vừa nãy là?
- Ha hả, vị cô nương đó chính là tuyệt thế thiên tài thiếu nữ bốn trăm năm trước, Nguyễn Hi Vũ!
- Nguyễn Hi Vũ?
Nghe Phong Vô Kỵ nói vậy, mấy vị chưởng giáo chí tôn đều lộ ra vẻmặt cực kỳ khiếp sợ:
- Phong huynh, tại sao nàng lại ở Trảm Không kiếm phái của các ngươi?
- Chuyện này… là hảo bằng hữu của Dương Thiên Lôi, qua đây cổđộng mà thôi!
Phong Vô Kỵ mặt mày sáng láng, nhẹ giọng nói. Trên mặt tuy rằng không nhìn ra dị dạng gì, nhưng trong lòng lão gia hỏa này đã sớm phục Dương Thiên Lôi sát đất, chẳng thua gì đám người Phong MãNgưu cả. Phong Vô Kỵ mặc dù không phải người phong lưu, nhưng năm xưa thế nào đi nữa cũng có thể coi như nhân vật phong vân, thế nhưng so với Dương Thiên Lôi thì chính hắn cũng phải thừa nhận là mình chỉ là hạng tôm tép mà thôi, nào có thể sánh được phần nào chứ?
Một mình Vu Thanh Nhã của Vu gia bảo thôi thì cũng trâu bò lắm rồi, lại thêm một vị Nguyễn Hi Vũ, tuyệt thế thiên tài thiếu nữ, bốn trăm năm trước khiến bao nhiêu anh hùng theo đuổi! Hiện tại lại tới thêm một cô cháu gái của Lâm Vô Kỵ Bồng Lai thương hội của Đông hải.
Ánh mắt của Cổ Đức Nhân và Thương Huyền Phủ đều nhịn không được mà nhìn về phía Dương Thiên Lôi đang ngồi trên ghế tuyển thủ.
Bình luận truyện