Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 62: Phiên ngoại 3



4. Trình Thiên Nhiễm × Tô Mặc Trừng (chênh lệch 2 tuổi)

(1)

Vào đêm trước đám cưới, Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm đi đến công ty để chọn váy cưới, Cố An Thần và Kiều Kiều đích thân tiếp đãi bọn họ.

Lần này tất cả những chiếc váy đặt may đều được làm bởi cặp vợ chồng nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng này, họ cũng là ba mẹ của người bạn tốt của Tô Mặc Trừng.

Cố An Thần và Kiều Kiều đưa Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm đến phòng đặt quần áo cưới của họ, khi Trình Thiên Nhiễm đẩy cửa ra cô lập tức ngây người.

Cả căn phòng đều là váy cưới phong cách Trung Hoa và phương Tây, màu đỏ tươi và màu trắng tinh khiết, cô nhìn một hồi lại có chút hoa mắt.

Trong phòng bật đèn màu cam ấm áp, Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng nắm tay bước vào, Kiều Kiều ở bên cạnh giải thích cho hai người cách họ nên mặc và thay những bộ quần áo cưới này trong ngày cưới.

Tô Mặc Trừng cẩn thận lắng nghe vào ghi nhớ trong đầu, hiển nhiên Trình Thiên Nhiễm đã bị thu hút bởi nhiều kiểu váy cưới khác nhau, khi Kiều Kiều nói điều gì phải chú ý thì cô đi vòng quanh giá treo quần áo mẫu, mỗi bộ cô đều phải đánh giá vài lần mới đi qua.

Cho đến khi vài người mang đến chiếc váy cưới dạng ống với phần đuôi đỏ rực và hở lưng, lúc này Trình Thiên Nhiễm không buông tay rồi vuốt làn váy với nụ cười trên môi.

Đây là hoa hồng.

Cô thích nhất là hoa hồng.

“Sau khi nghe Mặc Trừng nói Thiên Nhiễm thích nhất hoa hồng đỏ nên mới thiết kế như thế, đường viền phía trước hơi ngắn một chút, có thể làm nổi bật đôi chân đẹp và ưa nhìn của Thiên Nhiễm, đằng sau là chiếc đuôi vuốt ngược cổ điển, bộ váy đó là một bông hồng được thêu bằng những nếp gấp hình hoa hồng, chính giữa phía sau lưng là một thiết kế rỗng, như vậy phù hợp hơn với hoa hồng, ấm áp và gợi cảm.”

“Đối với trang phục nam, hãy chọn màu đỏ rượu để phù hợp với phong cách của bạn nữ, tay áo và viền cổ có thêu hoa văn.” Kiều Kiều dừng một chút, nói: “Đây là điều Mặc Trừng yêu cầu, cậu có thể mặc nó trong buổi chúc rượu.”

Tô Mặc Trừng gật đầu: “Được rồi, cảm ơn dì Kiều.”

Sau đó, Kiều Kiều lại dẫn hai người xem kỹ lại những bộ còn lại, còn dặn họ nếu ổn thỏa có thể mang 13 bộ trang phục này về.

Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng đem các hộp chứa váy cưới vào cốp xe, cô vui vẻ mà vỗ tay: “Hoàn hảo!”

Tô Mặc Trừng đóng cốp xe lại, anh đi đến bên cạnh cô liền cúi người hôn lên má cô.

Trình Thiên Nhiễm cười khúc khích, theo nắm lấy cánh tay của anh, Tô Mặc Trừng giúp cô mở cửa xe, nghiêng nghiêng đầu ra hiệu cho cô ngồi vào, Trình Thiên Nhiễm xoay người lại và vòng tay qua eo anh, sau vài giây yên lặng cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, Trừng Trừng.”

Sau đó cô ngẩng đầu lên, chính xác mà chạm vào môi của anh.

Khẽ cắn một chút rồi lập tức buông ra.

Khi cô xoay người chui vào xe, Tô Mặc Trừng theo thói quen dùng tay chặn cửa xe cho cô, sợ cô đụng đầu vào.

Trình Thiên Nhiễm thật sự đụng phải, nhưng may là đụng vào tay của anh.

“Cẩn thận một chút.” Anh bất lực nói.

Trình Thiên Nhiễm ngồi ở ghế lái phụ, anh cúi người qua giúp cô thắt dây an toàn, nghe cô nhẹ nhàng nói: “Khi nghĩ đến mình sắp trở thành cô dâu của Trừng Trừng, em rất phấn kích!”

“Răng rắc ——” 

Tô Mặc Trừng thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, ngầm có ý anh yêu em, khóe môi anh khẽ nhếch lên cười nhẹ: “Anh cũng vậy.”

Nói xong anh nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Anh cũng vậy, khi nghĩ đến sắp trở thành chồng của Nhiễm Nhiễm, anh rất vui vẻ.

Kiều Kiều nằm trên chiếc ghế tựa ngay cạnh cửa sổ kính gần mặt đất, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng ở tầng dưới, tuy rằng không thấy rõ biểu cảm của họ vì, ở trên tầng cao, nhưng cô có thể thấy được động tác đầy tình cảm của họ.

Tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ được thể hiện một cách vô hình.

Cố An Thần bưng cốc nước đi tới đưa cho cô, Kiều Kiều nằm trên ghế ngồi dậy, cầm cốc nước trong tay, ngẩng đầu uống từ từ từng chút một, đầu vẫn như cũ xoay ra ngoài cửa sổ, nhìn hai người ôn tồn, trong lòng cũng thấy mừng cho họ.

“Em đang nhìn gì vậy?” Cố An Thần ngồi xổm xuống, vòng tay qua vai cô và nhìn theo tầm mắt của cô.

“Chà.” Kiều Kiều nuốt nước trong miệng, nhẹ nhàng nói: “Mặc Trừng và Thiên Nhiễm, tình yêu của hai người thật đẹp.”

Kiều Kiều hoàn toàn thấy được tình yêu của Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm.

Bởi vì nếu muốn cô thiết kế váy cưới, trước hết nhất định phải cho cô biết được tình yêu giữa hai người, nếu có thể gây ấn tượng với cô, làm cho cô có linh cảm thì cô sẽ làm ra một bộ váy cưới theo yêu cầu riêng của hai người, là duy nhất trên thế giới, chỉ thuộc về họ.

Cho nên Kiều Kiều biết lúc đầu Trình Thiên Nhiễm theo đuổi Tô Mặc Trừng, sau đó là Tô Mặc Trừng theo đuổi Trình Thiên Nhiễm, cô cũng biết nhiều chi tiết về mối quan hệ của họ, yêu thương, dịu dàng, ngọt ngào.

Chàng trai lớn sợ tình cảm không dám yêu, cuối cùng vẫn đi bước này dưới sự tác động của cô gái, cùng cô nắm tay, cả đời này sẽ không bao giờ chia lìa.

Đương nhiên cũng như cô gái mong muốn, quãng đời còn lại của cô toàn là hạnh phúc và vui vẻ.

Cố An Thần khẽ cười, cái trán của anh áp vào đầu cô, nhẹ nhàng mà xoa xoa, sau đó anh nói với người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình bằng một giọng vô cùng dịu dàng: “Làm sao bây giờ? Anh còn cảm thấy tình yêu của chúng ta là tốt nhất.”

Kiều Kiều liếc sang, anh ôm lấy và hôn cô, khẽ thì thầm: “Kiều Kiều, điều tốt nhất anh đã làm trong đời chính là yêu em.”

Mà điều may mắn nhất anh đã trải qua đó là em yêu anh.

Kiều Kiều ngốc của anh, anh dường như chưa bao giờ nói với em rằng em là cô gái thuần khiết và mạnh mẽ nhất mà anh từng thấy.

Kết hôn gần 27 năm, tình cảm vợ chồng vẫn ngọt ngào như thuở mới yêu, anh vẫn yêu cô như thuở mới yêu, dù cô có tùy hứng hay cứng cỏi đến đâu anh đều sẽ dùng tình yêu của mình bao dung cô ấy.

Ở trong mắt Cố An Thần, dù bao nhiêu năm trôi qua, Kiều Kiều vĩnh viễn là cô bé thuần khiết nhất mà anh nhìn thấy trong mùa hè năm ấy.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy thương yêu mà muốn chăm sóc cho cô cả đời.

Đó là cô gái nhỏ đã gọi anh là chú khi làm nũng, gọi anh là An Thần khi cô ủy khuất đau khổ, và gọi anh sếp Cố khi cô tùy hứng, tức giận.

(2)

Khu Đổng An Khả kết hôn, Trình Thiên Nhiễm liền nói với Tô Mặc Trừng, bọn họ không cần thay nhiều quần áo cưới như thế khi kết hôn.

Nhưng mà Tô Mặc Trừng đã đặc biệt yêu cầu Kiều Kiều và Cố An Thần làm một bộ váy cưới trông đẹp hơn bộ trước, hơn nữa mỗi một bộ đều có một dịp và thời điểm xuất hiện, Trình Thiên Nhiễm cả một ngày cưới, thay đầy đủ đổi xong 13 bộ váy cưới.

Sau khi trở về căn biệt thự mới của họ khi kết thúc đám cưới, Trình Thiên Nhiễm không nói lời nào vừa nằm trên giường đã ngủ thiếp đi.

Thật là mệt muốn chết rồi, toàn thân đau giống như là bị đánh.

Cô thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo của mình.

Tô Mặc Trừng dọn dẹp ruy băng, bóng bay trên đất…anh dọn dẹp xong rồi mới cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa.

Khi Trình Thiên Nhiễm tỉnh lại đã là hơn mười giờ đêm, cô ở trên chiếc giường lớn mềm mại, phủ một chiếc chăn cưới màu đỏ tươi, chiếc váy cưới màu đỏ trên người đã bị cởi xuống, có một cái đèn bàn ờ đầu giường, rèm cửa thì đóng chặt.

Trình Thiên Nhiễm tinh thần hỗn độn suy nghĩ về việc cô đã c ởi quần áo như thế nào…

Sau vài giây, cô ấy bỏ cuộc bởi vì không có một chút ấn tượng nào.

Quên chuyện đó đi, cô đi tắm bồn, để thân thể thả lỏng một chút.

Trình Thiên Nhiễm nghĩ như vậy, cô đi vào phòng tắm với đôi chân trần, nằm  trong bồn tắm lớn từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Hơn một giờ sau thì cô bước ra khỏi bồn tắm, lúc này cô mới nhớ bản thân khi vào quên lấy quần áo…

Không có cách nào khác, Trình Thiên Nhiễm lấy một cái khăn tắm quấn quanh người, mở cửa ra khỏi phòng tắm.

Tô Mặc Trừng không biết từ khi nào đã vào phòng ngủ, lúc này đang ngồi ở bên giường, khuôn mặt Trình Thiên Nhiễm bị chưng thì có chút hồng, cô lấy tay nắm chặt khăn tắm trên người, cô bước đến tủ chọn bộ quần áo mặc ở nhà, kết quả cả nửa ngày cô cũng không tìm được chiếc áo sơmi trắng mà cô muốn mặc từ lâu.

Tuy nhiên, bên cạnh là một loạt áo sơmi…

“Trừng Trừng.”

“Ừm?” Anh từ phía sau lưng nhìn cô, xương b ướm tinh xảo sau lưng  trông rất đẹp mắt.

“Em muốn mặc áo sơmi trắng.” Trình Thiên Nhiễm nói nhỏ.

“Mặc đi.” Anh đáp.

Trình Thiên Nhiễm nói khẽ: “Mặc của anh.”

Tô Mặc Trừng: “…”

“Em không tìm thấy áo của em.”

Tô Mặc Trừng đi đến phía sau cô, anh đưa tay lướt qua cô, anh chọn một chiếc từ trong tủ, lấy xuống rồi treo móc lại, sau đó xoay người cô lại, đặt tay anh lên tay cô, ngón tay cô bị lôi kéo theo anh, và chiếc khăn tắm quấn quanh người cô càng ngày càng lỏng lẻo, cuối cùng theo đường cong của cơ thể của cô mà rơi xuống đất.

Tô Mặc Trừng cúi mắt nắm lấy cổ tay cô đang rũ xuống, giúp cô mặc áo sơmi, sau đó cài từng cái nút một cho cô, Trình Thiên Nhiễm vẫn còn đi chân trần, hai chân cô vào nhẹ vào nhau, bị anh nhìn thấy bằng đôi mắt như muốn bùng lên ngọn lửa.

Áo sơmi của anh hơi rộng đối với cô, nhưng bởi vì cô có dáng người cao gầy, thân thể có đường cong linh lung, trước / lồi / sau / cong, mặc vào xong cảm giác có một loại mê hoặc khác.

Ngay khi anh giúp cô sửa lại cổ áo khi, Trình Thiên Nhiễm cười nhẹ và hôn lên của anh, nhỏ giọng làm nũng nói: “Cảm ơn Trừng Trừng!”

Lúc cô đến gần, mùi thơm sau khi tắm rửa lập tức quấn lấy anh, Tô Mặc Trừng thèm khát mùi trên người cô, nhẹ nhàng mà xoa lên cái trán của cô, chậm rãi hôn cô.

Trình Thiên Nhiễm bị anh ôm vào lòng, rầm rì nói: “Em đói bụng, Trừng Trừng, em đói, muốn ăn cơm.”

Anh cúi đầu đáp: “Ừm.”

Anh lại càng ôm cô chặt hơn.

Trình Thiên Nhiễm tiếp tục ậm ừ nói: “Anh không cho em ăn cơm, em sẽ phải trải qua một đêm đầy đói bụng đó, anh làm vậy được sao!”

“Luyến tiếc.”

“Vậy anh làm cơm cho em trước nha!”

“Đây.” Anh cởi cúc áo sơmi của mình.

Trình Thiên Nhiễm: “?????”

“Ăn không?” Anh nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc hỏi.

Trình Thiên Nhiễm: “………”

“Tại sao anh lại hỏi câu không đứng đắn với biểu cảm nghiêm túc như vậy?”

Anh lại ôm cô vào lòng, cười nhẹ, hỏi: “Em không thích sao?”

Hai má Trình Thiên Nhiễm ửng hồng, giọng điệu ngọt ngào nói: “Em thích.”

Vài phút sau…Trình Thiên Nhiễm cuối cùng cũng biết vì sao anh lại tự mình chọn áo sơmi cho cô.

Người đàn ông cố ý chọn một chiếc áo sơmi đặc biệt dễ cởi cúc, còn tự tin nói với cô rằng nó thuận tiện làm những việc này.

(3)

Việc lên kế hoạch cho chuyến đi tuần trăng mật đều là Tô Mặc Trừng thực hiện, Trình Thiên Nhiễm chỉ cung cấp địa điểm.

Vào ngày khởi hành, Trình Thiên Nhiễm bởi vì đêm hôm trước cô bị người nào đó làm như vậy còn giằng co thật lâu, vừa lên máy bay cô đã ngủ thiếp đi.

Tô Mặc Trừng ngồi bên cạnh đọc báo với vẻ thích thú, một lúc sau quay đầu lại thấy cô đã ngủ say liền vén chăn lên đắp cho cô, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhẹ nhàng mà hôn cô.

Bên cạnh còn có một đứa trẻ tầm năm tuổi cứ nhìn chằm chằm vào anh, Tô Mặc Trừng vốn là người không để ý đến ánh mắt của người khác, vì vậy anh để đứa bé nhìn rồi cũng không để ý.

Cho đến khi Trình Thiên Nhiễm nghiêng đầu sang hướng bên kia, anh vội vàng đưa tay đón được cô, nâng mặt cô để cô lại dựa vào chỗ cũ, trong mắt anh là sự bất lực, nhưng nhiều hơn vẫn là sự nuông chiều.

Bé trai không nhịn được, lại gần nói chuyện với anh, giọng nói rất dễ thương: “Chú ơi, vì sao chú lại hôn trộm chị ấy vậy?”

Tô Mặc Trừng: “…”

“Gọi anh là anh trai, hoặc có thể gọi cô ấy là cô.”

Bé trai suy nghĩ một chút, thật nghiêm túc nói: “Vậy…anh ơi, vì sao anh lại hôn trộm chị ấy.”

Tô Mặc Trừng ánh mắt nhìn sang Trình Thiên Nhiễm đang ngủ say, khóe miệng nở nụ cười, anh nhỏ giọng đáp lại cậu bé: “Bởi vì cô ấy là vợ của anh.”

“Là vợ thì có thể tùy tiện hôn sao?”

Tô Mặc Trừng: “…”

Anh trầm ngâm một chút, cảm thấy lời này không có gì là không đúng, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Bé trai bừng tỉnh ngộ, vui vẻ nói: “Vậy em cũng muốn có một người vợ, em cũng muốn hôn cục cưng của em.”

Tô Mặc Trừng bị cậu bé chọc cười, nhẫn nại cùng cậu bé tán gẫu: “Cục cưng của em sao?”

Bé trai nghiêm nghị gật đầu: “Cô ấy thật xinh đẹp! Giọng nói cũng đặc biệt dễ nghe, tính cách siêu dịu dàng và tốt bụng, còn dễ thương hơn cả thiên thần!”

“Em muốn lấy cô ấy làm vợ và hôn cô mỗi ngày.”

Tô Mặc Trừng: “…”

“Vậy em đầu tiên phải lớn lên trước, trưởng thành kiếm tiền, mua nhà, mua xe rồi mới cưới vợ.”

Sau khi cậu bé nghe được khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cái bánh bao: “Bao lâu nữa em mới lớn lên?”

“Em hiện tại mấy tuổi?”

“Năm tuổi.” Bé trai thành thật trả lời.

Tô Mặc Trừng nói: “Phải chờ 17 năm nữa em mới có thể cưới vợ.”

Bé trai lập tức ủy khuất: “Vì sao phải đợi 17 năm? Bây giờ em muốn cưới cô ấy, em muốn hôn người vợ bé nhỏ của em…”

Nói xong liền rơi nước mắt khóc.

Tô Mặc Trừng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại tình huống này, anh lập tức lấy khăn giấy ra giúp cậu bé lau nước mắt, dỗ cậu bé nói: “Đừng khóc, cục cưng của em nhìn thấy em là con trai mà rơi nước mắt như vậy sẽ ghét bỏ em đấy.”

Chỉ câu nói lập tức thấy hiệu quả.

Bé trai lau nước mắt, khóc thút thít nói: “Vậy thì em không khóc nữa.”

Tô Mặc Trừng chỉ sợ tiếng khóc của cậu bé đánh thức Trình Thiên Nhiễm, vừa mới dỗ đứa trẻ xong, anh liền phát hiện ở bên cạnh Trình Thiên Nhiễm đã thức dậy rồi.

Cô tháo khăn bịt mắt ra, bối rối liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó chậm rãi ngồi dậy, đưa tay vò đầu bứt tóc, gọi anh: “Trừng Trừng.”

“Ừm.”

Trình Thiên Nhiễm lại ngã vào trong lòng anh, Tô Mặc Trừng ôm lấy cô, cô cúi người đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính của cậu bé, cười nói: “Những gì hai người vừa nói em đều nghe hết rồi, cậu bé bao nhiêu tuổi đã nghĩ cưới vợ?”

Bé trai chớp chớp mắt nhìn cô, đôi mắt lấp lánh, cậu bé hưng phấn mà chỉ vào Trình Thiên Nhiễm, cảm thán: “Oa! Cục cưng lớn!”

