Khống Chế Dục

Chương 17



Chuyện xấu luôn sẽ cùng một thời gian đến, thật giống như muốn tính thử xem tới trình độ nào người ta mới có thể hỏng mất.

Vừa mới đã trải qua sự kiện vào đêm khuya khiến người ta ác mộng liên tục, Phương Tiểu Thư liền lại đối mặt mâu thuẫn của Bạc Tể Xuyên cùng người nhà, cuộc sống vốn đang bình tĩnh của cô tiến nhập một cái tuần hoàn ác tính.

Bạc Tranh tựa hồ cho Bạc Tể Xuyên rất lớn áp lực, gần nhất hắn không như thế nào đi làm, trừ bỏ đi giúp cô gái ngày đó tại trong khu nhà bị phát hiện chết nhập quan tài, hắn cơ hồ không có ra ngoài cũng không thế nào ăn cơm.

Phương Tiểu Thư vây xem hắn mấy ngày, tại giữa trưa ngày thứ tư nhịn không được ngồi ở trên sofa ngẩng đầu lên mỉm cười nói với hắn lúc đi ngang qua: "Đưa tôi đi chơi đi? Muốn chơi cái gì đều có thể nga." Cô ái muội nháy mắt mấy cái.

Bạc Tể Xuyên giống như bị chọc trúng cái gì chốt mở kỳ quái dừng một chút lập tức lạnh giọng nói với cô: "Cô không thể ra đi."

"Uh?" Phương Tiểu Thư sửng sốt một chút, "Vì sao? Anh đi cùng tôi hẳn là không cần lo lắng lưu manh tìm đến đi?"

Bạc Tể Xuyên theo bản năng phủ định: "Không là vì vậy."

"Đó là bởi vì cái gì?"

Mân nhanh đôi môi có chút khô cùng trắng bệch, Bạc Tể Xuyên hai tay đút túi áo nhìn về một bên, sau một lúc lâu mới nói: "Có lẽ cô nói rất đúng."

"Anh rốt cuộc đang nói cái gì?" Phương Tiểu Thư nhíu mày hỏi.

Bạc Tể Xuyên nhìn về phía cô, trong đôi mắt lặng im mang theo thần sắc kiên định: "Cô chuyển ra ngoài đi, Phương Tiểu Thư. Chuyển ra ngoài đi." Hắn nói.

Phương Tiểu Thư ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn hắn, giây lát sau nói: "Nếu là vì những lời nói phía trước của tôi với anh về Tu Hành hội, anh có thể yên tâm, tôi bây giờ không có kế hoạch gì, tôi còn không có cái kia năng lực, anh không cần phải gấp gáp phiết thanh quan hệ."

"Không là vì vậy." Bạc Tể Xuyên như trước nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, người đàn ông gầy yếu này tựa vào trên sofa bằng da màu đen, thân hình cao ngất đơn bạc, mang theo một luồng hơi thở cấm dục lãnh liệt, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa hắn lấy hết, "Tôi nghĩ tôi thật sự chạm vào nghịch lân của cha tôi, cô tiếp tục ở lại nơi này thực khả năng tạo thành bất lợi đối với tương lai của cô."

Phương Tiểu Thư bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hắn muốn tra chuyện quá khứ của tôi đúng không?"

Bạc Tể Xuyên khóe miệng rút một chút, tháo kính ra xoa hốc mắt, vẻ mặt mỏi mệt không thôi, có vệt xanh đen rõ ràng ở trước mắt.

Phương Tiểu Thư nở nụ cười, mặt trái xoan, hai má hiện ra núm đồng tiền xinh đẹp, nốt ruồi dưới khóe mắt đó làm cho cô cười rộ lên phi thường quyến rũ, yểu điệu xinh đẹp: "Tôi không sợ." Cô kiên định nói, "Tôi cam tâm tình nguyện."

Bạc Tể Xuyên kinh ngạc nâng mắt nhìn về phía cô, cô nâng tay lấy xuống kính mắt của hắn, bàn tay tinh tế trắng nõn nắm bắt cằm của hắn, nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn thành khẩn nói từng từ một: "Tôi yêu anh yêu đến hận không thể đem trinh tiết hiến cho anh."

Biểu tình của Bạc Tể Xuyên lập tức từ kinh ngạc biến thành xấu hổ, cùng với một tia không dễ phát hiện vui sướng. Mặt mày của hắn cong thành đường cong rất đẹp mặt, như bất đắc dĩ lại như dao động thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nhưng là trừ cách đó ra tôi không nghĩ ra được biện pháp khác."

Phương Tiểu Thư đứng lên quỳ gối trên sofa, hai tay khoát lên trên vai hắn nhìn thẳng vào mặt hắn nói: "Tôi có."

Hắn tựa hồ không muốn nghe, đẩy tay cô xuống cúi đầu nói: "Không, tôi yêu không nổi cô." Giọng điệu của hắn rất nhẹ, "Tôi cực lực thuyết phục qua chính mình cô có bao nhiêu cầm thú, lại phát hiện chính tôi cũng cùng cầm thú không có gì khác nhau. Tôi không có biện pháp hứa hẹn cô cái gì, tôi chỉ có thể nói được việc tôi có thể làm đến." Hắn nâng tay mơn trớn gương mặt của cô, chung quy là không có thể nói ra miệng lời nói "Tôi luyến tiếc thương tổn cô", ánh mắt cũng không nhìn cô, chính là nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, "Kỳ thật tôi biết vấn đề giữa chúng ta căn bản không phải thích hợp hay không thích hợp, bởi vì tất cả những vấn đề không thích hợp đều có thể ma hợp. Điều duy nhất tôi không thể dạy cô, là yêu."

Trong giọng nói của hắn dẫn theo một tia không yên, thân thể hoàn mỹ tản ra hơi thở không ổn định, làn da tái nhợt mềm mại đến có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt. Hắn nhìn cô, cánh môi khẽ nhúc nhích khàn khàn hỏi: "Cô thật sự yêu tôi sao? Cô cũng nghĩ lại lại trả lời."

"Tôi không cần nghĩ." Phương Tiểu Thư lập tức nói, "Nếu anh không ngại, tôi có biện pháp tốt có thể cho anh danh chính ngôn thuận thoát khỏi sự nắm giữ của cha anh, cũng có thể bảo trụ tương lai của tôi. Đương nhiên làm như vậy khả năng có điểm tuyệt tình, nhưng tôi càng hy vọng hộ khẩu của anh là theo tôi cùng một chỗ." Cô gợi lên cằm của hắn, mỉm cười nói, "Tôi có thể cầu hôn với anh sao?"

Bạc Tể Xuyên bị cô hỏi vẻ mặt ngạc nhiên, hắn không thể tin nổi nhìn cô, cô lại không hề để ý nói tiếp: "Tôi không có khả năng đặc biệt gì, cũng không có tiền, với tôi mà nói hiện giờ đáng giá nhất ở trên người tôi chính là tuổi trẻ xinh đẹp, tôi thực thích anh, đặc biệt yêu anh, nếu không phải tôi chỉ có hai bàn tay trắng, tôi thật sự muốn cho anh hết thảy." Cô nâng cằm của hắn để sát vào mặt hắn, thanh âm run nhè nhẹ, "Tôi hiện tại đem gì đó đáng giá nhất đều cho anh, anh nguyện ý lấy tôi sao?"

Sau khi kết hôn sẽ ở riêng, đó là một lý do danh chính ngôn thuận, ở riêng rồi Bạc Tranh sẽ không tốt lại trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Bạc Tể Xuyên, mà một khi làm xong rồi mới thông báo, Bạc Tranh còn muốn phản đối bọn họ cùng một chỗ liền không có ý nghĩa, chẳng lẽ còn muốn làm cho bọn họ ly hôn?

Ly hôn có lẽ thật sự được, chỉ là khi nào bọn họ thật sự kết hôn, như vậy bất động sản cùng tiền gửi ngân hàng của mẹ Bạc Tể Xuyên lưu lại trên danh nghĩa của hắn, liền tất cả đều phải chia cho Phương Tiểu Thư một nửa, tất cả những thứ này đều là tiền của Bạc Tể Xuyên, đương nhiên cũng sẽ bị Bạc Tranh cho rằng là của nhà họ Bạc, người lớn tuổi thật là trừ bỏ tiền cùng địa vị cái gì đều có thể hy sinh, hơn nữa căn bản sẽ không đau lòng, cho nên cái này chủ ý không tệ, chủ yếu là cũng có thể tránh cho Phương Tiểu Thư bị Bạc Tranh ngộ thương.

Chính là chuyện này tựa hồ có điểm rất qua loa, hơn nữa...

"Cô sẽ hối hận." Bạc Tể Xuyên một ngụm phủ quyết, hắn chắc chắc nói: "Cô còn trẻ, khả năng không rõ lắm, đời này..."

"Tôi rất rõ ràng." Phương Tiểu Thư trách móc nói, "Tôi rất rõ ràng, đời này có thể gặp người có thể khẳng định mình thật không dễ dàng, càng không cần nói là người như tôi. Mặt khác."Vẻ mặt cô chân thành nhìn hắn, cố gắng dụ dỗ, "Anh đừng lại nghi ngờ cảm giác của tôi đối với anh, tôi sẽ không dao động, tôi cảm thấy tôi yêu anh thì phải là yêu, không ai có thể phủ định tình yêu của tôi, tôi tự mình biết."

Cứ việc từng chữ của Phương Tiểu Thư đều như châu ngọc, nhưng Bạc Tể Xuyên vẫn nói thẳng thừng: "Cô chính là không nghĩ mất đi sự ấm áp khó có được."

Phương Tiểu Thư bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt một chút, Bạc Tể Xuyên có chút tiếc nuối nhìn cô, khóe miệng muốn cười như không cười, nhưng rất nhanh Phương Tiểu Thư khiến cho hắn nở nụ cười, cô nói: "Muốn ấm áp liền cần mặt trời, nhưng là muốn mặt trời liền nhất định cũng phải muốn bóng tối, không có người có thể chỉ cần mặt trời lại cự tuyệt bóng tối, đây là chuyện thật đều áp dụng với bất cứ ai, không chỉ là với tôi. Chúng ta khi nào thì đi lĩnh chứng?"

...

Có lẽ con người cả đời đều phải làm vài món chuyện xúc động.

Sau khi Bạc Tể Xuyên tiếp nhận sổ hộ khẩu mà Bạc Yến Thần lặng lẽ theo trong nhà trộm ra đã bị Phương Tiểu Thư áp đi làm giấy đăng kí kết hôn, hai người từ cục dân chính đi ra giấy đăng kí kết hôn còn không có cầm đến nóng hổi, liền lại mang theo giấy tờ bất động sản cùng với thủ tục tương quan chạy đến sở di trú của thành phố Nghiêu Hải làm công việc lập hộ khẩu.

Dừng ở đây, Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư hai người cho dù dính ở tại cùng một cái sổ hộ khẩu, tên của cô viết trên chỗ vợ của hắn, mà tên của hắn cũng viết trên vị trí ghi chồng của cô, bọn họ chỉ cần chờ sở di trú đánh dấu xong, Bạc Tể Xuyên cùng cô là một mình một hộ gia đình.

Quan hệ của Bạc Tể Xuyên cùng Bạc Tranh, hiện tại là thật chỉ còn lại có huyết thống.

"Không kết hôn cũng có thể phân chia hộ khẩu." Bạc Tể Xuyên cầm giấy đăng kí kết hôn nói khô cằn, này đại khái là sự kiện xúc động nhất mà hắn làm từ lúc sinh ra ba mươi năm trước tới bây giờ, khả cứ việc như thế hắn vẫn là không có cảm giác được một điểm hối hận.

Phương Tiểu Thư mỹ tư tư ôm giấy đăng kí kết hôn, vẻ mặt đắc ý vì thành công lừa dối: "Anh không cưới em em đây làm sao bây giờ a? Cha anh còn không đùa chết em? Theo bản sự của em ngay cả anh đều nhìn không thấu, càng miễn bàn cha của anh."

Bạc Tể Xuyên nhìn về phía cô: "Chỉ cần em nói với hắn anh và em chia tay là đến nơi, anh cũng có thể làm sáng tỏ chuyện giữa chúng ta."

"Em sẽ không thừa nhận." Phương Tiểu Thư lắc lắc giấy đăng kí kết hôn, "Anh hiện tại hối hận cũng đã chậm rồi, hơn nữa anh không kết hôn tự nhiên ở riêng thật kỳ quái a, người ở sở di trú vừa thấy chủ hộ khẩu ở hộ tịch của anh là ai, làm sao có thể không nói cho cha của anh? Anh cùng em kết hôn là lý do hợp lý, như vậy bọn họ chỉ biết nghĩ đến nhà thị trưởng sắp có việc vui, phải chạy nhanh làm xuống cho anh, không thể kéo dài, thật giống như lúc chúng ta làm giấy đăng kí kết hôn như vậy, vừa thấy hộ khẩu lập tức liền cho chúng ta chen ngang."

Phương Tiểu Thư nói không sai, bản hộ khẩu này được cho là thần khí, mang theo nó quả thật Sở Hướng Vô Địch, giấy đăng kí kết hôn của Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư làm được thật thuận lợi, liền ngay cả chuyện chia hộ khẩu cũng được làm thực sự nhanh phút chốc còn có kết quả.

Sở trưởng sở di trú chẳng những nhanh chóng phê chuẩn yêu cầu xin lập hộ, còn phi thường ân cần đánh điện thoại chúc mừng Bạc Tranh năm mới hạnh phúc, hắn vốn là tưởng được điểm khen tặng cùng phần thưởng, cũng không ngờ trực tiếp đụng vào họng súng.

Chúc mừng năm mới hạnh phúc? Có gì vui sướng?

Bạc Tranh muốn làm rõ ràng chân tướng sự tình liền tức giận trực tiếp tìm tới cửa nhà Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên lúc ấy vừa lấy đến bản hộ khẩu sau khi ở riêng thuộc loại hắn cùng Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư đang tại phòng bếp nấu cơm, hộ khẩu của nhà họ Bạc vốn đã làm cho Bạc Yến Thần thả lại, hết thảy đều thuận lợi làm cho người ta thực không có cảm giác an toàn, thật giống như sự bình tĩnh ở phía trước bão táp.

Mở ra cửa, thấy áp khí rất thấp Bạc Tranh đứng ở bên ngoài, sắc mặt Bạc Tể Xuyên như thường, lễ phép nghiêng người nhường đường, nói: "Bạc tiên sinh thật là khách ít đến, mời vào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện