Khuynh Thế Họa Trần

Chương 50: Nghi ngờ



- Đây là...nơi nào?

Nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, lắc lắc đầu quan sát xung quanh. Nơi này thoạt nhìn có vẻ cũ kĩ, khá giống một nhà kho bị bỏ hoang.

Nàng gượng dậy nhưng lại phát hiện có điều không đúng. Thân thể như mất hết sức lực, cả người dã dời, cử động một ngón tay cũng không thể.

- Khốn khiếp! Uống quá nhiều rồi!

Nhưng nàng không phải đang ở Tửu lâu sao? Tại sao tỉnh dậy lại ở đây? Tề Li Phong đưa nàng đến đây sao?

Trong lòng run lên một hồi, nàng theo phản xạ cúi xuống. Y phục vẫn còn nguyên vẹn, cơ thể có hơi yếu nhưng chắc là không sao.

Nếu Tề Li Phong mà biết được suy nghĩ của nàng lúc này chắc sẽ hộc máu mà ngất mất.

- Tiện nhân! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!

Cánh cửa mở ra, một nữ nhân bước vào theo sau là bốn tên hắc y nhân. Cái giọng chanh chua này, cả cái bản mặt khó ưa kia nữa, nàng lần nào nghe cũng sờn cả gai ốc.

- Tỷ tỷ, ngọn gió độc này đưa tỷ đến đây vậy?

Trước giọng điệu châm chọc của nàng, Ngưng Sương không tức giận mà còn cười. Ả ta hôm nay uống lộn thuốc rồi sao?

- Ngươi vẫn chưa hiểu rõ được tình hình sao?

Nàng ngu ngơ không hiểu. Xem ra hiệu lực của thuốc mê vẫn chưa hết hoàn toàn.

- Hồ ly tinh ngu ngốc chỉ biết dụ dỗ nam nhân như ngươi, ta không hiểu tại sao lại có thể khiến cho Phó thành chủ yêu say đắm như vậy.

Ả ta dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nàng, trong đó chứa hàng ngàn tia lửa giận.

Hiểu rõ được tình hình? Nàng không còn chút sức lực nào, khi tỉnh dậy lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, ả ta lại đem theo một đám người.

Sau khi phân tích một hồi nàng mới đưa ra kết luận. Nàng đã bị bắt cóc!

- Nhận ra rồi sao? Nếu nhận ra rồi còn không mau cúi xuống xin tha.

- Tại sao ta phải làm vậy?

Nàng không có nửa điểm sợ hãi, tỉnh bơ đáp. Muốn dọa nàng sao? Còn non lắm!

- Hứ! Đến lúc này còn giả bộ. Ngươi không cảm thấy có điều gì khác lạ sao?

Ngoài việc không thể cử động ra thì còn gì nữa? Chờ đã! Không thể cử động? Nàng nhăn mày.

- Sao rồi? Phát hiện ra chưa?

Ả ta thấy được thì cười đắc thắng.

- Ngươi cho ta uống cái gì?

Nàng vẫn như lúc đầu, không có chút cảm giác gì gọi là sợ hãi.

- Không có gì cả! Chỉ là ngoài thuốc mê ra, ta còn cho thêm vào rượu một thứ gọi là Nhuyễn Cốt tán.

Nhuyễn Cốt tán đã bị thất truyền từ lâu, cũng như tên gọi của nó, một khi uống vào thì gân cốt sẽ nhũn ra, không thể di chuyển được. Tác dụng của nó vô cùng mạnh, dù có là thần tiên hay yêu ma cũng không thể chống lại được.

-Thì ra là vậy!

Nàng phản ứng cũng không ngạc nhiên lắm.

Kẻ có khả năng bắt cóc được nàng hẳn là phải được trợ giúp từ bên ngoài nếu không với một chút thuốc mê thì làm sao có thể làm gì được nàng.

- Biết sợ rồi chứ? Bây giờ ngươi cúi xuống cầu xin thì còn được nhận một chút sự khoan hồng đó!

Ả ta nghênh ngang, chống nạnh, ngửa đầu lên ra oai.

- Ngươi đưa Nhuyễn Cốt tán là nam hay nữ?

Nàng bình thản hỏi một câu khiến ả ta há hốc mồm.

- Tại sao ta phải nói cho ngươi?

- Thôi! Không cần trả lời nữa! Nữ nhân không có đầu óc như ngươi thì làm sao biết được!

- Tiện nhân, ngươi dám nói ta không có đầu óc?

Ả ta hét lên, thở hừ hừ, mặt đỏ bừng lên vì tức. Dính bẫy!

- Ngươi đến nam hay nữ cũng không biết, nói ngươi không có đầu óc là phải.

- Ai nói ta không biết! Đó là một nam nhân trung niên.

Quả đúng như suy đoán của nàng. Hắn ta chính là kẻ đã tiếp tay cho những chuyện xảy ra trước đây và mục tiêu chính của hắn chính là nàng.

Phải nhanh chóng thoát khỏi đây là điều tra mọi việc mới được.

- Tiện nhân, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả của việc dám giành nam nhân của ta.

Ả ta bỗng cười nham hiểu, thanh âm ngoan độc.

Nàng rùng mình. Không ổn rồi!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Về phía Tề Li Phong, hắn tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên long sàng trong phòng của Hỏa Liệt Thương.

Hắn vỗ đầu để tỉnh táo hơn, sau đó liền nhớ đến chuyện của nàng. Hắn hốt hoảng.

- Hoàng thượng!

Hỏa Liệt Thương và Nam Cung Thiên vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng hét, vội vã chạy vào.

- Có chuyện gì vậy?

Tê Li Phong gấp rút, nói mãi không thành một câu.

- Hoàng thượng, nàng...Thu Nguyệt...thuốc mê...rượu...

- Ngươi bình tĩnh lại đã!

Nghe Tề Li Phong nói, Hỏa Liệt Thương còn thấy mất bình tĩnh hơn.

- Tề Li công tử uống chút nước đi đã.

Nam Cung Thiên đưa co Tề Li Phong một chén nước, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, hấp tấp cầm lên uống rồi xuýt bị sặc.

Lúc đó Lãnh Dạ cũng quay lại.

- Sao rồi? Có tìm được không?

Nam Cung Thiên nhanh chóng đến gần hỏi han tình hình nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu của Lãnh Dạ.

- Khốn nạn! Nàng đã đi đâu được cơ chứ!

Hỏa Liệt Thương rít lên, đấm mạnh vào tường.

- Các ngươi sẽ không tìm được nàng dễ dàng vậy đâu!

Tề Li Phong sau khi đã bổ sung nước thì lên tiếng.

- Ý ngươi là sao?

Lãnh Dạ Nhíu mày.

- Nàng...Thu Nguyệt đã bị bắt cóc rồi!

- Ngươi nói gì?

Hắn vừa dứt lời thì cả ba nam nhân lập tức xúm lại xung quanh, đồng thành hỏi.

- Ngươi nói...nàng...bị bắt cóc.

Lãnh Dạ không muốn tin điều mình vừa nghe là thật.

- Chuyện này rốt cuộc là sao?

Hỏa Liệt Thương mất tự chủ, xách cổ Tề Li Phong lên, gằn từng tiếng hỏi.

- Hoàng thương, xin hãy bình tĩnh! Nghe hắn nói đã!

Nam Cung Thiên bên ngoài tỏ ra rất bình tĩnh nhưng bên trong như có lửa đốt.

Hỏa Liệt Thương nhận ra hành động có chút không đúng của mình thì buông ra, Tề Li Phong được thả ra liền ho sù sụ.

- Nàng nhờ ta đưa đến Tửu lâu uống rượu nhưng lại bị hạ thuốc mê, khi ta ngã xuống thì có một hắc y nhân đưa nàng đi. Lúc tỉnh dậy thì cũng được bốn canh giờ, nhưng hiệu lức của thuốc mê quá mạnh, ta muốn nói nhưng lại bất tỉnh.

Bốn nam nhân im lặng. Đột nhiện...'Rầm'

Cái bàn đáng thương đã bị Lãnh Dạ dùng một chưởng đánh xuống tách đôi ra.

Hỏa Liệt Thương không có ý kiến gì, lại một lần nữa đấm vào tường nhưng lần này với lực đạo mạnh hơn đã khiến cho bức tường nứt một lỗ.

- Kẻ nào lại có gan to như vậy?

Nam Cung Thiên đôi mắt đỏ ngầu, tay siết chặt lại.

- Các ngươi có nghi ngờ ai không?

Ba người không nói gì. Kẻ đáng nghi thì nhất định là kẻ muốn đối đầu với bọn hắn nhưng những kẻ đó thì nhiều vô cùng, kể ra cũng không hết.

- Có đấy!

Mặc Lai Hy không biết từ đâu nhảy ra, vẻ mặt thầm trầm đến đáng sợ.

- Ngươi nghi ngờ ai sao?

Tề Li Phong nghi hoặc nhìn Mặc Lai Hy.

- Đúng! Có một kẻ đáng nghi nhất!

Mặc Lai Hy nói.

Nếu hắn không lầm thì chính là kẻ đó! Kẻ đã đứng trước thư phòng của hắn gào thét muốn giết nàng. Kẻ sẽ dùng vô số thủ đoạn để đạt được thứ mình mình muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện