Khi Chàng 17 Nàng 19

Chương 9



Một ngày Chủ Nhật đẹp trời, Bảo Nhi quyết định ra ngoài cho khoay khỏa, thay vì sẽ gọi cho Anh Thy và rũ cô bé đi cùng thì nó lại kô làm thế,nó sẽ tự đi một mình.

Nơi đầu tiên trong chuyến " hành trình " mà nó ghé sẽ là một quán kem Ý.

Đang nhâm nhi cầm Menu xem sẽ gọi món kem có mùi vị gì:

- Xin hỏi, chị gọi kem gì ạ?

Bảo Nhi đang cầm Menu ngấm nghía, nó ngước mắt lên thì hoảng hổn nhìn lại thực đơn như trốn ai đó:

- D...Duy...! - Nó lầm bầm - Sao hắn lại ở đây vậy trời...?

- Chị ơi, gọi món kem gì à? - Duy

- À...ừm....kem...vị Vani và....vị...Nho...ok? - Nó lắp bắp, nhưng vẫn lấy tay cầm Menu che mặt lại sợ Duy phát hiện.

- Gọi 2 ly luôn à? - Duy

- Vâng... - Rồi Duy đi vào trong

- Trời đất, thì ra thằng nhóc này lại làm ở đây sao...? - BNhi ngẫm nghĩ - Tin sốt dẻo đây... một chút mình sẽ alo cho Anh Thy... - Rồi nó cười nham hiểm

Một lát sau, Duy bưng kem ra và đặt lên bàn nó, nó vẫn cầm Menu che mặt lại:

- Cảm ơn... ^^!

Nhưng hình như Duy kô chịu đi, cứ đứng đó:

- Ủa...sao kô..đi đi.. - Nhi vẫn cầm Menu

- Chị đang làm trò gì thế? - Duy trừng mắt

Nhi giật mình kéo nhẹ Menu xuống rồi chợt đưa lên che mặt lại:

- Hả? Nói gì... tôi kô hiểu

- Nè, chị tưởng tui kô biết chị là ai nha Bảo Nhi - Duy giật Menu Nhi đang cầm. - Làm gì lén lén lúc lúc như rình trộm vậy...

- Hả... làm gì có..., tại thấy cậu nên mình... - Nhi cười gượng

- Chị đúng là hết thuốc chữa... - Duy

- Trong Duy mặt đồng phục nhân viên cũng đẹp trai ghê - Nhi ngẫm nghĩ rồi cười

- Chị cười gì? - Duy trừng mắt

Chợt đàng kia có 4 vị khách tuổi teen gọi:

- Anh ơi! - Cô ta vãy vãy tay

Duy vội chạy đến:

- Kô nói với chị nữa....

3 cô nàng kia thì đang xem Menu, cô nàng còn lại thì nhìn Duy mãi:

- Bạn đẹp trai quá à, bạn mấy tuổi vậy? - Cô ta mỉm cười, trong cô ta xinh chẳng kém gì Nhi

- 16! - Duy trả lời ngắn gọn

- Ồ! Bằng mình rồi! Cậu học trường nào thế?

- Nghĩ rồi! - Duy

- Vậy...- Cô ta định nói thì Duy chen vào:

- Xin hỏi gọi món kem gì ạ?

- Cho tôi 1 ly Dâu - một cô bé

- 2 Ly Bạc Hà - một cô bé khác

Duy lại trừng mắt nhìn cô nàng lúc nãy:

- Còn cô muốn loại kem gì??

Cô ta thẫn thờ:

- Ya, cô gọi kem kô vậy? - Duy bực mình

BNhi ngồi gần nó mím môi nhìn cô nàng:

- Đồ mê trai!

- À... ừ... cho tôi ly Khoai Môn

Và Duy đi vào trong. BNhi vừa ngồi ăn vừa ngẫm nghĩ:

- Duy đẹp trai và dễ thương như vậy,nghĩ học cũng uổng, mà cậu ấy lại rất có hiếu với bà cậu ấy...- BNhi cứ thế nhâm nhi đến nửa tiếng

Tối đến nó lại lang thang đi xem ca nhạc, lại đi một mình, thật chẳng hiểu nó nghĩ gì, bình thường nó chẳng thích đi ra ngoài khi mà kô có ai đi cùng. Đang đi, chợt thấy một xe đẩy bán món chả chiên, nó chạy đến:

- Bán cho con 2 cây đi ạ...! - Nó lại ngấm nghía xung quanh xem có ai quen kô. Thì bất chợt thấy ai đó giống Duy đi cùng 1 cô bé, chắc hẳn là thằng nhóc, với cái đầu dựng mái xéo thì kô bao giờ lẫn với ai, thì cái đầu đc cắt khá đẹp và tóc thằng nhóc cũng đẹp nốt.

Lòng nó lại dâng lên một nỗi ghen tị khó tả:

- Ước gì người đi chung với Duy là mình thì hay thật....

- Cô bé ơi, chả của con nè - Bà bán hàng gọi nó, nó vội quay lại cầm 2 cây chả và trả tiền.

- Con cảm ơn..!

Lại đi lang thang vào trong rạp, bây giờ còn khá sớm, chỉ khoảng 7h, nó đã nói dối bố mẹ là đi cùng Thái Anh, vì như thế nó sẽ kô bị đòn cho dù là về trễ:

- Nhưng tìm đâu ra Thái Anh, nếu mà mẹ đợi cửa đợi mình về? - Nó ngẫm nghĩ - Chắc kô đâu, mẹ đời nào đợi cửa chứ...

Chợt chuông điện thoại reo lên, là mẹ nó:

- Alo, gì vậy mẹ?

- Con yêu đấy hả? Tối nay con mấy giờ về thế? Để mẹ đợi...

- Dạ? - Nó giật mình quát

- Gì vậy con?

- Kô...kô có gì... mẹ khỏi đợi!

- Sao đc, sẳn mẹ định hỏi thăm thằng Thái Anh ^^!

- À, kô cần đâu mẹ à...! Con...con cúp máy nha

- Ừ, mẹ đợi con nha! Đi chơi vui vẻ con yêu - Bà mẹ cúp mấy mà kô đợi Nhi trả lời lại

- MẸ.... MẸ - Nó quát, rồi nó lại vò đầu bức tóc - Tìm đâu ra Thái Anh...

- Chị Nhi! - Từ xa là tiếng Anh Thy. BNhi giật mình quay lại:

- Đc cứu rồi...- BNhi mỉm cười lại với Anh Thy, rồi nó nhìn xung quanh, điều đó khiến Anh Thy khó hiểu:

- Chị tìm gì vậy?

- Em...em kô đi chung với Thái Anh à?

- Gì cơ? Anh ấy có bao giờ đi xem ca nhạc đâu...-

- Trời.... chết chắc rồi...

- Sao ạ?

- À...ừ... chị đã nói dối mẹ là đi chung với Thái Anh, mà mẹ chị lại đòi gặp hắn để hỏi thăm hắn...

- À, hỏi thăm con rể tương lai đó mà... - Anh Thy đùa

- Em sao lại gọi như vậy chứ, chị sẽ kô bao giờ thích hắn đâu

- Thì đơn giản, gọi Thái Anh ra và đi chung, xong rồi anh ấy đưa chị về.

- Đc kô vậy....?

- Ừ...

Và như lời nói, Anh Thy gọi Thái Anh ra, và cả 3 đi chung với nhau vui vẻ, Thái Anh cũng đưa BNhi về theo đúng " kế hoạch " của nó. Và Anh Thy đã nói một câu nói trong đêm đó, khiến BNhi phải suy nghĩ:" Trước đây anh ấy rất ham chơi, và cặp bồ nhiều lắm. Chẳng hiểu sao khi quen biết chị, anh ấy kô hề đi đâu cả và kô hề đi chung với cô gái nào ngoài chị và em..."

Chiều thứ Hai ảm đạm, khi học xong buổi chiều ( hôm nay đc nghĩ phụ đạo), nó đi bộ về.. ( xe hư), bỏng nhiên xui xẻo trời đang nắng tốt thế lại ầm một cái lại đổ một cơn mưa xuống, nó kô ghé đâu trú mưa cả, cứ thế đi bộ dưới mưa.

Thái Anh đang ngồi trong xe và đc tài xế riêng chở bằng chiếc xe oto màu đen, bất chợt nhìn thấy một cô gái giống BNhi đang đi dưới mưa, cơn mưa to đến nổi tát trắng xóa cả ô cửa kính chiếc xe, Thái Anh chỉ có thể thấy nó qua ô kính người lái:

- Chú, chạy xe đến chổ cô gái mặc đồng phục đang đi bộ đằng đó giúp cháu.

Chiếc xe chạy đến, BNhi vẫn đi như thế, và chẳng quan tâm chiếc xe đang đậu trước mặt, tay nó thì che trên trán để tránh nước mắt đổ vào mắt.

Thái anh mở cửa xe ra, làn gió lùa vào lạnh cả người, hắn mở dù ra và cố đi đến BNhi. Con bé vẫn đi, nhưng sao kô cảm thấy nước mưa rớt trúng nó nữa, nó ngước mặt lên, là Thái Anh:

- Đồ ngốc, mưa thế sao kô tránh mưa, mà lại đi khơi khơi ngoài đường vậy hả?

- Sao cậu....lại...lại... ở...đây? - BNhi lạnh qua kô nói đc

- Đi thôi! - Thái Anh kè vai nó, và che dù cho nó, khiến một bên người Thái Anh bị mưa tạc ướt.

- Kô đc! Cậu bị ướt rồi kìa! - Nhi

- Kô sao đâu... đi thôi

Thế rồi chiếc xe cứ chạy trong mưa, BNhi mình mẩy ướt sủng như chuột lột, Thái Anh cũng vậy, hắn vội lấy chiếc áo khoát hắn mán ở thành ghế và nhẹ nhàng khoát cho Nhi:

- Mình kô sao đâu...mình ổn mà... cậu khoát đi

- Kô sao đâu, sao cậu cứ thích làm trái ý người khác kô vậy...

- Hách xì... - Bảo Nhi

- Thấy chưa... - Thái Anh nhìn nó với đôi mắt dịu dàng

BNhi cảm thấy thật có lỗi với Thái Anh, hắn càng tốt với nó, nó càng cảm thấy mình có lỗi... Vì trong lòng nó chỉ có Duy mà thôi.

Chiếc xe chạy thẳng, rồi lại rẽ trái...chạy một lúc rồi dừng lại trước một tòa biệt thự:

- Đây là nhà cậu à? - BNhi

- Kô! Là nhà của Anh Thy

- Ồh! - BNhi trầm trồ trước căng biệt thự tráng lệ...

- Để cậu về nhà mình thì kô ổn cho lắm, cứ ghé nhà Anh Thy đi, chiều nay cậu có học phụ đạo kô?

- Kô...

Bây giờ trời đã tạnh mưa, Thái Anh cùng BNhi đi vào căng biệt thự.

Nghe tiếng chuông cửa, Anh Thy vội chạy ra mở cửa, thật bất ngờ:

- Oh! Chị Nhi...anh Thái Anh... - Anh Thy - Vào...vào nhà đi

- Em đưa chị Nhi lên phòng thay đồ đi, sẳn đưa anh bộ đồng phục khác...bộ này ướt rồi

Anh Thy vội cùng với BNhi lên phòng.

Sau khi tắm và thay đồ( của Anh Thy) xong, BNhi cùng Anh Thy ngồi trong phòng nói chuyện:

- Đây là nhà em hả? - BNhi

- Dạ!

- To vậy mà sao thấy có mình em vậy?

- Bố mẹ em bận đi công tác nước ngoài nên có mình em à...

- Vậy à?

- Anh Thái Anh cũng hay đến đây lắm... - Anh Thy đang lấy bộ đồng phục khác cho Thái Anh - Em đi xuống dưới đưa đồng phục cho anh Thái Anh thay đây

Anh Thy vội đi xuống nhà dưới, hôm nay Thái Anh bận học phụ đạo nên phải vội thay đồng phục khác và trở lại trường để học.

Sau khi đưa đồng phục cho Thái Anh, Anh Thy chạy lên phòng trò chuyện với BNhi.

- Anh Thái Anh bảo em 1 lát nhờ tài xế đưa chị về! - Anh Thy mỉm cười nhìn BNhi, 2 chị em đang cùng nhau nhìn ra khung cửa sổ lớn, khung cảnh bên ngoài sau khi mưa thật đẹp.

- Thái Anh cũng hay đến đây lắm à? - BNhi

- Dạ! Đôi khi buồn, anh ấy hay sang nhà em chơi, có khi còn ở lại ngủ nữa ^^!

BNhi tròn mắt:

- Sao cơ? Ở lại ngủ à? ( hèn gì ở nhà Anh Thy lại có đồ của Thái Anh)

- Ấy ấy...chị đừng nghĩ gì hết nha, em với anh Thái Anh là anh em họ mà... ^^! - Anh Thy giải thích, vì họ là anh em họ nhưng lại thân hơn anh em ruột

- Chị đâu có nghĩ gì đâu

Bên ngoài căng biệt thự, Minh Duy đạp xe đến nhà Anh Thy để trả cho cô bé vài cuốn tập mà Minh Duy mượn Anh Thy từ tuần trước để về nhà viết, dù gì cũng nghĩ học rồi thì sang nhà trả cho Anh Thy.

Cánh cổng mở toanh, kô một bóng người, Minh Duy dẫn xe đến tận căng biệt thự, dù đã nhấn chuông nhưng kô ai ra mở cửa. Đôi khi Minh Duy vẫn hay sang nhà Anh Thy học nhóm nên hắn có chút mạnh dạng hơn.

Minh Duy mở cửa nhà ra, bên trong kô một bóng người, Duy đoán chắc cô nàng lại trốn trên phòng nghe nhạc, có lẽ hôm nay bố mẹ của Anh Thy lại đi vắng. Minh Duy vội đi lên lầu, đến cửa căng phòng mà BNhi và Anh Thy đang ở bên trong, định gõ cửa:

- Chị Nhi này... - Anh Thy gọi BNhi. Tay Minh Duy khựng lại

- Sao? - BNhi

- Em hỏi thiệt nha, bây giờ chị còn thích Minh Duy kô?

- Sao em lại hỏi chị như vậy?

- Chị trả lời đi, chỉ có 2 chị em mình ở đây thôi mà

- À ừ... - Nhi ấp úng 1 lúc rồi mở miệng trả lời - Ừ - Nhi gật đầu

- Em thấy Duy có thèm để ý gì chị đâu, mà chị cứ thích hắn vậy chứ... - Anh Thy trách

- Chị cũng kô biết, khi gặp lại Minh Duy ở trường cấp 3, chị đã cố gắn cho mình quên đi Duy, nhưng chị kô làm đc...

- Vậy à....

- Từ khi lần đầu tiên gặp Minh Duy ở tiệm nét, trái tim chị đã thổn thức... đập loạn nhịp... Và đôi khi có những hành động hơi ngốc, lúc đo chị chẻ tóc mái trên trái, thấy Duy chẻ mái bên phải và chị đã chẻ mái theo bên phải ^^! Hơi ngốc đúng không

- Hihi - Anh Thy chỉ mỉm cười khi nghe Bảo Nhi nói - À thôi đi, chiều này chị nghĩ phụ đạo à?

- Ừ

- Em cũng vậy... - Anh Thy - Ôi, khát nước quá, để em đi lấy nước

Anh Thy chạy đến cửa phòng và mở cửa:

- D..Duy...

Anh Thy tròn mắt,Minh Duy đã đứng đó tự khi nào

Bảo Nhi nghe tiếng gọi của Anh Thy, nó quay phắt sang với đôi mắt đầy kinh ngạc, nó há hốc mồm rồi vội lấy tay bụm lại

- Cậu đến đây khi nào vậy? - Anh Thy

- Mới đến! - Minh Duy tỏ vẻ điềm tỉnh

- Mà đến đây làm gì? Kô phải nghĩ học luôn rồi à? - Anh Thy giận lẫy

- Tất nhiên, nhưng sợ cậu lại đến nhà mình đòi lại 2 cuốn tập, nên... trả đó! - Minh Duy chìa tay ra đưa cho Anh Thy.

Con bé vẫn đứng đó dựa vào cửa, kô thèm đếm xỉa đến 2 cuốn tập Minh Duy cầm trên tay.

Bực bội, Minh Duy quăng mấy cuốn tập vào tay nó rồi đi mất:

- Cậu định nghĩ học như thế sao? - Anh Thy

Bảo Nhi cũng chạy ra:

- Ừ thì sao? - Minh Duy quay mặt sang trả lời rồi đi tiếp xuống tầng dưới, lấy xe rồi chạy mất.

- Cái đồ điên này, mình sẽ kô để cậu yên thân đâu - Anh Thy bực tức.

- Chị sực nhớ một việc... - Bảo Nhi

- Gì vậy chị? - Anh Thy quay sang

- Chị biết bây giờ Minh Duy đang làm ở một tiệm kem Ý ở gần trường cấp 2 An Long

- Trời đất cái thằng này, học kô chịu... mà đòi đi làm kiếm tiền...

- Chị nghĩ còn 1 cách... Là gọi đt cho mẹ cậu ấy, nhờ bác ấy khuyên Minh Duy đi học lại

- Hơ, ý hay nhĩ...sao em lại kô nghĩ ra sớm hơn chứ - Anh Thy vừa nói vừa gõ tay vào đầu

6h Chiều, hôm nay Minh Duy phải làm thêm ca tối, nên có lẽ đến 8h hắn mới đc nghĩ, vừa đem xong kem ra xong, định vào trong thì điện thoại trong túi Duy reo liên hồi.

Minh Duy cầm máy lên và:

- Mẹ?

- Ừ thì mẹ đây! Hôm nay con kô đi học à?

- Dạ...con... à hôm nay con đc nghĩ - Minh Duy vừa nói vừa nhìn xung quanh

- Vậy à? Nhưng mẹ mới gọi cho Anh Thy nhưng con bé kô nhấc máy, chỉ trừ khi nó đang học

- Dạ con...Chắc là nó bận gì đó chứ gì, con nhỏ đó lúc nào cũng vậy mà

- Con đừng nói dối mẹ, Anh Thy nói cho mẹ rồi, con đã nghĩ học! - Mẹ Duy bực bội

- Mẹ, đừng nóng giận vậy chứ

- Sao kô hả? Cái thằng ranh này, mày thích nghĩ học đến thế cơ à?

- Mẹ à!

- Chỉ vì mẹ kô đc học, nên bố mày đã bị ông nội mày ngăn cấm, và bắt ông ấy lấy một người phụ nữ khác học cao hơn mẹ, chỉ vì muốn cho mẹ bị bẽ mặt... Con muốn thế lắm à? - Mẹ Duy như nấc nghẹn ngào khi nhắc đến

- Mẹ à, đừng vậy mà... Đừng như thế - Duy cũng bối rối - Đc rồi, con..con sẽ đi học lại... chỉ cần mẹ đừng như thế nữa.

Minh Duy là 1 thằng kô sợ trời, kô sợ đất, đánh đến chết cũng kô khuất phục ai, chỉ có cái sợ mẹ và bà ngoại buồn. Vì thế mỗi khi mẹ hắn lại khóc thì hắn đành bó tay.

4h chiều thứ 7, buổi chiều học phụ đạo cuối cùng của tuần.

Bảo Nhi đang ngồi ở băng ghế sân trường, trong khi đó chỉ có mình nó ngồi ở sân trường, còn lại là tiếng giản bài văng vẳng của giáo viên phát ra từ các lớp học của lớp 11.

Dường như là một thói quen, nó hay đi rất sớm khi học trái buổi, vì chỉ để ngồi 1 mình thưởng thức khí trời thiên nhiên, nó cứ nhấm mắt lại mà mộng mơ một giấc mơ nào đó kô thật, tuy là kô thể thành sự thật nhưng nó lại thích mơ như thế.

Nó ngồi trên ghế, ngữa cổ ra sau, ngữa mặt lên hứng làn gió mát thổi thoang thoảng qua gương mặt xinh xinh của nó. Chợt nó thoáng nghe tiếng ai đó nói với nó, rất gần:

- Chị làm gì ngồi đây một mình vậy?

Nó chợt mở mắt và bật dậy. Bất giác đôi mắt nó chạm gần sát với anh mắt đó...

- Anh mắt này..quen quen...kô lẽ...

Nó dường như kô thể cử động đc nữa, kô phải vì trật cổ hay cái gì đại loại thế...

Đôi môi nó gần như đụng trúng môi của...Duy...

Thằng nhóc đã cuối người xuống nhìn BNhi và gọi...

- Sao...sao mình... kô cử động đc.. - Đôi mắt Bảo Nhi mở to nhìn thẳng về đôi mắt đó, Duy cũng tròn mắt.

Chợt thằng nhóc đứng dậy:

- À.. thôi, tôi kô muốn nói với chị nữa, tôi đi xuống căn tin đây! - Tuy thằng nhóc tỏ vẻ điềm tỉnh nhưng trong đôi mắt hắn có chút gì đó bối rối.

BNhi vẫn ngồi đó trơ như hóa đá, đến những 10 phút sau:

- Tỉnh...tỉnh lại... - Nó lắc lắc đầu, rồi lấy tay binh lên đầu mấy cái - Nhưng...chỉ còn...1 chút nữa...là...Ôi...kô nghĩ nữa - Nó lại lắc lắc đầu

Vào buổi tối học phụ đạo đó, tại phòng của lớp 10A6.

