Chương 20: Bụng Béo
Edit: Lune
Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trước mặt, hai tay ngứa ngáy không nhịn được bèn đưa sang nhéo nhéo.
Cảm giác khá thích!
Phương Sam nhíu mày: "Đừng có động tay động chân."
Ngụy Tô Thận cảm thấy rất thú vị, ngay cả tiếng mắng người cũng biến thành âm thanh non nớt.
Giống như biết được suy nghĩ của hắn, Phương Sam hừ một tiếng xoay người đi.
Cặp mông nhỏ núng nính theo động tác của cậu mà hơi run lên, giống ngọn cờ nhỏ đang phất phơ trong gió như đang không ngừng bảo Ngụy Tô Thận mau đến dỗ mình.
Ngụy Tô Thận thấy suy nghĩ của mình bắt đầu hơi nguy hiểm, nhưng vừa nhìn thấy da thịt mềm mại kia hắn lại không thể ngừng nghĩ linh tinh được, bèn ho khan một tiếng: "Cậu biến về trạng thái ban đầu đi đã."
Con ngươi Phương Sam xoay tròn, vừa nhìn đã biết sắp làm chuyện xấu.
Y như rằng, sau khi búng ngón tay, một cảnh tượng không hề được báo trước đã được diễn ra trước mắt --
Tay chân ngắn ngủn bắt đầu uốn éo, trong miệng ngân nga lời bài hát Hãy nhìn 72 sắc thái của em, cho dù trái tim có cứng như sắt cũng bị tan chảy khi nhìn thấy cảnh này.
Phương Sam vừa hát vừa nhảy, thỉnh thoảng lại lén nhìn vẻ mặt của Ngụy Tô Thận, đoán chắc phòng tuyến tâm lý của đối phương đã sụp đổ mới bò vào trong ngực Ngụy Tô Thận: "Cho em uống ít rượu."
Ngụy Tô Thận như bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, sau một lúc mới biết mình đang làm gì, lập tức đổi giọng: "Không được."
Hai bàn tay mập mạp của Phương Sam vỗ xuống bàn, chống nạnh nói: "Anh cũng xem biểu diễn rồi còn gì, phải trả tiền đi chứ!"
Trong phút chốc, Ngụy Tô Thận khẳng định không thể để cậu tiếp tục làm hỏng hình tượng em bé đáng yêu thế này được nữa: "Một chai rượu, cậu biến về trước đi."
Tất cả đều dễ giải quyết nếu có một con bài mặc cả.
Phương Sam lần nữa biến thành một con gà trống oai hùng, há mỏ lẩm bẩm: "Hóa ra ký chủ lại thích bé trai mũm mĩm hơn hình mẫu người yêu lẳng lơ nha." Nói xong còn xấu tính cười vài tiếng: "Sở thích độc đáo ghê."
Nói nhiều vô ích, Ngụy Tô Thận biết thừa - nói lý với con gà này chính là tự gây khó dễ cho mình.
Đêm nay, Phương Sam cực kỳ nhạy bén, lại một lần nữa nhìn thấu suy nghĩ của Ngụy Tô Thận: "Thật ra tôi cũng có cảm xúc giống vậy.
Nhiều khi nói chuyện với ký chủ giống như nói với con vịt ấy."
"......"
Phương Sam và Ngụy tô Thận thảo luận với nhau rồi quyết định ngày hôm sau sẽ đến một vài nơi đã xảy ra án mạng.
Trước khi ra ngoài, Tiêu Chí Đồng gọi Ngụy Tô Thận lại: "Đừng gây chú ý quá."
Ngụy Tô Thận gật đầu, Tiêu Chí Đồng chợt nhíu mày: "Con còn nhớ chấp pháp giả không?"
Ngụy Tô Thận tìm kiếm một lúc nhưng không tìm được bất kì một đoạn ký ức nào liên quan đến chấp pháp giả trong trí nhớ của nguyên chủ.
Tiêu Chí Đồng: "Đại khái lúc tám chín tuổi, con không nghe lời dạy dỗ trong nhà, bị người khác xúi giục ra khỏi thành để trừ tà sau đó được chấp pháp giả cứu mang về."
Trẻ con tám chín tuổi vốn đã có khả năng ghi nhớ nhất định, nhưng Ngụy Tô Thận tin chắc trong đầu không hề có ký ức đó.
Tiêu Tuấn đang ngẩn người, nghe vậy cũng gật đầu, nói: "Ngày đó trời mưa rất to, sau khi anh quay về thì sốt cao suốt cả đêm, không nhớ được cũng là chuyện bình thường."
Tiêu Chí Đồng chậm rãi nói: "Những chấp pháp giả có nguyên tắc làm việc của mình và hầu như không bao giờ mắc sai lầm trong khi làm việc.
Dưới tình huống bình thường, quỷ chết đói tuyệt đối không thể vào được thành phố."
Ngụy Tô Thận liếc ông một cái: "Có nội gián."
Tiêu Chí Đồng cạn lời: "Đừng nói bậy...nhưng vẫn phải để ý." Khóe mắt vô tình lướt qua con gà trống, bỗng tưởng tượng đến một màn ăn vạ của cậu: "Chắc là ta lo hơi quá."
Có con gà này ở đây, người khác nên cảnh giác với hắn mới đúng.
Ngụy Tô Thận: "Làm sao biết đâu là chấp pháp giả?"
Tiêu Chí Đồng còn có việc nên không có thời gian nhiều lời với hắn, ông nháy mắt với Tiêu Tuấn, người sau nhanh chóng tiếp lời: "Không cần, nhìn là biết."
Y theo học Lưu Bình nhiều năm nên thường xuyên chạm trán với chấp pháp giả: "Những người đó rất khắc nghiệt và lạnh lùng, hơn nữa mọi thứ đều phải làm theo quy tắc của họ.
Có điều một vài người trong đó không vừa mắt với con cháu dòng họ lớn như chúng ta."
Ngụy Tô Thận: "Chẳng lẽ giữa hai bên có mâu thuẫn."
Tiêu Tuấn cười cười: "Phần lớn chấp pháp giả đều dựa vào nỗ lực và thiên phú của bản thân để tự phấn đấu, so với con cháu sinh ra trong dòng họ lớn như chúng ta tất nhiên sẽ phải cố gắng hơn nhiều.
Có nhiều ngăn cách giữa tầng lớp giàu nghèo như vậy nên dù chúng ta có cố gắng thế nào đi nữa, bọn họ cũng chỉ thấy được một phần.
Dù sao đúng là chúng ta được gia đình cung cấp nhiều tài nguyên hơn không ít."
Không thể không nói, điều này y hiểu rất rõ.
Tiêu Tuấn lại nói: "Trong tay chấp pháp giả đều có thông tin của chúng ta, tuy không vừa mắt nhưng đôi khi vẫn sẽ giúp một chút.
Hơi thở trên người thầy trừ tà không giống với người thường nên rất dễ nhận ra.
Nếu gặp thầy trừ tà nào có tính tình lạnh như băng hơn nữa vô cớ nhìn anh không vừa mắt thì hơn một nửa chính là chấp pháp giả."
Ngụy Tô Thận: "Khả năng xuất hiện nội gián trong tổ chức chấp là bao nhiêu."
Tiêu Tuấn: "Theo em, điều này gần như là không thể.
Những chấp pháp giả đó có lòng tự trọng rất cao dựa trên cái gọi là tính cách và quy tắc.
Hơn nữa bọn họ phải thông qua đánh giá và lựa chọn nghiêm ngặt mới có thể trở thành chấp pháp giả."
Ngụy Tô Thận cúi đầu im lặng hồi giống như đang suy nghĩ, một lúc lâusau như mới hiểu ra được điều gì: "Thì ra là như vậy."
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tiêu Tuấn vội vàng đuổi theo: "Cái gì là như vậy! Đừng nói một nửa rồi thôi chứ."
Nhưng Ngụy Tô Thận bước đi rất nhanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bỏ lại Tiêu Tuấn đang tức giận chửi bới một mình.
Mắt thấy còn lâu mới đến, Ngụy Tô Thận nhìn cậu: "Tự mình đi xuống đi."
Phương Sam cũng không phản đối.
Bàn tay to cầm bàn tay nhỏ dắt về phía trước, Phương Sam bỗng nói một câu rất khó hiểu: "Thú vị lắm đúng không?"
Ngụy Tô Thận gật đầu: "Quả tim."
Nhiệm vụ lần này là lấy được quả tim của quỷ chết đói, quỷ chết đói vốn không có thứ này nhưng nếu trong cơ thể nó thật sự có một quả tim còn đang đập thì việc thoát khỏi con mắt của chấp pháp giả không phải là không có khả năng.
Phương Sam: "Sở hữu quả tim còn đang đập có thể bắt chước hơi thở của người sống."
Nơi đầu tiên bọn họ đến là ngôi trường của cô sinh viên đã mất từng theo học.
Việc quản lý xung quanh trường đại học này không nghiêm ngặt cho lắm, trước cổng có rất nhiều xe đẩy bán đồ ăn vặt hơn nữa còn có không ít giáo viên và sinh viên đang tán gẫu về bánh nướng.
Ngay khi xuất hiện, Phương Sam đã hấp dẫn được ánh mắt của phần lớn mọi người.
"Đó có phải là bố con không nhỉ?" Có hai sinh viên nữ thì thầm.
"Tớ không nghĩ vậy, nhìn trẻ quá."
Ánh mắt mọi người lúc thì nhìn Ngụy Tô Thận lúc lại nhìn Phương Sam, ai cũng có chung một loại cảm giác hoa cả mắt mà vẫn không biết nên nhìn ai trước.
Có điều hầu hết ánh mắt vẫn chủ yếu tập trung vào Phương Sam, trai đẹp thì nhiều nhưng những em bé xinh đẹp giống thiên sứ như vậy lại vô cùng hiếm.
Phương Sam: "Cho tôi ít tiền, tôi muốn ăn bánh xèo nhân hành."
Ngụy Tô Thận đưa cho cậu năm mươi đồng.
Phương Sam bước tới, cười lên làm lộ ra chiếc răng nanh nhỏ xinh, làm cho trái tim mấy cô gái đang xếp hàng gần như tan chảy, ai cũng vội vàng nhường cậu mua trước.
Phương Sam đang cố gắng để phơi mặt ra nên cũng không từ chối những người đề nghị chụp ảnh chung.
"Có chuyện gì vậy?" Cô sinh viên đang chụp ảnh cùng cậu cảm giác được cả người Phương Sam bỗng cứng đờ nên quan tâm hỏi thăm.
Phương Sam lắc đầu, giơ ngón tay hình chữ V lên rồi chụp cùng cô một tấm ảnh rất ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc kia, cậu rõ ràng cảm nhận được một hơi thở ghê rợn đang nhắm chặt vào mình.
Nhận bánh xèo từ tay ông chủ, Phương Sam ngoan ngoãn quay về bên cạnh Ngụy Tô Thận: "Có cảm giác được không?"
Ngụy Tô Thận gật đầu: "Xem ra không cần phải đến hiện trường án mạng khác nữa."
Một lớn một nhỏ trong mắt người ngoài giống như cảnh em trai đang làm nũng với anh của mình, đẹp đẽ ấm áp vô cùng.
Ngụy Tô Thận ôm cậu đến quán cà phê gần đó, khắp tường đều là tranh graffiti, giá cả cũng rất rẻ.
Phương Sam dùng khẩu hình nói một chữ rượu.
Ngụy Tô Thận nghiêm túc từ chối: "Trẻ vị thành niên không được uống rượu."
Nói xong gọi cho mình một tách cà phê rồi gọi cho Phương Sam một ly nước chanh.
Ngụy Tô Thận bình tĩnh uống cà phê trong ánh mắt khiếu nại của đối phương.
Phương Sam bĩu môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cái loại đánh giá nửa đùa nửa thật này khiến cậu không thoải mái: "Hy vọng là tôi khiến quỷ chết đói chú ý chứ không phải bọn buôn người."
Ngụy Tô Thận bình tĩnh trả lời: "Bọn buôn người sẽ không dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cậu."
Phương Sam: "Điều này mà cũng cảm nhận được?"
Ngụy Tô Thận đã từng gặp rất nhiều vụ ám sát trước đó nên nhiều năm qua cũng sớm tích lũy được trực giác giống như dã thú.
Phương Sam ở phương diện này không nhạy bén như hắn, nhưng cậu bỗng nhiên nháy mắt mấy cái: "Vậy anh có cảm giác được bị người khác khinh thường không thế?"
Ngụy Tô Thận nhướng mày, hơi quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt liếc sang đây xen lẫn chút coi thường.
"Chấp pháp giả?"
Phương Sam cười toe toét nói: "Hơn nửa là thế." Sau đó cậu quay người sang một bên, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Chàng trai sững sờ, hai mắt híp lại...!Thật là một con búp bê đáng yêu, giống hệt như một cái bánh bao nhân thịt vậy.
Phương Sam khiêu khích nhìn Ngụy Tô Thận...!Thấy không, người ta thấy em đáng yêu đó.
Ngụy Tô Thận cười nhẹ, nhưng phải công nhận rằng dáng vẻ Phương Sam lúc này thật sự rất đáng yêu, ngay cả động tác chống tay vào má kia cũng vô cùng đáng yêu.
"Đối xử với anh ta tốt một chút." Phương Sam bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
Ngụy Tô Thận nghe hiểu, khẽ mỉm cười.
Phương Sam nhìn về phía chàng trai bên kia, nhỏ giọng: "Là culi làm không công đó.".
Bình luận truyện