Khống Chế Dục
Chương 18
Bạc Tranh vừa vào cửa, liền thấy Phương Tiểu Thư từ trong bếp đi ra xem xét, hai mắt hắn nheo lại, ngoái đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạc Tể Xuyên, nhanh chóng lui về đường cũ, đứng trên bậc thang trầm mặc một hồi lâu, mới bình thản mở miệng.
"Mày nghĩ tốt lắm?" Bạc Tranh nặng nề hỏi.
Bạc Tể Xuyên gật đầu: "Đúng vậy."
"Cũng đúng, ta hỏi cũng là hỏi không, mày đều đã muốn làm như vậy." Bạc Tranh tự giễu cười, rũ mắt nhìn hộ khẩu trong tay Bạc Tể Xuyên.
Bạc Tể Xuyên nhìn theo ánh mắt của hắn, mỉm cười: "Cho dù hiện tại không làm như vậy, sớm muộn gì cũng muốn như vậy, dù sao quan hệ cũng không lớn, tương lai người muốn kế thừa nhà họ Bạc cũng không phải ta." Hắn nâng tay thôi thôi kính mắt, sắc mặt không có nhiều biểu tình, "Ông còn có Yến Thần."Thanh âm của hắn khi nói chuyện rất nhẹ, trong ánh mắt mang theo chút vui mừng, nhưng ở sâu trong đáy mắt cũng là cực kì hờ hững.
Bạc Tranh nhìn hắn thật lâu thật lâu không nói chuyện, hai người giằng co đến khi cơm chiều mà Phương Tiểu Thư làm tốt đều nguội, Bạc Tranh mới hơi hơi vuốt cằm, xoay người rời đi, không có nói thêm nữa một câu.
Chính là, khi hắn xoay người rời đi, biểu tình trên mặt hắn làm như tại nhớ lại cái gì, cũng hoặc là ở phía sau hối hận cái gì.
Bạc Tể Xuyên nhìn chằm chằm bóng dáng trầm ổn mặc tây trang giày da của Bạc Tranh sải bước đi r axe Audi, một đường đi ra tầm mắt của hắn, chậm rãi đóng cửa lại.
Ngày mùa thu dần dần rời đi, mùa đông đã muốn đến, thành phố Nghiêu Hải thuộc loại thành phố trung tâm ở phương Bắc, giờ phút này đã muốn bắt đầu tập thể bật lò sưởi, trong phòng một điểm cũng không lạnh, ấm áp như xuân.
Khu biệt thự Lục Hải tuy là khu biệt thự số một của thành phố, nhưng nó đã bị sửa chữa qua một lần, năm bắt đầu được xây dựng là hai mươi mấy năm trước.
Khi đó mẹ của Bạc Tể Xuyên còn chưa mất, bà thân là luật sư vì con trai tám tuổi của mình xem một khối đất còn không có bắt đầu xây dựng, mua đứt tòa nhà này.
Thời điểm kia Bạc Tể Xuyên cũng chỉ hơn tám tuổi, cũng không biết việc này đại biểu cái gì, nguyên nhân hắn khắc sâu ghi nhớ chuyện này như vậy, là vì không lâu sau khi mua đứt phòng ở này, mẹ của hắn Hà Duyệt liền qua đời.
Thân thể của Hà Duyệt hướng đến không tốt, Bạc Tể Xuyên là biết đến việc này, nhưng bà đột nhiên qua đời lại làm cho người ta có điểm không thể nhận.
Dù sao khi đó Hà Duyệt còn trẻ, tuy thân thể không tốt, nhưng bà giống Bạc Tranh đều xuất thân từ gia đình có nhiều thế hệ theo chính trị cũng rất có của cải, thân thể của bà vẫn đều được chiếu cố rất khá, như thế nào lại đột nhiên đã mất đâu?
Một đứa trẻ là không nghĩ ra này đó, Bạc Tể Xuyên khi đó chỉ cảm thấy là lạ, thực không nỡ, thực không thói quen, lại sau đó, liền tất cả đều bị mẹ kế cùng em trai mới quấy rầy hết thảy cuộc sống cùng ý tưởng.
Cũng là theo khi đó bắt đầu, mầm móng ghen ghét trong lòng bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, Bạc Tể Xuyên tuy nhiên vẫn tôn kính Bạc Tranh, lại kỳ thật vẫn đều không có thật sự tha thứ hắn.
Phương Tiểu Thư hai tay ôm ngực nhìn Bạc Tể Xuyên đứng tại cửa nhìn chằm chằm sổ hộ khẩu suy tư, bỗng nhiên xoay người chạy lên lầu.
Bạc Tể Xuyên nhíu mày nhìn về phía bóng dáng của cô, cô gái mặc quần đỏ để tóc dài màu đen đến thắt lưng, mái tóc đen bóng quả thực có thể trực tiếp đi chụp quảng cáo dầu gội đầu. Hơn nữa bóng dáng yểu điệu đẫy đà, màu đen cùng màu đỏ đại biểu cho máu cùng tình dục hợp lại tiếp cùng một chỗ, dẫn đến mọi người vô hạn mơ màng. Cứ việc cô thậm chí đều không có quay đầu, lại làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
Nhan sắc của Phương Tiểu Thư thật tốt, vô cùng tốt, xinh đẹp, xinh đẹp cực kì không tầm thường, làm cho cảm xúc vốn phức tạp trong đầu hắn đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại có bóng dáng phiêu dật quần đỏ tóc đen của cô khi chạy lên lầu.
Rất nhanh Phương Tiểu Thư đã đi xuống đến, thật giống như cảm giác được có người ở dưới lầu nhớ kỹ cô, khi cô xuống dưới sắc mặt mang theo thực mịt mờ tươi cười, trong lòng ôm một bộ tây trang của Bạc Tể Xuyên, từ áo sơmi đến caravat tất cả đều có, bất quá không có đồ lót.
"Em làm cái gì?" Bạc Tể Xuyên nhíu mày nhìn cô, bỏ ra kính mắt để tới một bên trên bàn, thuận tay để luôn sổ hộ khẩu ở đó.
Phương Tiểu Thư quăng tây trang về phía hắn: "Thay cho em xem đi."
"Hả?" Bạc Tể Xuyên ninh mi phát ra một tiếng nghi hoặc, mặt thực tinh xảo, đường nét tuấn tú, trong ánh mắt có sự xa cách lễ phép cùng lãnh đạm.
Cứ việc như thế, khi người khác nhìn vào trong mắt hắn lại một điểm cũng không cảm thấy không thoải mái, trong cặp mắt hoa đào kia chiếu ngược cái bóng của ngươi, không giống rất nhiều người hiện tại. Đến thời đại này, trong ánh mắt của mọi người đã muốn rất ít thấy được bóng dáng của người khác, chỉ có màu đen trống rỗng.
"Anh mặc vào rất đẹp." Phương Tiểu Thư lôi kéo hắn ngồi vào ghế sofa, mỉm cười nói, "Liền thay cho em xem đi, chúng ta hiện tại như thế nào cũng đều là người cùng một cái sổ hộ khẩu, một cái yêu cầu nho nhỏ như vậy của em anh đều không đáp ứng?"
Bạc Tể Xuyên nghiêng mắt nhìn cô, còn thật sự nói: "Anh nghĩ đến em làm như vậy chính là cái ngụy trang." Hắn ý có điều chỉ cầm lấy sổ hộ khẩu lắc lắc trước mặt cô, "Ngụy trang giúp anh và em tránh đi phiền toái."
Phương Tiểu Thư tự tại nhìn hắn, gật đầu lại lắc đầu: "Với anh mà nói đúng vậy."Cô mở ra hai tay khoát lên chỗ tựa lưng của sofa, hai chân xen lẫn dựa vào đi lên, hơi nghiêng đầu khép mở đôi môi đỏ mọng nói, "Nhưng với em mà nói không phải." Cô gợi lên khóe miệng, cười đến ý vị sâu xa.
Bạc Tể Xuyên đem bộ dáng của cô nhìn một cái không xót gì, không biết nên phóng ánh mắt ở nơi nào, may mà cầm quần áo đến phòng của cô ở tầng một thay đổi.
Phương Tiểu Thư như trước ngồi ở trên sofa, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đó, chờ lúc Bạc Tể Xuyên mặc một bộ tây trang màu đen từ bên trong đi ra, cô mới chậm rãi đứng lên.
