Chương 52: 「Death」
Cái quái gì??!!
Crow bắt đầu rối loạn, hắn không tự chủ được cảm xúc hay không biết bản thân phải xử trí như thế nào trong tình huống này.
Nhưng ngay lập tức, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là ma thuật của bản thân có vấn đề, hoặc nếu không, chính là tên Undead này sở hữu ma thuật độc hữu nào đó có thể ẩn giấu level của chính mình.
Phải, chỉ có lời giải thích này là hợp lý!
Nghĩ như thế, Crow khoanh tay trước ngực, ngoài mạnh trong yếu nói:
“Fufu... Ngươi rất khá, bởi vì suýt nữa ta đã bị ngươi lừa gạt một cách ngoạn mục.”
“Ồ? Thật vậy sao?”
Wake hơi tỏ ra ngạc nghiên, nhưng đôi chân vẫn không mảy may đình chỉ bước về phía Crow.
Nếu Crow hiểu rõ về tên Undead trước mặt này thì hiện giờ sự ngạc nghiên đấy chỉ là giả vờ, bởi giọng điệu hờ hững đó đã nói lên tất cả.
“Đúng vậy, ngươi giải thích thế nào về việc bản thân chỉ có level 223? Chưa hết, ta dám chắc rằng ngươi còn sở hữu một kỹ năng độc đáo nào đó có thể đánh thức nỗi sợ hãi của kẻ địch, ta đoán đúng chứ?”
“...”
“Đây là cách mà ngươi sinh tồn? Dọa kẻ thù sợ vỡ mật để chúng tự giác rút lui? ”
“...”
“Có vẻ như ta đã đoán đúng, bản lĩnh của ngươi cũng chỉ đơn giản như vậy. Fufufu!!!...”
Crow tự cho là đúng nói, bởi làm vậy mới có thể an ủi được tâm tình hiện giờ của hắn.
“Ý ngươi là kỹ năng này...”
Wake không phản bác mà ngược lại mở miệng thừa nhận mọi chuyện mà Crow vừa suy đoán.
“Fufu.. Kỹ năng gì?”
Crow cười đùa ngả ngớn, theo bản năng hỏi.
“「Death」.”
Không khiến Crow thất vọng, Wake lạnh nhạt thốt lên.
Và đúng như Crow mong muốn, đây chính là kỹ năng "hù dọa" mà hắn vừa đề cập đến.
Khi âm thanh vừa chấm dứt, kế tiếp chính là một nỗi sợ hãi vô hình giáng lâm và bao phủ lên toàn bộ núi Char.
Chỉ cần là nơi có sinh vật sống thì chúng dường như không thể mảy may di chuyển được. Từ chim chóc cho đến côn trùng, tất cả đều bị bất động và điều đó khiến tạo nên một khung cảnh đầy huyền bí.
Cả ngọn núi bỗng trở nên im ắng đến lạ thường như thể có một thế lực siêu nhiên nào đó. Nhưng không phải vậy, chúng chỉ đơn giản là qúa sợ hãi mà thôi.
Cái chết như đang hiện thực hóa, tất cả chưa bao giờ cảm nhận một cách hết sức rõ ràng như thế, và khi đứng trước cái chết, tất cả đều trở nên bị động.
Crow cùng với đám thuộc hạ của hắn cũng không ngoại lệ, tất cả đều hoàn toàn bất động chết trân tại chỗ.
Đặc biệt là lũ Skeleton, chúng tựa như là một dàn nhạc hòa tấu, tất cả không hẹn mà cùng phát ra những tiếng lách cách lỏng lẻo của xương. Skeleton theo nguyên tắc là sẽ không bị ảnh hưởng bởi cái chết, chúng không cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ đây nguyên tắc đó lần đầu tiên bị phá vỡ.
Đôi chân Crow không tự giác mà nhẹ run rẩy, mồ hôi bắt đầu thấm ướt qua lớp áo choàng. Không chỉ thế, mà đến ngay cả nhịp tim cũng đang muốn ngừng đập.
“Đây có phải là nỗi sợ hãi mà ngươi nói?”
“Ta...”
“Theo ngươi thì nỗi sợ hãi này đã đạt đến level nào?”
“Ta...”
Crow không biết phải trả lời như thế nào, nhưng cho dù hắn muốn đi chăng nữa thì thanh quản cũng chẳng thể thốt lên được, như thể đang bị ai đó bóp nghẹn lấy cổ họng.
Crow cố gắng mở miệng. Dù sự sợ hãi vừa bao trùm lên cơ thể đã biến mất sau khi xuất hiện chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, nhưng dư âm của nó để lại trên phương diện tinh thần thì ngược lại rất khó phai nhạt.
“Tch!”
Crow không do dự mà tự cắn mạnh một góc đầu lưỡi của chính mình khiến bật ra máu, hắn chỉ muốn lấy cơn đau để áp chế đi nỗi sợ hãi.
Sau khi cảm nhận cơn đau một cách rõ ràng, Crow nhận định đây là hành động sáng suốt bởi hắn đã cảm thấy bình tĩnh hơn được một chút.
Khi trông thấy Wake đang chậm rãi từng bước áp sát lại đây và chỉ còn cách chưa đến 10m thì tâm lý thoáng trở nên hồi hộp, Crow không nói một lời dư thừa, hắn cố gắng nhấc chân sau đó cấp tốc xoay người và muốn bỏ chạy thật nhanh rời khỏi đây.
Cho dù có bỏ rơi toàn bộ thuộc hạ của mình thì có làm sao? Chỉ cần bản thân có thể rời khỏi khu vực tử địa này thì hết thẩy đều đáng giá.
Nhưng làm sao tốc độ đến từ sức mạnh vật lý của Crow có thể sánh bằng với Wake?
“Bộp!”
Khi Crow chỉ vừa xoay người thì một cánh tay lực lưỡng đã kịp đặt lên vai hắn.
Crow vô thức theo bản năng run lên cơ thể, không cần phải quay đầu lại hắn cũng có thể đoán được chủ nhân của đôi tay này là ai.
“N-ngươi... Rốt cuộc là ai?”
Crow khuôn mặt trắng xám, giọng nói run run hỏi, hắn cũng không hề dám quay đầu lại.
Dẫu tên Undead này thật sự là level bao nhiêu đi chăng nữa thì điều đó chẳng còn quan trọng, bởi hiện giờ Crow đã mất đi ý chí chiến đấu, có chăng còn sót lại cũng chỉ là khát vọng mãnh liệt được sống.
“Ngươi muốn ta phải giới thiệu lần nữa? Nhìn ta này!”
Wake lạnh lùng nói.
Crow nghe thế chậm chạp quay đầu lại, tổng kết những gì bản thân vừa trãi qua, lúc này giọng điệu không thể tin hỏi:
“N-ngươi là ai?... Là ai hả?... Tại sao... T-tại sao ngươi lại có được ý chí của Luyện ngục môn?”
“Luyện ngục môn? Môn quái gì? Đừng tìm cách viện cớ, dù ngươi có nói gì thì hôm nay sinh mệnh của ngươi cũng sẽ chấm dứt mà thôi.”
“Ngươi không thể giết ta!!! Ta là thuộc hạ duy nhất của ngài Labrador!!!”
“Labrador?”
“Phải vậy, là ngài Labrador!!!”
Khi vừa nghe đến bản thân sẽ phải chết, Crow lập tức cuống cuồng nói, đôi chân không tự chủ được bước về sau, sau đó vội vã nói tiếp:
“N-ngươi cũng là thành viên của Ma tộc. Ta không biết bằng cách nào nhưng việc ngươi sở hữu ý chí của Luyện ngục môn đã chứng minh ngươi thuộc về Ma giới, chẳng lẽ ngươi lại phản bội Ma giới mà bảo vệ lũ nhân loại???”
“Đợi đã, ngươi là Undead... Đ-đúng vậy, chắc hẳn ngươi vì bị lưu đầy mà đâm ra thù oán với Ma giới phải không??? Ngươi chỉ cần theo ta quay trở về gặp ngài Labrador, chắc hẳn ngài ấy sẽ trọng dụng một kẻ mạnh như ngươi!!!”
“ẦM!”
Nhưng đáng tiếc, mặc cho Crow mở miệng như thế nào đi chăng nữa, đáp lại hắn vẫn là một cú đấm thẳng vào ngực.
“Lịch bịch!”
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Crow văng ngược ra sau, tiếp đến là phần đầu, tay và chân đều bị va đập mạnh trên nền đất theo quán tính. Nhưng cho dù va đập mạnh đến đâu, thì thương tổn đó không là gì với một tên Ma tộc level 400 như hắn.
Và cũng trong lúc đó, chiếc mặt nạ mà Crow đang đeo cũng đồng thời văng lên không trung rồi rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch.
Sau khi văng xa hơn 10m thì thân thể Crow mới ngừng lại, hắn nằm sắp cơ thể, miệng trào ra máu tươi và liên tục ho khan.
Khuôn mặt Crow nhăn nhó vì đau, hắn cảm thấy một cơn đau dữ dội phát ra nơi lồng ngực khiến hắn cực kỳ khó thở.
Mỗi một giây hít thở, chính xác là một sự tra tấn đối với Crow.
Nhưng rất nhanh, việc gì đến cũng đến, Crow nghe thấy tiếng bước chân đang văng vẳng bên tai, nhưng hiện giờ đối với hắn, tiếng bước chân này chẳng khác gì của Tử thần.
Khoảng hơn vài giây sau, Crow cảm giác có một bàn chân đang lật ngửa cơ thể mình lên, lúc này đây, đập vào mắt hắn là tên Undead này đã một lần nữa hoán đổi trở về lại trong hình dạng nhân loại đáng kinh tởm.
“Chậc! Thật thê thảm nha!”
Gen vừa cười vừa chỉ chỉ nơi vị trí ngực của Crow.
Crow ánh mắt như tan rã, hơi thở đầy mong manh nhưng vẫn duy trì một chút sự tỉnh táo. Sau khi nghe thế, hắn dùng sức gượng đầu lên một chút, liếc xuống nhìn thảm trạng của chính mình.
Từ phía dưới rốn cho đến gần tim, tất cả chỉ là máu thịt be bét, xương sườn hoàn toàn đã bị phá hủy.
Chẳng có gì nhiều để mà mô tả, qủa thật chỉ có hai từ thê thảm.
“Fufu... Khục... N-ngươi không... Giết được ta?... N-ngươi cũng... Chẳng mạnh hơn ta nghĩ... Fufufu.”
Crow tiếp tục ho khan, sau đó mở miệng mỉa mai một câu.
Gen cười nhạt không đáp lời, mà chỉ rút thanh gươm ra khỏi vỏ.
Crow thấy thế thì biết khoảng khắc của chính mình đã đến, hắn chỉ cảm thấy nghi ngờ tại sao tên Undead này phải quay về hình dạng nhân loại mà giết hắn?
Tại sao phải phiền phức như thế?
Chỉ là một suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Crow tự giác khép mắt lại và chờ đợi tử vong.
Crow, hình dạng của hắn cũng chẳng có gì đáng ngạc nghiên, hắn sở hữu một mái tóc đen ngắn, mắt mũi mang theo nét phương Tây, ngoại trừ cái mỏ qụa đen trên khuôn mặt thì hình dáng không khác biệt nhiều so với con người.
“Vĩnh biệt qụa đen, nhớ gửi lời chào của ta đến các vị thần!”
Gen qùy xuống một chân và lạnh lùng nói, sau đó dùng hai tay giơ cao thanh gươm, vững vàng trong tư thế đâm.
Hắn không muốn chậm trễ thời gian, vì nếu không, ai biết được tên qụa đen này sẽ tắt hơi trước khi hắn ra tay thì sao?
“Tạm biệt chủ nhân.”
Đây có lẽ là lời cuối cùng được thốt ra từ miệng Crow.
Gen đâm mạnh lưỡi gươm xuống, nhắm thẳng vị trí ngay đầu Crow.
Nhưng...
Đôi khi chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh một cách đột ngột.
Ngay khi Gen gần hoàn thành được mục đích, vô tình... À không, hay nói cách khác là xui xẻo, một chuyện hy hữu chưa từng xảy ra trước đây.
“Phạch~”
“Qụa~”
Một con qụa bay vù ngang qua đập vào một bên mặt của hắn rồi bắt đầu vỗ cánh tán loạn.
Crow giật mình mở to mắt, không cần phải nói, chuyện này không liên quan đến hắn, hắn đương nhiên không hề sai khiến con qụa này, mọi việc... Chỉ là trùng hợp đến khó tin mà thôi.
“『Gate』!!!”
Crow đưa một cánh tay sang ngang, khuôn mặt dữ tợn, rống lớn một tiếng.
“Ùm!”
Chưa đến một giây sau, không gian lập tức trở nên vặn vẹo, một vòng xoáy ma thuật hiện ra trước mặt Crow.
Không cần suy nghĩ, cũng chẳng cần thiết phải suy nghĩ, với toàn bộ sức lực còn sót lại, Crow bật người lên và lao vào bên trong vòng xoáy được gọi là cổng dịch chuyển này.
Tiếp theo, cánh cổng đóng lại.
Mọi việc diễn biến rất nhanh, thật sự là qúa nhanh.
“...”
Gen ngỡ ngàng, sững sờ. Con qụa bám trên đầu hắn bỗng vỗ cánh bay đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra với nó.
Hắn đưa mắt nhìn theo con qụa rồi lại đưa mắt nhìn vào khoảng không nơi vòng xoáy không gian kia biến mất.
Có lẽ vì level của Crow khá cao, nên phản ứng của hắn hoàn toàn thua kém và không thể nhanh bằng.
Cảm xúc lúc này của hắn chính là bối rối, cực kỳ bối rối.
Không ai ngờ rằng con mồi tới miệng, vậy mà cứ thế vuột mất.
“Do hắn may mắn, hay do ta xui xẻo?”
Gen thì thào nói.
“Chẳng lẽ ta gặp vận rủi rồi sao?”
Khoảng một lát sau giữa không khí bầu trời đêm, tuyết vẫn không ngừng rơi từ trên cao xuống, và... Giọng nói hắn lại vang lên một lần nữa.
✎2188
Bình luận truyện