Tô Mặc Trừng: “…Ừm?”

Trình Thiên Nhiễm: “… Hả?”

“Chị thật xinh đẹp, em có thể hôn chị một chút không?” Bé trai chỉ ngón tay hỏi cô.

Trình Thiên Nhiễm: “………”

Tô Mặc Trừng: “Không thể.”

Cậu bé ủy khuất: “Vì sao?”

Tô Mặc Trừng trầm tĩnh nói: “Bởi vì cô ấy là vợ của anh, chỉ có một mình anh mới có thể hôn cô ấy.”

Bé trai suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy…cục cưng lớn có thể hôn em được không?” Cậu bé nháy mắt chờ mong hỏi.

Trình Thiên Nhiễm bị đứa trẻ chọc cười, dựa vào lòng Tô Mặc Trừng, Tô Mặc Trừng chỉ có thể tiếp tục mỉm cười.

Ngay khi anh muốn tiếp tục từ chối, Trình Thiên Nhiễm đột nhiên đưa tay chụp lấy đầu cậu bé, cười nói: “Vì em bảo chị là cục cưng lớn của em nên thưởng em một cái hôn.”

Nói xong cô hôn vào trán của cậu bé.

Cuối cùng ——

Bé trai cười rất vui vẻ ngoan ngoãn chạy về chỗ ngồi, Tô Mặc Trừng nhìn chằm chằm Trình Thiên Nhiễm khuôn mặt lộ ra nụ cười kì quái, bị anh nhìn chằm chằm cô bày ra khuôn mặt vô tội, không chút chột dạ nào nhìn thẳng anh.

Sau một vài hiệp, Trình Thiên Nhiễm bị đánh bại, bĩu môi quay đầu không để ý tới anh.

Sau khi xuống máy bay, người đàn ông buồn bực kéo hành lý đi về phía trước, Trình Thiên Nhiễm cảm thấy thích thú vì sự trẻ con của anh nên chủ động tiến lên nắm lấy tay anh.

Tô Mặc Trừng theo xoang mũi hừ lạnh một tiếng nhưng không gạt tay cô ra.

Trình Thiên Nhiễm trêu chọc anh nói: “Trừng Trừng của chúng ta sao vậy? Không vui sao?”

Nụ cười của Tô Mặc Trừng không có chút ấm áp nào, lời nói rõ ràng thật bình tĩnh nhưng Trình Thiên Nhiễm lại nghe ra mùi vị ảm đạm: “Vợ của tôi hôn người đàn ông khác trước mặt tôi.”

Trình Thiên Nhiễm: “…Anh ấy chỉ là một đứa trẻ, rất đáng yêu mà! Anh ấy còn gọi em là cục cưng lớn nữa!”

Tô Mặc Trừng tiếp tục mỉm cười: “Mỗi đêm anh đây đều vô số lần gọi em là cục cưng, cũng không thấy em chủ động hôn anh nhiệt tình như vậy.”

Trình Thiên Nhiễm: “…???”

“Lương tâm của em không đau sao?”

“Lương tâm của em có thấy đau không.” Anh bối rối nghẹn ngào nhìn cô.

Trình Thiên Nhiễm ôm lấy cổ của anh, cô cắn lên má anh trên đường phố nước ngoài, sau đó quyến rũ li3m khóe môi, “Mỗi đêm em đều chủ động cắn anh.”

Tô Mặc Trừng: “…”

Cảm giác tê dại trên sườn mặt còn chưa giảm bớt, vành tai anh đã đỏ bừng mà nghĩ đến cảnh tượng nào đó…

Anh ho nhẹ một tiếng, rất là nghiêm túc đứng đắn nói với cô: “Đêm nay tiếp tục, không cắn anh thoải mái đừng muốn đi ngủ.”

Trình Thiên Nhiễm: “………”

Nhanh vậy đã thay đổi! Người đàn ông này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện