Khế Ước Phò Mã
Chương 38
38. Tới gần
Vợ chồng Thượng Quan Lan tuy kiến thức hơn người nhưng vì tị thế nhiều năm, đối với triều sự thay đổi trong nháy mắt hiểu biết không nhiều, bởi vậy chỉ có thể dặn dò Cố Vân Cảnh mọi sự cẩn thận.
Cố Vân Cảnh mệt nhọc một ngày, thân thể rã rời, nàng cáo biệt một nhà Thượng Quan Lan, từ trong thất đi ra hướng mai viên mà đi. Mai viên là tiểu viện nàng ở lại năm đó. Vì xung quanh chỉ trồng mai nên được gọi như thế. Hoa mai tháng ba nở, khắp viện thơm ngát. Khi Cố Vân Cảnh đẩy ra cửa nhỏ của mai viên liền nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết đứng dưới tàng cây mai. Gió thổi qua làm hoa mai rơi xuống như mưa. Tiêu Mộ Tuyết từ từ nhắm hai mắt, miệng gợi lên nụ cười nhạt. Nàng nhẹ nhàng xòe tay, tiếp được hoa mai vừa mới rơi. Còn có mấy đóa hoa mai rơi trên vai của nàng nữa mà Tiêu Mộ Tuyết hồn nhiên không biết. Hoa hương, nhân mỹ, trong đầu Cố Vân Cảnh hiện lên một câu thơ: hoa rơi người riêng đứng. Cố Vân Cảnh không có lên tiếng. Nàng không đành lòng quấy rầy Tiêu Mộ Tuyết, mà chỉ đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn bạch y tuyệt sắc, như thưởng thức hình ảnh đẹp nhất trên đời. Trong mắt nàng tất cả đều là yêu thương. Thể xác và tinh thần vốn mỏi mệt nhưng khi nhìn đến Công chúa dưới tàng cây mai, Cố Vân Cảnh mỏi mệt tiêu trừ không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nếu thời gian có thể ngừng trôi, nàng nhất định hy vọng thời gian dừng mãi ở hình ảnh này.
Tiêu Mộ Tuyết vu/ốt ve hoa mai trong tay và đặt nó lên mũi ngửi, hồi lâu sau mới mở mắt. Mà ánh vào mắt lại là vẻ mặt thiếu niên say mê.
Cố Vân Cảnh đã đi tới, hỏi:
"Công chúa điện hạ, nàng không có nghỉ sao?"
Tiêu Mộ Tuyết chậm rãi lắc đầu:
"Vốn là nghỉ rồi, mà vừa đi vào nhìn thấy hoa mai đầy viện đột nhiên không còn mệt mỏi nữa."
"Xem ra điện hạ rất thích hoa mai." Thiếu niên cười.
"Hoa mai là loài hoa siêu phàm thoát tục nhất trên đời này, và cũng là loài hoa cứng cỏi nhất. Nó không tranh sắc cùng với trăm hoa mà chỉ lặng yên nở. Ta rất thích nó." Tiêu Mộ Tuyết không dấu được sự yêu thích mai, nói.
"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn. (Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn, mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong bóng hoàng hôn.) Hoa mai rất đẹp, đẹp đến cao nhã. Ta cũng rất thích nó." Cố Vân Cảnh nói.
Thiếu niên nhìn Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Nơi này tuy mai nở không tệ, nhưng không phải tốt nhất. Ta biết có một nơi, mai ở đó cực kỳ rực rỡ. Công chúa điện hạ nếu có hứng thú, lần tới có rảnh, Vân Cảnh sẽ mang nàng đi xem một phen."
"Đó là nơi nào?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
"Phổ Hưng Tự. Chờ giải quyết việc Đào Sách xong rồi, chúng ta sẽ có thời gian đi đến đó thưởng mai." Cố Vân Cảnh đáp.
Nghe nhắc tới Đào Sách, sắc mặt Tiêu Mộ Tuyết trầm trọng, ngưng mắt nói:
"Không biết Đào Sách hiện tại tình huống như thế nào? Không biết khi nào có thể cứu hắn."
"Vừa rồi ta từ sư phụ được đến một ít tin tức, tin tưởng có trợ giúp rất lớn. Chúng ta sẽ lần theo tin tức này; nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ sẽ bắt được không ít manh mối."
Tiêu Mộ Tuyết không biết thầy trò mấy người Cố Vân Cảnh nói chuyện, nàng nói:
"Mong được nghe hết."
Cố Vân Cảnh chi tiết nói cho Tiêu Mộ Tuyết, đương nhiên là đã cố ý che giấu đặc điểm dược hiệu xuân tâm động.
Tiêu Mộ Tuyết cau mày, "Xem ra thế lực sau lưng Lữ Trọng không đơn giản."
"Đúng vậy. Về sau giao thủ chúng ta cần cẩn thận rồi." Cố Vân Cảnh cảm khái.
Khó có được khoảnh khắc một mình cùng Tiêu Mộ Tuyết hưởng thụ tao nhã, Cố Vân Cảnh không muốn phá hư bầu không khí này, chậm rãi nói:
"Nếu đã rõ địch nhân chi tiết, chúng ta không cần lúc nào cũng căng thẳng, có thể tĩnh tâm uống trà rồi. Chúng ta vào phòng ngồi một chút đi."
Trong phòng ngoại trừ sách thì còn có đủ loại tượng gỗ. Tượng cực kỳ tinh mỹ, giống như thật. Tiêu Mộ Tuyết nhìn, kìm lòng không đậu sinh ra cảm thán:
"Thật là đẹp. Đều là ngươi khắc ra sao?"
Nghe Tiêu Mộ Tuyết tán thưởng, Cố Vân Cảnh phá lệ cao hứng. Nàng vui vẻ nói:
"Công chúa điện hạ nếu coi trọng tượng nào, cứ việc cầm."
Tiêu Mộ Tuyết nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng ở một cái tượng. So với các tượng chế tác tinh mỹ khác thì tượng này nhìn qua rất là bình thường, mà nó lại cố tình mãnh liệt thu hút ánh mắt Lục công chúa. Bởi vì nó khắc Cố Vân Cảnh và Thượng Quan Hề Nhược. Tuy chế tác vụng về nhưng cẩn thận xem vẫn có thể nhìn ra đó là Cố Vân Cảnh cùng Thượng Quan Hề Nhược. Bên trái là thiếu niên mặt mày thanh tú, bên phải là tiểu cô nương ngây thơ chất phác, cả hai tay trong tay với nụ cười sáng lạn.
Cố Vân Cảnh thấy Công chúa nhìn chằm chằm vào nó, nàng cầm lấy, nhẹ nhàng nói:
"Đây là ta khi sinh nhật mười hai tuổi, Hề Nhược muội muội tặng cho ta. Ta thích điêu khắc, Hề Nhược muội muội xin ta dạy cho nàng điêu khắc. Nàng học đươc một tháng, rốt cục khắc ra được tác phẩm này."
Thượng Quan Hề Nhược khi học điêu khắc, ngón tay bị đao cắt đến thương thế chồng chất, Cố Vân Cảnh bây giờ nghĩ lại, không khỏi cảm động, nói:
"Tuy nó khắc không được tốt nhưng Hề Nhược muội muội tâm ý vẫn lưu trong lòng ta."
Thượng Quan Hề Nhược quả thật để lại cho nàng rất nhiều cảm động. Mẹ nàng qua đời khi còn nhỏ, nàng mang thân ốm yếu đi vào Vong Ưu Cốc, người mới đến sinh địa không quen, nàng luôn duy trì cảnh giác đối với hết thảy xung quanh. Do thuở nhỏ tang mẫu, hơn nữa thân thế bệnh tật, tiểu Cố Vân Cảnh luôn rất cô đơn; Tiểu Thượng Quan Hề Nhược tựa như một cái vui vẻ quả, nghĩ mọi cách chọc Cố Vân Cảnh vui vẻ, dần dần mới quét đi lo lắng trong lòng nàng. Cho nên mặc kệ thương hải tang điền, mặc kệ năm tháng biến hóa, khi Cố Vân Cảnh nhớ lại đều không phai phần cảm động trường tồn tại đáy lòng này.
Nhìn bộ dáng Cố Vân Cảnh, trong lòng Tiêu Mộ Tuyết xoẹt qua cơn thở dài, nàng không còn lòng dạ nào thưởng thức tượng gỗ nữa, qua loa nói:
"Ta thấy mệt, đi nghỉ trước đây."
Cố Vân Cảnh còn muốn giới thiệu nhiều thêm thú vui mà Tiêu Mộ Tuyết phải nghỉ ngơi, đành phải thôi. Tuy có tiếc nuối nhưng vẫn là săn sóc nói:
"Công chúa điện hạ mệt mỏi à, vậy mau nghỉ thôi."
Tiêu Mộ Tuyết vào phòng ngủ, nằm trằn trọc ở trên giường, thật lâu không thể tĩnh tâm. Nàng đem chuyện mấy ngày nay phát sinh tinh tế suy nghĩ một lần. Cường điệu suy nghĩ chuyện nàng cùng Cố Vân Cảnh. Tiêu Mộ Tuyết cũng đắn đo không rõ ràng lắm. Nàng và Cố Vân Cảnh rốt cuộc là như thế nào? Nàng rõ ràng chỉ thích nữ giới, nhưng khó hiểu là luôn để ý Cố Vân Cảnh? Nhìn Phò mã và Thượng Quan Hề Nhược tương thân tương ái, trong lòng lại ưu thương? Công chúa thì thào: "Lẽ nào mình thích Cố Vân Cảnh?" Rất nhanh nàng đã bị ý nghĩ này dọa sợ. Không phải, mình hẳn là cảm kích, sùng bái Cố Vân Cảnh đi. Đúng, nhất định là như vậy. Mình sở dĩ không thích nhìn Cố Vân Cảnh cùng Thượng Quan Hề Nhược nhất định là có liên quan đến nội dung hiệp ước. Hiệp ước viết rõ ràng trước mặt người khác nàng và Phò mã phải làm ra vẻ bảo trì quan hệ vợ chồng. Đi vào Vong Ưu Cốc rồi, Phò mã tựa hồ quên hết nội dung hiệp ước. Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy nàng phải nhắc nhở Cố Vân Cảnh thực hiện nghĩa vụ. Lục công chúa thành công đổ thừa hiệp ước, rốt cục yên tâm thoải mái đi ngủ.
Cố Vân Cảnh không biết Tiêu Mộ Tuyết bách chuyển thiên hồi tâm lý, tiếp tục ở ngoài chơi với điêu khắc của nàng. Trái phải cầm ngắm cho tới khi mệt mỏi, nàng ngủ gục lên bàn.
Hoàng hôn, Thượng Quan Hề Nhược tới gọi người, Cố Vân Cảnh lúc này mới tỉnh lại.
"Vân Cảnh ca ca, Công chúa tỷ tỷ, các ngươi còn nghỉ sao? Hiện tại đã đến giờ cơm, mẹ bảo ta tới gọi các ngươi đi ăn cơm."
Cố Vân Cảnh dụi mắt, vươn người, giang tay, cùng Thượng Quan Hề Nhược nói:
"Hề Nhược muội muội, ngươi quay về nói với sư nương ta sẽ tới sau. Công chúa điện hạ hẳn là còn đang ngủ, ta hiện tại đi vào gọi nàng một tiếng."
Thượng Quan Hề Nhược rất muốn ở cùng Cố Vân Cảnh thêm một chút, nhưng nhớ tới Thượng Quan Lan đã dặn dò, nàng vẫn là nhịn được.
"Thôi được, các ngươi nhanh nhé, ta đi trước." Cô gái lưu luyến nói.
Thượng Quan Hề Nhược đi rồi, Cố Vân Cảnh đi vào phòng ngủ. Khi nàng tiến vào, Tiêu Mộ Tuyết còn ngủ say. Miệng nhẹ nhàng mỉm cười đến động lòng người. Nụ cười lặng yên an tường, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu. Cố Vân Cảnh thầm nghĩ: Lục công chúa nhất định có một giấc mơ đẹp. Nhìn quen Tiêu Mộ Tuyết lạnh lùng, đột nhiên thấy nàng cười, Cố Vân Cảnh thật sự thụ sủng nhược kinh. Tiêu Mộ Tuyết cười chính là trăm năm khó gặp. Nụ cười của Lục công chúa có tác dụng nhiếp hồn Phò mã. Cố Vân Cảnh chăm chú nhìn Tiêu Mộ Tuyết trên giường, ánh mắt luyến tiếc rời đi dù chỉ một khắc. Tiêu Mộ Tuyết khi ngủ không có uy nghiêm, không có cảm giác làm người ta sợ nữa. Cố Vân Cảnh chậm rãi đi đến gần bên Tiêu Mộ Tuyết để có thể gần hơn thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của Công chúa. Tiêu Mộ Tuyết thật sự thật rất đẹp, đẹp đến mức làm người ta không dám khinh nhờn. Cố Vân Cảnh càng xem nỗi lòng càng kịch liệt, như giếng cạn không có nước đột nhiên bị bão táp đánh sâu vào mãnh liệt. Ai có thể khống chế được mối tình đầu? Một mình đối mặt với người mình thích rất dễ dàng rối loạn. Nếu lúc này Tiêu Mộ Tuyết tỉnh, Cố Vân Cảnh tất nhiên sẽ không làm gì, nhưng bây giờ Lục công chúa đã ngủ, đúng là cho Cố Vân Cảnh cơ hội tốt. Cố Vân Cảnh không ngừng vuốt ve ngón tay. Mắt vô tận ôn nhu. Nàng chậm rãi xòe tay, không tự chủ hướng đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mộ Tuyết.
Ngay khi tay Phò mã sắp đụng tới mặt Công chúa, Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng xoay người và tỉnh lại. Cố Vân Cảnh muốn rút tay về mà không còn kịp rồi.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mộ Tuyết, Cố Vân Cảnh dĩ nhiên không thể tiếp tục hành động. Lùi không xong, tiến cũng không được, tay nàng chỉ có thể treo ở không trung. Thiếu niên đỏ mặt, xấu hổ cực độ.
Tiêu Mộ Tuyết quay mặt đi, nói:
"Phò mã, ngươi đi ra ngoài trước, bổn cung phải thay quần áo."
Song khi Lục công chúa nói lời này, nàng có ý cười.
Vợ chồng Thượng Quan Lan tuy kiến thức hơn người nhưng vì tị thế nhiều năm, đối với triều sự thay đổi trong nháy mắt hiểu biết không nhiều, bởi vậy chỉ có thể dặn dò Cố Vân Cảnh mọi sự cẩn thận.
Cố Vân Cảnh mệt nhọc một ngày, thân thể rã rời, nàng cáo biệt một nhà Thượng Quan Lan, từ trong thất đi ra hướng mai viên mà đi. Mai viên là tiểu viện nàng ở lại năm đó. Vì xung quanh chỉ trồng mai nên được gọi như thế. Hoa mai tháng ba nở, khắp viện thơm ngát. Khi Cố Vân Cảnh đẩy ra cửa nhỏ của mai viên liền nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết đứng dưới tàng cây mai. Gió thổi qua làm hoa mai rơi xuống như mưa. Tiêu Mộ Tuyết từ từ nhắm hai mắt, miệng gợi lên nụ cười nhạt. Nàng nhẹ nhàng xòe tay, tiếp được hoa mai vừa mới rơi. Còn có mấy đóa hoa mai rơi trên vai của nàng nữa mà Tiêu Mộ Tuyết hồn nhiên không biết. Hoa hương, nhân mỹ, trong đầu Cố Vân Cảnh hiện lên một câu thơ: hoa rơi người riêng đứng. Cố Vân Cảnh không có lên tiếng. Nàng không đành lòng quấy rầy Tiêu Mộ Tuyết, mà chỉ đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn bạch y tuyệt sắc, như thưởng thức hình ảnh đẹp nhất trên đời. Trong mắt nàng tất cả đều là yêu thương. Thể xác và tinh thần vốn mỏi mệt nhưng khi nhìn đến Công chúa dưới tàng cây mai, Cố Vân Cảnh mỏi mệt tiêu trừ không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nếu thời gian có thể ngừng trôi, nàng nhất định hy vọng thời gian dừng mãi ở hình ảnh này.
Tiêu Mộ Tuyết vu/ốt ve hoa mai trong tay và đặt nó lên mũi ngửi, hồi lâu sau mới mở mắt. Mà ánh vào mắt lại là vẻ mặt thiếu niên say mê.
Cố Vân Cảnh đã đi tới, hỏi:
"Công chúa điện hạ, nàng không có nghỉ sao?"
Tiêu Mộ Tuyết chậm rãi lắc đầu:
"Vốn là nghỉ rồi, mà vừa đi vào nhìn thấy hoa mai đầy viện đột nhiên không còn mệt mỏi nữa."
"Xem ra điện hạ rất thích hoa mai." Thiếu niên cười.
"Hoa mai là loài hoa siêu phàm thoát tục nhất trên đời này, và cũng là loài hoa cứng cỏi nhất. Nó không tranh sắc cùng với trăm hoa mà chỉ lặng yên nở. Ta rất thích nó." Tiêu Mộ Tuyết không dấu được sự yêu thích mai, nói.
"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn. (Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn, mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong bóng hoàng hôn.) Hoa mai rất đẹp, đẹp đến cao nhã. Ta cũng rất thích nó." Cố Vân Cảnh nói.
Thiếu niên nhìn Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Nơi này tuy mai nở không tệ, nhưng không phải tốt nhất. Ta biết có một nơi, mai ở đó cực kỳ rực rỡ. Công chúa điện hạ nếu có hứng thú, lần tới có rảnh, Vân Cảnh sẽ mang nàng đi xem một phen."
"Đó là nơi nào?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
"Phổ Hưng Tự. Chờ giải quyết việc Đào Sách xong rồi, chúng ta sẽ có thời gian đi đến đó thưởng mai." Cố Vân Cảnh đáp.
Nghe nhắc tới Đào Sách, sắc mặt Tiêu Mộ Tuyết trầm trọng, ngưng mắt nói:
"Không biết Đào Sách hiện tại tình huống như thế nào? Không biết khi nào có thể cứu hắn."
"Vừa rồi ta từ sư phụ được đến một ít tin tức, tin tưởng có trợ giúp rất lớn. Chúng ta sẽ lần theo tin tức này; nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ sẽ bắt được không ít manh mối."
Tiêu Mộ Tuyết không biết thầy trò mấy người Cố Vân Cảnh nói chuyện, nàng nói:
"Mong được nghe hết."
Cố Vân Cảnh chi tiết nói cho Tiêu Mộ Tuyết, đương nhiên là đã cố ý che giấu đặc điểm dược hiệu xuân tâm động.
Tiêu Mộ Tuyết cau mày, "Xem ra thế lực sau lưng Lữ Trọng không đơn giản."
"Đúng vậy. Về sau giao thủ chúng ta cần cẩn thận rồi." Cố Vân Cảnh cảm khái.
Khó có được khoảnh khắc một mình cùng Tiêu Mộ Tuyết hưởng thụ tao nhã, Cố Vân Cảnh không muốn phá hư bầu không khí này, chậm rãi nói:
"Nếu đã rõ địch nhân chi tiết, chúng ta không cần lúc nào cũng căng thẳng, có thể tĩnh tâm uống trà rồi. Chúng ta vào phòng ngồi một chút đi."
Trong phòng ngoại trừ sách thì còn có đủ loại tượng gỗ. Tượng cực kỳ tinh mỹ, giống như thật. Tiêu Mộ Tuyết nhìn, kìm lòng không đậu sinh ra cảm thán:
"Thật là đẹp. Đều là ngươi khắc ra sao?"
Nghe Tiêu Mộ Tuyết tán thưởng, Cố Vân Cảnh phá lệ cao hứng. Nàng vui vẻ nói:
"Công chúa điện hạ nếu coi trọng tượng nào, cứ việc cầm."
Tiêu Mộ Tuyết nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng ở một cái tượng. So với các tượng chế tác tinh mỹ khác thì tượng này nhìn qua rất là bình thường, mà nó lại cố tình mãnh liệt thu hút ánh mắt Lục công chúa. Bởi vì nó khắc Cố Vân Cảnh và Thượng Quan Hề Nhược. Tuy chế tác vụng về nhưng cẩn thận xem vẫn có thể nhìn ra đó là Cố Vân Cảnh cùng Thượng Quan Hề Nhược. Bên trái là thiếu niên mặt mày thanh tú, bên phải là tiểu cô nương ngây thơ chất phác, cả hai tay trong tay với nụ cười sáng lạn.
Cố Vân Cảnh thấy Công chúa nhìn chằm chằm vào nó, nàng cầm lấy, nhẹ nhàng nói:
"Đây là ta khi sinh nhật mười hai tuổi, Hề Nhược muội muội tặng cho ta. Ta thích điêu khắc, Hề Nhược muội muội xin ta dạy cho nàng điêu khắc. Nàng học đươc một tháng, rốt cục khắc ra được tác phẩm này."
Thượng Quan Hề Nhược khi học điêu khắc, ngón tay bị đao cắt đến thương thế chồng chất, Cố Vân Cảnh bây giờ nghĩ lại, không khỏi cảm động, nói:
"Tuy nó khắc không được tốt nhưng Hề Nhược muội muội tâm ý vẫn lưu trong lòng ta."
Thượng Quan Hề Nhược quả thật để lại cho nàng rất nhiều cảm động. Mẹ nàng qua đời khi còn nhỏ, nàng mang thân ốm yếu đi vào Vong Ưu Cốc, người mới đến sinh địa không quen, nàng luôn duy trì cảnh giác đối với hết thảy xung quanh. Do thuở nhỏ tang mẫu, hơn nữa thân thế bệnh tật, tiểu Cố Vân Cảnh luôn rất cô đơn; Tiểu Thượng Quan Hề Nhược tựa như một cái vui vẻ quả, nghĩ mọi cách chọc Cố Vân Cảnh vui vẻ, dần dần mới quét đi lo lắng trong lòng nàng. Cho nên mặc kệ thương hải tang điền, mặc kệ năm tháng biến hóa, khi Cố Vân Cảnh nhớ lại đều không phai phần cảm động trường tồn tại đáy lòng này.
Nhìn bộ dáng Cố Vân Cảnh, trong lòng Tiêu Mộ Tuyết xoẹt qua cơn thở dài, nàng không còn lòng dạ nào thưởng thức tượng gỗ nữa, qua loa nói:
"Ta thấy mệt, đi nghỉ trước đây."
Cố Vân Cảnh còn muốn giới thiệu nhiều thêm thú vui mà Tiêu Mộ Tuyết phải nghỉ ngơi, đành phải thôi. Tuy có tiếc nuối nhưng vẫn là săn sóc nói:
"Công chúa điện hạ mệt mỏi à, vậy mau nghỉ thôi."
Tiêu Mộ Tuyết vào phòng ngủ, nằm trằn trọc ở trên giường, thật lâu không thể tĩnh tâm. Nàng đem chuyện mấy ngày nay phát sinh tinh tế suy nghĩ một lần. Cường điệu suy nghĩ chuyện nàng cùng Cố Vân Cảnh. Tiêu Mộ Tuyết cũng đắn đo không rõ ràng lắm. Nàng và Cố Vân Cảnh rốt cuộc là như thế nào? Nàng rõ ràng chỉ thích nữ giới, nhưng khó hiểu là luôn để ý Cố Vân Cảnh? Nhìn Phò mã và Thượng Quan Hề Nhược tương thân tương ái, trong lòng lại ưu thương? Công chúa thì thào: "Lẽ nào mình thích Cố Vân Cảnh?" Rất nhanh nàng đã bị ý nghĩ này dọa sợ. Không phải, mình hẳn là cảm kích, sùng bái Cố Vân Cảnh đi. Đúng, nhất định là như vậy. Mình sở dĩ không thích nhìn Cố Vân Cảnh cùng Thượng Quan Hề Nhược nhất định là có liên quan đến nội dung hiệp ước. Hiệp ước viết rõ ràng trước mặt người khác nàng và Phò mã phải làm ra vẻ bảo trì quan hệ vợ chồng. Đi vào Vong Ưu Cốc rồi, Phò mã tựa hồ quên hết nội dung hiệp ước. Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy nàng phải nhắc nhở Cố Vân Cảnh thực hiện nghĩa vụ. Lục công chúa thành công đổ thừa hiệp ước, rốt cục yên tâm thoải mái đi ngủ.
Cố Vân Cảnh không biết Tiêu Mộ Tuyết bách chuyển thiên hồi tâm lý, tiếp tục ở ngoài chơi với điêu khắc của nàng. Trái phải cầm ngắm cho tới khi mệt mỏi, nàng ngủ gục lên bàn.
Hoàng hôn, Thượng Quan Hề Nhược tới gọi người, Cố Vân Cảnh lúc này mới tỉnh lại.
"Vân Cảnh ca ca, Công chúa tỷ tỷ, các ngươi còn nghỉ sao? Hiện tại đã đến giờ cơm, mẹ bảo ta tới gọi các ngươi đi ăn cơm."
Cố Vân Cảnh dụi mắt, vươn người, giang tay, cùng Thượng Quan Hề Nhược nói:
"Hề Nhược muội muội, ngươi quay về nói với sư nương ta sẽ tới sau. Công chúa điện hạ hẳn là còn đang ngủ, ta hiện tại đi vào gọi nàng một tiếng."
Thượng Quan Hề Nhược rất muốn ở cùng Cố Vân Cảnh thêm một chút, nhưng nhớ tới Thượng Quan Lan đã dặn dò, nàng vẫn là nhịn được.
"Thôi được, các ngươi nhanh nhé, ta đi trước." Cô gái lưu luyến nói.
Thượng Quan Hề Nhược đi rồi, Cố Vân Cảnh đi vào phòng ngủ. Khi nàng tiến vào, Tiêu Mộ Tuyết còn ngủ say. Miệng nhẹ nhàng mỉm cười đến động lòng người. Nụ cười lặng yên an tường, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu. Cố Vân Cảnh thầm nghĩ: Lục công chúa nhất định có một giấc mơ đẹp. Nhìn quen Tiêu Mộ Tuyết lạnh lùng, đột nhiên thấy nàng cười, Cố Vân Cảnh thật sự thụ sủng nhược kinh. Tiêu Mộ Tuyết cười chính là trăm năm khó gặp. Nụ cười của Lục công chúa có tác dụng nhiếp hồn Phò mã. Cố Vân Cảnh chăm chú nhìn Tiêu Mộ Tuyết trên giường, ánh mắt luyến tiếc rời đi dù chỉ một khắc. Tiêu Mộ Tuyết khi ngủ không có uy nghiêm, không có cảm giác làm người ta sợ nữa. Cố Vân Cảnh chậm rãi đi đến gần bên Tiêu Mộ Tuyết để có thể gần hơn thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của Công chúa. Tiêu Mộ Tuyết thật sự thật rất đẹp, đẹp đến mức làm người ta không dám khinh nhờn. Cố Vân Cảnh càng xem nỗi lòng càng kịch liệt, như giếng cạn không có nước đột nhiên bị bão táp đánh sâu vào mãnh liệt. Ai có thể khống chế được mối tình đầu? Một mình đối mặt với người mình thích rất dễ dàng rối loạn. Nếu lúc này Tiêu Mộ Tuyết tỉnh, Cố Vân Cảnh tất nhiên sẽ không làm gì, nhưng bây giờ Lục công chúa đã ngủ, đúng là cho Cố Vân Cảnh cơ hội tốt. Cố Vân Cảnh không ngừng vuốt ve ngón tay. Mắt vô tận ôn nhu. Nàng chậm rãi xòe tay, không tự chủ hướng đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mộ Tuyết.
Ngay khi tay Phò mã sắp đụng tới mặt Công chúa, Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng xoay người và tỉnh lại. Cố Vân Cảnh muốn rút tay về mà không còn kịp rồi.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mộ Tuyết, Cố Vân Cảnh dĩ nhiên không thể tiếp tục hành động. Lùi không xong, tiến cũng không được, tay nàng chỉ có thể treo ở không trung. Thiếu niên đỏ mặt, xấu hổ cực độ.
Tiêu Mộ Tuyết quay mặt đi, nói:
"Phò mã, ngươi đi ra ngoài trước, bổn cung phải thay quần áo."
Song khi Lục công chúa nói lời này, nàng có ý cười.
Bình luận truyện