Hắn thoạt nhìn có chút câu thúc, bộ tây trang màu đen gồm ba kiện bó sát người lót dáng người của hắn càng phát ra gầy yếu đơn bạc, nhưng bờ vai của hắn thực rộng, chân rất dài, mặc vào tây trang cực kì có khí chất. Cánh tay của hắn thực sự rắn chắc, cảnh này khiến thân hình của hắn tuy rằng thon dài nhìn hơi gầy, nhưng khung xương lại dị thường hoàn mỹ không sứt mẻ.
Dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt càng thêm hoàn mỹ, khí chất tuyệt đối hoàn hảo, ngay cả thanh âm nói chuyện đều không thể soi mói.
"Vì sao đột nhiên cho anh thay quần áo?" Hắn cúi đầu nặng nề hỏi.
Phương Tiểu Thư nhìn cánh tay rắn chắc của hắn, so với đầu vai hoàn mỹ, quyết đoán gắp chân một chút, sau đó mới chậm rãi đi về phía hắn thanh âm có chút khàn khàn nói: "Bởi vì đẹp mắt."
Bạc Tể Xuyên giống như nghe được chê cười khóe miệng giơ lên, cằm cùng khóe miệng gắn bó thành một đường cong rất đẹp mắt, hắn vĩnh viễn sẽ không biết, một nhăn mày một nụ cười của hắn sẽ nhấc lên cơn sóng to lớn như thế nào ở trong lòng của cô.
"Hình dáng bên ngoài đối một người mà nói cũng không trọng yếu." Hắn thoạt nhìn có điểm kháng cự Phương Tiểu Thư dựa vào hắn quá gần, rụt rè lui về phía sau từng bước, nhưng Phương Tiểu Thư từng bước ép sát, hắn đành phải nói chuyện để che giấu xấu hổ, lại bổ sung một câu, "Bộ dạng không thể lấy ra làm cơm ăn."
Phương Tiểu Thư kỳ thật có điểm nghe không rõ hắn đang nói cái gì. Cô tưởng cô là thật sự yêu người đàn ông này. Hắn cao hứng cô còn cao hứng hơn hắn, hắn mất hứng cô càng khổ sở hơn, mỗi một lần tới gần hắn cô liền cảm thấy cuộc đời toàn bộ u ám đều sáng ngời lên, cô muốn ôm hắn.
Vì thế Phương Tiểu Thư liền ôm chặt lấy thắt lưng của Bạc Tể Xuyên, đầu gối vào trong lòng ngực gầy gò của hắn, ngửi hương vị sạch sẽ từ áo sơmi màu trắng của hắn, cảm giác thân thể của hắn từ cứng ngắc đến mềm mại, cực kì vui mừng về việc hắn không có theo bản năng đẩy ra cô.
Tay của Phương Tiểu Thư nhẹ nhàng vuốt phẳng một chút tại sau thắt lưng của hắn, ái muội thấp giọng nói: "Bộ dạng có thể làm cơm ăn hay không không quan hệ, có lẽ anh có thể cho em ăn một chút thứ khác." Tay của cô từ sau thắt lưng của hắn trực tiếp tiến vào bên trong áo khoác tây trang, từ dây thắt lưng một đường đi về phía trước, động tác linh hoạt nhanh nhẹn cởi ra thắt lưng của hắn, trực tiếp bắt tay đi vào dò xét.
"Em uh..." Bạc Tể Xuyên chỉ kịp nói một chữ "Em", mặt sau liền tất cả đều biến thành áp lực than nhẹ, hắn kinh ngạc nhìn Phương Tiểu Thư đang gắt gao theo dõi hắn, hình dáng đôi môi của cô rất được, nhất là sau khi đã trở nên ươn ướt, giờ phút này cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, ký ức về đôi môi lại ngọt lại nhuyễn nhu tốt đẹp liền tất cả đều về tới trong đầu hắn, cho nên cho dù cô làm chuyện gì quá đáng cũng không thể làm cho hắn đem tầm mắt dời đi môi của cô, chỉ cần nhìn cô hắn liền không có biện pháp dời đi ánh mắt.
Bạc Tể Xuyên liền là một người như thế, kỳ thật hắn nghĩ đến đặc biệt nhiều, ở mặt ngoài lạnh như băng rất ít nói chuyện, kỳ thật trong nội tâm đã muốn hiện lên rất nhiều ý tưởng. Khi người khác cảm thấy hắn cay nghiệt hắn có lẽ căn bản là không đem ngươi làm người xem, khi ngươi cảm thấy hắn hoàn mỹ đó là bởi vì hắn không đem ngươi làm người một nhà, mà chỉ khi ngươi cảm thấy hắn ấm áp săn sóc, hắn mới thật sự nhận định ngươi.
"Mày nghĩ tốt lắm?" Bạc Tranh nặng nề hỏi.
Bạc Tể Xuyên gật đầu: "Đúng vậy."
"Cũng đúng, ta hỏi cũng là hỏi không, mày đều đã muốn làm như vậy." Bạc Tranh tự giễu cười, rũ mắt nhìn hộ khẩu trong tay Bạc Tể Xuyên.
Bạc Tể Xuyên nhìn theo ánh mắt của hắn, mỉm cười: "Cho dù hiện tại không làm như vậy, sớm muộn gì cũng muốn như vậy, dù sao quan hệ cũng không lớn, tương lai người muốn kế thừa nhà họ Bạc cũng không phải ta." Hắn nâng tay thôi thôi kính mắt, sắc mặt không có nhiều biểu tình, "Ông còn có Yến Thần."Thanh âm của hắn khi nói chuyện rất nhẹ, trong ánh mắt mang theo chút vui mừng, nhưng ở sâu trong đáy mắt cũng là cực kì hờ hững.
Bạc Tranh nhìn hắn thật lâu thật lâu không nói chuyện, hai người giằng co đến khi cơm chiều mà Phương Tiểu Thư làm tốt đều nguội, Bạc Tranh mới hơi hơi vuốt cằm, xoay người rời đi, không có nói thêm nữa một câu.
Chính là, khi hắn xoay người rời đi, biểu tình trên mặt hắn làm như tại nhớ lại cái gì, cũng hoặc là ở phía sau hối hận cái gì.
Bạc Tể Xuyên nhìn chằm chằm bóng dáng trầm ổn mặc tây trang giày da của Bạc Tranh sải bước đi r axe Audi, một đường đi ra tầm mắt của hắn, chậm rãi đóng cửa lại.
Ngày mùa thu dần dần rời đi, mùa đông đã muốn đến, thành phố Nghiêu Hải thuộc loại thành phố trung tâm ở phương Bắc, giờ phút này đã muốn bắt đầu tập thể bật lò sưởi, trong phòng một điểm cũng không lạnh, ấm áp như xuân.
Khu biệt thự Lục Hải tuy là khu biệt thự số một của thành phố, nhưng nó đã bị sửa chữa qua một lần, năm bắt đầu được xây dựng là hai mươi mấy năm trước.
Khi đó mẹ của Bạc Tể Xuyên còn chưa mất, bà thân là luật sư vì con trai tám tuổi của mình xem một khối đất còn không có bắt đầu xây dựng, mua đứt tòa nhà này.
Thời điểm kia Bạc Tể Xuyên cũng chỉ hơn tám tuổi, cũng không biết việc này đại biểu cái gì, nguyên nhân hắn khắc sâu ghi nhớ chuyện này như vậy, là vì không lâu sau khi mua đứt phòng ở này, mẹ của hắn Hà Duyệt liền qua đời.
Thân thể của Hà Duyệt hướng đến không tốt, Bạc Tể Xuyên là biết đến việc này, nhưng bà đột nhiên qua đời lại làm cho người ta có điểm không thể nhận.
Dù sao khi đó Hà Duyệt còn trẻ, tuy thân thể không tốt, nhưng bà giống Bạc Tranh đều xuất thân từ gia đình có nhiều thế hệ theo chính trị cũng rất có của cải, thân thể của bà vẫn đều được chiếu cố rất khá, như thế nào lại đột nhiên đã mất đâu?
Một đứa trẻ là không nghĩ ra này đó, Bạc Tể Xuyên khi đó chỉ cảm thấy là lạ, thực không nỡ, thực không thói quen, lại sau đó, liền tất cả đều bị mẹ kế cùng em trai mới quấy rầy hết thảy cuộc sống cùng ý tưởng.
Cũng là theo khi đó bắt đầu, mầm móng ghen ghét trong lòng bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, Bạc Tể Xuyên tuy nhiên vẫn tôn kính Bạc Tranh, lại kỳ thật vẫn đều không có thật sự tha thứ hắn.
Phương Tiểu Thư hai tay ôm ngực nhìn Bạc Tể Xuyên đứng tại cửa nhìn chằm chằm sổ hộ khẩu suy tư, bỗng nhiên xoay người chạy lên lầu.
Bạc Tể Xuyên nhíu mày nhìn về phía bóng dáng của cô, cô gái mặc quần đỏ để tóc dài màu đen đến thắt lưng, mái tóc đen bóng quả thực có thể trực tiếp đi chụp quảng cáo dầu gội đầu. Hơn nữa bóng dáng yểu điệu đẫy đà, màu đen cùng màu đỏ đại biểu cho máu cùng tình dục hợp lại tiếp cùng một chỗ, dẫn đến mọi người vô hạn mơ màng. Cứ việc cô thậm chí đều không có quay đầu, lại làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
Nhan sắc của Phương Tiểu Thư thật tốt, vô cùng tốt, xinh đẹp, xinh đẹp cực kì không tầm thường, làm cho cảm xúc vốn phức tạp trong đầu hắn đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại có bóng dáng phiêu dật quần đỏ tóc đen của cô khi chạy lên lầu.
Rất nhanh Phương Tiểu Thư đã đi xuống đến, thật giống như cảm giác được có người ở dưới lầu nhớ kỹ cô, khi cô xuống dưới sắc mặt mang theo thực mịt mờ tươi cười, trong lòng ôm một bộ tây trang của Bạc Tể Xuyên, từ áo sơmi đến caravat tất cả đều có, bất quá không có đồ lót.
"Em làm cái gì?" Bạc Tể Xuyên nhíu mày nhìn cô, bỏ ra kính mắt để tới một bên trên bàn, thuận tay để luôn sổ hộ khẩu ở đó.
Phương Tiểu Thư quăng tây trang về phía hắn: "Thay cho em xem đi."
"Hả?" Bạc Tể Xuyên ninh mi phát ra một tiếng nghi hoặc, mặt thực tinh xảo, đường nét tuấn tú, trong ánh mắt có sự xa cách lễ phép cùng lãnh đạm.
Cứ việc như thế, khi người khác nhìn vào trong mắt hắn lại một điểm cũng không cảm thấy không thoải mái, trong cặp mắt hoa đào kia chiếu ngược cái bóng của ngươi, không giống rất nhiều người hiện tại. Đến thời đại này, trong ánh mắt của mọi người đã muốn rất ít thấy được bóng dáng của người khác, chỉ có màu đen trống rỗng.
"Anh mặc vào rất đẹp." Phương Tiểu Thư lôi kéo hắn ngồi vào ghế sofa, mỉm cười nói, "Liền thay cho em xem đi, chúng ta hiện tại như thế nào cũng đều là người cùng một cái sổ hộ khẩu, một cái yêu cầu nho nhỏ như vậy của em anh đều không đáp ứng?"
Bạc Tể Xuyên nghiêng mắt nhìn cô, còn thật sự nói: "Anh nghĩ đến em làm như vậy chính là cái ngụy trang." Hắn ý có điều chỉ cầm lấy sổ hộ khẩu lắc lắc trước mặt cô, "Ngụy trang giúp anh và em tránh đi phiền toái."
Phương Tiểu Thư tự tại nhìn hắn, gật đầu lại lắc đầu: "Với anh mà nói đúng vậy."Cô mở ra hai tay khoát lên chỗ tựa lưng của sofa, hai chân xen lẫn dựa vào đi lên, hơi nghiêng đầu khép mở đôi môi đỏ mọng nói, "Nhưng với em mà nói không phải." Cô gợi lên khóe miệng, cười đến ý vị sâu xa.
Bạc Tể Xuyên đem bộ dáng của cô nhìn một cái không xót gì, không biết nên phóng ánh mắt ở nơi nào, may mà cầm quần áo đến phòng của cô ở tầng một thay đổi.
Phương Tiểu Thư như trước ngồi ở trên sofa, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đó, chờ lúc Bạc Tể Xuyên mặc một bộ tây trang màu đen từ bên trong đi ra, cô mới chậm rãi đứng lên.
Hắn thoạt nhìn có chút câu thúc, bộ tây trang màu đen gồm ba kiện bó sát người lót dáng người của hắn càng phát ra gầy yếu đơn bạc, nhưng bờ vai của hắn thực rộng, chân rất dài, mặc vào tây trang cực kì có khí chất. Cánh tay của hắn thực sự rắn chắc, cảnh này khiến thân hình của hắn tuy rằng thon dài nhìn hơi gầy, nhưng khung xương lại dị thường hoàn mỹ không sứt mẻ.
Dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt càng thêm hoàn mỹ, khí chất tuyệt đối hoàn hảo, ngay cả thanh âm nói chuyện đều không thể soi mói.
"Vì sao đột nhiên cho anh thay quần áo?" Hắn cúi đầu nặng nề hỏi.
Phương Tiểu Thư nhìn cánh tay rắn chắc của hắn, so với đầu vai hoàn mỹ, quyết đoán gắp chân một chút, sau đó mới chậm rãi đi về phía hắn thanh âm có chút khàn khàn nói: "Bởi vì đẹp mắt."
Bạc Tể Xuyên giống như nghe được chê cười khóe miệng giơ lên, cằm cùng khóe miệng gắn bó thành một đường cong rất đẹp mắt, hắn vĩnh viễn sẽ không biết, một nhăn mày một nụ cười của hắn sẽ nhấc lên cơn sóng to lớn như thế nào ở trong lòng của cô.
"Hình dáng bên ngoài đối một người mà nói cũng không trọng yếu." Hắn thoạt nhìn có điểm kháng cự Phương Tiểu Thư dựa vào hắn quá gần, rụt rè lui về phía sau từng bước, nhưng Phương Tiểu Thư từng bước ép sát, hắn đành phải nói chuyện để che giấu xấu hổ, lại bổ sung một câu, "Bộ dạng không thể lấy ra làm cơm ăn."
Phương Tiểu Thư kỳ thật có điểm nghe không rõ hắn đang nói cái gì. Cô tưởng cô là thật sự yêu người đàn ông này. Hắn cao hứng cô còn cao hứng hơn hắn, hắn mất hứng cô càng khổ sở hơn, mỗi một lần tới gần hắn cô liền cảm thấy cuộc đời toàn bộ u ám đều sáng ngời lên, cô muốn ôm hắn.
Vì thế Phương Tiểu Thư liền ôm chặt lấy thắt lưng của Bạc Tể Xuyên, đầu gối vào trong lòng ngực gầy gò của hắn, ngửi hương vị sạch sẽ từ áo sơmi màu trắng của hắn, cảm giác thân thể của hắn từ cứng ngắc đến mềm mại, cực kì vui mừng về việc hắn không có theo bản năng đẩy ra cô.
Tay của Phương Tiểu Thư nhẹ nhàng vuốt phẳng một chút tại sau thắt lưng của hắn, ái muội thấp giọng nói: "Bộ dạng có thể làm cơm ăn hay không không quan hệ, có lẽ anh có thể cho em ăn một chút thứ khác." Tay của cô từ sau thắt lưng của hắn trực tiếp tiến vào bên trong áo khoác tây trang, từ dây thắt lưng một đường đi về phía trước, động tác linh hoạt nhanh nhẹn cởi ra thắt lưng của hắn, trực tiếp bắt tay đi vào dò xét.
"Em uh..." Bạc Tể Xuyên chỉ kịp nói một chữ "Em", mặt sau liền tất cả đều biến thành áp lực than nhẹ, hắn kinh ngạc nhìn Phương Tiểu Thư đang gắt gao theo dõi hắn, hình dáng đôi môi của cô rất được, nhất là sau khi đã trở nên ươn ướt, giờ phút này cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, ký ức về đôi môi lại ngọt lại nhuyễn nhu tốt đẹp liền tất cả đều về tới trong đầu hắn, cho nên cho dù cô làm chuyện gì quá đáng cũng không thể làm cho hắn đem tầm mắt dời đi môi của cô, chỉ cần nhìn cô hắn liền không có biện pháp dời đi ánh mắt.
Bạc Tể Xuyên liền là một người như thế, kỳ thật hắn nghĩ đến đặc biệt nhiều, ở mặt ngoài lạnh như băng rất ít nói chuyện, kỳ thật trong nội tâm đã muốn hiện lên rất nhiều ý tưởng. Khi người khác cảm thấy hắn cay nghiệt hắn có lẽ căn bản là không đem ngươi làm người xem, khi ngươi cảm thấy hắn hoàn mỹ đó là bởi vì hắn không đem ngươi làm người một nhà, mà chỉ khi ngươi cảm thấy hắn ấm áp săn sóc, hắn mới thật sự nhận định ngươi.
Bình luận truyện