Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 79: 79: Nước Xa Không Cứu Được Lửa Gần





Một cỗ khí thế sắc bén phách tuyệt thiên hạ, hư không hóa ra, xông thẳng lên trời, tựa như cửu thiên ngân hà lao nhanh, quấy nhiễu bầu trời sao vô tận, khoảnh khắc này cơ thể Dương Hiện tựa như lập tức cao lên rất nhiều, giống như chiến thần thượng cổ giáng thế, trấn áp đất trời, quan sát chúng sinh!
"Muốn lấy mạng của ta, ngươi còn kém xa lắm!"
"Ầm ầm ầm!"
Hư không chấn động, một mạt kim diễm thái dương cắt ngang qua hư không vô tận, rồi thâm nhập vào trong cơ thể Dương Hiên, nháy mắt khí thế của Dương Hiên lần nữa liên tiếp kéo lên, điên cuồng tăng vọt, kim quang toàn thân rạng rỡ, giống như thần Thái Dương nắm trong tay hết thảy ánh sáng trên thế gian, thần uy như ngục, khiến người ta không khỏi phủ phục dưới đất, quỳ lạy vị thần trong lòng mình!
"Liệt Dương Chưởng, phá cho ta!"
"Ầm ầm ầm!"
Một bàn tay rực lửa to bằng khoảng nửa mẫu đất trực tiếp xé rách hư không, hướng về phía đạo đao khí khổng lồ đang chém tới kia chấn áp lao đến!
Rắc rắc rắc...!rắc rắc rắc...!
Bàn tay lửa cháy lướt qua, khắp nơi đều là dấu vết hủy diệt, như quái vật gây hạn hán lướt qua, đất cằn ngàn dặm!
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!

Đao chưởng chạm vào nhau, âm thanh bạo nổ không ngừng bên tai, từng đoàn khói như hình cây nấm không ngừng bốc lên, tựa như tam tai cửu nan vậy!
Đao khí và lửa cháy trong không trung không ngừng va chạm, dây dưa rồi mờ dần đi, nhưng rõ ràng là đao khí tiêu tan nhanh hơn một chút, lần này miễn cưỡng thất vọng, Dương Hiên lại chiếm thế thượng phong!
"Sao...!sao có thể như vậy, sao có thể như vậy...", vẻ đắc ý trên mặt Đường Phi Vũ đã biến mất hoàn toàn, thay thế vào đó là biểu cảm không thể tin nổi.

Không ai hiểu hơn hắn ta sự đáng sợ của chiêu Bát Hoang Lục Hợp Trảm này, nhìn chung trên dưới cả Linh Vân Phong, ngoại trừ ba người trùm sỏ cao cao tại thượng ra thì tuyệt đối không có bất cứ ai có thể tiếp được sát chiêu này của hắn ta!
So với vẻ chấn động của Đường Phi Vũ, Dương Hiên lại rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, tất cả chuyện này đều nằm trong dự đoán của hắn.

Một tháng nay, thông qua phụ trợ tu luyện Xích Vân Chưởng có thể suy luận ra, thành công đưa Liệt Dương Quyết của hắn đạt tới cảnh giới đỉnh phong viên mãn, hơn nữa, sau khi dung nạp một vài tinh túy của Xích Vân Chưởng còn giúp cho phẩm cấp của Liệt Dương Quyết cao lên một bậc, gần như có thể so sánh với võ kỹ cấp Hoàng trung phẩm.

Mặc dù phẩm cấp tăng lên, vẫn khó có thể so sánh với Bát Hoang Lục Hợp Trảm, nhưng huyết mạch to lớn đủ để bù đắp tất cả!
Huyết mạch bát phẩm thượng đẳng mặc dù vẻn vẹn chỉ cao hơn một bậc so với bát phẩm trung đẳng, nhưng có cách biệt về chất, huống chi Dương Hiên còn có cảnh giới tâm thần vượt xa Đường Phi Vũ, so về đường dài thì Dương Hiên chiếm thế thượng phong là điều quá bình thường!
Ầm ầm ầm!
Tia đao khí cuối cùng cũng bị tiêu diệt, tốc độ của bàn tay lửa cháy thu nhỏ lại một nửa vẫn không giảm, tiếp tục giết về phía Đường Phi Vũ!
"A! Không ổn!", nhiệt độ nóng như nham thạch thiêu đốt cuối cùng cũng khiến Đường Phi Vũ đang trong kinh hãi bừng tỉnh lại, sắc mặt chợt biến đổi, không màng gì nữa vội vàng hóa thân thành một lưu quang, bỏ chạy về hướng xa.

Thế nhưng, đúng lúc này...!
Ầm ầm ầm!
Bàn tay rực lửa bắt đầu bạo liệt mà không hề có dấu hiệu báo trước, hóa thành vô số quả cầu lửa, như mưa sao sa bao trùm về phía Đường Phi Vũ, số lượng quả cầu lửa thực sự quá nhiều quá nhiều, rậm rạp dày kín, cho dù Đường Phi Vũ đã dùng hết tất cả thủ đoạn, tăng tốc lên cực hạn vẫn có một bộ phận nhỏ cầu lửa rơi lên trên người hắn ta!
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm...!

Cầu lửa vừa tiếp xúc liền nổ tung, uy lực của mỗi quả cầu lửa đều không dưới một kích tấn công toàn lực của võ giả thất trọng thiên, lập tức dính chưởng hàng chục hàng trăm quả cầu lửa, cho dù thân thể của Đường Phi Vũ đã được đao khí rèn luyện, có thể so với linh binh cũng không chịu nổi cuồng oanh loạn tạc này!
Phốc...!
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Đường Phi Vũ, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã quỵ xuống đất, trên dưới toàn thân tỏa ra khói nhẹ, mơ hồ còn có cả mùi cháy khét!
Toàn trường một mảng yên tĩnh!
Năm người trong tiểu đội Phi Vũ ai nấy đều chết khiếp, giống như vừa mất đi hồn phách, ánh mắt ngây dại, miệng không ngừng được rên rỉ...!
"Không phải là sự thật, ảo giác! Đây nhất định là ảo giác!"
"Đường sư huynh sao có thể bại được, là giả! Đây đều là giả!"
Không thể tin nổi, cũng không muốn tin tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, Đường Phi Vũ là ai chứ, đó là đệ lục nhân trên Linh Vân Phong, sau khi ngưng tụ ra được đao khí thì đủ để tranh hùng với ba người trùm sỏ, một cường giả như vậy sao có thể bại dưới tay một người mới như Dương Hiên?
Trong lúc mọi người hết sức kinh hãi, Dương Hiên đi đến trước mặt Đường Phi Vũ, đừng từ trên cao nhìn xuống, quan sát Đường Phi Vũ đang sắp chết dưới đất, giống như nhìn một con kiến bọ yếu ớt.

"Đường sư huynh, ta tiễn ngươi một đoạn!", Dương Hiên ngữ khí lạnh nhạt nói.

Giữa khoảnh khắc sinh tử, Đường Phi Vũ dâng lên sự hãi và tuyệt vọng mà chưa từng có trong đời, hắn ta kêu rên: "Dương Hiên! Đừng! Đừng giết ta! Chúng ta là huynh đệ đồng môn đó, ngươi đừng quên, tông môn nghiêm cấm đồng môn tương tàn, nếu như ngươi giết ta, nhất định ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp..."

"Đường sư huynh, quy định của tông môn chỉ áp dụng trong tông môn, đạo lý này chính là do ngươi nói cho ta biết!", khóe miệng Dương Hiên khẽ cong lên, lạnh lùng mỉm cười: "Được rồi! Đường sư huynh, ngươi ngoan ngoãn lên đường đi!"
Nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, đạo lý này từ khi hắn 8 tuổi đã biết được rồi.

Tên Đường Phi Vũ này nếu đã quyết định đối đầu với hắn, bày binh bố trận giết chết hắn, vậy thì chỉ có một giác ngộ phải chết mà thôi!
"Không! Ta không cam tâm! Đường Phi vũ ta thiên tư trác tuyệt, ngộ tính vô song, cảnh giới bát trọng thiên, đã ngưng tụ ra được đao khí, tương lai nhất định trở thành một đao tu tuyệt thế, nhận sự kính nể của vạn người, sao có thể chôn thân ở đây! Ông trời bất công, ông trời bất công mà..."
"A! Không hay rồi! Tên họ Dương kia muốn hạ sát thủ, mọi người mau đến cứu người!", giọng nói gào thét không cam lòng của Đường Phi Vũ cuối cùng cũng khiến đám tiểu đội Phi Vũ bừng tỉnh lại, lập tức vội vàng thi triển thân pháp, cấp tốc lao về phía Dương Hiên!
Thế nhưng nước xa không cứu được lửa gần, khoảng cách trăm trượng trong khoảnh khắc này tựa như một trời một vực, không thể vượt qua!
Bịch!
Tay phải Dương Hiên động đậy, đánh một chưởng lên trước ngực của Đường Phi Vũ, giống như trời cao đè xuống, trực tiếp đánh cho xương ngực lẫn trái tim của hắn ta nát tan!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện