Kho Dữ Liệu
Quyển 4 - Chương 22: Left 4 Dead phần ??? – Đây là nơi đâu?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Định mệnh! Sống lỗi rồi! – Vô cùng cảm thán với cái hoàn cảnh của tiểu đội mình, Thi dành hẳn vài giây để thừ người ra hốt hoảng.
Mẹ nó! Sao lại có thể rơi vào cái tình cảnh này cơ chứ? Rõ ràng khi làm bản hợp đồng phưu lưu mấy đứa bọn nó đã cẩn thận lắm rồi cơ mà. Chết tiệt! Ai mà biết được chỉ quên đánh dấu lựa chọn một cái gạch đầu dòng bé tí trong hàng trăm cái gạch đầu dòng mà cái nào đọc lên nó cũng na ná giống nhau lại thành ra thế này chứ? Quả đúng là nhọ khỏi nói rồi. Cả team đi cùng nhau mà, bây giờ còn đúng có mỗi mình nó với bé Ni bám trên vai.
Dù thế nào, sự đã rồi thì chẳng thể thay đổi được, Thi lắc lắc đầu, thở dài ra một hơi rồi bắt đầu tính nước tiếp theo.
----- KDL---------
“Welcome to Left 4 Dead”
Một dòng chữ to nằm chình ình giữa card thông tin của mỗi đứa, thông báo về thế giới mà bọn nó phưu lưu. Bên dưới là một đồng hồ đếm giờ, những con số điện tử nảy ngược không ngừng, giới hạn thời gian bọn nó được phép lưu lại nơi này.
Left 4 Dead
Bọn nó trở về Left 4 Dead, một bản đồ có thể nói là dễ dàng với cựu binh và vừa sức với tân thủ. Với mục tiêu luyện tập là chính, cày điểm chỉ là phụ thì trong ba bản đồ bọn nó đã trải qua, đây là nơi thích hợp nhất. Những con zombie, với sức mạnh không hơn nhân loại bao nhiêu, cũng chẳng quá khó khăn để tiêu diệt. Lũ thoái hóa không biết dùng công cụ, chỉ còn lại hàm răng cùn và tứ chi không móng vuốt. Chỉ có duy nhất một điểm phiền toái là không sợ chết và một thứ virut truyền nhiễm phiền hà.
Sự điên cuồng không sợ chết chính là thứ làm nên danh tiếng của lũ zombie trong Left 4 Dead này. Chắc hẳn bất cứ người nào đã từng chơi game đều phải giật nảy mình trước cảnh hàng đàn zombie lao ầm ầm vào mặt, vô cùng kích thích. Và ở đây, thế giới được Kho Dữ Liệu mô phỏng ra này, lũ zombie vẫn giữ nguyên được cái đặc tính ấy. Một người bình thường, chỉ cần bị một con zombie với hình dạng kinh dị nhảy xồ vào mặt thôi là chết khiếp, nhiều khi đừng nói đến chuyện phản kháng, còn đủ bình tĩnh để xoay người bỏ chạy đã khá lắm rồi. Đó là đối với người bình thường, còn đối với những đứa mang danh hiệu “Luân hồi giả”, vài con zombie thường mà không xử lí được thì chết mẹ đi cho rồi, hoặc ít nhất cũng phải làm ra phản kháng, phải tỏ ra nỗ lực vì bản thân sinh tồn, thứ như vậy mới đáng được tiếp tục sống ở nơi này.
Trở lại đây, mục đích lớn nhất của tụi nó là huấn luyện tâm lí chiến, áp dụng thuần thục kĩ năng trong hoàn cảnh thực tế với những biến cố phát sinh liên hoàn. Đây là nuôi dưỡng một thứ nhân tố không thể thiếu để làm nên kẻ mạnh: “Kinh nghiệm thực chiến”.
Còn về khả năng lây nhiễm, thứ đáng sợ nhất của lũ zombie? Vào đến Kho Dữ Liệu này thì nó đã không còn là vấn đề nan giải nữa, hệ thống hoán đổi cung cấp vô số cách khắc phục, đề phòng, từ vacxin chích ngừa đến gen biến đổi, những kĩ năng dạng thanh tẩy đến huyết thống của các chủng loài mạnh mẽ. Thậm chí bọn nó còn tìm thấy cả một phép dạng “phục nguyên” có khả năng gọi lại ý thức của một con zombie đã hoàn toàn biến đổi.
Ngay trong team cũng có ba đứa hoàn toàn đề kháng với Virut zombie. Thằng Minh, thằng Thi và bé Lan, mang trong mình kháng thể R đạt được sau khi sống sót qua bản đồ L4D. Nếu có đủ thời gian và trang thiết bị, Si Na cam đoan có thể tinh chế ra Immunoglobulin* từ máu của ba đứa này.
Đáng tiếc, thời gian gấp rút, bọn nó phải trực tiếp hoán đổi ra 8 ống kháng huyết thanh E136 (huyết thanh Evil mẫu 136). Tốn 50 điểm tích lũy cho một ống, có tác dụng ngăn ngừa quá trình zombie hóa nếu được dùng trong vòng không quá 4 tiếng đồng hồ sau khi phôi nhiễm. Do đổi cả hộp 8 ống nên được hệ thống tặng thêm hai tá bơm tiêm y tế mà tính ra có lẽ phải tốn cả 1LP** mỗi chiếc. Có cái này rồi thì yên tâm hẳn, về sau cứ đứa nào sơ ý bị ngoạm một nhát, trong vòng 4 tiếng đồng hồ mà được chích cho một mũi là hầu như khỏi hẳn. Còn đối với trường hợp bị phôi nhiễm lâu hơn thì tùy, nhà sản xuất không đảm bảo nữa.
Ngoài ba đứa Minh, Thi và bé Lan trong người có mang kháng thể R cộng thêm ba đứa sinh mạng cơ khí ra thì mỗi đứa còn lại đều được phát cho một liều E136, số còn lại để dự trữ đề phòng.
…
Bị chia lẻ ra là biến cố phát sinh ngoài dự đoán.
Để đề phòng cho những trường hợp đột biến như thế này, bọn nó có thống nhất một số quy tắc khi tham gia sinh tồn thực chiến.
Thứ nhất: trong mọi trường hợp, đảm bảo sinh mạng bản thân và đồng đội. Luôn trong tư thế chuẩn bị chiến đấu, sẵn sàng cho mọi tình huống có thể phát sinh.
Còn sống, đó là điều kiện căn bản nhất dù ở bất kì nơi đâu, vậy nên chỉ sau một vài giây bất ngờ ngắn ngủi, bọn nó lập tức phản ứng lại với tình hình.
Dù bị chia lẻ ra nhưng công tác chuẩn bị chiến đấu từ trước khi dịch chuyển vẫn phát huy tác dụng lớn. Với việc trang bị vũ khí đã sẵn sàng, cả tư thế và tâm lí đều đủ cả khiến cho bọn nó có thể phản ứng lại với tình trạng mới vô cùng nhanh. Nắm bắt đại khái hoàn cảnh xung quanh, nhận biết dự đoán các mối uy hiếp hiện hữu và di chuyển đến nơi an toàn nếu cần thiết.
Thứ hai: khôi phục liên lạc với đồng đội ngay khi có thể.
Đoàn kết là sức mạnh, đông người thì lực lớn hơn, điều này chẳng bao giờ sai dù cho ở bất kì nơi đâu. Nhân loại nhỏ bé, tách lẻ ra từng người bọn nó chẳng là cái gì hết nhưng nếu tụ lại một chỗ, hay có thể phối hợp ứng chiếu cho nhau thì lại hoàn toàn khác, sức mạnh không chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai nữa rồi. Và để làm được điều đó, một mạng lưới thông tin liên hệ đến từng người là thứ không thể thiếu.
Ở những bản đồ trước, bọn nó phải sử dụng một loại bộ đàm quân dụng dạng tai nghe làm thiết bị liên lạc. Nhưng thứ này có tính ổn định rất kém và độ bền thì vô cùng thấp. Với cái kiểu di chuyển tốc độ cao hay trong những trận đánh khốc liệt, chúng dễ dàng bị rơi ra hoặc hỏng do một nguyên nhân vớ vẩn nào đó. Thế nên, mỗi đứa thường phải mang theo từ ba đến bốn cái dự phòng, vừa tốn kém, liên lạc hay bị gián đoạn, lại chưa kể đến đống tạp âm cứ lẫn lung tung vào trong mọi câu thoại.
Thế nên lần này bọn nó đầu tư.
Đổi trực tiếp con chip hạt nhân từ Hệ Thống Hoán Đổi, rồi từ đó xây dựng lên bo mạch cơ sở, một thiết bị phản trọng lực mini làm nguồn động lực cùng với một đầu thu phát tín hiệu bằng ăng-ten siêu nhạy.
Linh kiện đổi từ Kho Dữ Liệu, tham khảo thêm vô số công nghệ tương tự. Thiết kế phần cứng do thằng Minh lo điện, thằng Thi lo cơ. Thằng Văn với trình độ của một chuyên gia tin học đảm nhiệm viết chương trình ứng dụng. Thế là, bằng vào sự hợp tác của ba bộ óc "thiên tai" nhất tiểu đội, bọn nó có một sản phẩm công nghệ cao đầu tiên có tính thực dụng. Bộ thiết bị liên lạc cá nhân "Lời thì thầm của các hoàng tử"... À, cái tên không chính thức do hai thằng đột xuất nghĩ ra này đã bị toàn tiểu đội nhất trí gạch bỏ và được thay bằng một cái tên khác: "Vol's Golem"
"Vol's Golem" được tạo thành bởi hai bộ phận chính. Thứ nhất là thiết bị thu phát tín hiệu âm thanh. Có dạng một khối hình nón cụt, chỉ dài 2cm và nhỏ như đầu đũa. Một sợi móc xích chất liệu siêu bền nhỏ xíu thò ra từ đầu lớn và lập tức kết thúc bởi 1 vành khuyên có chốt bấm. Thiết bị này sẽ giống như một bông hoa tai trực tiếp móc lên trên vành tai của mỗi đứa. Vì để trang bị thứ này, cả tiểu đội đã phải đồng loạt bấm lỗ tai, cả trai lẫn gái. Sau đó thì mỗi đứa một chiếc tùng teng, nhìn ăn chơi ra phết.
Thiết bị chính thứ hai là trung tâm xử lí tín hiệu âm thanh và đầu thu phát sóng vô tuyến. Được chế tạo thành hình cầu và chỉ nhỏ như trái bóng bàn, có trang bị một động cơ phản trọng lực mini, di chuyển bằng tương tác từ trường, thêm một lớp phủ ngụy trang vỏ ngoài. Ngoài chức năng cơ bản như xử lí âm thanh, lọc bỏ tạp âm ra, thứ này còn có thể lơ lửng cạnh người và tự đi theo chủ với tốc độ khoảng 7 km\h, bằng tốc độ của người đi bộ. Cự li thu phát tín hiệu chỉ khoảng 5km nhưng lại có khả năng truyền tiếp tín hiệu nên có thể dễ dàng hình thành một mạng lưới liên lạc mà trên lí thuyết có thể rộng đến vô hạn. Vỏ ngoài phát sáng cung cấp thêm một vài ứng dụng, thậm chí còn có thể lên đến mức cường quang trong tình huống cần thiết
- Tích… - Đựng trong một bao da riêng và phải được ưu tiên đeo ở vị trí thuận tay trên cơ thể chỉ sau vũ khí, một quả cầu to như quả bóng bàn bị từng đứa móc ra. Một phím ẩn trên thân tròn bóng loáng được kích hoạt, quả cầu liền nhè nhẹ sáng lên, thứ vỏ ngoài màu trắng sữa bắt đầu được thay thế bởi các màu sắc khác hơi chút tương đồng với môi trường. Sau khi cơ chế đổi màu ngụy trang hoạt động, ánh sáng quanh thân liền biến mất để cho vẻ ngoài lung ling biến thành một thứ không bắt mắt. Cùng lúc đó, khối cầu cũng tự động bay lên, đứng lơ lửng ngang tấm mắt của mỗi người. Một âm thanh cơ khí khẽ vang ngay sát bên tai báo hiệu thiết bị liên lạc đang vận hành.
- Cạch… Chim bồ câu gọi đàn… Chim bồ câu gọi đàn… - Giọng thằng Thi vang lên, âm thanh đầu tiên trong kênh liên lạc.
- Mọi người khỏe! Đây là hồ li nhỏ… - Một chất giọng nhí nhảnh lập tức đáp lời. Ngồi vắt vẻo trên một cành xà cừ cực lớn, chỗ Lan đáp xuống hình như là cạnh bờ hồ của một công viên trong thành phố. Bốn phía xung quanh là mấy dải đất nhấp nhô giả làm đồi nhân tạo. Vài cái xích đu rỉ sét với ghế đá bám đầy rêu phong đã bị mặt đất mọc tràn lan cỏ dại che lấp đi gần hết. Một rặng cây đủ loại chạy dọc theo bờ hồ uốn lượn, và xa xa là bóng dáng thấp thoáng của những kiến trúc cao tầng nhưng hoang phế.
Trời có lẽ vừa mới vào sáng sớm, nắng long lanh chiếu xuống mặt đất này. Thiên không trong vắt xanh thăm thẳm, đôi chỗ vương chút mây trắng đuổi nhau theo gió nô đùa.
Dù bị tách ra khỏi tiểu đội nhưng có vẻ như tâm trạng của Lan vẫn khá tốt. Quanh em chỉ có vài ba cánh bướm đen chập chờn. Nhoẻn miệng, chun mũi, Lan thích ý nhấm nháp hương vị trong lành của không khí. Để mặc trái cầu Vol’s Golem lơ lửng cạnh người, em híp mắt ngắm mặt hồ lăn tăn sóng bạc.
- Đại ca, em là Du. Xác nhận an toàn… - Âm điệu đều đều chẳng nghe ra được chút cảm xúc nào trong đó. Ngồi trên lưng của bộ xương Jaeger Dragon, thằng Du điều khiển cho nó bước nghênh ngang giữa đường. Bộ xương đã cao gần 3 mét, lại thêm thằng Du ngồi bên trên, cái tổ hợp kị sĩ bị đặt vào giữa lòng phố trông thực sự khổng lồ. Nơi này có vẻ đã từng là một con phố nhộn nhịp, bằng chứng là từng dãy dài hàng quán hai bên đường, tất nhiên là bây giờ chỉ còn lại những sạp hàng đổ ngã hay những tủ kính, giá kê đã vỡ nát trống không nói lên điều đó.
Khắp nơi ám một sắc đổ nát hoang tàn. Bụi bặm và rêu phong phủ lên mọi thứ. Vài thân cây dại đâm lên một cách vu vơ và một loài cỏ dây không tên lan đầy dưới đất. Nếu để ý kĩ một chút, thậm chí còn có thể nhìn thấy vô số mảnh xương trắng vương vãi khắp nơi và xác của những phương tiện giao thông rỉ sét.
- Groop…! – Lòng bàn chân xương xẩu khổng lồ của con búp bê ác mộng giẫm lên một chiếc xe máy đổ nằm dưới đất khiến cho lớp vỏ ngoài bằng nhựa lập tức biến hình, nứt vỡ. Bản chất của bộ xương vốn không nặng lắm, nhưng sau khi thấm hợp kim thì lại tăng lên đến mấy lần, đó là còn chưa kể đến thằng Du ngồi bên trên và cả đống hành trang nữa. Con phố phải rộng đến hơn 5 mét nhưng vẫn có vẻ chật chội lạ.
Kích thước và thể trọng khiến cho việc di chuyển một cách im hơi lặng tiếng là việc không thể nào. Bộ móng vuốt xương xẩu nện xuống nền đường cứng tạo ra những âm thanh “Crôp… Crôp… “ đều đều. Thậm chí, những viên sỏi ở xung quanh nơi mà bộ móng vuốt đặt xuống còn khẽ rung lên.
Mặc kệ cho việc thế giới này đã chẳng phải do loài người thống trị, thằng Du cứ thế tiến lên, nghênh ngang giữa phố.
Ngay phía đầu đường, vài con Zombie kéo lê cơ thể. Nghe thấy động tĩnh, cả lũ đồng loạt ngóc đầu, khuôn mặt với ngũ quan tàn khuyết làm ra một động tác khịt khịt mũi như thể đánh hơi, sau đó thì…
- Gàorrrr….! – Phảng phất như thể đột nhiên bị ảnh hưởng bởi một tác nhân kích thích cực kì mạnh mẽ, đám zombie đồng loạt rít gào. Một đôi con ngươi trắng dã vậy mà vằn lên vài đường tơ máu. Chúng ngửi thấy vị thịt tươi.
- Đại ca. Chỗ này còn chút phiền toái, em liên lạc lại sau… - Bỏ lại một câu cụt lủn, Du vươn tay, bắt lấy quả cầu liên lạc nhét lại bao da. Nhìn một đám nho nhỏ zombie đang điên cuồng lao tới, hắn bình tĩnh rút thương, tay trái bám vào một một cái tay vịn cạnh yên cương, tay phải nắm chặt trường thương, tinh thần khẽ động điều khiển bộ xương Jaeger Dragon từ từ tăng tốc độ.
Nghênh chiến.
…
- Master…! – Chẳng bao lâu sau khi thằng Du dứt tiếng, lại thêm một tín hiệu kết nối và giọng nữ vang lên trong kênh liên lạc - Em ổn! – Thứ ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại của Cỏ May, dù có chút biến đổi khi phát qua tai nghe nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng.
Đứng giữa giao lộ ngã tư, Cỏ May hơi ngẩng đầu, miệng cười nhẹ còn đôi mắt với hàng lông mi dài vẫn khép, khối cầu của Vol’s Golem lơ lửng ngay trước mặt. Hơi vén vạt áo choàng lên một chút, Cỏ May cài lại cặp súng lục tùy thân vào bao da đeo bên hông của mình. Cách đó không xa, ở cả bốn phía đều có vài cái xác người quái dị đã thâm đen da thịt nằm lăn lóc trên nền đường nhựa. Những con zombie của thế giới này, trên đầu của mỗi con đều bị đục thủng ra vài cái lỗ nhỏ, một thứ chất lỏng đen xì, sền sệt theo đó mà hơi rỉ ra ngoài, bốc lên mùi tởm lợm.
- Chị Thủy cũng ở nơi này… - Cỏ May vẫn nói, đồng thời khuôn mặt cũng bất giác mà hơi đánh về một phía, phía đó là một trong bốn hướng đi của cái ngã tư này.
Cách chỗ Cỏ May khoảng hơn trăm mét, trên nóc của xác một chiếc xe buýt han gỉ là một dáng người đứng thẳng. Toàn thân được bọc trong một bộ giáp nhẹ, chắc chắn nhưng không cồng kềnh, thứ hợp kim đến từ một nền văn minh ở vũ trụ xa xôi nào đó, chỉ cần một lớp mỏng nhưng khả năng bảo hộ thì lại ăn đứt bất kì bộ áo chống đạn nào mà loài người đã từng chế tạo. Tay trái là {Băng Sương} phiên bản 2, trong thành phần có chứa kim loại thu được từ vỏ giáp ngoài Akuma. Tay phải là khẩu súng trường hạng nặng {Exile}, khoang tiếp đạn 12 viên đã đươc nhồi đầy và một lưỡi lê hầm hố bị gắn vào phía bên dưới nòng. Thủy hơi mím môi, cố gắng hít một hơi thật sâu để cho đỡ hồi hộp, dù biết chắc chắn rằng với mức độ nguy hiểm của bản đồ này khó có thể hình thành uy hiếp trí mạng đối với cựu binh nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy khẩn trương trong lòng. Dù sao thì đối với Thủy, nơi đây để lại một sự ám ảnh không dễ phai mờ. Nắm chặt lấy vũ khí trong tay, mái tóc dài khẽ bay theo gió, Thủy hơi nhíu mày, ánh mắt tập trung nhìn về phía đầu đường bên kia, nơi mà Cỏ May nói có thứ gì đó to lớn đang tiến về phía này.
…
- Oh!!! – Một âm thanh ngập tràn từ tính đột nhiên vang lên trong kênh liên lạc, thứ âm điệu vô cùng đặc biệt khiến cho người khác có thể nhận ra ngay lập tức chủ nhân của nó là người nào. Lala…
- Uây! Lala, vẫn ổn chứ em? – Thằng Thi lập tức bắt chuyện.
- Nơi này có nước… - Ngữ khí có phần ngạc nhiên, pha lẫn trong đó là âm điệu của sự vui mừng.
Nơi Lala đang đứng trước kia có lẽ là một cái hồ bơi nho nhỏ. Em để chân trần, đứng hẳn xuống đáy lát gạch sứ của cái bể bơi nông toẽn. Nước bên trong chẳng còn bao nhiêu, chỉ ngập quá mắt cá chân của Lala một chút, tất cả bị chiếm lĩnh bởi rong và tảo, thấp thoáng, vài con ấu trùng chuồn chuồn vội vã bơi đi tìm chỗ trốn.
Có vẻ như Lala đang rất vui, đôi chân nhỏ cứ liên tục dậm dậm, hẩy nước lên đùa nghịch.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên em đến một nơi khác ngoài Martel. Từ khi sinh ra đến giờ, suốt mấy trăm năm dài đằng đẵng, em thấy một thứ khác ngoài sa mạc. Trước kia, khi sống cùng Guzol thì “tìm được nước” là công việc vô cùng quan trọng mà hầu như ngày nào cũng phải làm. Bản thân Lala thì chẳng cần đâu nhưng Guzol thì lại hoàn toàn ngược lại. Không có nước, Guzol sẽ chết. Ở cái nơi bốn bề sa mạc này, nước là một thứ quý giá vô cùng. Nơi đây mỗi năm không có lấy nổi vài ba cơn mưa lác đác, hệ thống cấp nước ngầm của thành phố thì hoàn toàn tê liệt từ lâu. Thế nên, mỗi khi tìm được nước, Guzol đều rất vui, mà Guzol vui thì Lala cũng vui như vậy. Thậm chí là đến tận bây giờ, khi đã vào Kho Dữ Liệu rồi thì Lala vẫn y nguyên giữ lại cái thói quen đó.
Dưới bể bơi không chỉ có mình Lala, ở góc bể phía bên kia, Sognare cũng đứng ngâm cả đôi bàn chân dưới nước. Như một thái cực hoàn toàn trái ngược với cô bé bên kia, Sognare chỉ đứng im một chỗ, hơi cúi đầu, khuôn mặt búp bê nghiêng nghiêng dõi theo một con ấu trùng chuồn chuồn bơi vội qua chân mình.
…
- Hộc…! – Trong một con hẻm nhỏ, có bóng người chạy qua. Toàn thân đồ đen, mái tóc ngắn gọn gàng và một tiếng chuông nhạt nhòa như có như không theo mỗi bước chân vội vã.
Linh đã chạy được hơn 10 phút rồi.
Không may xuất hiện ngay gần chỗ một đám zombie. Sợ lắm nhưng may mà hình như bài tập chạy buổi sáng với đàn Vong Cẩu có tác dụng thì phải, Linh lập tức xoay người, bỏ chạy luôn chứ không còn bị mềm nhũn chân ra gục xuống như lúc mới tham gia vào Kho Dữ Liệu nữa. Cũng may mắn cho Linh là đám zombie này không nhiều, phản ứng ban đầu tương đối chậm và quan trọng nhất là không có loài biến dị. Vốn đã là vận động viên cầu mây chuyên nghiệp, thể lực luôn cao hơn một chút so với người bình thường, từ khi đạt được Innocence, thể chất liên tục được cải thiện, cộng thêm với những bài huấn luyện tàn khốc của hai thằng giúp cho Linh bảo toàn được một cái mạng nhỏ.
Cố gắng lắm, cuối cùng thì Linh cũng cắt đuôi được lũ này khoảng hai, ba ngã rẽ. Thế nhưng mà, lũ zombie này thực sự dai, thể lực dùng hoài không hết và có vẻ như còn càng chạy càng nhanh lên thì phải.
- Hây…! – Rẽ vội vào một con hẻm cụt, Linh ngẩng đầu, mắt đảo nhanh qua bốn phía. Con hẻm này do hai dãy nhà dân quay lưng lại với nhau tạo thành, chính vì thế mà nó vô cùng hẹp. Bị chắn cụt bởi bức tường cao chót vót của một khu nhà chung cư, mà nhà dân hai bên cũng phải cao hai, ba tầng chứ không có thấp. Ánh sáng không chiếu được đến nơi đây, mặt đất và tầng tường thấp đều bị dương xỉ và rêu xanh phủ kín, một thứ mùi ẩm mốc vấn vương trong không khí.
Chỉ vài giây ngẩng đầu nhìn lên chóng vánh, rồi như tìm được mục tiêu của mình, Linh liền mím môi, hai hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại làm cho khuôn mặt hiện lên một tia cương quyết. Thoáng nín hơi, chân thuận hơi đưa về phía sau, giậm nhẹ…
Phát động Innocence {Chuông Thánh Tích}
Con lục lạc nhỏ treo trên sợi dây chuyền đen tuyền luôn quấn quanh cổ chân phải của Linh bỗng nhiên hơi phát sáng. Sau đó là hàng loạt kí tự Hi Lạp hiện lên, lan cả lên sợi dây, lan cả ra ngoài không khí. Cùng lúc đó, Linh cũng khẽ vung chân:
- Ring…! – Một tiếng khẽ ngân nga, con lục lạc nhỏ đã thoát li sợi dây chuyền và trở nên to lớn. Thuận theo động tác vung chân của Linh, con lục lạc hơi tung lên không trung một chút và lúc rơi xuống thì… Một đá!
- Ringgg…! – Con lục lạc bay thẳng lên cao, đến khi vượt quá cả nóc của những ngôi nhà chắn hai bên hẻm cụt rồi mới hao hết động năng mà từ từ rơi xuống.
- Hâyyy…! – Chẳng đợi cho con lục lạc rơi xuống, ở dưới mặt đất, Linh đã thực hiện động tác bật lên xoay người. Viên lục lạc vẫn còn ở tít trên cao, tất nhiên là Linh cũng chẳng thể nào trực tiếp bật cao lên như thế. Nhưng không sao:
[Angel Sky – Bước Nhảy]
Theo sự bùng lên một cách vô cùng đột ngột của một chùm những kí tự latinh, Linh giống như đồng thời biến mất ở vị trí ban đầu và hiện ra ngay bên cạnh con lục lạc đang đà rơi xuống.
Cơ thể vẫn duy trì y nguyên động tác nhún lên xoay người, con lục lạc thì đã vào đúng tầm chân, thế là… khẽ hẩy. Khối cầu đen lập tức rơi vào nóc của một ngôi nhà cạnh đó.
Thêm một lần [Bước Nhảy], vậy là Linh đã yên vị đứng trên sân thượng của một ngôi nhà ba tầng.
Mất vài giây để ổn định lại tâm tình, sau đó là một tiếng thở dài nhẹ nhõm, cô bé dùng bàn tay liên tục vỗ vỗ bộ ngực mình, đôi môi cũng khẽ chu ra mà tham lam thở dốc. Có một chút mệt, nhưng trong nội tâm thì hưng phấn vô cùng. Đây là lần đầu tiên Linh áp dụng năng lực của mình vào trong hoàn cảnh thực tiễn, dù chỉ là một thành công nhỏ thôi nhưng bản thân Linh cảm thấy nó cũng rất đáng để tự hào, ít nhất là cũng khá hơn rất nhiều so với lúc mới vào bản đồ trước.
Nhảy được lên tận tầng ba rồi, coi như là tạm thời cắt đuôi được lũ zombie, dù cho có khả năng đánh hơi đáng sợ nhưng chắc chắn rằng nếu muốn tìm được đường lên tận đây cũng phải mất một chút thời gian không nhỏ. Linh vội vã giải trừ trạng thái kích hoạt Innocence, {Chuông Thánh Tích} lập tức thu mình lại thành chiếc lắc chân xinh xắn. Chạy nhanh vào trong gian gác mái, đóng cửa thật kĩ, hất đổ luôn cả chiếc thang gỗ dẫn xuống tầng dưới lầu, Linh móc ra khối cầu của Vol’s Golem và lần tìm nút kích hoạt.
…
Trên một con đường nhỏ có hàng cây xà cừ cực lớn, có người con gái khoác áo choàng đen đẩy chiếc xe lăn đi trong làn gió nhẹ.
- Rạooo rạooo rạooo rạooo… - Tiếng bánh xe lăn và tiếng bước chân giẫm lên tầng lá rụng. Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai và đôi má điểm xuyết tàn nhang nhưng đỏ hây hây như cánh hồng đào, đặc biệt là cặp mắt đen láy, vô cùng linh động cảnh giác nhìn bốn phía, đôi lúc lại hứng thú quan sát cậu nhóc ngồi trên chiếc xe lăn trước mặt mình.
Cầm trên tay chiếc máy tính cuộn {Sao Đại Hùng 4+ }, từ một chút hình ảnh phản xạ mờ mờ trên màn hình bán trong suốt, Văn nhìn thấy Si Na cứ liên tục ngó trộm mình rồi tủm tỉm cười. Chẳng thể nào hiểu nổi cô ta cười mình cái gì, dù có vận dụng toàn bộ tài nguyên của bộ óc lớn có lẽ cũng tính không ra nên Văn bỏ. Thôi thì đành mặc kệ, quá lãng phí tài nguyên rồi.
{Sao Đại Hùng 4+ } thuộc về dòng sản phẩm khoa học kĩ thuật ngoài trái đất. Đúng như cái tên của mình “máy tính cuộn”, nó có một thiết kế vô cùng độc đáo. Tổng thể cực gọn với chỉ một ống trụ kim loại duy nhất, dài cỡ hai mươi phân và chẳng to hơn miệng cái chén nhỏ. Trong cái ống kim loại đó là mọi thứ thuộc về phần cứng của một chiếc máy vi tính bất kì, CPU, Pin, cơ cấu thanh cuộn chứa màn hình. Khi cần sử dụng thì có một chốt kéo bên cạnh ống kim loại, kéo cái chốt đó sẽ lôi được ra một màn hình cảm ứng bán trong suốt hình chữ nhật có kích thước 20x35 cm ra ngoài. Rìa bên kia của ống kim loại thì là một loạt khe kết nối đủ loại và chút đèn tín hiệu nhấp nháy liên hồi. Chiếc máy tính này đổi mất những hơn một trăm điểm, đó là chưa kể đến phần chuyển đổi ngôn ngữ của hệ điều hành, chẳng biết thằng nhóc tham ô từ khoản nào ra nữa. Tuy rằng hơi nhỏ, nhưng cũng tạm đủ khỏe để theo kịp tốc độ xử lí của thằng Văn.
Gác tạm chiếc máy tính cuộn vào một cái giá đỡ nhỏ bên tay vịn của cái xe lăn, thằng Văn tiếp tục móc ra thêm ba con bọ kim loại nữa. Tạo hình của bọ cánh cam và to hơn quả bóng bàn một chút, toàn thân được phủ một lớp sơn màu rằn ri xanh thâm loang lổ. Những con bọ máy này có cơ chế bay bằng đôi cánh màng như của các loài côn trùng khác, sử dụng pin năng lượng đảm bảo cho hoạt động liên tục trong vòng bốn đến năm ngày. Mỗi con đều được trang bị camera quang học, cảm biến tầm nhiệt, cảm biến hồng ngoại và thậm chí còn có cả một radar quét sóng siêu âm mini trong bụng. Với cự li hoạt động tối đa có thể lên đến 500m, những con bọ máy này có thể hình thành nên một hệ thống trinh sát siêu cường.
Thả cả ba con bọ ra ngoài, Văn tiếp tục rút ra một giác cắm sinh học từ bả vai mình mà ấn trực tiếp vào cổng kết nối của cái máy tính cuộn. Bằng cách này, nó trực tiếp kết nối một bộ phận tâm trí bản thân với máy tính, từ đó nó có thể trích xuất dữ liệu vào não bộ một cách dễ dàng và thực hiện thao tác bằng tư duy. Những con bọ máy cũng được kết nối tín hiệu với chiếc máy tính cuộn này, vậy là, dù không thể được như Cỏ May nhưng bây giờ, nhóc Văn cũng sở hữu một tầm nhìn tương đối khá.
- Ừm… - Từ tín hiệu của những con bọ máy, Văn đã nhìn thấy vài con zombie đi lẻ - Si Na, chuẩn bị chiến đấu… - Mở miệng nhắc qua cô bạn đồng hành một tiếng, Văn cũng bắt đầu lật cuốn sách phép {Vong Linh Thánh Kinh} của mình.
- Ưm…! – Hơi híp mắt, cái mũi chun lại và hai bên mép khẽ vểnh lên một chút, Si Na hào hứng trả lời.
Chiếc xe lăn vẫn chầm chậm chạy về phía trước, để mặc cho vô số dữ liệu từ những con bọ máy truyền thẳng vào trong não, Văn khẽ ngả người, đôi con mắt hờ hững ngước lên, xuyên qua tán lá cây xà cừ để nhìn lên bầu trời cao vút. Lặng yên nghe tiếng của lũ đồng đội qua Vol’s Golem, nó bất giác khẽ cười… “Có lẽ, chuyến đi này cũng không đơn giản như dự tính…”
…
- Ờ… - Ngồi xổm trên một cái cột đèn không cao lắm, không phải là cột đèn giao thông, cũng không phải là cột đèn cao áp mà là cái loại cột đèn trang trí ngoài trời, thằng Minh mò mẫm kích hoạt Vol’s Golem của mình.
Hơi muộn so với những thằng khác.
Nơi nó ngẫu nhiên xuất hiện vốn chẳng có zombie, thế nhưng đời đéo đẹp, nó xuất hiện phát là thấy mình đang đậu vắt vẻo trên một cái cành cây bé tí. Tất nhiên cái cành cây đáng thương đó gẫy ngay lập tức và thằng nhóc rơi thẳng từ độ cao hơn ba mét xuống nền đường. Nếu chỉ vậy thôi thì cũng không sao, nhưng đời một khi đã đen thì nó lại thường đi đôi với nhọ, vừa rơi xuống đất phát là thụt thẳng xuống miệng cống ngầm mà thằng mất dạy nào quên đậy nắp.
Đau, bẩn và uất ức. Phải phí mất không ít thời gian Minh mới ngoi được lên đến mặt đường.
Bây giờ Minh mới có cơ hội quan sát chỗ này. Nó thấy mình ở một nơi giống như là một vườn hoa công cộng nhỏ giữa lòng thành phố vậy. Mấy ngôi nhà bốn, năm tầng chen chúc nhau để dành ra một khoảng không gian trống trải. Vài cái ghế đá, vài cái xích đu, đôi ba thân cây lớn và những dải cỏ mọc thấp hơn có lẽ trước đây là lối mòn đi bộ. Khung cảnh khá là nên thơ nếu không tính đống xác ô tô han gỉ ngoài đường, mấy mẩu xương tay xương chân vương vãi và cả bẫy gấu giấu trong bụi cỏ… Rùng mình, mặt đất nguy hiểm quá rồi, thế nên nó mới trèo lên đây.
Vol’s Golem chỉ cần vài ba giây để hoàn toàn khởi động, thằng Minh rất nhanh liền kết nối được vào với kênh thông tin đa chiều.
- E hèm… - Hơi hắng giọng, nó bắt đầu phát ngôn - A lố… A lồ…! Giọng nói vĩ đại của anh đang vang lên bên tai mấy đứa… - Tự tin thể hiện cái bản tính bẩn bựa của mình bất chấp mọi hoàn cảnh.
- Ngậm mồm ngay con đĩ… - Thằng Thi lập tức đáp lại, bày tỏ sự vui mừng của mình khi biết tin đứa bạn - Mầy vừa ngáp ra phát là rác hết cả room chat rồi…
- Nín! – Thằng Minh bật lại – Mày ngậm mồm không ai bảo là câm. Thứ đầu óc ngu si tứ chi hạn chế như mày thì làm sao mà thấm được những cái lời hay ý đẹp ẩn trong câu nói của tao…
- Cái bộ “Lời hay ý đẹp” của mày bố đã thâu thành đĩa để mỗi tối lén đút máy hát xuống dưới gối của mày, mở cho mày nghe trong lúc ngủ rồi…
- Đẹt! Thì ra là tại mày mà mấy đêm nay bố đều mơ thấy ác mộng…
- …
Thằng Minh vừa tham gia vào phát, room chat sôi động hẳn lên. Đứa hỏi han, đứa than vãn, đứa kể lể về hoàn cảnh của mình, mỗi đứa một câu đưa không khí của tiểu đội về đúng với bình thường.
Nhốn nháo năm, ba phút rồi mới dần lắng lại, bọn nó bắt đầu thống kê lại tình trạng của toàn đội hiện giờ.
Nói chung là mọi đứa đều an toàn, ngoài thằng Nam điên ra thì tất cả đều đã khởi động Vol’s Golem để tham gia vào kênh liên lạc, dù đôi khi cũng có đứa ở chế độ im lặng trường kì. Thằng Nam chưa thấy liên lạc nhưng không ai lo lắm vì tín hiệu sống của nó vẫn còn xuất hiện trên màn hình máy định vị, mà thằng điên đấy trâu chó bỏ xừ, nó mà không sống được thì chắc cả team ngậm hành hết. Nhiều khả năng là thằng này lại ham cái gì quá mà quên xừ nó đi mất thôi.
Kệ thằng Nam điên, bọn nó bắt đầu lo đến cái hoàn cảnh của mình.
Nơi đây rõ ràng không phải là cái thành phố mà bọn nó đã trải qua ở bản đồ thứ nhất. Từ tình trạng cũ nát của nhà cửa, xe cộ, đến mức độ xâm lấn của thảm thực vật, bọn nó cũng lờ mờ đoán ra được cái khoảng thời gian mà từ khi đại dịch bắt đầu bùng phát đến bây giờ cũng đã khá là lâu rồi.
- Đây là một thế giới… - Hơi liếc nhìn bầu trời, Thủy lầm bầm khẽ nói.
- Mọi chuyện bắt đầu trở lên thú vị rồi đây… - Giọng thằng Văn hiếm hoi vang lên trong kênh liên lạc, hơi khác với cái phong cách dửng dưng thường ngày của nó mà sặc mùi ý vị.
- Anh nói này… - Tiếng thằng Minh – Cần đếch gì biết đây là chỗ nào, anh em ta cứ gặp nhau cái rồi tính… Móc máy định vị cầm tay ra, đứa nào thấy ở gần nhau thì đến, rồi cả team tụ tập lại ở cột mốc không gian là ngon lành…
- À, con đĩ… - Thằng Thi chen ngang – Thực ra thì tau biết chúng mình đang ở đâu đấy. Sợ nói ra bọn mầy cũng đéo tin thôi chứ thực sự thì tau đang ngồi ở trạm trung chuyển xe buýt Cầu Giấy, Hà Nội…
- Vãi c….!
- Mà thôi… - Thằng Thi nói tiếp – Đéo có thời gian chém gió với bọn mày nữa đâu, bố có khách rồi… - Ngồi trên một băng ghế kim loại đã biến hình xiêu vẹo, Thi cố nói nốt câu cuối rồi đưa tay ra bắt lấy khối cầu Vol’s Golem trước mặt mình. Chỗ nó ngồi đã in hình của một bóng râm khổng lồ lực lưỡng.
- HỐNGGG…! – Một tiếng gầm đứt quãng truyền vào trong kênh liên lạc.
Nhếch mép, thằng Minh khẽ cười khẩy:
- Bố cũng có khách rồi…
Từ trong khóe mắt, nó nhìn thấy ba bốn bóng đen lướt qua nhanh như chớp.
…..
………….
Immunoglobulin*: kháng thể có nguồn gốc từ con người, khác với “Kháng huyết thanh” được lấy từ động vật. Với công dụng như nhau, Immunoglobulin cho hiệu quả tốt hơn so với kháng huyết thanh, tính an toàn cao hơn và cực hiếm xảy ra trường hợp sốc phản vệ.
( LP**: Living Point – Điểm sinh hoạt. Trước kia sử dụng kí hiệu TA - the activities nhưng cảm thấy không được phù hợp lắm nên bây giờ đổi lại và tiến hành sửa ghi chú. 1 điểm tích lũy = 1000LP)
…
----- KDL---------
Thế giới này liệu rằng Người đã bỏ?
Những phước lành có đến được nhân gian...?
...
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Củ Ấu thâm
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na
Ghi chú của Hoa Bão: thành viên “Minh Thần” này đổi kí danh thành “Củ Ấu thâm”, mong các bạn không nên bỡ ngỡ...
- Định mệnh! Sống lỗi rồi! – Vô cùng cảm thán với cái hoàn cảnh của tiểu đội mình, Thi dành hẳn vài giây để thừ người ra hốt hoảng.
Mẹ nó! Sao lại có thể rơi vào cái tình cảnh này cơ chứ? Rõ ràng khi làm bản hợp đồng phưu lưu mấy đứa bọn nó đã cẩn thận lắm rồi cơ mà. Chết tiệt! Ai mà biết được chỉ quên đánh dấu lựa chọn một cái gạch đầu dòng bé tí trong hàng trăm cái gạch đầu dòng mà cái nào đọc lên nó cũng na ná giống nhau lại thành ra thế này chứ? Quả đúng là nhọ khỏi nói rồi. Cả team đi cùng nhau mà, bây giờ còn đúng có mỗi mình nó với bé Ni bám trên vai.
Dù thế nào, sự đã rồi thì chẳng thể thay đổi được, Thi lắc lắc đầu, thở dài ra một hơi rồi bắt đầu tính nước tiếp theo.
----- KDL---------
“Welcome to Left 4 Dead”
Một dòng chữ to nằm chình ình giữa card thông tin của mỗi đứa, thông báo về thế giới mà bọn nó phưu lưu. Bên dưới là một đồng hồ đếm giờ, những con số điện tử nảy ngược không ngừng, giới hạn thời gian bọn nó được phép lưu lại nơi này.
Left 4 Dead
Bọn nó trở về Left 4 Dead, một bản đồ có thể nói là dễ dàng với cựu binh và vừa sức với tân thủ. Với mục tiêu luyện tập là chính, cày điểm chỉ là phụ thì trong ba bản đồ bọn nó đã trải qua, đây là nơi thích hợp nhất. Những con zombie, với sức mạnh không hơn nhân loại bao nhiêu, cũng chẳng quá khó khăn để tiêu diệt. Lũ thoái hóa không biết dùng công cụ, chỉ còn lại hàm răng cùn và tứ chi không móng vuốt. Chỉ có duy nhất một điểm phiền toái là không sợ chết và một thứ virut truyền nhiễm phiền hà.
Sự điên cuồng không sợ chết chính là thứ làm nên danh tiếng của lũ zombie trong Left 4 Dead này. Chắc hẳn bất cứ người nào đã từng chơi game đều phải giật nảy mình trước cảnh hàng đàn zombie lao ầm ầm vào mặt, vô cùng kích thích. Và ở đây, thế giới được Kho Dữ Liệu mô phỏng ra này, lũ zombie vẫn giữ nguyên được cái đặc tính ấy. Một người bình thường, chỉ cần bị một con zombie với hình dạng kinh dị nhảy xồ vào mặt thôi là chết khiếp, nhiều khi đừng nói đến chuyện phản kháng, còn đủ bình tĩnh để xoay người bỏ chạy đã khá lắm rồi. Đó là đối với người bình thường, còn đối với những đứa mang danh hiệu “Luân hồi giả”, vài con zombie thường mà không xử lí được thì chết mẹ đi cho rồi, hoặc ít nhất cũng phải làm ra phản kháng, phải tỏ ra nỗ lực vì bản thân sinh tồn, thứ như vậy mới đáng được tiếp tục sống ở nơi này.
Trở lại đây, mục đích lớn nhất của tụi nó là huấn luyện tâm lí chiến, áp dụng thuần thục kĩ năng trong hoàn cảnh thực tế với những biến cố phát sinh liên hoàn. Đây là nuôi dưỡng một thứ nhân tố không thể thiếu để làm nên kẻ mạnh: “Kinh nghiệm thực chiến”.
Còn về khả năng lây nhiễm, thứ đáng sợ nhất của lũ zombie? Vào đến Kho Dữ Liệu này thì nó đã không còn là vấn đề nan giải nữa, hệ thống hoán đổi cung cấp vô số cách khắc phục, đề phòng, từ vacxin chích ngừa đến gen biến đổi, những kĩ năng dạng thanh tẩy đến huyết thống của các chủng loài mạnh mẽ. Thậm chí bọn nó còn tìm thấy cả một phép dạng “phục nguyên” có khả năng gọi lại ý thức của một con zombie đã hoàn toàn biến đổi.
Ngay trong team cũng có ba đứa hoàn toàn đề kháng với Virut zombie. Thằng Minh, thằng Thi và bé Lan, mang trong mình kháng thể R đạt được sau khi sống sót qua bản đồ L4D. Nếu có đủ thời gian và trang thiết bị, Si Na cam đoan có thể tinh chế ra Immunoglobulin* từ máu của ba đứa này.
Đáng tiếc, thời gian gấp rút, bọn nó phải trực tiếp hoán đổi ra 8 ống kháng huyết thanh E136 (huyết thanh Evil mẫu 136). Tốn 50 điểm tích lũy cho một ống, có tác dụng ngăn ngừa quá trình zombie hóa nếu được dùng trong vòng không quá 4 tiếng đồng hồ sau khi phôi nhiễm. Do đổi cả hộp 8 ống nên được hệ thống tặng thêm hai tá bơm tiêm y tế mà tính ra có lẽ phải tốn cả 1LP** mỗi chiếc. Có cái này rồi thì yên tâm hẳn, về sau cứ đứa nào sơ ý bị ngoạm một nhát, trong vòng 4 tiếng đồng hồ mà được chích cho một mũi là hầu như khỏi hẳn. Còn đối với trường hợp bị phôi nhiễm lâu hơn thì tùy, nhà sản xuất không đảm bảo nữa.
Ngoài ba đứa Minh, Thi và bé Lan trong người có mang kháng thể R cộng thêm ba đứa sinh mạng cơ khí ra thì mỗi đứa còn lại đều được phát cho một liều E136, số còn lại để dự trữ đề phòng.
…
Bị chia lẻ ra là biến cố phát sinh ngoài dự đoán.
Để đề phòng cho những trường hợp đột biến như thế này, bọn nó có thống nhất một số quy tắc khi tham gia sinh tồn thực chiến.
Thứ nhất: trong mọi trường hợp, đảm bảo sinh mạng bản thân và đồng đội. Luôn trong tư thế chuẩn bị chiến đấu, sẵn sàng cho mọi tình huống có thể phát sinh.
Còn sống, đó là điều kiện căn bản nhất dù ở bất kì nơi đâu, vậy nên chỉ sau một vài giây bất ngờ ngắn ngủi, bọn nó lập tức phản ứng lại với tình hình.
Dù bị chia lẻ ra nhưng công tác chuẩn bị chiến đấu từ trước khi dịch chuyển vẫn phát huy tác dụng lớn. Với việc trang bị vũ khí đã sẵn sàng, cả tư thế và tâm lí đều đủ cả khiến cho bọn nó có thể phản ứng lại với tình trạng mới vô cùng nhanh. Nắm bắt đại khái hoàn cảnh xung quanh, nhận biết dự đoán các mối uy hiếp hiện hữu và di chuyển đến nơi an toàn nếu cần thiết.
Thứ hai: khôi phục liên lạc với đồng đội ngay khi có thể.
Đoàn kết là sức mạnh, đông người thì lực lớn hơn, điều này chẳng bao giờ sai dù cho ở bất kì nơi đâu. Nhân loại nhỏ bé, tách lẻ ra từng người bọn nó chẳng là cái gì hết nhưng nếu tụ lại một chỗ, hay có thể phối hợp ứng chiếu cho nhau thì lại hoàn toàn khác, sức mạnh không chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai nữa rồi. Và để làm được điều đó, một mạng lưới thông tin liên hệ đến từng người là thứ không thể thiếu.
Ở những bản đồ trước, bọn nó phải sử dụng một loại bộ đàm quân dụng dạng tai nghe làm thiết bị liên lạc. Nhưng thứ này có tính ổn định rất kém và độ bền thì vô cùng thấp. Với cái kiểu di chuyển tốc độ cao hay trong những trận đánh khốc liệt, chúng dễ dàng bị rơi ra hoặc hỏng do một nguyên nhân vớ vẩn nào đó. Thế nên, mỗi đứa thường phải mang theo từ ba đến bốn cái dự phòng, vừa tốn kém, liên lạc hay bị gián đoạn, lại chưa kể đến đống tạp âm cứ lẫn lung tung vào trong mọi câu thoại.
Thế nên lần này bọn nó đầu tư.
Đổi trực tiếp con chip hạt nhân từ Hệ Thống Hoán Đổi, rồi từ đó xây dựng lên bo mạch cơ sở, một thiết bị phản trọng lực mini làm nguồn động lực cùng với một đầu thu phát tín hiệu bằng ăng-ten siêu nhạy.
Linh kiện đổi từ Kho Dữ Liệu, tham khảo thêm vô số công nghệ tương tự. Thiết kế phần cứng do thằng Minh lo điện, thằng Thi lo cơ. Thằng Văn với trình độ của một chuyên gia tin học đảm nhiệm viết chương trình ứng dụng. Thế là, bằng vào sự hợp tác của ba bộ óc "thiên tai" nhất tiểu đội, bọn nó có một sản phẩm công nghệ cao đầu tiên có tính thực dụng. Bộ thiết bị liên lạc cá nhân "Lời thì thầm của các hoàng tử"... À, cái tên không chính thức do hai thằng đột xuất nghĩ ra này đã bị toàn tiểu đội nhất trí gạch bỏ và được thay bằng một cái tên khác: "Vol's Golem"
"Vol's Golem" được tạo thành bởi hai bộ phận chính. Thứ nhất là thiết bị thu phát tín hiệu âm thanh. Có dạng một khối hình nón cụt, chỉ dài 2cm và nhỏ như đầu đũa. Một sợi móc xích chất liệu siêu bền nhỏ xíu thò ra từ đầu lớn và lập tức kết thúc bởi 1 vành khuyên có chốt bấm. Thiết bị này sẽ giống như một bông hoa tai trực tiếp móc lên trên vành tai của mỗi đứa. Vì để trang bị thứ này, cả tiểu đội đã phải đồng loạt bấm lỗ tai, cả trai lẫn gái. Sau đó thì mỗi đứa một chiếc tùng teng, nhìn ăn chơi ra phết.
Thiết bị chính thứ hai là trung tâm xử lí tín hiệu âm thanh và đầu thu phát sóng vô tuyến. Được chế tạo thành hình cầu và chỉ nhỏ như trái bóng bàn, có trang bị một động cơ phản trọng lực mini, di chuyển bằng tương tác từ trường, thêm một lớp phủ ngụy trang vỏ ngoài. Ngoài chức năng cơ bản như xử lí âm thanh, lọc bỏ tạp âm ra, thứ này còn có thể lơ lửng cạnh người và tự đi theo chủ với tốc độ khoảng 7 km\h, bằng tốc độ của người đi bộ. Cự li thu phát tín hiệu chỉ khoảng 5km nhưng lại có khả năng truyền tiếp tín hiệu nên có thể dễ dàng hình thành một mạng lưới liên lạc mà trên lí thuyết có thể rộng đến vô hạn. Vỏ ngoài phát sáng cung cấp thêm một vài ứng dụng, thậm chí còn có thể lên đến mức cường quang trong tình huống cần thiết
- Tích… - Đựng trong một bao da riêng và phải được ưu tiên đeo ở vị trí thuận tay trên cơ thể chỉ sau vũ khí, một quả cầu to như quả bóng bàn bị từng đứa móc ra. Một phím ẩn trên thân tròn bóng loáng được kích hoạt, quả cầu liền nhè nhẹ sáng lên, thứ vỏ ngoài màu trắng sữa bắt đầu được thay thế bởi các màu sắc khác hơi chút tương đồng với môi trường. Sau khi cơ chế đổi màu ngụy trang hoạt động, ánh sáng quanh thân liền biến mất để cho vẻ ngoài lung ling biến thành một thứ không bắt mắt. Cùng lúc đó, khối cầu cũng tự động bay lên, đứng lơ lửng ngang tấm mắt của mỗi người. Một âm thanh cơ khí khẽ vang ngay sát bên tai báo hiệu thiết bị liên lạc đang vận hành.
- Cạch… Chim bồ câu gọi đàn… Chim bồ câu gọi đàn… - Giọng thằng Thi vang lên, âm thanh đầu tiên trong kênh liên lạc.
- Mọi người khỏe! Đây là hồ li nhỏ… - Một chất giọng nhí nhảnh lập tức đáp lời. Ngồi vắt vẻo trên một cành xà cừ cực lớn, chỗ Lan đáp xuống hình như là cạnh bờ hồ của một công viên trong thành phố. Bốn phía xung quanh là mấy dải đất nhấp nhô giả làm đồi nhân tạo. Vài cái xích đu rỉ sét với ghế đá bám đầy rêu phong đã bị mặt đất mọc tràn lan cỏ dại che lấp đi gần hết. Một rặng cây đủ loại chạy dọc theo bờ hồ uốn lượn, và xa xa là bóng dáng thấp thoáng của những kiến trúc cao tầng nhưng hoang phế.
Trời có lẽ vừa mới vào sáng sớm, nắng long lanh chiếu xuống mặt đất này. Thiên không trong vắt xanh thăm thẳm, đôi chỗ vương chút mây trắng đuổi nhau theo gió nô đùa.
Dù bị tách ra khỏi tiểu đội nhưng có vẻ như tâm trạng của Lan vẫn khá tốt. Quanh em chỉ có vài ba cánh bướm đen chập chờn. Nhoẻn miệng, chun mũi, Lan thích ý nhấm nháp hương vị trong lành của không khí. Để mặc trái cầu Vol’s Golem lơ lửng cạnh người, em híp mắt ngắm mặt hồ lăn tăn sóng bạc.
- Đại ca, em là Du. Xác nhận an toàn… - Âm điệu đều đều chẳng nghe ra được chút cảm xúc nào trong đó. Ngồi trên lưng của bộ xương Jaeger Dragon, thằng Du điều khiển cho nó bước nghênh ngang giữa đường. Bộ xương đã cao gần 3 mét, lại thêm thằng Du ngồi bên trên, cái tổ hợp kị sĩ bị đặt vào giữa lòng phố trông thực sự khổng lồ. Nơi này có vẻ đã từng là một con phố nhộn nhịp, bằng chứng là từng dãy dài hàng quán hai bên đường, tất nhiên là bây giờ chỉ còn lại những sạp hàng đổ ngã hay những tủ kính, giá kê đã vỡ nát trống không nói lên điều đó.
Khắp nơi ám một sắc đổ nát hoang tàn. Bụi bặm và rêu phong phủ lên mọi thứ. Vài thân cây dại đâm lên một cách vu vơ và một loài cỏ dây không tên lan đầy dưới đất. Nếu để ý kĩ một chút, thậm chí còn có thể nhìn thấy vô số mảnh xương trắng vương vãi khắp nơi và xác của những phương tiện giao thông rỉ sét.
- Groop…! – Lòng bàn chân xương xẩu khổng lồ của con búp bê ác mộng giẫm lên một chiếc xe máy đổ nằm dưới đất khiến cho lớp vỏ ngoài bằng nhựa lập tức biến hình, nứt vỡ. Bản chất của bộ xương vốn không nặng lắm, nhưng sau khi thấm hợp kim thì lại tăng lên đến mấy lần, đó là còn chưa kể đến thằng Du ngồi bên trên và cả đống hành trang nữa. Con phố phải rộng đến hơn 5 mét nhưng vẫn có vẻ chật chội lạ.
Kích thước và thể trọng khiến cho việc di chuyển một cách im hơi lặng tiếng là việc không thể nào. Bộ móng vuốt xương xẩu nện xuống nền đường cứng tạo ra những âm thanh “Crôp… Crôp… “ đều đều. Thậm chí, những viên sỏi ở xung quanh nơi mà bộ móng vuốt đặt xuống còn khẽ rung lên.
Mặc kệ cho việc thế giới này đã chẳng phải do loài người thống trị, thằng Du cứ thế tiến lên, nghênh ngang giữa phố.
Ngay phía đầu đường, vài con Zombie kéo lê cơ thể. Nghe thấy động tĩnh, cả lũ đồng loạt ngóc đầu, khuôn mặt với ngũ quan tàn khuyết làm ra một động tác khịt khịt mũi như thể đánh hơi, sau đó thì…
- Gàorrrr….! – Phảng phất như thể đột nhiên bị ảnh hưởng bởi một tác nhân kích thích cực kì mạnh mẽ, đám zombie đồng loạt rít gào. Một đôi con ngươi trắng dã vậy mà vằn lên vài đường tơ máu. Chúng ngửi thấy vị thịt tươi.
- Đại ca. Chỗ này còn chút phiền toái, em liên lạc lại sau… - Bỏ lại một câu cụt lủn, Du vươn tay, bắt lấy quả cầu liên lạc nhét lại bao da. Nhìn một đám nho nhỏ zombie đang điên cuồng lao tới, hắn bình tĩnh rút thương, tay trái bám vào một một cái tay vịn cạnh yên cương, tay phải nắm chặt trường thương, tinh thần khẽ động điều khiển bộ xương Jaeger Dragon từ từ tăng tốc độ.
Nghênh chiến.
…
- Master…! – Chẳng bao lâu sau khi thằng Du dứt tiếng, lại thêm một tín hiệu kết nối và giọng nữ vang lên trong kênh liên lạc - Em ổn! – Thứ ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại của Cỏ May, dù có chút biến đổi khi phát qua tai nghe nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng.
Đứng giữa giao lộ ngã tư, Cỏ May hơi ngẩng đầu, miệng cười nhẹ còn đôi mắt với hàng lông mi dài vẫn khép, khối cầu của Vol’s Golem lơ lửng ngay trước mặt. Hơi vén vạt áo choàng lên một chút, Cỏ May cài lại cặp súng lục tùy thân vào bao da đeo bên hông của mình. Cách đó không xa, ở cả bốn phía đều có vài cái xác người quái dị đã thâm đen da thịt nằm lăn lóc trên nền đường nhựa. Những con zombie của thế giới này, trên đầu của mỗi con đều bị đục thủng ra vài cái lỗ nhỏ, một thứ chất lỏng đen xì, sền sệt theo đó mà hơi rỉ ra ngoài, bốc lên mùi tởm lợm.
- Chị Thủy cũng ở nơi này… - Cỏ May vẫn nói, đồng thời khuôn mặt cũng bất giác mà hơi đánh về một phía, phía đó là một trong bốn hướng đi của cái ngã tư này.
Cách chỗ Cỏ May khoảng hơn trăm mét, trên nóc của xác một chiếc xe buýt han gỉ là một dáng người đứng thẳng. Toàn thân được bọc trong một bộ giáp nhẹ, chắc chắn nhưng không cồng kềnh, thứ hợp kim đến từ một nền văn minh ở vũ trụ xa xôi nào đó, chỉ cần một lớp mỏng nhưng khả năng bảo hộ thì lại ăn đứt bất kì bộ áo chống đạn nào mà loài người đã từng chế tạo. Tay trái là {Băng Sương} phiên bản 2, trong thành phần có chứa kim loại thu được từ vỏ giáp ngoài Akuma. Tay phải là khẩu súng trường hạng nặng {Exile}, khoang tiếp đạn 12 viên đã đươc nhồi đầy và một lưỡi lê hầm hố bị gắn vào phía bên dưới nòng. Thủy hơi mím môi, cố gắng hít một hơi thật sâu để cho đỡ hồi hộp, dù biết chắc chắn rằng với mức độ nguy hiểm của bản đồ này khó có thể hình thành uy hiếp trí mạng đối với cựu binh nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy khẩn trương trong lòng. Dù sao thì đối với Thủy, nơi đây để lại một sự ám ảnh không dễ phai mờ. Nắm chặt lấy vũ khí trong tay, mái tóc dài khẽ bay theo gió, Thủy hơi nhíu mày, ánh mắt tập trung nhìn về phía đầu đường bên kia, nơi mà Cỏ May nói có thứ gì đó to lớn đang tiến về phía này.
…
- Oh!!! – Một âm thanh ngập tràn từ tính đột nhiên vang lên trong kênh liên lạc, thứ âm điệu vô cùng đặc biệt khiến cho người khác có thể nhận ra ngay lập tức chủ nhân của nó là người nào. Lala…
- Uây! Lala, vẫn ổn chứ em? – Thằng Thi lập tức bắt chuyện.
- Nơi này có nước… - Ngữ khí có phần ngạc nhiên, pha lẫn trong đó là âm điệu của sự vui mừng.
Nơi Lala đang đứng trước kia có lẽ là một cái hồ bơi nho nhỏ. Em để chân trần, đứng hẳn xuống đáy lát gạch sứ của cái bể bơi nông toẽn. Nước bên trong chẳng còn bao nhiêu, chỉ ngập quá mắt cá chân của Lala một chút, tất cả bị chiếm lĩnh bởi rong và tảo, thấp thoáng, vài con ấu trùng chuồn chuồn vội vã bơi đi tìm chỗ trốn.
Có vẻ như Lala đang rất vui, đôi chân nhỏ cứ liên tục dậm dậm, hẩy nước lên đùa nghịch.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên em đến một nơi khác ngoài Martel. Từ khi sinh ra đến giờ, suốt mấy trăm năm dài đằng đẵng, em thấy một thứ khác ngoài sa mạc. Trước kia, khi sống cùng Guzol thì “tìm được nước” là công việc vô cùng quan trọng mà hầu như ngày nào cũng phải làm. Bản thân Lala thì chẳng cần đâu nhưng Guzol thì lại hoàn toàn ngược lại. Không có nước, Guzol sẽ chết. Ở cái nơi bốn bề sa mạc này, nước là một thứ quý giá vô cùng. Nơi đây mỗi năm không có lấy nổi vài ba cơn mưa lác đác, hệ thống cấp nước ngầm của thành phố thì hoàn toàn tê liệt từ lâu. Thế nên, mỗi khi tìm được nước, Guzol đều rất vui, mà Guzol vui thì Lala cũng vui như vậy. Thậm chí là đến tận bây giờ, khi đã vào Kho Dữ Liệu rồi thì Lala vẫn y nguyên giữ lại cái thói quen đó.
Dưới bể bơi không chỉ có mình Lala, ở góc bể phía bên kia, Sognare cũng đứng ngâm cả đôi bàn chân dưới nước. Như một thái cực hoàn toàn trái ngược với cô bé bên kia, Sognare chỉ đứng im một chỗ, hơi cúi đầu, khuôn mặt búp bê nghiêng nghiêng dõi theo một con ấu trùng chuồn chuồn bơi vội qua chân mình.
…
- Hộc…! – Trong một con hẻm nhỏ, có bóng người chạy qua. Toàn thân đồ đen, mái tóc ngắn gọn gàng và một tiếng chuông nhạt nhòa như có như không theo mỗi bước chân vội vã.
Linh đã chạy được hơn 10 phút rồi.
Không may xuất hiện ngay gần chỗ một đám zombie. Sợ lắm nhưng may mà hình như bài tập chạy buổi sáng với đàn Vong Cẩu có tác dụng thì phải, Linh lập tức xoay người, bỏ chạy luôn chứ không còn bị mềm nhũn chân ra gục xuống như lúc mới tham gia vào Kho Dữ Liệu nữa. Cũng may mắn cho Linh là đám zombie này không nhiều, phản ứng ban đầu tương đối chậm và quan trọng nhất là không có loài biến dị. Vốn đã là vận động viên cầu mây chuyên nghiệp, thể lực luôn cao hơn một chút so với người bình thường, từ khi đạt được Innocence, thể chất liên tục được cải thiện, cộng thêm với những bài huấn luyện tàn khốc của hai thằng giúp cho Linh bảo toàn được một cái mạng nhỏ.
Cố gắng lắm, cuối cùng thì Linh cũng cắt đuôi được lũ này khoảng hai, ba ngã rẽ. Thế nhưng mà, lũ zombie này thực sự dai, thể lực dùng hoài không hết và có vẻ như còn càng chạy càng nhanh lên thì phải.
- Hây…! – Rẽ vội vào một con hẻm cụt, Linh ngẩng đầu, mắt đảo nhanh qua bốn phía. Con hẻm này do hai dãy nhà dân quay lưng lại với nhau tạo thành, chính vì thế mà nó vô cùng hẹp. Bị chắn cụt bởi bức tường cao chót vót của một khu nhà chung cư, mà nhà dân hai bên cũng phải cao hai, ba tầng chứ không có thấp. Ánh sáng không chiếu được đến nơi đây, mặt đất và tầng tường thấp đều bị dương xỉ và rêu xanh phủ kín, một thứ mùi ẩm mốc vấn vương trong không khí.
Chỉ vài giây ngẩng đầu nhìn lên chóng vánh, rồi như tìm được mục tiêu của mình, Linh liền mím môi, hai hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại làm cho khuôn mặt hiện lên một tia cương quyết. Thoáng nín hơi, chân thuận hơi đưa về phía sau, giậm nhẹ…
Phát động Innocence {Chuông Thánh Tích}
Con lục lạc nhỏ treo trên sợi dây chuyền đen tuyền luôn quấn quanh cổ chân phải của Linh bỗng nhiên hơi phát sáng. Sau đó là hàng loạt kí tự Hi Lạp hiện lên, lan cả lên sợi dây, lan cả ra ngoài không khí. Cùng lúc đó, Linh cũng khẽ vung chân:
- Ring…! – Một tiếng khẽ ngân nga, con lục lạc nhỏ đã thoát li sợi dây chuyền và trở nên to lớn. Thuận theo động tác vung chân của Linh, con lục lạc hơi tung lên không trung một chút và lúc rơi xuống thì… Một đá!
- Ringgg…! – Con lục lạc bay thẳng lên cao, đến khi vượt quá cả nóc của những ngôi nhà chắn hai bên hẻm cụt rồi mới hao hết động năng mà từ từ rơi xuống.
- Hâyyy…! – Chẳng đợi cho con lục lạc rơi xuống, ở dưới mặt đất, Linh đã thực hiện động tác bật lên xoay người. Viên lục lạc vẫn còn ở tít trên cao, tất nhiên là Linh cũng chẳng thể nào trực tiếp bật cao lên như thế. Nhưng không sao:
[Angel Sky – Bước Nhảy]
Theo sự bùng lên một cách vô cùng đột ngột của một chùm những kí tự latinh, Linh giống như đồng thời biến mất ở vị trí ban đầu và hiện ra ngay bên cạnh con lục lạc đang đà rơi xuống.
Cơ thể vẫn duy trì y nguyên động tác nhún lên xoay người, con lục lạc thì đã vào đúng tầm chân, thế là… khẽ hẩy. Khối cầu đen lập tức rơi vào nóc của một ngôi nhà cạnh đó.
Thêm một lần [Bước Nhảy], vậy là Linh đã yên vị đứng trên sân thượng của một ngôi nhà ba tầng.
Mất vài giây để ổn định lại tâm tình, sau đó là một tiếng thở dài nhẹ nhõm, cô bé dùng bàn tay liên tục vỗ vỗ bộ ngực mình, đôi môi cũng khẽ chu ra mà tham lam thở dốc. Có một chút mệt, nhưng trong nội tâm thì hưng phấn vô cùng. Đây là lần đầu tiên Linh áp dụng năng lực của mình vào trong hoàn cảnh thực tiễn, dù chỉ là một thành công nhỏ thôi nhưng bản thân Linh cảm thấy nó cũng rất đáng để tự hào, ít nhất là cũng khá hơn rất nhiều so với lúc mới vào bản đồ trước.
Nhảy được lên tận tầng ba rồi, coi như là tạm thời cắt đuôi được lũ zombie, dù cho có khả năng đánh hơi đáng sợ nhưng chắc chắn rằng nếu muốn tìm được đường lên tận đây cũng phải mất một chút thời gian không nhỏ. Linh vội vã giải trừ trạng thái kích hoạt Innocence, {Chuông Thánh Tích} lập tức thu mình lại thành chiếc lắc chân xinh xắn. Chạy nhanh vào trong gian gác mái, đóng cửa thật kĩ, hất đổ luôn cả chiếc thang gỗ dẫn xuống tầng dưới lầu, Linh móc ra khối cầu của Vol’s Golem và lần tìm nút kích hoạt.
…
Trên một con đường nhỏ có hàng cây xà cừ cực lớn, có người con gái khoác áo choàng đen đẩy chiếc xe lăn đi trong làn gió nhẹ.
- Rạooo rạooo rạooo rạooo… - Tiếng bánh xe lăn và tiếng bước chân giẫm lên tầng lá rụng. Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai và đôi má điểm xuyết tàn nhang nhưng đỏ hây hây như cánh hồng đào, đặc biệt là cặp mắt đen láy, vô cùng linh động cảnh giác nhìn bốn phía, đôi lúc lại hứng thú quan sát cậu nhóc ngồi trên chiếc xe lăn trước mặt mình.
Cầm trên tay chiếc máy tính cuộn {Sao Đại Hùng 4+ }, từ một chút hình ảnh phản xạ mờ mờ trên màn hình bán trong suốt, Văn nhìn thấy Si Na cứ liên tục ngó trộm mình rồi tủm tỉm cười. Chẳng thể nào hiểu nổi cô ta cười mình cái gì, dù có vận dụng toàn bộ tài nguyên của bộ óc lớn có lẽ cũng tính không ra nên Văn bỏ. Thôi thì đành mặc kệ, quá lãng phí tài nguyên rồi.
{Sao Đại Hùng 4+ } thuộc về dòng sản phẩm khoa học kĩ thuật ngoài trái đất. Đúng như cái tên của mình “máy tính cuộn”, nó có một thiết kế vô cùng độc đáo. Tổng thể cực gọn với chỉ một ống trụ kim loại duy nhất, dài cỡ hai mươi phân và chẳng to hơn miệng cái chén nhỏ. Trong cái ống kim loại đó là mọi thứ thuộc về phần cứng của một chiếc máy vi tính bất kì, CPU, Pin, cơ cấu thanh cuộn chứa màn hình. Khi cần sử dụng thì có một chốt kéo bên cạnh ống kim loại, kéo cái chốt đó sẽ lôi được ra một màn hình cảm ứng bán trong suốt hình chữ nhật có kích thước 20x35 cm ra ngoài. Rìa bên kia của ống kim loại thì là một loạt khe kết nối đủ loại và chút đèn tín hiệu nhấp nháy liên hồi. Chiếc máy tính này đổi mất những hơn một trăm điểm, đó là chưa kể đến phần chuyển đổi ngôn ngữ của hệ điều hành, chẳng biết thằng nhóc tham ô từ khoản nào ra nữa. Tuy rằng hơi nhỏ, nhưng cũng tạm đủ khỏe để theo kịp tốc độ xử lí của thằng Văn.
Gác tạm chiếc máy tính cuộn vào một cái giá đỡ nhỏ bên tay vịn của cái xe lăn, thằng Văn tiếp tục móc ra thêm ba con bọ kim loại nữa. Tạo hình của bọ cánh cam và to hơn quả bóng bàn một chút, toàn thân được phủ một lớp sơn màu rằn ri xanh thâm loang lổ. Những con bọ máy này có cơ chế bay bằng đôi cánh màng như của các loài côn trùng khác, sử dụng pin năng lượng đảm bảo cho hoạt động liên tục trong vòng bốn đến năm ngày. Mỗi con đều được trang bị camera quang học, cảm biến tầm nhiệt, cảm biến hồng ngoại và thậm chí còn có cả một radar quét sóng siêu âm mini trong bụng. Với cự li hoạt động tối đa có thể lên đến 500m, những con bọ máy này có thể hình thành nên một hệ thống trinh sát siêu cường.
Thả cả ba con bọ ra ngoài, Văn tiếp tục rút ra một giác cắm sinh học từ bả vai mình mà ấn trực tiếp vào cổng kết nối của cái máy tính cuộn. Bằng cách này, nó trực tiếp kết nối một bộ phận tâm trí bản thân với máy tính, từ đó nó có thể trích xuất dữ liệu vào não bộ một cách dễ dàng và thực hiện thao tác bằng tư duy. Những con bọ máy cũng được kết nối tín hiệu với chiếc máy tính cuộn này, vậy là, dù không thể được như Cỏ May nhưng bây giờ, nhóc Văn cũng sở hữu một tầm nhìn tương đối khá.
- Ừm… - Từ tín hiệu của những con bọ máy, Văn đã nhìn thấy vài con zombie đi lẻ - Si Na, chuẩn bị chiến đấu… - Mở miệng nhắc qua cô bạn đồng hành một tiếng, Văn cũng bắt đầu lật cuốn sách phép {Vong Linh Thánh Kinh} của mình.
- Ưm…! – Hơi híp mắt, cái mũi chun lại và hai bên mép khẽ vểnh lên một chút, Si Na hào hứng trả lời.
Chiếc xe lăn vẫn chầm chậm chạy về phía trước, để mặc cho vô số dữ liệu từ những con bọ máy truyền thẳng vào trong não, Văn khẽ ngả người, đôi con mắt hờ hững ngước lên, xuyên qua tán lá cây xà cừ để nhìn lên bầu trời cao vút. Lặng yên nghe tiếng của lũ đồng đội qua Vol’s Golem, nó bất giác khẽ cười… “Có lẽ, chuyến đi này cũng không đơn giản như dự tính…”
…
- Ờ… - Ngồi xổm trên một cái cột đèn không cao lắm, không phải là cột đèn giao thông, cũng không phải là cột đèn cao áp mà là cái loại cột đèn trang trí ngoài trời, thằng Minh mò mẫm kích hoạt Vol’s Golem của mình.
Hơi muộn so với những thằng khác.
Nơi nó ngẫu nhiên xuất hiện vốn chẳng có zombie, thế nhưng đời đéo đẹp, nó xuất hiện phát là thấy mình đang đậu vắt vẻo trên một cái cành cây bé tí. Tất nhiên cái cành cây đáng thương đó gẫy ngay lập tức và thằng nhóc rơi thẳng từ độ cao hơn ba mét xuống nền đường. Nếu chỉ vậy thôi thì cũng không sao, nhưng đời một khi đã đen thì nó lại thường đi đôi với nhọ, vừa rơi xuống đất phát là thụt thẳng xuống miệng cống ngầm mà thằng mất dạy nào quên đậy nắp.
Đau, bẩn và uất ức. Phải phí mất không ít thời gian Minh mới ngoi được lên đến mặt đường.
Bây giờ Minh mới có cơ hội quan sát chỗ này. Nó thấy mình ở một nơi giống như là một vườn hoa công cộng nhỏ giữa lòng thành phố vậy. Mấy ngôi nhà bốn, năm tầng chen chúc nhau để dành ra một khoảng không gian trống trải. Vài cái ghế đá, vài cái xích đu, đôi ba thân cây lớn và những dải cỏ mọc thấp hơn có lẽ trước đây là lối mòn đi bộ. Khung cảnh khá là nên thơ nếu không tính đống xác ô tô han gỉ ngoài đường, mấy mẩu xương tay xương chân vương vãi và cả bẫy gấu giấu trong bụi cỏ… Rùng mình, mặt đất nguy hiểm quá rồi, thế nên nó mới trèo lên đây.
Vol’s Golem chỉ cần vài ba giây để hoàn toàn khởi động, thằng Minh rất nhanh liền kết nối được vào với kênh thông tin đa chiều.
- E hèm… - Hơi hắng giọng, nó bắt đầu phát ngôn - A lố… A lồ…! Giọng nói vĩ đại của anh đang vang lên bên tai mấy đứa… - Tự tin thể hiện cái bản tính bẩn bựa của mình bất chấp mọi hoàn cảnh.
- Ngậm mồm ngay con đĩ… - Thằng Thi lập tức đáp lại, bày tỏ sự vui mừng của mình khi biết tin đứa bạn - Mầy vừa ngáp ra phát là rác hết cả room chat rồi…
- Nín! – Thằng Minh bật lại – Mày ngậm mồm không ai bảo là câm. Thứ đầu óc ngu si tứ chi hạn chế như mày thì làm sao mà thấm được những cái lời hay ý đẹp ẩn trong câu nói của tao…
- Cái bộ “Lời hay ý đẹp” của mày bố đã thâu thành đĩa để mỗi tối lén đút máy hát xuống dưới gối của mày, mở cho mày nghe trong lúc ngủ rồi…
- Đẹt! Thì ra là tại mày mà mấy đêm nay bố đều mơ thấy ác mộng…
- …
Thằng Minh vừa tham gia vào phát, room chat sôi động hẳn lên. Đứa hỏi han, đứa than vãn, đứa kể lể về hoàn cảnh của mình, mỗi đứa một câu đưa không khí của tiểu đội về đúng với bình thường.
Nhốn nháo năm, ba phút rồi mới dần lắng lại, bọn nó bắt đầu thống kê lại tình trạng của toàn đội hiện giờ.
Nói chung là mọi đứa đều an toàn, ngoài thằng Nam điên ra thì tất cả đều đã khởi động Vol’s Golem để tham gia vào kênh liên lạc, dù đôi khi cũng có đứa ở chế độ im lặng trường kì. Thằng Nam chưa thấy liên lạc nhưng không ai lo lắm vì tín hiệu sống của nó vẫn còn xuất hiện trên màn hình máy định vị, mà thằng điên đấy trâu chó bỏ xừ, nó mà không sống được thì chắc cả team ngậm hành hết. Nhiều khả năng là thằng này lại ham cái gì quá mà quên xừ nó đi mất thôi.
Kệ thằng Nam điên, bọn nó bắt đầu lo đến cái hoàn cảnh của mình.
Nơi đây rõ ràng không phải là cái thành phố mà bọn nó đã trải qua ở bản đồ thứ nhất. Từ tình trạng cũ nát của nhà cửa, xe cộ, đến mức độ xâm lấn của thảm thực vật, bọn nó cũng lờ mờ đoán ra được cái khoảng thời gian mà từ khi đại dịch bắt đầu bùng phát đến bây giờ cũng đã khá là lâu rồi.
- Đây là một thế giới… - Hơi liếc nhìn bầu trời, Thủy lầm bầm khẽ nói.
- Mọi chuyện bắt đầu trở lên thú vị rồi đây… - Giọng thằng Văn hiếm hoi vang lên trong kênh liên lạc, hơi khác với cái phong cách dửng dưng thường ngày của nó mà sặc mùi ý vị.
- Anh nói này… - Tiếng thằng Minh – Cần đếch gì biết đây là chỗ nào, anh em ta cứ gặp nhau cái rồi tính… Móc máy định vị cầm tay ra, đứa nào thấy ở gần nhau thì đến, rồi cả team tụ tập lại ở cột mốc không gian là ngon lành…
- À, con đĩ… - Thằng Thi chen ngang – Thực ra thì tau biết chúng mình đang ở đâu đấy. Sợ nói ra bọn mầy cũng đéo tin thôi chứ thực sự thì tau đang ngồi ở trạm trung chuyển xe buýt Cầu Giấy, Hà Nội…
- Vãi c….!
- Mà thôi… - Thằng Thi nói tiếp – Đéo có thời gian chém gió với bọn mày nữa đâu, bố có khách rồi… - Ngồi trên một băng ghế kim loại đã biến hình xiêu vẹo, Thi cố nói nốt câu cuối rồi đưa tay ra bắt lấy khối cầu Vol’s Golem trước mặt mình. Chỗ nó ngồi đã in hình của một bóng râm khổng lồ lực lưỡng.
- HỐNGGG…! – Một tiếng gầm đứt quãng truyền vào trong kênh liên lạc.
Nhếch mép, thằng Minh khẽ cười khẩy:
- Bố cũng có khách rồi…
Từ trong khóe mắt, nó nhìn thấy ba bốn bóng đen lướt qua nhanh như chớp.
…..
………….
Immunoglobulin*: kháng thể có nguồn gốc từ con người, khác với “Kháng huyết thanh” được lấy từ động vật. Với công dụng như nhau, Immunoglobulin cho hiệu quả tốt hơn so với kháng huyết thanh, tính an toàn cao hơn và cực hiếm xảy ra trường hợp sốc phản vệ.
( LP**: Living Point – Điểm sinh hoạt. Trước kia sử dụng kí hiệu TA - the activities nhưng cảm thấy không được phù hợp lắm nên bây giờ đổi lại và tiến hành sửa ghi chú. 1 điểm tích lũy = 1000LP)
…
----- KDL---------
Thế giới này liệu rằng Người đã bỏ?
Những phước lành có đến được nhân gian...?
...
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Củ Ấu thâm
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na
Ghi chú của Hoa Bão: thành viên “Minh Thần” này đổi kí danh thành “Củ Ấu thâm”, mong các bạn không nên bỡ ngỡ...
Bình luận truyện