Kẹo Kim Cương

Chương 21-1: Kim cương Thường Lâm [1489 chữ]





Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.


Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.


Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.


---------------------------


Edit: Yu610


Trên đùi bỗng nhiên nhiều thêm một cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ, còn rất trẻ con dùng hai tay bao mình trong lòng.


Chu Khâm Nghiêu ngây người.


Tuy cô mới chỉ ngồi hờ trên đùi anh, nhưng trái tim người đàn ông vẫn đập không kiểm soát.


Ở nơi bí ẩn nào đó, sóng gió nổi lên trong nháy mắt, mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động.


"Rắn nước" cũng ngây người.


Cô gái trước mặt có ánh mắt vô cùng kiên cường, cô ta không giữ nổi bình tĩnh, vội vàng xốc lại tinh thần, nhếch môi và khịt mũi mỉa mai:


"Cô nói của cô thì là của cô thật chắc?"


Chỉ cần người đàn ông không tỏ thái độ, thì hành vi ấu trĩ của cô gái nhỏ này không thể tạo thành sự uy hiếp được.


Cô ta vừa dứt lời, Chu Khâm Nghiêu lập tức đáp trả một câu: "Đúng, cô ấy nói sao thì chính là vậy!"


Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt đầy sự phản cảm: "Có thể tránh ra được không?"


Rắn nước: "....."


Đây là lần đầu tiên "cao thủ ghẹo trai" chưa từng thất bại nổi tiếng ở phòng gym này là cô ta bị xua đuổi, "rắn nước" tức giận đến mức thân thể vặn vẹo.


Xung quanh còn có không ít người đang hóng chuyện, cô ta không muốn đánh mất phong độ, nở một nụ cười cứng nhắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy không làm phiền nữa."


.........


Nhìn thấy "rắn nước" tới một khu khác trong trong phòng tập, "trạng thái chiến đấu" của Đường Du lạo tức được thả lỏng.


Cô đứng lên, cười tủm tỉm, như tranh công nói với Chu Khâm Nghiêu:


"Anh xem, em cũng giúp anh một lần nhé!"


Cơ thể mềm mại đột nhiên rời đi, Chu Khâm Nghiêu thất thần vài giây, tham lam nhớ về mùi hương của cô vương trên cơ thể mình.


Sau khi nghe được câu nói của cô, không khỏi bật cười:


"Giúp anh?"


"Buổi trưa anh đóng vai bạn trai giúp em, bây giờ em cũng giúp anh đuổi một người đáng ghét." Đường Du làm một kí hiệu OK: "Coi như chúng ta hòa nhau!"


Cô đang đứng ở chỗ vừa nãy "rắn nước" đứng, dựa vào máy chạy bộ, cười đắc ý khiến lúm đồng tiền nhỏ lúc ẩn lúc hiện.


Chu Khâm Nghiêu cúi đầu cười, bông nhiên duỗi tay kéo cô lại.


Cô gái nhỏ lại ngồi trên đùi anh.


Anh chậm rãi ghé sát tới, giọng nói trầm thấp ghẹo người: "Đường Du!"


Đường Du: "?"


"Tôi không nói đùa." Người đàn ông sát lại hơn chút nữa, nhẹ nhàng nói: "Tôi nghiêm túc!"


"......."


Lúc anh nói những lời này ghé sát vào tai Đường Du, độ ấm từ hơi thở cũng phả vào trong tai, khiến Đường Du ngưa ngứa.


Đường Du hơi rụt cổ lại, giả vờ không hiểu.


"Mấy giờ rồi, em phải đi...."


Cô gái nhỏ đỏ mặt đứng dậy, Chu Khâm Nghiêu giữ chặt tay cô, cười đầy cưng chiều: "Em có muốn suy nghĩ đến tôi một chút không?"


"....."


Thật ra bọn họ đều đã hiểu rõ tình cảm của mình giành cho đối phương, từ trước tới nay chỉ kém chưa chọc rách một tầng giấy mỏng mà thôi.


Có cảm tình, dưa chín rụng cuống, chỉ thiếu người tới hái.


Đột nhiên lúc này Chu Khâm Nghiêu mở lời, Đường Du có chút bối rối.


Cô không dám nhìn anh, mi mắt hơi cụp xuống, gò má xuất hiện hai đóa hoa đỏ ửng, ậm ờ nói: "Giờ đã là 4h20, em phải về đây."


Biết cô cần thêm thời gian, Chu Khâm Nghiêu cũng không sốt ruột, mím môi nói:


"Được."


Kỳ thi tháng chấm dứt, thứ Tư - ngày cuối cùng của tháng Mười Hai năm nay cả thế giới đang vui vẻ đón giao thừa.


Hôm nay Đường Du có một buổi học thêm, kỳ thi đại học ngày càng gần, số buổi học thêm của cô từ 3 buổi một tuần đã tăng lên 5 buổi một tuần, có những buổi học rất muộn.


Đêm nay, đầu đường cuối ngõ đều tràn ngập không khí náo nhiệt, còn cô chỉ có thể xem chương trình đón năm mới trực tiếp trên TV nhàm chán, tiện thể đợi giáo viên tới nhà.


Bảy giờ, Chu Khâm Nghiêu gửi tin nhắn đến:


[Em đã nghĩ xong chưa?]


Đường Du: [Em phải học thêm :( ]


Chu Khâm Nghiêu: [Được, vậy em học ngoan nhé!]


Tán gẫu xong, Đường Du chuẩn bị đứng lên tắt TV, lên tầng 2 làm bài tập, khiến bản thấn bớt buồn tẻ nhàm chán.


Bỗng nhiên điện thoại lại kêu một tiếng.


Cô mở khóa____


Chu Khâm Nghiêu: [Tôi nhớ em!]


Hai người trộm dùng di động liên lạc lâu vậy rồi, anh bao giờ nói những câu sến sẩm, cảm tính như vậy.


Đột nhiên hai má Đường Du nóng lên, vô cùng ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.


Mối tình đầu của tuổi 18, yêu không kiểm soát, có lẽ đã động tình từ ánh nhìn đầu tiền, ngày càng đắm chìm, ghi lòng tạc dạ.


Cô ngồi xuống, rất nghiêm suy nghĩ nên trả lời Chu Khâm Nghiêu thế nào mới tốt.


Cô vố rất rụt rè, không dám vứt bỏ gánh nặng mà nói ra lời trong lòng.


Rất giống ngày đó ở trong gym, Chu Khâm Nghiêu hỏi cô vấn đề kia, cô đã lựa chọn trốn tránh theo bản năng.


Cô không dám đối mặt.


Dưới sự áp lực và quản thúc của Phương Lai khiến cô không dám đưa ra hứa hẹn gì trước khi tốt nghiệp, đặc biệt Chu Khâm Nghiêu chỉ là một thợ sửa xe bình thường.


Cứ dùng việc hiện tại anh đang dùng thân phận của Tạ Thừa để qua cửa Phương Lai, nhưng không ai biết, trong tương lai, bọn họ còn phải vượt qua vô số "bụi gai" nữa.


Vì vậy, dù Đường Du đã yêu và tình cảm này ngày càng sinh sôi nảy nở, nhưng lý trí vẫn bị thực tế kìm hãm.


Sợ bị phản bội, sợ bị tổn thương nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân.


Cầm điện thoại, Đường Du viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa.


[Hôm nay anh đón giao thừa ở đâu?]


[Anh phải chơi thật vui nhé!]


[Chúc mừng năm mới!]


Nhắn 3 tin, không có cái nào là điều trong lòng cô muốn nói.


Thật ra....


Đường Du thở dài, ngón tay nhấn trên bàn phím vài cái, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ:


[Em cũng nhớ anh.....]


Một đêm hạnh phúc thế này, thật ra, hai người đều muốn cùng nhau trải qua.


Đường Du nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, đang do dự xem có nên gửi tin nhắn này đi không, bỗng ngoài cửa biệt thự có tiếng vang.


Là tiếng oto, còn có tiếng nam nữ nói chuyện với nhau.


Đường Du sửng sốt, trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ [đừng nói là mẹ về chứ?], cửa biệt thự đã được mở ra.


Gần như ngay lập tức, Đường Du vô thức bỏ điện thoại vào túi và ấn nút tắt máy.


Vốn Phương Lai đã nói thứ 6 tuần này sẽ về, nhưng không ngờ bà lại trở về sớm hơn.


Khí sắc bà rất tốt, môi nở nụ cười, vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh.


Đó là một người đàn ông, khoảng chừng hơn 20 tuổi, với nụ cười trên môi, và bộ vest màu xám bạc đắt tiền.


Dáng vẻ rất có học thức.


Đường Du cảm thấy dường như đã gặp qua người này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.


Cô đứng ở cửa chào đón Phương Lai: "Mẹ đã về ạ."


Phương Lai cười, ngoắc tay ra hiệu cô tới: "Hữu Hữu, đến đây đi, mẹ có người muốn giới thiệu với con."


Đường Du và người đàn ông trẻ tuổi nhìn nhau.


"Đây là Chu Ngạn, con đã gặp trong bữa tiệc tối lần trước rồi đúng không? Cậu ấy là Giám đốc thương mại của MOON."


"Xin chào, cô Đường." Chu Ngạn lễ phép giơ tay.


"Xin chào." Đường Du cũng đáp lễ với thái độ nhiệt tình.


Phương Lai mời mọi người ngồi xuống, dì Dung cũng mang đến vài chén trà.


"Những mẫu trang sức trưng bày trong buổi triển lãm trang sức lần này đều do mẹ và tập đoàn MOON thiết kế. Chu Ngạn cũng rất coi trọng sự kiện này nên đã đích thân đến đây, Hữu Hữu, Chu Ngạn lớn tuổi hơn con, con nên gọi là anh Ngạn."


Khóe miệng Đường Du giật giật, không gọi.


Phương Lai hơi xấu hổ, Chu Ngạn lại nở nụ cười: "Không sao, đừng gọi vậy khiến tôi già thêm, tuổi tác chúng ta không chênh lệch nhau nhiều, có thể làm bạn bè."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện