Huyết Vũ Vi Phong
Chương 50: Không thể tha thứ cho người đó sao?
Ngày hôm sau, Hwang Soon Bum nhìn cánh tay quấn băng của Đường Vũ Tân không
nhịn được muốn khóc, anh quay đầu nhìn sắc mặt Min Tae Yun, phát hiện
sắc mặt công tố Min đã khá hơn mấy ngày trước đó nhiều, có điều cũng
không dễ nhìn tí nào. Dù sao, làm gì có chuyện công tố Đường bị thương
mà công tố Min lại tỏ vẻ rất happy chứ.
“Nói vậy, tối qua công tố Đường thật sự đến hiện trường gây án trước?” Hwang Soon Bum dè dặt hỏi dò.
“Đương nhiên, bổn cô nương có khi nào chiến đấu mà không chuẩn bị đâu?” Đường Vũ Tân nhướng mày đắc ý.
“Vậy có thấy hung thủ không?” Hwang Soon Bum hỏi tiếp.
“Không có.” Đường Vũ Tân khẽ nhúc nhích cánh tay từng chút một, đặt nó lên bàn xong mới thở ra, nói tiếp: “Tóc dài quá nhìn không thấy mặt, nhưng là một cô bé, không sai.”
“Cô bé à…” Hwang Soon Bum cúi đầu suy nghĩ, vì sao anh cảm thấy sự việc càng lúc càng phức tạp? Loại sinh vật như ma cà rồng này nhiều lên đến nỗi chạy đầy đường từ lúc nào thế?
“Những người khác đâu.” Min Tae Yun phát hiện phòng làm việc vắng tanh bèn hỏi.
“Còn không phải tại cậu” Hwang Soon Bum than vãn “Người trong tổ chúng ta đúng là bán mạng nha. Sáng sớm công tố Yoo đã đi ra ngoài tiếp tục điều tra quan hệ của nạn nhân. Dong Man sáng sớm đã ngâm mình trong phòng kiểm nghiệm. Công tố Min, cậu không cảm thấy mệnh lệnh dành cho hai người đó quá hà khắc sao.”
“Tôi chỉ không muốn để bọn họ dính líu vào mà thôi. Trước mắt chúng ta đã có một ví dụ mơ mơ hồ hồ tự kéo mình vào sau đó thương tích đầy mình rồi, tôi không muốn xuất hiện cái thứ hai.” Nói rồi Min Tae Yun liếc xéo Đường Vũ Tân.
“Nhưng tôi vẫn còn sống đấy thôi?” Đường Vũ Tân đong đưa cánh tay, vẻ mặt rất đắc ý, ít nhất lúc cô cho là mình chết chắc rồi thì lại sống sót, có thể thấy bất luận là kiếp trước hay là đời này đều là người chưa tới số chết.
“Chết rồi cô sẽ không có cơ hội hối hận.” Min Tae Yun chán nản.
“Cánh tay công tố Đường bị thương tối qua à?” Hwang Soon Bum nhìn băng vải thấm máu, hỏi.
“Ừ, không cẩn thận bị rách, không có gì đáng ngại.” Đường Vũ Tân cảm kích cười với Hwang Soon Bum, sau đó quay đầu hỏi: “Điều tra SCD sao rồi?”
Min Tae Yun có chút bất lực liếc Đường Vũ Tân một cái, không thèm quay đầu lại đi thẳng vào phòng làm việc đóng cửa đánh “sầm” một tiếng.
“Anh ta sao thế?” Đường Vũ Tân hoang mang nhìn cánh cửa, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc vì sao Min Tae Yun giở tính trẻ con ra.
Hwang Soon Bum nhìn cử chỉ giận dỗi của Min Tae Yun phì cười thành tiếng.
“Là thế này” Hwang Soon Bum cười ha ha nói với Đường Vũ Tân “Tối hôm qua, vốn dĩ công tố Min định đến SCD điều tra, lúc cậu ta ra khỏi phòng làm việc tôi tốt bụng nhắc cậu ta giao kèo với cô.”
“Sau đó sao?” Đường Vũ Tân nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Hwang Soon Bum đột nhiên có xúc động muốn cười.
“Sau đó tôi nói với cậu ta cô đã mượn xe trưởng phòng Jang đi tìm hiện trường gây án. Kết quả Tae Yun nhíu mày lôi Dong Man vừa về nhà không lâu quay lại, định vị xe của trưởng phòng Jang.
“Cho nên anh ta đi tìm tôi, không đến SCD?” Đường Vũ Tân cau mày, trong lòng không rõ là cao hứng hay là gì nữa.
“Đúng thế.” Hwang Soon Bum gật đầu cười “Công tố Min không đi được, có phải công tố Đường rất cao hứng không?”
“Aizz…” Đường Vũ Tân khẽ thở dài “Nên đến rốt cuộc sẽ đến, cho dù tôi cản trở cũng vô dụng.”
“Có ý gì thế?” Hwang Soon Bum giật mình, nói cứ như cô ấy biết gì vậy.
“Bên Kim Deok Hwan sao rồi?” Đường Vũ Tân chuyển đề tài.
“Tôi đang chuẩn bị đi, bác sĩ nói có lẽ hôm nay sẽ tỉnh.” Hwang Soon Bum lắc chìa khóa xe trong tay, tỏ ý mình sắp đi.
“Vậy để trễ chút nữa đi, thật sự không tỉnh cũng không có cách nào nhưng ít nhất trong phạm vi năng lực của mình có thể cam đoan là người đầu tiên biết được tin tức ông ta tỉnh lại.”
“OK, tôi biết rồi.” Hwang Soon Bum biết cuộc trò chuyện của mình và Đường Vũ Tân đã kết thúc, có hỏi thêm nữa cũng không được gì. Nói cũng lạ, rõ ràng là một người bình thường, sao còn hiểu biết về bí ẩn ma cà rồng hơn cả một người quen với ma cà rồng như mình chứ?
Đợi Hwang Soon Bum đi xong, Đường Vũ Tân mới lộ ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt. Không có cách, lần này mặc dù chỉ bị cào rách da rách thịt nhưng máu chảy không ít, tuy chưa tới mức phải đi bệnh viện. Dưới sự năn nỉ đủ cách của Đường Vũ Tân, Min Tae Yun đành đưa cô tới chỗ ông chủ Ra. Giữa hai người mặc dù còn ngượng ngập song có mặt Đường Vũ Tân, Min Tae Yun cũng không tiện phát tác. Vả lại Min Tae Yun cũng không thật sự trách ông chủ Ra, nên khoảng cách giữa hai người về căn bản đã gần như biến mất vào tối qua.
Đường Vũ Tân đau nhe răng nhếch miệng nửa ngày mới nhớ hình như lúc này trong tổ chỉ còn mình cô và Min Tae Yun, bèn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Min Tae Yun ngồi trên ghế đùa nghịch bật lửa trong tay, song cả người thì ngơ ngẩn như mất hồn…
“Tên này rảnh thật…” Đường Vũ Tân mắng thầm, đứng dậy đi tới phòng làm việc của Min Tae Yun.
‘Cốc cốc!’
Gõ cửa tượng trưng hai tiếng, cũng không đợi Min Tae Yun mời Đường Vũ Tân đã tự mình đẩy cửa vào. Min Tae Yun chỉ liếc Đường Vũ Tân một cái lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Đường Vũ Tân thấy Min Tae Yun suy nghĩ, cũng không quấy nhiễu anh, tìm vị trí thoải mái đối diện với Min Tae Yun ngồi xuống, học bộ dạng ngớ ngẩn của Min Tae Yun. ĐIểm khác biệt duy nhất là, ánh mắt Min Tae Yun trống rỗng đến đờ đẫn, còn Đường Vũ Tân thì nhìn Min Tae Yun đờ đẫn…
“Có chuyện à?” Min Tae Yun thật tình không chịu nổi ánh mắt soi mói dò xét này của Đường Vũ Tân, đành lên tiếng.
“Anh định lúc nào mới phơi bày toàn bộ sự việc với tôi?” Đường Vũ Tân nhàn nhã nhìn Min Tae Yun.
“Cô nói cái gì.” Min Tae Yun mở bật lửa lên nghe tách một tiếng, sau đó lại đóng cụp lại.
“Toàn bộ.” Đường Vũ Tân cười tít mắt “Thật ra anh nên sớm nói với tôi, có lẽ tôi sẽ không bất cẩn làm ra bao nhiêu chuyện ngốc nghếch như vậy, tuy rằng xuất phát từ ý tốt của anh.”
“Cô đoán không sai.” Hồi lâu Min Tae Yun mới mở miệng.
“Tôi đoán cái gì?” Đường Vũ Tân mù mờ.
“Suy đoán khi cô bị cắn lần đầu tiên, toàn bộ đều đúng.”
“Tôi đoán gì?” Không phải Đường Vũ Tân giả vờ hồ đồ, cô không nhớ thật… trời mới biết lúc đó cô nói cái gì?! Kịch bản cô biết hết không nói, lúc đó cô căn cứ một phần kịch bản, nói cái gì cô quên mất rồi…
“…” Min Tae Yun nhìn bộ dạng Đường Vũ Tân không giống giả vờ, nháy mắt câm lặng.
“Hay là… anh nhắc tôi một chút?” Thấy mặt Min Tae Yun đen lại, Đường Vũ Tân rất tử tế đề nghị.
“Park Jun đã chết rồi. Anh ta đúng là ma cà rồng, cũng là người biến đổi tôi.” Min Tae Yun phớt lờ đề nghị của Đường Vũ Tân, chỉ bổ sung thêm một chút thông tin Đường Vũ Tân để sót.
Tiếp đó, Min Tae Yun vừa nhớ lại vừa tường thuật vụ tai nạn xe đó một lần.
“Cho nên, cảnh sát Hwang mới đi tìm Kim Deok Hwan sao? Là vì ông ta biết chủ xe và chiếc xe bị lật do tai nạn, lại căn cứ tin tức anh thu được từ chỗ ông chủ Ra; người đó kỳ thật là do ông chủ Ra lấy trộm máu ma cà rồng, trong lúc vô tình bị ông chủ Ra biến thành ma cà rồng, cắn chết em gái anh thật ra là chuyện ngoài ý muốn ư?”
“Ngoài ý muốn à…” Min Tae Yun cười khổ.
“Công tố Min, tôi nhớ tôi từng hỏi anh một câu.”
“Câu gì?”
“Tôi từng hỏi anh, rốt cuộc như thế nào mới coi là báo được thù… lúc đó anh không cho tôi đáp án, bây giờ thì thế nào? Đã có đáp án chưa?”
Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân thật lâu, lần trước anh không trả lời cô nhưng lần này, anh cũng không có đáp án…
“Hoặc là tôi đổi cách hỏi khác, nếu hiện tại người giết em gái anh đứng trước mặt, anh sẽ làm sao?”
Nghe xong Min Tae Yun hơi rùng mình, anh cũng vẫn không có đáp án…
“Giết người đó? Giao cho luật pháp? Hay là đánh người đó một trận?” Đường Vũ Tân hỏi liền một mạch.
“Tôi không biết…” Min Tae Yun thú nhận. Giết hắn? Chẳng khác nào trả thù cá nhân. Đưa ra tòa? Thẩm phán sẽ thụ lý vụ án gần như là bệnh thần kinh này sao? Đánh hắn một trận? Cái này đương nhiên rồi, nhưng như vậy là trả thù được rồi sao?
“Ôi…” Thấy ánh mắt mờ mịt của Min Tae Yun, Đường Vũ Tân thở dài, thử đề nghị “Công tố Min… chẳng lẽ không thể tha thứ cho người đó ư?”
“Nếu là cô cô sẽ tha thứ sao?!” Min Tae Yun hơi tức giận nhìn Đường Vũ Tân, sao cô có thể nói như thế?!
“Tôi nghĩ tôi sẽ.” Ai ngờ Đường Vũ Tân nói ngay không cần suy nghĩ.
“Cô sẽ?!” Min Tae Yun nhạo báng “Công tố viên Đường Vũ Tân, người chết là em gái tôi.”
“Công tố viên Min Tae Yun, có lẽ anh đã quên, nếu không có anh, chắc tôi đã chết hai lần rồi.” Đường Vũ Tân không trách thái độ của Min Tae Yun, dù sao mối thù của người thân không thể nói tha thứ là làm được.
Hô hấp của Min Tae Yun chợt cứng lại, thì thầm: “Xin lỗi.”
Tức giận khiến anh quên mất, quên rằng cô gái này từng nhiều lần mấp mé bên bờ vực sinh tử, nhưng đến bây giờ cô không hề oán hận bất cứ ai. Phẫn nộ khiến anh quên, quên rằng cô gái này từng mang đến cho anh ấm áp, hơi ấm làm tan chảy được ngay cả băng tuyết ngàn năm…
“Nếu Yoon Ji còn sống, không biết cô bé có tha thứ cho người vô ý giết mình hay không?” Đường Vũ Tân lẩm bẩm với mình, cũng là nói cho Min Tae Yun nghe.
Nghe câu nói đó, lòng Min Tae Yun lại quặn đau lần nữa, căn bản anh không cần hỏi Yoon Ji đáp án, vì anh biết chắc chắn Yoon Ji sẽ tha thứ cho người đó.
Sau đó, cả hai không nói thêm lời nào, dường như đều đang nghĩ chuyện của mình, phòng làm việc tĩnh lặng đáng sợ. Choi Dong Man nửa đường quay về Tổ công tố, nhìn không khí quỷ dị trong phòng làm việc, không tự chủ được mà rụt cổ. Tuy cậu biết hai người này thường hay cãi nhau nhưng lần này có vẻ là lạ, trong không khí tản mác hơi thở khiến người ta muốn rút lui.
‘Reng…”
Một loạt tiếng điện thoại dồn dập vang lên trong khung cảnh yên lặng nghe cực kỳ chói tai, Choi Dong Man giống như con thỏ bị sợ hãi nhảy dựng lên, liền chộp lấy điện thoại.
“A lô? Tổ công tố… cái gì?! Được, tôi biết rồi, địa điểm ở đâu?” Choi Dong Man kẹp điện thoại sát vào vai, rảnh hai tay lấy giấy bút ghi chép gì đó trên giấy “Bờ sông Hàn… được tôi biết rồi, chúng tôi lập tức tới ngay.”
Ngắt điện thoại, Dong Man cũng không để ý được bầu không khí trong phòng lúc này có bao nhiêu quái lạ, ba chân bốn cẳng chạy tới phòng công tố Min, cửa cũng không kịp gõ liền xông vào: “Vừa nhận được báo án, bên bờ sông Hàn phát hiện một xác chết. Căn cứ manh mối camera giám sát ghi được ở hiện trường, lần này, vẫn là ma cà rồng.”
“Cái gì?!” Nghe thấy tin này, Đường Vũ Tân nhảy dựng lên y như lúc ở nhà Jang Chul Oh nghe được tin.
“Nói vậy, tối qua công tố Đường thật sự đến hiện trường gây án trước?” Hwang Soon Bum dè dặt hỏi dò.
“Đương nhiên, bổn cô nương có khi nào chiến đấu mà không chuẩn bị đâu?” Đường Vũ Tân nhướng mày đắc ý.
“Vậy có thấy hung thủ không?” Hwang Soon Bum hỏi tiếp.
“Không có.” Đường Vũ Tân khẽ nhúc nhích cánh tay từng chút một, đặt nó lên bàn xong mới thở ra, nói tiếp: “Tóc dài quá nhìn không thấy mặt, nhưng là một cô bé, không sai.”
“Cô bé à…” Hwang Soon Bum cúi đầu suy nghĩ, vì sao anh cảm thấy sự việc càng lúc càng phức tạp? Loại sinh vật như ma cà rồng này nhiều lên đến nỗi chạy đầy đường từ lúc nào thế?
“Những người khác đâu.” Min Tae Yun phát hiện phòng làm việc vắng tanh bèn hỏi.
“Còn không phải tại cậu” Hwang Soon Bum than vãn “Người trong tổ chúng ta đúng là bán mạng nha. Sáng sớm công tố Yoo đã đi ra ngoài tiếp tục điều tra quan hệ của nạn nhân. Dong Man sáng sớm đã ngâm mình trong phòng kiểm nghiệm. Công tố Min, cậu không cảm thấy mệnh lệnh dành cho hai người đó quá hà khắc sao.”
“Tôi chỉ không muốn để bọn họ dính líu vào mà thôi. Trước mắt chúng ta đã có một ví dụ mơ mơ hồ hồ tự kéo mình vào sau đó thương tích đầy mình rồi, tôi không muốn xuất hiện cái thứ hai.” Nói rồi Min Tae Yun liếc xéo Đường Vũ Tân.
“Nhưng tôi vẫn còn sống đấy thôi?” Đường Vũ Tân đong đưa cánh tay, vẻ mặt rất đắc ý, ít nhất lúc cô cho là mình chết chắc rồi thì lại sống sót, có thể thấy bất luận là kiếp trước hay là đời này đều là người chưa tới số chết.
“Chết rồi cô sẽ không có cơ hội hối hận.” Min Tae Yun chán nản.
“Cánh tay công tố Đường bị thương tối qua à?” Hwang Soon Bum nhìn băng vải thấm máu, hỏi.
“Ừ, không cẩn thận bị rách, không có gì đáng ngại.” Đường Vũ Tân cảm kích cười với Hwang Soon Bum, sau đó quay đầu hỏi: “Điều tra SCD sao rồi?”
Min Tae Yun có chút bất lực liếc Đường Vũ Tân một cái, không thèm quay đầu lại đi thẳng vào phòng làm việc đóng cửa đánh “sầm” một tiếng.
“Anh ta sao thế?” Đường Vũ Tân hoang mang nhìn cánh cửa, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc vì sao Min Tae Yun giở tính trẻ con ra.
Hwang Soon Bum nhìn cử chỉ giận dỗi của Min Tae Yun phì cười thành tiếng.
“Là thế này” Hwang Soon Bum cười ha ha nói với Đường Vũ Tân “Tối hôm qua, vốn dĩ công tố Min định đến SCD điều tra, lúc cậu ta ra khỏi phòng làm việc tôi tốt bụng nhắc cậu ta giao kèo với cô.”
“Sau đó sao?” Đường Vũ Tân nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Hwang Soon Bum đột nhiên có xúc động muốn cười.
“Sau đó tôi nói với cậu ta cô đã mượn xe trưởng phòng Jang đi tìm hiện trường gây án. Kết quả Tae Yun nhíu mày lôi Dong Man vừa về nhà không lâu quay lại, định vị xe của trưởng phòng Jang.
“Cho nên anh ta đi tìm tôi, không đến SCD?” Đường Vũ Tân cau mày, trong lòng không rõ là cao hứng hay là gì nữa.
“Đúng thế.” Hwang Soon Bum gật đầu cười “Công tố Min không đi được, có phải công tố Đường rất cao hứng không?”
“Aizz…” Đường Vũ Tân khẽ thở dài “Nên đến rốt cuộc sẽ đến, cho dù tôi cản trở cũng vô dụng.”
“Có ý gì thế?” Hwang Soon Bum giật mình, nói cứ như cô ấy biết gì vậy.
“Bên Kim Deok Hwan sao rồi?” Đường Vũ Tân chuyển đề tài.
“Tôi đang chuẩn bị đi, bác sĩ nói có lẽ hôm nay sẽ tỉnh.” Hwang Soon Bum lắc chìa khóa xe trong tay, tỏ ý mình sắp đi.
“Vậy để trễ chút nữa đi, thật sự không tỉnh cũng không có cách nào nhưng ít nhất trong phạm vi năng lực của mình có thể cam đoan là người đầu tiên biết được tin tức ông ta tỉnh lại.”
“OK, tôi biết rồi.” Hwang Soon Bum biết cuộc trò chuyện của mình và Đường Vũ Tân đã kết thúc, có hỏi thêm nữa cũng không được gì. Nói cũng lạ, rõ ràng là một người bình thường, sao còn hiểu biết về bí ẩn ma cà rồng hơn cả một người quen với ma cà rồng như mình chứ?
Đợi Hwang Soon Bum đi xong, Đường Vũ Tân mới lộ ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt. Không có cách, lần này mặc dù chỉ bị cào rách da rách thịt nhưng máu chảy không ít, tuy chưa tới mức phải đi bệnh viện. Dưới sự năn nỉ đủ cách của Đường Vũ Tân, Min Tae Yun đành đưa cô tới chỗ ông chủ Ra. Giữa hai người mặc dù còn ngượng ngập song có mặt Đường Vũ Tân, Min Tae Yun cũng không tiện phát tác. Vả lại Min Tae Yun cũng không thật sự trách ông chủ Ra, nên khoảng cách giữa hai người về căn bản đã gần như biến mất vào tối qua.
Đường Vũ Tân đau nhe răng nhếch miệng nửa ngày mới nhớ hình như lúc này trong tổ chỉ còn mình cô và Min Tae Yun, bèn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Min Tae Yun ngồi trên ghế đùa nghịch bật lửa trong tay, song cả người thì ngơ ngẩn như mất hồn…
“Tên này rảnh thật…” Đường Vũ Tân mắng thầm, đứng dậy đi tới phòng làm việc của Min Tae Yun.
‘Cốc cốc!’
Gõ cửa tượng trưng hai tiếng, cũng không đợi Min Tae Yun mời Đường Vũ Tân đã tự mình đẩy cửa vào. Min Tae Yun chỉ liếc Đường Vũ Tân một cái lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Đường Vũ Tân thấy Min Tae Yun suy nghĩ, cũng không quấy nhiễu anh, tìm vị trí thoải mái đối diện với Min Tae Yun ngồi xuống, học bộ dạng ngớ ngẩn của Min Tae Yun. ĐIểm khác biệt duy nhất là, ánh mắt Min Tae Yun trống rỗng đến đờ đẫn, còn Đường Vũ Tân thì nhìn Min Tae Yun đờ đẫn…
“Có chuyện à?” Min Tae Yun thật tình không chịu nổi ánh mắt soi mói dò xét này của Đường Vũ Tân, đành lên tiếng.
“Anh định lúc nào mới phơi bày toàn bộ sự việc với tôi?” Đường Vũ Tân nhàn nhã nhìn Min Tae Yun.
“Cô nói cái gì.” Min Tae Yun mở bật lửa lên nghe tách một tiếng, sau đó lại đóng cụp lại.
“Toàn bộ.” Đường Vũ Tân cười tít mắt “Thật ra anh nên sớm nói với tôi, có lẽ tôi sẽ không bất cẩn làm ra bao nhiêu chuyện ngốc nghếch như vậy, tuy rằng xuất phát từ ý tốt của anh.”
“Cô đoán không sai.” Hồi lâu Min Tae Yun mới mở miệng.
“Tôi đoán cái gì?” Đường Vũ Tân mù mờ.
“Suy đoán khi cô bị cắn lần đầu tiên, toàn bộ đều đúng.”
“Tôi đoán gì?” Không phải Đường Vũ Tân giả vờ hồ đồ, cô không nhớ thật… trời mới biết lúc đó cô nói cái gì?! Kịch bản cô biết hết không nói, lúc đó cô căn cứ một phần kịch bản, nói cái gì cô quên mất rồi…
“…” Min Tae Yun nhìn bộ dạng Đường Vũ Tân không giống giả vờ, nháy mắt câm lặng.
“Hay là… anh nhắc tôi một chút?” Thấy mặt Min Tae Yun đen lại, Đường Vũ Tân rất tử tế đề nghị.
“Park Jun đã chết rồi. Anh ta đúng là ma cà rồng, cũng là người biến đổi tôi.” Min Tae Yun phớt lờ đề nghị của Đường Vũ Tân, chỉ bổ sung thêm một chút thông tin Đường Vũ Tân để sót.
Tiếp đó, Min Tae Yun vừa nhớ lại vừa tường thuật vụ tai nạn xe đó một lần.
“Cho nên, cảnh sát Hwang mới đi tìm Kim Deok Hwan sao? Là vì ông ta biết chủ xe và chiếc xe bị lật do tai nạn, lại căn cứ tin tức anh thu được từ chỗ ông chủ Ra; người đó kỳ thật là do ông chủ Ra lấy trộm máu ma cà rồng, trong lúc vô tình bị ông chủ Ra biến thành ma cà rồng, cắn chết em gái anh thật ra là chuyện ngoài ý muốn ư?”
“Ngoài ý muốn à…” Min Tae Yun cười khổ.
“Công tố Min, tôi nhớ tôi từng hỏi anh một câu.”
“Câu gì?”
“Tôi từng hỏi anh, rốt cuộc như thế nào mới coi là báo được thù… lúc đó anh không cho tôi đáp án, bây giờ thì thế nào? Đã có đáp án chưa?”
Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân thật lâu, lần trước anh không trả lời cô nhưng lần này, anh cũng không có đáp án…
“Hoặc là tôi đổi cách hỏi khác, nếu hiện tại người giết em gái anh đứng trước mặt, anh sẽ làm sao?”
Nghe xong Min Tae Yun hơi rùng mình, anh cũng vẫn không có đáp án…
“Giết người đó? Giao cho luật pháp? Hay là đánh người đó một trận?” Đường Vũ Tân hỏi liền một mạch.
“Tôi không biết…” Min Tae Yun thú nhận. Giết hắn? Chẳng khác nào trả thù cá nhân. Đưa ra tòa? Thẩm phán sẽ thụ lý vụ án gần như là bệnh thần kinh này sao? Đánh hắn một trận? Cái này đương nhiên rồi, nhưng như vậy là trả thù được rồi sao?
“Ôi…” Thấy ánh mắt mờ mịt của Min Tae Yun, Đường Vũ Tân thở dài, thử đề nghị “Công tố Min… chẳng lẽ không thể tha thứ cho người đó ư?”
“Nếu là cô cô sẽ tha thứ sao?!” Min Tae Yun hơi tức giận nhìn Đường Vũ Tân, sao cô có thể nói như thế?!
“Tôi nghĩ tôi sẽ.” Ai ngờ Đường Vũ Tân nói ngay không cần suy nghĩ.
“Cô sẽ?!” Min Tae Yun nhạo báng “Công tố viên Đường Vũ Tân, người chết là em gái tôi.”
“Công tố viên Min Tae Yun, có lẽ anh đã quên, nếu không có anh, chắc tôi đã chết hai lần rồi.” Đường Vũ Tân không trách thái độ của Min Tae Yun, dù sao mối thù của người thân không thể nói tha thứ là làm được.
Hô hấp của Min Tae Yun chợt cứng lại, thì thầm: “Xin lỗi.”
Tức giận khiến anh quên mất, quên rằng cô gái này từng nhiều lần mấp mé bên bờ vực sinh tử, nhưng đến bây giờ cô không hề oán hận bất cứ ai. Phẫn nộ khiến anh quên, quên rằng cô gái này từng mang đến cho anh ấm áp, hơi ấm làm tan chảy được ngay cả băng tuyết ngàn năm…
“Nếu Yoon Ji còn sống, không biết cô bé có tha thứ cho người vô ý giết mình hay không?” Đường Vũ Tân lẩm bẩm với mình, cũng là nói cho Min Tae Yun nghe.
Nghe câu nói đó, lòng Min Tae Yun lại quặn đau lần nữa, căn bản anh không cần hỏi Yoon Ji đáp án, vì anh biết chắc chắn Yoon Ji sẽ tha thứ cho người đó.
Sau đó, cả hai không nói thêm lời nào, dường như đều đang nghĩ chuyện của mình, phòng làm việc tĩnh lặng đáng sợ. Choi Dong Man nửa đường quay về Tổ công tố, nhìn không khí quỷ dị trong phòng làm việc, không tự chủ được mà rụt cổ. Tuy cậu biết hai người này thường hay cãi nhau nhưng lần này có vẻ là lạ, trong không khí tản mác hơi thở khiến người ta muốn rút lui.
‘Reng…”
Một loạt tiếng điện thoại dồn dập vang lên trong khung cảnh yên lặng nghe cực kỳ chói tai, Choi Dong Man giống như con thỏ bị sợ hãi nhảy dựng lên, liền chộp lấy điện thoại.
“A lô? Tổ công tố… cái gì?! Được, tôi biết rồi, địa điểm ở đâu?” Choi Dong Man kẹp điện thoại sát vào vai, rảnh hai tay lấy giấy bút ghi chép gì đó trên giấy “Bờ sông Hàn… được tôi biết rồi, chúng tôi lập tức tới ngay.”
Ngắt điện thoại, Dong Man cũng không để ý được bầu không khí trong phòng lúc này có bao nhiêu quái lạ, ba chân bốn cẳng chạy tới phòng công tố Min, cửa cũng không kịp gõ liền xông vào: “Vừa nhận được báo án, bên bờ sông Hàn phát hiện một xác chết. Căn cứ manh mối camera giám sát ghi được ở hiện trường, lần này, vẫn là ma cà rồng.”
“Cái gì?!” Nghe thấy tin này, Đường Vũ Tân nhảy dựng lên y như lúc ở nhà Jang Chul Oh nghe được tin.
Bình luận truyện