Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh
Chương 134: Mưa đoạt giang sơn
Giang sơn nhuốm máu, một khúc bi ca thành phong trào. Hùng bá thiên hạ, một điệu múa phượng như tiên.
Lại một đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, gió bấc rít gào, lạnh lẽo thấu xương người. Nhu Phúc cung an tĩnh tường hòa nghênh đón một vị khách quý. Liễu Nhu đang thay quần áo cho tiểu hoàng tử, lúc này Bích Ngọc đi vào, hạ thấp người nói: "Quý Phi nương nương, Vũ phi tới chơi!"
"Nàng ta tới làm gì?" Liễu Nhu cười lạnh hỏi ngược lại, động tác trên tay cũng dừng lại, Bích Ngọc đáp: "Hồi nương nương, nô tỳ không biết!"
Tiểu hoàng tử hoạt động ở trên giường, một lát bỏ ngón tay út vào trong miệng, cười khanh khách, chơi cực kỳ cao hứng! Liễu Nhu tiếp tục mặc quần áo cho hắn, vừa phân phó: "Bảo nàng chờ ở phòng khách! Bổn cung lập tức đi ra ngoài!"
"Dạ, nương nương!" Bích Ngọc hành lễ rồi lui ra, trên mặt Liễu Nhu hiện châm biếm như có như không, nhưng lúc chạm vào da thịt mềm mại của nhi tử, sắc mặt liền biến thành từ ái nhu hòa! Trong mắt nhộn nhạo tình thương dịu dàng của mẹ.
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng rồi, Liễu Nhu cũng không vội vã ra ngoài gặp Vũ phi, yêu tinh này cả ngày dụ dỗ mê hoặc hoàng thượng, hiện tại lại giả mù sa mưa đến thăm nàng, không phải khoe khoang chính là chế nhạo. Nàng muốn bỏ qua Vũ phi, áp chế nhuệ khí của nàng ta!
Thời gian một ly trà trôi qua thật nhanh, trong phòng khách to như vậy chỉ có một mình Vũ phi, nàng bình tĩnh uống trà chờ đợi, không tức không giận! Nhưng trong lòng lại cười nhạo Liễu Nhu, chỉ biết tranh giành tình nhân hạ uy phong của nàng, kiến thức quá ngắn, nhưng Vũ phi tự an ủi mình: "Chớ so đo với thứ người như thế, nếu không người khác không phân rõ ai mới là ngu ngốc!"
Vừa nghĩ như thế Vũ phi thoải mái cười một tiếng, nghiêng dựa vào ghế, nhàn nhã thưởng thức móng tay xinh đẹp của nàng!
Khi Liễu Nhu ra ngoài, liền thấy hình ảnh nữ tử yêu mị như thế, quyến rũ giữa hai lông mày Vũ phi khiến Liễu Nhu rất không vui. Nhưng nàng lại ẩn giấu tức giận, trên mặt mang nụ cười thỏa đáng, đáy mắt hiện vẻ áy náy, nói: "Vũ phi muội muội đợi lâu, tiểu hoàng tử quấy mãi, Bổn cung thật sự không đi được!"
Nghe tiếng, Vũ phi đứng dậy, tay ngọc vén sợi tóc bên tai lên, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đều có vẻ yêu mị, Vũ phi lắc nhẹ eo thon, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng không ngán: "Quý Phi tỷ tỷ! Quý Phi tỷ tỷ là lớn, muội muội đợi bao lâu đều phải!"
Liễu Nhu ngượng ngùng cười, lời hữu ích nghe quả thật thoải mái, nhưng tâng bốc chưa chắc là tốt! Liễu Nhu dẫn đầu ngồi vào trên ghế chính, rất có phong cách quý phái, nàng cười yếu ớt nói: "Mời Vũ phi ngồi!"
Vũ phi nện bước đẹp đẽ đến gần ghế Thái sư, sau khi ngồi xuống, chỉ nghe Liễu Nhu đặt câu hỏi: "không biết muội muội đêm khuya tới chơi, vì chuyện gì?"
"Muội muội tới xin tội! Muội muội mới vào cung, không hiểu lễ nghi, trước đó vài ngày lại vội vàng phục vụ hoàng thượng nên không có thời gian! Nhưng như vậy là khinh thường tôn nghiêm của tỷ tỷ! Xin tỷ tỷ trị tội!" Vừa nói Vũ phi liền quỳ trên mặt đất, khẩn cầu trị tội, nàng đột nhiên ra chiêu này khiến Liễu Nhu không kịp đề phòng, lập tức chạy xuống đỡ Vũ phi dậy!
Liễu Nhu nhếch miệng, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói: "Muội muội nói gì! Bổn cung chỉ là một Quý Phi, chuyện hậu cung này còn có mẫu hậu quản lý, nếu như muội muội băn khoăn, ngày khác hãy xin tội với mẫu hậu!"
Liễu Nhu hừ lạnh ở trong lòng, khoe khoang được vinh sủng của hoàng thượng? Cũng không xem hình dạng của mình, mẫu hậu từ trước đến giờ không thích cô gái yêu mị, nếu như nàng dám đi Từ Ninh cung, mẫu hậu chắc chắn xử lý Vũ phi!
Mà Vũ phi cũng đang tính toán trong lòng, người đời đều nói Quý Phi hay ghen tỵ, người ít học. Hôm nay xem ra đều là lời đồn, Quý Phi là một nữ tử khôn khéo biết tính toán, xem ra hợp tác phải cực kỳ cẩn thận, nếu không biến khéo thành vụng, bị Quý Phi cắn ngược lại một cái, chẳng phải thua thiệt lớn?
Vũ phi tính toán, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, cười duyên nói: "Tỷ tỷ nói đúng! Ngày khác muội muội sẽ đến chỗ thái hậu xin tội! Nhưng tỷ tỷ là người đứng đầu hậu cung, muội muội có tội tự nhiên nghĩ tới tỷ tỷ!"
Liễu Nhu cau mày, không vui cáu kỉnh: "Lời này của muội muội không thể nói lung tung, Bổn cung mặc dù là Quý Phi, nhưng trên có Thái hậu hoàng hậu, Bổn cung sao dám xưng đứng đầu hậu cung."
Vũ phi không biết là làm bộ hay là thật tâm cất nhắc Liễu Nhu, kiều mỵ cười một tiếng nói: "Tỷ tỷ sinh hạ long tử vì hoàng thượng, phong hậu chỉ là chuyện sớm hay muộn!"
Chợt lời nói của Vũ phi xoay chuyển, mặt lo lắng, giọng nói cũng nặng nề: "Nhưng muội muội có một chuyện không rõ! Hậu cung phi tần của Hoàng thượng không nhiều lắm, chỉ có tỷ tỷ có tư cách đảm đương hoàng hậu, vì sao hoàng thượng không cho hậu vị? Chẳng lẽ hắn đang chờ người nào?"
Vũ phi nói vậy ngược lại nhắc nhở Liễu Nhu, nàng cúi đầu, đôi mày thanh tú nhíu chung một chỗ, chẳng lẽ hắn đang chờ nữ nhân Lê Hoa uyển kia sinh ra đứa bé rồi phong làm hoàng hậu?
Tuyệt đối không được! Lửa ghen của Liễu Nhu lập tức bốc lên, nhưng nàng đảo mắt lại nghĩ, Vũ phi chỉ sợ không yên lòng, khích bác ly gián, khiến nàng và Lưu Quân Dao ngao cò tranh nhau, Vũ phi ngồi thu ngư ông đắc lợi! Hồ ly giảo hoạt! Liễu Nhu mắng Vũ phi ở đáy lòng. Nàng điều chỉnh tốt tâm tình của mình!
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nét mặt tươi cười như hoa, Liễu Nhu quay người lại, tay áo nhẹ nhàng phiêu động theo động tác xoay người của nàng! Nàng ngồi xuống, khí chất phi phàm! Bộ dáng cao quý đẹp đẽ.
Liễu Nhu cười nhạt nói: "hoàng cung này cho tới bây giờ chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc! Muội muội kiều mị đáng yêu, vì sao không tính toán cho tương lai mình? Dựa vào thủ đoạn của mình, muốn đi lên hậu vị dễ dàng!"
Vũ phi thấy ý định đã bị đoán được, cũng không che giấu nữa, quả quyết bỏ xuống một trái bom: "Tỷ tỷ thông minh như thế! Coi như không mưu tính cho mình, cũng nên mưu tính cho tiểu hoàng tử!"
Liễu Nhu không hiểu nhìn chằm chằm nàng, việc này có gì quan hệ với tiểu hoàng tử?
Vũ phi nhẹ nhàng cất bước đến gần, như bươm buớm vỗ cánh múa, dừng chân ở trước mặt Liễu Nhu, bộ mặt phớt tỉnh nói: "Mặc dù hoàng tử là trưởng tử, nhưng giang sơn từ trước đến giờ truyền đích không truyền trưởng! Đạo lý tử bằng mẫu quý tỷ tỷ nên hiểu được!"
Liễu Nhu thu hết khiêu khích ở đáy mắt Vũ phi vào mắt, nàng nói có lý, nhưng Liễu Nhu vẫn có băn khoăn, không biết vì sao Vũ phi ân cần như vậy? Nếu Vũ phi không có lòng tốt, tính toán hai mẹ con bọn nàng, một nước cờ sai thua cả ván cờ! Một khi chuyện bại lộ nhẹ thì biếm lãnh cung, nặng thì chém đầu!
Nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, gây chuyện không tốt tiền mất tật mang!
Vũ phi nhìn ra sự do dự không quyết của nàng, vì vậy tính toán vừa đấm vừa xoa! Vũ phi nhướng đôi mày thanh tú, ánh mắt rút đi quyến rũ, trở nên lạnh như băng, giọng nói cũng không còn cung kính, Vũ phi lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ! Muội muội khuyên bảo ngài không nghe, vậy đừng trách muội muội lòng dạ ác độc!"
Liễu Nhu trầm tư hỏi: Ngươi muốn làm gì?" giọng nói của Liễu Nhu không kiêu ngạo không tự ti, không có một chút sợ hãi! Bởi vì nàng tự tin, mình có năng lực giữ địa vị của hai mẹ con! Không cần một nữ nhân vung tay múa chân ở trước mặt nàng!
Vũ phi lạnh lùng nhếch miệng, nụ cười như hàn băng lạnh thấu xương! Hừ lạnh: "Tỷ tỷ đừng không biết điều! Muội muội ta sinh ở Xích Luyện! Người Xích Luyện am hiểu nhất dùng cổ độc chắc tỷ tỷ sớm có nghe thấy!"
Giờ phút này Vũ phi như U La địa ngục! Trận trận gió lạnh, làm cho người ta không rét mà run! Nghe vậy, trái tim của Liễu Nhu hoảng sợ, trầm giọng gầm nhẹ: "Ngươi dám can đảm dùng cổ độc! Bổn cung nhất định chặt ngươi thành trăm mảnh!"
Sự uy hiếp của Liễu Nhu ở trong mắt Vũ phi không có một chút phân lượng! Ngược lại khiến Vũ phi cười ha ha, tựa hồ đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình: "Chớ phí sức! Ta đã hạ độc rồi, nếu như tỷ tỷ không phối hợp! Tỷ tỷ nhất định ruột gan đứt từng khúc mà chết! Ha ha ha.... "
"Ngươi.... "Liễu Nhu phẫn hận nhìn chằm chằm Vũ phi, chợt trong bụng truyền đến đau xót! Liễu Nhu khó chịu ôm bụng rên rỉ, khiến Vũ phi nhìn có chút hả hê.
Vũ phi nói nhỏ: "Như thế nào? Tin! Hợp tác với ta!"
Vũ phi cúi người xuống, tay ngọc nâng cằm Liễu Nhu lên, uy hiếp Liễu Nhu, không cho nàng không đáp ứng!
Mệnh ở trong tay nàng, Liễu Nhu chỉ đành phải gật đầu thỏa hiệp, gương mặt xinh đẹp bởi vì đau khổ mà vặn vẹo, Vũ phi cười đắc ý, lấy tay ra, lấy một viên thuốc từ trên người ném vào trong miệng Liễu Nhu, cưỡng bách nàng nuốt xuống, không lâu sau, đau đớn của Liễu Nhu giảm bớt. Nàng đứng dậy! Hỏi: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Vẻ mặt Vũ phi không còn nghiêm túc, thay vào đó là dung nhan quyến rũ! Nàng lại gần lỗ tai Liễu Nhu nói nhỏ: "Mưu tính đoạt giang sơn!"
Chỉ năm chữ, lại đập bể lòng của Liễu Nhu, nàng không biết nên lựa chọn như thế nào? Giúp nàng, tiền đồ khó khăn, không giúp nàng, hiện tại liền gặp Diêm Vương! Liễu Nhu nhíu chặt chân mày, nhất thời do dự!
Lúc này, Vũ phi lại thêm một cây đuốc, cười duyên nói: "Tỷ tỷ! Ngươi không có lựa chọn khác!"
Không đợi Liễu Nhu phản ứng, Vũ phi đã lắc eo thon đi xa. Đêm đã khuya, tiểu hoàng tử đã ngủ, mà Liễu Nhu thì trằn trọc trở mình. Trong đầu hỗn loạn, nghĩ trước lo sau, không biết nên như thế nào cho phải? Nàng có hai con đường có thể đi!
Một là tố giác mưu đồ bất chính của Vũ phi với hoàng thượng, nhưng vấn đề là, nàng không có chứng cớ, ngộ nhỡ bị Vũ phi cắn ngược lại một cái, nàng không chỉ không gánh nổi mình, có thể liên lụy nhi tử!
Hai là hợp tác cùng Vũ phi! Một khi thành công, nàng có thể công thành lui thân, một khi thất bại, nàng chết không có chỗ chôn!
Tính toán nặng nhẹ, nàng chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai rồi, nhưng nàng vẫn cố kỵ, này lúc, một cơn gió mát thổi cửa sổ bung ra, gió lạnh thổi vào, vô tình xâm nhập thân thể của nàng.
Một bóng đen chợt vào, Liễu Nhu lập tức từ trên giường bò dậy, quỳ trên mặt đất dập đầu: "tham kiến chủ nhân!"
"Ừ!" Nam nhân hừ nhẹ một tiếng, hắn mang theo mặt nạ làm cho người ta không thấy rõ biểu lộ của hắn trong giờ phút này, Liễu Nhu đi theo hắn bao năm cũng chưa từng đoán được thân phận của hắn, cũng không dám đoán!
Liễu Nhu lẳng lặng quỳ, chờ đợi chủ nhân phân phó, gương mặt tuấn tú ở phía dưới mặt nạ của nam nhân vặn vẹo, ngực nhức nhối, khổ sở ăn mòn thân thể của hắn, tim của hắn. Hắn phẫn hận tức giận mắng ở đáy lòng: "lão thái bà đáng chết, cư nhiên phái người ám toán hắn! Nhìn dáng vẻ chắc bà ta đã sinh nghi rồi, vì bảo vệ kế lớn được như ý, ta phải tăng nhanh bước chân, nếu không sẽ công cốc rồi!"
Im lặng thật lâu nhiễu loạn lòng của Liễu Nhu, nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng chủ nhân, đầu gối dán chặt sàn nhà lạnh như băng, xuyên thấu thân thể của nàng!
Hồi lâu sau, chủ nhân rốt cuộc lên tiếng: "hôm nay Vũ phi tới tìm ngươi?"
"Dạ!" Nàng không dám giấu giếm, chủ tử thần thông quảng đại coi như không nói hắn cũng sẽ tra được, bất trung chỉ có chết!
Nam nhân nhếch miệng, gương mặt treo nụ cười, lạnh giọng phân phó: "Cần phải phối hợp hành động của Vũ phi! Nếu không kết quả ngươi biết!"
"Dạ, chủ nhân!" Chủ nhân lạnh giọng khiến tim gan Liễu Nhu run sợ, chỉ đành phải khúm núm đáp ứng.
Nam nhân hài lòng gật đầu mỉm cười, lại nói vài câu liền vội vã rời đi: "Cổ độc không cần phải lo lắng! Vũ phi sẽ cho ngươi thuốc giải!"
Thanh âm của nam nhân phiêu đãng trên không trung, Liễu Nhu nhìn bầu trời đêm, mặt trầm tư!
Lại một đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, gió bấc rít gào, lạnh lẽo thấu xương người. Nhu Phúc cung an tĩnh tường hòa nghênh đón một vị khách quý. Liễu Nhu đang thay quần áo cho tiểu hoàng tử, lúc này Bích Ngọc đi vào, hạ thấp người nói: "Quý Phi nương nương, Vũ phi tới chơi!"
"Nàng ta tới làm gì?" Liễu Nhu cười lạnh hỏi ngược lại, động tác trên tay cũng dừng lại, Bích Ngọc đáp: "Hồi nương nương, nô tỳ không biết!"
Tiểu hoàng tử hoạt động ở trên giường, một lát bỏ ngón tay út vào trong miệng, cười khanh khách, chơi cực kỳ cao hứng! Liễu Nhu tiếp tục mặc quần áo cho hắn, vừa phân phó: "Bảo nàng chờ ở phòng khách! Bổn cung lập tức đi ra ngoài!"
"Dạ, nương nương!" Bích Ngọc hành lễ rồi lui ra, trên mặt Liễu Nhu hiện châm biếm như có như không, nhưng lúc chạm vào da thịt mềm mại của nhi tử, sắc mặt liền biến thành từ ái nhu hòa! Trong mắt nhộn nhạo tình thương dịu dàng của mẹ.
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng rồi, Liễu Nhu cũng không vội vã ra ngoài gặp Vũ phi, yêu tinh này cả ngày dụ dỗ mê hoặc hoàng thượng, hiện tại lại giả mù sa mưa đến thăm nàng, không phải khoe khoang chính là chế nhạo. Nàng muốn bỏ qua Vũ phi, áp chế nhuệ khí của nàng ta!
Thời gian một ly trà trôi qua thật nhanh, trong phòng khách to như vậy chỉ có một mình Vũ phi, nàng bình tĩnh uống trà chờ đợi, không tức không giận! Nhưng trong lòng lại cười nhạo Liễu Nhu, chỉ biết tranh giành tình nhân hạ uy phong của nàng, kiến thức quá ngắn, nhưng Vũ phi tự an ủi mình: "Chớ so đo với thứ người như thế, nếu không người khác không phân rõ ai mới là ngu ngốc!"
Vừa nghĩ như thế Vũ phi thoải mái cười một tiếng, nghiêng dựa vào ghế, nhàn nhã thưởng thức móng tay xinh đẹp của nàng!
Khi Liễu Nhu ra ngoài, liền thấy hình ảnh nữ tử yêu mị như thế, quyến rũ giữa hai lông mày Vũ phi khiến Liễu Nhu rất không vui. Nhưng nàng lại ẩn giấu tức giận, trên mặt mang nụ cười thỏa đáng, đáy mắt hiện vẻ áy náy, nói: "Vũ phi muội muội đợi lâu, tiểu hoàng tử quấy mãi, Bổn cung thật sự không đi được!"
Nghe tiếng, Vũ phi đứng dậy, tay ngọc vén sợi tóc bên tai lên, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đều có vẻ yêu mị, Vũ phi lắc nhẹ eo thon, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng không ngán: "Quý Phi tỷ tỷ! Quý Phi tỷ tỷ là lớn, muội muội đợi bao lâu đều phải!"
Liễu Nhu ngượng ngùng cười, lời hữu ích nghe quả thật thoải mái, nhưng tâng bốc chưa chắc là tốt! Liễu Nhu dẫn đầu ngồi vào trên ghế chính, rất có phong cách quý phái, nàng cười yếu ớt nói: "Mời Vũ phi ngồi!"
Vũ phi nện bước đẹp đẽ đến gần ghế Thái sư, sau khi ngồi xuống, chỉ nghe Liễu Nhu đặt câu hỏi: "không biết muội muội đêm khuya tới chơi, vì chuyện gì?"
"Muội muội tới xin tội! Muội muội mới vào cung, không hiểu lễ nghi, trước đó vài ngày lại vội vàng phục vụ hoàng thượng nên không có thời gian! Nhưng như vậy là khinh thường tôn nghiêm của tỷ tỷ! Xin tỷ tỷ trị tội!" Vừa nói Vũ phi liền quỳ trên mặt đất, khẩn cầu trị tội, nàng đột nhiên ra chiêu này khiến Liễu Nhu không kịp đề phòng, lập tức chạy xuống đỡ Vũ phi dậy!
Liễu Nhu nhếch miệng, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói: "Muội muội nói gì! Bổn cung chỉ là một Quý Phi, chuyện hậu cung này còn có mẫu hậu quản lý, nếu như muội muội băn khoăn, ngày khác hãy xin tội với mẫu hậu!"
Liễu Nhu hừ lạnh ở trong lòng, khoe khoang được vinh sủng của hoàng thượng? Cũng không xem hình dạng của mình, mẫu hậu từ trước đến giờ không thích cô gái yêu mị, nếu như nàng dám đi Từ Ninh cung, mẫu hậu chắc chắn xử lý Vũ phi!
Mà Vũ phi cũng đang tính toán trong lòng, người đời đều nói Quý Phi hay ghen tỵ, người ít học. Hôm nay xem ra đều là lời đồn, Quý Phi là một nữ tử khôn khéo biết tính toán, xem ra hợp tác phải cực kỳ cẩn thận, nếu không biến khéo thành vụng, bị Quý Phi cắn ngược lại một cái, chẳng phải thua thiệt lớn?
Vũ phi tính toán, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, cười duyên nói: "Tỷ tỷ nói đúng! Ngày khác muội muội sẽ đến chỗ thái hậu xin tội! Nhưng tỷ tỷ là người đứng đầu hậu cung, muội muội có tội tự nhiên nghĩ tới tỷ tỷ!"
Liễu Nhu cau mày, không vui cáu kỉnh: "Lời này của muội muội không thể nói lung tung, Bổn cung mặc dù là Quý Phi, nhưng trên có Thái hậu hoàng hậu, Bổn cung sao dám xưng đứng đầu hậu cung."
Vũ phi không biết là làm bộ hay là thật tâm cất nhắc Liễu Nhu, kiều mỵ cười một tiếng nói: "Tỷ tỷ sinh hạ long tử vì hoàng thượng, phong hậu chỉ là chuyện sớm hay muộn!"
Chợt lời nói của Vũ phi xoay chuyển, mặt lo lắng, giọng nói cũng nặng nề: "Nhưng muội muội có một chuyện không rõ! Hậu cung phi tần của Hoàng thượng không nhiều lắm, chỉ có tỷ tỷ có tư cách đảm đương hoàng hậu, vì sao hoàng thượng không cho hậu vị? Chẳng lẽ hắn đang chờ người nào?"
Vũ phi nói vậy ngược lại nhắc nhở Liễu Nhu, nàng cúi đầu, đôi mày thanh tú nhíu chung một chỗ, chẳng lẽ hắn đang chờ nữ nhân Lê Hoa uyển kia sinh ra đứa bé rồi phong làm hoàng hậu?
Tuyệt đối không được! Lửa ghen của Liễu Nhu lập tức bốc lên, nhưng nàng đảo mắt lại nghĩ, Vũ phi chỉ sợ không yên lòng, khích bác ly gián, khiến nàng và Lưu Quân Dao ngao cò tranh nhau, Vũ phi ngồi thu ngư ông đắc lợi! Hồ ly giảo hoạt! Liễu Nhu mắng Vũ phi ở đáy lòng. Nàng điều chỉnh tốt tâm tình của mình!
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nét mặt tươi cười như hoa, Liễu Nhu quay người lại, tay áo nhẹ nhàng phiêu động theo động tác xoay người của nàng! Nàng ngồi xuống, khí chất phi phàm! Bộ dáng cao quý đẹp đẽ.
Liễu Nhu cười nhạt nói: "hoàng cung này cho tới bây giờ chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc! Muội muội kiều mị đáng yêu, vì sao không tính toán cho tương lai mình? Dựa vào thủ đoạn của mình, muốn đi lên hậu vị dễ dàng!"
Vũ phi thấy ý định đã bị đoán được, cũng không che giấu nữa, quả quyết bỏ xuống một trái bom: "Tỷ tỷ thông minh như thế! Coi như không mưu tính cho mình, cũng nên mưu tính cho tiểu hoàng tử!"
Liễu Nhu không hiểu nhìn chằm chằm nàng, việc này có gì quan hệ với tiểu hoàng tử?
Vũ phi nhẹ nhàng cất bước đến gần, như bươm buớm vỗ cánh múa, dừng chân ở trước mặt Liễu Nhu, bộ mặt phớt tỉnh nói: "Mặc dù hoàng tử là trưởng tử, nhưng giang sơn từ trước đến giờ truyền đích không truyền trưởng! Đạo lý tử bằng mẫu quý tỷ tỷ nên hiểu được!"
Liễu Nhu thu hết khiêu khích ở đáy mắt Vũ phi vào mắt, nàng nói có lý, nhưng Liễu Nhu vẫn có băn khoăn, không biết vì sao Vũ phi ân cần như vậy? Nếu Vũ phi không có lòng tốt, tính toán hai mẹ con bọn nàng, một nước cờ sai thua cả ván cờ! Một khi chuyện bại lộ nhẹ thì biếm lãnh cung, nặng thì chém đầu!
Nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, gây chuyện không tốt tiền mất tật mang!
Vũ phi nhìn ra sự do dự không quyết của nàng, vì vậy tính toán vừa đấm vừa xoa! Vũ phi nhướng đôi mày thanh tú, ánh mắt rút đi quyến rũ, trở nên lạnh như băng, giọng nói cũng không còn cung kính, Vũ phi lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ! Muội muội khuyên bảo ngài không nghe, vậy đừng trách muội muội lòng dạ ác độc!"
Liễu Nhu trầm tư hỏi: Ngươi muốn làm gì?" giọng nói của Liễu Nhu không kiêu ngạo không tự ti, không có một chút sợ hãi! Bởi vì nàng tự tin, mình có năng lực giữ địa vị của hai mẹ con! Không cần một nữ nhân vung tay múa chân ở trước mặt nàng!
Vũ phi lạnh lùng nhếch miệng, nụ cười như hàn băng lạnh thấu xương! Hừ lạnh: "Tỷ tỷ đừng không biết điều! Muội muội ta sinh ở Xích Luyện! Người Xích Luyện am hiểu nhất dùng cổ độc chắc tỷ tỷ sớm có nghe thấy!"
Giờ phút này Vũ phi như U La địa ngục! Trận trận gió lạnh, làm cho người ta không rét mà run! Nghe vậy, trái tim của Liễu Nhu hoảng sợ, trầm giọng gầm nhẹ: "Ngươi dám can đảm dùng cổ độc! Bổn cung nhất định chặt ngươi thành trăm mảnh!"
Sự uy hiếp của Liễu Nhu ở trong mắt Vũ phi không có một chút phân lượng! Ngược lại khiến Vũ phi cười ha ha, tựa hồ đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình: "Chớ phí sức! Ta đã hạ độc rồi, nếu như tỷ tỷ không phối hợp! Tỷ tỷ nhất định ruột gan đứt từng khúc mà chết! Ha ha ha.... "
"Ngươi.... "Liễu Nhu phẫn hận nhìn chằm chằm Vũ phi, chợt trong bụng truyền đến đau xót! Liễu Nhu khó chịu ôm bụng rên rỉ, khiến Vũ phi nhìn có chút hả hê.
Vũ phi nói nhỏ: "Như thế nào? Tin! Hợp tác với ta!"
Vũ phi cúi người xuống, tay ngọc nâng cằm Liễu Nhu lên, uy hiếp Liễu Nhu, không cho nàng không đáp ứng!
Mệnh ở trong tay nàng, Liễu Nhu chỉ đành phải gật đầu thỏa hiệp, gương mặt xinh đẹp bởi vì đau khổ mà vặn vẹo, Vũ phi cười đắc ý, lấy tay ra, lấy một viên thuốc từ trên người ném vào trong miệng Liễu Nhu, cưỡng bách nàng nuốt xuống, không lâu sau, đau đớn của Liễu Nhu giảm bớt. Nàng đứng dậy! Hỏi: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Vẻ mặt Vũ phi không còn nghiêm túc, thay vào đó là dung nhan quyến rũ! Nàng lại gần lỗ tai Liễu Nhu nói nhỏ: "Mưu tính đoạt giang sơn!"
Chỉ năm chữ, lại đập bể lòng của Liễu Nhu, nàng không biết nên lựa chọn như thế nào? Giúp nàng, tiền đồ khó khăn, không giúp nàng, hiện tại liền gặp Diêm Vương! Liễu Nhu nhíu chặt chân mày, nhất thời do dự!
Lúc này, Vũ phi lại thêm một cây đuốc, cười duyên nói: "Tỷ tỷ! Ngươi không có lựa chọn khác!"
Không đợi Liễu Nhu phản ứng, Vũ phi đã lắc eo thon đi xa. Đêm đã khuya, tiểu hoàng tử đã ngủ, mà Liễu Nhu thì trằn trọc trở mình. Trong đầu hỗn loạn, nghĩ trước lo sau, không biết nên như thế nào cho phải? Nàng có hai con đường có thể đi!
Một là tố giác mưu đồ bất chính của Vũ phi với hoàng thượng, nhưng vấn đề là, nàng không có chứng cớ, ngộ nhỡ bị Vũ phi cắn ngược lại một cái, nàng không chỉ không gánh nổi mình, có thể liên lụy nhi tử!
Hai là hợp tác cùng Vũ phi! Một khi thành công, nàng có thể công thành lui thân, một khi thất bại, nàng chết không có chỗ chôn!
Tính toán nặng nhẹ, nàng chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai rồi, nhưng nàng vẫn cố kỵ, này lúc, một cơn gió mát thổi cửa sổ bung ra, gió lạnh thổi vào, vô tình xâm nhập thân thể của nàng.
Một bóng đen chợt vào, Liễu Nhu lập tức từ trên giường bò dậy, quỳ trên mặt đất dập đầu: "tham kiến chủ nhân!"
"Ừ!" Nam nhân hừ nhẹ một tiếng, hắn mang theo mặt nạ làm cho người ta không thấy rõ biểu lộ của hắn trong giờ phút này, Liễu Nhu đi theo hắn bao năm cũng chưa từng đoán được thân phận của hắn, cũng không dám đoán!
Liễu Nhu lẳng lặng quỳ, chờ đợi chủ nhân phân phó, gương mặt tuấn tú ở phía dưới mặt nạ của nam nhân vặn vẹo, ngực nhức nhối, khổ sở ăn mòn thân thể của hắn, tim của hắn. Hắn phẫn hận tức giận mắng ở đáy lòng: "lão thái bà đáng chết, cư nhiên phái người ám toán hắn! Nhìn dáng vẻ chắc bà ta đã sinh nghi rồi, vì bảo vệ kế lớn được như ý, ta phải tăng nhanh bước chân, nếu không sẽ công cốc rồi!"
Im lặng thật lâu nhiễu loạn lòng của Liễu Nhu, nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng chủ nhân, đầu gối dán chặt sàn nhà lạnh như băng, xuyên thấu thân thể của nàng!
Hồi lâu sau, chủ nhân rốt cuộc lên tiếng: "hôm nay Vũ phi tới tìm ngươi?"
"Dạ!" Nàng không dám giấu giếm, chủ tử thần thông quảng đại coi như không nói hắn cũng sẽ tra được, bất trung chỉ có chết!
Nam nhân nhếch miệng, gương mặt treo nụ cười, lạnh giọng phân phó: "Cần phải phối hợp hành động của Vũ phi! Nếu không kết quả ngươi biết!"
"Dạ, chủ nhân!" Chủ nhân lạnh giọng khiến tim gan Liễu Nhu run sợ, chỉ đành phải khúm núm đáp ứng.
Nam nhân hài lòng gật đầu mỉm cười, lại nói vài câu liền vội vã rời đi: "Cổ độc không cần phải lo lắng! Vũ phi sẽ cho ngươi thuốc giải!"
Thanh âm của nam nhân phiêu đãng trên không trung, Liễu Nhu nhìn bầu trời đêm, mặt trầm tư!
Bình luận truyện