Không Ngọt Bằng Em
Chương 12: Không ngừng không được 2
Edit: Hướng Nhật Quỳ
Giọng Lạc Hành rất nhẹ cũng rất kiên định, không vì một bạt tai này mà lùi bước: “Lớp trưởng bọn con là người đứng đầu lớp, còn có các vị bạn học khác cũng nằm trong top 20 của lớp, con ở lớp Chín sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Được, không đi.” Triệu Cửu Lan cười nhạt: “Mày cút cho tao.”
Lạc Hành xoay người ra cửa cầm cái ô che mưa, phát hiện trời đã nắng lại, lần đầu tiên chủ động đi đến gian phòng nhỏ đối diện.
Cậu đứng ở cửa, nhìn ổ khóa bị gỉ sét nghiêm trọng, hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt lúc Triệu Cửu Lan nhìn cậu rời đi kia, tàn nhẫn mà nắm lấy lòng bàn tay.
Ánh mắt kia trong nháy mắt kéo bà ta trở về mười bảy năm trước, giống như đoạn tuyệt, ánh mắt không chút mảy may quyến luyến nào, tựa như một mũi khoan bị đốt đến cháy rực hung hãn ghim vào trong lòng bà ta.
Nóng đến da thịt bà ta cháy khét thối rữa đau thấu xương tủy, cầm lấy ly trà tàn nhẫn đạp nát.
Không thể, bà ta không thể để Lạc Hành rời khỏi bà ta giống như người kia.
Chỉ cần bà ta giáo dục thật tốt, Lạc Hành nhất định sẽ không như người kia, chắc chắn sẽ không.
—
Lạc Hành cả đêm không ngủ, ôm đầu gối ngồi dưới đất, quần áo trên người khô rồi lại ướt, khó khăn lắm mới chịu được đến lúc có được tia sáng mặt trời.
Cậu vừa mở cửa đã bị gió thổi một cái, thoáng rùng mình.
Hôm nay là ngày Hoắc Hành Chu thi đấu cùng người khác, địa điểm là sân vận động Giang Thành ở trung tâm thành phố, cách trường học rất xa.
Triệu Cửu Lan còn chưa dậy, cậu cầm cây chổi dọn dẹp mấy mảnh vỡ trên đất, lại đi vào phòng bếp, rửa nồi sạch sẽ, vụng về nấu cháo trên bếp rất lâu.
Lấy một ít rau cải muối ớt vại ra rửa sạch sẽ, cắt nhỏ rồi ướp gia vị, đợi cháo nấu xong thì tắt lửa, để lại tờ giấy lên trên bàn, xách hành lý rời đi.
Cậu không quay đầu lại.
—
“Bé ngoan sao không ở nhà thêm một ngày nữa, bây giờ đã đi rồi?” Bà nội Chu hỏi: “Chao ôi mặt con bị làm sao thế?”
Lạc Hành dừng bước, không trả lời câu phía sau, chỉ nói: “Việc học ở trường rất nhiều nên không thể ở nhà, tạm biệt bà nội Chu ạ.”
“Đi đi đi đi.”
Bởi vì việc nấu cơm tốn một ít thời gian nên đã gần tám giờ.
Lạc Hành bước nhanh đến trạm xe chờ, vẫn là người tài xế hôm qua, thấy cậu quen mắt thì cười một cái: “Ơ, anh bạn nhỏ đi xe sớm thế này.”
Lạc Hành gật đầu.
Buổi sáng ít người, cũng không phải giờ đi làm nên không kẹt xe, đi rất nhanh.
Cậu chuyển đồ về ký túc xá, thấy thời gian còn sớm thì tắm rửa thay quần áo, má trái trong gương có chút sưng, còn có một đường vết máu tí xíu.
Cậu định không đi, nhưng lại nhớ đây là trận đấu của Hoắc Hành Chu, hơn nữa mình cũng không có lưu số điện thoại của hắn.
Còn nữa, Hoắc Hành Chu dường như… Rất hy vọng mình sẽ đi.
Xoắn xuýt hồi lâu.
Lạc Hành dùng khăn lông ngâm nước lạnh đắp lên da mắt lạnh đến tê rần mới cảm giác có chút tiêu sưng, vết máu thì không còn cách nào.
Nghĩ cái cớ thôi.
—
Hoắc Hành Chu mặc áo cầu thủ, nâng quả bóng trong tay trông thật nhẹ nhàng chuyền lên trước, quả bóng giống như biết đường mà nhảy thẳng vào trong khung rổ, nháy mắt đã mang theo một trận thét chói tai.
Hắn vẫn luôn nhìn ra cửa, nhíu mày nghĩ đã qua hai mươi phút rồi, nhóc bạch nhãn lang kia sao còn chưa đến?
Chẳng lẽ cậu ấy quên đi, hay là giở trò gạt hắn?
Nếu hôm nay cậu ấy dám không đến.
Hoắc Hành Chu nghĩ nghĩ, thế nào cũng phải khiến cậu… Suy nghĩ hồi lâu cũng không nỡ xử phạt làm sao, lông mày nhíu càng chặt hơn.
“Hoắc tổ tông, mày nhìn cái gì vậy hả?” Phùng Giai thấy quả bóng trong tay Hoắc Hành Chu đã bị Lục Thanh Hòa đoạt đi, tức giận nhìn thẳng mắt hắn.
“Không thấy cái…”
Mới vừa mở miệng.
Một đứa nhóc chuồn từ cửa đi vào, hai má hồng hồng, chóp mũi cũng dính mồ hôi, Hoắc Hành Chu không nhịn được mà mỉm cười một cái, thu hồi tầm mắt.
Hắn liếc nhìn Lục Thanh Hòa, cướp bóng của tôi đúng không.
“Xem bố đây làm sao dạy cậu làm người nè.”
Lục Thanh Hòa cũng không quan tâm hắn, mặt đầy lạnh lùng dẫn bóng đến khung rổ, tỏ rõ là phải thắng.
—
Có không ít người đến xem thi đấu, những lớp khác cũng có không ít, nam sinh nữ sinh tách ra ngồi, từng người thét chói tai không ngừng cổ vũ.
Lạc Hành tìm một vị trí ngồi hẻo lánh, nghiêng đầu thì phát hiện Diệp Tiếu Tiếu vậy mà cũng đến.
Cô nàng ngồi trên ghế tựa, bên cạnh có một đám nữ sinh vây quanh, cô nàng khẽ mỉm cười nghe người khác nói chuyện, trông rất hòa hợp.
Vài nữ sinh dang hai tay làm cái loa thét chói tai, cẩn thận nghe mới biết là Hoắc Hành Chu.
Diệp Tiếu Tiếu mím môi không nói, mỉm cười nhìn về phía sân bóng.
Không lý do, cậu cảm giác tim bỗng bị thứ gì đó đâm một cái, vừa đau vừa chát.
Diệp Tiếu Tiếu là lớp trưởng, mỗi lần thi đều thi đứng nhất lớp, tính cách người tốt dịu dàng mà dáng dấp cũng xinh đẹp, sẽ chủ động đưa thẻ cơm thẻ nước cho cậu mượn, thấy cậu dùng máy vi tính trong phòng học cũng không nói ra ngoài.
Mặc dù cậu biết rất rõ tính hướng mình, cũng thật lòng cảm thấy nữ sinh thế này không có ai là không thích cả, hơn nữa quan trọng nhất là Hoắc Hành Chu là thẳng.
Diệp Tiếu Tiếu dường như phát hiện ánh mắt của cậu, nghiêng đầu đến, hữu hảo cười một thoáng.
Lạc Hành ngẩn ra, hoang mang phát hiện cậu tựa như trong lúc vô tình, đã thay đổi.
Cậu đối với Hoắc Hành Chu như muốn chiếm làm của riêng vậy.
Duy nhất, khát khao độc chiếm.
—
“Bụp.”
Lạc Hành thất thần rất lâu, cũng chẳng có tâm tư xem thi đấu, không biết qua bao lâu, chợt một quyển sách đập trúng cái ghế bên cạnh mình.
Cậu sợ hết hồn, theo bản năng liếc nhìn.
Huyết Lý Hữu Phong.
!!
“Ngu rồi?”
Hoắc Hành Chu chống một tay hắn lên ghế tựa, hơi cúi người xuống cầm lấy điện thoại trên đầu gối cậu: “Đến xem tớ thi đấu, hay đến tán dóc thế?”
Lạc Hành ngơ ngác nhìn hắn, chiếc cổ thon dài cùng đường cong mượt mà nơi cánh tay dựa rất gần, bởi lẽ hơi khom người nên có thể nhìn thấy một đường đến eo từ cổ áo đồng phục bóng rổ.
Cơ bụng hắn rất đẹp, khẩn thực lại trôi chảy, Lạc Hành nhìn mà vô thức nuốt nước bọt, đỏ mặt rồi rời mắt.
“Tại sao đến trễ?” Hoắc Hành Chu hỏi.
“Trên đường hơi kẹt xe.”
Hoắc Hành Chu nhấc chân, nhẹ nhàng chạm vào mũi chân cậu: “Nhích chân chút, để tớ vào.”
Lạc Hành vội rút chân về để hắn đi vào ngồi, Hoắc Hành Chu thoáng nhìn xung quanh cậu: “Không mang nước?”
Lạc Hành lắc đầu, thời điểm cậu đến rất vội vàng nên chưa kịp, Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn nữ sinh bên kia: “Tiếu Tiếu, ném hai chai nước lại đây.”
Lạc Hành thoáng ngẩn người, Tiếu Tiếu… Cậu ấy và lớp trưởng quen thân vậy sao.
“Hai người các cậu cũng vậy, nếu như tớ không mang nước, hai cậu đã không có mà uống rồi.” Diệp Tiếu cười lấy ra hai chai nước, bảo nữ sinh bên cạnh đến đưa.
Bạn học nữa đỏ mặt đưa cho Hoắc Hành Chu, lại nhanh chóng vèo trở lại ngồi, khẽ rít gào: “Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu, Hoắc Hành Chu lớp các cậu đẹp trai ghê á!”
Diệp Tiếu Tiếu cười cô bé: “Vậy cậu đi tỏ tình đi.”
“Tớ không dám, cậu ấy thoạt nhìn ở chung không tốt lắm, tớ sợ bị giận.”
Hoắc Hành Chu vặn mở một chai nước đưa cho Lạc Hành, mình thì mở nắp chai uống hai hớp, thấy tên nhóc bên cạnh vẫn đang ngẩn người, giơ tay xoa xoa đầu cậu: “Nghĩ gì vậy?”
“Chờ đã, mặt cậu làm sao đó!” Hoắc Hành Chu nhíu mày, giơ tay lên nắm cằm cậu nhìn về phía mình, lớn tiếng: “Có người đánh cậu?”
Lạc Hành sắc mặt cứng đờ, theo bản năng che mặt lại, nhỏ giọng nói dối: “Không, không có ai đánh tớ cả, buổi sáng lúc tớ xuống giường thì bị cành hoa quẹt trúng.”
“Đừng nhúc nhích, tớ nhìn chút.” Hoắc Hành Chu cúi đầu, nâng mặt cậu để âm thanh mềm nhũn, “Đau không?”
Lạc Hành nháy mắt mấy cái, bị chất giọng trầm thấp dụ dỗ cùng ánh mắt dịu dàng này của hắn khiến trong lòng hốt hoảng, không được tự nhiên trốn tránh ánh mắt hắn, “Không, không đau.”
Không đau.
Cậu lúc nào cũng ói không đau, vết máu trên mặt này với cái tay lần trước sưng đến như vậy, cũng nói là không đau.
Tên nhóc này đến cùng có thể chịu được được bao nhiêu!
“Trở về sẽ chặt nó.”
“Cậu đừng chặt nó, thầy Trình biết sẽ mắng đó.”
Hoắc Hành Chu bèn cười nhạo: “Một cái cành bị gãy, để nó ở trong phòng hơn nửa năm đã nể mặt rồi, lại còn dám tổn thương người, muốn thành tinh chắc?”
Lạc Hành cười cười không lên tiếng.
Cậu… Chỉ là không muốn nói cho Hoắc Hành Chu nghe, thấy hắn bị gạt cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Là… Là cho tớ sao?”
“Sao?”
“Huyết Lý Hữu Phong.”
Hoắc Hành Chu vặn nắp bình lại, lướt qua người cậu, nhấc quyển sách ném vào ngực cậu, cười gõ lên trán cậu: “Tên nhóc bạch nhãn lang, chỉ biết muốn đồ của tớ, muốn xong thì trở mặt, qua cầu rút ván[1].”
[1] Gốc là [Bạt điểu vô tình/拔屌无情]: nghĩa là sau khi “ăn kiền mạt tận [吃干抹净] con người ta rồi quay lưng bỏ đi. Mình sẽ tạm dịch là [Qua cầu rút ván] vậy.
Lạc Hành không nghe rõ, ôm sách mờ mịt chớp chớp mắt: “Cái gì?”
“Không có gì.” Hoắc Hành Chu nghiêng đầu, nhìn gò má mềm mại đến cái cổ trắng trẻo cũng mạch máu nhỏ màu xanh nhạt.
Dáng vẻ ôm quyển sách rách rưới kích động đến lông mi khẽ run, nhìn đến lòng bàn tay hắn cũng nóng lên.
Hoắc Hành Chu ngửa đầu đổ nước lạnh vào miệng.
“Cảm ơn.” Lạc Hành quý trọng nâng sách, dường như rất sợ đụng hư mà cẩn thận ôm vào trong ngực, đây không chỉ là sách của Hoắc Nghiễn Sinh, mà còn là hắn tặng.
Cái động tác nhỏ này, cộng thêm nụ cười kia, Hoắc Hành Chu nhìn mà có chút ghen tị.
Cuốn sách rách nát này.
Buổi sáng lúc hắn xuống lầu, đi ngang qua thư phòng thì bỗng nhớ đến chuyện này, bên trong kệ sách toàn bộ đều là tác phẩm của ba hắn, khó khăn lắm mới tìm được một bản, cầm đến để xuống trước mặt ba hắn: “Ba, ký tên.”
“Làm gì?” Hoắc Diệp Sơn thoáng liếc hắn từ đầu đến cuối, cũng không nhúc nhích.
“Tặng bạn, ba không ký tên lên thì thôi, hỏi nhiều vậy ba cũng chả biết.”
Hoắc Hành Chu vừa thấy ông ký xong, hai ba ngụm uống xong cháo đứng dậy liền đi.
“Được lắm, người thích sách của ông ấy đã thỏa mãn rồi, cũng chí có đứa mắt mù mới thích.”
Lạc Hành thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, vội bổ sung thêm: “Cậu có thích thứ gì hay không, lần sau tớ tặng cậu nhé.”
Hoắc Hành Chu vốn muốn nói, trong nhà tớ vẫn còn mấy chục bản, kê chân bàn tớ còn ngại không đủ dày để kê, muốn quà cậu tặng làm gì.
Nhưng lời đến khóe miệng, hắn bỗng nuốt lại, nói: “Thích là được.”
“Vậy cậu thích gì?” Lạc Hành thấy hắn thất thần, hỏi lại lần nữa.
“Tớ thích gì…” Hoắc Hành Chu nở nụ cười, “Tớ muốn gì cậu cũng cho?”
Lạc Hành nhấp hạ khóe miệng, gật đầu: “Chỉ cần tớ có khả năng, cậu đều, đều có thể yêu cầu.”
Hoắc Hành Chu bị lời này của cậu đâm vào nơi mềm yếu, hai ba cái vặn nắp chai rồi ném vào trong ngực cậu, một tay chống trên lưng ghế, nghiêng người nhìn cậu.
Đột nhiên dựa sát dọa cậu giật mình: “Sao, sao thế?”
“Trước nói rồi, cho cậu sách thì phải gọi tớ là anh.” Hoắc Hành Chu chống tay nhìn cậu: “Gọi đi.”
“Tớ… Tớ…”
Hoắc Hành Chu đưa tay ra, chầm chậm kề sát gò má cậu, Lạc Hành cho là hắn muốn gõ trán cậu, không nhịn được nhắm mắt, lông mi nhẹ khẽ run.
“Phụt.” Hoắc Hành Chu bị cậu chọc cười, ngón trỏ cong lại đánh lên sống mũi cậu, lau đi một ít mồ hôi tưởng tượng vô căn cứ?
“Vẫn chưa nghĩ ra, sau này rồi hãy nói.” Hoắc Hành Chu đứng lên, kéo chiếc áo thể thao vốn đã đẫm mùi mồ hôi lên quệt đi mấy giọt chưa lau hết, tùy tiện xoa xoa đầu cậu: “Chăm chú nhìn tớ chơi bóng, điện thoại tịch thu.”
Lạc Hành đôi chân dài to lớn sải bước trên chân mình, tiện đường mà xách luôn cái điện thoại của mình ném vào túi bóng bên cạnh, vừa định thò tay thì ánh mắt hắn ép đến: “Cậu muốn làm gì.”
Lạc Hành lập tức rút tay lại, lắc đầu.
“Đừng hòng trốn chạy, lát nữa chơi bóng xong sẽ dẫn cậu đến một nơi.” Hoắc Hành Chu nói xong liền đi, từ lúc bắt đầu vào trận ngoại trừ thỉnh thoảng ánh mắt chợt lóe lên thì không nhìn qua cậu nữa.
Lạc Hành không dám đi điện thoại, cũng chẳng dám cúi đầu đọc sách, chỉ có thể ngồi ở đằng kia nghiêm túc chăm chú nhìn hắn.
Hoắc Hành Chu trên sân bóng.
Giọng Lạc Hành rất nhẹ cũng rất kiên định, không vì một bạt tai này mà lùi bước: “Lớp trưởng bọn con là người đứng đầu lớp, còn có các vị bạn học khác cũng nằm trong top 20 của lớp, con ở lớp Chín sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Được, không đi.” Triệu Cửu Lan cười nhạt: “Mày cút cho tao.”
Lạc Hành xoay người ra cửa cầm cái ô che mưa, phát hiện trời đã nắng lại, lần đầu tiên chủ động đi đến gian phòng nhỏ đối diện.
Cậu đứng ở cửa, nhìn ổ khóa bị gỉ sét nghiêm trọng, hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt lúc Triệu Cửu Lan nhìn cậu rời đi kia, tàn nhẫn mà nắm lấy lòng bàn tay.
Ánh mắt kia trong nháy mắt kéo bà ta trở về mười bảy năm trước, giống như đoạn tuyệt, ánh mắt không chút mảy may quyến luyến nào, tựa như một mũi khoan bị đốt đến cháy rực hung hãn ghim vào trong lòng bà ta.
Nóng đến da thịt bà ta cháy khét thối rữa đau thấu xương tủy, cầm lấy ly trà tàn nhẫn đạp nát.
Không thể, bà ta không thể để Lạc Hành rời khỏi bà ta giống như người kia.
Chỉ cần bà ta giáo dục thật tốt, Lạc Hành nhất định sẽ không như người kia, chắc chắn sẽ không.
—
Lạc Hành cả đêm không ngủ, ôm đầu gối ngồi dưới đất, quần áo trên người khô rồi lại ướt, khó khăn lắm mới chịu được đến lúc có được tia sáng mặt trời.
Cậu vừa mở cửa đã bị gió thổi một cái, thoáng rùng mình.
Hôm nay là ngày Hoắc Hành Chu thi đấu cùng người khác, địa điểm là sân vận động Giang Thành ở trung tâm thành phố, cách trường học rất xa.
Triệu Cửu Lan còn chưa dậy, cậu cầm cây chổi dọn dẹp mấy mảnh vỡ trên đất, lại đi vào phòng bếp, rửa nồi sạch sẽ, vụng về nấu cháo trên bếp rất lâu.
Lấy một ít rau cải muối ớt vại ra rửa sạch sẽ, cắt nhỏ rồi ướp gia vị, đợi cháo nấu xong thì tắt lửa, để lại tờ giấy lên trên bàn, xách hành lý rời đi.
Cậu không quay đầu lại.
—
“Bé ngoan sao không ở nhà thêm một ngày nữa, bây giờ đã đi rồi?” Bà nội Chu hỏi: “Chao ôi mặt con bị làm sao thế?”
Lạc Hành dừng bước, không trả lời câu phía sau, chỉ nói: “Việc học ở trường rất nhiều nên không thể ở nhà, tạm biệt bà nội Chu ạ.”
“Đi đi đi đi.”
Bởi vì việc nấu cơm tốn một ít thời gian nên đã gần tám giờ.
Lạc Hành bước nhanh đến trạm xe chờ, vẫn là người tài xế hôm qua, thấy cậu quen mắt thì cười một cái: “Ơ, anh bạn nhỏ đi xe sớm thế này.”
Lạc Hành gật đầu.
Buổi sáng ít người, cũng không phải giờ đi làm nên không kẹt xe, đi rất nhanh.
Cậu chuyển đồ về ký túc xá, thấy thời gian còn sớm thì tắm rửa thay quần áo, má trái trong gương có chút sưng, còn có một đường vết máu tí xíu.
Cậu định không đi, nhưng lại nhớ đây là trận đấu của Hoắc Hành Chu, hơn nữa mình cũng không có lưu số điện thoại của hắn.
Còn nữa, Hoắc Hành Chu dường như… Rất hy vọng mình sẽ đi.
Xoắn xuýt hồi lâu.
Lạc Hành dùng khăn lông ngâm nước lạnh đắp lên da mắt lạnh đến tê rần mới cảm giác có chút tiêu sưng, vết máu thì không còn cách nào.
Nghĩ cái cớ thôi.
—
Hoắc Hành Chu mặc áo cầu thủ, nâng quả bóng trong tay trông thật nhẹ nhàng chuyền lên trước, quả bóng giống như biết đường mà nhảy thẳng vào trong khung rổ, nháy mắt đã mang theo một trận thét chói tai.
Hắn vẫn luôn nhìn ra cửa, nhíu mày nghĩ đã qua hai mươi phút rồi, nhóc bạch nhãn lang kia sao còn chưa đến?
Chẳng lẽ cậu ấy quên đi, hay là giở trò gạt hắn?
Nếu hôm nay cậu ấy dám không đến.
Hoắc Hành Chu nghĩ nghĩ, thế nào cũng phải khiến cậu… Suy nghĩ hồi lâu cũng không nỡ xử phạt làm sao, lông mày nhíu càng chặt hơn.
“Hoắc tổ tông, mày nhìn cái gì vậy hả?” Phùng Giai thấy quả bóng trong tay Hoắc Hành Chu đã bị Lục Thanh Hòa đoạt đi, tức giận nhìn thẳng mắt hắn.
“Không thấy cái…”
Mới vừa mở miệng.
Một đứa nhóc chuồn từ cửa đi vào, hai má hồng hồng, chóp mũi cũng dính mồ hôi, Hoắc Hành Chu không nhịn được mà mỉm cười một cái, thu hồi tầm mắt.
Hắn liếc nhìn Lục Thanh Hòa, cướp bóng của tôi đúng không.
“Xem bố đây làm sao dạy cậu làm người nè.”
Lục Thanh Hòa cũng không quan tâm hắn, mặt đầy lạnh lùng dẫn bóng đến khung rổ, tỏ rõ là phải thắng.
—
Có không ít người đến xem thi đấu, những lớp khác cũng có không ít, nam sinh nữ sinh tách ra ngồi, từng người thét chói tai không ngừng cổ vũ.
Lạc Hành tìm một vị trí ngồi hẻo lánh, nghiêng đầu thì phát hiện Diệp Tiếu Tiếu vậy mà cũng đến.
Cô nàng ngồi trên ghế tựa, bên cạnh có một đám nữ sinh vây quanh, cô nàng khẽ mỉm cười nghe người khác nói chuyện, trông rất hòa hợp.
Vài nữ sinh dang hai tay làm cái loa thét chói tai, cẩn thận nghe mới biết là Hoắc Hành Chu.
Diệp Tiếu Tiếu mím môi không nói, mỉm cười nhìn về phía sân bóng.
Không lý do, cậu cảm giác tim bỗng bị thứ gì đó đâm một cái, vừa đau vừa chát.
Diệp Tiếu Tiếu là lớp trưởng, mỗi lần thi đều thi đứng nhất lớp, tính cách người tốt dịu dàng mà dáng dấp cũng xinh đẹp, sẽ chủ động đưa thẻ cơm thẻ nước cho cậu mượn, thấy cậu dùng máy vi tính trong phòng học cũng không nói ra ngoài.
Mặc dù cậu biết rất rõ tính hướng mình, cũng thật lòng cảm thấy nữ sinh thế này không có ai là không thích cả, hơn nữa quan trọng nhất là Hoắc Hành Chu là thẳng.
Diệp Tiếu Tiếu dường như phát hiện ánh mắt của cậu, nghiêng đầu đến, hữu hảo cười một thoáng.
Lạc Hành ngẩn ra, hoang mang phát hiện cậu tựa như trong lúc vô tình, đã thay đổi.
Cậu đối với Hoắc Hành Chu như muốn chiếm làm của riêng vậy.
Duy nhất, khát khao độc chiếm.
—
“Bụp.”
Lạc Hành thất thần rất lâu, cũng chẳng có tâm tư xem thi đấu, không biết qua bao lâu, chợt một quyển sách đập trúng cái ghế bên cạnh mình.
Cậu sợ hết hồn, theo bản năng liếc nhìn.
Huyết Lý Hữu Phong.
!!
“Ngu rồi?”
Hoắc Hành Chu chống một tay hắn lên ghế tựa, hơi cúi người xuống cầm lấy điện thoại trên đầu gối cậu: “Đến xem tớ thi đấu, hay đến tán dóc thế?”
Lạc Hành ngơ ngác nhìn hắn, chiếc cổ thon dài cùng đường cong mượt mà nơi cánh tay dựa rất gần, bởi lẽ hơi khom người nên có thể nhìn thấy một đường đến eo từ cổ áo đồng phục bóng rổ.
Cơ bụng hắn rất đẹp, khẩn thực lại trôi chảy, Lạc Hành nhìn mà vô thức nuốt nước bọt, đỏ mặt rồi rời mắt.
“Tại sao đến trễ?” Hoắc Hành Chu hỏi.
“Trên đường hơi kẹt xe.”
Hoắc Hành Chu nhấc chân, nhẹ nhàng chạm vào mũi chân cậu: “Nhích chân chút, để tớ vào.”
Lạc Hành vội rút chân về để hắn đi vào ngồi, Hoắc Hành Chu thoáng nhìn xung quanh cậu: “Không mang nước?”
Lạc Hành lắc đầu, thời điểm cậu đến rất vội vàng nên chưa kịp, Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn nữ sinh bên kia: “Tiếu Tiếu, ném hai chai nước lại đây.”
Lạc Hành thoáng ngẩn người, Tiếu Tiếu… Cậu ấy và lớp trưởng quen thân vậy sao.
“Hai người các cậu cũng vậy, nếu như tớ không mang nước, hai cậu đã không có mà uống rồi.” Diệp Tiếu cười lấy ra hai chai nước, bảo nữ sinh bên cạnh đến đưa.
Bạn học nữa đỏ mặt đưa cho Hoắc Hành Chu, lại nhanh chóng vèo trở lại ngồi, khẽ rít gào: “Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu, Hoắc Hành Chu lớp các cậu đẹp trai ghê á!”
Diệp Tiếu Tiếu cười cô bé: “Vậy cậu đi tỏ tình đi.”
“Tớ không dám, cậu ấy thoạt nhìn ở chung không tốt lắm, tớ sợ bị giận.”
Hoắc Hành Chu vặn mở một chai nước đưa cho Lạc Hành, mình thì mở nắp chai uống hai hớp, thấy tên nhóc bên cạnh vẫn đang ngẩn người, giơ tay xoa xoa đầu cậu: “Nghĩ gì vậy?”
“Chờ đã, mặt cậu làm sao đó!” Hoắc Hành Chu nhíu mày, giơ tay lên nắm cằm cậu nhìn về phía mình, lớn tiếng: “Có người đánh cậu?”
Lạc Hành sắc mặt cứng đờ, theo bản năng che mặt lại, nhỏ giọng nói dối: “Không, không có ai đánh tớ cả, buổi sáng lúc tớ xuống giường thì bị cành hoa quẹt trúng.”
“Đừng nhúc nhích, tớ nhìn chút.” Hoắc Hành Chu cúi đầu, nâng mặt cậu để âm thanh mềm nhũn, “Đau không?”
Lạc Hành nháy mắt mấy cái, bị chất giọng trầm thấp dụ dỗ cùng ánh mắt dịu dàng này của hắn khiến trong lòng hốt hoảng, không được tự nhiên trốn tránh ánh mắt hắn, “Không, không đau.”
Không đau.
Cậu lúc nào cũng ói không đau, vết máu trên mặt này với cái tay lần trước sưng đến như vậy, cũng nói là không đau.
Tên nhóc này đến cùng có thể chịu được được bao nhiêu!
“Trở về sẽ chặt nó.”
“Cậu đừng chặt nó, thầy Trình biết sẽ mắng đó.”
Hoắc Hành Chu bèn cười nhạo: “Một cái cành bị gãy, để nó ở trong phòng hơn nửa năm đã nể mặt rồi, lại còn dám tổn thương người, muốn thành tinh chắc?”
Lạc Hành cười cười không lên tiếng.
Cậu… Chỉ là không muốn nói cho Hoắc Hành Chu nghe, thấy hắn bị gạt cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Là… Là cho tớ sao?”
“Sao?”
“Huyết Lý Hữu Phong.”
Hoắc Hành Chu vặn nắp bình lại, lướt qua người cậu, nhấc quyển sách ném vào ngực cậu, cười gõ lên trán cậu: “Tên nhóc bạch nhãn lang, chỉ biết muốn đồ của tớ, muốn xong thì trở mặt, qua cầu rút ván[1].”
[1] Gốc là [Bạt điểu vô tình/拔屌无情]: nghĩa là sau khi “ăn kiền mạt tận [吃干抹净] con người ta rồi quay lưng bỏ đi. Mình sẽ tạm dịch là [Qua cầu rút ván] vậy.
Lạc Hành không nghe rõ, ôm sách mờ mịt chớp chớp mắt: “Cái gì?”
“Không có gì.” Hoắc Hành Chu nghiêng đầu, nhìn gò má mềm mại đến cái cổ trắng trẻo cũng mạch máu nhỏ màu xanh nhạt.
Dáng vẻ ôm quyển sách rách rưới kích động đến lông mi khẽ run, nhìn đến lòng bàn tay hắn cũng nóng lên.
Hoắc Hành Chu ngửa đầu đổ nước lạnh vào miệng.
“Cảm ơn.” Lạc Hành quý trọng nâng sách, dường như rất sợ đụng hư mà cẩn thận ôm vào trong ngực, đây không chỉ là sách của Hoắc Nghiễn Sinh, mà còn là hắn tặng.
Cái động tác nhỏ này, cộng thêm nụ cười kia, Hoắc Hành Chu nhìn mà có chút ghen tị.
Cuốn sách rách nát này.
Buổi sáng lúc hắn xuống lầu, đi ngang qua thư phòng thì bỗng nhớ đến chuyện này, bên trong kệ sách toàn bộ đều là tác phẩm của ba hắn, khó khăn lắm mới tìm được một bản, cầm đến để xuống trước mặt ba hắn: “Ba, ký tên.”
“Làm gì?” Hoắc Diệp Sơn thoáng liếc hắn từ đầu đến cuối, cũng không nhúc nhích.
“Tặng bạn, ba không ký tên lên thì thôi, hỏi nhiều vậy ba cũng chả biết.”
Hoắc Hành Chu vừa thấy ông ký xong, hai ba ngụm uống xong cháo đứng dậy liền đi.
“Được lắm, người thích sách của ông ấy đã thỏa mãn rồi, cũng chí có đứa mắt mù mới thích.”
Lạc Hành thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, vội bổ sung thêm: “Cậu có thích thứ gì hay không, lần sau tớ tặng cậu nhé.”
Hoắc Hành Chu vốn muốn nói, trong nhà tớ vẫn còn mấy chục bản, kê chân bàn tớ còn ngại không đủ dày để kê, muốn quà cậu tặng làm gì.
Nhưng lời đến khóe miệng, hắn bỗng nuốt lại, nói: “Thích là được.”
“Vậy cậu thích gì?” Lạc Hành thấy hắn thất thần, hỏi lại lần nữa.
“Tớ thích gì…” Hoắc Hành Chu nở nụ cười, “Tớ muốn gì cậu cũng cho?”
Lạc Hành nhấp hạ khóe miệng, gật đầu: “Chỉ cần tớ có khả năng, cậu đều, đều có thể yêu cầu.”
Hoắc Hành Chu bị lời này của cậu đâm vào nơi mềm yếu, hai ba cái vặn nắp chai rồi ném vào trong ngực cậu, một tay chống trên lưng ghế, nghiêng người nhìn cậu.
Đột nhiên dựa sát dọa cậu giật mình: “Sao, sao thế?”
“Trước nói rồi, cho cậu sách thì phải gọi tớ là anh.” Hoắc Hành Chu chống tay nhìn cậu: “Gọi đi.”
“Tớ… Tớ…”
Hoắc Hành Chu đưa tay ra, chầm chậm kề sát gò má cậu, Lạc Hành cho là hắn muốn gõ trán cậu, không nhịn được nhắm mắt, lông mi nhẹ khẽ run.
“Phụt.” Hoắc Hành Chu bị cậu chọc cười, ngón trỏ cong lại đánh lên sống mũi cậu, lau đi một ít mồ hôi tưởng tượng vô căn cứ?
“Vẫn chưa nghĩ ra, sau này rồi hãy nói.” Hoắc Hành Chu đứng lên, kéo chiếc áo thể thao vốn đã đẫm mùi mồ hôi lên quệt đi mấy giọt chưa lau hết, tùy tiện xoa xoa đầu cậu: “Chăm chú nhìn tớ chơi bóng, điện thoại tịch thu.”
Lạc Hành đôi chân dài to lớn sải bước trên chân mình, tiện đường mà xách luôn cái điện thoại của mình ném vào túi bóng bên cạnh, vừa định thò tay thì ánh mắt hắn ép đến: “Cậu muốn làm gì.”
Lạc Hành lập tức rút tay lại, lắc đầu.
“Đừng hòng trốn chạy, lát nữa chơi bóng xong sẽ dẫn cậu đến một nơi.” Hoắc Hành Chu nói xong liền đi, từ lúc bắt đầu vào trận ngoại trừ thỉnh thoảng ánh mắt chợt lóe lên thì không nhìn qua cậu nữa.
Lạc Hành không dám đi điện thoại, cũng chẳng dám cúi đầu đọc sách, chỉ có thể ngồi ở đằng kia nghiêm túc chăm chú nhìn hắn.
Hoắc Hành Chu trên sân bóng.
Bình luận truyện