Không Thể Chia Xa

Chương 27



Trì Cố Uyên hỏi xong, pháo hoa ở phía chân trời cũng tan biến theo gió biển. Ban công lại lần nữa trở thành bức ảnh đen trắng dưới ánh trăng, Kiều Vãn giương mắt nhìn anh, lông mi khẽ run run.

“Kiều Tiểu Kiều tỉnh chưa nhỉ?”

Kiều Vãn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, quay đầu nhìn vào phòng khách. Trong phòng khách có một ngọn đèn ngủ nhỏ, có thể nhìn thấy bóng dáng của Kiều Tiểu Kiều trên ghế sô pha.

Trì Cố Uyên nhìn Kiều Vãn, đôi mắt anh vẫn thâm trầm sâu lắng, cứ nhìn đăm đăm Kiều Vãn như vậy, thấy vẻ mặt vả cả người Kiều Vãn đều trở nên cứng đờ, Trì Cố Uyên cũng quay đầu nhìn về phía phòng khách.

“Không đâu.”

Sau đó, Trì Cố Uyên quay lại đề nghị với Kiều Vãn, “Đêm nay ở lại đây nhé.”

Kiều Vãn lại ngẩng đầu nhìn anh.

Bây giờ đã gần chín giờ, mà Kiều Tiểu Kiều không có dấu hiệu thức giấc, chắc có thể sẽ ngủ một giấc đến sáng. Tuy nói ngủ lại nhà Trì Cố Uyên cũng không sao, căn nhà rất vộng, hai người dù sao cũng đang trong giai đoạn tiếp xúc, cha mẹ hai bên còn là bạn cùng lớp của nhau, mà họ cũng coi như là bạn bè…

“Không được đâu.” Kiều Vãn từ chối ý tốt của Trì Cố Uyên, vừa nói cô vừa bước vào phòng khách: “Em sẽ cứ thế này bế thằng bé về nhà. Nếu em không về, mẹ em sẽ lo lắng lắm.”

Trong lúc nói chuyện, Kiều Vãn đã đến cạnh ghế sofa trong phòng khách, cậu nhóc đang ngủ ngon lành trên ghế sofa. Cô cúi người định bé con trai lên, nhưng Trì Cố Uyên đã cúi xuống trước, bế Kiều Tiểu Kiều đang ngủ say vào lòng mình.

Lúc cô bế Kiều Tiểu Kiều có hơi mất sức, còn trong vòng tay Trì Cố Uyên, cậu bé lại giống như một con búp bê sứ đang ngủ, trông nhỏ bổng và dễ thương vô cùng. Cánh tay của đàn ông hiển nhiên rất rộng lớn và mang lại an toàn, cậu nhóc còn dụi dụi đầu vào cánh tay anh.

Kiều Vãn: “…”

Hôm nay, Kiều Tiểu Kiều và Trì Cố Uyên đã ở bên nhau cả ngày, nhưng có thể thấy rõ Kiều Tiểu Kiều vẫn không hoàn toàn chấp nhận Trì Cố Uyên. Nếu cậu nhóc biết rằng mình ngủ rất ngon lành trong vòng tay của chú Trì mình, không biết cậu nhóc sẽ có biểu cảm thế nào nữa.

Nghĩ thế, Kiều Vãn bèn lấy di động ra, lại chụp lại mấy bức ảnh cho con trai mình.

Đối với hành động đột ngột của Kiều Vãn, Trì Cố Uyên cụp mắt cô, lúc này bầu không khí giữa hai người đã trở lại bình thường, Kiều Vãn ngẩng đầu lên, cười nói anh: “Để mai một cho Kiều Tiểu Kiều xem.”

Trì Cố Uyên hiểu ra, gật đầu ừa một tiếng.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Trì Cố Uyên chở hai mẹ con trở về nhà.

Dọc đường đi, Kiều Tiểu Kiều vẫn ngủ say, đến khi về đến nhà vẫn không tỉnh lại. Trì Cố Uyên mở cửa xe, bế Kiều Tiểu Kiều ra, đưa Kiều Vãn vào chung cư.

Hai người trở về đã chín giờ, ngoài chung cư đã không còn ai. Ánh trăng phủ trên mặt đất khiến còn đường rợp bóng cây, chồng chéo lên cái bóng của ba người.

Kiều Vãn đi theo Trì Cố Uyên, bước trên mặt đường sạch sẽ, nhịp đập trái tim vẫn vang bên tai. Cô nhìn ba bóng người trên mặt đất, bóng người phụ nữ mảnh mai, bóng người đàn ông cao to, trong tay còn đang ôm một đứa trẻ, đây là hình ảnh ấm áp mà cô luôn mong mỏi.

“Kiều Tiểu Kiều biết trượt ván không?” Trì Cố Uyên hỏi Kiều Vãn.

Kiều Vãn lấy lại tinh thần từ những cái bóng, nhìn Trì Cố Uyên, gật đầu: “Biết, mới học được.”

“Nếu có thời gian, mình đưa thằng bé đi trượt tuyết nhé, nó hẳn sẽ thích lắm.” Trì Cố Uyên nói.

Kiều Vãn nhướng mắt.

Trì Cố Uyên đề nghị như thế là muốn đưa cô và cả Kiều Tiểu Kiều đi chơi. Nếu hai người định ở bên nhau, thì ý kiến ​​của Kiều Tiểu Kiều là rất quan trọng, sự hòa nhập và hòa hợp của cả ba cũng rất quan trọng. Trì Cố Uyên đang chủ động bằng lòng thực hiện bước này.

“Được, có thời gian sẽ đi.” Kiều Vãn gật đầu, sau đó lại bổ sung: “Có điều mùa này khu trượt tuyết chắc không mở cửa đâu nhỉ?”

“Có khu trượt tuyết trong nhà mà.” Trì Cố Uyên nói.

Kiều Vãn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh biết chỗ nào à?”

“Ừ.  Anh có mở một khu.”

Kiều Vãn: “…”

Bạn sẽ không thể tưởng tượng nổi những thú vui của người giàu có, bạn có biết không? Dù cho Kiều Vãn bây giờ đã là một tiểu thư nhà giàu, thì sự phi thường của Trì Cố Uyên vẫn quá sức tưởng tượng của cô.

Kiều Vãn nhất thời nghẹn lời, kể từ khi Trì Cố Uyên hỏi cô câu kia sau màn pháo hoa, cô đã thường xuyên im lặng hơn.

Trì Cố Uyên cũng không để tâm, anh hỏi Kiều Vãn, “Tối mai em không có lớp. Chúng ta ăn tối cùng nhau nhé?”

Bây giờ cả hai đang trong giai đoạn tiếp xúc, cho nên cứ có thời gian là sẽ ở cùng nhau để vun vén tình cảm. Mọi ngày khi Trì Cố Uyên nói như vậy, Kiều Vãn cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay cô lại có chút khẩn trương.

Cô tỏ ra bình tĩnh, gật đầu đáp: “Vâng.”

Trì Cố Uyên nói, “Hết giờ làm anh sẽ đón em.”

Kiều Vãn lại gật đầu: “Vâng.”

Căn hộ của Kiều Vãn cách cổng chung cư không xa, đi qua hai con đường trong năm phút là đến. Nhưng năm phút hôm nay lại dài dằng dặc, cô và Trì Cố Uyên dường như đã trò chuyện rất nhiều rất nhiều trước khi dưới nhà.

“Đến nơi rồi.” Đến dưới lầu nhà mình, Kiều Vãn dừng lại, nói với Trì Cố Uyên.

Trì Cố Uyên cũng dừng bước theo bước chân của cô, hai người mặt đối mặt, cứ thế im lặng nhìn nhau, Kiều Vãn mỉm cười, nhìn Kiều Tiểu Kiều trong tay Trì Cố Uyên, đưa tay ra.

“Em bế cho.”

Từ khi ngủ quên trong nhà, lên xuống xe, Trì Cố Uyên vẫn luôn bế Kiều Tiểu Kiều, trong khoảng thời gian dài như vậy mà Kiều Tiểu Kiều vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, giấc ngủ này cũng thật đủ cảm giác an toàn mà.

Trì Cố Uyên nhìn hai tay cô, rồi đưa Kiều Tiểu Kiều sang. Từ vòng tay của Trì Cố Uyên đến vòng tay của Kiều Vãn, sức mạnh và cái ôm của phụ nữ yếu hơn hẳn một người đàn ông. Ban đầu, Kiều Tiểu Kiều có hơi khó chịu, nhưng nghe mùi hương quen thuộc của mẹ, cậu bé lại vùi khuôn mặt nhỏ vào lòng mẹ rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhóc con này đã hơi nặng, nhưng đây là sức nặng ngọt ngào. Ôm Kiều Tiểu Kiều trong lòng, nhịp tim bồn chồn của Kiều Vãn dần bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi bế chắc, Kiều Vãn ngước mắt lên cười với Trì Cố Uyên: “Cảm ơn anh đã đưa em về, em lên nhà đây, anh đi đường cẩn thận.”

Căn dặn xong, Kiều Vãn khẽ gật đầu với anh, rồi quay người chuẩn bị đi vào tòa nhà chung cư.

Người phụ nữ dáng người mảnh mai yếu ớt, nhưng khi bế con lại có sức mạnh phi thường. Cô nói xong quay người đi ngay, nhưng  chưa kịp đi, Trì Cố Uyên đã ngăn cô lại.

“Kiều Vãn.”

Nghe anh gọi, Kiều Vãn khó hiểu quay lại, anh vẫn đứng tại chỗ, bộ đồ ở nhà đã được thay bằng áo sơ mi và quần tây.

“Sao vậy?” Kiều Vãn mỉm cười hỏi, không biết anh gọi mình làm gì.

Trì Cố Uyên không trả lời.

Anh vẫn đứng đó, bình thản nhìn cô. Không bao lâu, trước khi Kiều Vãn hỏi lại lần nữa, Trì Cố Uyên đã bước đến bên cạnh, đưa tay ôm má Kiều Vãn nâng lên, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Sau nụ hôn ngắn như gió nhẹ thoảng qua, Trì Cố Uyên buông tay ôm má Kiều Vãn ra, cụp mắt nhìn vào mắt cô.

“Ngủ ngon.”



Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Kiều Vãn bế Kiều Tiểu Kiều trở về nhà.

Mẹ cô vẫn đang đợi, khi nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều đã ngủ, bà không khỏi trách Kiều Vãn vài câu. Kiều Vãn đồng ý từng câu một, mẹ cô thấy hai người đã an toàn trở về cũng không nói gì nữa.

Không còn sớm, Kiều Vãn bế Kiều Tiểu Kiều trở lại phòng ngủ.

Nhóc con vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy nên chỉ có thể để ngày mai tắm. Sau khi đặt Kiều Tiểu Kiều xuống giường, Kiều Vãn mới lấy đồ ngủ và khăn tắm đi vào phòng tắm.

Căn phòng chật chội, phòng tắm cũng rất nhỏ, chỉ đủ để xoay người. Kiều Vãn móc đồ ngủ và khăn tắm lên, sau đó mở vòi hoa sen, nước lập tức phun ra, trong tiếng nước, Kiều Vãn dùng hai tay nắm lấy ngực áo, kiềm chế không được hét lên một tiếng.

Cô đã bị Trì Cố Uyên hôn rồi! Vào khoảnh khắc bị anh hôn mình, Kiều Vãn suýt nữa đã đi đời vì nhồi máu cơ tim.

Aaaaaaaaa–



Sau chuyện hôm đó, mối quan hệ giữa Kiều Vãn và Trì Cố Uyên dường như đã có sự thay đổi, mà dường như vẫn chưa đủ thay đổi. Hiện tại bọn họ vẫn còn chưa quá rõ ràng, tâm ý của đôi phương đều như đang ở dưới một lớp sương mù, có thể thấy mơ hồ, nhưng lại không thể nhìn rõ ràng được.

Nhưng nghĩ lại, nếu đã có thể nhìn thấy mơ hồ, thì cũng có nghĩa ngày nhìn rõ đã không còn bao xa.

Lần đầu tiên Kiều Vãn mặc váy và trang điểm đến trung tâm dương cầm.

Lại nói tiếp, trong vô số mỹ nữ của trung tâm dương cầm, thì ngoại hình của Kiều Vãn rất bình thường, nhưng khí chất lại xuất chúng, hơn nữa hôm nay cô còn mặc váy và trang điểm, nhìn từ xa, dáng người cô thướt tha, khí chất vượt trội, làn da trắng nõn, trông vẫn vô cùng cuống hút.

Sự cuống hút này không chỉ đơn giản là bắt mắt, mà là ở cảm giác. Khi nhìn Kiều Vãn, người ta sẽ bất giác bỏ qua sự bình thường trên gương mặt, mà bị thu hút bở tính khí của cô. Ở phương diện này, Kiều Vãn tuyệt đối là báu vật.

Sáng sớm Kiều mới vừa đến trung tâm, mắt Lữ Văn đã dính vào cô, đi tới nói: “Được lắm, cô giáo Kiều, hôm nay đẹp quá sức nha.”

“Cảm ơn ~” Kiều Vãn trước nay luôn không hề ngại ngùng khi được người khác khen ngợi.

Lúc này, nhân viên lễ tân cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Cô Kiều hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, có hẹn à?”

Nhắc đến chuyện hẹn hò, Kiều Vãn nghĩ ngợi rồi đáp, “Coi như là vậy đi.”

“Là sao~ rốt cuộc là sao đây? Nào, nói nghe chút đi, em có bạn trai à?” Lữ Văn hết sức hóng hớt.

Kiều Vãn còn chưa kịp đáp, thì ông chủ của họ đã xuất hiện đúng lúc. Tân Duệ nghe thấy Kiều Vãn có bạn trai thì lập tức lặp xen vào.

“Chị Kiều! Chị có bạn trai à?”

Kiều Vãn: “…”

Lần trước cô bảo Tân Duệ đừng gọi mình là “chị Kiều ” nữa, nhưng Tân Duệ không hề cho vào tai, vẫn gọi cô là “chị Kiều ” theo ý mình, mà thực tế thì anh ta còn lớn tuổi hơn cô.

Bình thường thì thôi, nhưng lần này Tân Duệ hỏi đúng chỗ ngứa, nên Lữ Văn cũng không quan tâm đến đại boss nhà mình, mà vẫn chờ câu trả lời của Kiều Vãn. Kiều Vãn thấy bọn họ đều nhìn mình chằm chằm, bèn cười nói: “Đúng vậy.”

“Oa!”

Ở quầy lễ tân, ngoài Lữ Văn và Tân Duệ, thì còn mấy giáo viên dương cầm vừa vào cũng nghe thấy. Trung tâm dương cầm ít có chuyện để hóng hớt, nên mọi người đều hứng thú hỏi.

“Bạn trai của cô là ai thế?”

“Anh ta đẹp trai không? Làm gì vậy? Chúng tôi đã gặp chưa?”

“Người đó có phải là chú của học sinh xx không? Ôi chao, tôi thấy anh ta có ý với cô lắm.”

“Đúng đó đúng đó.”

Kiều Vãn: “…”

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Mọi người đứng trước quầy lễ tân hóng chuyện sục sôi ngất trời, làm Kiều Vãn dở khóc dở cười, sau khi phủ nhận từng cái một, Kiều Vãn mới được tạm thời buông ta, đi về phía phòng dạy dương cầm của mình.

Thoát khỏi các giáo viên, nhưng Tân Duệ vẫn đi theo cô. Kiều Vãn nhìn anh ta, cười hỏi, “Anh đi theo tôi làm chi vậy?”

Sau khi biết Trì Cố Uyên và cô là bạn bè, chứ không phải là bạn trai hay bạn gái, Tân Duệ vẫn rất tôn trọng cô ấy. Cứ hai ba ngày là lại chạy đến lớp của cô, nên cả hai giờ đã rất quen thuộc với nhau.

“Tôi đến để xin lỗi cô.” Tân Duệ nhướng mày, đắc ý nói.

Anh ta đến để xin lỗi, mà lại không hề có thái độ xin lỗi, điều này khiến Kiều Vãn có chút tò mò, không biết anh ta muốn xin lỗi điều gì.

“Xin lỗi vì chuyện gì?”

“Haizzz, cô quên rồi sao?” Không ngờ Kiều Vãn lại là người hay quên chuyện thế này, Tân Duệ bèn nhắc nhở: “Là chuyện lần trước tôi đồn cô là bạn gái của anh Trì với giới phụ nhị đại đấy. Chẳng phải đã gay phiền phức cho cô sao?”

Tân Duệ nói thế, Kiều Vãn mới nhớ ra vì lần trước quan hệ của cô và Trì Cố Uyên vẫn chưa rõ ràng, nên cô bảo Tân Duệ đừng đồn linh tinh. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, nghĩ đến đây, Kiều Vãn nói: “Thật ra cũng không sao, tôi…”

“Sao lại không sao chứ.” Tân Duệ rất không hài lòng với thái độ thờ ơ của Kiều Vãn, anh ta nói: “Tôi phải xin lỗi, tôi cũng đã sửa sai rồi.”

Tân Duệ lấy lại tỏ vẻ đắc ý.

Nhìn thấy biểu hiện của anh, Kiều Vãn cảm thấy có chút bất thường.

“Anh sửa cái gì?”

Nghe cô hỏi, đuôi mày của Tân Duệ nhướng cao, dương dương đắc ý nói: “Còn sửa cái gì nữa chứ? Đương nhiên là sửa sai thông tin rồi. Không phải tôi là nguồn cơn của lời đồn cô là bạn gái của anh Trì khiến cô gặp phiền phức sao, bây giờ tôi đã đính chính lại cô không phải là bạn gái của anh Trì rồi.”

Kiều Vãn: “…”

Sau này anh có thể ngậm miệng trong giới phú nhị đại không?

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện