Kiến Long
Chương 97
Khế ước trong người, không có nô lệ nào có thể vi phạm ý chí của Cố Phù Du.
Dưới Ly Hận Thiên còn đang giao chiến, từng đám từng đám lửa bùng cháy trên các hòn đảo, hỏa diễm bay phất phới, đi kèm với tiếng la giết, cháy càng lúc càng mạnh, màn đêm đỏ bừng giống như máu.
Phòng ngự trận pháp trên Ly Hận Thiên đã không chống đỡ nổi một đòn. Cố Phù Du hơi khôi phục chút linh lực, đứng lên.
Phong Tuế đỡ nàng, khuyên nhủ: "Chuyện tiếp theo đều có thể giao cho chúng ta, người nghỉ ngơi một lát đi."
Cố Phù Du đẩy hắn ra, từ trên mu bàn tay của Viên Sơn phi thân xuống, triệu ra Ẩm Hận, cho trận pháp một đòn, hoàn toàn phá hủy trận pháp này.
"Đốt."
Phong Tuế bất đắc dĩ, sai người phóng hỏa.
Trên Ly Hận Thiên có đầy đủ các loại trận pháp, lửa bình thường không đốt được.
Ở trạng thái toàn thịnh, Cố Phù Du có thể nghịch chuyển hết tất cả những trận pháp này, để Ly Hận Thiên này biến thành biển lửa, thế nhưng linh lực của nàng chưa hồi phục.
Trên Ly Hận Thiên chỉ có mấy cung điện bị đốt cháy, hỏa diễm thưa thớt.
Cố Phù Du liếc nhìn thi thể của Tả Nhạc Chi, nhìn càng lâu, trong lòng càng phiền muộn.
Còn thiếu rất nhiều, nóng nảy trong lòng không chiếm được phóng thích. Coi như là giết Tả Nhạc Chi, nàng chỉ có thể cảm nhận được một chút thoải mái, càng nhiều chính là thẫn thờ.
Đoạt được Tam Thập Tam Trọng Thiên, chính tay đâm kẻ thù, sau đó thì sao, trong lòng vẫn như có lửa đang cháy, không chiếm được an bình.
Cố Phù Du cầm Ẩm Hận, lại muốn bước vào chiến trường một lần nữa.
Giọng nói non nớt nghiêm túc gọi: "A Man nương thân."
Cố Phù Du ngẩn ra, theo tiếng nhìn lại. Nghi Nhi chạy tới, Nhập Tam và Liễu Nương đi theo phía sau nàng.
Nghi Nhi nắm lấy tay nàng, trịnh trọng nói: "Người phải nghỉ ngơi, chuyện tiếp theo, Phong sư đệ sẽ xử lý tốt." Gương mặt nàng nhỏ nhắn, nói rất có khí thế.
Cố Phù Du nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Nhập Tam và Liễu Nương: "Ai cho các ngươi dẫn nàng đến nơi như thế này!"
Nhưng rồi nghĩ lại, Ngân Hà Tinh Hán ở đây, chỉ e là Nghi Nhi đã sớm đến.
Nhập Tam bị Cố Phù Du hét một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất. Liễu Nương cũng cúi đầu xuống, yên lặng không nói.
Nghi Nhi nói: "A Man nương thân, đừng trách các nàng, là con muốn tới. Nương thân dặn dò con, muốn con coi chừng người, không cho người xằng bậy. Con đáp lại nàng, thì phải làm được."
Cố Phù Du nghe thấy Nghi Nhi là phụng lệnh giám sát, bỗng nhiên im lặng, ánh mắt lơ đễnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng vào lúc này, thiên địa bỗng nhiên chấn động.
Cũng không phải là đại địa chấn động, mà giống như long trời lở đất, hòn đảo nổi bồng bềnh giữa không trung, cùng với tu sĩ ngự kiếm trên không đều có thể cảm nhận.
Giống như ở ngoài càn khôn, tiên nhân phất tay động hoàn vũ.
Chấn động này chấn động ba lần. Cố Phù Du ban đầu cho rằng là động đến trận pháp lợi hại của Tam Thập Tam Trọng Thiên, lập tức cảnh giác, sau đó phát hiện không phải, chấn động kia cũng dừng lại.
Đột nhiên tới, đột nhiên đi.
Không chỉ là Tam Thập Tam Trọng Thiên này, cách xa ở giao giới hai châu Đông Nam nơi mà tu sĩ Long tộc và Bích Lạc Tông đang đứng cũng cảm nhận được rõ ràng chấn động này.
Mọi người kinh ngạc, nhưng không rõ vì sao, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng cũng chỉ có tu sĩ Phân Thần kỳ giao thủ gây ra dị tượng này.
Lấy con sông chảy qua ranh giới hai châu Đông Nam làm ranh giới, Long tộc ở phía Nam, tu sĩ Bích Lạc Tông bên phải, nước sông mênh mông, Long Vương am hiểu nổi mây dậy sương ở đây, dòng sông tĩnh lặng cũng cảm thấy bất an, sóng lớn cuồn cuộn ngất trời.
Phía sau Chung Mị Sơ là hơn ngàn tu sĩ tháo vát, Kim Long, Thần Long thành niên tập trung một chỗ, mây đen mịt mù, gió đêm như ngọn lửa, thiêu ngũ tạng người.
Chung Mị Sơ đứng ở trước mặt một đám mãnh thú, thân hình mảnh mai, nhưng ai dám coi thường nàng. Long Vương này đổi về nguyên thân, che kín bầu trời, còn khổng lồ hơn cả quần long.
"Tông chủ, cân nhắc xong rồi?" Giọng nói phóng qua dòng sông cuồn cuộn, tựa như nhuộm bằng hàn khí của dòng sông sâu.
"Long Vương, ở trong lòng ngươi, Bích Lạc Tông chúng ta là tông môn vì mưu cầu an bình, vứt bỏ thuộc hạ sao?" Long Vương ngự giá thân chính, tông chủ Bích Lạc Tông Lý Minh Tịnh làm sao có thể coi như không quan trọng.
Hắn phái người đến Nam Châu viện trợ Hư Linh Tông, biết được hành tung của Đông Hải, quần long ra biển, đột nhiên kinh hãi, cho rằng đúng như lời đồn, Long tộc thông đồng với Thanh Loan kia, thanh toán nợ cũ, vội vàng triệu tập tu sĩ chuẩn bị chiến tranh.
Long Vương này mang theo người cũng không cùng bọn họ chính diện giao phong, chỉ đuổi khỏi Nam Châu.
Long tộc không dẫn đầu động thủ, bọn họ không muốn xé rách mặt mũi, cũng không có cách nào động thủ thật, hai bên giằng co, vẫn cứ để Long tộc đến Nam Châu, ngăn lại nhân thủ mà Bích Lạc Tông viện trợ cho Tả Nhạc Chi.
"Không phải cầu an bình, tông chủ, là cho ngươi cơ hội thoát ly đầm lầy." Chung Mị Sợ trực tiếp nói thẳng: "Kết thù với ta là Tả gia và Lục gia. Bích Lạc Tông và Tả gia đoạn tuyệt qua lại, giao ra Đỗ Phán và Lục gia ở Cốc thành, ân oán ngày xưa, toàn bộ xóa bỏ. Tổn thất đất đai và tài nguyên của việc mất đi một tòa thành trì, Đông Hải đền cho ngươi."
Giọng điệu của Chung Mị Sơ thay đổi: "Nếu như Bích Lạc Tông vì che chở Tả gia mà phủ quyết, giữa chúng ta khó tránh khỏi một trận chiến. Bây giờ trong tay Tả gia chỉ có một Tam Thập Tam Trọng Thiên, ít ngày nữa Tam Thập Tam Trọng Thiên cũng rơi vào tay người khác, tông chủ không nên đi theo vết xe đổ của hắn."
Tuy lời này nói rất nhẹ nhàng, nhưng sẽ không có ai không để ở trong lòng.
Lý Minh Tịnh tiến thoái lưỡng nan, điều kiện Chung Mị Sơ đưa ra quả thật mê người.
Hắn cũng không lo lắng Chung Mị Sơ hứa suông, Long Vương nói là làm, Tứ Hải đều biết.
Thanh danh của Long Vương rất tốt, quá tốt.
Long Vương này không nóng nảy, cũng không điên cuồng, càng không có thù tất báo, là phân rõ phải trái nhất, chịu sự ràng buộc, ngay cả Thần Long và Kim Long còn lại cũng thay đổi rất nhiều.
Đã từng bởi vì một tập tính rồng tính dâm này, không ít thành trì ở ven biển Đông Hải có lễ tế, lựa chọn nam nữ có gương mặt đẹp cùng tài bảo đồng thời đưa vào Đông Hải, để cầu mưa thuận gió hòa.
Sau khi Long Vương nhậm chức, nói rõ cấm.
Đây là một đóa kỳ ba hiếm có trong các đời Long Vương.
Nhân tộc ở trong nội cảnh Đông Hải kính yêu Long Vương, ngay cả người trong Đông Châu cũng là như thế, hoảng hốt như trở lại thời gian Thanh Loan tộc và Long tộc thống lĩnh Nhân tộc, cho nên lòng lệch về quá khứ, khuỷu tay chỉ ra ngoài.
Nếu không, cũng không đến mức Long Vương sắp tới giữa Đông Châu thì bọn họ mới nhận được tin, điều động nhân thủ ngăn cản, cũng không đến mức để Long Vương bước qua ranh giới hai châu Đông, Nam.
Lục Yến Đông cũng ở đây, nhìn thấy tông chủ im lặng không nói gì, vẫn chưa kiên quyết từ chối, sắc mặt tái xanh, tiến lên nói: "Tông chủ, việc năm đó của ta đều là vì tông môn, người không thể bỏ ta không màng."
Lý Minh Tịnh do dự, Bích Lạc Tông của hắn to lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự phải vì hai, ba câu đe dọa của Long Vương mà bán đứng thủ hạ? Hôm nay bán đứng Lục gia, có phải ngày sau cũng có thể bán đứng Vương gia, Lưu gia.
Suy cho cùng chỉ có thể nói lòng người lạnh lẽo.
Một con đại bàng xám đậu ở trên vai Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ vươn tay v.uốt ve đỉnh đầu đại bàng xám, liếc Lý Minh Tịnh một cái, nói: "Tông chủ từ từ suy nghĩ, nếu nghĩ kỹ rồi, thì nói với vị cô nương này, vị cô nương này sẽ đi tiếp quản Cốc thành."
Chung Mị Sơ chỉ vào Tư Miểu, phân phó thuộc hạ bảo vệ tốt Tư Miểu, bàn giao một chút việc, theo đại bàng xám rời đi.
Mãi cho đến trước một ngọn núi nhỏ, trên sườn núi có một rừng mai, có hai người đang đứng trước rừng, một nữ nhân áo đơn tử sắc, cùng một lão nhân râu dài áo bào tro, mặt đầy buồn ngủ.
Chung Mị Sơ bước tới, gọi: "Sư thúc tổ."
Thủ Nhất gật gật đầu, coi như đáp lại.
Chung Mị Sơ lại chào hỏi với một người khác: "Đông Ly."
Đông Ly mỉm cười nói: "Hai ngươi náo động ở Nam Châu động tĩnh cũng quá lớn, bây giờ cả Đông Châu cũng bị cuốn vào, lần này thiên hạ đều biết."
"Lần này nàng trở về, sao có thể nén giận, đương nhiên muốn trả thù Tả gia vì những đau khổ mà nàng đã phải gánh chịu." Nói rồi, Chung Mị Sơ khẽ thở dài một tiếng, thật lâu sau, giọng nói hơi chua xót, hỏi: "Ngươi đến tìm ta, chính là đã điều tra ra manh mối của chuyện Mượn Xác Hoàn Hồn?"
Đông Ly lắc đầu: "Điển tích của Huyền Diệu Môn cũng không có ghi chép, ta tìm ngươi là bởi vì Thủ Nhất sư thúc tổ muốn gặp ngươi."
Chung Mị Sơ nhìn về phía Thủ Nhất. Thủ Nhất vuốt râu, trầm ngâm rất lâu, dường như mới nhớ đến muốn nói chuyện gì, chậm rãi nói: "Hiền đồ à."
Đông Ly nói: "Sư thúc tổ, là đồ tôn..."
Thủ Nhất nói như không có chuyện gì xảy ra: "Hiền đồ tôn à, vốn dĩ đồ đệ, đồ tôn có tạo hóa của riêng mình, vừa vào tiên đạo, chuyện của người khác thì không quản quá nhiều, nhưng xem ở tình đồng môn một hồi, sư thúc tổ vẫn là muốn đề điểm một hai câu, ngươi chuyển đạt cho nha đầu kia."
Chung Mị Sơ ngẩn ra, vốn tưởng rằng là muốn nói với nàng, nhưng không ngờ là nói cho Cố Phù Du, đáp: "Vâng."
Thủ Nhất nói: "Bảo nàng xử trí với người Tả gia, không nên đuổi cùng giết tuyệt. Sát sinh quá mức, đối với bản thân có tổn hại. Một đạo thiên phạt đó, nàng không qua được."
Chung Mị Sơ nhíu mày, trong lòng nặng nề, nói: "Sư thúc tổ, nếu thế gian này thật sự có Thiên Đạo, có thiên lý, có thiên phạt..."
Nàng nói liên tiếp ba chữ "Thiên" này, giọng điệu xưa nay ôn hòa, không có trập trùng, ba câu này, lại là một câu bất bình một câu, một câu lại bất đắc dĩ hơn một câu.
Cuối cùng, dường như cũng rõ ràng mình quá mức kích động, giọng nói lại rơi xuống trở lại, nói: "Tả gia sớm nên tại bảy trăm năm trước khi hủy thành Tiêu Dao thì đã gặp phải báo ứng, làm sao đến mức hưởng bảy trăm năm thái bình."
Thủ Nhất đột nhiên mở mắt, hai mắt sáng như sao: "Sao ngươi biết nàng không phải là trời phạt Tả gia!" Nói năng có khí phách.
Chung Mị Sơ: "..."
"Từ bảy trăm năm trước, từ lúc bắt đầu phát hiện Kỳ Lân Tủy, Tả gia đạt được chỗ gì thật tốt. Kỳ Lân Tủy bị hủy, thu phục Huyền Diệu Môn, lại chọc Đông Hải Long Vương, phá hủy thành Tiêu Dao, chọc đến toàn bộ thế gia Nam Châu sinh ra khúc mắc trong lòng, nội bộ lục đục, rước lấy âm hồn của Địa Phủ. Cho đến hôm nay, một sớm tang thế. Cơ nghiệp của vạn năm, ngươi không cảm thấy mất đi quá dễ dàng?"
"Mượn Xác Hoàn Hồn, trên đời này từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy, tại sao một mực rơi vào trên người nàng. Ai có bản lĩnh lớn như vậy? Là cơ duyên từ nơi sâu xa, là thiên lý rõ ràng!"
Thủ Nhất chắp hai tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm, xúc động nói: "Tả gia lúc trước khai tông lập phái, là vì đắc đạo thành tiên, mang theo tâm tư thuần lương, vốn dĩ bắt đầu là thiện, chẳng qua lún quá sâu ở trong quyền lực, ruồng bỏ bản tâm, làm ác quá sâu, cho nên trời không dung hắn."
Thủ Nhất nhìn về phía Chung Mị Sơ, thay đổi dáng vẻ buồn ngủ, nghiêm nghị nói: "Nha đầu kia bây giờ vì báo thù nhà, đánh tan Tả gia cũng là chuyện đương nhiên, nhưng nếu như chấp mê quá mức, cũng sẽ lún càng sâu ở trong thù hận. Coi mạng người như cỏ rác, khó tránh khỏi ma chướng quấn thân, dụ.c vọng vĩnh viễn không cách nào được lấp đầy. Bây giờ nàng tay cầm trọng binh, đến lúc đó sẽ chỉ là Tả gia thứ hai, cũng sẽ có Cố Phù Du thứ hai trở thành trời phạt nàng."
Chung Mị Sơ nói: "Nàng sẽ không."
"Nếu ngươi có thể để cho nàng kịp thời thu tay lại, nàng đương nhiên sẽ không. Nhưng nếu nàng hãm quá sâu, cũng có thể không quay đầu lại được."
Câu nói này đánh thật mạnh vào trong lòng Chung Mị Sơ, cho đến khi nàng rời đi, lời nói đó vẫn cứ vang vọng ở trong đầu.
Nàng lại trở về dòng sông, trời đã sáng choang.
Bích Lạc Tông đã rời đi, Tư Miểu cũng không ở đây.
Từ chỗ thuộc hạ nàng biết được. Bích Lạc Tông đáp ứng điều kiện của nàng, lấy Cốc thành đổi một thành của Đông Hải, Tư Miểu đi tiếp quản Cốc thành, nhưng Đỗ Phán không ở Bích Lạc Tông của hắn, cho nên không cách nào giao ra.
Thuộc hạ nói: "Cũng không biết thật hay giả."
Một người khác cười nói: "Bệ hạ không thấy, lúc trước Bích Lạc Tông kia chính là tranh đấu sôi nổi, một bên muốn bo bo giữ mình, không muốn chọc Đông Hải, nói cái gì mà nối lại tình xưa, một bên dõng dạc hùng hồn, nói cái gì mà không thể bỏ lại đạo hữu, cùng lắm thì cùng chết, chả nhẽ sợ Long tộc không bằng, Lý Minh Tịnh bó tay toàn tập..."
Một người tranh nói: "Ngươi cho rằng Lý Minh Tịnh là cái gối thêu hoa, hắn rất khôn khéo, ở chỗ đó diễn trò đấy, đem lời đẩy Lục Yến Đông ra chịu chết nhường cho thủ hạ nói, chính mình thoát ra sạch sẽ, được một cái danh tiếng tốt."
Chung Mị Sơ hoàn toàn không nghe vào, đi Cốc thành gặp Tư Miểu.
Dưới Ly Hận Thiên còn đang giao chiến, từng đám từng đám lửa bùng cháy trên các hòn đảo, hỏa diễm bay phất phới, đi kèm với tiếng la giết, cháy càng lúc càng mạnh, màn đêm đỏ bừng giống như máu.
Phòng ngự trận pháp trên Ly Hận Thiên đã không chống đỡ nổi một đòn. Cố Phù Du hơi khôi phục chút linh lực, đứng lên.
Phong Tuế đỡ nàng, khuyên nhủ: "Chuyện tiếp theo đều có thể giao cho chúng ta, người nghỉ ngơi một lát đi."
Cố Phù Du đẩy hắn ra, từ trên mu bàn tay của Viên Sơn phi thân xuống, triệu ra Ẩm Hận, cho trận pháp một đòn, hoàn toàn phá hủy trận pháp này.
"Đốt."
Phong Tuế bất đắc dĩ, sai người phóng hỏa.
Trên Ly Hận Thiên có đầy đủ các loại trận pháp, lửa bình thường không đốt được.
Ở trạng thái toàn thịnh, Cố Phù Du có thể nghịch chuyển hết tất cả những trận pháp này, để Ly Hận Thiên này biến thành biển lửa, thế nhưng linh lực của nàng chưa hồi phục.
Trên Ly Hận Thiên chỉ có mấy cung điện bị đốt cháy, hỏa diễm thưa thớt.
Cố Phù Du liếc nhìn thi thể của Tả Nhạc Chi, nhìn càng lâu, trong lòng càng phiền muộn.
Còn thiếu rất nhiều, nóng nảy trong lòng không chiếm được phóng thích. Coi như là giết Tả Nhạc Chi, nàng chỉ có thể cảm nhận được một chút thoải mái, càng nhiều chính là thẫn thờ.
Đoạt được Tam Thập Tam Trọng Thiên, chính tay đâm kẻ thù, sau đó thì sao, trong lòng vẫn như có lửa đang cháy, không chiếm được an bình.
Cố Phù Du cầm Ẩm Hận, lại muốn bước vào chiến trường một lần nữa.
Giọng nói non nớt nghiêm túc gọi: "A Man nương thân."
Cố Phù Du ngẩn ra, theo tiếng nhìn lại. Nghi Nhi chạy tới, Nhập Tam và Liễu Nương đi theo phía sau nàng.
Nghi Nhi nắm lấy tay nàng, trịnh trọng nói: "Người phải nghỉ ngơi, chuyện tiếp theo, Phong sư đệ sẽ xử lý tốt." Gương mặt nàng nhỏ nhắn, nói rất có khí thế.
Cố Phù Du nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Nhập Tam và Liễu Nương: "Ai cho các ngươi dẫn nàng đến nơi như thế này!"
Nhưng rồi nghĩ lại, Ngân Hà Tinh Hán ở đây, chỉ e là Nghi Nhi đã sớm đến.
Nhập Tam bị Cố Phù Du hét một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất. Liễu Nương cũng cúi đầu xuống, yên lặng không nói.
Nghi Nhi nói: "A Man nương thân, đừng trách các nàng, là con muốn tới. Nương thân dặn dò con, muốn con coi chừng người, không cho người xằng bậy. Con đáp lại nàng, thì phải làm được."
Cố Phù Du nghe thấy Nghi Nhi là phụng lệnh giám sát, bỗng nhiên im lặng, ánh mắt lơ đễnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng vào lúc này, thiên địa bỗng nhiên chấn động.
Cũng không phải là đại địa chấn động, mà giống như long trời lở đất, hòn đảo nổi bồng bềnh giữa không trung, cùng với tu sĩ ngự kiếm trên không đều có thể cảm nhận.
Giống như ở ngoài càn khôn, tiên nhân phất tay động hoàn vũ.
Chấn động này chấn động ba lần. Cố Phù Du ban đầu cho rằng là động đến trận pháp lợi hại của Tam Thập Tam Trọng Thiên, lập tức cảnh giác, sau đó phát hiện không phải, chấn động kia cũng dừng lại.
Đột nhiên tới, đột nhiên đi.
Không chỉ là Tam Thập Tam Trọng Thiên này, cách xa ở giao giới hai châu Đông Nam nơi mà tu sĩ Long tộc và Bích Lạc Tông đang đứng cũng cảm nhận được rõ ràng chấn động này.
Mọi người kinh ngạc, nhưng không rõ vì sao, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng cũng chỉ có tu sĩ Phân Thần kỳ giao thủ gây ra dị tượng này.
Lấy con sông chảy qua ranh giới hai châu Đông Nam làm ranh giới, Long tộc ở phía Nam, tu sĩ Bích Lạc Tông bên phải, nước sông mênh mông, Long Vương am hiểu nổi mây dậy sương ở đây, dòng sông tĩnh lặng cũng cảm thấy bất an, sóng lớn cuồn cuộn ngất trời.
Phía sau Chung Mị Sơ là hơn ngàn tu sĩ tháo vát, Kim Long, Thần Long thành niên tập trung một chỗ, mây đen mịt mù, gió đêm như ngọn lửa, thiêu ngũ tạng người.
Chung Mị Sơ đứng ở trước mặt một đám mãnh thú, thân hình mảnh mai, nhưng ai dám coi thường nàng. Long Vương này đổi về nguyên thân, che kín bầu trời, còn khổng lồ hơn cả quần long.
"Tông chủ, cân nhắc xong rồi?" Giọng nói phóng qua dòng sông cuồn cuộn, tựa như nhuộm bằng hàn khí của dòng sông sâu.
"Long Vương, ở trong lòng ngươi, Bích Lạc Tông chúng ta là tông môn vì mưu cầu an bình, vứt bỏ thuộc hạ sao?" Long Vương ngự giá thân chính, tông chủ Bích Lạc Tông Lý Minh Tịnh làm sao có thể coi như không quan trọng.
Hắn phái người đến Nam Châu viện trợ Hư Linh Tông, biết được hành tung của Đông Hải, quần long ra biển, đột nhiên kinh hãi, cho rằng đúng như lời đồn, Long tộc thông đồng với Thanh Loan kia, thanh toán nợ cũ, vội vàng triệu tập tu sĩ chuẩn bị chiến tranh.
Long Vương này mang theo người cũng không cùng bọn họ chính diện giao phong, chỉ đuổi khỏi Nam Châu.
Long tộc không dẫn đầu động thủ, bọn họ không muốn xé rách mặt mũi, cũng không có cách nào động thủ thật, hai bên giằng co, vẫn cứ để Long tộc đến Nam Châu, ngăn lại nhân thủ mà Bích Lạc Tông viện trợ cho Tả Nhạc Chi.
"Không phải cầu an bình, tông chủ, là cho ngươi cơ hội thoát ly đầm lầy." Chung Mị Sợ trực tiếp nói thẳng: "Kết thù với ta là Tả gia và Lục gia. Bích Lạc Tông và Tả gia đoạn tuyệt qua lại, giao ra Đỗ Phán và Lục gia ở Cốc thành, ân oán ngày xưa, toàn bộ xóa bỏ. Tổn thất đất đai và tài nguyên của việc mất đi một tòa thành trì, Đông Hải đền cho ngươi."
Giọng điệu của Chung Mị Sơ thay đổi: "Nếu như Bích Lạc Tông vì che chở Tả gia mà phủ quyết, giữa chúng ta khó tránh khỏi một trận chiến. Bây giờ trong tay Tả gia chỉ có một Tam Thập Tam Trọng Thiên, ít ngày nữa Tam Thập Tam Trọng Thiên cũng rơi vào tay người khác, tông chủ không nên đi theo vết xe đổ của hắn."
Tuy lời này nói rất nhẹ nhàng, nhưng sẽ không có ai không để ở trong lòng.
Lý Minh Tịnh tiến thoái lưỡng nan, điều kiện Chung Mị Sơ đưa ra quả thật mê người.
Hắn cũng không lo lắng Chung Mị Sơ hứa suông, Long Vương nói là làm, Tứ Hải đều biết.
Thanh danh của Long Vương rất tốt, quá tốt.
Long Vương này không nóng nảy, cũng không điên cuồng, càng không có thù tất báo, là phân rõ phải trái nhất, chịu sự ràng buộc, ngay cả Thần Long và Kim Long còn lại cũng thay đổi rất nhiều.
Đã từng bởi vì một tập tính rồng tính dâm này, không ít thành trì ở ven biển Đông Hải có lễ tế, lựa chọn nam nữ có gương mặt đẹp cùng tài bảo đồng thời đưa vào Đông Hải, để cầu mưa thuận gió hòa.
Sau khi Long Vương nhậm chức, nói rõ cấm.
Đây là một đóa kỳ ba hiếm có trong các đời Long Vương.
Nhân tộc ở trong nội cảnh Đông Hải kính yêu Long Vương, ngay cả người trong Đông Châu cũng là như thế, hoảng hốt như trở lại thời gian Thanh Loan tộc và Long tộc thống lĩnh Nhân tộc, cho nên lòng lệch về quá khứ, khuỷu tay chỉ ra ngoài.
Nếu không, cũng không đến mức Long Vương sắp tới giữa Đông Châu thì bọn họ mới nhận được tin, điều động nhân thủ ngăn cản, cũng không đến mức để Long Vương bước qua ranh giới hai châu Đông, Nam.
Lục Yến Đông cũng ở đây, nhìn thấy tông chủ im lặng không nói gì, vẫn chưa kiên quyết từ chối, sắc mặt tái xanh, tiến lên nói: "Tông chủ, việc năm đó của ta đều là vì tông môn, người không thể bỏ ta không màng."
Lý Minh Tịnh do dự, Bích Lạc Tông của hắn to lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự phải vì hai, ba câu đe dọa của Long Vương mà bán đứng thủ hạ? Hôm nay bán đứng Lục gia, có phải ngày sau cũng có thể bán đứng Vương gia, Lưu gia.
Suy cho cùng chỉ có thể nói lòng người lạnh lẽo.
Một con đại bàng xám đậu ở trên vai Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ vươn tay v.uốt ve đỉnh đầu đại bàng xám, liếc Lý Minh Tịnh một cái, nói: "Tông chủ từ từ suy nghĩ, nếu nghĩ kỹ rồi, thì nói với vị cô nương này, vị cô nương này sẽ đi tiếp quản Cốc thành."
Chung Mị Sơ chỉ vào Tư Miểu, phân phó thuộc hạ bảo vệ tốt Tư Miểu, bàn giao một chút việc, theo đại bàng xám rời đi.
Mãi cho đến trước một ngọn núi nhỏ, trên sườn núi có một rừng mai, có hai người đang đứng trước rừng, một nữ nhân áo đơn tử sắc, cùng một lão nhân râu dài áo bào tro, mặt đầy buồn ngủ.
Chung Mị Sơ bước tới, gọi: "Sư thúc tổ."
Thủ Nhất gật gật đầu, coi như đáp lại.
Chung Mị Sơ lại chào hỏi với một người khác: "Đông Ly."
Đông Ly mỉm cười nói: "Hai ngươi náo động ở Nam Châu động tĩnh cũng quá lớn, bây giờ cả Đông Châu cũng bị cuốn vào, lần này thiên hạ đều biết."
"Lần này nàng trở về, sao có thể nén giận, đương nhiên muốn trả thù Tả gia vì những đau khổ mà nàng đã phải gánh chịu." Nói rồi, Chung Mị Sơ khẽ thở dài một tiếng, thật lâu sau, giọng nói hơi chua xót, hỏi: "Ngươi đến tìm ta, chính là đã điều tra ra manh mối của chuyện Mượn Xác Hoàn Hồn?"
Đông Ly lắc đầu: "Điển tích của Huyền Diệu Môn cũng không có ghi chép, ta tìm ngươi là bởi vì Thủ Nhất sư thúc tổ muốn gặp ngươi."
Chung Mị Sơ nhìn về phía Thủ Nhất. Thủ Nhất vuốt râu, trầm ngâm rất lâu, dường như mới nhớ đến muốn nói chuyện gì, chậm rãi nói: "Hiền đồ à."
Đông Ly nói: "Sư thúc tổ, là đồ tôn..."
Thủ Nhất nói như không có chuyện gì xảy ra: "Hiền đồ tôn à, vốn dĩ đồ đệ, đồ tôn có tạo hóa của riêng mình, vừa vào tiên đạo, chuyện của người khác thì không quản quá nhiều, nhưng xem ở tình đồng môn một hồi, sư thúc tổ vẫn là muốn đề điểm một hai câu, ngươi chuyển đạt cho nha đầu kia."
Chung Mị Sơ ngẩn ra, vốn tưởng rằng là muốn nói với nàng, nhưng không ngờ là nói cho Cố Phù Du, đáp: "Vâng."
Thủ Nhất nói: "Bảo nàng xử trí với người Tả gia, không nên đuổi cùng giết tuyệt. Sát sinh quá mức, đối với bản thân có tổn hại. Một đạo thiên phạt đó, nàng không qua được."
Chung Mị Sơ nhíu mày, trong lòng nặng nề, nói: "Sư thúc tổ, nếu thế gian này thật sự có Thiên Đạo, có thiên lý, có thiên phạt..."
Nàng nói liên tiếp ba chữ "Thiên" này, giọng điệu xưa nay ôn hòa, không có trập trùng, ba câu này, lại là một câu bất bình một câu, một câu lại bất đắc dĩ hơn một câu.
Cuối cùng, dường như cũng rõ ràng mình quá mức kích động, giọng nói lại rơi xuống trở lại, nói: "Tả gia sớm nên tại bảy trăm năm trước khi hủy thành Tiêu Dao thì đã gặp phải báo ứng, làm sao đến mức hưởng bảy trăm năm thái bình."
Thủ Nhất đột nhiên mở mắt, hai mắt sáng như sao: "Sao ngươi biết nàng không phải là trời phạt Tả gia!" Nói năng có khí phách.
Chung Mị Sơ: "..."
"Từ bảy trăm năm trước, từ lúc bắt đầu phát hiện Kỳ Lân Tủy, Tả gia đạt được chỗ gì thật tốt. Kỳ Lân Tủy bị hủy, thu phục Huyền Diệu Môn, lại chọc Đông Hải Long Vương, phá hủy thành Tiêu Dao, chọc đến toàn bộ thế gia Nam Châu sinh ra khúc mắc trong lòng, nội bộ lục đục, rước lấy âm hồn của Địa Phủ. Cho đến hôm nay, một sớm tang thế. Cơ nghiệp của vạn năm, ngươi không cảm thấy mất đi quá dễ dàng?"
"Mượn Xác Hoàn Hồn, trên đời này từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy, tại sao một mực rơi vào trên người nàng. Ai có bản lĩnh lớn như vậy? Là cơ duyên từ nơi sâu xa, là thiên lý rõ ràng!"
Thủ Nhất chắp hai tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm, xúc động nói: "Tả gia lúc trước khai tông lập phái, là vì đắc đạo thành tiên, mang theo tâm tư thuần lương, vốn dĩ bắt đầu là thiện, chẳng qua lún quá sâu ở trong quyền lực, ruồng bỏ bản tâm, làm ác quá sâu, cho nên trời không dung hắn."
Thủ Nhất nhìn về phía Chung Mị Sơ, thay đổi dáng vẻ buồn ngủ, nghiêm nghị nói: "Nha đầu kia bây giờ vì báo thù nhà, đánh tan Tả gia cũng là chuyện đương nhiên, nhưng nếu như chấp mê quá mức, cũng sẽ lún càng sâu ở trong thù hận. Coi mạng người như cỏ rác, khó tránh khỏi ma chướng quấn thân, dụ.c vọng vĩnh viễn không cách nào được lấp đầy. Bây giờ nàng tay cầm trọng binh, đến lúc đó sẽ chỉ là Tả gia thứ hai, cũng sẽ có Cố Phù Du thứ hai trở thành trời phạt nàng."
Chung Mị Sơ nói: "Nàng sẽ không."
"Nếu ngươi có thể để cho nàng kịp thời thu tay lại, nàng đương nhiên sẽ không. Nhưng nếu nàng hãm quá sâu, cũng có thể không quay đầu lại được."
Câu nói này đánh thật mạnh vào trong lòng Chung Mị Sơ, cho đến khi nàng rời đi, lời nói đó vẫn cứ vang vọng ở trong đầu.
Nàng lại trở về dòng sông, trời đã sáng choang.
Bích Lạc Tông đã rời đi, Tư Miểu cũng không ở đây.
Từ chỗ thuộc hạ nàng biết được. Bích Lạc Tông đáp ứng điều kiện của nàng, lấy Cốc thành đổi một thành của Đông Hải, Tư Miểu đi tiếp quản Cốc thành, nhưng Đỗ Phán không ở Bích Lạc Tông của hắn, cho nên không cách nào giao ra.
Thuộc hạ nói: "Cũng không biết thật hay giả."
Một người khác cười nói: "Bệ hạ không thấy, lúc trước Bích Lạc Tông kia chính là tranh đấu sôi nổi, một bên muốn bo bo giữ mình, không muốn chọc Đông Hải, nói cái gì mà nối lại tình xưa, một bên dõng dạc hùng hồn, nói cái gì mà không thể bỏ lại đạo hữu, cùng lắm thì cùng chết, chả nhẽ sợ Long tộc không bằng, Lý Minh Tịnh bó tay toàn tập..."
Một người tranh nói: "Ngươi cho rằng Lý Minh Tịnh là cái gối thêu hoa, hắn rất khôn khéo, ở chỗ đó diễn trò đấy, đem lời đẩy Lục Yến Đông ra chịu chết nhường cho thủ hạ nói, chính mình thoát ra sạch sẽ, được một cái danh tiếng tốt."
Chung Mị Sơ hoàn toàn không nghe vào, đi Cốc thành gặp Tư Miểu.
Bình luận truyện