Bàn chót, trong cùng, Minh Duy nghiêng người nằm dài ra bàn, mắt mở to hướng về lên bản nhưng kô phải là nghe giản, tóc mái phủ xuống gương mặt " handsome " của hắn khiến tụi con gái trong lớp kô thôi xoay xuống nhìn hắn, trong hắn thiệt là " kute " quá đi...

Nhưng có vẻ hắn kô quan tâm đến, cứ như hồn bị thất lạc chưa trở về. Anh Thy chợt quay sang thằng nhóc ( ngồi kế) và lây tay thằng nhóc:

- Cậu sao thế?

Thằng nhóc giật mình ngồi dậy, rồi lắc cổ qua lại ( vận động, vì nằm bất động suốt 1 tiết luôn mà ^^!):

- Hả? - Thằng nhóc trả lời

- Mình hỏi cậu làm sao thế? Cứ tưởng đi học lại sẽ học chăm chỉ, thế mà lại nằm dài như thế - Anh Thy lắc đầu nhìn Minh Duy

Thằng nhóc liếc nhìn Anh Thy rồi lại quay sang chổ khác và lại nằm dài ra bàn...

- Cảm giác đó... thiệt kỳ lạ...- Minh Duy - Bực bội, cái con nhỏ đó, lúc nào cũng làm mình bực bội...

Minh Duy chợt bật dậy, cầm viết viết cấm cuối, vừa viết vừa nhìn lên bảng một cách chăm chỉ đến khó hiểu.

Anh Thy liếc nhẹ sang thì giật mình, và to mắt:

- Chuyện gì thế này? - Anh Thy ngẫm nghĩ

Lớp 12A1, Bảo Nhi vẫn ngồi viết cậm cuội ( chăm chỉ), vừa viết vừa ngẫm nghĩ chuyện hồi chiều, và đôi khi nó lại mỉm cười một mình như một con điên.

Tan học, Minh Duy và Anh Thy như thường lệ cùng nhau dẫn xe ra cổng trường, trời đã tối hẳn nhưng có ánh đèn đường rực sáng cả sân và ngoài đường.

Hai cô cậu nói chuyện rất vui vẻ, xung quanh học sinh khối 10 và 12 cũng ùa nhau ra về.

Đến gần cổng, chợt Minh Duy thấy ai đó giống Bảo Nhi đang đứng ở cổng xoay mặt vào trong dẫn theo chiếc xe đạp.

Thằng nhóc khó hiểu, và cùng Anh Thy đi chầm chậm đến cô gái đang đứng đó, kiểu tóc xỏa dài và phần mái trên đầu đc kẹp cẩn thận ra đằng sau, chắc hẳn là cô nàng Bảo Nhi.

BNhi đôi chợt quay sang nhìn Minh Duy, rồi lại nhanh chóng quay chổ khác sợ Minh Duy và Anh Thy phát hiện, nhưng thật ra họ đã biết đó là cô nàng từ lâu.

Minh Duy đi đến:

- Hôm nay chị ấy hơi lạ... - Anh Thy

- Chị làm gì đứng đây vậy? - Minh Duy nhìn chầm chầm

BNhi kô nói, nó cứ đứng như trời trồng:

- Nè, tôi gọi chị đó - Minh Duy quát

BNhi mới từ từ quay người sang, và mỉm một nụ cười gượng gạo nhìn hắn, và đưa tay lên xin chào:

- Chào...!

- Chị hôm nay lạ ghê... - Anh Thy

- Um... cậu về trước đi, mình có một số chuyện nói với chị ấy - Minh Duy bảo Anh Thy

- Hả? - BNhi bối rối

- Vậy...vậy cũng đc - Anh Thy dắt xe ra rồi chạy mất

Minh Duy gác xe để đó, rồi đi đến chổ cô nàng:

- Chị lại bầy trò gì vậy? Sao lại đứng đây

- Ờ...đứng chơi thôi mà...

- Nè, tui nói cho chị biết nha, chị đừng có nghĩ tui thích chị à?

- Hả? - BNhi to mắt nhìn nó.. - Làm gì có... - Nó gãi đầu

- Ờ thì chị nghĩ sao kệ chị, chuyện hồi chiều là " tai nạn" thôi, nhắc lại là tui "Forever " kô thích chị... - Minh Duy liếc BNhi, rồi hắn dắt xe chạy mất.

- Làm gì ghê vậy chứ... - BNhi mím môi nhìn theo bóng hắn đang chạy xe và khuất dần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện