Không Tránh Ra Liền Hôn Em
Chương 61: Phiên ngoại 2
3. Khương Chỉ Niệm × Lục Ngôn Sâm (chênh lệch 10 tuổi)
Khương Chỉ Niệm tập nhảy mỗi ngày từ khi còn nhỏ, đôi khi bận rộn đến mức không có thời gian chơi đùa, hồi nhỏ tính tự chủ của cô khá kém, cô luyện nhảy rồi nghĩ sẽ được đi chơi, muốn đi tìm Lục Ngôn Nguyệt cùng nhau chơi đùa, nhưng Tô Dịch Ngôn mỗi ngày đều ở nhà, cô căn bản không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể ngoan ngoãn tập nhảy.
Nhưng tất cả những điều này đã thay đổi khi Tô Mặc Trừng ra nước ngoài, Tô Mặc Trừng năm 19 tuổi ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu. Sau đó, Tô Dịch Ngôn cũng không ở nhà mà đến làm việc cùng công ty với Khương Mộ Côn. Cứ như vậy, suốt cả kỳ nghỉ hè chỉ có Khương Chỉ Niệm tự tập nhảy ở nhà.
Với thời gian và địa điểm thích hợp, cô gái nhỏ nhân lúc buổi chiều ba mẹ đi làm liền đánh bạo chạy đến Lục gia, cùng chơi với Lục Ngôn Nguyệt cả buổi chiều, đợi đến khi chạng vạng tối Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn sắp tan tầm về nhà, cô canh chuẩn thời gian liền trở về.
Tuy nhiên sau một vài lần, những hành động nhỏ của Khương Chỉ Niệm đã bị phát hiện.
Nguyên nhân là một tai nạn.
Chiều hôm đó Khương Chỉ Niệm cùng Lục Ngôn Nguyệt chạy đến bờ sông chơi đùa, hai cô gái nhỏ mặc váy ngắn chơi đùa dưới nước ở vịnh nước nông, sự thiêu đốt của cái nắng mùa hè như muốn đốt cháy con người, nên khi đi bộ bằng chân trần trong làn nước mát lạnh thật sự rất thoải mái.
Hai cô bé bồng bế nhau, càng chơi càng vui, bất tri bất giác trôi càng sâu vào bên trong, cho đến khi Khương Chỉ Niệm lảo đảo rồi chìm vào vực sâu, một tiếng hét sợ hét kêu lến khiến Lục Ngôn Nguyệt đứng ở cách đó không xa sững sờ, cô nhìn Khương Chỉ Niệm càng ngày càng chìm xuống sợ tới mức gào khóc lên.
Mắt thấy dòng nước chảy qua eo, ngực, cổ của Khương Chỉ Niệm… Lục Ngôn Nguyệt sợ hãi không biết phải làm như thế nào chỉ biết đứng tại chỗ khóc lớn.
Khương Chỉ Niệm cũng bị dọa không ngừng khóc nức nở, cô liều mạng hướng về phía Lục Ngôn Nguyệt kêu cứu: “Tiểu Nguyệt cứu mạng! Cứu tớ!”
Lục Ngôn Nguyệt bị cô gọi thì hoàn hồn, lau nước mắt rồi đột ngột chạy lại:“Tớ đi gọi người! Niệm Niệm cậu kiên trì một chút, tớ sẽ gọi người qua!”
Lục Ngôn Nguyệt khóc dữ dội, vừa khóc vừa liều mạng chạy về nhà, vừa hay ở nửa đường gặp được Lục Ngôn Sâm cũng vừa ra ngoài tìm hai người.
Anh thực ra là tới tìm Khương Chỉ Niệm, nhắc nhở cô đến giờ phải nhanh chóng về nhà, để không bị dì Tô bắt gặp mà mắng mỏ lần nữa.
Lục Ngôn Sâm mười tám tuổi, thân hình cao to, bước đi chậm rãi từng bước lớn, nhìn thấy Lục Ngôn Nguyệt đang hốt hoảng chạy tới, anh nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, bước nhanh đến trước mặt Lục Ngôn Nguyệt, cầm lấy cánh tay của cô hỏi: “Tại sao tiểu Nguyệt lại khóc? Tiểu Niệm đâu? Sao chỉ có mình em?”
Lục Ngôn Nguyệt vừa khóc vừa chạy lại, lúc này đã sớm không kịp thở, cô nói đứt quãng xem lẫn tiến khóc nức nở, giọng nói run rẩy nói: “Niệm Niệm…ôôô… Niệm Niệm…cậu ấy rơi xuống nước…”
Vẻ mặt của Lục Ngôn Sâm biến sắc, anh lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng bờ sông, khi anh đuổi tới bờ sông, mặt nước không quá đỉnh đầu Khương Chỉ Niệm, trên mặt nước còn không ngừng có bong bóng nước bay lên.
Anh không có thời gian suy xét và đắn đo nhiều nữa, trực tiếp lao xuống sông, bước nhanh xuống nước, theo nước sông càng ngày càng sâu, anh thả người nhảy và bơi đến chỗ cô đang mắc kẹt trong vũng lầy.
Ở dưới nước nín thở, Lục Ngôn Sâm nắm eo cô gái nhỏ đang bất tỉnh, bế cô lên rồi chậm rãi hướng vào bờ, chờ khi anh cứu cô lên bờ, lập tức dùng đỉnh đầu gối ép vào làm cho nước ra khỏi bụng của cô, sau đó anh khoanh tay ép tim và hô hấp nhân tạo cho cô bé.
Khương Chỉ Niệm phun ra nước sặc sụa, chậm rãi mở mắt liền đứng lên mà không ngừng ho khan, Lục Ngôn Sâm ôm lấy nửa người cô, anh lấy tay nâng phía sau lưng của cô giúp cô thuận khí, quỳ trên mặt đất lo lắng gọi cô: “Tiểu Niệm? Tiểu Niệm?”
Khương Chỉ Niệm từ từ khôi phục ý thức, đôi mắt sương mù mê mông nhìn anh, giây tiếp theo cô nghĩ lại mà sợ khóc lên, giọng nói của cô gái nhỏ ngọt ngào và mềm mại, sợ hãi lại ủy khuất gọi anh: “Anh Ngôn Sâm…”
Trước đây Lục Ngôn Sâm chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cô gái nhỏ trong vòng tay anh gọi anh là “Anh Ngôn Sâm” với giọng nói run rẩy, khiến trái tim anh đau như dao cắt.
Chỉ vài phút trước, anh chậm chút thì anh gần như không bao giờ nghe được cô gọi anh một tiếng “ Anh Ngôn Sâm” nữa.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã thấy sợ hãi đến mức rụng rời.
Anh ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Niệm nín khóc, đừng sợ, không sao đâu.”
Cả hai người đều đã ướt sũng, tóc Lục Ngôn Sâm ướt đẫm còn nhỏ nước, giọt nước rơi trên khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo của Khương Chỉ Niệm.
Lục Ngôn Sâm đưa Khương Chỉ Niệm trở về nhà, đúng lúc gặp được Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn đi làm về, hai người lớn nhìn thấy cảnh tượng này tim gần như ngừng đập.
Đó cũng là lần đầu tiên Tô Dịch Ngôn vốn luôn hiền lành đức độ lại nổi giận, giơ tay lên định đánh Khương Chỉ Niệm.
“Dì Tô!” Lục Ngôn Sâm vội vàng che phía trước của Khương Chỉ Niệm, đôi chân cô vẫn còn run rẩy:“Đừng nóng giận, Tiểu Niệm nàng hiện tại có chút sợ hãi, đừng làm cô bé sợ thêm nữa.”
Khương Chỉ Niệm chỉ có thể khóc không ngừng, dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, suýt nữa chết chìm đã là một cơn ác mộng đối với cô rồi.
Khương Mộ Côn cũng kịp thời bắt lấy bàn tay đang giơ lên của Tô Dịch Ngôn và ép cô ấy bỏ nó xuống, Tô Dịch Ngôn đứng tại chỗ với đôi mắt đỏ hoe, sau vài giây cô ngồi xổm xuống kéo Khương Chỉ Niệm vẫn còn đang run rẩy vào trong vòng tay của mình và khóc thảm thiết.
Khương Chỉ Niệm cũng khóc theo cô, miệng thì lẩm bẩm: “Tiểu Niệm sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa, về sau mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà luyện nhảy, không ra ngoài nữa…”
…
Sau đó, Khương Chỉ Niệm thật sự không có lẻn ra ngoài trong suốt kỳ nghỉ hè còn lại, bởi vì Lục Ngôn Nguyệt và Lục Ngôn Sâm sẽ đến chơi cùng cô, dù cô phải luyện nhảy không thể chơi đùa, hai người họ sẽ ở bên cạnh xem cô nhảy.
Khương Chỉ Niệm trời sinh tính tình sáng sủa hoạt bát, qua một thời gian sau bóng ma của việc đuối nước cũng dần biến mất, cô trở lại dáng vẻ hoạt bát như trước.
Hơn nữa, kể từ khi Lục Ngôn Sâm cứu cô, cô đối với người anh trai này càng ngày càng ỷ lại.
Không có ai phát hiện ra rằng kiểu phụ thuộc này khác với kiểu phụ thuộc của cô vào Tô Mặc Trừng.
Các cô gái nhỏ luôn thích xem một số bộ phim truyền hình lãng mạn, Khương Chỉ Niệm cũng không ngoại lệ, mà mỗi lần cô xem phim xong sẽ đem những lời thoại bắt chước được nói cho Lục Ngôn Sâm nghe.
“Anh Ngôn Sâm, anh Ngôn Sâm, anh còn nhớ lần đó anh cứu em không?” Khương Chỉ Niệm kích động mà hướng vào anh hét lên:“Trong TV có nói nếu hôn nhau thì sẽ kết hôn!”
Lục Ngôn Sâm: “… Đó là hô hấp nhân tạo, để cứu em.” Anh nhẫn nại giải thích nói.
Khương Chỉ Niệm lắc đầu như cồn cào, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt to trong veo, thật nghiêm túc nói: “Là hôn! Miệng đối miệng, chính là hôn!”
Đó là lần đầu tiên Lục Ngôn Sâm bị một cô gái nhỏ làm cho đỏ mặt.
Rõ ràng là hô hấp nhân tạo.
Anh liếc mắt đi chỗ khác, không nhìn cô, trong lòng thầm than thở.
“Anh Ngôn Sâm, trên tivi có nói, anh đã cứu em, em sẽ gả cho anh!”
Cô mỉm cười, trong nháy mắt sáng ngời nói: “Em gả cho anh! Dùng cả đời của em để báo đáp ơn cứu mạng của anh!”
Năm đí Lục Ngôn Sâm vừa mới tốt nghiệp trung học đang chuẩn bị học đại học, còn chưa nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ, bị nghe câu nhận xét tẩy não của cô mấy ngày liền cảm thấy buồn cười, anh nắm lấy khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn của cô bất lực cười: “Em nghĩ gì cả ngày trong cái đầu nhỏ bé của mình vậy?”
Anh thật sự chỉ coi cô là em gái của mình, và đối xử với cô giống như tiểu Nguyệt vậy.
Trong khoảng thời gian rất dài về sau Lục Ngôn Sâm đều cho rằng như vậy.
Cho đến khi anh tốt nghiệp đại học và ra nước ngoài, mỗi đêm anh đều nghĩ đến năm ấy có một cô bé tám tuổi luôn “nói nhảm” với anh.
Hằng đêm, hằng đêm, anh gần như phát điên khi nghĩ về nó.
Khi đó anh mới nhận ra rằng, ngay từ đầu trong lòng anh có chút bất tri bất giác sớm đã không coi cô như em gái.
Sau kỳ nghỉ hè đó anh phải đi nơi khác học đại học, nửa năm mới về nhà một lần, cũng ít tiếp xúc với cô hơn, tình cảm của cô gái nhỏ dường như cũng không nồng nhiệt như trước.
Anh học đại đọc xong lại ra nước ngoài, và anh cũng không gặp được cô ấy trong suốt 3 năm.
Trong ba năm kia có vô số lần lời nói của cô vang vọng trong tâm trí anh.
“Anh Ngôn Sâm, anh Ngôn Sâm, anh còn nhớ lần đó anh cứu em không? Trong TV có nói nếu hôn nhau thì sẽ kết hôn!”
“Vậy thì… Chờ em lớn lên, anh sẽ cầu hôn em, được không, Tiểu Niệm?”
“Anh Ngôn Sâm, trên tivi nói nếu anh đã cứu em, em sẽ gả cho anh! Em gả cho anh được không!”
“Được.”
Anh cũng có vô số lần giống như vậy, mà cô không biết, trong sâu thẳm trái tim anh không ai có thể nghe thấy, một lần rồi lại một lần lặp lại trả lời cô.
Năm ấy Tết âm lịch anh 26 tuổi, Lục Ngôn Sâm về nước đã gặp được Khương Chỉ Niệm, người đã cao lên không ít cũng trở nên ngày càng thanh tú, xinh đẹp.
Cô gái nhỏ quấn quít lấy anh tám năm trước và la hét phải gả cho anh đã trở thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều, thiếu nữ.
Cô như không biết rõ mà đuổi theo anh nói: “Em muốn gả cho anh”, gặp mặt cô cũng chỉ mỉm cười và gọi anh một cách ngọt ngào: “Anh Ngôn Sâm.”
Lục Ngôn Sâm không biết nên vui hay buồn.
Bây giờ cô đang ở thời điểm quan trọng nhất của cuộc đời, cô sẽ tốt nghiệp trung học vào năm sau, anh thật sự không thể làm phiền cô hay làm cô mất tập trung.
Vì thế anh tiếp tục giấu kín lòng mình, cố gắng không để cô phát hiện tình cảm của bản thân dành cho cô.
Tết âm lịch qua đi anh cũng chuẩn bị ra nước ngoài, trước khi anh ấy đi Khương Chỉ Niệm cũng không để lộ ra điều gì, chỉ nói với anh: “Công việc thuận lợi.”
Lục Ngôn Sâm cũng chỉ cười, giả vờ tự nhiên xoa đầu của cô, lấm lét nói: “Chăm chỉ học tập.”
Khương Chỉ Niệm ngoan ngoãn gật đầu đáp “Vâng.”
Một lúc sau, hai luồng ánh sáng từ sau chiếu tới, chiếu thẳng vào người của cô, Khương Chỉ Niệm quay đầu lại nhìn, cô thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở ven đường, sau đó là một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc cầm theo chiếc ô rồi bước xuống xe và từng bước đi về phía cô ấy.
Đèn ở gần chiếc xe vẫn sáng, anh cứ như vậy xuyên qua ánh sáng đi đến phía trước cô.
Lục Ngôn Sâm nhìn cô gái nhỏ đang bị lạnh mà run rẩy, cầm lấy ô đưa vào tay cô, sau đó anh cởi áo khoác để cho cô mặc vào.
Áo khoác rộng rãi quấn lấy thân hình mảnh mai của cô, cả người Khương Chỉ Niệm đều choáng váng, người trước mắt làm cho cô cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Cô ngập ngừng gọi anh: “Anh Ngôn Sâm?”
Lục Ngôn Sâm cụp mắt xuống, nghiêm cẩn giúp cô cài nút áo, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, anh bất lực và chua xót nói: “Là anh.”
Khương Chỉ Niệm lẩm bẩm tự nói: “Là em đang nằm mơ sao?”
“Sao anh lại đột nhiên xuất hiện?”
“Là em đang nằm mơ sao?”
Lục Ngôn Sâm mím môi, chỉ hỏi: “Chân đau?”
Cô gật đầu, anh không nói một lời đã bế cô dậy.
Cái ôm công chúa dịu dàng nhất chỉ thuộc về cô công chúa nhỏ mà anh yêu nhất.
Cô nép vào vòng tay anh, cần ô giúp anh, ánh mắt nhìn chằm chằm theo dõi anh, lại lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Thật sự không phải là em đang mơ sao?”
Trái tim Lục Ngôn Sâm hơi đau, cuối cùng anh mở miệng hỏi: “Bị anh ôm như thế này không đủ để cho em có cảm giác chân thật sao, Tiểu Niệm.”
Khoảnh khắc anh gọi cô là Tiểu Niệm, hốc mắt của Khương Chỉ Niệm đột nhiên trở nên nóng rực, nhưng cô lại cười rộ lên, vui vẻ nhéo mặt của anh một cái: “Oa! Anh Ngôn Sâm, anh cuối cùng cũng đã về!”
Lục Ngôn Sâm đối với hành động của cô rất bất lực.
Lời còn chưa dứt cô lại thu lại nụ cười, dè dặt cẩn trọng hỏi anh: “Anh có đi nữa không?”
Lục Ngôn Sâm mở cửa cạnh ghế lái, đưa cô vào, lấy chiếc ô che trong tay cô, khom người một tay giúp cô thắt dây an toàn, khi ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, anh cười nhẹ nói: “Không đi.”
Trong lòng Khương Chỉ Niệm thầm nghĩ lần này là thật rồi vui vẻ cười, nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
Đi được nửa đường thì cô ngủ quên, Lục Ngôn Sâm đỗ xe trước cửa nhà cô, anh không lập tức đưa cô xuống, mà cúi người qua cởi bỏ dây an toàn, anh lại gần tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ mà anh đã gần một năm không gặp, anh xoa nhẹ vào tay của cô, thật sự là càng lớn càng xinh đẹp.
“Loại cảm giác này thật sự là khó khăn.” Anh cúi đầu thì thầm nói.
Cảm giác rõ ràng thích em đến tận trong xương tủy, nhưng không dám để em biết, thật sự rất khó khăn.
Tiểu Niệm.
Trong khi cô đang ngủ say, anh thật nhanh hôn lên má của cô: “Anh rất thích em.”
“Không sao đâu, anh chờ em lớn lên.”
“Đến lúc đó em đừng ghét bỏ vì anh già là được.”
Đêm đó vô tình gặp được Tô Mặc Trừng và Giang Kha Tố, Khương Chỉ Niệm bừng tỉnh coi như không có chuyện gì xảy ra, co cũng không biết chuyện gì, nhưng cô lại nghe được tất cả những lời đó.
Cô không chỉ nghe thấy anh trai mình gọi “Giang Tố” trong mắt cô là “Giang Kha Tố”, cô còn nghe được…
Giang Kha Tố cũng gọi anh trai của mình là anh trai.
Giang Kha Tố còn nói với anh trai: “Ba muốn gặp anh”.
Cô ấy cũng không phải một kẻ ngốc, không đến mức ngay cả điều này nghe cũng không hiểu.
Anh trai cô không phải là anh trai ruột của cô sao? Sao lại có người gọi anh ấy là anh trai? Chuyện gì lại xảy ra với ba vậy?
Dù gì thì cô cũng chỉ là một cô gái 16 tuổi, Khương Chỉ Niệm không thể chịu đựng được việc này, cô đã chạy đi tìm Lục Ngôn Sâm, vừa nhìn thấy anh cô không thể nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, Lục Ngôn Sâm bị cô làm cho hoảng sợ, cuống quít giúp cô lau nước mắt, cau mày lo lắng hỏi: “Tiểu Niệm sao lại khóc?”
“Anh Ngôn Sâm.” Khương Chỉ Niệm ngẩng đầu lên, không kìm được khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ nói: “Em phải làm sao bây giờ, em cảm thấy rất khó chịu.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Khương Chỉ Niệm đã kể cho anh nghe tất cả những gì vào đêm hôm đó, cô giật ống tay áo của anh, khóc thút thít nói: “Anh trai em với em không phải là anh em ruột sao?”
Lục Ngôn Sâm biết mọi chuyện về Tô Mặc Trừng, năm đó ba anh đã giúp chú và những người khác thắng trong vụ kiện giành quyền nuôi con.
Lúc này nghe được Khương Chỉ Niệm nói như vậy, anh bất lực thở dài, xoa đầu của cô hỏi: “Ở trong mắt em, hai người không phải là anh em ruột có rất nhiều khác biệt sao?”
“Hay là em cảm thấy cậu ấy không phải là anh trai ruột của em, em sẽ ghẻ lạnh, có thành kiến và xa lánh cậu ấy?”
Khương Chỉ Niệm liên tục lắc đầu: “Không đâu, anh trai đối tốt với em như vậy, em sẽ không làm như vậy.”
“Vậy không phải xong rồi sao.”
“Sao em phải rối rắm chuyện này để làm gì?”
“Tiểu Niệm” Lục Ngôn Sâm nói với một giọng nghiêm túc: “Biết sự thật cũng không thể thay đổi điều gì, mặc kệ quan hệ huyết thống của hai người như thế nào, trên luật pháp cậu ấy vẫn là anh trai em như trước, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
“Em cũng đã nói, em sẽ không vì vậy mà xa lánh anh trai mình, vậy tiếp tục làm như không biết, cậu ấy rất coi trọng em, đừng để chuyện này mà làm cậu ấy lo lắng cho em.”
“Ừm.”
“Ngoan.” Anh nhẹ nhàng mà ôm lấy cô.
Đôi mắt đang khóc của Khương Chỉ Niệm mở to ra, nhịp tim trong lồ ng ngực đập dữ dội, cô khó khăn gọi anh: “Anh Ngôn Sâm…”
Cô đã khóc giọng nói có chút khàn khàn, còn mang theo giọng mũi.
Lục Ngôn Sâm cúi thấp đầu để sát vào cô nói: “Anh rất vui, Tiểu Niệm. Anh rất vui, người đầu tiên em nghĩ đến khi gặp chuyện chính là anh.”
“Cái kia Giang Kha Tố…” Lục Ngôn Sâm dặn cô: “Cách xa anh ta một chút, về sau thấy anh ta thì đi đường vòng.”
Khương Chỉ Niệm ở trong lòng anh gật đầu: “Em biết, anh ấy đã lừa dối em, em coi anh ấy là bạn, anh ấy lại lừa em, em sẽ không quan tâm người như thế.”
“Hơn nữa, anh trai em có vẻ không thích anh ta lắm, anh trai không thích, em cũng không làm bạn với anh ta nữa.”
Lục Ngôn Sâm có chút bất mãn: “Chỉ là anh của em không thích liền không để ý tới sao? Vậy anh không thích thì sao?”
Khương Chỉ Niệm chớp chớp mắt: “Cũng giống như vậy, anh Ngôn Sâm không thích, Tiểu Niệm cũng không để ý.”
“Bởi vì em không muốn anh Ngôn Sâm không vui.”
Đám cưới của Hoàng Gia Hoằng và Đổng An Khả.
Khương Chỉ Niệm trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh tượng ấm áp của Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm, sau đó bị Lục Ngôn Sâm kéo đi nơi khác để rửa mắt.
Nhưng trong lòng cô tràn đầy hình ảnh ấm áp của anh trai và chị Trình.
Cô cũng muốn có một ngày được như vậy, có thể ngồi đút cho nhau ăn với người mình thích, không quan tâm tới người khác, không kiêng nể gì mà hôn anh, có thể được anh ôm vào lòng quang minh chính đại mà nói đây là công chúa nhỏ của tôi.
Đây là bạn gái tôi.
Cô nằm mơ đều suy nghĩ về cảnh tượng ấm áp như vậy.
“Anh Ngôn Sâm” Khương Chỉ Niệm kéo vạt áo của anh, vừa mới cầm một ly rượu vang đỏ, người đàn ông đang nhấp một ngụm rượu cúi đầu nhìn cô.
Hai má của cô gái nhỏ ửng hồng, đôi mắt long lanh nước, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, mang theo một chút dè dặt cẩn trọng, cô lấy hết dũng khí hỏi anh: “Nếu năm sau em tốt nghiệp trung học, em có thể ở bên anh không?”
Lục Ngôn Sâm trầm mặc nhìn chằm chằm cô, biểu cảm không có chút dao động, chỉ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Khương Chỉ Niệm đợi một lúc lâu sau cũng không thấy anh trả lời, trong lòng cô cảm thấy khó chịu lại thất vọng, cắn cắn môi, cúi đầu không nhìn anh, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Nếu không được…”
“Được thôi.”
Cô gái nhỏ đang thất vọng lập tức mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh sáng lóng lánh trong mắt cô giống như những vì sao lộng lẫy trên bầu trời đêm.
Lục Ngôn Sâm đưa tay sờ lên khóe mắt cô, nhẹ nhàng vuốt v e, động tác dịu dàng lại yêu thương.
Đồ ngốc, chỉ cần là em, mặc kệ bao lâu anh cũng đợi.
Vào mùa hè năm sau, còn chưa đến sinh nhật 17 tuổi của Khương Chỉ Niệm, cuối cùng cô cũng thuận lợi tốt nghiệp trung học và được gia nhập vào Xuyên Vũ mà cô tha thiết mơ ước.
Sau khi ra khỏi phòng thi cô được ba mẹ đưa về nhà, Khương Chỉ Niệm tâm tình rất tốt ở trong phòng ngủ trang điểm cho bản thân.
Cô và tiểu Nguyệt cùng nhau tốt nghiệp, tối nay hai nhà đã đặt một nhà hàng riêng để kỷ niệm lễ tốt nghiệp trung học của các cô, cô có thể nhìn thấy anh Ngôn Sâm.
Có thể…ở bên anh ấy.
Cô nghĩ đến đây không khỏi mỉm cười trước gương trang điểm.
Cuối cùng, cuối cùng cô có thể quang minh chính đại cùng anh Ngôn Sâm ở bên nhau.
Vào buổi tối, mọi người trong hai nhà đều đến đông đủ, bên trái Khương Chỉ Niệm là Trình Thiên Nhiễm, bên phải là Lục Ngôn Nguyệt, bên phải nữa là Lục Ngôn Sâm.
Người lớn luôn ăn với tốc độ chậm mà không thể giải thích được, Khương Chỉ Niệm và Lục Ngôn Nguyệt ăn xong liền trốn lên sofa ngồi nói chuyện phiếm.
Nhưng rốt cuộc là trong lòng cô có việc gì đó, lời nói của Khương Chỉ Niệm trả lời Lục Ngôn Nguyệt không chút để tâm.
Khi cô chuyển dời sự chú ý sang bàn ăn một lần nữa, vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Ngôn Sâm đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Cô không chớp mắt nhìn theo anh, tận khi thấy anh mở cửa đi ra ngoài.
“Tớ đi toilet.” Khương Chỉ Niệm cũng tùy tiện tìm cái cớ bám theo sát Lục Ngôn Sâm ra cửa.
Trong hành lang đã không có một bóng người, khi Khương Chỉ Niệm đi đi lại lại, tin nhắn của Lục Ngôn Sâm gửi đến.
Anh Ngôn Sâm: “Đến sân sau.”
Khương Chỉ Niệm lập tức mỉm cười, một tay nắm chặt điện thoại, một tay xách váy dài lon ton chạy ra sân sau.
Thời điểm cô xuất hiện ở lối vào của sân sau, có người nắm lấy cổ tay cô và cơ thể của Khương Chỉ Niệm không kiểm soát được mà bị kéo sang bên trái.
Cô kinh ngạc mà kêu một tiếng, theo bản năng đưa tay lên nắm lấy cổ áo ann ta, giây tiếp theo giây cô đã ngã vào vòng tay của anh.
Khương Chỉ Niệm bị anh ôm vào trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, cô bĩu môi hờn dỗi nói: “Làm em sợ muốn chết!”
Gương mặt cô nhiễm lên một lớp màu đỏ thẫm như hoa đào.
“Tiểu Niệm.” Đôi mắt đen của anh chằm chằm nhìn cô không chớp.
“À.” Cô ngoan ngoãn đáp lại anh.
Tay anh ôm lấy chiếc eo thon của cô không ngừng mà siết chặt, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, đến cuối cùng cô chỉ có thể hơi ngửa đầu ra sau.
“Tiểu Niệm.” Anh khẽ mím môi dưới, nghiêm túc và trịnh trọng hỏi cô: “Làm bạn gái anh nhé?”
Trái tim Khương Chỉ Niệm chưa bao giờ đập nhanh như vậy, cô nằm trong vòng tay của anh, nghe thấy anh hỏi cô bằng một giọng trầm ấm và dịu dàng — Làm bạn gái anh nhé?
Khoảnh khắc anh nói ra những lời này, hốc mắt cô lập tức nóng lên, đôi mắt trong veo và sáng ngời của cô bị hơi nước che lấp, người đàn ông trước mắt bắt đầu trở nên mông lung, xuất hiện nhiều thân ảnh khác, tay cô còn đặt trên vai anh, cô níu chặt lấy quần áo của hắn, áo trên vai Lục Ngôn Sâm đã bị cô vặn thành một vòng xoáy.
“Anh Ngôn Sâm.” Cô cười nhẹ, gật đầu một cái, đồng thời nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, bĩu môi có chút đau lòng đáp lại anh: “Em đợi ngày này rất lâu rồi.”
Anh đưa tay lên nhẹ nhàn giúp cô lau nước mắt, sau đó ôm lấy mặt cô, hết sức dịu dàng mà thì thầm với cô: “Anh cũng vậy, anh cũng đợi rất lâu rồi.”
Khương Chỉ Niệm ngẩng đầu nhìn anh, hai người trầm mặc, yên tĩnh nhìn nhau.
Vài giây sau, cô nghiêng đầu hôn lên má anh một cái, mang theo nước mắt cười nói: “Em đã muốn làm việc này từ rất lâu rồi.”
Trái tim Lục Ngôn Sâm đập loạn lên, cái chạm mềm mại trên má dường như vẫn còn ở đó, anh vòng tay qua gáy cô, ôm lấy sau đầu cô hôn lên môi cô.
Đè nén cực độ, những nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến không rời, thật lâu anh mới chịu buông cô ra, dường như anh muốn đem tất cả tình yêu dành cho cô mà anh đã giấu kín suốt bao năm qua dùng nụ hôn này nói cho cô biết.
Tiểu Niệm, anh cũng đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi, đã từng vô số đêm anh đều tiêu tưởng có thể hôn em.
Xin chào bạn trai, tôi là Khương Chỉ Niệm, là Tiểu Niệm của bạn.
Xin chào bạn gái, tôi là Lục Ngôn Sâm, là anh Ngôn Sâm của bạn
“Anh thích em, Tiểu Niệm.”
Khương Chỉ Niệm tập nhảy mỗi ngày từ khi còn nhỏ, đôi khi bận rộn đến mức không có thời gian chơi đùa, hồi nhỏ tính tự chủ của cô khá kém, cô luyện nhảy rồi nghĩ sẽ được đi chơi, muốn đi tìm Lục Ngôn Nguyệt cùng nhau chơi đùa, nhưng Tô Dịch Ngôn mỗi ngày đều ở nhà, cô căn bản không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể ngoan ngoãn tập nhảy.
Nhưng tất cả những điều này đã thay đổi khi Tô Mặc Trừng ra nước ngoài, Tô Mặc Trừng năm 19 tuổi ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu. Sau đó, Tô Dịch Ngôn cũng không ở nhà mà đến làm việc cùng công ty với Khương Mộ Côn. Cứ như vậy, suốt cả kỳ nghỉ hè chỉ có Khương Chỉ Niệm tự tập nhảy ở nhà.
Với thời gian và địa điểm thích hợp, cô gái nhỏ nhân lúc buổi chiều ba mẹ đi làm liền đánh bạo chạy đến Lục gia, cùng chơi với Lục Ngôn Nguyệt cả buổi chiều, đợi đến khi chạng vạng tối Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn sắp tan tầm về nhà, cô canh chuẩn thời gian liền trở về.
Tuy nhiên sau một vài lần, những hành động nhỏ của Khương Chỉ Niệm đã bị phát hiện.
Nguyên nhân là một tai nạn.
Chiều hôm đó Khương Chỉ Niệm cùng Lục Ngôn Nguyệt chạy đến bờ sông chơi đùa, hai cô gái nhỏ mặc váy ngắn chơi đùa dưới nước ở vịnh nước nông, sự thiêu đốt của cái nắng mùa hè như muốn đốt cháy con người, nên khi đi bộ bằng chân trần trong làn nước mát lạnh thật sự rất thoải mái.
Hai cô bé bồng bế nhau, càng chơi càng vui, bất tri bất giác trôi càng sâu vào bên trong, cho đến khi Khương Chỉ Niệm lảo đảo rồi chìm vào vực sâu, một tiếng hét sợ hét kêu lến khiến Lục Ngôn Nguyệt đứng ở cách đó không xa sững sờ, cô nhìn Khương Chỉ Niệm càng ngày càng chìm xuống sợ tới mức gào khóc lên.
Mắt thấy dòng nước chảy qua eo, ngực, cổ của Khương Chỉ Niệm… Lục Ngôn Nguyệt sợ hãi không biết phải làm như thế nào chỉ biết đứng tại chỗ khóc lớn.
Khương Chỉ Niệm cũng bị dọa không ngừng khóc nức nở, cô liều mạng hướng về phía Lục Ngôn Nguyệt kêu cứu: “Tiểu Nguyệt cứu mạng! Cứu tớ!”
Lục Ngôn Nguyệt bị cô gọi thì hoàn hồn, lau nước mắt rồi đột ngột chạy lại:“Tớ đi gọi người! Niệm Niệm cậu kiên trì một chút, tớ sẽ gọi người qua!”
Lục Ngôn Nguyệt khóc dữ dội, vừa khóc vừa liều mạng chạy về nhà, vừa hay ở nửa đường gặp được Lục Ngôn Sâm cũng vừa ra ngoài tìm hai người.
Anh thực ra là tới tìm Khương Chỉ Niệm, nhắc nhở cô đến giờ phải nhanh chóng về nhà, để không bị dì Tô bắt gặp mà mắng mỏ lần nữa.
Lục Ngôn Sâm mười tám tuổi, thân hình cao to, bước đi chậm rãi từng bước lớn, nhìn thấy Lục Ngôn Nguyệt đang hốt hoảng chạy tới, anh nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, bước nhanh đến trước mặt Lục Ngôn Nguyệt, cầm lấy cánh tay của cô hỏi: “Tại sao tiểu Nguyệt lại khóc? Tiểu Niệm đâu? Sao chỉ có mình em?”
Lục Ngôn Nguyệt vừa khóc vừa chạy lại, lúc này đã sớm không kịp thở, cô nói đứt quãng xem lẫn tiến khóc nức nở, giọng nói run rẩy nói: “Niệm Niệm…ôôô… Niệm Niệm…cậu ấy rơi xuống nước…”
Vẻ mặt của Lục Ngôn Sâm biến sắc, anh lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng bờ sông, khi anh đuổi tới bờ sông, mặt nước không quá đỉnh đầu Khương Chỉ Niệm, trên mặt nước còn không ngừng có bong bóng nước bay lên.
Anh không có thời gian suy xét và đắn đo nhiều nữa, trực tiếp lao xuống sông, bước nhanh xuống nước, theo nước sông càng ngày càng sâu, anh thả người nhảy và bơi đến chỗ cô đang mắc kẹt trong vũng lầy.
Ở dưới nước nín thở, Lục Ngôn Sâm nắm eo cô gái nhỏ đang bất tỉnh, bế cô lên rồi chậm rãi hướng vào bờ, chờ khi anh cứu cô lên bờ, lập tức dùng đỉnh đầu gối ép vào làm cho nước ra khỏi bụng của cô, sau đó anh khoanh tay ép tim và hô hấp nhân tạo cho cô bé.
Khương Chỉ Niệm phun ra nước sặc sụa, chậm rãi mở mắt liền đứng lên mà không ngừng ho khan, Lục Ngôn Sâm ôm lấy nửa người cô, anh lấy tay nâng phía sau lưng của cô giúp cô thuận khí, quỳ trên mặt đất lo lắng gọi cô: “Tiểu Niệm? Tiểu Niệm?”
Khương Chỉ Niệm từ từ khôi phục ý thức, đôi mắt sương mù mê mông nhìn anh, giây tiếp theo cô nghĩ lại mà sợ khóc lên, giọng nói của cô gái nhỏ ngọt ngào và mềm mại, sợ hãi lại ủy khuất gọi anh: “Anh Ngôn Sâm…”
Trước đây Lục Ngôn Sâm chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cô gái nhỏ trong vòng tay anh gọi anh là “Anh Ngôn Sâm” với giọng nói run rẩy, khiến trái tim anh đau như dao cắt.
Chỉ vài phút trước, anh chậm chút thì anh gần như không bao giờ nghe được cô gọi anh một tiếng “ Anh Ngôn Sâm” nữa.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã thấy sợ hãi đến mức rụng rời.
Anh ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Niệm nín khóc, đừng sợ, không sao đâu.”
Cả hai người đều đã ướt sũng, tóc Lục Ngôn Sâm ướt đẫm còn nhỏ nước, giọt nước rơi trên khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo của Khương Chỉ Niệm.
Lục Ngôn Sâm đưa Khương Chỉ Niệm trở về nhà, đúng lúc gặp được Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn đi làm về, hai người lớn nhìn thấy cảnh tượng này tim gần như ngừng đập.
Đó cũng là lần đầu tiên Tô Dịch Ngôn vốn luôn hiền lành đức độ lại nổi giận, giơ tay lên định đánh Khương Chỉ Niệm.
“Dì Tô!” Lục Ngôn Sâm vội vàng che phía trước của Khương Chỉ Niệm, đôi chân cô vẫn còn run rẩy:“Đừng nóng giận, Tiểu Niệm nàng hiện tại có chút sợ hãi, đừng làm cô bé sợ thêm nữa.”
Khương Chỉ Niệm chỉ có thể khóc không ngừng, dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, suýt nữa chết chìm đã là một cơn ác mộng đối với cô rồi.
Khương Mộ Côn cũng kịp thời bắt lấy bàn tay đang giơ lên của Tô Dịch Ngôn và ép cô ấy bỏ nó xuống, Tô Dịch Ngôn đứng tại chỗ với đôi mắt đỏ hoe, sau vài giây cô ngồi xổm xuống kéo Khương Chỉ Niệm vẫn còn đang run rẩy vào trong vòng tay của mình và khóc thảm thiết.
Khương Chỉ Niệm cũng khóc theo cô, miệng thì lẩm bẩm: “Tiểu Niệm sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa, về sau mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà luyện nhảy, không ra ngoài nữa…”
…
Sau đó, Khương Chỉ Niệm thật sự không có lẻn ra ngoài trong suốt kỳ nghỉ hè còn lại, bởi vì Lục Ngôn Nguyệt và Lục Ngôn Sâm sẽ đến chơi cùng cô, dù cô phải luyện nhảy không thể chơi đùa, hai người họ sẽ ở bên cạnh xem cô nhảy.
Khương Chỉ Niệm trời sinh tính tình sáng sủa hoạt bát, qua một thời gian sau bóng ma của việc đuối nước cũng dần biến mất, cô trở lại dáng vẻ hoạt bát như trước.
Hơn nữa, kể từ khi Lục Ngôn Sâm cứu cô, cô đối với người anh trai này càng ngày càng ỷ lại.
Không có ai phát hiện ra rằng kiểu phụ thuộc này khác với kiểu phụ thuộc của cô vào Tô Mặc Trừng.
Các cô gái nhỏ luôn thích xem một số bộ phim truyền hình lãng mạn, Khương Chỉ Niệm cũng không ngoại lệ, mà mỗi lần cô xem phim xong sẽ đem những lời thoại bắt chước được nói cho Lục Ngôn Sâm nghe.
“Anh Ngôn Sâm, anh Ngôn Sâm, anh còn nhớ lần đó anh cứu em không?” Khương Chỉ Niệm kích động mà hướng vào anh hét lên:“Trong TV có nói nếu hôn nhau thì sẽ kết hôn!”
Lục Ngôn Sâm: “… Đó là hô hấp nhân tạo, để cứu em.” Anh nhẫn nại giải thích nói.
Khương Chỉ Niệm lắc đầu như cồn cào, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt to trong veo, thật nghiêm túc nói: “Là hôn! Miệng đối miệng, chính là hôn!”
Đó là lần đầu tiên Lục Ngôn Sâm bị một cô gái nhỏ làm cho đỏ mặt.
Rõ ràng là hô hấp nhân tạo.
Anh liếc mắt đi chỗ khác, không nhìn cô, trong lòng thầm than thở.
“Anh Ngôn Sâm, trên tivi có nói, anh đã cứu em, em sẽ gả cho anh!”
Cô mỉm cười, trong nháy mắt sáng ngời nói: “Em gả cho anh! Dùng cả đời của em để báo đáp ơn cứu mạng của anh!”
Năm đí Lục Ngôn Sâm vừa mới tốt nghiệp trung học đang chuẩn bị học đại học, còn chưa nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ, bị nghe câu nhận xét tẩy não của cô mấy ngày liền cảm thấy buồn cười, anh nắm lấy khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn của cô bất lực cười: “Em nghĩ gì cả ngày trong cái đầu nhỏ bé của mình vậy?”
Anh thật sự chỉ coi cô là em gái của mình, và đối xử với cô giống như tiểu Nguyệt vậy.
Trong khoảng thời gian rất dài về sau Lục Ngôn Sâm đều cho rằng như vậy.
Cho đến khi anh tốt nghiệp đại học và ra nước ngoài, mỗi đêm anh đều nghĩ đến năm ấy có một cô bé tám tuổi luôn “nói nhảm” với anh.
Hằng đêm, hằng đêm, anh gần như phát điên khi nghĩ về nó.
Khi đó anh mới nhận ra rằng, ngay từ đầu trong lòng anh có chút bất tri bất giác sớm đã không coi cô như em gái.
Sau kỳ nghỉ hè đó anh phải đi nơi khác học đại học, nửa năm mới về nhà một lần, cũng ít tiếp xúc với cô hơn, tình cảm của cô gái nhỏ dường như cũng không nồng nhiệt như trước.
Anh học đại đọc xong lại ra nước ngoài, và anh cũng không gặp được cô ấy trong suốt 3 năm.
Trong ba năm kia có vô số lần lời nói của cô vang vọng trong tâm trí anh.
“Anh Ngôn Sâm, anh Ngôn Sâm, anh còn nhớ lần đó anh cứu em không? Trong TV có nói nếu hôn nhau thì sẽ kết hôn!”
“Vậy thì… Chờ em lớn lên, anh sẽ cầu hôn em, được không, Tiểu Niệm?”
“Anh Ngôn Sâm, trên tivi nói nếu anh đã cứu em, em sẽ gả cho anh! Em gả cho anh được không!”
“Được.”
Anh cũng có vô số lần giống như vậy, mà cô không biết, trong sâu thẳm trái tim anh không ai có thể nghe thấy, một lần rồi lại một lần lặp lại trả lời cô.
Năm ấy Tết âm lịch anh 26 tuổi, Lục Ngôn Sâm về nước đã gặp được Khương Chỉ Niệm, người đã cao lên không ít cũng trở nên ngày càng thanh tú, xinh đẹp.
Cô gái nhỏ quấn quít lấy anh tám năm trước và la hét phải gả cho anh đã trở thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều, thiếu nữ.
Cô như không biết rõ mà đuổi theo anh nói: “Em muốn gả cho anh”, gặp mặt cô cũng chỉ mỉm cười và gọi anh một cách ngọt ngào: “Anh Ngôn Sâm.”
Lục Ngôn Sâm không biết nên vui hay buồn.
Bây giờ cô đang ở thời điểm quan trọng nhất của cuộc đời, cô sẽ tốt nghiệp trung học vào năm sau, anh thật sự không thể làm phiền cô hay làm cô mất tập trung.
Vì thế anh tiếp tục giấu kín lòng mình, cố gắng không để cô phát hiện tình cảm của bản thân dành cho cô.
Tết âm lịch qua đi anh cũng chuẩn bị ra nước ngoài, trước khi anh ấy đi Khương Chỉ Niệm cũng không để lộ ra điều gì, chỉ nói với anh: “Công việc thuận lợi.”
Lục Ngôn Sâm cũng chỉ cười, giả vờ tự nhiên xoa đầu của cô, lấm lét nói: “Chăm chỉ học tập.”
Khương Chỉ Niệm ngoan ngoãn gật đầu đáp “Vâng.”
- Chờ một năm nữa, anh Ngôn Sâm, chờ em tốt nghiệp trung học, chờ em một chút.
- Chờ một năm nữa, Tiểu Niệm, chờ em tốt nghiệp, anh sẽ nói với em, Lục Ngôn Sâm, anh thích em, rất thích.
Một lúc sau, hai luồng ánh sáng từ sau chiếu tới, chiếu thẳng vào người của cô, Khương Chỉ Niệm quay đầu lại nhìn, cô thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở ven đường, sau đó là một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc cầm theo chiếc ô rồi bước xuống xe và từng bước đi về phía cô ấy.
Đèn ở gần chiếc xe vẫn sáng, anh cứ như vậy xuyên qua ánh sáng đi đến phía trước cô.
Lục Ngôn Sâm nhìn cô gái nhỏ đang bị lạnh mà run rẩy, cầm lấy ô đưa vào tay cô, sau đó anh cởi áo khoác để cho cô mặc vào.
Áo khoác rộng rãi quấn lấy thân hình mảnh mai của cô, cả người Khương Chỉ Niệm đều choáng váng, người trước mắt làm cho cô cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Cô ngập ngừng gọi anh: “Anh Ngôn Sâm?”
Lục Ngôn Sâm cụp mắt xuống, nghiêm cẩn giúp cô cài nút áo, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, anh bất lực và chua xót nói: “Là anh.”
Khương Chỉ Niệm lẩm bẩm tự nói: “Là em đang nằm mơ sao?”
“Sao anh lại đột nhiên xuất hiện?”
“Là em đang nằm mơ sao?”
Lục Ngôn Sâm mím môi, chỉ hỏi: “Chân đau?”
Cô gật đầu, anh không nói một lời đã bế cô dậy.
Cái ôm công chúa dịu dàng nhất chỉ thuộc về cô công chúa nhỏ mà anh yêu nhất.
Cô nép vào vòng tay anh, cần ô giúp anh, ánh mắt nhìn chằm chằm theo dõi anh, lại lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Thật sự không phải là em đang mơ sao?”
Trái tim Lục Ngôn Sâm hơi đau, cuối cùng anh mở miệng hỏi: “Bị anh ôm như thế này không đủ để cho em có cảm giác chân thật sao, Tiểu Niệm.”
Khoảnh khắc anh gọi cô là Tiểu Niệm, hốc mắt của Khương Chỉ Niệm đột nhiên trở nên nóng rực, nhưng cô lại cười rộ lên, vui vẻ nhéo mặt của anh một cái: “Oa! Anh Ngôn Sâm, anh cuối cùng cũng đã về!”
Lục Ngôn Sâm đối với hành động của cô rất bất lực.
Lời còn chưa dứt cô lại thu lại nụ cười, dè dặt cẩn trọng hỏi anh: “Anh có đi nữa không?”
Lục Ngôn Sâm mở cửa cạnh ghế lái, đưa cô vào, lấy chiếc ô che trong tay cô, khom người một tay giúp cô thắt dây an toàn, khi ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, anh cười nhẹ nói: “Không đi.”
Trong lòng Khương Chỉ Niệm thầm nghĩ lần này là thật rồi vui vẻ cười, nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
Đi được nửa đường thì cô ngủ quên, Lục Ngôn Sâm đỗ xe trước cửa nhà cô, anh không lập tức đưa cô xuống, mà cúi người qua cởi bỏ dây an toàn, anh lại gần tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ mà anh đã gần một năm không gặp, anh xoa nhẹ vào tay của cô, thật sự là càng lớn càng xinh đẹp.
“Loại cảm giác này thật sự là khó khăn.” Anh cúi đầu thì thầm nói.
Cảm giác rõ ràng thích em đến tận trong xương tủy, nhưng không dám để em biết, thật sự rất khó khăn.
Tiểu Niệm.
Trong khi cô đang ngủ say, anh thật nhanh hôn lên má của cô: “Anh rất thích em.”
“Không sao đâu, anh chờ em lớn lên.”
“Đến lúc đó em đừng ghét bỏ vì anh già là được.”
Đêm đó vô tình gặp được Tô Mặc Trừng và Giang Kha Tố, Khương Chỉ Niệm bừng tỉnh coi như không có chuyện gì xảy ra, co cũng không biết chuyện gì, nhưng cô lại nghe được tất cả những lời đó.
Cô không chỉ nghe thấy anh trai mình gọi “Giang Tố” trong mắt cô là “Giang Kha Tố”, cô còn nghe được…
Giang Kha Tố cũng gọi anh trai của mình là anh trai.
Giang Kha Tố còn nói với anh trai: “Ba muốn gặp anh”.
Cô ấy cũng không phải một kẻ ngốc, không đến mức ngay cả điều này nghe cũng không hiểu.
Anh trai cô không phải là anh trai ruột của cô sao? Sao lại có người gọi anh ấy là anh trai? Chuyện gì lại xảy ra với ba vậy?
Dù gì thì cô cũng chỉ là một cô gái 16 tuổi, Khương Chỉ Niệm không thể chịu đựng được việc này, cô đã chạy đi tìm Lục Ngôn Sâm, vừa nhìn thấy anh cô không thể nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, Lục Ngôn Sâm bị cô làm cho hoảng sợ, cuống quít giúp cô lau nước mắt, cau mày lo lắng hỏi: “Tiểu Niệm sao lại khóc?”
“Anh Ngôn Sâm.” Khương Chỉ Niệm ngẩng đầu lên, không kìm được khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ nói: “Em phải làm sao bây giờ, em cảm thấy rất khó chịu.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Khương Chỉ Niệm đã kể cho anh nghe tất cả những gì vào đêm hôm đó, cô giật ống tay áo của anh, khóc thút thít nói: “Anh trai em với em không phải là anh em ruột sao?”
Lục Ngôn Sâm biết mọi chuyện về Tô Mặc Trừng, năm đó ba anh đã giúp chú và những người khác thắng trong vụ kiện giành quyền nuôi con.
Lúc này nghe được Khương Chỉ Niệm nói như vậy, anh bất lực thở dài, xoa đầu của cô hỏi: “Ở trong mắt em, hai người không phải là anh em ruột có rất nhiều khác biệt sao?”
“Hay là em cảm thấy cậu ấy không phải là anh trai ruột của em, em sẽ ghẻ lạnh, có thành kiến và xa lánh cậu ấy?”
Khương Chỉ Niệm liên tục lắc đầu: “Không đâu, anh trai đối tốt với em như vậy, em sẽ không làm như vậy.”
“Vậy không phải xong rồi sao.”
“Sao em phải rối rắm chuyện này để làm gì?”
“Tiểu Niệm” Lục Ngôn Sâm nói với một giọng nghiêm túc: “Biết sự thật cũng không thể thay đổi điều gì, mặc kệ quan hệ huyết thống của hai người như thế nào, trên luật pháp cậu ấy vẫn là anh trai em như trước, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
“Em cũng đã nói, em sẽ không vì vậy mà xa lánh anh trai mình, vậy tiếp tục làm như không biết, cậu ấy rất coi trọng em, đừng để chuyện này mà làm cậu ấy lo lắng cho em.”
“Ừm.”
“Ngoan.” Anh nhẹ nhàng mà ôm lấy cô.
Đôi mắt đang khóc của Khương Chỉ Niệm mở to ra, nhịp tim trong lồ ng ngực đập dữ dội, cô khó khăn gọi anh: “Anh Ngôn Sâm…”
Cô đã khóc giọng nói có chút khàn khàn, còn mang theo giọng mũi.
Lục Ngôn Sâm cúi thấp đầu để sát vào cô nói: “Anh rất vui, Tiểu Niệm. Anh rất vui, người đầu tiên em nghĩ đến khi gặp chuyện chính là anh.”
“Cái kia Giang Kha Tố…” Lục Ngôn Sâm dặn cô: “Cách xa anh ta một chút, về sau thấy anh ta thì đi đường vòng.”
Khương Chỉ Niệm ở trong lòng anh gật đầu: “Em biết, anh ấy đã lừa dối em, em coi anh ấy là bạn, anh ấy lại lừa em, em sẽ không quan tâm người như thế.”
“Hơn nữa, anh trai em có vẻ không thích anh ta lắm, anh trai không thích, em cũng không làm bạn với anh ta nữa.”
Lục Ngôn Sâm có chút bất mãn: “Chỉ là anh của em không thích liền không để ý tới sao? Vậy anh không thích thì sao?”
Khương Chỉ Niệm chớp chớp mắt: “Cũng giống như vậy, anh Ngôn Sâm không thích, Tiểu Niệm cũng không để ý.”
“Bởi vì em không muốn anh Ngôn Sâm không vui.”
Đám cưới của Hoàng Gia Hoằng và Đổng An Khả.
Khương Chỉ Niệm trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh tượng ấm áp của Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm, sau đó bị Lục Ngôn Sâm kéo đi nơi khác để rửa mắt.
Nhưng trong lòng cô tràn đầy hình ảnh ấm áp của anh trai và chị Trình.
Cô cũng muốn có một ngày được như vậy, có thể ngồi đút cho nhau ăn với người mình thích, không quan tâm tới người khác, không kiêng nể gì mà hôn anh, có thể được anh ôm vào lòng quang minh chính đại mà nói đây là công chúa nhỏ của tôi.
Đây là bạn gái tôi.
Cô nằm mơ đều suy nghĩ về cảnh tượng ấm áp như vậy.
“Anh Ngôn Sâm” Khương Chỉ Niệm kéo vạt áo của anh, vừa mới cầm một ly rượu vang đỏ, người đàn ông đang nhấp một ngụm rượu cúi đầu nhìn cô.
Hai má của cô gái nhỏ ửng hồng, đôi mắt long lanh nước, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, mang theo một chút dè dặt cẩn trọng, cô lấy hết dũng khí hỏi anh: “Nếu năm sau em tốt nghiệp trung học, em có thể ở bên anh không?”
Lục Ngôn Sâm trầm mặc nhìn chằm chằm cô, biểu cảm không có chút dao động, chỉ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Khương Chỉ Niệm đợi một lúc lâu sau cũng không thấy anh trả lời, trong lòng cô cảm thấy khó chịu lại thất vọng, cắn cắn môi, cúi đầu không nhìn anh, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Nếu không được…”
“Được thôi.”
Cô gái nhỏ đang thất vọng lập tức mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh sáng lóng lánh trong mắt cô giống như những vì sao lộng lẫy trên bầu trời đêm.
Lục Ngôn Sâm đưa tay sờ lên khóe mắt cô, nhẹ nhàng vuốt v e, động tác dịu dàng lại yêu thương.
Đồ ngốc, chỉ cần là em, mặc kệ bao lâu anh cũng đợi.
Vào mùa hè năm sau, còn chưa đến sinh nhật 17 tuổi của Khương Chỉ Niệm, cuối cùng cô cũng thuận lợi tốt nghiệp trung học và được gia nhập vào Xuyên Vũ mà cô tha thiết mơ ước.
Sau khi ra khỏi phòng thi cô được ba mẹ đưa về nhà, Khương Chỉ Niệm tâm tình rất tốt ở trong phòng ngủ trang điểm cho bản thân.
Cô và tiểu Nguyệt cùng nhau tốt nghiệp, tối nay hai nhà đã đặt một nhà hàng riêng để kỷ niệm lễ tốt nghiệp trung học của các cô, cô có thể nhìn thấy anh Ngôn Sâm.
Có thể…ở bên anh ấy.
Cô nghĩ đến đây không khỏi mỉm cười trước gương trang điểm.
Cuối cùng, cuối cùng cô có thể quang minh chính đại cùng anh Ngôn Sâm ở bên nhau.
Vào buổi tối, mọi người trong hai nhà đều đến đông đủ, bên trái Khương Chỉ Niệm là Trình Thiên Nhiễm, bên phải là Lục Ngôn Nguyệt, bên phải nữa là Lục Ngôn Sâm.
Người lớn luôn ăn với tốc độ chậm mà không thể giải thích được, Khương Chỉ Niệm và Lục Ngôn Nguyệt ăn xong liền trốn lên sofa ngồi nói chuyện phiếm.
Nhưng rốt cuộc là trong lòng cô có việc gì đó, lời nói của Khương Chỉ Niệm trả lời Lục Ngôn Nguyệt không chút để tâm.
Khi cô chuyển dời sự chú ý sang bàn ăn một lần nữa, vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Ngôn Sâm đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Cô không chớp mắt nhìn theo anh, tận khi thấy anh mở cửa đi ra ngoài.
“Tớ đi toilet.” Khương Chỉ Niệm cũng tùy tiện tìm cái cớ bám theo sát Lục Ngôn Sâm ra cửa.
Trong hành lang đã không có một bóng người, khi Khương Chỉ Niệm đi đi lại lại, tin nhắn của Lục Ngôn Sâm gửi đến.
Anh Ngôn Sâm: “Đến sân sau.”
Khương Chỉ Niệm lập tức mỉm cười, một tay nắm chặt điện thoại, một tay xách váy dài lon ton chạy ra sân sau.
Thời điểm cô xuất hiện ở lối vào của sân sau, có người nắm lấy cổ tay cô và cơ thể của Khương Chỉ Niệm không kiểm soát được mà bị kéo sang bên trái.
Cô kinh ngạc mà kêu một tiếng, theo bản năng đưa tay lên nắm lấy cổ áo ann ta, giây tiếp theo giây cô đã ngã vào vòng tay của anh.
Khương Chỉ Niệm bị anh ôm vào trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, cô bĩu môi hờn dỗi nói: “Làm em sợ muốn chết!”
Gương mặt cô nhiễm lên một lớp màu đỏ thẫm như hoa đào.
“Tiểu Niệm.” Đôi mắt đen của anh chằm chằm nhìn cô không chớp.
“À.” Cô ngoan ngoãn đáp lại anh.
Tay anh ôm lấy chiếc eo thon của cô không ngừng mà siết chặt, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, đến cuối cùng cô chỉ có thể hơi ngửa đầu ra sau.
“Tiểu Niệm.” Anh khẽ mím môi dưới, nghiêm túc và trịnh trọng hỏi cô: “Làm bạn gái anh nhé?”
Trái tim Khương Chỉ Niệm chưa bao giờ đập nhanh như vậy, cô nằm trong vòng tay của anh, nghe thấy anh hỏi cô bằng một giọng trầm ấm và dịu dàng — Làm bạn gái anh nhé?
Khoảnh khắc anh nói ra những lời này, hốc mắt cô lập tức nóng lên, đôi mắt trong veo và sáng ngời của cô bị hơi nước che lấp, người đàn ông trước mắt bắt đầu trở nên mông lung, xuất hiện nhiều thân ảnh khác, tay cô còn đặt trên vai anh, cô níu chặt lấy quần áo của hắn, áo trên vai Lục Ngôn Sâm đã bị cô vặn thành một vòng xoáy.
“Anh Ngôn Sâm.” Cô cười nhẹ, gật đầu một cái, đồng thời nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, bĩu môi có chút đau lòng đáp lại anh: “Em đợi ngày này rất lâu rồi.”
Anh đưa tay lên nhẹ nhàn giúp cô lau nước mắt, sau đó ôm lấy mặt cô, hết sức dịu dàng mà thì thầm với cô: “Anh cũng vậy, anh cũng đợi rất lâu rồi.”
Khương Chỉ Niệm ngẩng đầu nhìn anh, hai người trầm mặc, yên tĩnh nhìn nhau.
Vài giây sau, cô nghiêng đầu hôn lên má anh một cái, mang theo nước mắt cười nói: “Em đã muốn làm việc này từ rất lâu rồi.”
Trái tim Lục Ngôn Sâm đập loạn lên, cái chạm mềm mại trên má dường như vẫn còn ở đó, anh vòng tay qua gáy cô, ôm lấy sau đầu cô hôn lên môi cô.
Đè nén cực độ, những nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến không rời, thật lâu anh mới chịu buông cô ra, dường như anh muốn đem tất cả tình yêu dành cho cô mà anh đã giấu kín suốt bao năm qua dùng nụ hôn này nói cho cô biết.
Tiểu Niệm, anh cũng đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi, đã từng vô số đêm anh đều tiêu tưởng có thể hôn em.
Xin chào bạn trai, tôi là Khương Chỉ Niệm, là Tiểu Niệm của bạn.
Xin chào bạn gái, tôi là Lục Ngôn Sâm, là anh Ngôn Sâm của bạn
“Anh thích em, Tiểu Niệm.”
Bình luận truyện