Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 11: Bị bắt cóc (1)



Ngồi trên mặt đất, đưa tay vuốt cằm, để làn gió xuân man mát thổi qua gương mặt, trước mắt là biển bồ công anh tím rực rỡ.
"Khụ khụ..." Giang Nam ho khan.
Ta nghiêng đầu, thấy thân thể y hơi lảo đảo, tay che miệng, cung mày nhíu chặt.
Ta thế mà quên mất y còn đang bệnh! Ta vội đứng dậy, nói: "Chúng ta về thôi."
Y gật đầu, đứng dậy. 
Ta thấy áo choàng còn ở dưới đất, muốn cúi người nhặt, hoàn toàn không ngờ y cũng giống ta cùng cúi người, đầu ngón tay hai người chạm nhau.
Ta kinh hoảng muốn rút về, tay đã bị y nắm lấy, ta kêu lên, muốn giật ra, nhưng càng bị y nắm chặt. Mặt ta đỏ bừng, rũ mắt không dám nhìn y.
Cảm nhận tay y rất nóng, ta cả kinh, bật thốt lên: "Ngài đáng sốt!"
"Ta không sao, đi thôi."
Nhặt áo choàng lên, y kéo ta đi về phía linh nham. Ta mặc cho y dắt đi, hiện tại tay y không dùng quá nhiều lực, ngón tay lạnh băng của ta được lòng bàn tay nóng rực kia bao bọc dần trở nên ấm áp.
Chúng ta ra ngoài, thấy xe ngựa vẫn còn ở đây, nhưng lại không thấy Thanh Tư và Thư Nghiên. Ta kinh ngạc nhìn về phía Giang Nam, y giống như nhận ra điều gì, kéo ta chạy về phía trước, nhấc màn xe lên.
"Ưm..."
"Ưm..."
Thanh Tư và Thư Nghiên bị trói nhét trong xe ngựa, miệng bị chặn lại, thấy chúng ta, cả hai đều lộ vẻ kinh hoảng. Khóe miệng Thanh Nghiên có vết thương màu xanh tím, giống như vừa bị người ta đánh.
Ta chấn động, vội vươn tay muốn giúp họ cởi trói.
Đúng lúc này, có người lớn tiếng: "Lên!"
Lập tức, xung quanh xuất hiện năm sáu tên nam nhân vạm vỡ.
"Kẻ nào?" Giang Nam kéo ta vào lòng, nhìn người trước mặt, hỏi.
Một gã nam nhân béo lùn hung tợn nói: "Thức thời thì tránh ra, chúng ta chỉ cần nàng ấy!" Ngón tay chỉ về phía ta, khóe miệng nhếch lên.
Ta kinh ngạc nhìn gã, muốn ta? Muốn ta làm gì?
Một tên nam nhân râu ria đứng cạnh gã nói: "Đại ca, các huynh đệ đều chờ lâu rồi, xem ra Bát tiểu thư này ra ngoài vụng trộm với người ta! Đừng mất thời gian vô nghĩa nữa, mau bắt người về thôi."
Nghe gã dùng hai từ "vụng trộm", ta không nhịn được mà phản bác: "Ngươi nói bậy!"
Phượng Loan Phi ta xưa nay trong sạch, sao có thể vụng trộm như lời gã nói?
Giang Nam vẫn không nhúc nhích, giọng nói vững vàng: "Nếu các vị cần tiền, vậy thì lấy mang đi đi."
"Ha ha ha..." Đối phương giống như vừa nghe chuyện gì đó rất nực cười, nói, "Cả kinh thành này còn ai tiền tài nhiều hơn Quốc Cữu?"
Ta khiếp sợ, thì ra thứ bọn chúng nhằm vào là tiền bạc của Phượng phủ. Đương kim Hoàng Hậu là muội muội của Phượng Hố, mà Phượng Hố rất được Hoàng Thượng tín nhiệm, có thể đứng trên cao hô mưa gọi gió.
Hơn nữa Phượng gia trên thương trường cũng nằm ở vị trí độc tôn. Mỗi lĩnh vực ở Đại Tuyên Lục ca ta Phượng Lê Mạch đều tham dự, có thể nói huynh ấy chính là truyền kỳ trên thương trường.
Nam nhân kia đưa tay vuốt ra, nhếch miệng: "Phượng Lục thiếu gia còn thiếu tiền huynh đệ chúng ta chưa trả! Tạm thời phải để Bát tiểu thư chịu ủy khuất rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện