Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 14: Đánh lén! (Thượng)



Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Vương Ninh trợn tròn mắt.

– Người chết?

Doãn Khoáng giải thích:

– Ngu thế! Đương nhiên là giả bộ làm người chết rồi.

– Ồ, làm tôi sợ hết hồn! Tôi đâu có muốn chết. – Vương Ninh nói:

– Giả chết sao? Cái ý này không tệ… Nhưng mà, nếu zombie du đãng đi tới chỗ này thì phải làm sao? Tôi không muốn biến giả thành thật đâu.

Doãn Khoáng nói:

– Chắc là… không thể nào đâu. Hơn nữa, tôi cảm thấy nếu như kẻ địch của chúng ta chỉ là zombie thì Hiệu Trưởng chẳng cần phải thiết trí một “nhiệm vụ ẩn tàng” như vậy. Số lượng zombie thưa thớt căn bản không tạo thành nguy hiểm gì với chúng ta cả. Còn nếu là một nhóm zombie lớn thì Mary đã sớm bị chúng nuốt gọn, làm gì đến lượt chúng ta cứu vớt.

Lê Sương Mộc nghiêm túc nói:

– Chắc vậy! Chúng ta có thể giải thích là kẻ địch chúng ta sắp đối đầu nằm trong khả năng của chúng ta, không cần thiết phải cho zombie tới để tăng thêm độ khó. Mọi người có phát hiện ra chưa? Kể từ lúc chúng ta gặp người mù Mike, nơi này đặc biệt an tĩnh, không hề có một con zombie nào. Phải biết một điều là cái thành phố Raccoon này đã trở thành thế giới zombie, làm sao có thể không có một con nào như thế? Giải thích duy nhất là…

Không thể không nói, khả năng phân tích tình hình chung của Lê Sương Mộc vô cùng mạnh.

– Do Hiệu Trưởng sắp đặt! – Doãn Khoáng nói:

– Vậy thì, nếu kẻ địch của chúng ta không phải zombie thì sẽ là ai? Hiện tại, những đối tượng trong vòng nghi vấn là zombie, người bò sát, Nemesis Matt, còn cả những động vật biến dị nữa. Tôi nghĩ mãi không ra Nemesis Matt và chó dẫn đường Mary có gì liên quan đến nhau. Zombie có thể loại bỏ, vậy thì chỉ còn lại động vật biến dị và người bò sát thôi.

Động vật biến dị họ còn lòng tin chiến đấu chứ người bò sát thì…

– Nếu như là người bò sát thì kẻ chết chính là chúng ta. – Vương Ninh cười khổ nói.

Lê Sương Mộc gật đầu rồi lại lắc đầu, nói:

– Mọi người để lọt một giả thuyết… Mặc dù tôi cũng nghĩ không ra họ có liên hệ gì với con chó nhưng mà cũng không thể bỏ qua bọn họ.

– Bọn họ?

– Công ty Umbrella! – Tăng Phi lạnh giọng nói.

Vương Ninh không tin:

– Sao có khả năng là họ được? Công ty Umbrella? Một con chó? Hiệu Trưởng rốt cục dùng cái gì để liên hệ hai thứ với nhau? Tôi tình nguyện tin tưởng chúng ta phải đối mặt với người bò sát chứ không tin kẻ địch lại là công ty Umbrella chết tiệt tạo nên tất cả mọi chuyện kia. Bọn họ là một tổ ong vò vẽ đấy, chúng ta không thể chọc vào được đâu!

Lê Sương Mộc nói:

– Cho dù gặp phải kẻ địch như thế nào… chúng ta cũng không thể đánh mất lòng tin, nếu không sẽ chết chắc! Xốc lại tinh thần đi các chàng trai trẻ! Suy nghĩ thêm đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi! Cho dù là người bò sát, động vật biến dị, hay có là công ty Umbrella không hiểu sao có thể nhập cuộc kia thì chúng ta cũng sẽ dũng cảm đối mặt! Không phải sao?

– Ừ!

Vì thế, Tăng Phi và Tiền Thiến Thiến một tổ; Lê Sương Mộc, Doãn Khoáng và Vương Ninh một tổ. Trước khi chia ra, hai bên cùng đề ra ám hiệu. Tiền Thiến Thiến sẽ treo một tấm vải trên mái nhà, thả rơi có nghĩa là người bò sát, kéo về có nghĩa là công ty Umbrella, còn giữ nguyên thì chính là động vật zombie!

– Cẩn thận!

– Các cậu cũng thế!

Nói xong, hai tổ liền tách ra.

Lê Sương Mộc đưa mắt nhìn hai người tiến vào tòa nhà, sau đó nói:

– Chúng ta đi đổi quần áo đi. Ăn mặc như vậy thật sự không giống người chết. Tiếc quá, bộ quần áo này cũng rất đắt đỏ chứ có ít ỏi gì đâu.

Cho tới bây giờ, Lê Sương Mộc vốn chưa từng phiền não vì vấn đề tiền nong lại phải cảm thán tầm quan trọng của đồng tiền. Dĩ nhiên, số tiền này là chỉ học điểm.

Bận rộn một hồi, ba người bọn họ đã có bộ dạng giống hệt người chết. Sau đó, cả ba tự tìm một nơi tương đối sạch sẽ cách Mike không xa rồi nằm xuống.

*

* *

– Hê! Đội trưởng, cái thằng cha đưa ra mệnh lệnh kia có phải là bị hỏng não không? Sao lại để cho “Đội lính S.T.A.R.S” của chúng ta đi bắt một con chó Labrador? Ôi Chúa ơi, tôi quả thực không thể nào tin vào lỗ tai của mình nữa. Chẳng lẽ hôm nay là ngày Cá tháng Tư hay sao? Đúng là một nhiệm vụ kém cỏi nhất kể từ khi xuất ngũ đến giờ!

Một người da đen cao lớn được võ trang đầy đủ đang lải nhà lải nhải.

Lại nói, kể từ khi lên phi cơ trực thăng đến giờ, nghe xong thông tin nhiệm vụ, hắn lại bắt đầu lải nhải không biết mệt mỏi. Cho dù hiện tại phi cơ đã hạ cánh, hắn vẫn không khép được đôi môi dày giống như hai cái lạp xườn kia.

– Rona! Ngậm cái mõm giống hai cây xúc xích của mày vào! Tao mà điên lên là sẽ xẻo nó cho chó ăn đấy!

Bên cạnh gã da đen Rona là một người đàn ông da trắng, trong tay đang múa lượn lưỡi dao quân dụng Kukri.

– Hê hê hê, bình tĩnh nào William. Mày lên tỉnh táo một tý… Được rồi, cho tao xin lỗi, chân thành xin lỗi. – Rona rốt cục cũng khuất phục dưới lưỡi dao Kukri của William.

– Nhưng mà William này, chẳng lẽ mày không cho là kẻ ban bố một cái nhiệm vụ củ chuối thế này có ý xỉ nhục S.T.A.R.S của chúng tay hay sao?

William hừ hừ hai tiếng, thu con dao về.

– Câm cái mõm của mày vào đi. Nếu đổi lại là đội trưởng, anh ấy đã tặng cho mày một viên đạn rồi.

– Được rồi được rồi. Tao thừa nhận là thế nhưng bây giờ đội trưởng đâu có ở đây! Tao không thể càu nhàu một hai câu được à? Cất ở trong lòng thật sự là khó chịu! Fuck! – Dường như nói ra như vậy đã làm cho Rona trút được không ít oán khí.

– Cũng không biết bên đội trưởng thế nào, có tìm được con chó chết tiệt kia không.

– Mày hỏi qua bộ đàm một cái chẳng phải sẽ biết hay sao?

– Được rồi, coi như tao chưa nói gì cả.

Đột nhiên, William dừng lại, con mắt như dã thú quét qua bốn phía. Bởi vì có rất nhiều xe cộ lật nhào nằm trên đường nên lối đi có vẻ chật chội, liếc mắt nhìn qua ngoài xe hỏng thì cũng chỉ có xe hỏng. Màn đêm lạnh lùng mà âm trầm bao phủ từng góc nhỏ trong thành phố Raccoon.

– Ê, William, sao lại không đi tiếp?

– Mày không thấy nơi này quá yên tĩnh hay sao?

– Quá yên tĩnh? Gì cơ? Chẳng lẽ mày hy vọng ở chỗ này có một lũ zombie đến nói với chúng ta: “Hê, người anh em, hoan nghênh mày tiến vào bụng tao” à? Mày có bị điên không? – Rona làm mặt quỷ, trêu đùa William:

– Mày nên cảm ơn cái bọn Alpha ngu ngốc kia. Bọn nó hấp dẫn hết zombie trong thành phố đi nếu không chúng ta đâu thể tản bộ như dạo vườn hoa để đi tìm con chó chết tiệt kia chứ!

William không để ý đến Rona vẫn lảm nhảm bên cạnh, hắn cẩn thận ấn vào nút liên lạc trong bộ đàm:

– Đội trưởng, tôi cảm thấy nơi này có gì đó khác lạ. Quá an tĩnh!

Là một người lính được rèn luyện trong máu và lửa, cho tới giờ William luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân. Cũng bởi vì giác quan thứ sáu này mà hắn sống được lâu đến bây giờ.

“Rè… Rè…” Bên tai truyền đến tiếng rè rè, Rona đứng ngay gần đấy mà cũng không nghe rõ “đội trưởng” nói cái gì.

– Vâng, đội trưởng.

William kết thúc liên lạc, mở miệng nói:

– Đội trưởng nói chuẩn bị chiến đấu!

Vừa nói William vừa rút khẩu súng trường dắt bên người ra, điều chỉnh cho đạn lên nòng, sau đó chậm rãi tiến về phía trước. Cặp mắt của hắn lập lòe tỏa sáng trong đêm.

Rona nhún vai, nói:

– Được thôi được thôi…

Vừa nói, hắn vừa rút cây súng của mình ra.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa. Âm thanh “gâu gâu gâu” vang vọng trên đường phố, từ xa tới gần. Ở một nơi vốn yên lặng đến quỷ dị thế này đột nhiên có tiếng chó sủa nên lại càng thêm quái lạ. Kẻ nào hơi nhát gan một chút chắc sẽ bị hù dọa đến phát run.

Nhưng mà, cái tên Rona kia khi nghe xong lại hăng hái nói:

– Hê! Là con chó chết tiệt kia, nhất định là nó! Mũi của tao đã ngửi được cái mùi đáng ghét trên người nó rồi. Xem tao làm thế nào bắt mày về rồi đập cho một trận!

Vừa nói, hắn vừa lách qua mấy chiếc xe ô tô hỏng, đi tới nơi có tiếng chó sủa.

*

* *

Mái nhà.

Tiền Thiến Thiến hạ chiếc ống nhòm mà Tăng Phi dùng 30 học điểm để đổi lấy xuống. Cô lo lắng nói:

– Tăng Phi, bên kia có một chiếc phi cơ trực thăng hạ cánh. Tôi thấy trên thân trực thăng có logo của công ty Umbrella. Làm sao bây giờ?

Tăng Phi đang nhắm mắt dưỡng thần liền trợn trừng ra, vẻ mặt tròn tròn có vẻ non nớt lúc này tràn ngập ngưng trọng.

– Chết tiệt! Lê Sương Mộc đoán đúng rồi. Không ngờ… thật sự không ngờ kẻ địch lại là công ty Umbrella. Cô mau thu tấm vải xanh vào đi!

– Ờ ờ!

Tăng Phi thở một hơi thật dài, nói:

– Sớm biết thế này thì ban đầu mang theo một ít tiền trên người, còn có thể đổi lấy một thiết bị truyền tin vô tuyến… Không còn cách nào khác! Cho dù là công ty Umbrella… hiện tại bỏ cuộc cũng đã muộn. Liều thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện