Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 23



“Không được…Tiểu Diễn…không được!”

Thế rồi anh lại kéo chặt tôi, đáng thương cầu xin. Nước mắt trong hốc mắt đã muốn tràn.

“Buông.”

“Không. Không..anh nhất định..không buông…”

Sắc mặt anh trắng bệch như một tờ giấy, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, sau đó gục trên sàn không một tiếng động. Một giọt nước mắt lăn dài.



Nghe nói sau lần ngất xỉu đó, anh liền được dưa vào viện, ăn gì cũng không vào, chỉ có thể truyền dịch qua ngày. Mà tôi thì sống nhàn nhã ở nhà bà.

Không biết từ hôm nào, ba lại hướng bà cầu xin, nhờ bà khuyên tôi đến bệnh viện thăm anh. Bà tôi tuy rằng hận người phụ nữ đó, chán ghét ba tôi, nhưng cũng bắt đầu khuyên nhủ tôi.

“Mẹ nó quả thực bất nhân, khiến con chịu nhiều đau khổ như vậy. Nhưng mà đứa nhỏ đó cũng thật đáng thương. Ba con nói, lúc mê man nó đều kêu tên con cả, thật sự rất quan tâm. Bà nghe nói, tình cảm hai đứa cũng thật tốt, phải không? Vậy nên bỏ qua một chút, đi xem nó thế nào.”

“Bà, không phải con không muốn đi, mà đi cũng vô ích.” Tôi giải thích cho bà. ‘”Lần trước về, anh ấy vẫn có ăn được đâu? Con còn thiếu chút nữa lại bị đánh. Con cảm thấy bọn họ muốn con đến, chẳng phải để anh khỏe lại, mà muốn tìm người trút giận mà thôi. Con đi cũng vô dụng, bọn họ sẽ lại đổ hết lên con, con lại còn chủ động tìm đến sao?”

“Không sao! Con cứ đi cho bà!” Bà nói. “Bà gọi cho ba con, nếu lần này còn để người đàn bà chanh chua kia đụng đến một ngón tay con, bà liền dạy cho một bài học!”

Bà tôi nói như vậy, tôi vẫn là đến bệnh viện nhìn anh một chút.



Mới vài tuần không gặp, anh đã lại gầy đến không thể nhận ra. Trên người anh ngoại trừ ống truyền dịch cũng chỉ là những dây dợ, dụng cụ khác, cảm giác như tồn tại nhờ cả vào đó.

Anh thấy tôi đến đây, trong nháy mắt vẻ mặt rất là phức tạp, co rúm lại, quay đầu đi, dùng cánh tay không cắm ống truyền che mắt lại.

“Anh, anh không muốn gặp em sao?” Tôi đứng bên giường, nhẹ nhàng hỏi.

“Nó biến thành như vậy còn không phải do mày! Nó đương nhiên không muốn gặp mày! Đùng có ở đó mà giả vờ lương thiện!”

“Dì Mạnh.” Tôi quay sang người vẫn còn muốn gào lên. “Không phải tôi muốn tới, là các người năm lần bảy lượt bảo tôi tới.Tôi không đến, mấy người nói tôi không có lương tâm. Hiện tại tôi tới, lại là giả vờ lương thiện? Mấy người tóm lại muốn thế nào, có thể nói chính xác hay không?”

“Mày! Giỏi a, cuối cùng cũng lộ mặt rồ sao? Trước mặt người khác ngoan ngoãn như vậy, trước mặt anh trai là một đứa em tốt bụng, bây giờ mới lộ mặt ra! Tiểu Viễn, Tiểu Viễn, chính con nghe đi. Đây là đứa em con ngày đêm mong nhớ! Con xem nó tốt chỗ nào? Xem nó coi con ra gì? Nó căn bản không quan tâm con bệnh thế nào! Nó là một thằng nhóc lạnh lùng vô lương tâm!”

“Mẹ, đừng nói nữa…” Anh vô lực mà nhẹ giọng nói: “Nếu Tiểu Diễn không muốn đến thăm con, để em ấy trở về đi.”

“Anh nghĩ bảo em tới, bảo em đi thì đi? Em phải nghe một nhà các người bảo thế nào thì phải làm thế ấy sao?” Tôi tiến đến, giật cánh tay đang che mặt của anh, buộc anh phải nhìn tôi. “Anh, là lỗi tại em sao?”

Anh vẫn là không muốn nhìn thẳng tôi, đôi mắt ánh lên nỗi thống khổ.

Anh nản gì? Anh khổ gì chứ?

Tôi so với anh càng khổ sở hơn! Mẹ con anh đoạt đi hạnh phúc của tôi, thế nhưng còn mang bộ mặt như thể bị hại, thế là sao hả?

“Là lỗi của em sao?! Bởi em không ốm yếu, bởi người gặp chuyện không phải là em, người nằm giường bệnh không phải em mà là anh, cho nên bất kể chuyện gì xảy ra, cũng đổ hết cho em sao? Cho nên em mới bị tất cả chán ghét?!”

“Thân thể anh không tốt là tại em sao?! Anh đi đánh nhau là lỗi tại em sao?! Sao tất cả lại đổ hết lên đầu em?! Các người phá tan gia đình em, cướp đi ba, em thì bị đuổi đi, em chưa kêu khổ, các người cả ngày bày ra bộ mặt người thiếu nợ mình làm gì? Đầu óc các người sao vậy?!”

Anh ngây ngẩn cả người, ngơ ngác mà nhìn tôi, nước mắt lập tức liền chảy xuống.

Mà tôi trong nháy mắt đó lại cảm thấy, thế nhưng lại làm anh khóc, tôi thật sự có bản lĩnh..

Tôi khiến anh khóc.

“Anh nhìn xem bộ dạng mình bây giờ thế nào? Một chút việc nhỏ liền không ăn uống. Em không để ý anh anh liền bỏ ăn sao? Sao anh lại không kiên cường như thế?! Không có em anh sống không nổi sao? Vậy trước đây, mười mấy năm không biết em, anh sống thế nào? Trừ bỏ việc chỉ biết nói thì anh biết làm cái gì?!”

Nói những lời đau lòng như vậy, thế nhưng tôi không vướng mắc gì nữa.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, tôi đã từng, rất sợ khiến cho người này đau lòng. Chính là…hiện tại cảm giác đó không còn nữa.

Lồng ngực cảm thấy trống rỗng. Con tim mềm mại từ lúc nào đã hóa rắn như vậy? Tôi hoàn toàn không hay!

Trước kia, nhìn anh thống khổ, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, sẽ rất thương anh, sẽ không muốn làm tổn thương anh như bây giờ. Không nhẫn tâm như thế.

Mà hiện tại thì sao? Tôi đang nhìn anh mở to mắt nhìn tôi mà khóc. Vậy mà trong lòng thấy thỏa mãn.

Đúng vậy, khóc đi.

Khóc, có nghĩa là để ý đến tôi.

Thật buồn cười, mà cũng đáng buồn lắm, anh có một người mẹ như vậy, sao còn để ý đến một đứa như tôi?

Một con sói khi không muốn làm hại một con thỏ, con sói kia thế là xong đời rồi. Mà tôi, tôi cũng không mốn làm một con thỏ. Hiện tại, tâm đã lạnh, đã muốn làm một con sói. Khiến anh khóc, làm anh đau.

Phải làm sao đây, khi anh là con của người phụ nữ đó?

Tôi sẽ không đối tốt với anh được.

“Anh, sau này em không ở đây, anh phải sống tốt.”

“Không cần…” Âm thanh phát rất nhỏ, rất yếu. Anh lại kịch liệt ho khan, hai mắt mở lớn, ngực đột nhiên phập phồng khác thường, điện tâm đồ bên cạnh đã muốn kêu ong ong.

Người anh quặn lại, khó khăn hít thở, cố gắng hô hấp, sắc mặt bắt đầu tím tái.



–Hết chương 23-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện