Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 44: Kẻ liều mạng
“Keng!”
Sau lưng vang lên tiếng động nào đó rất nhỏ, không phải gió thổi cỏ lay, không phải chim muông hoảng sợ chạy trốn.
Mạnh Tuyết Lý không quay đầu lại. Hai tay dùng lực, “cạch” một tiếng, Quang Âm Bách Đại chia đôi, lưỡi dao sắc bén bắn ra, biến thành hai thanh kiếm ngắn.
Kiếm bên tay trái y đón đỡ lưỡi dao trước mắt, kiếm bên tay phải nháy mắt ném ra sau!
Đồng thét hét lên: “Lùi lại!”
Ba đệ tử Hàn Sơn chưa kịp phản ứng, Lý Duy trước ngực đột nhiên đau xót, bị chuôi kiếm của Mạnh Tuyết Lý đập trúng, thân thể như diều đứt dây, bắn ra xa.
“Ầm-”
Hắn ở giữa không trung đưa mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy chỗ mình đứng ban đầu, đột nhiên nổ tung, ánh lửa cuồn cuộn, hơi nóng dồn dập đập vào mặt.
Gỗ vụn và đất đá bay lên cao, để lại hố sâu đường kính một trượng, sức nóng cực lớn sinh ra từ vụ nổ, khiến vụn gỗ bên bờ hố điên cuồng cháy.
Hắn âm thầm sợ hãi.
Tiếng động rất nhỏ mà Mạnh Tuyết Lý nghe thấy, là tiếng lưỡi đao ra khỏi vỏ.
Thì ra kẻ địch không chỉ có năm người, mà là sáu.
Người này không bắn tên, chưa từng bại lộ phương hướng của bản thân, mắt thấy đồng bạn trọng thương lại thờ ơ, hơi thở không thay đổi, tỉnh táo thậm chí lạnh lùng chờ cơ hội, cho đến giờ phút này.
Bởi vì Mạnh Tuyết Lý một mình đánh địch, bốn người Hàn Sơn chỗ đứng phân tán. Hắn sử dụng một tấm Bạo phá phù, tung về phía đệ tử Hàn Sơn cách Mạnh Tuyết Lý xa nhất, ánh đao chợt lóe, sau đó thân hình nhảy lên, bổ nhào về phía Mạnh Tuyết Lý.
Cùng lúc đó, hai người giao thủ với Mạnh Tuyết Lý đột nhiên bùng nổ, đao thế nhanh hơn gấp đôi.
Câu nói phẫn nộ “Y không phải Mạnh Tuyết Lý” kia, chỉ để nhân lúc y tâm thần phân tán, tạo cơ hội cho đồng bạn gây khó dễ.
Mạnh Tuyết Lý vẫn không rảnh xoay người lại, hét lên: “Ném qua đây.”
Phe bên mình không tổn hại chút nào, tính cả quỷ xui xẻo bị mình đóng đinh vào cây, y đã khiến ba kẻ địch bị trọng thương. Tình trạng bi thảm như vậy, đối phương lại không hề có ý định lùi bước, càng đánh càng hăng.
Y biết loại tâm tính này, không phải tâm chí kiên định, mà là nếu đã bỏ ra vốn gốc, trả giá đại giới, thì đành phải một không làm hai không nghỉ, thu hồi lại chút lợi tức.
Đệ tử Hàn Sơn nghe vậy ngẩn ra. Lý Duy ở giữa không trung còn chưa rơi xuống đất, ném cái gì? Người sao?
Trương Tố Nguyên phản ứng nhanh, ngự kiếm lên, nắm chặt lấy đoản kiếm trước người Lý Duy, ném về phía Mạnh Tuyết Lý: “Mạnh trưởng lão! Tiếp kiếm!”
Quang Âm Bách Đại tuy chia làm hai phần, nhưng có cảm ứng lẫn nhau, đoản kiếm xuyên qua cành cây kẽ lá, vạch ra một vệt sáng ngời giữa không trung, như có suy nghĩ bay thẳng về phía Mạnh Tuyết Lý. “Cách” một tiếng giòn dã, lần nữa trở lại thành trường thương.
Đúng vào lúc này, Mạnh Tuyết Lý nghiêng người né tránh lưỡi đao sau lưng, mũi thương càn quét người trước mặt, vạch qua nửa vòng tròn, ép hai người trước mặt liên tiếp lùi lại, tay khẽ xoay chuyển, đâm ra phía sau.
Một thương này chân nguyên tăng mạnh, sử dụng tám phần sức lực, y biết người này ẩn nấp đã lâu, đến lúc cuối cùng mới bạo khởi gây khó dễ, phải là người có chiến lực mạnh nhất, khó đối phó nhất trong số kẻ địch.
Ngoài ý muốn, thương này đâm vào khoảng không, sau lưng không hề vang lên tiếng lưỡi dao sắc bén xuyên qua nhuyễn giáp, đâm vào da thịt.
Một bóng đen mượn thế bay vút, sát vai y mà qua, bay thẳng về phía trước.
Mạnh Tuyết Lý thầm giật mình, hỏng rồi, mục tiêu của đối phương, căn bản không phải mình.
Còn lại hai tên đội đấu bồng, sau khi bị y bức lui, cấp tốc lăn lộn giảm bớt lực, hội hợp với người kia.
Trong ánh lửa sáng ngời bụi bặm lắng xuống, Trương Tố Nguyên và Lý Duy vừa hay cầm kiếm chạy tới, Mạnh Tuyết Lý rút thương lại, mũi thương chĩa xuống đất: “Dừng tay.”
Hai đệ tử Hàn Sơn không hiểu, định thần nhìn lại, giữa ba bóng người màu đen hiện lên một góc quần áo trắng của Hàn sơn, là Hà Minh bị người nắm mạch môn, lưỡi đao để sau gáy. Đại khái huyệt đạo bị khống chế, vẻ mặt hết sức thống khổ.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh mà căng thẳng. Một trận gió nhẹ lướt qua, thổi tan hơi khói và mùi có cây bị đốt cháy. Chim chóc không cất tiếng kêu, lá cây xào xạc rơi xuống.
Hai bên cách nhau hơn mười trượng, Trương Tố Nguyên trầm giọng nói: “Các ngươi là ai?”
Đối diện yên lặng không đáp. Mặc quần áo đen đội đấu bồng chính là vì che giấu thân phận, thuận lợi cướp bóc, câu hỏi này có phần dư thừa.
Người cuối cùng bạo khởi gây khó dễ, thân hình cao gầy, khí thế lạnh lẽo: “Mạnh trưởng lão, thân phận ngươi quý trọng, chúng ta cũng không muốn lấy mạng ngươi. Mạng của thằng nhóc này cũng không đáng giá bằng ngươi!”
Giọng nói của hắn xuyên qua đấu bồng, khàn khàn khó nghe.
Trương Tố Nguyên lạnh lùng nói: “Các ngươi không quan tâm đến tính mạng của đồng bạn sao?”
Ngoại trừ ba người họ, trong rừng cây, dưới dất còn có ba tên đội đấu bồng bị trọng thương di chuyển khó khăn, vô lực tái chiến. Theo lẽ thường mà nói, phe mình có lợi thế hơn.
Lại nghe một người cười nói: “Không quan trọng, cái mạng tiện của bọn ta, chết không có gì đáng tiếc.”
Mạnh Tuyết Lý giọng nói bình tĩnh trần thuật sự thật: “Đệ tử Hàn Sơn ta nếu bị tổn thương, sáu người các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi sơn cốc này. Sao phải thế? Vẫn là còn sống tốt hơn.”
Đối diện lại là một phen trầm mặc.
Người nọ lời nói thay đổi, chỉ chỉ túi gấm bên hông Mạnh Tuyết Lý:
“Đúng vậy, sao phải thế? Chúng ta vốn không thù không oán, cần gì phải không chết không thôi, bí cảnh vừa mới bắt đầu, ngọc phù để lại. Chỉ cần ngươi ném túi trữ vật sang đây, chúng ta từ biệt, mỗi bên đi một hướng, thế nào?”
Mạnh Tuyết Lý hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Ngươi chắc chắn?”
Rốt cuộc là chuyện gì đây, cứ nghĩ là trả thù ám sát, hóa ra chỉ là cướp đường.
Bây giờ cướp đường cũng biết điều thành thực như vậy, không tìm dê béo, chỉ tìm ngựa gầy? Không thể hiểu nổi.
Lại không biết rằng đối phương cũng đang âm thầm kêu khổ, rốt cuộc là chuyện gì đây, Mạnh Tuyết Lý là quái vật phương nào, so với lời đồn lại như hai người khác nhau.
Lúc này nghe y hỏi ngược lại, tâm trạng căng thẳng.
Nếu Mạnh Tuyết Lý không chịu uy hiếp, không quan tâm đến an nguy của đệ tử, vẫn ra tay tàn độc trả thù như cũ, hôm nay bọn họ thực sự phải bỏ mạng tại đây.
Cùng đường, chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Người cầm đầu đám đội đấu bồng biết rõ nhiều lời sinh biến, càng khẩn trương, càng không thể lộ ra vẻ sợ hãi. Ngoài mạnh trong yếu thúc giục: “Bớt nói nhảm, không muốn hắn gãy tay gãy chân, liền bỏ của thay người! Chúng ta một tay thả người, một tay giao hàng!”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Thiếu thành ý quá. Ngươi thả đệ tử ta ra trước, khi hắn đi tới chính giữa, ta sẽ ném túi trữ vật cho ngươi, nhân tiện giúp ngươi xóa đi lạc ấn thần thức ở miệng túi, để ngươi lập tức có thể sử dụng đồ vật bên trong. Ta nói được là làm được, sao hả?”
Một người đội đấu bồng hô: “Chúng ta dựa vào đâu tin ngươi? Trừ phi ngươi lấy đạo tâm thề!”
“Có thể.” Mạnh Tuyết Lý nói.
Hà minh cặp mắt như nứt ra, lại phá vỡ lời chú im lặng, hét lên: “Mạnh trưởng lão, chớ bị tặc tử uy hiếp!”
“Đàng hoàng cái coi!” Kẻ cầm đầu cẩn thận nói: “Ngươi thề luôn đi!”
Đạo tâm lời thề có thiên đạo làm chứng, trái lời thề ắt gặp nhân quá báo ứng.
Trương Tố Nguyên truyền âm nói: “Như vậy quá nguy hiểm, những kẻ liều mạng này không nói đạo nghĩa, lấy được túi trữ vật, sợ rằng sẽ lập tức điều khiển pháp khí công kích chúng ta.”
Mạnh Tuyết Lý truyền âm trả lời: “Không sao. Theo như ta nói mà làm.”
Đám người đội đấu bồng so với bọn họ càng thêm cảnh giác, nhưng hết thảy đều thuận lợi. Xác nhận đệ tử an toàn, Mạnh Tuyết Lý hất tay, túi gấm màu trắng bay lên không, như chìm về rừng đập về phía đối điện.
Khoảnh khắc Hà Minh chạy trở về trận doanh Hàn Sơn, người cầm đầu bên kia cũng nhận được túi trữ vật, giờ mới dám tin Mạnh Tuyết Lý không nói bừa.
Trân bảo hiếm thế Tễ Tiêu để lại, cứ thế mà tới tay!
Đúng như Trương Tố Nguyên đoán, người nọ vỗ túi trữ vật, mọi người chỉ thấy hắn vẩy ra….một hạt thông, không khỏi khiếp sợ ngây người.
May mà hắn phản ứng nhanh, vội vàng thối lui, mở to miệng túi gầm, muốn xem toàn bộ pháp khí.
“Rầm-”
Trọn mười cân hạt thông, như thiên nữ tán hoa rơi xuống đầu hắn!
Bí cảnh ngày đầu tiên, ở Bích Vân Cốc rơi xuống một trận mưa hạt thông.
Sau cơn mưa hạt thông, Mạnh Tuyết Lý tay cầm Quang Âm Bách Đại lao đến!
Sau lưng vang lên tiếng động nào đó rất nhỏ, không phải gió thổi cỏ lay, không phải chim muông hoảng sợ chạy trốn.
Mạnh Tuyết Lý không quay đầu lại. Hai tay dùng lực, “cạch” một tiếng, Quang Âm Bách Đại chia đôi, lưỡi dao sắc bén bắn ra, biến thành hai thanh kiếm ngắn.
Kiếm bên tay trái y đón đỡ lưỡi dao trước mắt, kiếm bên tay phải nháy mắt ném ra sau!
Đồng thét hét lên: “Lùi lại!”
Ba đệ tử Hàn Sơn chưa kịp phản ứng, Lý Duy trước ngực đột nhiên đau xót, bị chuôi kiếm của Mạnh Tuyết Lý đập trúng, thân thể như diều đứt dây, bắn ra xa.
“Ầm-”
Hắn ở giữa không trung đưa mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy chỗ mình đứng ban đầu, đột nhiên nổ tung, ánh lửa cuồn cuộn, hơi nóng dồn dập đập vào mặt.
Gỗ vụn và đất đá bay lên cao, để lại hố sâu đường kính một trượng, sức nóng cực lớn sinh ra từ vụ nổ, khiến vụn gỗ bên bờ hố điên cuồng cháy.
Hắn âm thầm sợ hãi.
Tiếng động rất nhỏ mà Mạnh Tuyết Lý nghe thấy, là tiếng lưỡi đao ra khỏi vỏ.
Thì ra kẻ địch không chỉ có năm người, mà là sáu.
Người này không bắn tên, chưa từng bại lộ phương hướng của bản thân, mắt thấy đồng bạn trọng thương lại thờ ơ, hơi thở không thay đổi, tỉnh táo thậm chí lạnh lùng chờ cơ hội, cho đến giờ phút này.
Bởi vì Mạnh Tuyết Lý một mình đánh địch, bốn người Hàn Sơn chỗ đứng phân tán. Hắn sử dụng một tấm Bạo phá phù, tung về phía đệ tử Hàn Sơn cách Mạnh Tuyết Lý xa nhất, ánh đao chợt lóe, sau đó thân hình nhảy lên, bổ nhào về phía Mạnh Tuyết Lý.
Cùng lúc đó, hai người giao thủ với Mạnh Tuyết Lý đột nhiên bùng nổ, đao thế nhanh hơn gấp đôi.
Câu nói phẫn nộ “Y không phải Mạnh Tuyết Lý” kia, chỉ để nhân lúc y tâm thần phân tán, tạo cơ hội cho đồng bạn gây khó dễ.
Mạnh Tuyết Lý vẫn không rảnh xoay người lại, hét lên: “Ném qua đây.”
Phe bên mình không tổn hại chút nào, tính cả quỷ xui xẻo bị mình đóng đinh vào cây, y đã khiến ba kẻ địch bị trọng thương. Tình trạng bi thảm như vậy, đối phương lại không hề có ý định lùi bước, càng đánh càng hăng.
Y biết loại tâm tính này, không phải tâm chí kiên định, mà là nếu đã bỏ ra vốn gốc, trả giá đại giới, thì đành phải một không làm hai không nghỉ, thu hồi lại chút lợi tức.
Đệ tử Hàn Sơn nghe vậy ngẩn ra. Lý Duy ở giữa không trung còn chưa rơi xuống đất, ném cái gì? Người sao?
Trương Tố Nguyên phản ứng nhanh, ngự kiếm lên, nắm chặt lấy đoản kiếm trước người Lý Duy, ném về phía Mạnh Tuyết Lý: “Mạnh trưởng lão! Tiếp kiếm!”
Quang Âm Bách Đại tuy chia làm hai phần, nhưng có cảm ứng lẫn nhau, đoản kiếm xuyên qua cành cây kẽ lá, vạch ra một vệt sáng ngời giữa không trung, như có suy nghĩ bay thẳng về phía Mạnh Tuyết Lý. “Cách” một tiếng giòn dã, lần nữa trở lại thành trường thương.
Đúng vào lúc này, Mạnh Tuyết Lý nghiêng người né tránh lưỡi đao sau lưng, mũi thương càn quét người trước mặt, vạch qua nửa vòng tròn, ép hai người trước mặt liên tiếp lùi lại, tay khẽ xoay chuyển, đâm ra phía sau.
Một thương này chân nguyên tăng mạnh, sử dụng tám phần sức lực, y biết người này ẩn nấp đã lâu, đến lúc cuối cùng mới bạo khởi gây khó dễ, phải là người có chiến lực mạnh nhất, khó đối phó nhất trong số kẻ địch.
Ngoài ý muốn, thương này đâm vào khoảng không, sau lưng không hề vang lên tiếng lưỡi dao sắc bén xuyên qua nhuyễn giáp, đâm vào da thịt.
Một bóng đen mượn thế bay vút, sát vai y mà qua, bay thẳng về phía trước.
Mạnh Tuyết Lý thầm giật mình, hỏng rồi, mục tiêu của đối phương, căn bản không phải mình.
Còn lại hai tên đội đấu bồng, sau khi bị y bức lui, cấp tốc lăn lộn giảm bớt lực, hội hợp với người kia.
Trong ánh lửa sáng ngời bụi bặm lắng xuống, Trương Tố Nguyên và Lý Duy vừa hay cầm kiếm chạy tới, Mạnh Tuyết Lý rút thương lại, mũi thương chĩa xuống đất: “Dừng tay.”
Hai đệ tử Hàn Sơn không hiểu, định thần nhìn lại, giữa ba bóng người màu đen hiện lên một góc quần áo trắng của Hàn sơn, là Hà Minh bị người nắm mạch môn, lưỡi đao để sau gáy. Đại khái huyệt đạo bị khống chế, vẻ mặt hết sức thống khổ.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh mà căng thẳng. Một trận gió nhẹ lướt qua, thổi tan hơi khói và mùi có cây bị đốt cháy. Chim chóc không cất tiếng kêu, lá cây xào xạc rơi xuống.
Hai bên cách nhau hơn mười trượng, Trương Tố Nguyên trầm giọng nói: “Các ngươi là ai?”
Đối diện yên lặng không đáp. Mặc quần áo đen đội đấu bồng chính là vì che giấu thân phận, thuận lợi cướp bóc, câu hỏi này có phần dư thừa.
Người cuối cùng bạo khởi gây khó dễ, thân hình cao gầy, khí thế lạnh lẽo: “Mạnh trưởng lão, thân phận ngươi quý trọng, chúng ta cũng không muốn lấy mạng ngươi. Mạng của thằng nhóc này cũng không đáng giá bằng ngươi!”
Giọng nói của hắn xuyên qua đấu bồng, khàn khàn khó nghe.
Trương Tố Nguyên lạnh lùng nói: “Các ngươi không quan tâm đến tính mạng của đồng bạn sao?”
Ngoại trừ ba người họ, trong rừng cây, dưới dất còn có ba tên đội đấu bồng bị trọng thương di chuyển khó khăn, vô lực tái chiến. Theo lẽ thường mà nói, phe mình có lợi thế hơn.
Lại nghe một người cười nói: “Không quan trọng, cái mạng tiện của bọn ta, chết không có gì đáng tiếc.”
Mạnh Tuyết Lý giọng nói bình tĩnh trần thuật sự thật: “Đệ tử Hàn Sơn ta nếu bị tổn thương, sáu người các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi sơn cốc này. Sao phải thế? Vẫn là còn sống tốt hơn.”
Đối diện lại là một phen trầm mặc.
Người nọ lời nói thay đổi, chỉ chỉ túi gấm bên hông Mạnh Tuyết Lý:
“Đúng vậy, sao phải thế? Chúng ta vốn không thù không oán, cần gì phải không chết không thôi, bí cảnh vừa mới bắt đầu, ngọc phù để lại. Chỉ cần ngươi ném túi trữ vật sang đây, chúng ta từ biệt, mỗi bên đi một hướng, thế nào?”
Mạnh Tuyết Lý hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Ngươi chắc chắn?”
Rốt cuộc là chuyện gì đây, cứ nghĩ là trả thù ám sát, hóa ra chỉ là cướp đường.
Bây giờ cướp đường cũng biết điều thành thực như vậy, không tìm dê béo, chỉ tìm ngựa gầy? Không thể hiểu nổi.
Lại không biết rằng đối phương cũng đang âm thầm kêu khổ, rốt cuộc là chuyện gì đây, Mạnh Tuyết Lý là quái vật phương nào, so với lời đồn lại như hai người khác nhau.
Lúc này nghe y hỏi ngược lại, tâm trạng căng thẳng.
Nếu Mạnh Tuyết Lý không chịu uy hiếp, không quan tâm đến an nguy của đệ tử, vẫn ra tay tàn độc trả thù như cũ, hôm nay bọn họ thực sự phải bỏ mạng tại đây.
Cùng đường, chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Người cầm đầu đám đội đấu bồng biết rõ nhiều lời sinh biến, càng khẩn trương, càng không thể lộ ra vẻ sợ hãi. Ngoài mạnh trong yếu thúc giục: “Bớt nói nhảm, không muốn hắn gãy tay gãy chân, liền bỏ của thay người! Chúng ta một tay thả người, một tay giao hàng!”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Thiếu thành ý quá. Ngươi thả đệ tử ta ra trước, khi hắn đi tới chính giữa, ta sẽ ném túi trữ vật cho ngươi, nhân tiện giúp ngươi xóa đi lạc ấn thần thức ở miệng túi, để ngươi lập tức có thể sử dụng đồ vật bên trong. Ta nói được là làm được, sao hả?”
Một người đội đấu bồng hô: “Chúng ta dựa vào đâu tin ngươi? Trừ phi ngươi lấy đạo tâm thề!”
“Có thể.” Mạnh Tuyết Lý nói.
Hà minh cặp mắt như nứt ra, lại phá vỡ lời chú im lặng, hét lên: “Mạnh trưởng lão, chớ bị tặc tử uy hiếp!”
“Đàng hoàng cái coi!” Kẻ cầm đầu cẩn thận nói: “Ngươi thề luôn đi!”
Đạo tâm lời thề có thiên đạo làm chứng, trái lời thề ắt gặp nhân quá báo ứng.
Trương Tố Nguyên truyền âm nói: “Như vậy quá nguy hiểm, những kẻ liều mạng này không nói đạo nghĩa, lấy được túi trữ vật, sợ rằng sẽ lập tức điều khiển pháp khí công kích chúng ta.”
Mạnh Tuyết Lý truyền âm trả lời: “Không sao. Theo như ta nói mà làm.”
Đám người đội đấu bồng so với bọn họ càng thêm cảnh giác, nhưng hết thảy đều thuận lợi. Xác nhận đệ tử an toàn, Mạnh Tuyết Lý hất tay, túi gấm màu trắng bay lên không, như chìm về rừng đập về phía đối điện.
Khoảnh khắc Hà Minh chạy trở về trận doanh Hàn Sơn, người cầm đầu bên kia cũng nhận được túi trữ vật, giờ mới dám tin Mạnh Tuyết Lý không nói bừa.
Trân bảo hiếm thế Tễ Tiêu để lại, cứ thế mà tới tay!
Đúng như Trương Tố Nguyên đoán, người nọ vỗ túi trữ vật, mọi người chỉ thấy hắn vẩy ra….một hạt thông, không khỏi khiếp sợ ngây người.
May mà hắn phản ứng nhanh, vội vàng thối lui, mở to miệng túi gầm, muốn xem toàn bộ pháp khí.
“Rầm-”
Trọn mười cân hạt thông, như thiên nữ tán hoa rơi xuống đầu hắn!
Bí cảnh ngày đầu tiên, ở Bích Vân Cốc rơi xuống một trận mưa hạt thông.
Sau cơn mưa hạt thông, Mạnh Tuyết Lý tay cầm Quang Âm Bách Đại lao đến!
Bình luận truyện