Kiềm Chế Là Không Thể
Chương 57
Lâm Mỹ Tuệ đang nấu canh cá, ở cửa truyền đến tiếng mở cửa. Trên mặt bà mang theo nụ cười, đi ra khỏi phòng bếp nói một câu: "Con đã trở lại?"
Nói xong ngẩng đầu lên, thấy được con trai, con gái, còn có Hoài Kinh đứng bên người con gái.
Lâm Mỹ Tuệ nhìn thấy Hoài Kinh, sắc mặt thay đổi, trong mắt mang theo chút do dự nhìn Hứa Tinh Không một cái.
Hứa Tinh Không buông đồ vật trên tay xuống, đối diện với ánh mắt của mẹ, cười giải thích: "Đêm nay anh ấy ở cùng với Tinh Viễn, hiện tại dẫn anh ấy về ăn cơm chiều."
Nghe Hứa Tinh Không giải thích, Lâm Mỹ Tuệ yên lòng. Hoài Kinh gọi bà một tiếng bác gái, bà gật gật đầu đồng ý.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, bốn người vây quanh cái bàn ở phòng khách bắt đầu ăn cơm. Hứa Tinh Không và Lâm Mỹ Tuệ ngồi ở trên sô pha, Hoài Kinh và Hứa Tinh Viễn chen nhau ngồi trên ghế plastic ở bên kia bàn.
Hoài Kinh thân cao chân dài, ngồi ở trên ghế, đầu gối muốn cao hơn cả cái bàn, Hứa Tinh Không nhìn anh, hỏi: "Muốn đổi hay không?"
"Không cần, ngồi chỗ này là được rồi." Hoài Kinh tiếp nhận chén cơm trong tay cô, điều chỉnh một chút khoảng cách giữa ghế và cái bàn.
Lâm Mỹ Tuệ chuẩn bị bữa tối thật phong phú, nhà bọn họ tuy rằng sinh hoạt không quá giàu có, nhưng ăn cơm chưa bao giờ túng quẫn. Bốn món mặn một canh chỉnh tề bày biện trên cái bàn không lớn, nhìn thập phần mỹ vị.
Hoài Kinh đã thật lâu không ăn cơm được náo nhiệt như vậy, phòng khách nhỏ hẹp, bàn ăn nhỏ, bốn người ngồi vây một chỗ thật ấm áp.
"Làm sao vậy?" Hứa Tinh Không đưa cho anh một chén canh cá.
Hoài Kinh nhận lấy, cười nói một tiếng: "Không có việc gì, chỉ là sau khi ba anh qua đời, đã lâu không được ăn cơm như vậy."
Nghe Hoài Kinh nói, ánh mắt Lâm Mỹ Tuệ và Hứa Tinh Viễn đều tụ lại trên người anh. Lâm Mỹ Tuệ chỉ thấy anh vẻ bên ngoài, không hiểu biết bên trong. Nghe anh nói đã lâu không ăn cơm nhà với gia đình, trái tim người mẹ dâng lên lòng thương hại.
"Vậy mẹ và anh chị em của cháu đâu?" Lâm Mỹ Tuệ quan tâm.
Hoài Kinh mím môi, trả lời: "Mẹ cháu đã xuất gia, em gái đi học ở nước ngoài, người một nhà một năm gặp nhau không quá vài lần."
Lâm Mỹ Tuệ nhìn Hoài Kinh, nhìn bên ngoài ngăn nắp lịch sự, không nghĩ tới thế nhưng là độc thân một người. Nhà bọn họ tuy nghèo nhưng gia đình vẫn ở bên nhau. Nghĩ đến đây, Lâm Mỹ Tuệ nhìn Hoài Kinh nói: "Mấy ngày nay cháu muốn ăn gì nói với bác, bác làm được sẽ làm cho cháu ăn."
"Cảm ơn bác." Hoài Kinh cảm kích cười, nhìn đồ ăn trên bàn, nói: "Cháu không kén ăn, cái gì cũng thích. Trách không được Tinh Không nấu ăn ngon như vậy, nguyên lai là học được tay nghề từ bác."
Lâm Mỹ Tuệ nghe anh khích lệ, trong lòng đối với Hoài Kinh có chút đổi mới. Người thanh niên này tuy rằng nhìn quý khí, nhưng không ra vẻ cao giá, nho nhã lễ độ, còn có thể nói, so với cái kia Vương Thuấn Sinh là khá hơn nhiều.
Nghe Lâm Mỹ Tuệ cùng Hoài Kinh nói chuyện phiếm, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn thoáng qua Hoài Kinh. Anh cong cong khóe môi liếc cô, Hứa Tinh Không thu hồi ánh mắt, nhấp môi cười cười.
Hôm nay tế tổ cả ngày, người trong nhà đều mệt mỏi, Hứa Tinh Không để Hứa Tinh Viễn nghỉ ngơi, cô bưng chén đũa vào phòng bếp. Mới vừa đi vào, Hoài Kinh liền theo sau. Anh vốn dĩ cao lớn, phòng bếp nho nhỏ trong nháy mắt bị anh chiếm đi hơn phân nửa, Hứa Tinh Không nhìn anh vén tay áo lên, trong mắt hiện lên tia khϊếp sợ.
"Anh..."
"Anh tới hỗ trợ." Hoài Kinh nói, đem chén đũa để vào bồn rửa chén, vặn vòi nước ra.
Hoài Kinh đứng ở bên bồn, mở nước, cọ rửa một cái chén. Làn da anh thật trắng, ngón tay thon dài, ở dưới làn nước lộ ra khớp xương rõ ràng, thật đẹp.
Chỉ rửa cái chén cũng làm người tâm động như vậy.
Nghĩ đến anh thổ lộ tâm ý với mình, trên mặt Hứa Tinh Không hiện lên một tầng khô nóng. Cô duỗi tay tiếp lấy cái chén đã được Hoài Kinh rửa sạch, sắp xếp gọn gàng trên kệ trước mặt mình.
Hai người phân công hợp tác, đâu vào đấy, bên ngoài ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, làm phòng bếp nho nhỏ trở nên thật ấm áp.
"Trước kia anh chưa từng rửa chén." Hoài Kinh đưa tới một cái chén cuối cùng, đột nhiên nói một câu.
Mu bàn tay vì dùng sức mà gân cốt hơi nhô lên, ngón tay đặt trên miệng chén, để chén lên trên kệ trước mặt Hứa Tinh Không.
Thân thể anh vì với lên để chén mà cơ hồ dán vào người cô, Hứa Tinh Không ngước mắt, nhìn gương mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời, mặt cô hơi biến hồng. Đúng lúc cô cho rằng Hoài Kinh muốn nói ra cái gì đó, mặt mày Hoài Kinh nhu hòa lên, ngón tay ướt đẫm gõ gõ lên chén đ ĩa vừa rửa, nói: "Em khen anh đi."
Hứa Tinh Không: "......"
Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh ở trong phòng rửa chén, Lâm Mỹ Tuệ cùng Hứa Tinh Viễn hai người tuy rằng ngồi ở phòng khách, nhưng tầm mắt vẫn hướng đến phòng bếp bên kia.
Nhìn Hoài Kinh cao lớn ở trong bếp cúi đầu nghiêm túc rửa chén, Lâm Mỹ Tuệ dặn dò Hứa Tinh Viễn một tiếng: "Anh ta là khách, đêm nay đến thăm nhà, con phải biết lễ phép."
Hứa Tinh Viễn nhìn Hoài Kinh cùng Hứa Tinh Không trong phòng bếp, thu hồi tầm mắt nhìn thoáng qua di động, nói: "Đã biết."
Sau khi rửa chén, Hoài Kinh cùng Hứa Tinh Viễn chuẩn bị đi đến nhà Hứa Tinh Viễn. Hứa Tinh Không có chút không yên tâm, lái xe cùng nhau đi qua.
Gần tới lễ cưới, Hứa Tinh Viễn vẫn luôn ở tại phòng tân hôn, cậu ở phòng ngủ chính, Hoài Kinh ở phòng ngủ phụ bên cạnh, trước kia Hứa Tinh Không cũng ở trong phòng này.
Hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, buổi sáng Hứa Tinh Không lấy chăn đệm ra ngoài ban công phơi nắng, chăn đệm này là trước đây lúc cô ở đã dùng qua, đêm nay lại vừa vặn có thể để Hoài Kinh dùng. Hứa Tinh Viễn vừa đến nhà liền nhận được điện thoại của Chu Đồng Đồng, trở về phòng ngủ của mình nghe điện thoại.
Không ai đi theo, Hoài Kinh theo Hứa Tinh Không đi phòng ngủ phụ.
Hứa Tinh Không đi trước anh một bước tới ban công, trên ban công dây phơi có điểm hơi cao, cô đứng dưới ánh hoàng hôn, ngửa đầu duỗi đầu lôi lôi kéo kéo góc chăn xuống.
Tháng ba, hoàng hôn cũng đã trở nên ấm áp.
Trên mặt Hứa Tinh Không được hoàng hôn phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, nhìn phá lệ tuyệt đẹp.
Hoài Kinh trong lòng vừa động, đứng dậy đi tới trên ban công.
Hứa Tinh Không thấy anh đi đến, mặt bởi vì kéo chăn trở nên có chút hồng, tầm mắt phóng lên trên người Hoài Kinh, nói: "Giúp em một chút."
Hoài Kinh hiểu ý, đi tới bên người cô, duỗi tay vừa vặn chạm vào được đến dây phơi. Anh lấy chăn xuống.
Lúc Hứa Tinh Không vừa cầm tới chăn, Hoài Kinh đột nhiên duỗi tay cầm lấy góc chăn.
Hứa Tinh Không cầm lấy chăn lại không di chuyển được, đôi mắt cô nhướng lên, gương mặt dưới ánh mặt trời trong trắng hồng thuận, đôi mắt như nghi hoặc, Hoài Kinh khẽ cười một tiếng, một tay kia nâng cằm cô lên, hôn xuống.
Khoảnh khắc cánh môi mềm mại vừa chạm vào, trái tim Hứa Tinh Không dường như không đập nữa, dưới ánh hoàng hôn, nụ hôn cũng ấm, mang theo hương vị mặt trời.
Nụ hôn này không mang theo du͙© vọиɠ, chỉ có ôn nhu triền miên, Hứa Tinh Không nhìn mặt Hoài Kinh, thiếu chút nữa chết chìm trong bầu trời thâm tình bên trong ánh mắt Hoài Kinh.
"Chị?" Hứa Tinh Viễn đứng ở cửa phòng ngủ phụ, nhìn thoáng qua ban công kêu một tiếng, trên ban công chỉ có chăn vừa kéo xuống, không có người.
"Đi đâu vậy?" Hứa Tinh Viễn nghi hoặc một tiếng, đi sang chỗ khác.
Hứa Tinh Không tay nắm chặt lấy góc chăn, mặt đỏ đến tận cổ, Hoài Kinh nhìn bộ dáng cô sợ hãi lại thẹn thùng, duỗi tay xoa xoa tóc cô, đem chăn ôm vào người mình rồi nắm tay cô đi vào phòng.
Lúc Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh đang hợp lực trải giường chiếu, Hứa Tinh Viễn tìm một vòng đã trở lại. Nhìn hai người trải giường chiếu, cậu hỏi một câu: "Hai người mới vừa đi đâu vậy?"
"Vẫn ở đây." Hứa Tinh Không căng thẳng nói.
"A?" Hứa Tinh Viễn nghi hoặc mà sờ sờ cái ót, nhìn thoáng qua Hoài Kinh thần sắc bằng phẳng sau đó rời đi.
Giúp Hoài Kinh sửa soạn xong giường, Hứa Tinh Không rời đi. Phòng to như vậy cũng chỉ còn lại hai người đàn ông.
Hứa Tinh Không đi rồi, Hứa Tinh Viễn trở về phòng ngủ của mình, cũng không biết làm gì. Đến buổi tối 7 giờ, cậu mở cửa phòng ngủ đi ra, thấy Hoài Kinh đang ngồi ở phòng khách.
Hoài Kinh ngồi trên sô pha, lưng dựa vào miệng lót sô pha, ánh đèn trắng xanh treo phòng khách chiếu lên càng làm làn da anh trắng nõn. Anh khẽ nâng đầu, lông mi cong dài nhìn chằm chằm màn hình TV ở đối diện với sô pha.
Trên người Hoài Kinh mang theo một chỗ quý khí cùng lười biếng, hình dáng khuôn mặt thâm thúy mà tinh xảo, giống như được điêu khắc gia điêu khắc tỉ mỉ. Khí chất anh áp đảo phòng khách, tự trên người mang lại phong cách hoàng gia quý khí như thời Trung cổ châu Âu.
Hứa Tinh Viễn chưa từng thấy qua một người đàn ông đẹp như vậy trong đời thực, anh ta giống như người sống ở trên mây, không hợp chút nào với gia đình bọn họ.
Nhưng lúc anh ta đứng chung với Hứa Tinh Không, thanh lãnh trong ánh mắt như bị gió thổi tan, hiện lên một tầng ôn nhu. Hai người như vậy lại thập phần xứng đôi.
Thấy Hứa Tinh Viễn đứng ở cửa, Hoài Kinh ngước mắt nhìn cậu một cái, khóe môi câu lên, nói: "Tâm sự?"
Hứa Tinh Viễn mím môi, đứng dậy đi rồi đến trước tủ lạnh, mở cửa cầm hai chai bia rồi đi đến ngồi xuống sô pha.
Trong TV đang phát lại một trận bóng rổ, người chủ trì đang cường điệu bình luận. Trong tiếng TV, Hứa Tinh Viễn khui chai bia, uống hai ngụm.
Hứa Tinh Viễn uống bia xong cũng không làm ra vẻ, nhìn màn hình TV hỏi: "Anh và chị của tôi ở bên nhau từ khi nào?"
Hoài Kinh nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Viễn.
Đôi mắt Hứa Tinh Viễn giống Hứa Tinh Không, tròn tròn, đen lại sáng, nếu không phải một con mắt tàn tật, sẽ là một cậu thanh niên tuấn tú.
Có lẽ là bởi vì đôi mắt tàn tật, tâm thái phát sinh biến hóa, cả người cậu nhìn có chút dữ tợn. Nhưng loại dữ dằn này chỉ có trước mặt anh mới biểu hiện ra ngoài. Trước mặt Hứa Tinh Không, cậu chỉ là một con cừu non nghe lời.
Cậu em vợ nghe lời chị như vậy, Hoài Kinh rất thích.
"Năm ngoái tháng 7 quen nhau, tháng 9 khi cô ấy đến Hạ Thành, chúng tôi đã ở bên nhau." Hoài Kinh trầm giọng đáp, nói xong anh nhìn Hứa Tinh Viễn cười: "Cậu chán ghét tôi?"
Đàn ông với nhau nói chuyện thật trực tiếp, Hứa Tinh Viễn cũng là người thẳng thắn, anh hỏi như vậy, Hứa Tinh Viễn gật đầu nói: "Không thích."
"Vì sao?" Hoài Kinh hỏi.
"Bởi vì Vương Thuấn Sinh." Hứa Tinh Viễn uống một ngụm bia: "Chị của tôi gả cho Vương Thuấn Sinh, cùng anh ta gầy dựng sự nghiệp. Khi anh ta có tiền, Hứa gia những người đó 800 năm không liên hệ với chúng tôi đều liếʍ mặt dán đến người chỗ chị tôi. Vương Thuấn Sinh nɠɵạı ŧìиɧ, người họ Hứa vì ích lợi của mình kêu chị tôi không cần ly hôn. Chị tôi kiên trì ly hôn, bọn họ châm chọc mỉa mai, sau lại biết chị tôi có xe có tiền, liền thu tiền của người khác giới thiệu đối tượng cho chị ấy. Cả mấy chục người, có hói đầu, có dìu già dắt trẻ, có ham ăn biếng làm... Chị của tôi vì trốn những việc đó mới đi Hạ Thành."
Hứa Tinh Viễn nói tới đây, cảm xúc có chút kích động, cậu nói: "Chị ấy hiện tại vẫn còn vất vả, tôi không muốn chị ấy lại một lần đi lại con đường xưa. Chị ấy sống quá khổ, khi còn nhỏ ở Hứa gia chịu khổ, sau ở nhà Vương Thuấn Sinh chịu khổ, về sau tôi hy vọng chị ấy sống được cao hứng, được đơn giản, được vui vẻ. Tôi là vô năng, nhưng sẽ dưỡng được chị tôi lúc tuổi già. Chúng tôi chỉ là những người bình thường, trèo lên không tới những người như anh. Các người có tiền nếu có ly hôn đều có thể tìm mới, chị của tôi sau khi ly hôn cuộc sống chỉ bị người chọc phá."
Hứa Tinh Viễn hốc mắt đỏ bừng, con mắt bên bị hư không ra được nước mắt, con mắt bên kia mang đầy vẻ khẩn cầu. Cậu nhìn Hoài Kinh, ách giọng nói: "Tôi nhìn ra được chị tôi thích anh, lúc nãy tôi nói không muốn chị ấy đi theo con đường cũ, nhưng đó chỉ là ý nghĩ của tôi, tôi không có quyền quản chị ấy thích ai, càng không có quyền cản chị ấy ở bên anh. Cho nên, tôi cầu xin anh, cầu xin anh nếu không thể kết hôn với chị tôi, anh buông tha cho chị ấy, có được không?"
Hoài Kinh đối Hứa Tinh Viễn hiểu biết không nhiều, nhưng qua vài lần gặp nhau, anh biết người thanh niên này lòng tự trọng rất mạnh, hơn nữa trầm mặc ít lời.
Hôm nay cậu nói nhiều như vậy, hơn nữa cuối cùng lại cầu xin mình, có thể thấy được trong lòng cậu ta có bao nhiêu để ý tới Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Viễn cuối cùng vẫn nén được nước mắt, tròng mắt như muốn nghẹn ra tơ máu. Hoài Kinh nghĩ lại lời cậu vừa mới nói qua, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
"Tôi không giống Vương Thuấn Sinh." Hoài Kinh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Viễn, con ngươi màu nâu phủ một tầng sương mù dày đặc. Anh nhấp môi nhìn Hứa Tinh Viễn đang chằm chằm nhìn mình, Hoài Kinh nói: "Tôi có rất nhiều tiền so với anh ta."
...
Vì ngày hôm sau muốn dậy sớm mở quán, 8 giờ tối Hứa Tinh Không đã chuẩn bị ngủ. Cô vừa cầm sữa rửa mặt, di động vang lên. Nhìn qua màn hình, Hứa Tinh Không thấy là Hoài Kinh gọi đến.
"Alo?" Hứa Tinh Không cầm di động, có chút khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh ở dưới lầu nhà em." Hoài Kinh nói trong điện thoại.
Hứa Tinh Không mày nhăn lại, tròng lên áo khoác, nói: "Em lập tức đi xuống."
Cho rằng Hoài Kinh cùng Hứa Tinh Viễn nổi lên xung đột, Hứa Tinh Không chạy nhanh đi xuống lầu, cô vừa mới ra hàng hiên, liền thấy được dưới ánh đèn đường Hoài Kinh đứng ở cách đó không xa.
Nói là đèn đường, kỳ thật là trong tiểu khu bắc một cái bóng đèn 65W treo ở đó.
Hoài Kinh đứng đó, bên trong là áo hoodie màu trắng, quần dài vận động màu đen, bên ngoài khoác một bộ áo khoác màu xanh lục.
Anh tới Hoài Thành, xác thật thả lỏng không ít, quần áo phong cách thiên hướng vận động hưu nhàn. Tuy rằng đã 30 tuổi nhưng còn tràn đầy hương vị thiếu niên.
"Anh... sao lại tới đây?" Hứa Tinh Không đi đến bên người Hoài Kinh, nghe thấy được trên người anh một vị bia nhàn nhạt.
Sau khi uống rượu, mặt anh sẽ càng thêm trắng, dưới ánh đèn vàng không dấu được sắc trắng.
Thấy cô đi lại, Hoài Kinh rũ mắt xuống, hai tròng mắt sâu thẳm. Anh tựa hồ như vừa mới tự hỏi cái gì, nhìn thấy cô, thâm trầm trong mắt tan đi, nổi lên một tầng ý cười.
"Anh chuốc say em trai của em để đến đây hẹn hò với em."
Hứa Tinh Không: "......"
Hứa Tinh Viễn tửu lượng không tốt, vừa uống say rượu cảm xúc dễ dàng bị kích động.
Hứa Tinh Không trong lòng căng thẳng, sốt ruột nói: "Em ấy......"
Nhìn Hứa Tinh Không thần sắc khẩn trương, Hoài Kinh mặt mày một nhu, duỗi tay đè lêи đỉиɦ đầu cô, xoa nhẹ một chút, trấn an nói: "Anh dàn xếp em ấy xong xuôi mới lại đây."
Nghe anh nói xong, Hứa Tinh Không lúc này mới yên tâm, nhìn Hoài Kinh nói: "Vậy còn anh? Khó chịu sao?"
"Anh không uống nhiều." Hoài Kinh chỉ uống một ngụm, sau lại nghe Hứa Tinh Viễn nói những lời đó, trừ bỏ muốn gặp Hứa Tinh Không, không còn tâm tư gì khác nữa.
Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh, cảm thấy anh cảm xúc có chút không đúng, hỏi: "Tinh Viễn nói gì với anh?"
"Nói em khi còn nhỏ bị người nhà họ Hứa khi dễ." Hoài Kinh nói, "Huân mà ba em đưa cho em đều bị em họ em đánh nát."
Nhắc tới cái này, Hứa Tinh Không ánh mắt vừa động, cô thoải mái cười cười, "Đây đều là chuyện bao nhiêu năm trước. Hơn nữa..."
Mặt hơi hơi đỏ lên, Hứa Tinh Không nói: "Không phải anh lại tặng cho em một cái sao?"
Cô mới vừa chuẩn bị rửa mặt nên cột tóc lên, lộ ra khuôn mặt tiếu lệ. Khi cô cười, khóe mắt cong cong, con ngươi đen bóng chứa đầy tinh quang, tựa hồ hồi ức đó đã phai nhạt rất lâu rồi.
Hoài Kinh giang hai tay, Hứa Tinh Không ôm lấy anh. Cô chôn đầu trong ngực Hoài Kinh, nghe tiếng anh tim đập, cô nói: "Tinh Viễn tính tình không tốt nhưng rất thiện lương, em ấy nói chuyện có thể không dễ nghe, hoặc là sắc mặt không tốt, anh không cần tức giận, em ấy không ác ý."
"Ừ." Hoài Kinh nhàn nhạt lên tiếng.
Bất quá, làm người chị, Hứa Tinh Không đối với Hứa Tinh Viễn không khỏi có phần quá tốt. Phòng ở, xe, thậm chí chi phí kết hôn, toàn bộ là tiền của cô.
Tựa hồ như hiểu được ý tưởng trong lòng của anh, lại tựa hồ muốn anh nhường nhịn Tinh Viễn, Hứa Tinh Không nói.
"Đôi mắt em ấy khi còn nhỏ là vì bảo hộ em mà bị thương."
Sợ Lâm Mỹ Tuệ lo lắng, Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh hàn huyên trong chốc lát sau đó bảo Hoài Kinh lái xe về nhà Hứa Tinh Viễn.
Ngày hôm sau mới vừa rời giường, Hoài Kinh gọi cho Hứa Tinh Không, nói chính mình có việc bận, giữa trưa sẽ qua tìm cô. Nghĩ đến Hoài Kinh đến Hoài Thành cũng không thể hoàn toàn nhàn rỗi.
Treo điện thoại, Hứa Tinh Không dọn dẹp một phen, sau đó đi đến quán sớm một chút.
Hiện tại mới 5 giờ sáng, trong tiệm đã có dì đến giúp đỡ mở cửa, còn chuẩn bị mọi thứ.
Tay Lâm Mỹ Tuệ hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Hứa Tinh Không vẫn không đồng ý bà mỗi ngày tới quá sớm, tình nguyện dùng chút tiền thuê người đến mở cửa sớm. Kỳ thật cô vốn dĩ cũng không muốn bà tiếp tục mở quán buổi sớm này, nhưng Lâm Mỹ Tuệ không thể chỉ ngồi yên ở nhà. Hơn nữa khách hàng có rất nhiều người đều là khách quen, ngày thường đều tới ăn, còn có thể nói chuyện tâm sự, tốt hơn rất nhiều so với những bác gái trong tiểu khu cứ chọc người.
Bận việc tới 6 giờ, bánh bao nhỏ cũng chưng chín, hoành thánh cũng bao xong, nhóm khách đầu tiên bắt đầu lục tục kéo đến.
6 giờ mặt trời còn chưa rời núi, chân trời sương mù mênh mông, nhìn phá lệ thoải mái. Sáng sớm không khí mát lạnh, tựa hồ như được rửa sạch.
"Hai phần bánh bao thịt tới đây!" Một người cầm radio hô một tiếng, đây là chuẩn bị dậy sớm đi đến quảng trường không xa tập thể dục buổi sáng.
"Tới." Hứa Tinh Không lên tiếng, cầm hai phần bánh bao nhỏ đi qua.
Lúc buông bánh bao nhỏ xuống, Hứa Tinh Không dặn dò một tiếng: "Còn hơi nóng."
Mới vừa nói xong, trong radio của người đó truyền ra tới một đoạn tin tức.
"Bây giờ là tin tức mới nhất. Theo người đưa tin nóng, Vương Thuấn Sinh tổng giám đốc công ty Thuấn Tinh không phải là cha ruột của đứa con vừa mới sinh. Tin cho biết, vợ của Vương Thuấn Sinh trước khi kết hôn đã mang thai..."
Nói xong ngẩng đầu lên, thấy được con trai, con gái, còn có Hoài Kinh đứng bên người con gái.
Lâm Mỹ Tuệ nhìn thấy Hoài Kinh, sắc mặt thay đổi, trong mắt mang theo chút do dự nhìn Hứa Tinh Không một cái.
Hứa Tinh Không buông đồ vật trên tay xuống, đối diện với ánh mắt của mẹ, cười giải thích: "Đêm nay anh ấy ở cùng với Tinh Viễn, hiện tại dẫn anh ấy về ăn cơm chiều."
Nghe Hứa Tinh Không giải thích, Lâm Mỹ Tuệ yên lòng. Hoài Kinh gọi bà một tiếng bác gái, bà gật gật đầu đồng ý.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, bốn người vây quanh cái bàn ở phòng khách bắt đầu ăn cơm. Hứa Tinh Không và Lâm Mỹ Tuệ ngồi ở trên sô pha, Hoài Kinh và Hứa Tinh Viễn chen nhau ngồi trên ghế plastic ở bên kia bàn.
Hoài Kinh thân cao chân dài, ngồi ở trên ghế, đầu gối muốn cao hơn cả cái bàn, Hứa Tinh Không nhìn anh, hỏi: "Muốn đổi hay không?"
"Không cần, ngồi chỗ này là được rồi." Hoài Kinh tiếp nhận chén cơm trong tay cô, điều chỉnh một chút khoảng cách giữa ghế và cái bàn.
Lâm Mỹ Tuệ chuẩn bị bữa tối thật phong phú, nhà bọn họ tuy rằng sinh hoạt không quá giàu có, nhưng ăn cơm chưa bao giờ túng quẫn. Bốn món mặn một canh chỉnh tề bày biện trên cái bàn không lớn, nhìn thập phần mỹ vị.
Hoài Kinh đã thật lâu không ăn cơm được náo nhiệt như vậy, phòng khách nhỏ hẹp, bàn ăn nhỏ, bốn người ngồi vây một chỗ thật ấm áp.
"Làm sao vậy?" Hứa Tinh Không đưa cho anh một chén canh cá.
Hoài Kinh nhận lấy, cười nói một tiếng: "Không có việc gì, chỉ là sau khi ba anh qua đời, đã lâu không được ăn cơm như vậy."
Nghe Hoài Kinh nói, ánh mắt Lâm Mỹ Tuệ và Hứa Tinh Viễn đều tụ lại trên người anh. Lâm Mỹ Tuệ chỉ thấy anh vẻ bên ngoài, không hiểu biết bên trong. Nghe anh nói đã lâu không ăn cơm nhà với gia đình, trái tim người mẹ dâng lên lòng thương hại.
"Vậy mẹ và anh chị em của cháu đâu?" Lâm Mỹ Tuệ quan tâm.
Hoài Kinh mím môi, trả lời: "Mẹ cháu đã xuất gia, em gái đi học ở nước ngoài, người một nhà một năm gặp nhau không quá vài lần."
Lâm Mỹ Tuệ nhìn Hoài Kinh, nhìn bên ngoài ngăn nắp lịch sự, không nghĩ tới thế nhưng là độc thân một người. Nhà bọn họ tuy nghèo nhưng gia đình vẫn ở bên nhau. Nghĩ đến đây, Lâm Mỹ Tuệ nhìn Hoài Kinh nói: "Mấy ngày nay cháu muốn ăn gì nói với bác, bác làm được sẽ làm cho cháu ăn."
"Cảm ơn bác." Hoài Kinh cảm kích cười, nhìn đồ ăn trên bàn, nói: "Cháu không kén ăn, cái gì cũng thích. Trách không được Tinh Không nấu ăn ngon như vậy, nguyên lai là học được tay nghề từ bác."
Lâm Mỹ Tuệ nghe anh khích lệ, trong lòng đối với Hoài Kinh có chút đổi mới. Người thanh niên này tuy rằng nhìn quý khí, nhưng không ra vẻ cao giá, nho nhã lễ độ, còn có thể nói, so với cái kia Vương Thuấn Sinh là khá hơn nhiều.
Nghe Lâm Mỹ Tuệ cùng Hoài Kinh nói chuyện phiếm, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn thoáng qua Hoài Kinh. Anh cong cong khóe môi liếc cô, Hứa Tinh Không thu hồi ánh mắt, nhấp môi cười cười.
Hôm nay tế tổ cả ngày, người trong nhà đều mệt mỏi, Hứa Tinh Không để Hứa Tinh Viễn nghỉ ngơi, cô bưng chén đũa vào phòng bếp. Mới vừa đi vào, Hoài Kinh liền theo sau. Anh vốn dĩ cao lớn, phòng bếp nho nhỏ trong nháy mắt bị anh chiếm đi hơn phân nửa, Hứa Tinh Không nhìn anh vén tay áo lên, trong mắt hiện lên tia khϊếp sợ.
"Anh..."
"Anh tới hỗ trợ." Hoài Kinh nói, đem chén đũa để vào bồn rửa chén, vặn vòi nước ra.
Hoài Kinh đứng ở bên bồn, mở nước, cọ rửa một cái chén. Làn da anh thật trắng, ngón tay thon dài, ở dưới làn nước lộ ra khớp xương rõ ràng, thật đẹp.
Chỉ rửa cái chén cũng làm người tâm động như vậy.
Nghĩ đến anh thổ lộ tâm ý với mình, trên mặt Hứa Tinh Không hiện lên một tầng khô nóng. Cô duỗi tay tiếp lấy cái chén đã được Hoài Kinh rửa sạch, sắp xếp gọn gàng trên kệ trước mặt mình.
Hai người phân công hợp tác, đâu vào đấy, bên ngoài ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, làm phòng bếp nho nhỏ trở nên thật ấm áp.
"Trước kia anh chưa từng rửa chén." Hoài Kinh đưa tới một cái chén cuối cùng, đột nhiên nói một câu.
Mu bàn tay vì dùng sức mà gân cốt hơi nhô lên, ngón tay đặt trên miệng chén, để chén lên trên kệ trước mặt Hứa Tinh Không.
Thân thể anh vì với lên để chén mà cơ hồ dán vào người cô, Hứa Tinh Không ngước mắt, nhìn gương mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời, mặt cô hơi biến hồng. Đúng lúc cô cho rằng Hoài Kinh muốn nói ra cái gì đó, mặt mày Hoài Kinh nhu hòa lên, ngón tay ướt đẫm gõ gõ lên chén đ ĩa vừa rửa, nói: "Em khen anh đi."
Hứa Tinh Không: "......"
Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh ở trong phòng rửa chén, Lâm Mỹ Tuệ cùng Hứa Tinh Viễn hai người tuy rằng ngồi ở phòng khách, nhưng tầm mắt vẫn hướng đến phòng bếp bên kia.
Nhìn Hoài Kinh cao lớn ở trong bếp cúi đầu nghiêm túc rửa chén, Lâm Mỹ Tuệ dặn dò Hứa Tinh Viễn một tiếng: "Anh ta là khách, đêm nay đến thăm nhà, con phải biết lễ phép."
Hứa Tinh Viễn nhìn Hoài Kinh cùng Hứa Tinh Không trong phòng bếp, thu hồi tầm mắt nhìn thoáng qua di động, nói: "Đã biết."
Sau khi rửa chén, Hoài Kinh cùng Hứa Tinh Viễn chuẩn bị đi đến nhà Hứa Tinh Viễn. Hứa Tinh Không có chút không yên tâm, lái xe cùng nhau đi qua.
Gần tới lễ cưới, Hứa Tinh Viễn vẫn luôn ở tại phòng tân hôn, cậu ở phòng ngủ chính, Hoài Kinh ở phòng ngủ phụ bên cạnh, trước kia Hứa Tinh Không cũng ở trong phòng này.
Hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, buổi sáng Hứa Tinh Không lấy chăn đệm ra ngoài ban công phơi nắng, chăn đệm này là trước đây lúc cô ở đã dùng qua, đêm nay lại vừa vặn có thể để Hoài Kinh dùng. Hứa Tinh Viễn vừa đến nhà liền nhận được điện thoại của Chu Đồng Đồng, trở về phòng ngủ của mình nghe điện thoại.
Không ai đi theo, Hoài Kinh theo Hứa Tinh Không đi phòng ngủ phụ.
Hứa Tinh Không đi trước anh một bước tới ban công, trên ban công dây phơi có điểm hơi cao, cô đứng dưới ánh hoàng hôn, ngửa đầu duỗi đầu lôi lôi kéo kéo góc chăn xuống.
Tháng ba, hoàng hôn cũng đã trở nên ấm áp.
Trên mặt Hứa Tinh Không được hoàng hôn phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, nhìn phá lệ tuyệt đẹp.
Hoài Kinh trong lòng vừa động, đứng dậy đi tới trên ban công.
Hứa Tinh Không thấy anh đi đến, mặt bởi vì kéo chăn trở nên có chút hồng, tầm mắt phóng lên trên người Hoài Kinh, nói: "Giúp em một chút."
Hoài Kinh hiểu ý, đi tới bên người cô, duỗi tay vừa vặn chạm vào được đến dây phơi. Anh lấy chăn xuống.
Lúc Hứa Tinh Không vừa cầm tới chăn, Hoài Kinh đột nhiên duỗi tay cầm lấy góc chăn.
Hứa Tinh Không cầm lấy chăn lại không di chuyển được, đôi mắt cô nhướng lên, gương mặt dưới ánh mặt trời trong trắng hồng thuận, đôi mắt như nghi hoặc, Hoài Kinh khẽ cười một tiếng, một tay kia nâng cằm cô lên, hôn xuống.
Khoảnh khắc cánh môi mềm mại vừa chạm vào, trái tim Hứa Tinh Không dường như không đập nữa, dưới ánh hoàng hôn, nụ hôn cũng ấm, mang theo hương vị mặt trời.
Nụ hôn này không mang theo du͙© vọиɠ, chỉ có ôn nhu triền miên, Hứa Tinh Không nhìn mặt Hoài Kinh, thiếu chút nữa chết chìm trong bầu trời thâm tình bên trong ánh mắt Hoài Kinh.
"Chị?" Hứa Tinh Viễn đứng ở cửa phòng ngủ phụ, nhìn thoáng qua ban công kêu một tiếng, trên ban công chỉ có chăn vừa kéo xuống, không có người.
"Đi đâu vậy?" Hứa Tinh Viễn nghi hoặc một tiếng, đi sang chỗ khác.
Hứa Tinh Không tay nắm chặt lấy góc chăn, mặt đỏ đến tận cổ, Hoài Kinh nhìn bộ dáng cô sợ hãi lại thẹn thùng, duỗi tay xoa xoa tóc cô, đem chăn ôm vào người mình rồi nắm tay cô đi vào phòng.
Lúc Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh đang hợp lực trải giường chiếu, Hứa Tinh Viễn tìm một vòng đã trở lại. Nhìn hai người trải giường chiếu, cậu hỏi một câu: "Hai người mới vừa đi đâu vậy?"
"Vẫn ở đây." Hứa Tinh Không căng thẳng nói.
"A?" Hứa Tinh Viễn nghi hoặc mà sờ sờ cái ót, nhìn thoáng qua Hoài Kinh thần sắc bằng phẳng sau đó rời đi.
Giúp Hoài Kinh sửa soạn xong giường, Hứa Tinh Không rời đi. Phòng to như vậy cũng chỉ còn lại hai người đàn ông.
Hứa Tinh Không đi rồi, Hứa Tinh Viễn trở về phòng ngủ của mình, cũng không biết làm gì. Đến buổi tối 7 giờ, cậu mở cửa phòng ngủ đi ra, thấy Hoài Kinh đang ngồi ở phòng khách.
Hoài Kinh ngồi trên sô pha, lưng dựa vào miệng lót sô pha, ánh đèn trắng xanh treo phòng khách chiếu lên càng làm làn da anh trắng nõn. Anh khẽ nâng đầu, lông mi cong dài nhìn chằm chằm màn hình TV ở đối diện với sô pha.
Trên người Hoài Kinh mang theo một chỗ quý khí cùng lười biếng, hình dáng khuôn mặt thâm thúy mà tinh xảo, giống như được điêu khắc gia điêu khắc tỉ mỉ. Khí chất anh áp đảo phòng khách, tự trên người mang lại phong cách hoàng gia quý khí như thời Trung cổ châu Âu.
Hứa Tinh Viễn chưa từng thấy qua một người đàn ông đẹp như vậy trong đời thực, anh ta giống như người sống ở trên mây, không hợp chút nào với gia đình bọn họ.
Nhưng lúc anh ta đứng chung với Hứa Tinh Không, thanh lãnh trong ánh mắt như bị gió thổi tan, hiện lên một tầng ôn nhu. Hai người như vậy lại thập phần xứng đôi.
Thấy Hứa Tinh Viễn đứng ở cửa, Hoài Kinh ngước mắt nhìn cậu một cái, khóe môi câu lên, nói: "Tâm sự?"
Hứa Tinh Viễn mím môi, đứng dậy đi rồi đến trước tủ lạnh, mở cửa cầm hai chai bia rồi đi đến ngồi xuống sô pha.
Trong TV đang phát lại một trận bóng rổ, người chủ trì đang cường điệu bình luận. Trong tiếng TV, Hứa Tinh Viễn khui chai bia, uống hai ngụm.
Hứa Tinh Viễn uống bia xong cũng không làm ra vẻ, nhìn màn hình TV hỏi: "Anh và chị của tôi ở bên nhau từ khi nào?"
Hoài Kinh nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Viễn.
Đôi mắt Hứa Tinh Viễn giống Hứa Tinh Không, tròn tròn, đen lại sáng, nếu không phải một con mắt tàn tật, sẽ là một cậu thanh niên tuấn tú.
Có lẽ là bởi vì đôi mắt tàn tật, tâm thái phát sinh biến hóa, cả người cậu nhìn có chút dữ tợn. Nhưng loại dữ dằn này chỉ có trước mặt anh mới biểu hiện ra ngoài. Trước mặt Hứa Tinh Không, cậu chỉ là một con cừu non nghe lời.
Cậu em vợ nghe lời chị như vậy, Hoài Kinh rất thích.
"Năm ngoái tháng 7 quen nhau, tháng 9 khi cô ấy đến Hạ Thành, chúng tôi đã ở bên nhau." Hoài Kinh trầm giọng đáp, nói xong anh nhìn Hứa Tinh Viễn cười: "Cậu chán ghét tôi?"
Đàn ông với nhau nói chuyện thật trực tiếp, Hứa Tinh Viễn cũng là người thẳng thắn, anh hỏi như vậy, Hứa Tinh Viễn gật đầu nói: "Không thích."
"Vì sao?" Hoài Kinh hỏi.
"Bởi vì Vương Thuấn Sinh." Hứa Tinh Viễn uống một ngụm bia: "Chị của tôi gả cho Vương Thuấn Sinh, cùng anh ta gầy dựng sự nghiệp. Khi anh ta có tiền, Hứa gia những người đó 800 năm không liên hệ với chúng tôi đều liếʍ mặt dán đến người chỗ chị tôi. Vương Thuấn Sinh nɠɵạı ŧìиɧ, người họ Hứa vì ích lợi của mình kêu chị tôi không cần ly hôn. Chị tôi kiên trì ly hôn, bọn họ châm chọc mỉa mai, sau lại biết chị tôi có xe có tiền, liền thu tiền của người khác giới thiệu đối tượng cho chị ấy. Cả mấy chục người, có hói đầu, có dìu già dắt trẻ, có ham ăn biếng làm... Chị của tôi vì trốn những việc đó mới đi Hạ Thành."
Hứa Tinh Viễn nói tới đây, cảm xúc có chút kích động, cậu nói: "Chị ấy hiện tại vẫn còn vất vả, tôi không muốn chị ấy lại một lần đi lại con đường xưa. Chị ấy sống quá khổ, khi còn nhỏ ở Hứa gia chịu khổ, sau ở nhà Vương Thuấn Sinh chịu khổ, về sau tôi hy vọng chị ấy sống được cao hứng, được đơn giản, được vui vẻ. Tôi là vô năng, nhưng sẽ dưỡng được chị tôi lúc tuổi già. Chúng tôi chỉ là những người bình thường, trèo lên không tới những người như anh. Các người có tiền nếu có ly hôn đều có thể tìm mới, chị của tôi sau khi ly hôn cuộc sống chỉ bị người chọc phá."
Hứa Tinh Viễn hốc mắt đỏ bừng, con mắt bên bị hư không ra được nước mắt, con mắt bên kia mang đầy vẻ khẩn cầu. Cậu nhìn Hoài Kinh, ách giọng nói: "Tôi nhìn ra được chị tôi thích anh, lúc nãy tôi nói không muốn chị ấy đi theo con đường cũ, nhưng đó chỉ là ý nghĩ của tôi, tôi không có quyền quản chị ấy thích ai, càng không có quyền cản chị ấy ở bên anh. Cho nên, tôi cầu xin anh, cầu xin anh nếu không thể kết hôn với chị tôi, anh buông tha cho chị ấy, có được không?"
Hoài Kinh đối Hứa Tinh Viễn hiểu biết không nhiều, nhưng qua vài lần gặp nhau, anh biết người thanh niên này lòng tự trọng rất mạnh, hơn nữa trầm mặc ít lời.
Hôm nay cậu nói nhiều như vậy, hơn nữa cuối cùng lại cầu xin mình, có thể thấy được trong lòng cậu ta có bao nhiêu để ý tới Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Viễn cuối cùng vẫn nén được nước mắt, tròng mắt như muốn nghẹn ra tơ máu. Hoài Kinh nghĩ lại lời cậu vừa mới nói qua, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
"Tôi không giống Vương Thuấn Sinh." Hoài Kinh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Viễn, con ngươi màu nâu phủ một tầng sương mù dày đặc. Anh nhấp môi nhìn Hứa Tinh Viễn đang chằm chằm nhìn mình, Hoài Kinh nói: "Tôi có rất nhiều tiền so với anh ta."
...
Vì ngày hôm sau muốn dậy sớm mở quán, 8 giờ tối Hứa Tinh Không đã chuẩn bị ngủ. Cô vừa cầm sữa rửa mặt, di động vang lên. Nhìn qua màn hình, Hứa Tinh Không thấy là Hoài Kinh gọi đến.
"Alo?" Hứa Tinh Không cầm di động, có chút khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh ở dưới lầu nhà em." Hoài Kinh nói trong điện thoại.
Hứa Tinh Không mày nhăn lại, tròng lên áo khoác, nói: "Em lập tức đi xuống."
Cho rằng Hoài Kinh cùng Hứa Tinh Viễn nổi lên xung đột, Hứa Tinh Không chạy nhanh đi xuống lầu, cô vừa mới ra hàng hiên, liền thấy được dưới ánh đèn đường Hoài Kinh đứng ở cách đó không xa.
Nói là đèn đường, kỳ thật là trong tiểu khu bắc một cái bóng đèn 65W treo ở đó.
Hoài Kinh đứng đó, bên trong là áo hoodie màu trắng, quần dài vận động màu đen, bên ngoài khoác một bộ áo khoác màu xanh lục.
Anh tới Hoài Thành, xác thật thả lỏng không ít, quần áo phong cách thiên hướng vận động hưu nhàn. Tuy rằng đã 30 tuổi nhưng còn tràn đầy hương vị thiếu niên.
"Anh... sao lại tới đây?" Hứa Tinh Không đi đến bên người Hoài Kinh, nghe thấy được trên người anh một vị bia nhàn nhạt.
Sau khi uống rượu, mặt anh sẽ càng thêm trắng, dưới ánh đèn vàng không dấu được sắc trắng.
Thấy cô đi lại, Hoài Kinh rũ mắt xuống, hai tròng mắt sâu thẳm. Anh tựa hồ như vừa mới tự hỏi cái gì, nhìn thấy cô, thâm trầm trong mắt tan đi, nổi lên một tầng ý cười.
"Anh chuốc say em trai của em để đến đây hẹn hò với em."
Hứa Tinh Không: "......"
Hứa Tinh Viễn tửu lượng không tốt, vừa uống say rượu cảm xúc dễ dàng bị kích động.
Hứa Tinh Không trong lòng căng thẳng, sốt ruột nói: "Em ấy......"
Nhìn Hứa Tinh Không thần sắc khẩn trương, Hoài Kinh mặt mày một nhu, duỗi tay đè lêи đỉиɦ đầu cô, xoa nhẹ một chút, trấn an nói: "Anh dàn xếp em ấy xong xuôi mới lại đây."
Nghe anh nói xong, Hứa Tinh Không lúc này mới yên tâm, nhìn Hoài Kinh nói: "Vậy còn anh? Khó chịu sao?"
"Anh không uống nhiều." Hoài Kinh chỉ uống một ngụm, sau lại nghe Hứa Tinh Viễn nói những lời đó, trừ bỏ muốn gặp Hứa Tinh Không, không còn tâm tư gì khác nữa.
Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh, cảm thấy anh cảm xúc có chút không đúng, hỏi: "Tinh Viễn nói gì với anh?"
"Nói em khi còn nhỏ bị người nhà họ Hứa khi dễ." Hoài Kinh nói, "Huân mà ba em đưa cho em đều bị em họ em đánh nát."
Nhắc tới cái này, Hứa Tinh Không ánh mắt vừa động, cô thoải mái cười cười, "Đây đều là chuyện bao nhiêu năm trước. Hơn nữa..."
Mặt hơi hơi đỏ lên, Hứa Tinh Không nói: "Không phải anh lại tặng cho em một cái sao?"
Cô mới vừa chuẩn bị rửa mặt nên cột tóc lên, lộ ra khuôn mặt tiếu lệ. Khi cô cười, khóe mắt cong cong, con ngươi đen bóng chứa đầy tinh quang, tựa hồ hồi ức đó đã phai nhạt rất lâu rồi.
Hoài Kinh giang hai tay, Hứa Tinh Không ôm lấy anh. Cô chôn đầu trong ngực Hoài Kinh, nghe tiếng anh tim đập, cô nói: "Tinh Viễn tính tình không tốt nhưng rất thiện lương, em ấy nói chuyện có thể không dễ nghe, hoặc là sắc mặt không tốt, anh không cần tức giận, em ấy không ác ý."
"Ừ." Hoài Kinh nhàn nhạt lên tiếng.
Bất quá, làm người chị, Hứa Tinh Không đối với Hứa Tinh Viễn không khỏi có phần quá tốt. Phòng ở, xe, thậm chí chi phí kết hôn, toàn bộ là tiền của cô.
Tựa hồ như hiểu được ý tưởng trong lòng của anh, lại tựa hồ muốn anh nhường nhịn Tinh Viễn, Hứa Tinh Không nói.
"Đôi mắt em ấy khi còn nhỏ là vì bảo hộ em mà bị thương."
Sợ Lâm Mỹ Tuệ lo lắng, Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh hàn huyên trong chốc lát sau đó bảo Hoài Kinh lái xe về nhà Hứa Tinh Viễn.
Ngày hôm sau mới vừa rời giường, Hoài Kinh gọi cho Hứa Tinh Không, nói chính mình có việc bận, giữa trưa sẽ qua tìm cô. Nghĩ đến Hoài Kinh đến Hoài Thành cũng không thể hoàn toàn nhàn rỗi.
Treo điện thoại, Hứa Tinh Không dọn dẹp một phen, sau đó đi đến quán sớm một chút.
Hiện tại mới 5 giờ sáng, trong tiệm đã có dì đến giúp đỡ mở cửa, còn chuẩn bị mọi thứ.
Tay Lâm Mỹ Tuệ hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Hứa Tinh Không vẫn không đồng ý bà mỗi ngày tới quá sớm, tình nguyện dùng chút tiền thuê người đến mở cửa sớm. Kỳ thật cô vốn dĩ cũng không muốn bà tiếp tục mở quán buổi sớm này, nhưng Lâm Mỹ Tuệ không thể chỉ ngồi yên ở nhà. Hơn nữa khách hàng có rất nhiều người đều là khách quen, ngày thường đều tới ăn, còn có thể nói chuyện tâm sự, tốt hơn rất nhiều so với những bác gái trong tiểu khu cứ chọc người.
Bận việc tới 6 giờ, bánh bao nhỏ cũng chưng chín, hoành thánh cũng bao xong, nhóm khách đầu tiên bắt đầu lục tục kéo đến.
6 giờ mặt trời còn chưa rời núi, chân trời sương mù mênh mông, nhìn phá lệ thoải mái. Sáng sớm không khí mát lạnh, tựa hồ như được rửa sạch.
"Hai phần bánh bao thịt tới đây!" Một người cầm radio hô một tiếng, đây là chuẩn bị dậy sớm đi đến quảng trường không xa tập thể dục buổi sáng.
"Tới." Hứa Tinh Không lên tiếng, cầm hai phần bánh bao nhỏ đi qua.
Lúc buông bánh bao nhỏ xuống, Hứa Tinh Không dặn dò một tiếng: "Còn hơi nóng."
Mới vừa nói xong, trong radio của người đó truyền ra tới một đoạn tin tức.
"Bây giờ là tin tức mới nhất. Theo người đưa tin nóng, Vương Thuấn Sinh tổng giám đốc công ty Thuấn Tinh không phải là cha ruột của đứa con vừa mới sinh. Tin cho biết, vợ của Vương Thuấn Sinh trước khi kết hôn đã mang thai..."
Bình luận truyện