Không Tránh Ra Liền Hôn Em
Chương 47
“Ôn Chú.” Tô Mặc Trừng gõ nhẹ vào mặt bàn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi vừa gửi cho cậu địa chỉ liên kết của một bài đăng, cậu giúp tôi tra một chút thông tin về người ở tầng 782.”
“Chậc, đã lâu không liên lạc như vậy, vừa tới liền kêu tôi giúp cậu, cậu được lắm.”
Tô Mặc Trừng: “Khi nào có thời gian rảnh đến Giang Xuyên, tôi mời cậu ăn tối.”
Ôn Chú: “Thú vị rồi đây, lát nữa tôi sẽ tìm hiểu rồi gửi cho cậu.”
Sau khi Tô Mặc Trừng cúp máy, anh để điện thoại di động lên bàn, bước ra khỏi phòng ngủ và đi xuống lầu.
Sau bữa ăn, khi anh lại cầm điện thoại lên, đúng như dự đoán, anh đã bị những tin nhắn của người này oanh tạc.
Ôn Chú: Cậu vậy mà thực sự có bạn gái! Còn là một cô gái biết vũ đạo! Nhưng… bạn gái cậu nhìn có chút quen mắt nha.
Ôn Chú: Chúng ta có phải anh em tốt không thế? Chuyện này mà có thể giấu được sao? Nếu hôm nay không có việc cần tôi giúp thì cậu định giấu bao lâu nữa? Thật là không biết suy nghĩ!
Ôn Chú: Anh Gia Hoằng biết không? Lục Ngôn Sâm ở đâu?
Ôn Chú: Oa, Tô Mặc Trừng, cậu mà không mời tôi đi ăn cơm thì không thể nói nổi nữa rồi! Khi đó, chúng ta đã nói rằng bất kể ai tìm được vợ liền phải mời đi ăn cơm! Cậu liền khó chịu, nhưng lại dám giấu giếm chúng tôi!
…
Ôn Thư: Tôi đã tra, địa chỉ IP là ở Hải Thành, địa chỉ cụ thể là khu biệt thự Vịnh trên đường Trung Nam, quận Bắc Dương, tên là Lâm Nam Khê, số điện thoại…
Khi Tô Mặc Trừng nhìn thấy IP ở Hải Thành, anh liền nghĩ về những người đó, sau đó cái tên “Lâm Nam Khê” xuất hiện trong tầm mắt anh, xác nhận suy đoán của anh.
Không ai trong nhóm người đó là bình thường, tất cả đều mắc bệnh thần kinh với tâm địa độc ác.
Ngại sự có mặt của Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng không gọi điện cho Lục Ngôn Sâm, mà là gửi tin nhắn yêu cầu hắn ra mặt giải quyết chuyện này.
Đầu tiên anh nói đại khái sự việc, sau đó chụp màn hình lại và gửi đi bức ảnh, địa chỉ ban đầu của bài đăng cũng gửi qua, nói với hắn rằng chủ mưu đã xóa đi bằng chứng, yêu cầu hắn mau chóng giữ lại một phần chứng cứ. Tin nhắn cuối cùng nói: “Trực tiếp đi đến quy trình pháp lý, không chấp nhận bất kỳ hòa giải nào.”
Luật sư Lục nhanh chóng phản hồi anh — OK, giao việc đó cho tôi.
Trình Thiên Nhiễm cảm thấy rất kỳ lạ, từ khi trở về phòng sau bữa trưa anh không nói một lời nào, hơn nữa vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, cô ngồi ở góc giường, đối mặt với Tô Mặc Trừng – người đang dựa vào bàn làm việc, tay cô chống lên mép bàn, sau một lúc xem xét anh, cô không kìm được mà giơ chân lên đá đá vào bắp chân anh, gọi anh: “Trừng Trừng, anh làm sao vậy?”
Tô Mặc Trừng tắt máy đặt lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô, Trình Thiên Nhiễm cầm một cái đĩa trên tay, cô đang ăn chiếc bánh trung thu đã được cắt thành từng miếng nhỏ.
Cô cầm một miếng đưa lên miệng anh, Tô Mặc Trừng vốn không muốn ăn, nhưng lại nghe cô nói: “Nhân hoa hồng rất ngon, anh ăn thử xem.”
Tô Mặc Trừng liếc nhìn cô một cái, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, há miệng ăn miếng bánh cô đút cho anh, chậm rãi nhai nuốt, trong miệng tràn ra một vị ngọt nhưng không ngấy, hương hoa hồng nồng đậm lan tỏa trong nháy mắt, cực kỳ giống với mùi hương của cô.
Tô Mặc Trừng đi tới cọ cọ mặt cô, nhưng lại bị Trình Thiên Nhiễm ghét bỏ, cô cười hì hì trốn tránh, “Đừng cọ nha, miệng anh ăn bánh trung thu liền dính dầu, đều cọ vào mặt em rồi.”
Tô Mặc Trừng ôm chặt cô kéo cô lại, Trình Thiên Nhiễm giơ đĩa lên rồi nghiêng đầu, cầm thêm một miếng nữa đưa qua, “Anh ăn nữa không?”
Đôi mắt Tô Mặc Trừng dán vào cơ thể cô, mở miệng nhẹ nhàng cắn một cái, Trình Thiên Nhiễm buông tay, vừa định lấy một miếng mới cho mình ăn, đầu anh liền tiến lại gần, miệng vẫn cắn miếng bánh trung thu vừa rồi, ra hiệu cho cô ăn.
Trình Thiên Nhiễm: “……”
Anh đã học loại thao tác này ở đâu vậy?
Mép bánh trung thu cọ vào môi cô, khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, Trình Thiên Nhiễm nâng mắt nhìn anh, ánh mắt anh trầm tĩnh và hơi có ý cười, anh cứ nhẹ nhàng cọ miếng bánh trung thu trong miệng lên đôi môi đỏ mọng của cô như thế, Trình Thiên Nhiễm ma xui quỷ khiến làm theo anh, khẽ mở môi, cắn một cái tượng trưng lên mép, ngay khi cô cảm thấy có thể rút lui, anh đột nhiên ăn nốt phần còn lại vào miệng, đôi môi mát lạnh của anh chạm vào môi cô ngay lập tức.
Sự đụng chạm mềm mại khiến Trình Thiên Nhiễm giật mình một cái, cô tròn mắt ngạc nhiên.
Anh vẫn tiếp tục nhai nuốt như vậy, thong thả di chuyển miệng, áp môi mình vào môi Trình Thiên Nhiễm, tất nhiên cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng chuyển động của miệng anh, như thể anh đang cố tình cọ xát, giày vò môi cô.
Cô có chút dở khóc dở cười.
Trình Thiên Nhiễm định nghiêng đầu né tránh, nhưng anh đã chế trụ gáy cô trước, ngón tay anh luồn vào tóc cô, cảm giác ngứa ngáy lướt qua đầu ngón tay anh, Trình Thiên Nhiễm chỉ cảm thấy da đầu mình đều tê dại.
Cho đến khi anh làm động tác nuốt, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt của anh, cơ thể Trình Thiên Nhiễm đông cứng ngay lúc đó.
Giây tiếp theo, Tô Mặc Trừng mở miệng cắn một ngụm lên môi cô, cơn đau đột ngột khiến Trình Thiên Nhiễm theo bản năng kêu lên, “A…”
Sau khi cắn xong, Tô Mặc Trừng nhẹ nhàng trấn an ma sát lên môi cô, động tác vô cùng dịu dàng.
Trình Thiên Nhiễm bị anh trêu chọc đến hoảng hốt, đôi mắt cô dần dần mất đi tiêu điểm, không còn rõ ràng nữa mà trở nên ẩm ướt và long lanh hơn lúc ban đầu.
Khi anh hé môi mở ra hàm răng của cô, đôi mắt của Trình Thiên Nhiễm có chút run rẩy rồi nhẹ nhàng nhắm lại, một tay vẫn tiếp tục cầm đĩa ăn, tay còn lại tự do đặt lên vai trái của anh, từ sau lưng quấn lấy cổ anh.
Chiếc lưỡi trơn trượt của anh tùy ý càn quét trong miệng cô, lướt qua mọi ngóc ngách, khiến cô rùng mình trong tích tắc.
Nụ hôn hung hãn kéo đến, xen lẫn hương hoa hồng còn sót lại trong miệng, Trình Thiên Nhiễm hoàn toàn mất hồn, rơi vào sự công kích bá đạo nhưng lại dịu dàng của anh.
Sau nụ hôn dài mãnh liệt, Tô Mặc Trừng thoáng rời đi, theo động tác của anh, những sợi bạc sáng bóng và mảnh mai được kéo ra, Trình Thiên Nhiễm trơ mắt nhìn anh hàm chứa nụ cười nuốt những sợi chỉ bạc đó xuống, cô nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cả người cô vô lực ghé vào trong lòng Tô Mặc Trừng, nhìn chằm chằm vào hầu kết đang nhô ra của anh với đôi mắt ngấn nước, khẽ thở hổn hển với hơi thở không ổn định.
Tô Mặc Trừng cầm lấy đĩa bánh trung thu từ trong tay cô, đặt lên bàn, rút khăn giấy bên cạnh ra giúp cô lau miệng, anh cúi đầu cười như không cười nhìn cô, “Em ghét bỏ anh sao?”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Chỉ vì cô nói với anh trên miệng anh dính dầu, không cho anh cọ vào mặt mình nên anh cứ tiến đến như vậy?!
Thật bái phục.
Sau khi trở về căn hộ của cô để ăn tối, Tô Mặc Trừng ngồi trên thảm vòng tay ôm lấy cô, cùng cô xem một đoạn video về cuộc thi Latin, Trình Thiên Nhiễm xem video một cách nghiêm túc, Tô Mặc Trừng cũng nghiêm túc xem cô xem.
Tay anh ôm lấy vai cô, tùy ý nghịch ngợm đuôi tóc của cô, mái tóc dài mềm mại một vòng rồi một vòng quấn lấy đầu ngón tay anh, ánh mắt anh rơi trên sườn mặt của cô, làn da trắng nõn mịn màng như sương như tuyết, nhìn từ góc độ của anh, lông mi của cô đặc biệt dài, cong vút và cuộn tròn, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, cực kì giống một viên ngọc quý chói lọi, sáng ngời.
Anh không kìm lòng được, cúi người hôn lên khóe mắt cô.
Trình Thiên Nhiễm ngạc nhiên quay lại nhìn anh, Tô Mặc Trừng nói, “Nhiễm Nhiễm, hôm nào anh dẫn em đến gặp một vài người bạn của anh được không?”
Trình Thiên Nhiễm bật cười, đôi môi ửng hồng nhếch lên, rạng rỡ nói: “Được nha!”
“Sẽ có ai vậy anh?” Cô đưa tay ôm cổ anh háo hức hỏi.
“Hoàng Gia Hoằng em đã gặp rồi, hai người còn lại hiện không ở thành phố, một người là Ôn Chú làm việc trong lĩnh vực máy tính, người còn lại là Lục Ngôn Sâm, là bạn hồi nhỏ của anh, bây giờ đang là một luật sư danh tiếng.”
Trình Thiên Nhiễm suy nghĩ một lúc, “Vậy anh có muốn em cũng gọi cả Tiểu Khả và Nhược Đồng tới hay không?”
Tô Mặc Trừng cân nhắc một hồi, sau đó gật đầu, “Em gọi đi.”
Trình Thiên Nhiễm nghiêng đầu dựa vào lòng anh, bị anh cắt ngang như thế này cũng không còn hứng thú xem video, nghĩ đến ngày mai sẽ kết thúc kỳ nghỉ, cô nhàn nhạt thở dài.
Sườn mặt của Tô Mặc Trừng cọ cọ trên đỉnh đầu tóc cô, hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Kỳ nghỉ kết thúc rồi! Buồn quá.” Đầu của Trình Thiên Nhiễm dựa vào sườn cần cổ của anh dịch dịch, khi tìm được một vị trí thoải mái hơn mới dừng lại.
Tô Mặc Trừng bị động tác nhích tới nhích lui không kiêng nể gì của cô trêu chọc đến phát hỏa, nhẹ nhàng vỗ về xương cụt của cô một chút, “Em thành thật một chút.”
Trình Thiên Nhiễm bị đánh không thể giải thích được: “…?”
Cô khá chắc chắn nếu cô không ngồi ngay bây giờ, bàn tay của anh sẽ giáng xuống trên mông cô đi!
Cô oán giận cắn một ngụm vào sườn gáy của anh, “Anh đánh em một lần, em sẽ cắn anh một ngụm!”
Tô Mặc Trừng: “…”
Cô giống như anh, kiểm soát được sức mạnh của mình nên khi cắn lên sẽ không làm anh cảm thấy đau, thay vào đó là cảm giác ngứa ran, tê tê dại dại lan tỏa từ nơi cô cắn lẻn vào khắp cơ thể, giống như… bị một con mèo con hung dữ cào bằng móng vuốt của nó, ngứa ngáy không thể chịu nổi.
Trong nháy mắt Tô Mặc Trừng đã bị cô làm cho không thể kiểm soát được, anh kéo cô qua, cùng cô ngã xuống trên thảm, giây tiếp theo anh nghiêng người dựa vào cô.
Trình Thiên Nhiễm bị hành động lớn của anh làm cho hoảng hốt, tay cô vẫn đang nắm chặt lấy cổ áo anh, tay Tô Mặc Trừng vuốt ve bờ vai cô, vòng đến sau lưng chạm vào xương bươm bướm của cô, sau đó từ từ đi xuống, xuyên qua một lớp vải mỏng, nhẹ nhàng cọ xát làn da trên lưng cô.
Tay anh linh hoạt luồn xuống, hung hăng nắm lấy địa phương no đủ co giãn kia.
Trình Thiên Nhiễm nhất thời xấu hổ trừng anh một cái.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, cắn một ngụm vào cổ anh.
Anh lại bóp và cô lại cắn.
Cả hai huyên náo một trận vui vẻ trên thảm.
Cuối cùng, Tô Mặc Trừng vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển không yên, môi anh cọ vào làn da non nớt nơi cổ cô, hơi thở nóng rực phun khắp người cô, Trình Thiên Nhiễm cảm thấy ngứa ngáy, cười khanh khách đứng lên, cô đẩy anh ra, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Anh đứng dậy đi, ngứa quá…”
Tất nhiên anh không đáp ứng, anh nhẹ nhàng hôn hôn vào sườn gáy của cô.
“Anh đừng cắn, không được cố ý để lại vết dâu tây cho em đâu đấy.”
“Ngày mai em muốn đi đến trường học.”
“Anh biết rồi.”
Kể từ lần đầu tiên anh không chú ý để lại ấn ký trên cổ cô, sau này dấu vết mà anh để lại trên người cô đều giấu ở những nơi người khác không thể nhìn thấy.
Chỉ có anh mới có thể thưởng thức nó.
Ngày thường, khi cô có lớp, hai người sẽ về nhà riêng, buổi tối không ở cùng nhau, chỉ thứ sáu và cuối tuần mới có thể ngọt ngào bên nhau.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi diễn đàn náo loạn, sáng thứ tư, Trình Thiên Nhiễm vẫn đang trong lớp thì điện thoại di động có cuộc gọi đến, nhưng cô đã chuyển di động sang chế độ im lặng nên không nhận ra.
Mãi nửa tiếng sau cô mới phát hiện ra.
Trình Thiên Nhiễm nhìn dãy số xa lạ kia, tưởng là gọi nhầm nên cô không để ý.
Ai biết rằng, ngay sau khi cô mới vào phòng nghỉ của giáo viên, dãy số kia lại gọi tới.
Ngay khi Trình Thiên Nhiễm vừa nhận điện thoại, một giọng nữ cao sắc nhọn ở bên kia liền vang lên, “Cô có thể nói bạn trai cô rút đơn kiện không? Chúng ta giải quyết riêng, các người muốn bao nhiêu tiền đều được.”
Trình Thiên Nhiễm đang rót nước uống cũng không phản ứng gì, cô nghĩ đây là một loại khúc mắc tình yêu cẩu huyết nào đó, người gọi đánh nhầm số rồi gọi nhầm đến đây cho cô, cô khẽ cau mày nói: “Cô gọi nhầm số rồi.”
Nói xong liền cắt đứt cuộc trò chuyện.
Tuy nhiên, không đến vài giây, điện thoại lại reo lên lần nữa, vẫn là số điện thoại vừa rồi.
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Cô không quan tâm nữa.
Kết quả, đối phương vẫn kiên trì bám riết không tha, không ngừng tra tấn cô.
Sau khi Trình Thiên Nhiễm đã chủ động cúp máy ba lần, cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được nữa bèn kéo số này vào danh sách đen.
Phòng nghỉ ngơi nhất thời yên tĩnh lại, bên tai tĩnh lặng, tâm trạng của Trình Thiên Nhiễm bắt đầu trở nên tốt hơn.
Nhưng loại tâm trạng tốt không bị người khác quấy rầy này không kéo dài được vài phút, sau khi nhận được tin nhắn từ một số khác, Trình Thiên Nhiễm sửng sốt.
“Chậc, đã lâu không liên lạc như vậy, vừa tới liền kêu tôi giúp cậu, cậu được lắm.”
Tô Mặc Trừng: “Khi nào có thời gian rảnh đến Giang Xuyên, tôi mời cậu ăn tối.”
Ôn Chú: “Thú vị rồi đây, lát nữa tôi sẽ tìm hiểu rồi gửi cho cậu.”
Sau khi Tô Mặc Trừng cúp máy, anh để điện thoại di động lên bàn, bước ra khỏi phòng ngủ và đi xuống lầu.
Sau bữa ăn, khi anh lại cầm điện thoại lên, đúng như dự đoán, anh đã bị những tin nhắn của người này oanh tạc.
Ôn Chú: Cậu vậy mà thực sự có bạn gái! Còn là một cô gái biết vũ đạo! Nhưng… bạn gái cậu nhìn có chút quen mắt nha.
Ôn Chú: Chúng ta có phải anh em tốt không thế? Chuyện này mà có thể giấu được sao? Nếu hôm nay không có việc cần tôi giúp thì cậu định giấu bao lâu nữa? Thật là không biết suy nghĩ!
Ôn Chú: Anh Gia Hoằng biết không? Lục Ngôn Sâm ở đâu?
Ôn Chú: Oa, Tô Mặc Trừng, cậu mà không mời tôi đi ăn cơm thì không thể nói nổi nữa rồi! Khi đó, chúng ta đã nói rằng bất kể ai tìm được vợ liền phải mời đi ăn cơm! Cậu liền khó chịu, nhưng lại dám giấu giếm chúng tôi!
…
Ôn Thư: Tôi đã tra, địa chỉ IP là ở Hải Thành, địa chỉ cụ thể là khu biệt thự Vịnh trên đường Trung Nam, quận Bắc Dương, tên là Lâm Nam Khê, số điện thoại…
Khi Tô Mặc Trừng nhìn thấy IP ở Hải Thành, anh liền nghĩ về những người đó, sau đó cái tên “Lâm Nam Khê” xuất hiện trong tầm mắt anh, xác nhận suy đoán của anh.
Không ai trong nhóm người đó là bình thường, tất cả đều mắc bệnh thần kinh với tâm địa độc ác.
Ngại sự có mặt của Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng không gọi điện cho Lục Ngôn Sâm, mà là gửi tin nhắn yêu cầu hắn ra mặt giải quyết chuyện này.
Đầu tiên anh nói đại khái sự việc, sau đó chụp màn hình lại và gửi đi bức ảnh, địa chỉ ban đầu của bài đăng cũng gửi qua, nói với hắn rằng chủ mưu đã xóa đi bằng chứng, yêu cầu hắn mau chóng giữ lại một phần chứng cứ. Tin nhắn cuối cùng nói: “Trực tiếp đi đến quy trình pháp lý, không chấp nhận bất kỳ hòa giải nào.”
Luật sư Lục nhanh chóng phản hồi anh — OK, giao việc đó cho tôi.
Trình Thiên Nhiễm cảm thấy rất kỳ lạ, từ khi trở về phòng sau bữa trưa anh không nói một lời nào, hơn nữa vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, cô ngồi ở góc giường, đối mặt với Tô Mặc Trừng – người đang dựa vào bàn làm việc, tay cô chống lên mép bàn, sau một lúc xem xét anh, cô không kìm được mà giơ chân lên đá đá vào bắp chân anh, gọi anh: “Trừng Trừng, anh làm sao vậy?”
Tô Mặc Trừng tắt máy đặt lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô, Trình Thiên Nhiễm cầm một cái đĩa trên tay, cô đang ăn chiếc bánh trung thu đã được cắt thành từng miếng nhỏ.
Cô cầm một miếng đưa lên miệng anh, Tô Mặc Trừng vốn không muốn ăn, nhưng lại nghe cô nói: “Nhân hoa hồng rất ngon, anh ăn thử xem.”
Tô Mặc Trừng liếc nhìn cô một cái, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, há miệng ăn miếng bánh cô đút cho anh, chậm rãi nhai nuốt, trong miệng tràn ra một vị ngọt nhưng không ngấy, hương hoa hồng nồng đậm lan tỏa trong nháy mắt, cực kỳ giống với mùi hương của cô.
Tô Mặc Trừng đi tới cọ cọ mặt cô, nhưng lại bị Trình Thiên Nhiễm ghét bỏ, cô cười hì hì trốn tránh, “Đừng cọ nha, miệng anh ăn bánh trung thu liền dính dầu, đều cọ vào mặt em rồi.”
Tô Mặc Trừng ôm chặt cô kéo cô lại, Trình Thiên Nhiễm giơ đĩa lên rồi nghiêng đầu, cầm thêm một miếng nữa đưa qua, “Anh ăn nữa không?”
Đôi mắt Tô Mặc Trừng dán vào cơ thể cô, mở miệng nhẹ nhàng cắn một cái, Trình Thiên Nhiễm buông tay, vừa định lấy một miếng mới cho mình ăn, đầu anh liền tiến lại gần, miệng vẫn cắn miếng bánh trung thu vừa rồi, ra hiệu cho cô ăn.
Trình Thiên Nhiễm: “……”
Anh đã học loại thao tác này ở đâu vậy?
Mép bánh trung thu cọ vào môi cô, khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, Trình Thiên Nhiễm nâng mắt nhìn anh, ánh mắt anh trầm tĩnh và hơi có ý cười, anh cứ nhẹ nhàng cọ miếng bánh trung thu trong miệng lên đôi môi đỏ mọng của cô như thế, Trình Thiên Nhiễm ma xui quỷ khiến làm theo anh, khẽ mở môi, cắn một cái tượng trưng lên mép, ngay khi cô cảm thấy có thể rút lui, anh đột nhiên ăn nốt phần còn lại vào miệng, đôi môi mát lạnh của anh chạm vào môi cô ngay lập tức.
Sự đụng chạm mềm mại khiến Trình Thiên Nhiễm giật mình một cái, cô tròn mắt ngạc nhiên.
Anh vẫn tiếp tục nhai nuốt như vậy, thong thả di chuyển miệng, áp môi mình vào môi Trình Thiên Nhiễm, tất nhiên cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng chuyển động của miệng anh, như thể anh đang cố tình cọ xát, giày vò môi cô.
Cô có chút dở khóc dở cười.
Trình Thiên Nhiễm định nghiêng đầu né tránh, nhưng anh đã chế trụ gáy cô trước, ngón tay anh luồn vào tóc cô, cảm giác ngứa ngáy lướt qua đầu ngón tay anh, Trình Thiên Nhiễm chỉ cảm thấy da đầu mình đều tê dại.
Cho đến khi anh làm động tác nuốt, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt của anh, cơ thể Trình Thiên Nhiễm đông cứng ngay lúc đó.
Giây tiếp theo, Tô Mặc Trừng mở miệng cắn một ngụm lên môi cô, cơn đau đột ngột khiến Trình Thiên Nhiễm theo bản năng kêu lên, “A…”
Sau khi cắn xong, Tô Mặc Trừng nhẹ nhàng trấn an ma sát lên môi cô, động tác vô cùng dịu dàng.
Trình Thiên Nhiễm bị anh trêu chọc đến hoảng hốt, đôi mắt cô dần dần mất đi tiêu điểm, không còn rõ ràng nữa mà trở nên ẩm ướt và long lanh hơn lúc ban đầu.
Khi anh hé môi mở ra hàm răng của cô, đôi mắt của Trình Thiên Nhiễm có chút run rẩy rồi nhẹ nhàng nhắm lại, một tay vẫn tiếp tục cầm đĩa ăn, tay còn lại tự do đặt lên vai trái của anh, từ sau lưng quấn lấy cổ anh.
Chiếc lưỡi trơn trượt của anh tùy ý càn quét trong miệng cô, lướt qua mọi ngóc ngách, khiến cô rùng mình trong tích tắc.
Nụ hôn hung hãn kéo đến, xen lẫn hương hoa hồng còn sót lại trong miệng, Trình Thiên Nhiễm hoàn toàn mất hồn, rơi vào sự công kích bá đạo nhưng lại dịu dàng của anh.
Sau nụ hôn dài mãnh liệt, Tô Mặc Trừng thoáng rời đi, theo động tác của anh, những sợi bạc sáng bóng và mảnh mai được kéo ra, Trình Thiên Nhiễm trơ mắt nhìn anh hàm chứa nụ cười nuốt những sợi chỉ bạc đó xuống, cô nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cả người cô vô lực ghé vào trong lòng Tô Mặc Trừng, nhìn chằm chằm vào hầu kết đang nhô ra của anh với đôi mắt ngấn nước, khẽ thở hổn hển với hơi thở không ổn định.
Tô Mặc Trừng cầm lấy đĩa bánh trung thu từ trong tay cô, đặt lên bàn, rút khăn giấy bên cạnh ra giúp cô lau miệng, anh cúi đầu cười như không cười nhìn cô, “Em ghét bỏ anh sao?”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Chỉ vì cô nói với anh trên miệng anh dính dầu, không cho anh cọ vào mặt mình nên anh cứ tiến đến như vậy?!
Thật bái phục.
Sau khi trở về căn hộ của cô để ăn tối, Tô Mặc Trừng ngồi trên thảm vòng tay ôm lấy cô, cùng cô xem một đoạn video về cuộc thi Latin, Trình Thiên Nhiễm xem video một cách nghiêm túc, Tô Mặc Trừng cũng nghiêm túc xem cô xem.
Tay anh ôm lấy vai cô, tùy ý nghịch ngợm đuôi tóc của cô, mái tóc dài mềm mại một vòng rồi một vòng quấn lấy đầu ngón tay anh, ánh mắt anh rơi trên sườn mặt của cô, làn da trắng nõn mịn màng như sương như tuyết, nhìn từ góc độ của anh, lông mi của cô đặc biệt dài, cong vút và cuộn tròn, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, cực kì giống một viên ngọc quý chói lọi, sáng ngời.
Anh không kìm lòng được, cúi người hôn lên khóe mắt cô.
Trình Thiên Nhiễm ngạc nhiên quay lại nhìn anh, Tô Mặc Trừng nói, “Nhiễm Nhiễm, hôm nào anh dẫn em đến gặp một vài người bạn của anh được không?”
Trình Thiên Nhiễm bật cười, đôi môi ửng hồng nhếch lên, rạng rỡ nói: “Được nha!”
“Sẽ có ai vậy anh?” Cô đưa tay ôm cổ anh háo hức hỏi.
“Hoàng Gia Hoằng em đã gặp rồi, hai người còn lại hiện không ở thành phố, một người là Ôn Chú làm việc trong lĩnh vực máy tính, người còn lại là Lục Ngôn Sâm, là bạn hồi nhỏ của anh, bây giờ đang là một luật sư danh tiếng.”
Trình Thiên Nhiễm suy nghĩ một lúc, “Vậy anh có muốn em cũng gọi cả Tiểu Khả và Nhược Đồng tới hay không?”
Tô Mặc Trừng cân nhắc một hồi, sau đó gật đầu, “Em gọi đi.”
Trình Thiên Nhiễm nghiêng đầu dựa vào lòng anh, bị anh cắt ngang như thế này cũng không còn hứng thú xem video, nghĩ đến ngày mai sẽ kết thúc kỳ nghỉ, cô nhàn nhạt thở dài.
Sườn mặt của Tô Mặc Trừng cọ cọ trên đỉnh đầu tóc cô, hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Kỳ nghỉ kết thúc rồi! Buồn quá.” Đầu của Trình Thiên Nhiễm dựa vào sườn cần cổ của anh dịch dịch, khi tìm được một vị trí thoải mái hơn mới dừng lại.
Tô Mặc Trừng bị động tác nhích tới nhích lui không kiêng nể gì của cô trêu chọc đến phát hỏa, nhẹ nhàng vỗ về xương cụt của cô một chút, “Em thành thật một chút.”
Trình Thiên Nhiễm bị đánh không thể giải thích được: “…?”
Cô khá chắc chắn nếu cô không ngồi ngay bây giờ, bàn tay của anh sẽ giáng xuống trên mông cô đi!
Cô oán giận cắn một ngụm vào sườn gáy của anh, “Anh đánh em một lần, em sẽ cắn anh một ngụm!”
Tô Mặc Trừng: “…”
Cô giống như anh, kiểm soát được sức mạnh của mình nên khi cắn lên sẽ không làm anh cảm thấy đau, thay vào đó là cảm giác ngứa ran, tê tê dại dại lan tỏa từ nơi cô cắn lẻn vào khắp cơ thể, giống như… bị một con mèo con hung dữ cào bằng móng vuốt của nó, ngứa ngáy không thể chịu nổi.
Trong nháy mắt Tô Mặc Trừng đã bị cô làm cho không thể kiểm soát được, anh kéo cô qua, cùng cô ngã xuống trên thảm, giây tiếp theo anh nghiêng người dựa vào cô.
Trình Thiên Nhiễm bị hành động lớn của anh làm cho hoảng hốt, tay cô vẫn đang nắm chặt lấy cổ áo anh, tay Tô Mặc Trừng vuốt ve bờ vai cô, vòng đến sau lưng chạm vào xương bươm bướm của cô, sau đó từ từ đi xuống, xuyên qua một lớp vải mỏng, nhẹ nhàng cọ xát làn da trên lưng cô.
Tay anh linh hoạt luồn xuống, hung hăng nắm lấy địa phương no đủ co giãn kia.
Trình Thiên Nhiễm nhất thời xấu hổ trừng anh một cái.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, cắn một ngụm vào cổ anh.
Anh lại bóp và cô lại cắn.
Cả hai huyên náo một trận vui vẻ trên thảm.
Cuối cùng, Tô Mặc Trừng vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển không yên, môi anh cọ vào làn da non nớt nơi cổ cô, hơi thở nóng rực phun khắp người cô, Trình Thiên Nhiễm cảm thấy ngứa ngáy, cười khanh khách đứng lên, cô đẩy anh ra, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Anh đứng dậy đi, ngứa quá…”
Tất nhiên anh không đáp ứng, anh nhẹ nhàng hôn hôn vào sườn gáy của cô.
“Anh đừng cắn, không được cố ý để lại vết dâu tây cho em đâu đấy.”
“Ngày mai em muốn đi đến trường học.”
“Anh biết rồi.”
Kể từ lần đầu tiên anh không chú ý để lại ấn ký trên cổ cô, sau này dấu vết mà anh để lại trên người cô đều giấu ở những nơi người khác không thể nhìn thấy.
Chỉ có anh mới có thể thưởng thức nó.
Ngày thường, khi cô có lớp, hai người sẽ về nhà riêng, buổi tối không ở cùng nhau, chỉ thứ sáu và cuối tuần mới có thể ngọt ngào bên nhau.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi diễn đàn náo loạn, sáng thứ tư, Trình Thiên Nhiễm vẫn đang trong lớp thì điện thoại di động có cuộc gọi đến, nhưng cô đã chuyển di động sang chế độ im lặng nên không nhận ra.
Mãi nửa tiếng sau cô mới phát hiện ra.
Trình Thiên Nhiễm nhìn dãy số xa lạ kia, tưởng là gọi nhầm nên cô không để ý.
Ai biết rằng, ngay sau khi cô mới vào phòng nghỉ của giáo viên, dãy số kia lại gọi tới.
Ngay khi Trình Thiên Nhiễm vừa nhận điện thoại, một giọng nữ cao sắc nhọn ở bên kia liền vang lên, “Cô có thể nói bạn trai cô rút đơn kiện không? Chúng ta giải quyết riêng, các người muốn bao nhiêu tiền đều được.”
Trình Thiên Nhiễm đang rót nước uống cũng không phản ứng gì, cô nghĩ đây là một loại khúc mắc tình yêu cẩu huyết nào đó, người gọi đánh nhầm số rồi gọi nhầm đến đây cho cô, cô khẽ cau mày nói: “Cô gọi nhầm số rồi.”
Nói xong liền cắt đứt cuộc trò chuyện.
Tuy nhiên, không đến vài giây, điện thoại lại reo lên lần nữa, vẫn là số điện thoại vừa rồi.
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Cô không quan tâm nữa.
Kết quả, đối phương vẫn kiên trì bám riết không tha, không ngừng tra tấn cô.
Sau khi Trình Thiên Nhiễm đã chủ động cúp máy ba lần, cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được nữa bèn kéo số này vào danh sách đen.
Phòng nghỉ ngơi nhất thời yên tĩnh lại, bên tai tĩnh lặng, tâm trạng của Trình Thiên Nhiễm bắt đầu trở nên tốt hơn.
Nhưng loại tâm trạng tốt không bị người khác quấy rầy này không kéo dài được vài phút, sau khi nhận được tin nhắn từ một số khác, Trình Thiên Nhiễm sửng sốt.
Bình luận truyện