Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 83: Giấc mộng hư ảo
Tiếu Đình Vân nghe thấy những lời này của Mạnh Tuyết Lý, khí tức nghẹn ở ngực, ho khan liên tục.
Mạnh Tuyết Lý liếc nhìn, thật là, sau khi Đình Vân tới Trường Xuân Phong, chứng ho khan cơ hồ đã trị khỏi, lúc này rốt cuộc lại ho rồi. Y tự tin có thể trước lúc kẻ địch ra tay, thành công đột phá cảnh giới, dễ dàng lui địch, chẳng ngờ quá sơ suất. Mạnh Tuyết Lý hối hận nghĩ.
Tay y cầm Quang Âm Bách Đại lao ra sân điện, rơi xuống trước người Tiếu Đình Vân, trong mắt chỉ có đệ tử đáng thương sắc mặt trắng nhợt, che miệng ho khan, không thèm để ý đến họ Chu bay ra ngoài cách đó hơn chục trượng, đụng gãy cây cối ngã xuống đất không dậy nổi.
Tễ Tiêu cười, an ủi tiểu đạo lữ dáng vẻ lo lắng, tức giận bộc phát: “Ta không sao.”
Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi mau nghỉ ngơi đi, để ta đối phó với bọn họ!”
Bầu không khí trong đám người đội đấu bồng đen càng thêm nặng nề.
Sâu trong rừng rậm, họ Chu thê thảm kêu đau: “Không thể nào! Hắn không phải Tiếu Đình Vân! Hắn, hắn chắc chắn cũng là yêu vật! Mau, bắt hết bọn họ lại, giao cho Đạo Tôn xử trí!”
Trước đó lùng giết Thận thú thất bại, cũng bởi vì một con khổng tước yêu phá rối, Vân Hư Tử chuyển cáo Thái Hành chân nhân, Mạnh Tuyết Lý không phải chỉ có một mình, bên cạnh còn có người giúp, là một con khổng tước. Truyền thuyết nói khổng tước yêu giỏi về biến hóa, ngụy trang, ban nãy Tiếu Đình Vân triển lộ ra thần diệu thủ đoạn vượt qua cảnh giới bản thân, họ Chu tự nhiên cho rằng, là khổng tước đại yêu ngụy tranh thành hình dáng của Tiếu Đình Vân, khiến mình khinh địch, đánh ra chiêu công kích này.
Hắn không biết, từ lúc Mạnh Tuyết Lý bắt đầu đánh lôi đài, Tước Tiên Minh cảm thấy loại chiến đấu này không có ý nghĩa, lười đến xem chiến, liền chạy đến dòng suối, dùng yêu hỏa nướng cá.
Đệ tử Chu gia tuân lệnh, từ trên sườn núi xông về phía sân điện.
Ninh Nguy không phát hiệu lệnh, vì vậy đám người Minh Nguyệt Hồ đứng trên vách núi quan sát.
Ninh Nguy đang nhìn trời, ở trên trời có một đường cong.
Mạnh Tuyết Lý ngăn cản trước người Tiếu Đình Vân, quét ngang trường thương, liên tiếp đánh bay ba người. Lúc y huy thương tựa như có cảm giác, bỗng nhiên cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Mái tóc dài tung bay, gió nổi mây vần, ánh nắng lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng trên đất thay đổi liên tục. Nhưng mà, cho dù mây bay xê dịch nhanh chóng đến mức nào, trên bầu trời vẫn có một đường mây không nhúc nhích, nó vắt ngang qua nửa bầu trời, giống một vì sao đang rơi xuống, thừa vân khí, phụ thanh thiên.
Nhìn theo điểm cuối của đường mây, đối ứng với mặt đất, chính là nơi họ Chu rơi xuống, cây cối đổ rạp, tạo thành hố to.
Ban ngày không có sao rơi. Đây là quỹ tích của kiếm khí.
Quỹ tích của kiếm khí này như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp bổ thẳng vào lòng Mạnh Tuyết Lý. Kiếm khí hóa hình, cách không tổn thương người, với tu vi hiện nay của Tiếu Đình Vân tuyệt đối không thể làm được. Y đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn đệ tử.
Một ý nghĩ điên cuồng, nhanh chóng thành hình trong đầu y.
Tễ Tiêu ân cần hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Tuyết Lý dời đi ánh mắt, nhấc thương cuồng vũ, con ngươi thoáng ướt át.
Y không dám nghĩ sâu, sợ rằng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, một giấc mộng hư ảo.
- “Tễ Tiêu thật sự chưa chết, hắn còn sống, thầm lặng bảo vệ ta và Tiếu Đình Vân.”
Quỹ tích kiếm khí trên trời dần dần biến mất, tu sĩ trẻ tuổi tĩnh tọa trong vòng tròn xem chiến, lục tục có người từ trạng thái nhập định tỉnh lại.
Những thiếu niên thiên tài này ngày thường kiêu ngạo, tự tin, hai hôm nay thấy được sự chênh lệch giữa mình với Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, sau khi cảm giác đưa đám qua đi, chính là nhuệ khí tranh cường háo thắng bị kích thích. Trải qua chải chuốt cảm ngộ, tu sĩ Phá Chướng trung kỳ, tăng lên tới Phá Chướng hậu kỳ; Phá Chướng viên mãn, thì đã mò tới ngưỡng cửa Tiểu Thừa.
Lúc này bọn họ tinh thần sung mãn, khí tức không bó buộc, thuộc về trạng thái tốt nhất, có thể vượt cấp khiêu chiến. Mở mắt đã trông thấy một đám người đội đấu bồng đen xông về phía sân điện, giật mình, tưởng rằng những người này là đến sân điện khiêu chiến, tiểu đội trong bí cảnh nhiều nhất năm, sáu người, ở đâu lòi ra nhiều người như vậy chen nhau lên đây? Nhất định là có vấn đề.
Trước đó bọn họ cùng nhau nhìn Mạnh Tuyết Lý tỷ đấu, nghe Tiếu Đình Vân giải đáp nghi hoặc, cùng nhau thảo luận vấn đề, cũng coi như có mấy phần tình nghĩa bèo nước gặp nhau, tinh tinh tương tích, vì vậy mọi người lao ra khỏi vòng xem chiến, phi thân nhảy vào chiến cuộc.
“Các ngươi môn phái nào, sao không xếp hàng?”
“Có phải muốn nhân lúc người ta gặp nạn, tranh thủ kiếm lợi, một lướt bắt hết chúng ta? Thật là tính toán âm hiểm!”
Rất nhanh sau đó, Mạnh Tuyết Lý không cần đánh nữa. Y nghĩ, vừa hay mọi người mới vừa đột phá, thích hợp thả lỏng gân cốt, đề cao một chút tài nghệ thực chiến.
Đủ loại pháp khí lăng không bay lượn, trong lớp bụi mù tràn ngập ánh sáng nhiễu loạn, chiêu thức của các phái tranh nhau phát ra tia sáng kỳ dị.
Ầm ầm nổ vang, tiếng đao kiếm giao nhau vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu gọi đầu hàng.
Một bên kêu: “Mạnh Tuyết Lý không phải là người, Tiếu Đình Vân cũng không phải người, bọn họ là yêu vật, hóa thành hình người, nguy hại nhân gian! Mọi người cùng nhau bắt bọn họ!”
Bên kia kêu: “Chớ nói mấy lời vô dụng đó, Thiên Vương lão tử cũng phải xếp hàng!”
Hai bên đều không hiểu đối diện đang la hét cái gì, chiến đấu bất phân thắng bại, tình cảnh càng thêm hỗn loạn.
Các trưởng lão của Chu gia trong lòng lại không hiểu, những tu sĩ trẻ tuổi này, tại sao trở nên khó giải quyết như vậy? Còn nữa, rốt cuộc muốn xếp hàng làm gì?
Ninh Nguy chọn mấy cường giả Tiểu Thừa cảnh của Minh Nguyệt Hồ: “Đi thử xem cái vòng đó thế nào.”
Tiếu Đình Vân vẽ xuống vòng tròn xem chiến, nhìn bình thường không có gì lạ. Đệ tử tới thi đấu với Mạnh Tuyết Lý, cũng cho rằng nó là để tụ tập đám người, nhân tiện thuyết minh trận đấu.
Lúc này, đệ tử trẻ tuổi còn đang trong trạng thái nhập định, vẫn ngồi tĩnh tọa trong vòng như cũ, hồn nhiên không biết đến sự hỗn loạn bên ngoài. Xung quanh bụi bay mù mịt, băng rơi đá nứt, vượt qua phòng tuyến, bị cắt thành nát vụn. Trong đó người có cảnh giới cao nhất, tỷ như Thôi Cảnh, Kinh Địch, vốn chỉ cách đột phá một con đường, đang phát động công kích với cảnh giới Tiểu Thừa cảnh, thời gian hao tổn dài hơn những đệ tử khác.
Kẻ địch định đột phá vòng tròn, nhưng mà vòng tuyến như một lưỡi kiếm sắc bén vô hình, có thể cắt rời hết thảy, cho dù là nửa cánh tay, nửa mũi kiếm, hay là thuật pháp công kích. Nhất thời, trong vòng ngoài vòng tựa như biến thành hai thế giới, bình yên cùng hỗn loạn, tường hòa cùng máu tanh, tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Đám người Minh Nguyệt Hồ trông thấy thủ đoạn quỷ thần khó lường, lại tàn nhẫn này, không khỏi sợ hãi, đáy lòng sinh ra ý muốn chạy trốn.
Rất nhiều đệ tử đã từng ở trong vòng ròn, có thể tự do ra vào, tiến có thể công lui có thể thủ, càng đánh càng hăng. Sau nửa chén trà, Thôi Cảnh, Kinh Địch lục tục đột phá, phe đội đấu bồng đen áp lực chợt tăng.
Họ Chu vốn nghĩ rằng, phe họ nhiều người tu vi cao, Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân lợi hại thế nào đi chăng nữa, dẫu sao cũng chỉ có hai người, song quyền nan địch tứ thủ. Hơn nữa sau khi nói rõ tình huống, chưa biết chừng những đệ tử này sẽ trợ giúp bắt Mạnh Tuyết Lý. Nhưng trước mắt loạn chiến không chịu khống chế, minh bị thương vô lực tái chiến, thằng nhãi bên Minh Nguyệt Hồ kia cũng không biết đang suy nghĩ gì, chẳng chịu đem hết toàn lực trợ giúp, thế cục vô cùng không lạc quan. Hắn đành phải hạ lệnh: “Rút lui!”
Phe đội đấu bồng đen không hề ham chiến, phi thân về phía núi rừng. Ninh Nguy cuối cùng liếc nhìn trời, nơi ánh mắt hắn rơi xuống, quỹ tích của kiếm khí đã hoàn toàn tiêu tán.
Các đệ tử trẻ tuổi chiến ý dâng cao, nhưng Mạnh Tuyết Lý biết, lần này bọn họ có thể đánh lui kẻ địch, toàn bằng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái. Chờ lát nữa, đối diện bình tĩnh lại, sẽ hiện ra sự áp chế của cảnh giới tu vi.
Y cao giọng hô: “Đừng đuổi theo!”
Các đệ tử trẻ tuổi nghe thấy giọng nói của Mạnh Tuyết Lý, không hẹn mà cùng dừng lại. So với đám người đấu bồng đen thân phận bất minh, đột nhiên xuất hiện kêu đánh kêu giết, mọi người càng tin tưởng Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân vì bọn họ giải đáp nghi vấn, thủ quan, giúp bọn họ đột phá hơn.
Ngoại trừ đồng đội của Kinh Địch, như đám Tống Thiển Ý đã mơ hồ biết nguyên nhân từ trước, phần lớn đệ tử mặc dù đánh đến thống khoái, nhưng không hiểu ra sao. Lúc này tụ tập chung một chỗ, nhớ lại chi tiết chiến đấu ban nãy, càng nghĩ càng thấy không đúng, bàn luận sôi nổi:
“Bọn họ tới đây làm gì? Không giống như đệ tử dự thi, nghe giọng nói tuyệt đối không còn trẻ…”
“Người cùng ta giao thủ, hình như là tu sĩ Tiểu Thừa cảnh, ta chưa từng nghe lần thi đấu nào, môn phái nào có đệ tử Tiểu Thừa cảnh dự thi!”
“Trong số bọn họ có người kêu gọi đầu hàng, tự xưng là trưởng lão Hàn Sơn, này, Hàn Sơn các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Cảnh cau mày nói: “Không biết.”
Vài vị đệ tử Hàn Sơn đứng đây, còn chưa biết Tĩnh Tư Cốc thay đổi, tông môn đã chia rẽ thành hai phái, cũng mờ mịt chẳng hiểu gì. Trong đó người có tâm trí nhanh nhạy mơ hồ có chút suy đoán, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Tễ Tiêu hết cách lắc đầu: “Hàn Sơn không có trưởng lão như vậy.”
Mạnh Tuyết Lý nhìn thẳng vào mắt hắn, Tễ Tiêu gật đầu, không tiếng động ủng hộ tiểu đạo lữ.
Vì vậy Mạnh Tuyết Lý triệu tập đệ tử, trấm giọng nói: “Các ngươi đều thấy được, có người không tuân thủ quy tắc thi đấu. Tình huống đặc biệt, Hãn Hải thi đấu lần này không thể tiến hành theo bình thường được nữa. Có lẽ trong số các ngươi, đã từng nghe trưởng bối sư môn dặn dò, trước thời hạn rời đi, không nên ở lại đến ba ngày cuối cùng…”
Mọi người xôn xao, một ít đồng môn đại môn phái trố mắt nhìn nhau, kinh ngạc sợ hãi.
“Sư phụ ta đúng là đã nói như vậy.”
“Sư phụ ta chưa nói, ta căn bản không biết!”
“Thật ra đội chúng ta trước lúc đến sân điện, đang ở truyền tống trận phía bắc, phát hiện trận pháp mất đi hiệu lực không đi được, vừa hay nghe thấy Mạnh trưởng lão dùng Khuếch Âm Trận kêu gọi, mới tới nơi này, muốn xem náo nhiệt.”
“Thật là lạ lùng! Sau khi rời khỏi bí cảnh, ta nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này!”
Mạnh Tuyết Lý: “Bây giờ cách ổn thỏa nhất, là mọi người tập trung một chỗ, không được phân tán, ta đưa mọi người rời đi. Đây là bí cảnh đạo lữ ta mở ra, ta biết trong Trung Ương Thành, còn cất giấu một truyền tống trận, thông với cửa ra.”
Có người bừng tỉnh: “Mạnh trưởng lão, ngươi dùng Khuếch Âm Trận thách thức, là vì chuyện này?”
Mạnh Tuyết Lý cười: “Biện pháp không tốt, nhưng hữu dụng.”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn, tiến về phía cung điện của Trung Ương Thành. Mặc dù mọi chuyện xảy ra kỳ lạ, âm mưu đằng sau từ từ lộ ra, nhưng một đám trẻ tuổi mới vừa thống khoái đánh thắng trận, nhân lúc hưng phấn vì đột phá cảnh giới, đa số cho rằng chỉ cần bình an rời khỏi bí cảnh, liên lạc tin tức với người bên ngoài, tự nhiên sẽ biết được chân tướng.
Bọn họ nghĩ Mạnh Tuyết Lý sẽ cùng bọn họ rời đi. Tất cả mọi người kết thúc hành trình bí cảnh trước thời hạn.
Tiểu đội Kinh Địch biết đến nhiều nhất, tâm tình phức tạp nhất, cả đường yên lặng không nói. Nhất là Kinh Địch, trên mặt không hề có vẻ vui sướng khi mới đột phá.
Cung điện bằng đá chính giữa Trung Ương Thành đã hiện ra trước mắt, Kinh Địch bỗng nhiên nói:
“Ân chỉ bảo, nghĩa thủ quan, không bao giờ quên. Cho dù lập trường tông môn như thế nào, đời này không cùng Trường Xuân Phong binh nhung tương kiến.” (binh nhung tương kiến: xung đột vũ trang, sử dụng bạo lực, ở đây hiểu nôm na là không đánh nhau với Trường Xuân Phong)
Hắn nói chuyện vẫn lưu đường sống, Hàn Sơn cây lớn rễ sâu, cành nhánh phức tạp, nhưng Trường Xuân Phong chỉ có ba người.
Tống Thiển Ý nói: “Ta cũng vậy.”
Những đệ tử khác không hiểu nguyên do, chỉ là cảm kích Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, nhao nha bày tỏ -“Ân nghĩa không quên, không cùng Trương Xuân Phong binh nhung tương kiến.”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Không, ta hy vọng sau khi các ngươi trở về, quên đi mọi việc trong bí cảnh, tu hành cho tốt.”
Mạnh Tuyết Lý liếc nhìn, thật là, sau khi Đình Vân tới Trường Xuân Phong, chứng ho khan cơ hồ đã trị khỏi, lúc này rốt cuộc lại ho rồi. Y tự tin có thể trước lúc kẻ địch ra tay, thành công đột phá cảnh giới, dễ dàng lui địch, chẳng ngờ quá sơ suất. Mạnh Tuyết Lý hối hận nghĩ.
Tay y cầm Quang Âm Bách Đại lao ra sân điện, rơi xuống trước người Tiếu Đình Vân, trong mắt chỉ có đệ tử đáng thương sắc mặt trắng nhợt, che miệng ho khan, không thèm để ý đến họ Chu bay ra ngoài cách đó hơn chục trượng, đụng gãy cây cối ngã xuống đất không dậy nổi.
Tễ Tiêu cười, an ủi tiểu đạo lữ dáng vẻ lo lắng, tức giận bộc phát: “Ta không sao.”
Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi mau nghỉ ngơi đi, để ta đối phó với bọn họ!”
Bầu không khí trong đám người đội đấu bồng đen càng thêm nặng nề.
Sâu trong rừng rậm, họ Chu thê thảm kêu đau: “Không thể nào! Hắn không phải Tiếu Đình Vân! Hắn, hắn chắc chắn cũng là yêu vật! Mau, bắt hết bọn họ lại, giao cho Đạo Tôn xử trí!”
Trước đó lùng giết Thận thú thất bại, cũng bởi vì một con khổng tước yêu phá rối, Vân Hư Tử chuyển cáo Thái Hành chân nhân, Mạnh Tuyết Lý không phải chỉ có một mình, bên cạnh còn có người giúp, là một con khổng tước. Truyền thuyết nói khổng tước yêu giỏi về biến hóa, ngụy trang, ban nãy Tiếu Đình Vân triển lộ ra thần diệu thủ đoạn vượt qua cảnh giới bản thân, họ Chu tự nhiên cho rằng, là khổng tước đại yêu ngụy tranh thành hình dáng của Tiếu Đình Vân, khiến mình khinh địch, đánh ra chiêu công kích này.
Hắn không biết, từ lúc Mạnh Tuyết Lý bắt đầu đánh lôi đài, Tước Tiên Minh cảm thấy loại chiến đấu này không có ý nghĩa, lười đến xem chiến, liền chạy đến dòng suối, dùng yêu hỏa nướng cá.
Đệ tử Chu gia tuân lệnh, từ trên sườn núi xông về phía sân điện.
Ninh Nguy không phát hiệu lệnh, vì vậy đám người Minh Nguyệt Hồ đứng trên vách núi quan sát.
Ninh Nguy đang nhìn trời, ở trên trời có một đường cong.
Mạnh Tuyết Lý ngăn cản trước người Tiếu Đình Vân, quét ngang trường thương, liên tiếp đánh bay ba người. Lúc y huy thương tựa như có cảm giác, bỗng nhiên cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Mái tóc dài tung bay, gió nổi mây vần, ánh nắng lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng trên đất thay đổi liên tục. Nhưng mà, cho dù mây bay xê dịch nhanh chóng đến mức nào, trên bầu trời vẫn có một đường mây không nhúc nhích, nó vắt ngang qua nửa bầu trời, giống một vì sao đang rơi xuống, thừa vân khí, phụ thanh thiên.
Nhìn theo điểm cuối của đường mây, đối ứng với mặt đất, chính là nơi họ Chu rơi xuống, cây cối đổ rạp, tạo thành hố to.
Ban ngày không có sao rơi. Đây là quỹ tích của kiếm khí.
Quỹ tích của kiếm khí này như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp bổ thẳng vào lòng Mạnh Tuyết Lý. Kiếm khí hóa hình, cách không tổn thương người, với tu vi hiện nay của Tiếu Đình Vân tuyệt đối không thể làm được. Y đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn đệ tử.
Một ý nghĩ điên cuồng, nhanh chóng thành hình trong đầu y.
Tễ Tiêu ân cần hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Tuyết Lý dời đi ánh mắt, nhấc thương cuồng vũ, con ngươi thoáng ướt át.
Y không dám nghĩ sâu, sợ rằng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, một giấc mộng hư ảo.
- “Tễ Tiêu thật sự chưa chết, hắn còn sống, thầm lặng bảo vệ ta và Tiếu Đình Vân.”
Quỹ tích kiếm khí trên trời dần dần biến mất, tu sĩ trẻ tuổi tĩnh tọa trong vòng tròn xem chiến, lục tục có người từ trạng thái nhập định tỉnh lại.
Những thiếu niên thiên tài này ngày thường kiêu ngạo, tự tin, hai hôm nay thấy được sự chênh lệch giữa mình với Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, sau khi cảm giác đưa đám qua đi, chính là nhuệ khí tranh cường háo thắng bị kích thích. Trải qua chải chuốt cảm ngộ, tu sĩ Phá Chướng trung kỳ, tăng lên tới Phá Chướng hậu kỳ; Phá Chướng viên mãn, thì đã mò tới ngưỡng cửa Tiểu Thừa.
Lúc này bọn họ tinh thần sung mãn, khí tức không bó buộc, thuộc về trạng thái tốt nhất, có thể vượt cấp khiêu chiến. Mở mắt đã trông thấy một đám người đội đấu bồng đen xông về phía sân điện, giật mình, tưởng rằng những người này là đến sân điện khiêu chiến, tiểu đội trong bí cảnh nhiều nhất năm, sáu người, ở đâu lòi ra nhiều người như vậy chen nhau lên đây? Nhất định là có vấn đề.
Trước đó bọn họ cùng nhau nhìn Mạnh Tuyết Lý tỷ đấu, nghe Tiếu Đình Vân giải đáp nghi hoặc, cùng nhau thảo luận vấn đề, cũng coi như có mấy phần tình nghĩa bèo nước gặp nhau, tinh tinh tương tích, vì vậy mọi người lao ra khỏi vòng xem chiến, phi thân nhảy vào chiến cuộc.
“Các ngươi môn phái nào, sao không xếp hàng?”
“Có phải muốn nhân lúc người ta gặp nạn, tranh thủ kiếm lợi, một lướt bắt hết chúng ta? Thật là tính toán âm hiểm!”
Rất nhanh sau đó, Mạnh Tuyết Lý không cần đánh nữa. Y nghĩ, vừa hay mọi người mới vừa đột phá, thích hợp thả lỏng gân cốt, đề cao một chút tài nghệ thực chiến.
Đủ loại pháp khí lăng không bay lượn, trong lớp bụi mù tràn ngập ánh sáng nhiễu loạn, chiêu thức của các phái tranh nhau phát ra tia sáng kỳ dị.
Ầm ầm nổ vang, tiếng đao kiếm giao nhau vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu gọi đầu hàng.
Một bên kêu: “Mạnh Tuyết Lý không phải là người, Tiếu Đình Vân cũng không phải người, bọn họ là yêu vật, hóa thành hình người, nguy hại nhân gian! Mọi người cùng nhau bắt bọn họ!”
Bên kia kêu: “Chớ nói mấy lời vô dụng đó, Thiên Vương lão tử cũng phải xếp hàng!”
Hai bên đều không hiểu đối diện đang la hét cái gì, chiến đấu bất phân thắng bại, tình cảnh càng thêm hỗn loạn.
Các trưởng lão của Chu gia trong lòng lại không hiểu, những tu sĩ trẻ tuổi này, tại sao trở nên khó giải quyết như vậy? Còn nữa, rốt cuộc muốn xếp hàng làm gì?
Ninh Nguy chọn mấy cường giả Tiểu Thừa cảnh của Minh Nguyệt Hồ: “Đi thử xem cái vòng đó thế nào.”
Tiếu Đình Vân vẽ xuống vòng tròn xem chiến, nhìn bình thường không có gì lạ. Đệ tử tới thi đấu với Mạnh Tuyết Lý, cũng cho rằng nó là để tụ tập đám người, nhân tiện thuyết minh trận đấu.
Lúc này, đệ tử trẻ tuổi còn đang trong trạng thái nhập định, vẫn ngồi tĩnh tọa trong vòng như cũ, hồn nhiên không biết đến sự hỗn loạn bên ngoài. Xung quanh bụi bay mù mịt, băng rơi đá nứt, vượt qua phòng tuyến, bị cắt thành nát vụn. Trong đó người có cảnh giới cao nhất, tỷ như Thôi Cảnh, Kinh Địch, vốn chỉ cách đột phá một con đường, đang phát động công kích với cảnh giới Tiểu Thừa cảnh, thời gian hao tổn dài hơn những đệ tử khác.
Kẻ địch định đột phá vòng tròn, nhưng mà vòng tuyến như một lưỡi kiếm sắc bén vô hình, có thể cắt rời hết thảy, cho dù là nửa cánh tay, nửa mũi kiếm, hay là thuật pháp công kích. Nhất thời, trong vòng ngoài vòng tựa như biến thành hai thế giới, bình yên cùng hỗn loạn, tường hòa cùng máu tanh, tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Đám người Minh Nguyệt Hồ trông thấy thủ đoạn quỷ thần khó lường, lại tàn nhẫn này, không khỏi sợ hãi, đáy lòng sinh ra ý muốn chạy trốn.
Rất nhiều đệ tử đã từng ở trong vòng ròn, có thể tự do ra vào, tiến có thể công lui có thể thủ, càng đánh càng hăng. Sau nửa chén trà, Thôi Cảnh, Kinh Địch lục tục đột phá, phe đội đấu bồng đen áp lực chợt tăng.
Họ Chu vốn nghĩ rằng, phe họ nhiều người tu vi cao, Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân lợi hại thế nào đi chăng nữa, dẫu sao cũng chỉ có hai người, song quyền nan địch tứ thủ. Hơn nữa sau khi nói rõ tình huống, chưa biết chừng những đệ tử này sẽ trợ giúp bắt Mạnh Tuyết Lý. Nhưng trước mắt loạn chiến không chịu khống chế, minh bị thương vô lực tái chiến, thằng nhãi bên Minh Nguyệt Hồ kia cũng không biết đang suy nghĩ gì, chẳng chịu đem hết toàn lực trợ giúp, thế cục vô cùng không lạc quan. Hắn đành phải hạ lệnh: “Rút lui!”
Phe đội đấu bồng đen không hề ham chiến, phi thân về phía núi rừng. Ninh Nguy cuối cùng liếc nhìn trời, nơi ánh mắt hắn rơi xuống, quỹ tích của kiếm khí đã hoàn toàn tiêu tán.
Các đệ tử trẻ tuổi chiến ý dâng cao, nhưng Mạnh Tuyết Lý biết, lần này bọn họ có thể đánh lui kẻ địch, toàn bằng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái. Chờ lát nữa, đối diện bình tĩnh lại, sẽ hiện ra sự áp chế của cảnh giới tu vi.
Y cao giọng hô: “Đừng đuổi theo!”
Các đệ tử trẻ tuổi nghe thấy giọng nói của Mạnh Tuyết Lý, không hẹn mà cùng dừng lại. So với đám người đấu bồng đen thân phận bất minh, đột nhiên xuất hiện kêu đánh kêu giết, mọi người càng tin tưởng Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân vì bọn họ giải đáp nghi vấn, thủ quan, giúp bọn họ đột phá hơn.
Ngoại trừ đồng đội của Kinh Địch, như đám Tống Thiển Ý đã mơ hồ biết nguyên nhân từ trước, phần lớn đệ tử mặc dù đánh đến thống khoái, nhưng không hiểu ra sao. Lúc này tụ tập chung một chỗ, nhớ lại chi tiết chiến đấu ban nãy, càng nghĩ càng thấy không đúng, bàn luận sôi nổi:
“Bọn họ tới đây làm gì? Không giống như đệ tử dự thi, nghe giọng nói tuyệt đối không còn trẻ…”
“Người cùng ta giao thủ, hình như là tu sĩ Tiểu Thừa cảnh, ta chưa từng nghe lần thi đấu nào, môn phái nào có đệ tử Tiểu Thừa cảnh dự thi!”
“Trong số bọn họ có người kêu gọi đầu hàng, tự xưng là trưởng lão Hàn Sơn, này, Hàn Sơn các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Cảnh cau mày nói: “Không biết.”
Vài vị đệ tử Hàn Sơn đứng đây, còn chưa biết Tĩnh Tư Cốc thay đổi, tông môn đã chia rẽ thành hai phái, cũng mờ mịt chẳng hiểu gì. Trong đó người có tâm trí nhanh nhạy mơ hồ có chút suy đoán, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Tễ Tiêu hết cách lắc đầu: “Hàn Sơn không có trưởng lão như vậy.”
Mạnh Tuyết Lý nhìn thẳng vào mắt hắn, Tễ Tiêu gật đầu, không tiếng động ủng hộ tiểu đạo lữ.
Vì vậy Mạnh Tuyết Lý triệu tập đệ tử, trấm giọng nói: “Các ngươi đều thấy được, có người không tuân thủ quy tắc thi đấu. Tình huống đặc biệt, Hãn Hải thi đấu lần này không thể tiến hành theo bình thường được nữa. Có lẽ trong số các ngươi, đã từng nghe trưởng bối sư môn dặn dò, trước thời hạn rời đi, không nên ở lại đến ba ngày cuối cùng…”
Mọi người xôn xao, một ít đồng môn đại môn phái trố mắt nhìn nhau, kinh ngạc sợ hãi.
“Sư phụ ta đúng là đã nói như vậy.”
“Sư phụ ta chưa nói, ta căn bản không biết!”
“Thật ra đội chúng ta trước lúc đến sân điện, đang ở truyền tống trận phía bắc, phát hiện trận pháp mất đi hiệu lực không đi được, vừa hay nghe thấy Mạnh trưởng lão dùng Khuếch Âm Trận kêu gọi, mới tới nơi này, muốn xem náo nhiệt.”
“Thật là lạ lùng! Sau khi rời khỏi bí cảnh, ta nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này!”
Mạnh Tuyết Lý: “Bây giờ cách ổn thỏa nhất, là mọi người tập trung một chỗ, không được phân tán, ta đưa mọi người rời đi. Đây là bí cảnh đạo lữ ta mở ra, ta biết trong Trung Ương Thành, còn cất giấu một truyền tống trận, thông với cửa ra.”
Có người bừng tỉnh: “Mạnh trưởng lão, ngươi dùng Khuếch Âm Trận thách thức, là vì chuyện này?”
Mạnh Tuyết Lý cười: “Biện pháp không tốt, nhưng hữu dụng.”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn, tiến về phía cung điện của Trung Ương Thành. Mặc dù mọi chuyện xảy ra kỳ lạ, âm mưu đằng sau từ từ lộ ra, nhưng một đám trẻ tuổi mới vừa thống khoái đánh thắng trận, nhân lúc hưng phấn vì đột phá cảnh giới, đa số cho rằng chỉ cần bình an rời khỏi bí cảnh, liên lạc tin tức với người bên ngoài, tự nhiên sẽ biết được chân tướng.
Bọn họ nghĩ Mạnh Tuyết Lý sẽ cùng bọn họ rời đi. Tất cả mọi người kết thúc hành trình bí cảnh trước thời hạn.
Tiểu đội Kinh Địch biết đến nhiều nhất, tâm tình phức tạp nhất, cả đường yên lặng không nói. Nhất là Kinh Địch, trên mặt không hề có vẻ vui sướng khi mới đột phá.
Cung điện bằng đá chính giữa Trung Ương Thành đã hiện ra trước mắt, Kinh Địch bỗng nhiên nói:
“Ân chỉ bảo, nghĩa thủ quan, không bao giờ quên. Cho dù lập trường tông môn như thế nào, đời này không cùng Trường Xuân Phong binh nhung tương kiến.” (binh nhung tương kiến: xung đột vũ trang, sử dụng bạo lực, ở đây hiểu nôm na là không đánh nhau với Trường Xuân Phong)
Hắn nói chuyện vẫn lưu đường sống, Hàn Sơn cây lớn rễ sâu, cành nhánh phức tạp, nhưng Trường Xuân Phong chỉ có ba người.
Tống Thiển Ý nói: “Ta cũng vậy.”
Những đệ tử khác không hiểu nguyên do, chỉ là cảm kích Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, nhao nha bày tỏ -“Ân nghĩa không quên, không cùng Trương Xuân Phong binh nhung tương kiến.”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Không, ta hy vọng sau khi các ngươi trở về, quên đi mọi việc trong bí cảnh, tu hành cho tốt.”
Bình luận truyện