Chương 63
Chương 63:
Vì có thể để Tần Dĩ Hằng trực quan nhìn thấy kẹp cà vạt mang lên hiệu quả, Sở Nghĩa rất nghiêm túc mà thắt lại cà vạt cho Tần Dĩ Hằng một lần nữa , tiếp theo lại đeo kẹp cà vạt kẹp lên.
"Được rồi." Sở Nghĩa khép ngón tay lại vỗ hai lần trên cà vạt Tần Dĩ Hằng, ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng.
Khi Sở Nghĩa đang đeo cà vạt, Tần Dĩ Hằng đang nghịch tóc của hắn, Sở Nghĩa vừa nhấc đầu như vậy, ngon tay Tần Dĩ Hằng đang nắm một nhúm tóc ngắn, liền trượt đi ra ngoài.
Tần Dĩ Hằng không để tay xuống, trong lúc Sở Nghĩa nói chuyện, hắn thay đổi phương hướng, chuyển ngón tay, đặt ở trên cằm Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng sờ thành thói quen, lúc này cũng không cảm thấy cái gì, hắn còn đang khẩn trương nhìn quà của mình: "Đẹp không anh?"
Tần Dĩ Hằng lúc này mới cúi đầu nhìn.
Sở Nghĩa lại nói: "Nhìn như vậy không hiệu quả, anh phải đi soi gương."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không soi, đẹp."
Sở Nghĩa thoải mái mà cười rộ lên: "Ừm, đẹp."
Tần Dĩ Hằng thu tay lại, chỉ vào kẹp cà vạt hỏi: "Buổi chiều đi dạo phố mua?"
Sở Nghĩa lắc đầu chỉ ra chỗ sai của Tần Dĩ Hằng nói: "Là vì mua nó mới cố ý đi dạo phố."
Tần Dĩ Hằng nghe thấy chớp đôi mắt một cái.
Vui vẻ, động lòng, hưởng thụ.
Đều đúng rồi.
Tiện thể, hắn bắt đầu nhớ lại, lúc hắn mới vừa quen Sở Nghĩa đã làm cái gì?
Hình như làm rất nhiều chuyện không tốt.
Nói rất nhiều lời không hay.
Tần Dĩ Hằng: "Chúng ta kết hôn đã bao lâu?"
Sở Nghĩa tính sương sương: "Hơn một tháng đi, làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng: "Em cảm thấy tôi có đủ tư cách làm một người chồng không?"
Sở Nghĩa lập tức gật đầu: "Đủ tư cách a."
Không cần quá đủ tư cách, quả thực là đúng chuẩn một người chồng đủ tư cách trong doanh nghiệp.
Săn sóc, chu đáo, kiên nhẫn, ôn nhu, nghiêm túc, thành khẩn......
Nhưng vị chồng đủ tư cách này tựa hồ không quá đồng ý.
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không hợp cách."
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Nơi nào không hợp cách?"
Tần Dĩ Hằng đối với chính mình nơi nào cũng không hài lòng: "Nơi nào cũng đều không hợp cách."
Sở Nghĩa càng nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Là ảo giác của hắn sao? Tần Dĩ Hằng tại sao đột nhiên lại suy nghĩ trông buồn bã như vậy.
Tần Dĩ Hằng không có thể trả lời câu hỏi của Sở Nghĩa, rốt cuộc hắn cũng không biết cụ thể mình có nơi nào không hợp cách.
Tóm lại, không có thể chiếm được niềm vui Sở Nghĩa, thì hắn không hợp cách.
"Đồ của khách làm xong chưa?" Tần Dĩ Hằng hỏi.
Sở Nghĩa gật đầu: "Buổi sáng đã làm xong, hai ngày tiếp theo cũng chưa có chuyện gì."
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Buổi tối muốn làm gì? Có tính toán gì không?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không tính làm gì."
Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi có," hắn nói rồi lấy điện thoại ra: "Hai kế hoạch, xem phim hoặc là xem kịch, cảm thấy hứng thú không?"
Sở Nghĩa nhìn sang, nhìn đến trên lịch sự trò chuyện của Tần Dĩ Hằng cùng Hứa Kính có hai tấm đồ, một tấm là bộ phim chiếu gần đây, còn có một tấm là biểu diễn kịch ở Q thị.
Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ tới buổi sáng Chương Khải có nói với hắn những cái đó, để hắn cùng Tần Dĩ Hằng đi ra ngoài nhiều một chút, đi chơi nhiều một chút.
Cho nên đây là hẹn hò a.
"Xem kịch đi." Sở Nghĩa nói.
Phim thì đến lúc về thành phố A lại sắp xếp.
Sở Nghĩa nghiêng người, đến gần chút nữa, bấm mở tấm xem kịch kia: "Bộ kịch nay em có nhìn thấy trên công lược, người trên mạng có nói đến Q thị nên xem, rất xuất sắc."
Tần Dĩ Hằng: "Được."
Tần Dĩ Hằng sau khi đáp trực tiếp liền gửi tin nhắn cho Hứa Kính đang nói chuyện với đối tác, bảo hắn mua vé có vị trí tốt nhất.
"6 giờ rưỡi diễn kịch," Sở Nghĩa nhìn thời gian: "Hiện tại đã bốn giờ rưỡi, chúng ta bây giờ đi ăn cơm."
Sở Nghĩa trong đầu mới bắt đầu suy nghĩ buổi tối nên ăn cái gì, Tần Dĩ Hằng lên tiếng: "Tôi đã đặt nhà ăn."
Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Dĩ Hằng.
Vị anh trai này, anh dựa vào cái gì nói chính mình không hợp tư cách?
Rõ ràng người không hợp cách là người trước mặt anh a.
"Còn có chuyện rất quan trọng," Tần Dĩ Hằng cất điện thoại đi, nhìn Sở Nghĩa: " Ghi chú của tôi đâu?"
"Nga a a," Sở Nghĩa cười rộ lên: "Em thiếu chút nữa đã quên."
Sở Nghĩa nói xong lập tức lấy điênn thoại từ túi ra, mở khóa bấm vào giao diện ói chuyện với Tần Dĩ Hằng trên WeChat, đưa qua cho Tần Dĩ Hằng xem.
Tần Dĩ Hằng đọc chữ trên ghi chú ra: "Thích chơi kẹp cà vạt."
Sở Nghĩa bỏ tay vào trong túi: "Đúng vậy."
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa: "Có ý tứ gì?" Hắn chỉ vào cà vạt của mình: "Em thích chơi nó?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không phải."
Sở Nghĩa nuốt nước miếng.
Giáp mặt giải thích loại chuyện này, thật cảm thấy thẹn a.
Hắn khụ khụ, đội mũ của áo hoodie lên: "Anh viết chính là thích ăn bánh ga tô nhỏ, em cũng đối ứng."
Tần Dĩ Hằng nói: "Nhưng ý tôi bánh ga tô nhỏ chính là em"
Sở Nghĩa cúi đầu thấp chút: "Kẹp cà vạt của em cũng là anh."
Tần Dĩ Hằng bắt đầu tự hỏi.
Sở Nghĩa bắt đầu thấy ngượng.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn đơn giản nói ngay trong một lần: "Kẹp cà vạt là món quà đầu tiên em tặng anh, đối với em có ý nghĩa rất trọng đại."
Hắn sợ Tần Dĩ Hằng đột nhiên nói cái gì, một cái kẹp cà vạt có thể có cái ý nghĩa linh tinh gì, vì thế câu này sau khi kết thúc, hắn không muốn dừng mà lập tức nói thêm câu tiếp theo: "Cho nên em nghĩ, nếu anh có thể gọi em là bánh ga tô nhỏ, theo lý em cũng có thể gọi anh kẹp cà vạt," Sở Nghĩa càng nói càng nhỏ giọng: "Anh thích ăn bánh ga tô nhỏ, em thích chơi kẹp cà vạt ha ha ha."
Ha hả a.
Không buồn cười.
Sở Nghĩa cúi đầu, trộm giương mắt nhìn Tần Dĩ Hằng một chút.
Tần Dĩ Hằng đang cười, cũng đang nhìn hắn, giống như cảm nhận được ánh mắt hắn, Tần Dĩ Hằng hỏi: "Em sợ cái gì?"
Sở Nghĩa nuốt một chút nước miếng: "Sợ anh không thích."
"Tôi vì sao không thích?" Tần Dĩ Hằng vỗ lên đầu Sở Nghĩa, lúc vừa buông tay cũng thuận tiện kéo mũ của Sở Nghĩa xuống: "Tôi thích."
Sở Nghĩa mặt đỏ không có chỗ trốn, chỉ có thể trốn tránh tầm mắt Tần Dĩ Hằng.
Tiếp theo, hắn nghe Tần Dĩ Hằng lại hỏi hắn: "Em nói tôi là kẹp cà vạt, vậy ý tứ em là em thích chơi tôi?" [ Cái chữ " chơi" này sao tui cứ thấy nó đen tối sao sao á ta =.= ]
Sở Nghĩa ngón tay để trong túi bắt đầu tê dại.
Không khí tại sao đã dần dần trở nên ái muội.
Tần Dĩ Hằng anh nói loại lời nói này thật là một chút cũng e lệ.
Hắn không có trực tiếp trả lời, mà là đem vấn đề ném về : "Anh viết thích ăn bánh ga tô nhỏ, anh có ý tứ gì?"
Tần Dĩ Hằng quả nhiên so với hắn bằng phẳng hơn nhiều: "Ý tứ trên mặt chữ, tôi thích ăn em."
Sở Nghĩa: "......"
Vậy, vậy tốt.
"Đúng vậy," Sở Nghĩa bằng bất cứ giá nào: "Em cũng là ý tứ trên mặt chữ, em thích chơi anh."
Thế nào!
Tần Dĩ Hằng cười tiếp tục truy vấn: "Thích chơi tôi nơi nào?"
Sở Nghĩa: "......"
Không khí ở đây nơi nào cũng dần dần ái muội.
Này quả thực chính là dần trở nên sắc tình.
Tần Dĩ Hằng!
Loại lời nói này anh nhất định phải hỏi sao.
Vậy......
Sở Nghĩa cũng chỉ có thể: "Nơi nào cũng đều thích"
Tần Dĩ Hằng phát ra tiếng cười không chút nào khắc chế, hắn duỗi tay nắm cằm Sở Nghĩa, khiến cho Sở Nghĩa phải nhìn thẳng hắn.
Mặt của Tần Dĩ Hằng toàn là ôn nhu cùng ý cười, hắn nhìn đôi mắt nai con của Sở Nghĩa cùng hai má đã xấu hổ đến đỏ ửng lên, nói: "Em tại sao lại đáng yêu như vậy."
Sở Nghĩa thiên mở đầu, lại dời tầm mắt, cũng thoát khỏi tat Tần Dĩ Hằng: "Cũng còn tốt đi."
Ngay sau đó, Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Vì thế vì Tần Dĩ Hằng thích tính đặc thù, hắn bồi thêm một câu: "Cũng chỉ có anh nói em đáng yêu."
Q thị buổi tối thường xuyên kẹt xe, vì để không chậm trễ buổi tối xem biểu diễn kịch biểu, hai người không trì hoãn ở trong phòng nữa.
Tần Dĩ Hằng đặt xe, cầm thẻ phòng, rồi nắm tay Sở Nghĩa đi xuống lầu.
Tính đến hôm nay mới là ý nghĩa chân chính về lần đầu tiên hẹn hò, lúc bước vào thang máy, Sở Nghĩa nhìn cửa thang máy hiện lên hình hai người, trong đầu toát ra một ý tưởng về bọn họ.
Đại khái là bởi vì Tần Dĩ Hằng đã thay âu phục, mặc một bộ quần áo hưu nhàn, làm cho bọn họ thoạt nhìn khoảng cách gần đi rất nhiều.
Nếu hai người ngoại hình xứng đôi, chiếu theo Sở Nghĩa tính cách, tự nhiên là muốn thuận đường nói vài ba câu.
Mà người bên cạnh này lại vừa lúc là Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa nhìn cửa thang máy: "Tần lão sư thật đẹp trai."
Tần lão sư được khích lệ, rất rõ ràng, tay nắm thật chặt.
Sau đó Tần lão sư cũng học Sở Nghĩa, nói: "Sở lão sư cũng rất tuấn tú."
Sở Nghĩa tiếp tục nói: "Tần lão sư là từ nhỏ đã đẹp như vậy sao?"
Tần Dĩ Hằng không chút khiêm tốn: "Từ nhỏ đã đẹp."
"Trách không được như vậy nhiều người theo đuổi Tần lão sư," Sở Nghĩa đối diện tầm mắt Tần Dĩ Hằng trên cửa thang máy: "Sau khi anh tốt nghiệp, em còn có thể nghe được truyền thuyết về anh cơ."
Tần Dĩ Hằng tò mò: "Truyền thuyết gì?"
Sở Nghĩa: "Nói Tần học trưởng là đóa hoa cao lãnh, rất cao lãnh."
Tần Dĩ Hằng nghe xong đầu tiên là nhìn Sở Nghĩa trên cửa, lại quay đầu nhìn bên Sở Nghĩa bên cạnh: "Em cảm thấy sao? Tôi phải không?"
Sở Nghĩa thành thật trả lời: "Lúc mới vừa quen anh thì phải, hiện tại không quá phải."
Tần Dĩ Hằng: "Không quá phải? Là phải như thế nào."
Sở Nghĩa: "Không quá phải chính là ngẫu nhiên phải, ngẫu nhiên không phải."
Sở Nghĩa nói xong câu đó, thang máy đinh một tiếng đến lầu một.
Bên ngoài đã có người chờ, hai người không tiếp tục nữa, chờ đến cùng nhau lên xe, Tần Dĩ Hằng lại một lần nữa quay lại đề tài.
Hắn hỏi: "Em nói đi, vừa mới đến ngẫu nhiên phải, là khi nào?"
Tần Dĩ Hằng kéo Sở Nghĩa một phen, Sở Nghĩa liền thuận thế dựa qua, lúc kéo hắn dùng quá sức, Sở Nghĩa trực tiếp đâm vào trong lồng ngực Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa làm bộ giãy giụa một chút, nhưng eo bị Tần Dĩ Hằng đỡ lấy, hắn liền không giãy giụa nữa.
Sở Nghĩa: "Ngẫu nhiên, chính là có lúc anh làm người khác cảm thấy anh không thích giao tiếp với họ. "
Tần Dĩ Hằng nhớ tới buổi sáng Triệu Tín có gửi tin nhắn cho hắn, cũng nói hắn khiến người ta cảm thấy hắn không muốn giao tiếp với họ.
Tần Dĩ Hằng: "Cụ thể là sao"
Sở Nghĩa: "Phải cụ thể như thế nào a?"
Tần Dĩ Hằng: "Tôi làm cái gì nói cái gì sẽ khiến em cảm thấy tôi không muốn nói chuyện với em?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Tỷ như, có đôi khi nói bla bla bla một đống lời nói, anh chỉ đáp em một tiếng ừ, cái này đặc biệt có cảm giác anh không muốn nói, sẽ làm em cảm thấy anh đối với em căn bản không có hứng thú."
Tần Dĩ Hằng: "Em hiểu lầm."
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Bất quá hiện tại tốt hơn rất nhiều, trước kia sẽ như vậy, có thể là bởi vì chúng ta khi đó không quá quen đi," Sở Nghĩa gật đật đầu với Tần Dĩ Hằng, lại nói thêm một câu:"Hiện tại tốt lắm rồi, có thể nói cười với anh."
Tần Dĩ Hằng tựa hồ có điểm hiểu, hắn bắt đầu hỏi: "Em thích người như thế nào."
Sở Nghĩa thuận miệng liền nói: "Người có thể nói nói giỡn cười a."
Tần Dĩ Hằng giống như lại có điểm hiểu: "Nhưng tôi sẽ không nói lời giỡn cười a."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không quan hệ, em là được, anh nghe em nói, anh có thể hiểu em đang nói cái gì là được."
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Tôi hiểu không?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Anh hiểu."
Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu một chút, trong đầu tìm không thấy cảnh tượng hắn hiểu lúc Sở Nghĩa vui đùa.
Đại khái là hiểu Tần Dĩ Hằng suy nghĩ cái gì, Sở Nghĩa vỗ lên cánh tay Tần Dĩ Hằng một chút, an ủi hắn: "Anh thật sự hiểu, thật sự."
Tần Dĩ Hằng gật gật đầu, tạm thời không rối rắm cái này, lại thay đổi cái vấn đề: "Tôi có lúc nào làm em cảm thấy không có cảm giác khoảng cách không?"
Tần Dĩ Hằng muốn hỏi vấn đề này, Sở Nghĩa liền biết ý tứ hắn, đêm nay đề tài trung tâm chính là Tần Dĩ Hằng có thì thay đổi không thì sẽ nổ lực.
Nhưng cái "Không có cảm giác khoảng cách" sáu chữ nghe tới, khiến cho Sở Nghĩa......
Hắn đầu tiên là ngoác mồm ra, sau đó làm bộ làm tịch mà nghiêm túc nhìn phía trước, chậm rãi nói ra: "Không có càm giác khoảng cách, chính là chúng ta" hắn càng nói càng nhỏ giọng, dư lại mấy chữ, thậm chí dùng âm khí: "Lúc ở trên giường, chẳng có khoảng cách nào."
Sở Nghĩa nói xong đoan chính ngồi thẳng, dùng dư quang còn sót lại một chút quan sát Tần Dĩ Hằng.
Rất mau, Tần Dĩ Hằng bật cười.
Một cái hiểu là, tôi biết em đang nói gì đó, cười.
Sở Nghĩa trong lòng khụ khụ, vẫn dáng ngồi như cũ, nghiêm túc nói: "Xem đi, em nói anh hiểu em."
Tần Dĩ Hằng trước tiên chỉ là cười một tiếng, nghe xong câu đúng đắn an ủi của Sở Nghĩa, càng cười càng lớn tiếng.
Hắn đặt tay trên đầu Sở Nghĩa, xoa nhẹ vài cái còn chưa đủ, cuối cùng trực tiếp ôm Sở Nghĩa vào trong lồng ngực.
"Em thích loại vui đùa này a." Tần Dĩ Hằng nói.
Sở Nghĩa vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng em không có."
Tần Dĩ Hằng lại đè lên đầu hắn, không cho hắn lắc đầu: "Không cần không phải, có thể thích."
Sở Nghĩa trong lòng thấp ngao một tiếng.
Hắn vì cái gì muốn lấy loại ví dụ này?
Hắn có cái tật xấu gì?
"Tần Dĩ Hằng," Sở Nghĩa đem đầu chôn vào: "Em không phải là người như vậy."
Tần Dĩ Hằng cười đến lồng ngực chấn động, dán vào lỗ tai Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng: "Tôi hiểu được."
Sở Nghĩa khóc không ra nước mắt: "Không, anh không rõ."
Tần Dĩ Hằng duỗi tay sờ mắt Sở Nghĩa, quả nhiên mặt đã nóng lên, hắn cười: "Thẹn?"
Sở Nghĩa hoàn toàn không muốn ngẩng đầu: "Ân."
Tần Dĩ Hằng sờ mái tóc mềm mại của hắn: "Nằm xuống đi."
Sở Nghĩa phát ra thỉnh cầu: "Có thể quên những lời em vừa nói hay không?"
Tần Dĩ Hằng lời nói mang ý cười: "Chỉ sợ không thể."
Sở Nghĩa: "......"
Sở Nghĩa nằm như vậy một lát, khóe miệng cười của Tần Dĩ Hằng còn chưa có thu lại.
Tiểu tiên sinh của hắn thật sự là quá mức đáng yêu.
Đoạn nói chuyện này hắn thu hoạch rất nhiều, rạp hát lập tức đã phải đến, vì không để Sở Nghĩa tiếp tục lúng túng mà đi xuống, Tần Dĩ Hằng quyết định dời đề tài.
"Ngày mai không có sắp xếp đúng chứ, muốn đi theo tôi hay không?" Tần Dĩ Hằng vỗ vỗ đầu Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa vẫn không ngẩng lên: "Đi đâu?"
Tần Dĩ Hằng: "Q thị có một khu nghỉ phép."
Sở Nghĩa hỏi: "Anh không làm việc sao?"
"Có," Tần Dĩ Hằng nói: "Nói chuyện với nhà tư sản ở đó."
Sở Nghĩa nghe thấy ngồi dậy, quả nhiên mặt không còn đỏ.
"Em không quá tiện đi?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Tiện," như là muốn thuyết phục Sở Nghĩa, Tần Dĩ Hằng nói: "Mấy ngày nay đối phương hay đoàn đội có rất nhiều người đều mang theo đối tượng."
Thấy Sở Nghĩa không có lập tức đồng ý, Tần Dĩ Hằng lại nói: "Rất nhẹ nhàng, không ảnh hưởng công việc."
Sở Nghĩa còn đang do dự, Tần Dĩ Hằng lại nói: "Có rất nhiều chỗ để chơi, không nhàm chán."
Tần Dĩ Hằng lại nói: "Mấy ngày nay tôi toàn lẻ loi một mình." [ Tôi cười (─‿‿─) ]
Sở Nghĩa không phải không đồng ý, chỉ là Tần Dĩ Hằng một câu tiếp theo một câu, một bộ dạng rất nỗ lực khuyên bảo, hắn muốn nghe xem.
Cuối cùng đây là, còn ủy khuất sao?
Sở Nghĩa gật đầu, có cơ hội này, hắn đương nhiên muốn đi: "Được a, em đi theo anh."
Tần Dĩ Hằng mãn nguyện mà cười rộ lên, hắn lại theo thói quen mà sờ tóc Sở Nghĩa.
Vuốt vuốt, hắn nhớ tới một sự kiện.
"Không lạ giường sao?" Tần Dĩ Hằng quan tâm Sở Nghĩa: "Ngày hôm qua ngủ như thế nào?"
Sở Nghĩa: "Ngày hôm qua ngủ đến khá tốt, hôm nay không biết sao, giường ở khách sạn này có chút mềm."
Tần Dĩ Hằng đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
"Ngày hôm qua không có khoảng cách," Tần Dĩ Hằng tay đi xuống, nắm cằm Sở Nghĩa, giọng nhỏ đi: "Hôm nay nếu muốn ngủ ngon, có phải cũng phải không có khoảng cách hay không?"
Sở Nghĩa: "......"
Ân?
Tần Dĩ Hằng hỏi cái lời nói này quá mức nghiêm trang.
Sở Nghĩa căn bản phân không rõ Tần Dĩ Hằng đang nghiêm túc, hay vẫn là theo lời nói trong truyền thuyết nói nói cười cười.
Bình luận truyện