Kiến Long
Chương 96
Trong mắt Tả Nhạc Chi đầy tơ máu, lòng ngực phập phồng, cả người run lên, vừa vội vừa giận.
Tu sĩ thai nghén không dễ, Tả Nhạc Chi lại không giống Tả Viên Dung sa vào tìm hoa vấn liễu, thật vất vả mới có được một nhi tử Tả Thiên Lãng, vừa đau vừa yêu. Dung túng tất cả.
Hắn vốn dĩ muốn bàn điều kiện với Thanh Loan, hắn có thể làm ra nhượng bộ lớn nhất, chỉ cần nàng buông tha Tả Thiên Lãng.
Ai biết Thanh Loan động thủ lưu loát như vậy, căn bản không phải đến bàn điều kiện, mà là đến thị uy.
Tả Nhạc Chi vội vàng tiến lên một bước, muốn ra khỏi trận pháp.
Đại trưởng lão ở một bên kéo tay áo của hắn lại: "Tông chủ, nơi này vẫn còn cần người chủ trì đại cục, hiện nay không nên chính diện giao phong với nàng, kéo dài là chính, đợi người của Bích Lạc Tông tới..."
Tả Nhạc Chi trầm giọng nói: "Ngươi nói xem tại sao không thấy bóng dáng của Long Vương."
Đại trưởng lão: "..."
Tả Nhạc Chi phất tay áo, bay nhanh ra, công tới Thanh Loan.
Có một con chim ưng màu đỏ bay ra từ trong tay áo của hắn. Chim ưng dang rộng đôi cánh, thân hình như điện, lao xuống Cố Phù Du.
Quanh thân Cố Phù Du sinh ra một cơn cuồng phong, cây cối khom lưng. Chim ưng bị thổi tan, hóa thành từng đạo tơ hồng, bắn nhanh về phía Cố Phù Du.
Cố Phù Du cười lạnh một tiếng, động tác cắt cổ Tả Thiên Lãng nhanh lên, Ẩm Hận xoay một cái, Tả Thiên Lãng đã đầu một nơi thân một nẻo. Cố Phù Du chưởng nát đan điền của Tả Thiên Lãng, đem hắn làm tấm chắn, đẩy về phía tơ hồng.
Khi tơ hồng chạm đến cơ thể Tả Thiên Lãng, khí thế ác liệt tan đi, tầng tầng quấn hắn lại, kéo về trên địa giới Ly Hận Thiên.
Tả Nhạc Chi cùng chim ưng đồng thời làm việc, lấy ngón tay làm kiếm, đánh úp về bên trái Cố Phù Du.
Cố Phù Du xoay Ẩm Hận chống lại. Một đòn này của Tả Nhạc Chi nhìn như thường thường, lúc chạm vào Ẩm Hận, không trung như tràn ra một trận gợn sóng. Cố Phù Du cảm thấy như có lực lượng của cả ngọn núi, thân thể bay xa ra mấy trượng mới có thể dừng lại.
Tả Nhạc Chi không thừa cơ truy kích mà bay trở về Ly Hận Thiên, nhìn xem thân thể Tả Thiên Lãng, thấy hắn sinh cơ đã tuyệt, không khỏi ôm hắn vào trong lòng, vẻ mặt bi thống.
Nhìn về phía Cố Phù Du, hai mắt đỏ ngầu: "Thanh Quân, Tả gia ta nơi nào làm chuyện có lỗi với ngươi, khiến ngươi hận không thể đem toàn bộ Tả gia ta dằn vặt đến chết!"
Cố Phù Du nói: "Tả tông chủ, trên đời này không có vô duyên vô cớ oán hận."
Tả Nhạc Chi gật đầu, không hề cảm tình cười nói: "Đúng, đúng, trên đời này không có vô duyên vô cớ oán hận. Ngươi giết nhi tử duy nhất của ta, phần oán hận này, ngươi có thể tính đến rõ ràng!"
Cố Phù Du nhíu mày lại: "Nhi tử duy nhất của ngươi? Không chỉ là nhi tử duy nhất của ngươi, huynh đệ của ngươi, còn có tam thúc của ngươi, mấy ngàn hậu bối của ngươi, đều chết trong tay ta."
Cố Phù Du nói một câu, sắc mặt Tả Nhạc Chi liền kém một phần. Cố Phù Du ngả ngớn cười: "Có điều nhị thúc ngươi Tả Thiều Đức không phải ta giết, là Chung Mị Sơ giết, nếu ngươi muốn tính sổ, phải đến Đông Hải tìm nàng."
Cố Phù Du ngẫm nghĩ kỹ lời nói của mình, trầm ngâm lại nhìn về phía Tả Nhạc Chi: "Có lẽ là ngươi không có cơ hội này đâu."
Tả Nhạc Chi đứng dậy, bầu trời đột nhiên mây đen lung tụ, cuồng phong gào thét. Lúc này đã đến chạng vạng, mặt trời lặn về Tây, lờ mờ tối tăm hết sức, thiên địa đều đã mất sắc.
Gió ập đến khiến gương mặt Cố Phù Du đau đớn, tóc đen hỗn loạn, cuồng phong thổi đến trái tim nàng đều trở nên trôi nổi, thần trí càng thêm mơ hồ, cười to nói: "Ngươi cũng là phong linh căn, rất tốt!"
Đưa tay ra chiêu, một cơn gió khác thổi tới: "Thế thì xem thử xem, hôm nay là gió Đông áp gió Tây, hay là gió Tây áp gió Đông!"
Gió to giữa trời đất đã thổi sông lớn ngược dòng, thổi cho cây cối đổ bật cả gốc. Tu sĩ Phân Thần kỳ phóng thích thần uy mà không hề kiềm chế, dẫn ra cảnh tượng kỳ dị trong thiên địa.
Tam Thập Tam Trọng Thiên là do Hư Linh Tông chiêm tinh bói toán, chọn ra vị trí phong thủy tốt nhất, dùng linh lực và trận pháp cố định ba mươi ba hòn đảo trên không trung, ngàn vạn năm chưa từng di chuyển, hôm nay bị hai cơn gió thổi đến chếch đi.
Trên dưới Tam Thập Tam Trọng Thiên đều cảm nhận được hòn đảo chấn động, trong lòng cũng chấn động hai lần.
Tình hình trận chiến giữa Tả Nhạc Chi và Cố Phù Du giằng co. Đại trưởng lão trên mái hiên quan sát tình thế, phi thân xuống dưới tháp, lấy ra một cây nỏ lớn, hội tụ linh lực cả người, ngưng tụ ra một mũi linh tiễn, nhắm ngay vào Cố Phù Du.
Linh tiễn bắ.n ra như lôi đình, động tĩnh bị tiếng gió che giấu, bắn thẳng vào Cố Phù Du.
Cố Phù Du đấu pháp với Tả Nhạc Chi, hai người duy trì cuồng phong, cũng không nhúc nhích.
Mũi tên kia bắn vào trong gió, Cố Phù Du phát hiện, mũi tên sau khi tiến vào bức tường gió đã mất uy lực thế nhưng làm Cố Phù Du phân tâm. Thời khắc phân tâm, Tả Nhạc Chi khiến hai cơn cuồng phong va chạm, cuồng phong quay xung quanh Cố Phù Du tan đi.
Cố Phù Du còn chưa ổn định cơ thể, chợt thấy trên mắt cá chân siết chặt, đảo mắt qua, chỉ thấy trên mắt cá chân bị mấy đạo tơ hồng quấn lại, một đầu khác bị Tả Nhạc Chi cầm trong tay.
Tả Nhạc Chi hơi dùng sức, Cố Phù Du bị gió ngăn chặn, không thể lập tức khống chế thân hình, cơ thể bay về địa giới Ly Hận Thiên.
Tu sĩ Tả gia đã thủ thế chờ đợi. Chỉ cần Cố Phù Du chạm vào biên giới, trận pháp mở ra, vô số lôi đình sẽ ầm ầm bổ xuống.
Cố Phù Du cau mày, thiếu kiên nhẫn chậc một tiếng, lấy Ẩm Hận ra, chỉ đợi cứng đối cứng, khiến cho hắn móc hết nội đan Chấn Mão ra.
Vừa rơi xuống trên địa giới, mây dông cuồn cuộn phía chân trời, bạch quang lóe lên, mấy chục đạo lôi đình bổ thẳng xuống.
Cố Phù Du ngự kiếm, Ẩm Hận nghênh đón sét đánh, mũi kiếm chặn lại lôi đình, chống đỡ ở giữa không trung, sấm sét thật nhỏ rơi khắp nơi, rơi xuống đất lập tức cháy ra một vết đen sâu.
Cố Phù Du cảm thấy cánh tay tê dại, nhưng lôi đình chưa xong.
Cố Phù Du trong lòng tức giận nói: "Sao còn chưa tới."
Lúc Cố Phù Du chặn lại lôi đình, mây dông vẫn còn đang nổi lên như cũ, bạch quang lóe lên, thiên địa sáng như ban ngày. Lúc này đây, mấy trăm đạo lôi đình bổ thẳng xuống.
Tả gia đang chờ Thanh Loan bị lôi đình đánh cho đại thương nguyên khí.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, mọi người nghe thấy một tiếng gầm chấn động cả đất trời, giống như tiếng sói tru, đinh tai nhức óc, kéo dài không dứt, người nghe thấy cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Có người kêu một tiếng: "Mau nhìn kìa."
Mọi người nhìn ra ngoài tháp, một bóng đen nhảy lên địa giới Ly Hận Thiên, tất cả lôi đình quẹo đi, phóng đến người bóng đen.
Lôi đình bị bóng đen nạp vào trong cơ thể, thân thể của nó phát ra bạch quang, sấm sét thật nhỏ chuyển động.
Bởi vì bạch quang mà mọi người nhìn thấy dáng dấp của nó, thất thanh kêu lên: "Chấn Mão, là Chấn Mão!"
Ngay cả Đại trưởng lão cũng thất kinh, bước tới một bên tường thành nhìn xuống: "Bây giờ trên cõi đời này làm sao còn tồn tại Chấn..." Nhưng vừa nhìn thấy linh thú bên dưới, ngưng tiếng, trừng to hai mắt, một hơi nghẹn ở trong bụng.
Trong ngày thường Chấn Mão như sói, khó có thể phân biệt được, nhưng một khi hấp thu lôi đình, đặc thù kia lại quá rõ ràng.
A Phúc hút đủ lôi đình khí thế ép người, uy vũ gấp trăm lần so với dáng dấp bình thường. Dáng dấp kia của nó, không khỏi khiến người ta cảm thán, linh thú cỡ này, hiếm có như vậy, thảo nào nhiều người đổ xô tới, săn bắt nó.
Cố Phù Du gọi một tiếng: "A Phúc!"
A Phúc liếc nhìn nàng, thân thể ngạo nghễ run lên, bước đến trên biên giới, thét dài về phía Tả Nhạc Chi, lôi đình lại từ cơ thể nó bắ.n ra, bổ tới Tả Nhạc Chi.
Mọi người trên tháp làm sao còn dám thả lôi đình. Lôi đình có bao nhiêu, Chấn Mão hút bấy nhiêu.
Mọi người giương tiễn đáp nỏ, ngự kiếm kết kiếm trận, muốn công kích Thanh Loan.
Mũi tên vừa mới b.ắn ra, trên trời lại đến một thân ảnh. Thân ảnh ấy như một ngọn núi đen, còn cao hơn tường thành, đứng ở ngoài tường thành nhìn xuống Ly Hận Thiên, hai con ngươi màu vàng kim như mặt trời treo trên không trung.
Da thịt nó dày dặn kiên cố, mũi tên bắn ở trên người nó, tất cả đều bị nó chặn lại, không có mũi tên nào bắn tới Thanh Loan ở phía sau lưng nó.
Có người nhận ra nó, hét lên: "Là con linh thú quấy phá tông chủ Độ Kiếp, là nó!" Tông chủ trong miệng của hắn là chỉ Tả Thái Tuế, giờ phút này nhìn thấy đôi thú đồng kia, trong sự hoảng hốt làm sao có thể nghiêm túc tính toán bản thân nói sai.
Viên Sơn rống lên một tiếng, tuy không lớn như âm thanh của A Phúc nhưng cũng tràn đầy khí thế.
Bàn tay dày của nó vỗ xuống một cái, đánh lên phòng hộ trận pháp trên Ly Hận Thiên. Linh quang lóe lên, trận pháp cao cường, không có một vết nứt nào, nhưng truyền đến một chấn động rất lớn, chấn động đến mức khiến trong lòng mọi người lung lay.
Đại trưởng lão nói: "Không thể đứng yên."
Hắn chỉ vài tên tu sĩ, kể cả mấy tên trưởng lão, cùng đi ra ngoài đối phó Viên Sơn và A Phúc, hỗ trợ Tả Nhạc Chi.
Ai ngờ người vừa đi ra, sấm sét trên người A Phúc bị chia cắt ra, tấn công về phía bọn họ. Mỗi người được một đống, vô cùng công bằng, ai cũng không nhiều, ai cũng không ít.
Thực sự là gây dựng sự nghiệp chưa được nửa đường đã chết.
Khí thế đoàn người suy giảm.
Nhưng thật ra vài tên tu sĩ từ lâu đã bố trí xong kiếm trận, chống đỡ ngăn cản lôi đình, mà kiếm trận sắc bén, cắt da thịt rắn như đá của Viên Sơn, máu tươi tuôn ra, đạt được khởi đầu tốt đẹp.
Đáng tiếc sĩ khí chưa chấn, Viên Sơn nhỏ máu độc rơi xuống khóe miệng một tu sĩ, người kia lại không biết lợi hại, ít phòng bị, không tự giác nhấp một chút vào trong miệng, một lát sau gào lên đau đớn hóa thành máu loãng, máu loãng ăn mòn đất, xì xì khói trắng bóc lên.
Mọi người hoảng hốt, kiếm trận thiếu một góc, uy lực giảm mạnh. Nhưng Viên Sơn bị đau, vô cùng tức giận, thế công càng mạnh.
Thanh Loan đã cùng Tả Nhạc Chi tranh tài một lần nữa, Tả Nhạc Chi chịu một đòn Bạch Lôi Đình, tuy đã phòng bị, nhưng tổn hại không ít linh lực.
Trong tay hắn cũng có đan dược điều chế từ Kỳ Lân Tủy, dùng một viên sẽ có thể tăng linh lực, nhưng hắn nghe nói về chuyện của Tả Thiều Đức.
Tâm tư hắn tỉ mỉ, sợ đan dược này có vấn đề, tuy là do Đỗ Phán luyện chế, hắn lại tín nhiệm Đỗ Phán nhất, cũng chừa cơ hội cho Đỗ Phán lấy công chuộc tội, vẫn đem đan dược còn lại đưa cho Đỗ Phán kiểm tra, đúng lúc bình đan dược kia có vấn đề.
Thành phần dược liệu không thay đổi, liều lượng dược liệu có sai lầm, hỏa hầu [1] có sai lầm, thành phẩm bên ngoài nhìn không ra khác biệt nhưng dược hiệu lại không giống như thế.
[1] Hỏa hầu: sự điều tiết vận chuyển sức nóng trong quá trình luyện ngoại đan
Đan dược này dùng xong, lúc đầu sẽ cảm thấy linh lực tăng lên, dùng bao nhiêu linh lực đều cảm thấy linh lực dồi dào, nhưng mà kỳ thật là lấy linh lực của mình bù đắp, đợi đến khi canh giờ vừa qua, linh lực trong cơ thể nhanh chóng khô cạn, cần mất vài ngày mới có thể khôi phục.
Còn lại chưa có kiểm tra, Tả Nhạc Chi không dám tùy tiện sử dụng, những đan dược còn lại đối với Phân Thần kỳ cũng không có nhiều tác dụng.
Lại cùng giao thủ với Thanh Loan, đã rơi vào thế yếu.
Mấy vị trưởng lão ra tay tương trợ, trợ giúp rất ít, hơn nữa còn phải đề phòng một con Chấn Mão triệu hoán lôi đình ở phía sau.
Đại trưởng lão nhìn thấy tình thế giữa sân, cau mày thật sâu, tình hình ở đây không lạc quan, tình hình trận chiến phía dưới cũng không biết như thế nào.
Hắn chỉ hy vọng Thanh Loan chủ lực ở đây, Tả gia dưới Ly Hận Thiên có thể chiếm thượng phong.
Đáng tiếc sự thật chính là ngược lại.
Tả Thiên Lãng cũng không phải là tù binh duy nhất Cố Phù Du chộp tới, nàng công chiếm nhiều thành trì như vậy, trên tay giữ không ít con tin.
Tả gia quan hệ rắc rối phức tạp, nếu đều họ Tả, giữa các thành trì có bao nhiêu mối quan hệ họ hàng, huống chi còn có một số người Tả gia chạy trốn trở về Tam Thập Tam Trọng Thiên nhưng gia quyến [2] lại bị Cố Phù Du bắt được.
[2] Gia quyến: người thân trong gia đình
Vào lúc này, đều bị chúng nô lệ ép ra tiền tuyến.
Nắm Tả Thiên Lãng làm lá chắn, Trai tiên sinh không có ý kiến, thế nhưng trong những người Tả gia kia không thiếu những người già yếu, thấy Cố Phù Du lấy nhiều mạng người đến làm lá chắn, Trai tiên sinh thật ra không phải rất đồng ý.
Làm người phải có điểm mấu chốt, điên cuồng như này, thì không khác gì Tả gia —— Trai tiên sinh khuyên nàng một câu như vậy.
Thấy sắc mặt Cố Phù Du không vui, nàng cũng không khuyên nữa.
Nàng biết nàng nói chuyện Cố Phù Du nghe không lọt tai. Không biết người có thể khuyên Cố Phù Du là ai, dù sao cũng không phải là nàng.
Một khi liên quan đến Tả gia, thái độ của Cố Phù Du cứng rắn lạ thường.
Trai tiên sinh không khuyên được Cố Phù Du, những nô lệ kia lại chỉ nghe lệnh một mình Cố Phù Du. Tuy nàng bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, rời xa chiến trường, trốn ở trong khách điế.m đọc sách uống trà.
Bên dưới Ly Hận Thiên, mọi người nhìn thấy đại quân bên ngoài đè nặng người nhà của mình, quen biết không ít, thậm chí có cả thân nhi sinh mẫu [3].
[3] Thân nhi sinh mẫu: con ruột, mẹ đẻ.
Tranh tài như vậy, lực bất tòng tâm.
Hơn nữa thế lực trong tay Thanh Loan vượt xa suy đoán của bọn họ.
Nô lệ chiếm bốn phần chiến lực của Hư Linh Tông, thế gia tông tộc ở ngoài Tả gia chiếm hai phần chiến lực của Hư Linh Tông. Trước kia sai lệch quá nhiều, hoàn toàn không liên hệ được với nhau, thế lực lấm ta lấm tấm, được Thanh Loan tập hợp lại một chỗ, thế nhưng lại khổng lồ như vậy.
Ai ngờ đến được.
Trên Ly Hận Thiên không chờ được tin vui, chờ được nhân thủ của Thanh Loan.
Tuy chỉ là hai con Thần Long, nhưng lại khiến trong lòng mọi người chấn động, hoàn toàn mất đi chừng mực, cho rằng Long tộc đến cứu viện.
Bích Lạc Tông không có đến, đến chính là Long tộc, bọn họ trước sau đều có địch, làm sao có phần thắng?
Tả Nhạc Chi lo lắng tình hình trận chiến, hắn thân là tông chủ, không thể bỏ xuống Hư Linh Tông. Thế nhưng Cố Phù Du không có thứ gì không bỏ xuống được, thứ nàng không bỏ xuống được không ở đây, bây giờ nàng chỉ có một chấp niệm, chính là giết Tả Nhạc Chi, phá hủy Hư Linh Tông.
Hai bên so sánh, đương nhiên là tâm niệm của Cố Phù Du thắng một bậc. Tả Nhạc Chi liên tục bại lui.
Khi trăng lên giữa trời, mây đen tản ra, lộ ra trăng sáng trong lành phía sau tầng mây.
Cố Phù Du bóp cổ Tả Nhạc Chi, giơ hắn lên thật cao, đón ánh trăng, thưởng thức vẻ mặt của hắn.
Trên người cả hai đều chảy máu, cũng không nhận rõ là của ai.
"Tả Nhạc Chi, trên thế gian này, không có vô duyên vô cớ oán hận."
"Ngươi..." Tả Nhạc Chi bị thương quá nặng, ý thức trôi đi: "Khi nào..." Khi nào trêu vào con Thanh Loan này, là mấy vạn năm trước sao? Nhưng hắn thấy sự thù hận trong mắt Cố Phù Du, rõ ràng là đối với hắn, đối với Tả Thiên Lãng, đối với Tả gia bây giờ.
Cố Phù Du sâu kín phun ra một câu nói: "Tả tông chủ, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Ta từ U Minh Địa Phủ đến xem kết cục của Tả gia ngươi."
Trước khi con ngươi của Tả Nhạc Chi tan rã, lộ ra biểu tình kinh hãi cuối cùng.
"Chết rồi?" Cố Phù Du cau mày, nàng không muốn lập tức gi.ết ch.ết hắn, nhưng Phân Thần kỳ tranh tài lại không thu tay được.
Nàng còn chưa nhốt hắn vào bên trong địa lao ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, ngày ngày tra tấn hắn.
Giống như cào ngứa, không có cào đến chỗ ngứa. Làm cho nàng bực bội.
Linh lực của nàng đã cạn kiệt, Tả Nhạc Chi vừa chết, trong lòng không còn tinh lực, không có sức chống đỡ, từ không trung ngã xuống, được Phong Tuế vừa đến tiếp được: "Sư tôn."
Phong Tuế đưa nàng lên lòng bàn tay của Viên Sơn. Cố Phù Du nằm dựa vào ngón cái của Viên Sơn, ngơ ngác nhìn Ly Hận Thiên.
Trận pháp của Ly Hận Thiên đã sắp phá nát, tông chủ vừa chết, tương đương với Hư Linh Tông đã sụp đổ một nửa, sĩ khí của bọn họ giảm mạnh.
Đèn đuốc đung đưa rơi vào trong mắt Cố Phù Du, khiến cho đôi mắt nàng lấp lóe.
Nàng lẩm bẩm nói: "Đốt nó!"
Phong Tuế kinh ngạc nói: "Sư tôn nói cái gì?"
Sắc mặt Cố Phù Du trầm xuống, hung tợn kêu lên: "Ta nói đốt Tam Thập Tam Trọng Thiên!"
Tu sĩ thai nghén không dễ, Tả Nhạc Chi lại không giống Tả Viên Dung sa vào tìm hoa vấn liễu, thật vất vả mới có được một nhi tử Tả Thiên Lãng, vừa đau vừa yêu. Dung túng tất cả.
Hắn vốn dĩ muốn bàn điều kiện với Thanh Loan, hắn có thể làm ra nhượng bộ lớn nhất, chỉ cần nàng buông tha Tả Thiên Lãng.
Ai biết Thanh Loan động thủ lưu loát như vậy, căn bản không phải đến bàn điều kiện, mà là đến thị uy.
Tả Nhạc Chi vội vàng tiến lên một bước, muốn ra khỏi trận pháp.
Đại trưởng lão ở một bên kéo tay áo của hắn lại: "Tông chủ, nơi này vẫn còn cần người chủ trì đại cục, hiện nay không nên chính diện giao phong với nàng, kéo dài là chính, đợi người của Bích Lạc Tông tới..."
Tả Nhạc Chi trầm giọng nói: "Ngươi nói xem tại sao không thấy bóng dáng của Long Vương."
Đại trưởng lão: "..."
Tả Nhạc Chi phất tay áo, bay nhanh ra, công tới Thanh Loan.
Có một con chim ưng màu đỏ bay ra từ trong tay áo của hắn. Chim ưng dang rộng đôi cánh, thân hình như điện, lao xuống Cố Phù Du.
Quanh thân Cố Phù Du sinh ra một cơn cuồng phong, cây cối khom lưng. Chim ưng bị thổi tan, hóa thành từng đạo tơ hồng, bắn nhanh về phía Cố Phù Du.
Cố Phù Du cười lạnh một tiếng, động tác cắt cổ Tả Thiên Lãng nhanh lên, Ẩm Hận xoay một cái, Tả Thiên Lãng đã đầu một nơi thân một nẻo. Cố Phù Du chưởng nát đan điền của Tả Thiên Lãng, đem hắn làm tấm chắn, đẩy về phía tơ hồng.
Khi tơ hồng chạm đến cơ thể Tả Thiên Lãng, khí thế ác liệt tan đi, tầng tầng quấn hắn lại, kéo về trên địa giới Ly Hận Thiên.
Tả Nhạc Chi cùng chim ưng đồng thời làm việc, lấy ngón tay làm kiếm, đánh úp về bên trái Cố Phù Du.
Cố Phù Du xoay Ẩm Hận chống lại. Một đòn này của Tả Nhạc Chi nhìn như thường thường, lúc chạm vào Ẩm Hận, không trung như tràn ra một trận gợn sóng. Cố Phù Du cảm thấy như có lực lượng của cả ngọn núi, thân thể bay xa ra mấy trượng mới có thể dừng lại.
Tả Nhạc Chi không thừa cơ truy kích mà bay trở về Ly Hận Thiên, nhìn xem thân thể Tả Thiên Lãng, thấy hắn sinh cơ đã tuyệt, không khỏi ôm hắn vào trong lòng, vẻ mặt bi thống.
Nhìn về phía Cố Phù Du, hai mắt đỏ ngầu: "Thanh Quân, Tả gia ta nơi nào làm chuyện có lỗi với ngươi, khiến ngươi hận không thể đem toàn bộ Tả gia ta dằn vặt đến chết!"
Cố Phù Du nói: "Tả tông chủ, trên đời này không có vô duyên vô cớ oán hận."
Tả Nhạc Chi gật đầu, không hề cảm tình cười nói: "Đúng, đúng, trên đời này không có vô duyên vô cớ oán hận. Ngươi giết nhi tử duy nhất của ta, phần oán hận này, ngươi có thể tính đến rõ ràng!"
Cố Phù Du nhíu mày lại: "Nhi tử duy nhất của ngươi? Không chỉ là nhi tử duy nhất của ngươi, huynh đệ của ngươi, còn có tam thúc của ngươi, mấy ngàn hậu bối của ngươi, đều chết trong tay ta."
Cố Phù Du nói một câu, sắc mặt Tả Nhạc Chi liền kém một phần. Cố Phù Du ngả ngớn cười: "Có điều nhị thúc ngươi Tả Thiều Đức không phải ta giết, là Chung Mị Sơ giết, nếu ngươi muốn tính sổ, phải đến Đông Hải tìm nàng."
Cố Phù Du ngẫm nghĩ kỹ lời nói của mình, trầm ngâm lại nhìn về phía Tả Nhạc Chi: "Có lẽ là ngươi không có cơ hội này đâu."
Tả Nhạc Chi đứng dậy, bầu trời đột nhiên mây đen lung tụ, cuồng phong gào thét. Lúc này đã đến chạng vạng, mặt trời lặn về Tây, lờ mờ tối tăm hết sức, thiên địa đều đã mất sắc.
Gió ập đến khiến gương mặt Cố Phù Du đau đớn, tóc đen hỗn loạn, cuồng phong thổi đến trái tim nàng đều trở nên trôi nổi, thần trí càng thêm mơ hồ, cười to nói: "Ngươi cũng là phong linh căn, rất tốt!"
Đưa tay ra chiêu, một cơn gió khác thổi tới: "Thế thì xem thử xem, hôm nay là gió Đông áp gió Tây, hay là gió Tây áp gió Đông!"
Gió to giữa trời đất đã thổi sông lớn ngược dòng, thổi cho cây cối đổ bật cả gốc. Tu sĩ Phân Thần kỳ phóng thích thần uy mà không hề kiềm chế, dẫn ra cảnh tượng kỳ dị trong thiên địa.
Tam Thập Tam Trọng Thiên là do Hư Linh Tông chiêm tinh bói toán, chọn ra vị trí phong thủy tốt nhất, dùng linh lực và trận pháp cố định ba mươi ba hòn đảo trên không trung, ngàn vạn năm chưa từng di chuyển, hôm nay bị hai cơn gió thổi đến chếch đi.
Trên dưới Tam Thập Tam Trọng Thiên đều cảm nhận được hòn đảo chấn động, trong lòng cũng chấn động hai lần.
Tình hình trận chiến giữa Tả Nhạc Chi và Cố Phù Du giằng co. Đại trưởng lão trên mái hiên quan sát tình thế, phi thân xuống dưới tháp, lấy ra một cây nỏ lớn, hội tụ linh lực cả người, ngưng tụ ra một mũi linh tiễn, nhắm ngay vào Cố Phù Du.
Linh tiễn bắ.n ra như lôi đình, động tĩnh bị tiếng gió che giấu, bắn thẳng vào Cố Phù Du.
Cố Phù Du đấu pháp với Tả Nhạc Chi, hai người duy trì cuồng phong, cũng không nhúc nhích.
Mũi tên kia bắn vào trong gió, Cố Phù Du phát hiện, mũi tên sau khi tiến vào bức tường gió đã mất uy lực thế nhưng làm Cố Phù Du phân tâm. Thời khắc phân tâm, Tả Nhạc Chi khiến hai cơn cuồng phong va chạm, cuồng phong quay xung quanh Cố Phù Du tan đi.
Cố Phù Du còn chưa ổn định cơ thể, chợt thấy trên mắt cá chân siết chặt, đảo mắt qua, chỉ thấy trên mắt cá chân bị mấy đạo tơ hồng quấn lại, một đầu khác bị Tả Nhạc Chi cầm trong tay.
Tả Nhạc Chi hơi dùng sức, Cố Phù Du bị gió ngăn chặn, không thể lập tức khống chế thân hình, cơ thể bay về địa giới Ly Hận Thiên.
Tu sĩ Tả gia đã thủ thế chờ đợi. Chỉ cần Cố Phù Du chạm vào biên giới, trận pháp mở ra, vô số lôi đình sẽ ầm ầm bổ xuống.
Cố Phù Du cau mày, thiếu kiên nhẫn chậc một tiếng, lấy Ẩm Hận ra, chỉ đợi cứng đối cứng, khiến cho hắn móc hết nội đan Chấn Mão ra.
Vừa rơi xuống trên địa giới, mây dông cuồn cuộn phía chân trời, bạch quang lóe lên, mấy chục đạo lôi đình bổ thẳng xuống.
Cố Phù Du ngự kiếm, Ẩm Hận nghênh đón sét đánh, mũi kiếm chặn lại lôi đình, chống đỡ ở giữa không trung, sấm sét thật nhỏ rơi khắp nơi, rơi xuống đất lập tức cháy ra một vết đen sâu.
Cố Phù Du cảm thấy cánh tay tê dại, nhưng lôi đình chưa xong.
Cố Phù Du trong lòng tức giận nói: "Sao còn chưa tới."
Lúc Cố Phù Du chặn lại lôi đình, mây dông vẫn còn đang nổi lên như cũ, bạch quang lóe lên, thiên địa sáng như ban ngày. Lúc này đây, mấy trăm đạo lôi đình bổ thẳng xuống.
Tả gia đang chờ Thanh Loan bị lôi đình đánh cho đại thương nguyên khí.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, mọi người nghe thấy một tiếng gầm chấn động cả đất trời, giống như tiếng sói tru, đinh tai nhức óc, kéo dài không dứt, người nghe thấy cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Có người kêu một tiếng: "Mau nhìn kìa."
Mọi người nhìn ra ngoài tháp, một bóng đen nhảy lên địa giới Ly Hận Thiên, tất cả lôi đình quẹo đi, phóng đến người bóng đen.
Lôi đình bị bóng đen nạp vào trong cơ thể, thân thể của nó phát ra bạch quang, sấm sét thật nhỏ chuyển động.
Bởi vì bạch quang mà mọi người nhìn thấy dáng dấp của nó, thất thanh kêu lên: "Chấn Mão, là Chấn Mão!"
Ngay cả Đại trưởng lão cũng thất kinh, bước tới một bên tường thành nhìn xuống: "Bây giờ trên cõi đời này làm sao còn tồn tại Chấn..." Nhưng vừa nhìn thấy linh thú bên dưới, ngưng tiếng, trừng to hai mắt, một hơi nghẹn ở trong bụng.
Trong ngày thường Chấn Mão như sói, khó có thể phân biệt được, nhưng một khi hấp thu lôi đình, đặc thù kia lại quá rõ ràng.
A Phúc hút đủ lôi đình khí thế ép người, uy vũ gấp trăm lần so với dáng dấp bình thường. Dáng dấp kia của nó, không khỏi khiến người ta cảm thán, linh thú cỡ này, hiếm có như vậy, thảo nào nhiều người đổ xô tới, săn bắt nó.
Cố Phù Du gọi một tiếng: "A Phúc!"
A Phúc liếc nhìn nàng, thân thể ngạo nghễ run lên, bước đến trên biên giới, thét dài về phía Tả Nhạc Chi, lôi đình lại từ cơ thể nó bắ.n ra, bổ tới Tả Nhạc Chi.
Mọi người trên tháp làm sao còn dám thả lôi đình. Lôi đình có bao nhiêu, Chấn Mão hút bấy nhiêu.
Mọi người giương tiễn đáp nỏ, ngự kiếm kết kiếm trận, muốn công kích Thanh Loan.
Mũi tên vừa mới b.ắn ra, trên trời lại đến một thân ảnh. Thân ảnh ấy như một ngọn núi đen, còn cao hơn tường thành, đứng ở ngoài tường thành nhìn xuống Ly Hận Thiên, hai con ngươi màu vàng kim như mặt trời treo trên không trung.
Da thịt nó dày dặn kiên cố, mũi tên bắn ở trên người nó, tất cả đều bị nó chặn lại, không có mũi tên nào bắn tới Thanh Loan ở phía sau lưng nó.
Có người nhận ra nó, hét lên: "Là con linh thú quấy phá tông chủ Độ Kiếp, là nó!" Tông chủ trong miệng của hắn là chỉ Tả Thái Tuế, giờ phút này nhìn thấy đôi thú đồng kia, trong sự hoảng hốt làm sao có thể nghiêm túc tính toán bản thân nói sai.
Viên Sơn rống lên một tiếng, tuy không lớn như âm thanh của A Phúc nhưng cũng tràn đầy khí thế.
Bàn tay dày của nó vỗ xuống một cái, đánh lên phòng hộ trận pháp trên Ly Hận Thiên. Linh quang lóe lên, trận pháp cao cường, không có một vết nứt nào, nhưng truyền đến một chấn động rất lớn, chấn động đến mức khiến trong lòng mọi người lung lay.
Đại trưởng lão nói: "Không thể đứng yên."
Hắn chỉ vài tên tu sĩ, kể cả mấy tên trưởng lão, cùng đi ra ngoài đối phó Viên Sơn và A Phúc, hỗ trợ Tả Nhạc Chi.
Ai ngờ người vừa đi ra, sấm sét trên người A Phúc bị chia cắt ra, tấn công về phía bọn họ. Mỗi người được một đống, vô cùng công bằng, ai cũng không nhiều, ai cũng không ít.
Thực sự là gây dựng sự nghiệp chưa được nửa đường đã chết.
Khí thế đoàn người suy giảm.
Nhưng thật ra vài tên tu sĩ từ lâu đã bố trí xong kiếm trận, chống đỡ ngăn cản lôi đình, mà kiếm trận sắc bén, cắt da thịt rắn như đá của Viên Sơn, máu tươi tuôn ra, đạt được khởi đầu tốt đẹp.
Đáng tiếc sĩ khí chưa chấn, Viên Sơn nhỏ máu độc rơi xuống khóe miệng một tu sĩ, người kia lại không biết lợi hại, ít phòng bị, không tự giác nhấp một chút vào trong miệng, một lát sau gào lên đau đớn hóa thành máu loãng, máu loãng ăn mòn đất, xì xì khói trắng bóc lên.
Mọi người hoảng hốt, kiếm trận thiếu một góc, uy lực giảm mạnh. Nhưng Viên Sơn bị đau, vô cùng tức giận, thế công càng mạnh.
Thanh Loan đã cùng Tả Nhạc Chi tranh tài một lần nữa, Tả Nhạc Chi chịu một đòn Bạch Lôi Đình, tuy đã phòng bị, nhưng tổn hại không ít linh lực.
Trong tay hắn cũng có đan dược điều chế từ Kỳ Lân Tủy, dùng một viên sẽ có thể tăng linh lực, nhưng hắn nghe nói về chuyện của Tả Thiều Đức.
Tâm tư hắn tỉ mỉ, sợ đan dược này có vấn đề, tuy là do Đỗ Phán luyện chế, hắn lại tín nhiệm Đỗ Phán nhất, cũng chừa cơ hội cho Đỗ Phán lấy công chuộc tội, vẫn đem đan dược còn lại đưa cho Đỗ Phán kiểm tra, đúng lúc bình đan dược kia có vấn đề.
Thành phần dược liệu không thay đổi, liều lượng dược liệu có sai lầm, hỏa hầu [1] có sai lầm, thành phẩm bên ngoài nhìn không ra khác biệt nhưng dược hiệu lại không giống như thế.
[1] Hỏa hầu: sự điều tiết vận chuyển sức nóng trong quá trình luyện ngoại đan
Đan dược này dùng xong, lúc đầu sẽ cảm thấy linh lực tăng lên, dùng bao nhiêu linh lực đều cảm thấy linh lực dồi dào, nhưng mà kỳ thật là lấy linh lực của mình bù đắp, đợi đến khi canh giờ vừa qua, linh lực trong cơ thể nhanh chóng khô cạn, cần mất vài ngày mới có thể khôi phục.
Còn lại chưa có kiểm tra, Tả Nhạc Chi không dám tùy tiện sử dụng, những đan dược còn lại đối với Phân Thần kỳ cũng không có nhiều tác dụng.
Lại cùng giao thủ với Thanh Loan, đã rơi vào thế yếu.
Mấy vị trưởng lão ra tay tương trợ, trợ giúp rất ít, hơn nữa còn phải đề phòng một con Chấn Mão triệu hoán lôi đình ở phía sau.
Đại trưởng lão nhìn thấy tình thế giữa sân, cau mày thật sâu, tình hình ở đây không lạc quan, tình hình trận chiến phía dưới cũng không biết như thế nào.
Hắn chỉ hy vọng Thanh Loan chủ lực ở đây, Tả gia dưới Ly Hận Thiên có thể chiếm thượng phong.
Đáng tiếc sự thật chính là ngược lại.
Tả Thiên Lãng cũng không phải là tù binh duy nhất Cố Phù Du chộp tới, nàng công chiếm nhiều thành trì như vậy, trên tay giữ không ít con tin.
Tả gia quan hệ rắc rối phức tạp, nếu đều họ Tả, giữa các thành trì có bao nhiêu mối quan hệ họ hàng, huống chi còn có một số người Tả gia chạy trốn trở về Tam Thập Tam Trọng Thiên nhưng gia quyến [2] lại bị Cố Phù Du bắt được.
[2] Gia quyến: người thân trong gia đình
Vào lúc này, đều bị chúng nô lệ ép ra tiền tuyến.
Nắm Tả Thiên Lãng làm lá chắn, Trai tiên sinh không có ý kiến, thế nhưng trong những người Tả gia kia không thiếu những người già yếu, thấy Cố Phù Du lấy nhiều mạng người đến làm lá chắn, Trai tiên sinh thật ra không phải rất đồng ý.
Làm người phải có điểm mấu chốt, điên cuồng như này, thì không khác gì Tả gia —— Trai tiên sinh khuyên nàng một câu như vậy.
Thấy sắc mặt Cố Phù Du không vui, nàng cũng không khuyên nữa.
Nàng biết nàng nói chuyện Cố Phù Du nghe không lọt tai. Không biết người có thể khuyên Cố Phù Du là ai, dù sao cũng không phải là nàng.
Một khi liên quan đến Tả gia, thái độ của Cố Phù Du cứng rắn lạ thường.
Trai tiên sinh không khuyên được Cố Phù Du, những nô lệ kia lại chỉ nghe lệnh một mình Cố Phù Du. Tuy nàng bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, rời xa chiến trường, trốn ở trong khách điế.m đọc sách uống trà.
Bên dưới Ly Hận Thiên, mọi người nhìn thấy đại quân bên ngoài đè nặng người nhà của mình, quen biết không ít, thậm chí có cả thân nhi sinh mẫu [3].
[3] Thân nhi sinh mẫu: con ruột, mẹ đẻ.
Tranh tài như vậy, lực bất tòng tâm.
Hơn nữa thế lực trong tay Thanh Loan vượt xa suy đoán của bọn họ.
Nô lệ chiếm bốn phần chiến lực của Hư Linh Tông, thế gia tông tộc ở ngoài Tả gia chiếm hai phần chiến lực của Hư Linh Tông. Trước kia sai lệch quá nhiều, hoàn toàn không liên hệ được với nhau, thế lực lấm ta lấm tấm, được Thanh Loan tập hợp lại một chỗ, thế nhưng lại khổng lồ như vậy.
Ai ngờ đến được.
Trên Ly Hận Thiên không chờ được tin vui, chờ được nhân thủ của Thanh Loan.
Tuy chỉ là hai con Thần Long, nhưng lại khiến trong lòng mọi người chấn động, hoàn toàn mất đi chừng mực, cho rằng Long tộc đến cứu viện.
Bích Lạc Tông không có đến, đến chính là Long tộc, bọn họ trước sau đều có địch, làm sao có phần thắng?
Tả Nhạc Chi lo lắng tình hình trận chiến, hắn thân là tông chủ, không thể bỏ xuống Hư Linh Tông. Thế nhưng Cố Phù Du không có thứ gì không bỏ xuống được, thứ nàng không bỏ xuống được không ở đây, bây giờ nàng chỉ có một chấp niệm, chính là giết Tả Nhạc Chi, phá hủy Hư Linh Tông.
Hai bên so sánh, đương nhiên là tâm niệm của Cố Phù Du thắng một bậc. Tả Nhạc Chi liên tục bại lui.
Khi trăng lên giữa trời, mây đen tản ra, lộ ra trăng sáng trong lành phía sau tầng mây.
Cố Phù Du bóp cổ Tả Nhạc Chi, giơ hắn lên thật cao, đón ánh trăng, thưởng thức vẻ mặt của hắn.
Trên người cả hai đều chảy máu, cũng không nhận rõ là của ai.
"Tả Nhạc Chi, trên thế gian này, không có vô duyên vô cớ oán hận."
"Ngươi..." Tả Nhạc Chi bị thương quá nặng, ý thức trôi đi: "Khi nào..." Khi nào trêu vào con Thanh Loan này, là mấy vạn năm trước sao? Nhưng hắn thấy sự thù hận trong mắt Cố Phù Du, rõ ràng là đối với hắn, đối với Tả Thiên Lãng, đối với Tả gia bây giờ.
Cố Phù Du sâu kín phun ra một câu nói: "Tả tông chủ, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Ta từ U Minh Địa Phủ đến xem kết cục của Tả gia ngươi."
Trước khi con ngươi của Tả Nhạc Chi tan rã, lộ ra biểu tình kinh hãi cuối cùng.
"Chết rồi?" Cố Phù Du cau mày, nàng không muốn lập tức gi.ết ch.ết hắn, nhưng Phân Thần kỳ tranh tài lại không thu tay được.
Nàng còn chưa nhốt hắn vào bên trong địa lao ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, ngày ngày tra tấn hắn.
Giống như cào ngứa, không có cào đến chỗ ngứa. Làm cho nàng bực bội.
Linh lực của nàng đã cạn kiệt, Tả Nhạc Chi vừa chết, trong lòng không còn tinh lực, không có sức chống đỡ, từ không trung ngã xuống, được Phong Tuế vừa đến tiếp được: "Sư tôn."
Phong Tuế đưa nàng lên lòng bàn tay của Viên Sơn. Cố Phù Du nằm dựa vào ngón cái của Viên Sơn, ngơ ngác nhìn Ly Hận Thiên.
Trận pháp của Ly Hận Thiên đã sắp phá nát, tông chủ vừa chết, tương đương với Hư Linh Tông đã sụp đổ một nửa, sĩ khí của bọn họ giảm mạnh.
Đèn đuốc đung đưa rơi vào trong mắt Cố Phù Du, khiến cho đôi mắt nàng lấp lóe.
Nàng lẩm bẩm nói: "Đốt nó!"
Phong Tuế kinh ngạc nói: "Sư tôn nói cái gì?"
Sắc mặt Cố Phù Du trầm xuống, hung tợn kêu lên: "Ta nói đốt Tam Thập Tam Trọng Thiên!"
Bình luận truyện