Chương 28
“Trong nháy mắt kia có rất nhiều chuyện cũ nảy lên trong đầu óc, đều là chút đoạn ngắn không được đầy đủ trọn vẹn, chút đoạn ngắn kia giúp hắn nhìn thấu được rất nhiều thứ, mà tưởng rằng đã lãng quên đi”
Mục Dục Vũ nhìn một tá mười mấy cái bát tráng men màu sắc khác nhau trên bàn, hắn mỗi một cái đều cầm lấy nhìn kỹ, nhưng phát hiện không có cái nào giống với loại mà Nghê Xuân Yến đã mua cho hắn.
Hắn nhớ rõ đó là một cái bát màu trắng in thêm đóa hoa hồng nhạt quê mùa , kích thước vừa vặn thích hợp cho một người phụ nữ cầm trong tay, hắn cầm lấy thì có hơi nhỏ, nhưng độ sâu cũng chừng mực, uống chừng nửa bát nước đường nâu, lúc ấy hắn cảm thấy dạ dày cũng no no.
“Không phải như thế.” Hắn cuối cùng nhìn quét một lượt qua trên bàn, kết luận nói, “Không giống với cái chị đã đánh mất.”
Chị Dư ruột sầu muốn chết, chị dùng kinh nghiệm được đào tạo trong nhiều năm mới nỗ lực duy trì biểu tình không thay đổi, nói: “Nhưng mà thưa ngài, đây cũng là bát tráng men, cho dù hoa văn không giống, nhưng công dụng cũng không khác nhau…”
Mục Dục Vũ lãnh đạm liếc chị ta một cái, thành công làm lời chưa nói xong nuốt trở về, hắn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, đều gói lại, bỏ vào thùng rồi giao cho Đại Quân, anh ta biết nên đưa cho ai.”
Chị Dư nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng chỉ huy nữ giúp việc tiến lên thu thập mấy cái bát tráng men, cúi đầu với Mục Dục Vũ, xoay người rời khỏi phòng.
Chị ta đi rồi, Mục Dục Vũ bắt đầu làm việc, hắn tuy rằng bị thương ở cánh tay phải ở nhà, nhưng chuyện cần làm cũng không ít, chẳng qua địa điểm làm việc được dời từ công ty về nhà mà thôi. Hắn nhìn một phần tài liệu, nhưng lúc này, phòng trên lầu của Diệp Chỉ Lan truyền đến âm thanh đập vỡ. Sau đó, cầu thang truyền đến tiếng động thùng thùng khi chạy, đại khái chị Dư mang theo người làm lên xoa dịu cô ta, nhưng mà ồn ào chẳng những không ngừng lại, ngược lại lớn hơn nữa. Còn kèm theo tiếng thét chói tai vang vọng của Diệp Chỉ Lan: ” Chị làm cái gì vậy? Chị cũng xứng quản tôi? Chị chẳng qua chỉ là con chó của Mục Dục Vũ, chị có tư cách gì ra điều kiện với tôi? Hả? Chị cút cho tôi, cút!!”
Rầm một tiếng, lại có cái gì đó bị hung hăng đập lên sàn.
Mục Dục Vũ tâm tình vô cùng phiền chán, hắn đối với một chữ tài liệu cũng xem không vào, đứng lên mở nhạc, trong chiếc máy truyền đến bài hòa âm Beethoven thứ năm vang vọng bồn bề, nhạc giao hưởng tạm thời lấn đi tiếng khóc lóc của phụ nữ, nhưng ngoại trừ khiến cảm xúc hắn càng thêm bất động thì không còn tác dụng. Hắn tâm phiền ý loạn mở ngăn kéo, lấy ra một điếu xì gà, lung tung châm lửa, nhưng xì gà cũng không thể làm hắn an ổn, trong lòng giống như chôn giấu ma quỷ đương giương nanh múa vuốt, lúc này kiệt lực giãy dụa , kêu gào .
Làm cho người phụ nữ kia câm miệng.
Chỉ cần làm cho cô ta câm miệng, ngay cả bóp chết cô ta cũng không tiếc!
Mục Dục Vũ mạnh một chút trực tiếp đem xì gà đang cháy sáng nhấn vài cái vào mặt bàn, đem nó xoắn lại, sau đó bỏ lại tài liệu, dùng sức xoay người mở cửa phòng, hai ba bước dậm chân trên thang lầu. Hắn còn không ý thức được thời điểm này bản thân đang làm cái gì, hắn đã đến cửa phòng ngủ Diệp Chỉ Lan, sau đó hắn phát hiện chính mình lập tức đẩy những người xung quanh, bóp cổ Diệp Chỉ Lan .
Trong nháy mắt kia có rất nhiều chuyện cũ nảy lên trong đầu óc, đều là chút đoạn ngắn không được đầy đủ trọn vẹn, chút đoạn ngắn kia giúp hắn nhìn thấu được rất nhiều thứ, mà tưởng rằng đã lãng quên đi: ví như thời kì thiếu niên gầy trơ cả xương , bị một đám lưu manh đánh đau ê ẩm nằm trên đất; ví như vừa bị Mục Giác mang đến cửa nhà, mỗi khi ăn cơm cũng không dám ăn nhiều, mỗi ngày vào buổi tối nhất định sẽ thừa dịp đêm dài mò đến phòng bếp trộm lấy hai cái bánh bao hoặc hai khối bánh bột ngô giấu đến nơi chỉ mình hắn biết, dự phòng trường hợp có bị đuổi đi cũng còn mang theo đồ ăn; ví như hắn vừa đến Mỹ không quen bị người da trắng nhạo báng, mỗi ngày từ lúc đi ra khỏi công ty đều cố gắng mặc kệ cái bụng đói reo ầm đuổi theo xe điện ngầm; ví như hắn vừa cưới Diệp Chỉ Lan , khi toàn bộ người Diệp gia không người nào cho hắn chút mặt mũi, ngay cả vợ bé đều dám ở trước mặt hắn xưng trưởng bối chỉ trích hắn ăn mặc không đúng giầy và caravat không hợp…
Hắn trải qua rất nhiều gian khổ, tự tôn hắn rất mạnh, nhưng vì làm ngài Mục , hắn không thể không lần lượt áp chế lòng tự trọng, bị những người hèn hạ , ti tiện giẫm lên.
Trong nháy mắt này hắn trải qua áp lực phẫn nộ đột nhiên liền bạo phát, chúng nó mãnh liệt như thế, toàn bộ chỉ hướng về ngọn nguồn: Diệp Chỉ Lan. Ở giờ này phút này, người phụ nữ này đại biểu sở hữu những cực khổ mà hắn từng trải qua, sở hữu những căm hận lại không thể không nén giận lại; hắn đã phải nuốt nhịn những ghê tởm của quá khứ, phải chi được nghiền nát dưới dưới lòng bàn chân mới thỏa lòng khuất nhục.
Đả bại cô ta, bóp chết cô ta, tiêu diệt cô ta.
Tay hắn dần dần dùng sức, hắn nhìn đến Diệp Chỉ Lan liều mạng giãy dụa đá đánh tay chân chậm rãi vô lực, trên mặt cô ta vì khó thở mà trở nên đỏ bừng, những mạch máu dưới da dần hiện rõ lên, có vẻ dữ tợn và xấu xí. Mục Dục Vũ biết nên dừng lại, nhưng hắn dừng không được, hắn cảm thấy khoái ý, hắn cảm thấy nên như thế.
“Tiên sinh, tiên sinh ngài buông phu nhân ta, buông tay, buông tay!” Bên cạnh có người thét chói tai , vừa dùng sức kéo tay hắn, “Các anh đều là người chết sao? Nhanh chút lại đây giúp tôi, muốn chết người sao, nhanh lên!”
Được vài người bước lên, ba chân bốn cẳng muốn ngăn hắn, nhưng mà nhất thời kéo chưa ra. Nhưng vào lúc này có người vọt nhanh vào phòng, đánh vào mặt hắn một quyền, đau đớn kịch liệt làm Mục Dục Vũ lúc này chậm rãi khôi phục lý trí, hắn ngơ ngẩn để người khác tùy ý kéo hắn ra, không thể tin nhìn chằm chằm tay mình, hắn thở hổn hển, nghĩ rằng tôi sao vậy ? Làm sao có thể đột nhiên trong lúc đó liền không thể ức chế chán ghét đối với Diệp Chỉ Lan ?
“Tiên sinh, tiên sinh ngài không có việc gì chứ?” Có người đỡ lấy hắn, sốt ruột hỏi.
Mục Dục Vũ mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện đỡ lấy người của hắn là Tôn Phúc Quân, hắn phản ứng chậm chạp sờ sờ mặt của mình, là người vừa cho hắn một quyền vào mặt. Hắn cười khổ một chút, khàn khàn nói: “Mẹ nó anh xuống tay thật độc.”
“Tôi không cố ý.” Tôn Phúc Quân thở dài, “Ngài nhìn bên kia xem.”
Mục Dục Vũ lúc này mới nhìn đến Diệp Chỉ Lan cuộn mình trên mặt đất tuyệt vọng ho khan, tóc tai bù xù giống như con chó cái. Cô phát hiện Mục Dục Vũ đang nhìn, ngẩng đầu kinh hoảng liên tục lui về phía sau, chị Dư và hai gã giúp việc vây quanh cô ta nhỏ giọng an ủi.
“Tôi…” Mục Dục Vũ ngập ngừng, hắn vươn tay choTôn Phúc Quân, thở phì phò nói, “Bắt tay, kéo tôi dậy.”
Tôn Phúc Quân vẻ mặt nghiêm túc kéo hắn, giúp đỡ hắn chậm rãi rời khỏi phòng, đi xuống lầu, trở lại phòng ngủ của Mục Dục Vũ. Mục Dục Vũ thả người trên ghế, thở dài ra một hơi, suy yếu nói: “Tôi vừa rồi, dường như là ma, tôi không nghĩ muốn giết chết cô ta, cho dù nghĩ cũng không bao giờ tự tay động thủ…”
Tôn Phúc Quân trầm mặc , hắn nhẹ tay nhẹ chân vì Mục Dục Vũ rót ly rượu brandy, đưa qua nói: “Uống một chút, ngài sẽ dễ chịu hơn nhiều .”
Mục Dục Vũ gật gật đầu, hắn phát hiện bàn tay đang tiếp lấy ly rượu run rẩy, vội cúi đầu một ngụm uống vào, dạ dày thiêu nóng , cảm xúc hắn ổn định không ít, bắt đầu cảm thấy chuyện này khác thường, hắn ngẩng đầu đối với Tôn Phúc Quân nói: “Đại Quân, anh nói xem tôi đây làm sao vậy ?”
Tôn Phúc Quân ngồi xổm xuống , đối với hắn nói: “Tôi cũng không hiểu được, ở vùng nông thôn chúng tôi hai vợ chồng cãi cọ đánh nhau là chuyện thường, cần gì phải đánh đến nỗi muốn luôn cái mạng của đối phương, chuyện này không bình thường.”
“Tôi không muốn mạng của cô ta.” Mục Dục Vũ thì thào nói, “Thêm chút nữa”.
Tôn Phúc Quân tiếp nhận cái ly của hắn, rót vào, nói: “Tôi tin rằng, tôi xuất thân từ bộ đội đặc chủng, người muốn giết người, không phải như ngài vậy .”
“Nhưng mà đột nhiên, tôi không khống chế được bản thân, cho tới bây giờ tôi chưa từng như vậy ” Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, lặp lại , “Cho tới bây giờ tôi chưa lần nào thất thường đến vậy.”
Tôn Phúc Quân yên lặng nhìn hắn: “Có lẽ gần đây ngài gặp áp lực quá lớn.”
Mục Dục Vũ xoa thái dương, lắc đầu nói: “Áp lực tôi lớn đến cỡ nào cũng không phải cứ giết một người phụ nữ là cảm thấy hết , tôi không phải người như thế. Không được, tôi cảm thấy không thích hợp, anh tìm A Lâm, phải anh ta đến đây ngay lập tức.”
Tôn Phúc Quân gật gật đầu, lập tức lấy ra điện thoại gọi cho trợ lý Lâm, chỉ chốc lát trò chuyện xong, hắn khép lại điện thoại nói: “A Lâm nói anh ta lập tức sẽ tới, tiên sinh, kỳ thật tôi có một câu, không biết có nên nói hay không.”
“Nói.”
“Tôi cảm thấy phòng của ngài phong thủy không tốt lắm, ngài xem người trong nhà này, phu nhân thì khỏi nói , ngay cả tôi đều cảm thấy cô có chút muốn làm loạn, hơn nữa những người làm việc ở đây suốt ngày cứ như vậy, sống trống rỗng , có thể thoải mái sao? Hiện tại lại ra chuyện này, ngài lại như vậy cùng phu nhân cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy , tôi lo lắng…”
Tôn Phúc Quân không nói.
Hai người im lặng . Mục Dục Vũ từ từ nhắm hai mắt nghĩ đến chuyện đó, Tôn Phúc Quân chưa rời đi, qua một hồi lâu, chị Dư gõ cửa nói: “Thưa ngài,trợ lý Lâm đến đây.”
“Cho anh ta vào.”
Chị Dư đẩy cửa ra, trợ lý Lâm bước nhanh vào, nút thắt áo sơmi đều mở hai cái, đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là vội vã chạy tới, vào cửa liền hỏi: “Tiên sinh, ngài tìm tôi?”
“Ừm ” Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ nói, “Tôi nghĩ nên tìm bác sĩ tâm lý, gần đây cảm xúc có chút không đúng. Anh sắp xếp một chút, lặng lẽ , đừng để người ngoài biết.”
Trợ lý Lâm sắc mặt trở nên nghiêm túc, hỏi: “Ngài xác định chuyện này là cần thiết?”
“Tôi xác định.” Mục Dục Vũ thở dài nói, ” Vừa mới thiếu chút nữa tôi đã bóp chết Diệp Chỉ Lan.”
Lâm trợ lý giật mình nhìn Tôn Phúc Quân liếc mắt một cái, sau đó nói: “Hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp cho ngài.”
“Còn có, ” Mục Dục Vũ mệt mỏi nói, “Diệp Chỉ Lan kia, tuy hôm nay tôi làm vậy, cũng buộc tôi phải quyết định. Anh, tìm một luật sư giỏi để đàm phán với cô ta, tìm cho cô ta một căn phòng, rồi bảo cô ta chuyển ra ngoài. Đại Quân nói cũng đúng, tôi nếu ở chung phòng với cô ta lần nữa, tôi sợ tôi ngày nào đó thật sự lại tự tay giết chết .”
“Vâng, thưa ngài.”
Bọn họ trò chuyện, chị Dư lại đây gõ cửa, nhìn ánh mắt của hắn lộ ra cẩn thận: “Thưa ngài, cơm trưa chuẩn bị rồi , ngài muốn cùng trợ lý Lâm cùng nhau dùng cơm, hay là dùng một mình ở đây?”
“Cùng nhau ăn đi. Nhiều người càng náo nhiệt.” Mục Dục Vũ đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tôn Phúc Quân, thấp giọng nói, “Chuyện hôm nay , bất kể như thế nào, cám ơn anh.”
“Tiên sinh, ” Tôn Phúc Quân lại một phen ngăn lại hắn, cười khờ nói: “Ngài không phải phân phó cơm trưa để Xuân Yến quản sao? Tuy nói ngài hiện tại ở đây, nhưng tôi đã bảo cô ấy làm để mang lại đây, ngài hôm nay có muốn nếm thử? Chỉ là đồ ăn có chút đơn giản.”
Mục Dục Vũ không hiểu sao tâm tình trở nên thoải mái , gật đầu nói: “Không có việc gì, tôi sẽ nếm.”
“Tiên sinh, ” Chị Dư bất mãn nói, “Cơm trưa của ngài phòng bếp đã chuẩn bị tốt , nguyên liệu nấu ăn lại rất tươi, anh Tôn mang đến thức ăn đó phải hâm nóng một lần nữa, vậy rau xanh không còn tươi nữa? Hơn nữa cũng không biết sạch sẽ hay không sạch sẽ…”
Tôn Phúc Quân cả người căng thẳng, quay đầu cười nói: “Chị quản gia đây thật chu đáo, đối với việc này cô ấy rất cẩn thận để tâm, chị không biết, hôm qua \ tôi cùng cô ấy đi chợ mua đồ, đều rất chú ý, không thể so đầu bếp chúng tôi kém hơn. Hơn nữa mấu chốt là, tiên sinh đã tiêu tiền mướn cô ấy , không ăn thì lãng phí…”
Khóe miệng Mục Dục Vũ đã muốn cắn câu, đánh gãy lời hắn nói: “Đã biết, không để cô ta tốn công bận rộn, tôi sẽ thử xem .”
Bình luận truyện