Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 82: Đình Vân đừng sợ
Phe Thái Thượng trưởng lão phản bội Hàn Sơn, ngồi pháp khí phi hành trở lại Hoài Thủy Chu gia. Rối loạn ở Tĩnh Tư Cốc trong Hàn Sơn, không dẫn tới khủng hoảng đại quy mô ở tu hành giới, tạm thời chỉ sinh ra hai ảnh hưởng lớn, một là Ngu Khởi Sơ nhân cơ hội thành danh, mọi người đều biết hắn thức tỉnh Sơ Không Vô Nhai, mượn sức mạnh của thần binh đối chiến Thái Hành chân nhân, ép Hóa Thần kỳ Đạo Tôn phải bỏ chạy; hai là thân phận của Mạnh Tuyết Lý -đạo lữ Tễ Tiêu mơ hồ khó đoán.
Đạo lữ của Tễ Tiêu bị Thái Hành Đạo Tôn tố cáo là yêu tộc, chuyện này mới nghe thì thấy ly kỳ hoang đường, nhưng chính bởi vì như vậy, càng khiến người ta cẩn thận chú ý.
Mặc dù bí cảnh thi đấu vẫn chưa kết thúc, nhưng đệ tử dự thi ở lại đến hậu kỳ dù sao cũng là số ít, phần lớn người dự thi đã mất đi ngọc phù, rời khỏi bí cảnh. Có tu sĩ bại dưới tay Mạnh Tuyết Lý bày tỏ, người bình thường cho dù tu hành ngay từ trong bụng mẹ, cũng không mạnh đến mức đó. Cho nên Mạnh Tuyết Lý, thật sự có lẽ là yêu.
Một số người khác đối với đánh giá này khịt mũi coi thường: “Không đánh lại người ta, liền nói người ta là yêu? Nếu quả thật là yêu, Tễ Tiêu Kiếm Tôn sao lại không nhận ra chú, còn hợp tịch với y?”
“Bởi vì yêu rất xảo quyệt, Kiếm Tôn bị y mê hoặc! Có thể thấy yêu tộc lòng muông dạ thú, chưa biết chừng, Kiếm Tôn chính là bị hai giới yêu, ma liên thủ hại chết!”
Song phương đều cho rằng mình đúng.
Mạnh Tuyết Lý còn đang ở trong bí cảnh, bên ngoài bí cảnh cũng tranh luận không ra kết quả. Hiện nay phe Thái Hành Đạo Tôn còn chưa đưa ra được chứng cứ xác thực, mọi việc vẫn còn ở giai đoạn Hàn Sơn nội loạn, cho nên phàn lớn người tu hành bàng quan, xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Các loại thoại bản nóng bỏng, tình tiết khoa trương, ly kỳ khúc chiết truyền lưu ở phố lớn ngõ nhỏ, tỷ như “Trường Xuân Ký”, “Tuyết Lý Truyền”:
“Kiếm Tôn vì y xây dựng Trường Xuân Phong, Cảnh chủ vì y bộ bộ sinh liên, đại đệ tử Tiếu Đình Vân của y được gọi là “Người thừa kế của Tễ Tiêu”, nhị đệ tử Ngu Khởi Sơ của y nhất chiến thành danh, y là ai? Y chính là Mạnh Tuyết Lý – đạo lữ của Tễ Tiêu!”
Phạm vi truyền bá rất rộng, thậm chí truyền tới cả Hàn Sơn, Ngu Khởi Sơ từ tay tiểu đệ tử Luận Pháp Đường cướp lại ba bốn bản, xem xong tức giận xé sách: “Đều là viết linh tinh!”
Cho dù viết linh tinh hay không, quần chúng yêu thích, thì có thị trường.
Tiền Dự Chi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào, lệnh quản sự cả đêm soạn viết “Vạn Cổ Trường Xuân, Mạnh Tuyết Lý dạy ngươi trồng hoa đào”, “Thời Lai Vận Chuyển, Mạnh Tuyết Lý bày phong thủy trận”, “Cẩm Y Hoa Phục, bản thuyết minh trang phục của Mạnh Tuyết Lý”, cộng thêm rượu hoa đào, phấn hoa đào tặng kèm, tranh thủ kiếm một khoản lớn.
Hàn Sơn Chưởng môn và các phong chủ không yêu tiền tài như Tiền Dự Chi, bọn họ vì tình trạng gần đây của Hàn Sơn cả đêm ưu sầu.
Chưởng môn Kiến Vi chân nhân trọng thương, trước lúc bế quan nghỉ ngơi, dặn dò các phong chủ: “Càng là lúc nguy nan, càng phải trấn tĩnh, không thể tự loạn trận cước….Thái Hành đã nhẫn nhịn nhiều năm, tại sao không tiếp tục ẩn nhẫn, lại chọn ngay vào lúc này gây khó dễ? Hắn thanh thế lớn như vậy phản bội Hàn Sơn, cực kỳ phấn khích tuyên bố Mạnh Tuyết Lý là yêu, không giống như là trong tình thế cáp bách tung tin vịt, mà giống như có chỗ dựa nên không sợ. Quy Thanh chân nhân của Minh Nguyệt Hồ, nhất định hứa hẹn ủng hộ hắn, trừ cái đó ra, trong tay Thái Hành e rằng còn có “chứng cứ”…”
Nhạc Khuyết phong chủ suy tư: “Tố cáo một người là yêu, nghe càng hoang đường, càng làm người khác chú ý, chỉ sợ Thái Hành thật sự đưa ra bằng chứng.”
Lưu Lam phong chủ thấp giọng nói: “Không có lửa làm sao có khói, ta có dự cảm không tốt, nghĩ đến kết quả xấu nhất, chẳng may Mạnh trưởng lão thật sự có vấn đề…”
Chưởng môn khoát tay: “Cho dù trước kia y là yêu, y có từng làm chuyện gây hại cho tông môn, gây hại cho nhân gian? Ta nghe nói, y ở trong Hãn Hải bí cảnh đại triển thân thủ, trước mắt xếp thứ nhất, trải qua vô số trận chiến, chưa từng tổn hại tính mạng người khác.”
Trọng Bích phong chủ thoáng cảm thấy kinh ngạc: “Ngươi tin tưởng y?”
Chưởng môn đáp: “Không phải ta tin y. Nói thật, ta không tiếp xúc nhiều với y, cũng không thân thiết, chỉ cảm thấy y là một đứa trẻ hiểu chuyện lễ phép ngoan ngoãn thôi, ta là tin vào ánh mắt của Tễ Tiêu. Người là Tễ Tiêu mang về, nếu Tễ Tiêu đã hợp tịch với y, nói rõ y có chỗ hơn người, hơn nữa đáng giá tín nhiệm.”
Sau khi Tễ Tiêu về cõi tiên, vẫn để lại Sơ Không Vô Nhai canh chừng tông môn, lúc nguy nan ngăn cơn sóng dữ, chuyện này cho thấy tầm nhìn xa của Tễ Tiêu. Hắn tin một Kiếm Tôn như vậy, tuyệt đối sẽ không bị ai mê hoặc.
Sau khi Chưởng môn bế quan, trọng trách tông môn rơi xuống vai Trọng Bích phong chủ, hắn truyền tin với Tử Yên phong chủ:
“Hiện nay tin đồn nổi lên bốn phía, khiến lòng người dao động, đợi Mạnh trưởng lão xuất hiện, phải nghĩ cách tự chứng minh…Có điều đây đều là chuyện sau nay, quan trọng nhất chính là, trước hết phải đảm bảo an toàn cho Mạnh trưởng lão.”
Tử Yên phong chủ hồi âm: “Mấu chốt phá cuộc, ở trên người Mạnh trưởng lão. Nếu Mạnh trưởng lão rơi vào trong tay bọn họ, Thái Hành nhất định có cách khiến cả tu hành giới tin rằng, đạo lữ của Tễ Tiêu chính là yêu.”
Nàng dẫn theo đệ tử thân truyền, ở giữa Hãn Hải cát vàng mờ mịt, tuần tra xung quanh khu vực cửa ra bí cảnh, thời khắc chuẩn bị tiếp ứng Mạnh Tuyết Lý.
…
Trong bí cảnh, Tễ Tiêu vừa chú ý đến xung quanh, vừa chú ý tới tình huống của Mạnh Tuyết Lý. Nếu tiểu đạo lữ đột phá gặp nạn, chân nguyên bạo động hoặc tán loạn, hắn tùy thơi có thể ra tay cứu trợ.
Kẻ địch ẩn nấp giữa núi thắt chặt vòng vây, tụ tập về phía sân điện của Trung Ương Thành.
Tễ Tiêu thầm than thở. Hiện nay hai thánh nhân ở trên trời, Hồ Tứ không thích xen vào việc của người khác, Quy Thanh chân nhân dẫn đầu tác loạn, khiến quy tắc của bí cảnh trở nên vô dụng. Hãn Hải thi đấu này, sau đó không có cũng được.
Vài đạo kiếm ý kèm gió vù vù mà tới, ngoại trừ Minh Nguyệt Hồ kiếm, còn có Hàn Sơn kiếm, xem ra kế hoạch của đối phương có biến.
Tễ Tiêu đoán không sai. Kế hoạch ban đầu của Quy Thanh chân nhân, là giết chết Mạnh Tuyết Lý chấm dứt hậu hoạn, giết chết Thận thú nắm bí cảnh trong tay, sau đó lập ra quy tắc thi đấu mới, tỷ như phân phối lại ngọc phù, tài nguyên.
Như các môn phái trung lập như Tùng Phong Cốc, Nam Linh Tự vốn không muốn tham dự, nhưng sợ ngoại trừ tông môn nhà mình, những môn phái khác đều tham gia, nhà mình sẽ trở thành đối tượng bị đả kích, nhằm vào nhiều nhất sau Hàn Sơn Kiếm Phái. Chưởng môn hoặc trưởng lão quyền cao chức trọng các đại phái, đối với hành động trong bí cảnh lần này, phần lớn mắt nhắm mắt mở, chỉ dặn dò đệ tử thân truyền, không nên ở lại đến ngày cuối cùng, phải rời đi trước đó ba ngày. Còn như ba ngày cuối cùng sẽ xảy ra cái gì, bọn họ không dám nghĩ sâu.
So với cách cục của toàn bộ tu hành giới, một lần Hãn Hải thi đấu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ý nghĩa sau lưng nó lại sâu xa-
Thời đại của Tễ Tiêu đã qua, ngầm cho phép biến cố thi đấu, sửa lại quy tắc, là ủy thác các phái giao chơ thánh nhân mới lên. Loại thái độ này rất quan trọng.
Hiện nay bởi vì Quy Thanh lấy được “Chiếu Ảnh Kính”, kế hoạch sau đó liền thay đổi. Lúc này nhiệm vụ mà bọn họ nhận được, không phải giết chết Mạnh Tuyết Lý, mà là bắt sống, mang ra ngoài bí cảnh, dưới sự làm chứng của các phái, vạch trần thân phận yêu tộc của y.
Quy Thanh cho rằng, chuyện lùng bắt, xét xử Mạnh Tuyết Lý, do người của Hàn Sơn Kiếm Phái ra tay thì tốt hơn. Nhưng phe Thái Hành chân nhân chiến đấu thất bại ở Tĩnh Tư Cốc, không thể không chạy tới Hoài Thủy, hắn liền ra lệnh cường giả của Minh Nguyệt Hồ âm thầm trợ giúp Chu thị. Đám người Ninh Nguy đội đấu bồng đen, một vị trưởng lão của Chu thị ở ngoài sáng, mặc quần áo trắng của Hàn Sơn.
Đáng tiếc Tễ Tiêu nhìn người, không xem tướng mạo trang phục, chỉ xem kiếm ý. Hắn quét mắt một lượt, đám người trước mặt này, phân nửa thuộc về Chu thị, nửa còn lại thuộc về Minh Nguyệt Hồ, phân biệt rõ ràng, giống như trên mặt bọn họ viết rõ xuất thân môn phái, kiếm quyết tu luyện vậy.
Tễ Tiêu nghĩ, vốn chỉ có đệ tử cốt linh ba mươi tuổi trở xuống tham gia thi đấu, bây giờ trăm tuổi lão già cũng tới dự náo nhiệt. Thật chẳng ra sao.
Hắn nhận được kẻ cầm đầu, là một vị cung phụng Hoài Thủy Chu gia, hẳn là hậu bối của Thái Hành, còn tên tuổi, hắn quả thật không nhớ được.
Gió mạnh áp cong cây cao, lá rụng lả tả. Song phương cách nhau mấy chục trượng. Ninh Nguy từ trên cao nhìn xuống sân điện, thoáng cau mày. Chính giữa sân điện là gần trăm đệ tử xuất thân các phái, ở trong bí cảnh hẳn là đối thủ cạnh tranh của nhau, tại sao lúc này lại không hề đề phòng ngồi tĩnh tọa nhập định?
Chuyện ra khác thường nhất định có yêu. Ninh Nguy giơ tay lên, đám người đội đấu bồng đen xung quanh cơ hồ đồng thời dừng bước, án binh bất động. Hắn chăm chú quan sát người duy nhất đứng trong sân, thấy đối phương tu vi bình thường, nhưng khí độ hờ hững siêu thoát, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc.
“Khoan đã. Không đúng.”
Cách đó không xa, họ Chu cung phụng mất kiên nhẫn: “Còn chờ gì nữa?”
Tễ Tiêu bình tĩnh nói: “Bây giờ các ngươi rời đi, vẫn còn kịp. Ta không muốn tổn thương người khác…Khụ khụ khụ.”
Đây là một câu khuyên nhủ chân thành. Tiếc rằng lời mới ra khỏi miệng, hắn đã thấp giọng ho khan, khiến lời nói không hề có sức thuyết phục.
Tễ Tiêu có thể mượn sức mạnh của không gian bí cảnh, dùng thần thức điều khiển Sơ Không Vô Nhai cách đó vạn dặm đánh lui kẻ địch. Nhưng thân thể này rốt cuộc quá yếu, giống như lưỡi kiếm sắc bén thu vào vỏ kiếm yếu ớt, thân thể khó mà chịu đựng được sức mạnh cường đại, liền sinh ra đau đớn.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn, hắn đã quen chịu đựng đau đớn.
Họ Chu cung phụng híp mắt quan sát Tễ Tiêu: “Ngươi là Tiếu Đình Vân? Chẳng phải ngươi ở Trường Xuân Phong bế quan sao? Sao lại ở đây cùng Mạnh Tuyết Lý thông đồng làm bậy?”
Hắn là cha của Chu Vũ, Mạnh Tuyết Lý từng ở trên Diễn Kiếm Bình đánh bị thương con hắn, lần này hắn chủ động xin đi bắt Mạnh Tuyết Lý.
Tễ Tiêu không đáp hỏi ngược lại: “Các ngươi muốn thế nào?”
Họ Chu hừ lạnh, vốn định trách mắng, nhưng nể mặt hắn là tiên thiên kiếm linh thân thể, có thể thành tài, Thái Hành Đạo Tôn từng muốn nhận hắn làm đệ tử, miễn cưỡng giải thích:
“Mạnh Tuyết Lý chính là yêu vật, Tễ Tiêu và đám Kiến Vi đều bị y che mắt, suýt nữa tạo thành sai lầm lớn, may mà Đạo Tôn đã lấy được thần khí “Chiếu Ảnh Kính”, đợi công khai xét xử Mạnh Tuyết Lý, tất khiến con yêu này lộ ra nguyên hình! Nếu ngươi là đệ tử Hàn Sơn, hãy cùng ta trở về, bồi tội với Thái Hành Đạo Tôn.”
Hắn nghĩ rằng Tiếu Đình Vân sẽ giật mình sợ hãi, hốt hoảng luống cuống, nhưng đối phương chỉ khẽ gật đầu.
“Ôi.” Tễ Tiêu thở dài. Hắn không hề tức giận, chỉ thấy tiếc nuối, không biết làm sao, xót xa vì tông môn bị chia rẽ.
Họ Chu dẫn người hướng về phía sân điện, chợt nghe thấy một tiếng than nhẹ, đáy lòng nảy sinh dự cảm cực kỳ không tốt. Trong nháy mắt, Ninh Nguy quát lên: “Lui!”
Đã muộn, bàn tay dưới ống tay áo của Tễ Tiêu khẽ nhúc nhích, hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, hờ hững vẩy nhẹ một cái ra xa.
Một đạo kiếm khí theo đó bắn tóe mà ra.
“A-”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang khắp núi rừng, họ Chu bị kiếm khí xuyên thủng, bay thẳng ra sau, đụng liên tiếp vào cây.
Cùng lúc đó, Mạnh Tuyết Lý mới vừa phá chướng, mở mắt ra chỉ thấy Tiếu Đình Vân đối trận với người khác, vội vàng la lên: “Đình Vân, đừng sợ! Sư phụ đến đây!”
Còn chưa dứt lời, tay y đã cầm Quang Âm Bách Đại, phi thân nhảy lên.
Mọi người nghe vậy càng thêm kinh hãi, không biết nên có vẻ mặt thế nào.
Đạo lữ của Tễ Tiêu bị Thái Hành Đạo Tôn tố cáo là yêu tộc, chuyện này mới nghe thì thấy ly kỳ hoang đường, nhưng chính bởi vì như vậy, càng khiến người ta cẩn thận chú ý.
Mặc dù bí cảnh thi đấu vẫn chưa kết thúc, nhưng đệ tử dự thi ở lại đến hậu kỳ dù sao cũng là số ít, phần lớn người dự thi đã mất đi ngọc phù, rời khỏi bí cảnh. Có tu sĩ bại dưới tay Mạnh Tuyết Lý bày tỏ, người bình thường cho dù tu hành ngay từ trong bụng mẹ, cũng không mạnh đến mức đó. Cho nên Mạnh Tuyết Lý, thật sự có lẽ là yêu.
Một số người khác đối với đánh giá này khịt mũi coi thường: “Không đánh lại người ta, liền nói người ta là yêu? Nếu quả thật là yêu, Tễ Tiêu Kiếm Tôn sao lại không nhận ra chú, còn hợp tịch với y?”
“Bởi vì yêu rất xảo quyệt, Kiếm Tôn bị y mê hoặc! Có thể thấy yêu tộc lòng muông dạ thú, chưa biết chừng, Kiếm Tôn chính là bị hai giới yêu, ma liên thủ hại chết!”
Song phương đều cho rằng mình đúng.
Mạnh Tuyết Lý còn đang ở trong bí cảnh, bên ngoài bí cảnh cũng tranh luận không ra kết quả. Hiện nay phe Thái Hành Đạo Tôn còn chưa đưa ra được chứng cứ xác thực, mọi việc vẫn còn ở giai đoạn Hàn Sơn nội loạn, cho nên phàn lớn người tu hành bàng quan, xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Các loại thoại bản nóng bỏng, tình tiết khoa trương, ly kỳ khúc chiết truyền lưu ở phố lớn ngõ nhỏ, tỷ như “Trường Xuân Ký”, “Tuyết Lý Truyền”:
“Kiếm Tôn vì y xây dựng Trường Xuân Phong, Cảnh chủ vì y bộ bộ sinh liên, đại đệ tử Tiếu Đình Vân của y được gọi là “Người thừa kế của Tễ Tiêu”, nhị đệ tử Ngu Khởi Sơ của y nhất chiến thành danh, y là ai? Y chính là Mạnh Tuyết Lý – đạo lữ của Tễ Tiêu!”
Phạm vi truyền bá rất rộng, thậm chí truyền tới cả Hàn Sơn, Ngu Khởi Sơ từ tay tiểu đệ tử Luận Pháp Đường cướp lại ba bốn bản, xem xong tức giận xé sách: “Đều là viết linh tinh!”
Cho dù viết linh tinh hay không, quần chúng yêu thích, thì có thị trường.
Tiền Dự Chi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào, lệnh quản sự cả đêm soạn viết “Vạn Cổ Trường Xuân, Mạnh Tuyết Lý dạy ngươi trồng hoa đào”, “Thời Lai Vận Chuyển, Mạnh Tuyết Lý bày phong thủy trận”, “Cẩm Y Hoa Phục, bản thuyết minh trang phục của Mạnh Tuyết Lý”, cộng thêm rượu hoa đào, phấn hoa đào tặng kèm, tranh thủ kiếm một khoản lớn.
Hàn Sơn Chưởng môn và các phong chủ không yêu tiền tài như Tiền Dự Chi, bọn họ vì tình trạng gần đây của Hàn Sơn cả đêm ưu sầu.
Chưởng môn Kiến Vi chân nhân trọng thương, trước lúc bế quan nghỉ ngơi, dặn dò các phong chủ: “Càng là lúc nguy nan, càng phải trấn tĩnh, không thể tự loạn trận cước….Thái Hành đã nhẫn nhịn nhiều năm, tại sao không tiếp tục ẩn nhẫn, lại chọn ngay vào lúc này gây khó dễ? Hắn thanh thế lớn như vậy phản bội Hàn Sơn, cực kỳ phấn khích tuyên bố Mạnh Tuyết Lý là yêu, không giống như là trong tình thế cáp bách tung tin vịt, mà giống như có chỗ dựa nên không sợ. Quy Thanh chân nhân của Minh Nguyệt Hồ, nhất định hứa hẹn ủng hộ hắn, trừ cái đó ra, trong tay Thái Hành e rằng còn có “chứng cứ”…”
Nhạc Khuyết phong chủ suy tư: “Tố cáo một người là yêu, nghe càng hoang đường, càng làm người khác chú ý, chỉ sợ Thái Hành thật sự đưa ra bằng chứng.”
Lưu Lam phong chủ thấp giọng nói: “Không có lửa làm sao có khói, ta có dự cảm không tốt, nghĩ đến kết quả xấu nhất, chẳng may Mạnh trưởng lão thật sự có vấn đề…”
Chưởng môn khoát tay: “Cho dù trước kia y là yêu, y có từng làm chuyện gây hại cho tông môn, gây hại cho nhân gian? Ta nghe nói, y ở trong Hãn Hải bí cảnh đại triển thân thủ, trước mắt xếp thứ nhất, trải qua vô số trận chiến, chưa từng tổn hại tính mạng người khác.”
Trọng Bích phong chủ thoáng cảm thấy kinh ngạc: “Ngươi tin tưởng y?”
Chưởng môn đáp: “Không phải ta tin y. Nói thật, ta không tiếp xúc nhiều với y, cũng không thân thiết, chỉ cảm thấy y là một đứa trẻ hiểu chuyện lễ phép ngoan ngoãn thôi, ta là tin vào ánh mắt của Tễ Tiêu. Người là Tễ Tiêu mang về, nếu Tễ Tiêu đã hợp tịch với y, nói rõ y có chỗ hơn người, hơn nữa đáng giá tín nhiệm.”
Sau khi Tễ Tiêu về cõi tiên, vẫn để lại Sơ Không Vô Nhai canh chừng tông môn, lúc nguy nan ngăn cơn sóng dữ, chuyện này cho thấy tầm nhìn xa của Tễ Tiêu. Hắn tin một Kiếm Tôn như vậy, tuyệt đối sẽ không bị ai mê hoặc.
Sau khi Chưởng môn bế quan, trọng trách tông môn rơi xuống vai Trọng Bích phong chủ, hắn truyền tin với Tử Yên phong chủ:
“Hiện nay tin đồn nổi lên bốn phía, khiến lòng người dao động, đợi Mạnh trưởng lão xuất hiện, phải nghĩ cách tự chứng minh…Có điều đây đều là chuyện sau nay, quan trọng nhất chính là, trước hết phải đảm bảo an toàn cho Mạnh trưởng lão.”
Tử Yên phong chủ hồi âm: “Mấu chốt phá cuộc, ở trên người Mạnh trưởng lão. Nếu Mạnh trưởng lão rơi vào trong tay bọn họ, Thái Hành nhất định có cách khiến cả tu hành giới tin rằng, đạo lữ của Tễ Tiêu chính là yêu.”
Nàng dẫn theo đệ tử thân truyền, ở giữa Hãn Hải cát vàng mờ mịt, tuần tra xung quanh khu vực cửa ra bí cảnh, thời khắc chuẩn bị tiếp ứng Mạnh Tuyết Lý.
…
Trong bí cảnh, Tễ Tiêu vừa chú ý đến xung quanh, vừa chú ý tới tình huống của Mạnh Tuyết Lý. Nếu tiểu đạo lữ đột phá gặp nạn, chân nguyên bạo động hoặc tán loạn, hắn tùy thơi có thể ra tay cứu trợ.
Kẻ địch ẩn nấp giữa núi thắt chặt vòng vây, tụ tập về phía sân điện của Trung Ương Thành.
Tễ Tiêu thầm than thở. Hiện nay hai thánh nhân ở trên trời, Hồ Tứ không thích xen vào việc của người khác, Quy Thanh chân nhân dẫn đầu tác loạn, khiến quy tắc của bí cảnh trở nên vô dụng. Hãn Hải thi đấu này, sau đó không có cũng được.
Vài đạo kiếm ý kèm gió vù vù mà tới, ngoại trừ Minh Nguyệt Hồ kiếm, còn có Hàn Sơn kiếm, xem ra kế hoạch của đối phương có biến.
Tễ Tiêu đoán không sai. Kế hoạch ban đầu của Quy Thanh chân nhân, là giết chết Mạnh Tuyết Lý chấm dứt hậu hoạn, giết chết Thận thú nắm bí cảnh trong tay, sau đó lập ra quy tắc thi đấu mới, tỷ như phân phối lại ngọc phù, tài nguyên.
Như các môn phái trung lập như Tùng Phong Cốc, Nam Linh Tự vốn không muốn tham dự, nhưng sợ ngoại trừ tông môn nhà mình, những môn phái khác đều tham gia, nhà mình sẽ trở thành đối tượng bị đả kích, nhằm vào nhiều nhất sau Hàn Sơn Kiếm Phái. Chưởng môn hoặc trưởng lão quyền cao chức trọng các đại phái, đối với hành động trong bí cảnh lần này, phần lớn mắt nhắm mắt mở, chỉ dặn dò đệ tử thân truyền, không nên ở lại đến ngày cuối cùng, phải rời đi trước đó ba ngày. Còn như ba ngày cuối cùng sẽ xảy ra cái gì, bọn họ không dám nghĩ sâu.
So với cách cục của toàn bộ tu hành giới, một lần Hãn Hải thi đấu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ý nghĩa sau lưng nó lại sâu xa-
Thời đại của Tễ Tiêu đã qua, ngầm cho phép biến cố thi đấu, sửa lại quy tắc, là ủy thác các phái giao chơ thánh nhân mới lên. Loại thái độ này rất quan trọng.
Hiện nay bởi vì Quy Thanh lấy được “Chiếu Ảnh Kính”, kế hoạch sau đó liền thay đổi. Lúc này nhiệm vụ mà bọn họ nhận được, không phải giết chết Mạnh Tuyết Lý, mà là bắt sống, mang ra ngoài bí cảnh, dưới sự làm chứng của các phái, vạch trần thân phận yêu tộc của y.
Quy Thanh cho rằng, chuyện lùng bắt, xét xử Mạnh Tuyết Lý, do người của Hàn Sơn Kiếm Phái ra tay thì tốt hơn. Nhưng phe Thái Hành chân nhân chiến đấu thất bại ở Tĩnh Tư Cốc, không thể không chạy tới Hoài Thủy, hắn liền ra lệnh cường giả của Minh Nguyệt Hồ âm thầm trợ giúp Chu thị. Đám người Ninh Nguy đội đấu bồng đen, một vị trưởng lão của Chu thị ở ngoài sáng, mặc quần áo trắng của Hàn Sơn.
Đáng tiếc Tễ Tiêu nhìn người, không xem tướng mạo trang phục, chỉ xem kiếm ý. Hắn quét mắt một lượt, đám người trước mặt này, phân nửa thuộc về Chu thị, nửa còn lại thuộc về Minh Nguyệt Hồ, phân biệt rõ ràng, giống như trên mặt bọn họ viết rõ xuất thân môn phái, kiếm quyết tu luyện vậy.
Tễ Tiêu nghĩ, vốn chỉ có đệ tử cốt linh ba mươi tuổi trở xuống tham gia thi đấu, bây giờ trăm tuổi lão già cũng tới dự náo nhiệt. Thật chẳng ra sao.
Hắn nhận được kẻ cầm đầu, là một vị cung phụng Hoài Thủy Chu gia, hẳn là hậu bối của Thái Hành, còn tên tuổi, hắn quả thật không nhớ được.
Gió mạnh áp cong cây cao, lá rụng lả tả. Song phương cách nhau mấy chục trượng. Ninh Nguy từ trên cao nhìn xuống sân điện, thoáng cau mày. Chính giữa sân điện là gần trăm đệ tử xuất thân các phái, ở trong bí cảnh hẳn là đối thủ cạnh tranh của nhau, tại sao lúc này lại không hề đề phòng ngồi tĩnh tọa nhập định?
Chuyện ra khác thường nhất định có yêu. Ninh Nguy giơ tay lên, đám người đội đấu bồng đen xung quanh cơ hồ đồng thời dừng bước, án binh bất động. Hắn chăm chú quan sát người duy nhất đứng trong sân, thấy đối phương tu vi bình thường, nhưng khí độ hờ hững siêu thoát, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc.
“Khoan đã. Không đúng.”
Cách đó không xa, họ Chu cung phụng mất kiên nhẫn: “Còn chờ gì nữa?”
Tễ Tiêu bình tĩnh nói: “Bây giờ các ngươi rời đi, vẫn còn kịp. Ta không muốn tổn thương người khác…Khụ khụ khụ.”
Đây là một câu khuyên nhủ chân thành. Tiếc rằng lời mới ra khỏi miệng, hắn đã thấp giọng ho khan, khiến lời nói không hề có sức thuyết phục.
Tễ Tiêu có thể mượn sức mạnh của không gian bí cảnh, dùng thần thức điều khiển Sơ Không Vô Nhai cách đó vạn dặm đánh lui kẻ địch. Nhưng thân thể này rốt cuộc quá yếu, giống như lưỡi kiếm sắc bén thu vào vỏ kiếm yếu ớt, thân thể khó mà chịu đựng được sức mạnh cường đại, liền sinh ra đau đớn.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn, hắn đã quen chịu đựng đau đớn.
Họ Chu cung phụng híp mắt quan sát Tễ Tiêu: “Ngươi là Tiếu Đình Vân? Chẳng phải ngươi ở Trường Xuân Phong bế quan sao? Sao lại ở đây cùng Mạnh Tuyết Lý thông đồng làm bậy?”
Hắn là cha của Chu Vũ, Mạnh Tuyết Lý từng ở trên Diễn Kiếm Bình đánh bị thương con hắn, lần này hắn chủ động xin đi bắt Mạnh Tuyết Lý.
Tễ Tiêu không đáp hỏi ngược lại: “Các ngươi muốn thế nào?”
Họ Chu hừ lạnh, vốn định trách mắng, nhưng nể mặt hắn là tiên thiên kiếm linh thân thể, có thể thành tài, Thái Hành Đạo Tôn từng muốn nhận hắn làm đệ tử, miễn cưỡng giải thích:
“Mạnh Tuyết Lý chính là yêu vật, Tễ Tiêu và đám Kiến Vi đều bị y che mắt, suýt nữa tạo thành sai lầm lớn, may mà Đạo Tôn đã lấy được thần khí “Chiếu Ảnh Kính”, đợi công khai xét xử Mạnh Tuyết Lý, tất khiến con yêu này lộ ra nguyên hình! Nếu ngươi là đệ tử Hàn Sơn, hãy cùng ta trở về, bồi tội với Thái Hành Đạo Tôn.”
Hắn nghĩ rằng Tiếu Đình Vân sẽ giật mình sợ hãi, hốt hoảng luống cuống, nhưng đối phương chỉ khẽ gật đầu.
“Ôi.” Tễ Tiêu thở dài. Hắn không hề tức giận, chỉ thấy tiếc nuối, không biết làm sao, xót xa vì tông môn bị chia rẽ.
Họ Chu dẫn người hướng về phía sân điện, chợt nghe thấy một tiếng than nhẹ, đáy lòng nảy sinh dự cảm cực kỳ không tốt. Trong nháy mắt, Ninh Nguy quát lên: “Lui!”
Đã muộn, bàn tay dưới ống tay áo của Tễ Tiêu khẽ nhúc nhích, hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, hờ hững vẩy nhẹ một cái ra xa.
Một đạo kiếm khí theo đó bắn tóe mà ra.
“A-”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang khắp núi rừng, họ Chu bị kiếm khí xuyên thủng, bay thẳng ra sau, đụng liên tiếp vào cây.
Cùng lúc đó, Mạnh Tuyết Lý mới vừa phá chướng, mở mắt ra chỉ thấy Tiếu Đình Vân đối trận với người khác, vội vàng la lên: “Đình Vân, đừng sợ! Sư phụ đến đây!”
Còn chưa dứt lời, tay y đã cầm Quang Âm Bách Đại, phi thân nhảy lên.
Mọi người nghe vậy càng thêm kinh hãi, không biết nên có vẻ mặt thế nào.
Bình luận truyện